Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

111.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Momoha, hôm nay con muốn ngủ chung với cha không?"

Sau khi tiêu cơm xong, Manjirou ngồi xuống chơi cùng con gái mình trong khi Gia chủ thì ngồi xem nốt giấy tờ của ngày hôm sau. Hắn dự định ngày mang sẽ dẫn Manjirou và Momoha đi đâu đó chơi, vậy nên những công việc phiền phức này cần phải được giải quyết hết để ngày mai hắn có thể nhẹ đầu và thoải mái tận hưởng một ngày đẹp trời với cậu cùng con gái của cả hai.

"...."

Và để đáp lại hắn, Manjirou nhẹ nhàng ôm cô con gái đang dụi mắt đi ngủ ở phòng dành riêng cho cô bé, mặc cho hắn ta vẫn đang ngồi làm việc chăm chỉ. Hắn bất mãn đặt giấy tờ xuống rồi đứng lên, hắn không muốn đêm nay ngủ một mình trong một căn phòng vừa lớn vừa xa lạ đâu. Manjirou sau khi đặt con gái nằm xuống đệm thì liền nhẹ nhàng đắp chăn cho bé cưng, bé cưng dụi dụi mắt, nũng nịu nói.

"Cha, Momoha ngủ một mình được mà, cha đi ngủ với Papa đi ạ."

Manjirou mỉm cười, hôn lên trán của bé cưng rồi dỗ dành.

"Khi nào Momoha ngủ rồi cha mới đi."

"Ưm..."

Momoha gật đầu rồi xoay người ôm gấu bông, má cọ cọ lên con gấu rồi mới nhắm mắt, từ từ chìm vào giấc ngủ. Manjirou nhìn bé cưng, nhẹ nhàng chỉnh chăn lại cho con. Gia chủ nhìn xong hết thì mới bước đến, ôm từ phía sau lưng rồi thản nhiên tựa cằm lên vai của cậu, cậu thoáng cứng người, sau đó từ từ thả lỏng, Gia chủ nhìn cậu không có ý để ý đến mình thì thở dài.

"Sao thế, em không muốn ngủ với anh à?"

"Momoha còn nhỏ, Gia chủ nỡ để con bé ngủ một mình sao?"

".... Đương nhiên là anh không nỡ."

"Thiếp cũng thế thôi."

Manjirou nói xong thì lại muốn giãy người để thoát ra, Gia chủ thấy vậy thì ôm cậu chặt hơn, than thở.

"Em thật lạnh nhạt, nũng nịu một chút không được sao?"

Manjirou nghe vậy thì không giãy nữa, ngược lại lại nhếch môi cười nhạt rồi thong thả nói.

"Thiếp lớn tuổi rồi, ở bên cạnh còn có con cái nhỏ tuổi, làm sao hầu hạ Gia chủ sảng khoái như mấy người trẻ tuổi được."

Gia chủ nghe vậy thì giật mình, Manjirou hiếm khi nói với hắn mấy lời bất mãn này, chắc hẳn đã nghe người nào nói bậy nói bạ rồi đây. Nghĩ thế, Gia chủ liền xoay người cậu lại, hôn lên mặt cậu rồi nghiêm mặt.

"Em nghe ai nói bậy nói bạ đấy."

"Không có, là thiếp nghĩ nhiều thôi."

Manjirou gạt tay của Gia chủ ra rồi nói tiếp.

"Đêm cũng khuya rồi, Gia chủ nghỉ ngơi đi, thiếp sẽ ngủ với con."

Gia chủ biết rằng Manjirou đang giận dỗi chuyện gì nhưng lại không muốn ép buộc cậu phải chấp nhận mình ngay, rốt cục, khi nhìn thấy cậu đòi chia phòng không chịu ngủ với mình thì Gia chủ lại khó chịu đến không thể chịu được, hắn nghĩ ngợi hồi lâu rồi hạ quyết định.

"Vậy đêm nay chúng ta ngủ cùng nhau."

Manjirou nhìn Gia chủ nằm xuống bên còn lại thì không nói gì, chỉ nhẹ nhàng chỉnh lại chăn cho con gái rồi nhắm mắt ngủ.
....

