Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

118.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Inari nghe lệnh của Gia chủ, tìm người Hạnh phu nhân cho là tình nhân của Manjirou ngày trước, đầu tiên là hỏi thăm về gia đình, sau đó hỏi thăm bạn bè của hắn rồi bắt hắn ta về để tra khảo, nhận ra rằng những gì mà hắn ta và bạn bè cùng làm việc trong Nhà chính là một lời nhưng người nhà của hắn ta thì lại trả lời khác, để chắc chắn hơn, Inari quyết định bắt những người hiềm nghi lại, cách ly họ ở các phòng khác nhau rồi tra hỏi một cách cẩn thận.

Sau khi đã tra ra, không ngoài dự đoán, nam hầu kia khai nhận rằng bản thân vì quá túng quẫn cho nên đã nhận lời hợp tác với Hạnh phu nhân, thâm nhập vào Tử Đằng Viên rồi vờ như bản thân có quan hệ thân mật với Manjirou, liên tục ngụy tạo chứng cứ khiến người khác nghi ngờ, sau đó, vào một tháng trước khi phát hiện ra cái thai, hắn ta đốt hương gây mê khiến Manjirou ngủ say rồi định bụng sẽ ngồi lỳ trong phòng ngủ của cậu, vốn dĩ hắn ta đã bị định sẵn là quân cờ tốt thí rồi nhưng không ngờ là vào ngày hôm đó, Naoto Tachibana lại canh gác bên ngoài cho nên Hạnh phu nhân thuận nước đẩy thuyền, thổi gió bên tai của Chủ mẫu khiến Manjirou từ tư thông với một người đã bị biến thành tư thông với rất nhiều người. Inari nhìn sắc mặt của Gia chủ càng lúc càng tối đen lẫn Hạnh phu nhân đang quỳ sụp dưới sàn, run rẩy một cách đáng thương thì thở dài.

"Ngoại trừ việc này ra, vụ án ám sát Tam thiếu gia cùng Tam tiểu thư cũng đã được tra rõ. Năm đó Hạnh phu nhân vì để vu oan cho Thục phu nhân đã bí mật giấu rắn vào trong vại đựng đồ, thứ nhất là muốn Thục phu nhân lúc ấy đã có tội tư thông lại gánh thêm tội sát hại huyết mạch dòng chính, thứ hai chính là để khử luôn Tứ tiểu thư thường hay trốn ở đó khi chơi trốn tìm, diệt trừ luôn tia hy vọng cuối cùng của Thục phu nhân, khiến cậu ấy không thể chuyển mình cũng như mất luôn điểm tựa cuối cùng là Tứ tiểu thư."

Hạnh phu nhân lắc đầu nguầy nguậy, nàng òa khóc, vội vàng bò lại chỗ của Gia chủ, hoảng hốt nói.

"Gia chủ, Thục phu nhân và thiếp nào giờ không có ân oán gì với nhau cả, làm sao thiếp có thể hãm hại cậu ấy lẫn Tứ tiểu thư chứ. Inari, ông cũng không thể chỉ vì nịnh nọt Thục phu nhân mà ngậm máu phun người được!"

Inari nhìn người phụ nữ dù đã thấy xác của đồng bọn vẫn không biết sợ này một cách đầy thương xót rồi lãnh đạm nói.

"Hạnh phu nhân, việc do người làm ra, có giấu cũng giấu không được. Gia chủ, hạ nhân còn nhận được tin báo rằng, Hạnh phu nhân luôn bất mãn việc Tứ tiểu thư luôn được cưng chiều hơn các chị em khác của mình, trong lòng của cô ta cũng đã có oán giận lẫn mưu tính từ trước cho nên mục tiêu thật sự vẫn là nhắm vào Tứ tiểu thư."

"Ha."

Gia chủ bật cười đầy lạnh lẽo, đôi mắt sắc bén của hắn cũng dán lên người của Hạnh phu nhân, nếu như có thể giết người bằng đôi mắt thì Hạnh phu nhân chắc chắn đã chết hàng vạn lần rồi. Nàng ta biết bản thân đã không còn cơ hội sống sót, Inari đã truy ra được hết ngọn ngành sự việc, dù nàng ta có muốn giấu thì cũng không giấu được nữa rồi. Hạnh phu nhân cười nhạt, đôi mắt cũng tràn ngập sự đau lòng cùng tự chê trách, nàng điềm tĩnh ngồi thẳng người, chỉnh trang lại tóc tai rồi nhẹ nhàng tự nhận.

