Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

115.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Manjirou, em đã nghe thấy tin đó chưa?"

Sáng sớm hôm nay thật đặc biệt, các thiếp thất bình thường đến trễ đều dậy rất sớm và tụ họp hết ở trong phòng trà của Chủ mẫu. Manjirou thấy các thiếp thất khác nhìn mình chằm chằm, Ling Mei cũng nhỏ giọng khi nói chuyện với mình thì trong lòng đã hiểu rõ là đã có chuyện gì xảy ra, cậu bình tĩnh ngồi xuống rồi lắc đầu.

"Không có ạ."

Ling Mei hít khí, nàng kéo tay của Manjirou qua rồi nhẹ nhàng nói.

"Mấy hôm trước, nhà Sano tấn công vào kho hàng lớn nhà Suzuki, trực tiếp tát mạnh vào mặt của Chủ mẫu, Lão phu nhân vừa nghe được đã tức đến mức phải gọi Gia chủ qua Vạn Thọ Viên lúc đêm khuya, động tĩnh rất lớn, sao em không nghe thấy?"

Manjirou điềm tĩnh trả lời.

"Momoha bị bệnh, em lo cho con bé cả ngày, hơi đâu rảnh rỗi mà nghe người khác nói chuyện chứ."

"Chị biết chứ, nhưng em phải cẩn thận, đừng để Chủ mẫu nắm thóp."

Manjirou nhìn nàng, nhếch môi rồi lắc đầu.

"Cứ để Chủ mẫu làm những gì mình muốn, nếu như Gia chủ đã biết mà không có động tĩnh gì thì Chủ mẫu cũng không có quyền làm gì em cả."

Ling Mei nhìn Manjirou không hề có chút lo lắng nào thì thở dài thườn thượt, thôi, nếu không xảy ra chuyện gì quá xấu thì nàng cũng yên tâm rồi. Nàng nghĩ thế rồi quay về chỗ của mình, từ từ ngồi xuống, chợt, Nhật phu nhân ở bên cạnh đẩy qua cho nàng một đĩa bánh ngọt rồi nhỏ giọng bảo.

"Cô cứ bình tĩnh ngồi xem trò hay đi."

Vừa nói xong thì Chủ mẫu đã đi vào, Manjirou cùng các thiếp thất khác đứng dậy để chào nàng ta, Chủ mẫu hôm nay ăn mặc lẫn trang điểm hình như rất có ý nhỉ, nghiêm nghiêm nghị nghị làm ai nhìn cũng muốn hoảng. Manjirou nhìn Hạnh phu nhân cứ thi thoảng là liếc qua mình thì hừ giọng, xem ra người phụ nữ này cũng muốn xen miệng góp vui rồi đây.

"Các em hãy ngồi xuống đi."

Chủ mẫu nói chuyện rất nhẹ nhàng, cả biểu tình trên mặt cũng không nhìn ra được buồn giận.

"Mấy ngày gần đây, ở bên ngoài luôn có chuyện xấu xảy ra khiến người khác nghe mà phiền lòng."

Chủ mẫu đột ngột than thở, một vài người bất giác ngồi thẳng lưng, Suzuki Miho cũng đưa mắt nhìn sang Manjirou đang rũ mắt, trong lòng vừa lo lắng lại vừa tò mò với cách giải quyết chuyện này của Chủ mẫu. Quả nhiên, vừa nói xong thì Chủ mẫu đã nhìn sang Manjirou, thu lại ý cười rồi hỏi.

"Chẳng hay, Thục phu nhân có nghe thấy tin tức đó không?"

Manjirou xoa vòng ngọc trên tay mình, đôi mắt cũng nhìn thoáng qua Chủ mẫu rồi chớp nhẹ.

"Thiếp ở gần với Chủ mẫu nhất mà không nghe được chuyện gì cả, vấn đề này có liên quan đến thiếp sao?"

Manjirou nói rất nhẹ nhàng, không khó để nhận ra lẫn vào bên trong lời nói là sự hoang mang cùng nghi vấn, hoàn toàn không nhận ra hay hay biết gì về lời nói đầy ẩn ý của Chủ mẫu. Ling Mei lúc này cũng lên tiếng nói giúp.

"Thục phu nhân vừa trở về, sức khỏe vẫn chưa ổn định, Gia chủ gọi đến còn không nỡ thì làm sao có thể cho mấy tin đồn xấu truyền đến tai của cậu ấy chứ. Chủ mẫu, người cũng đừng có trách cậu ấy."

Chủ mẫu nhìn Manjirou một cách không hài lòng, song, sau khi nghe lời nói đỡ của Ling Mei thì lại cười nhạt, nói.

"Cũng phải, Thục phu nhân là lá ngọc cành vàng, làm sao mà nghe vào được mấy tin xấu chứ?"

Manjirou lãnh đạm nói.