Sáng hôm sau, Manjirou sau khi cho Momoha ăn cơm xong thì nghe tin Gia chủ muốn mời cậu và con gái đi dã ngoại, sau khi giao lại công việc cho người khác xong sẽ bắt đầu khởi hành ngay. Manjirou nghe xong thì gật đầu rồi lấy khăn lau miệng cho con gái của mình, lúc sau lại có người đi vào phòng ăn để báo cáo.

"Thục phu nhân, Gia chủ sợ những người hầu khác phục vụ người không tốt cho nên đã đưa về những người hầu cũ đã từng hầu hạ người."

Manjirou gật đầu rồi không nói gì thêm nữa, dẫu sao bây giờ cậu cũng không có quyền hạn gì nhiều, Gia chủ muốn sắp xếp thế nào thì cứ làm như thế đi. Nghĩ vậy, cậu nhìn ra bên ngoài, người hầu cũ của cậu đều từ từ đi vào.

"Ryuguji Ken?"

Manjirou kinh ngạc nhìn Draken, Draken mấy tháng này không gặp, người gầy đi nhiều, khí sắc cũng không quá tốt, nhưng đôi mắt của hắn ta vẫn sáng rực và trong trẻo như trước. Cậu âm thầm thở dài, rồi gật đầu.

"Trở về là tốt, có mọi người ở đây là tốt rồi."

Nói xong cậu cũng đứng dậy để đi chuẩn bị đồ mặc cho Momoha, mấy người hầu thấy cậu bình thản như vậy thì quay lại nhìn nhau, ai ai cũng có nghi vấn nhưng không dám nói lời nào. Draken cũng thở dài, siết tay của mình lại rồi đứng dậy, hiện giờ hắn là tổng quản của Khổng Tước Viên, mọi thứ trong Viên bây giờ rất hỗn loạn, hắn phải tranh thủ lúc Manjirou không có ở đây, giải quyết triệt để mọi chuyện mới được.

"Vì sao anh Draken trở về mà chị Ume lại không về theo Chủ nhân nhỉ? Chẳng lẽ, chị ấy có chuyện rồi."

Draken nghe thấy các người hầu cũ thì thầm với nhau thì đặt bảng kế hoạch xuống.

"Mọi người, tập trung lại đây."

Tất cả người hầu trong Khổng Tước Viên đều tập trung lại. Draken nhìn hai hàng người hầu, nam nữ phân chia ra thẳng tắp thì gật đầu.

"Ngày đầu tiên đến đây, tôi sẽ giới thiệu lại lần nữa. Tôi là Ryuguji Ken, trước đây từng là tổng quản của Tử Đằng Viên và đã theo hầu Chủ nhân hơn mười năm rồi, nếu như mọi người có vấn đề nào không hiểu hoặc cần tìm hiểu về thói quen của Chủ nhân thì có thể tìm đến tôi để hỏi qua. Tiếp đến, đây là vấn đề mà mọi người quan tâm nhất hiện giờ, nữ quản sự chính của Khổng Tước Viên là ai."

Draken cũng giống như Manjirou, có vấn đề gì thì đều sẽ nói thẳng ra cho người khác biết, mấy người hầu lâu năm nghe thấy vậy cũng dần bình tĩnh lại, họ đều nhìn Draken và đều trông ngóng một lời giải thích rõ ràng. Dẫu sao thì mấy người bọn họ đều đã theo Manjirou lâu lắm rồi, chuyện gì cũng đã từng trải qua hết nên tốc độ tiếp nhận mọi việc đều rất nhanh. Draken thấy họ đều đã bình tĩnh lại rồi thì hít sâu một hơi, chầm chậm nói.

"Như mọi người đã biết, phương châm của Chủ nhân từ trước đến nay đều là: "Không giữ lại được thì bỏ""

Đáy lòng của mọi người không khỏi lạnh run lên, Ume không chỉ là nữ quản sự mà còn là người hay được nghe Manjirou tâm sự nhất, nếu như Manjirou thật sự không cần nàng ta thì kết cục của nàng ta là gì, không cần nghĩ cũng đều biết. Draken thấy tất cả mọi người đều trầm mặt thì quyết định giải thích.

"Cô Ume vẫn còn sống tốt, nhưng con đường của cô ấy và của Chủ nhân đã khác nhau, đó là lý do vì sao Chủ nhân không giữ cô ấy lại."

Ai cũng thở phào, hóa ra Chủ nhân của họ vẫn còn tốt bụng và còn lý trí, như vậy thì không cần phải lo mấy chuyện khác rồi, Draken thấy họ thả lỏng thì cau mày, nghiêm giọng nói.

"Tuy nhiên, Chủ nhân của chúng ta không hề yếu đuối hay nhân từ, cô Ume may mắn cho nên Chủ nhân mới không trách phạt, nhưng nếu là những người như chúng ta thì Chủ nhân chưa chắc đã tha cho đâu. Cách thức trừng phạt chắc tôi cũng không cần nói thêm nữa."

Ai nấy nghe được đều rùng mình, cách thức trừng phạt của Sano Manjirou luôn là một thứ gì đó rất đáng sợ và nguy hiểm, người hầu bọn họ vẫn là đừng thách thức cậu ta thì hơn. Draken sau khi làm tốt việc giải thích xong thì bắt đầu sắp xếp công việc cho những người mới.

"Đúng rồi, ở đây có người nào tên là Funami Kazuo không?"

Một cô gái có dáng người bé nhỏ, tóc màu nâu cà phê, thắt gọn bước ra. Draken nhìn vào hồ sơ lý lịch của cô rồi gật đầu.

"Cô đến đây, tôi có chuyện cần trao đổi với cô."

Biểu tình của Draken rất đáng sợ, mấy người hầu khác cười trừ, nhìn Funami rồi cùng nhau rời đi để làm công việc được giao. Funami nuốt nước bọt, nàng có nghe qua là người đàn ông tên Ryuguji Ken rất khó tính và cực kỳ khó nói chuyện, thậm chí là Chủ nhân cũng rất ít khi được nhìn thấy hắn ta cười, không biết hắn gọi nàng đến là muốn làm khó hay bắt bẻ chỗ nào đây nữa.

Draken nhìn xuống cô gái trẻ đang căng thẳng rồi lấy hồ sơ của cô ra để xem qua. Nghe nói người này đã chăm sóc cho Momoha trong lúc cô bé còn ở Trúc Viên, tay nghề nấu ăn khá tốt, tính tình điềm đạm, cả gia cảnh cũng rất trong sạch, là người có thể tin tưởng nhưng hắn vẫn nên kiểm tra kỹ càng một chút để đảm bảo an toàn cho cha con Manjirou.

"Cô Funami, cô có thể cho tôi biết lý do vì sao cô lại theo những người hầu khác vào Khổng Tước Viên được chứ?"

Funami xoa xoa tay rồi cười nhẹ.

"Khổng Tước Viên là một nơi rất tốt, các người hầu trong nhà đều rất muốn đến đây."

Draken nhướng mi, hắn nhìn Funami đang mỉm cười ôn hòa rồi cười khẩy một cái.

"Câu trả lời rất phổ thông và thường thấy, như là một người thấy giàu sang là sáng mắt vậy, nhưng tôi biết rõ, người của Trúc Viên không phải là kiểu người như thế."

"Nhưng anh biết đó, ai đi làm cũng đều mong bản thân sẽ nhận được nhiều tiền, và người hầu ở Khổng Tước Viên sẽ luôn được nhận lương nhiều hơn."

Draken khoanh tay, nhìn cô gái nọ rồi thở dài.

"Cô đối xử rất tốt với Tiểu thư nhà chúng tôi, Thục phu nhân đánh giá cô rất cao."

Funami gãi gãi đầu trên khuôn mặt cũng hiện lên vẻ ngây thơ vô tội, giống như mấy lời mà Draken đang nói hoàn toàn không liên quan gì đến nàng vậy.

"Tôi đâu có ý đó, cấp trên giao cho tôi chăm sóc ai thì tôi chăm sóc người đó thôi."

Ha, xem ra là người nhạy bén. Draken vỗ tay hai cái, hai người hầu canh ở bên ngoài đều im lặng rời đi, Funami lúc này mới thở hắt ra rồi nghe Draken thông báo.

"Từ ngày mai cô sẽ bắt đầu tập quản một số chuyện trong Viên, chừng nào làm tốt thì tôi sẽ suy xét cho cô lên làm quản sự. Cô đừng có kinh ngạc, Tiểu thư nhà chúng ta rất quý mến cô."
~•~

Hình như tui nhớ không nhầm thì quyển Ám Đấu này tui dự định nó dài gần hai trăm chương thì phải (• ▽ •;)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top