"Chủ mẫu muốn phạt thì cứ nói, không cần úp úp mở mở."

Nhật phu nhân thoáng cau mày, nhẹ nhàng nhắc nhở.

"Thục phu nhân đừng xúc động quá, Chủ mẫu còn chưa nói lời gì mà."

Chủ mẫu lúc này cũng không muốn kiêng nể gì nữa, nói thẳng.

"Thục phu nhân, mấy đêm trước, nhà Sano đã tấn công một cách đột ngột vào kho hàng của nhà Suzuki, đã làm rất nhiều người thiệt mạng, cậu nói xem, điều này có khủng khiếp hay không?"

Cả phòng trà lặng ngắt, không một ai dám lên tiếng nữa, Manjirou bình tĩnh nhìn Chủ mẫu rồi nhàn nhạt hỏi.

"Ý của Chủ mẫu là muốn nói thiếp chống đối người, không đặt người vào trong mắt phải không?"

"Thục phu nhân, ta không có nói như vậy, tất cả đều là do cậu tự suy diễn mà thôi."

"...."

Manjirou trầm mặc, đôi mắt cũng bình thản đến mức không thể nhìn ra cảm xúc gì, sau khi nghĩ xong, Manjirou nhìn sang Chủ mẫu, nhàn nhạt hỏi.

"Vậy Chủ mẫu muốn xử trí thiếp ra sao đây? Chuyện này thiếp chỉ vừa mới nghe, không biết và cũng không được thông báo, Chủ mẫu có trừng phạt thì cũng vô ích thôi."

Hạnh phu nhân nghe thế thì hừ lạnh.

"Thục phu nhân, đến tận lúc này rồi, có giả ngu hay phủi bỏ quan hệ thì cũng vô dụng. Nhà mẹ đẻ dám tấn công người thường, dẫn quân vào địa phận của Chủ mẫu rồi phá hoại, bản thân ở trong Hậu viện thì lại kênh kiệu không xem ai ra gì, Chủ mẫu còn chưa trừng phạt cậu thì cậu cũng nên biết giới hạn mà tự chỉnh đốn bản thân đi."

Nói đến đây thì ai ai cũng ngầm hiểu là Manjirou nên tự mình ra nhận phạt, Manjirou nhìn ra ngoài trời âm u rồi lắc đầu.

"Người trong Hậu viện không can thiệp chính sự và cũng không qua lại với nhà mẹ đẻ. Chủ mẫu, kho hàng Suzuki bị tấn công là chính sự ở Tiền viện, nếu như muốn trừng phạt thì cũng phải là do Gia chủ ra lệnh."

Tiểu lang quân Hermit bật cười, ý cười trong vắt và mềm mại khiến sống lưng người khác lạnh toát.

"Thục phu nhân, Tiền viện, phạt Gia chủ nhà Sano là chuyện của Gia chủ, nhưng đây là Hậu viện, quyền hành đều thuộc trong tay Chủ mẫu, anh phải suy nghĩ cho kỹ về lời nói của mình."

Manjirou lại tiếp tục im lặng mà nhìn Chủ mẫu đang nhìn mình đầy lạnh lùng và khinh thường, cậu lại tiếp tục nhìn khắp phòng, mọi người đa số đều giữ im lặng và không dám nói lời nào. Cũng đúng, cậu vừa trở về đã ở Khổng Tước Viên, trong mắt mọi người, cậu chính xác là yêu nghiệt, hồ ly đang mê hoặc Gia chủ, với cả Chủ mẫu cũng vừa gặp Lão phu nhân xong, chắc chắn bà ta cũng đã mách nước cho Chủ mẫu rồi, vậy nên cậu không thể không chịu phạt được.

"Vậy thiếp sẽ ra bên ngoài quỳ và chịu phạt gậy, số gậy đánh lên người đều do Chủ mẫu quyết định."

Sắc mặt của Chủ mẫu lúc này mới tốt lên, Ling Mei ở bên cạnh muốn cản lại thì Nhật phu nhân đã lên tiếng.

"Thục phu nhân, quyết định chịu phạt này chính là do cậu nói, ai ai ở đây cũng đều đã nghe thấy và làm chứng rồi, cậu không hối hận chứ?"

Manjirou lắc đầu, Chủ mẫu gật đầu rồi đưa tay mời cậu đi ra ngoài mảnh vườn trước hiên phòng trà. Manjirou đứng lên, hai người hầu của Chủ mẫu cũng giúp cậu cởi đồ, chỉ chừa lại một lớp áo mỏng rồi nói.

"Thục phu nhân, mời người tháo vớ ra đi ạ."

Manjirou bình tĩnh làm theo, cậu từ từ bước ra ngoài sân rồi quỳ xuống. Từ phía bên trái của sân vườn, một nam hầu có dáng vóc cường tráng cầm một cây gậy bằng gỗ nhỏ nhưng nặng đi ra, hắn ta nhìn Manjirou đang quỳ dưới đất, trong lòng không khỏi sửng sốt. Trời ạ, đây không phải là cục vàng vàng ngọc của Gia chủ đây sao, nếu như hắn ta dám đánh thì cái mạng quèn này coi như cũng bỏ, hắn ta bối rối nhìn Nahi rồi nghe nàng ta lạnh lùng nói.

"Vì Thục phu nhân đã nói rằng số lần là do Chủ mẫu quyết định, cho nên số gậy sẽ ứng theo số người đã thiệt mạng. Tính toán, hết thảy là 130 người, Thục phu nhân có oán trách không?"

Manjirou lắc đầu, Nahi im lặng một thoáng rồi đanh thép quát.

"Đánh!"

Nam hầu kia hít sâu một hơi, âm thầm nói xin lỗi rồi giơ gậy lên, sau đó quật xuống một cách tàn bạo. Manjirou nhắm mắt, siết chặt tay mình lại rồi cắn môi, cứng đầu không gục đầu của mình xuống, Nahi thấy vậy cũng nói.

"Một."

Một gậy nữa lại vụt xuống, gậy này thật sự rất nặng, lại còn cứng, vụt cú nào cú nấy đều rất đau và thống khổ, chẳng qua năm lần, tấm lưng của Manjirou đã bầm tím cả lên. Ling Mei nghe tiếng đếm lẫn tiếng gậy vụt mạnh xuống, tay cũng siết chặt lại đến bật máu, nàng đỏ mắt nhìn Chủ mẫu đang thản nhiên uống trà, trong mắt bà ta hoàn toàn không có chút lo sợ nào mà còn chất chứa sự thỏa mãn đầy vặn vẹo.

Đây mà là vợ cả của Gia chủ, nữ chủ nhân của Hậu viện đây sao? Ling Mei run hết cả người vì căm giận, máu đang chảy cũng sôi lên sùng sục như thể sắp trào ra bên ngoài, nếu như không phải Nhật phu nhân ở bên cạnh cắn răng kéo tay nàng thì nàng đã lao ra, ôm thân mình nhỏ gầy của Manjirou rồi.

Không biết đã trải qua bao lâu, phần thịt trên lưng của Manjirou đã nứt ra và máu tươi cũng túa ra, thấm ướt phần lưng áo trắng xóa khiến vải vóc cũng dính liền vào vết thương, vừa nhìn thôi là đã biết đau rồi, nhưng Manjirou vẫn cố chấp không kêu la lấy một tiếng, cậu nhìn chằm chằm vào hiên nhà, nhìn các thiếp thất khác đang nhìn mình bị đánh, mắt của các nàng: có sự chê cười, có áy náy, có hả hê và cũng có sự thương hại,.... Manjirou nhìn họ, nhớ kỹ từng khuôn mặt một rồi nhắm mắt lại, đôi môi bị cắn chặt cũng tứa ra máu tanh tưởi.

Gia chủ ở chỗ của Lão phu nhân, nghe được tin tức thì muốn đi đến để ngăn cản lại, nhưng Lão phu nhân lại không cho, nhàn nhạt nói.

"Thiếp thất mà không xem trọng chính thê, lại còn kênh kiệu nữa, bị đánh vài đòn cũng không có gì đáng nói cả. Gia chủ, con ngoan ngoãn ở lại đây đi."

Gia chủ siết chặt đồ trong tay mình lại rồi nặng nề nói.

"Chủ mẫu cũng đang xen vào chính sự, có phải cũng nên phạt cô ấy không."

Lão phu nhân liếc qua, nhàn nhạt bảo.

"Thục phu nhân trong lòng có mưu đồ, giờ nhận ra rồi nên mới lên tiếng chịu phạt, Gia chủ có trách thì cũng chỉ có thể trách cậu ta nóng nảy, ỷ sủng hống hách mà thôi."

Ema ở sau tấm bình phong, món ăn trên tay đã sớm nguội ngắt từ lúc nào. Cô lạnh lùng quay bước, lãnh đạm nói.

"Đến Hạ Nguyệt Viên, để ta xem thử, Chủ mẫu kia rốt cục là cái thá gì mà dám đụng vào anh trai ta! Bà ta trách móc anh trai ta làm kẻ ngoài lề bước chân vào cuộc hôn nhân của bà ta chứ gì, thế sao ngay từ đầu không ý kiến đi. Không ý kiến cho đã vào rồi bây giờ lại tìm cớ để động vào anh ta, hừ, đúng là người đàn bà nhu nhược."

Senju hoảng hốt nói.

"Tiểu thư, Lão phu nhân không cho phép."

Ema lạnh lùng liếc nhìn Senju rồi giãy tay mình ra.

"Cô sợ thì ở đây đi, tôi đi tìm mụ già Chủ mẫu đó, chửi một trận đây."
~•~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top