"Phải, đều do thiếp làm cả, tất cả đều là vì thiếp ghen tị và không cam lòng."

Nàng nhìn tên hầu đã chết và nằm gục trên sàn nhà, trong đầu cũng đã nghĩ đến dáng vẻ khi chết đi của mình. Gia chủ nhìn nàng, trầm giọng nói.

"Vì sự ghen tị của cô mà cả bốn đứa con của ta cũng đều bị cuốn vào. Cô không biết tự hổ thẹn hay gớm tay sao?"

"Những điều đó còn không phải là do Gia chủ sao!"

Hạnh phu nhân quát lên, khuôn mặt tái nhợt cũng đỏ lên một chút do giận dữ, Gia chủ nhướng mày, môi cũng nhếch lên.

"Do ta? Ta đã làm điều gì sai, hay ta đã từng sai khiến cô đi giết từng đứa con một, hay là cũng do ta, sai khiến cô đi tìm một thằng hầu thấp kém rồi tiện thể ra lệnh cho ngươi phá hoại thanh danh của Thục phu nhân sao? Hừ, từ đầu đến cuối, đều chỉ do cô cùng cái bản tính hẹp hòi, ích kỷ, ghen tuông mù quáng của cô mà thôi!"

Hạnh phu nhân điếng người, người đàn ông mà nàng dựa vào suốt mười mấy năm trời hóa ra cũng có thể tuyệt tình và tàn nhẫn đến mức này, nàng rũ mắt, cười khàn rồi nhẹ nhàng hỏi.

"Là thiếp ghen tuông mù quáng, hẹp hòi, ích kỷ sao... Ha ha, Gia chủ, hóa ra những gì thiếp làm, chỉ là ghen tuông mù quáng thôi sao? Phải, thiếp ghen tị, thiếp thật sự rất ghen tị. Đều cùng là mang thai, đều cùng từ bụng của thiếp thất sinh ra nhưng vì cái gì, nghiệt chủng kia lại được yêu thương và coi trọng hơn con gái của thiếp chứ! Từ lúc nó sinh ra, Gia chủ lúc nào cũng ẵm bế nó, nuông chiều nó và thậm chí là còn thiên vị nó nữa.... Một người mẹ như thiếp, làm sao có thể nhìn con của mình bị cha nó ghét bỏ chứ, vậy nên thiếp nghĩ rằng, chỉ cần xử lý mấy đứa trẻ đó, biến con của thiếp thành duy nhất thì Gia chủ chắc chắn sẽ thương con bé hơn. Còn về phần Sano Manjirou, cái thứ dơ bẩn, nam nữ không ra kia thì giữ lại làm gì cho chật chội cơ chứ."

Inari lắc đầu, Hạnh phu nhân dù có dùng cách này để biện hộ cho mình thì cũng không thể nào làm giảm bớt hành động man rợ lẫn tàn ác của nàng ta, Gia chủ đã biết được mọi thứ, ở trong mắt hắn cũng tràn ngập sự lạnh lùng và tàn nhẫn mà không một ai có chịu đựng được, nhưng hắn không vội vạch trần hay là nặng giọng với nàng, vuốt ve chiếc nhẫn đeo trên tay trái của mình, ngẫm nghĩ lại sự oán giận mà Hạnh phu nhân dành cho Manjirou, Gia chủ cười nhạt.

"Inari, đi ra ngoài một chút đi, ta muốn ôn lại chuyện cũ với Hạnh phu nhân."

Inari mặc dù rất hoang mang nhưng khi thấy Gia chủ nghiêm túc thì vẫn không thể đi ra ngoài. Lúc này trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, Gia chủ nhìn Hạnh phu nhân đang che mặt khóc thì thở dài, nhàn nhạt nói.

"Dù sao cũng đã hầu hạ ta lâu lắm rồi, cô không cần phải che giấu nữa, có việc gì thì cứ nói thẳng đi."

Hạnh phu nhân bật cười, đau buồn nói.

"Dẫu cho thiếp có nói ra thì làm sao chứ? Thiếp rồi cũng sẽ chết, cả con của thiếp cùng sẽ chết theo mà thôi."

"Ta có thể cam đoan với cô, Nana có thể sống và được gả vào một nhà tốt, nhưng nếu như câu trả lời của cô không hợp lý và không tốt thì cô chắc cũng đã biết kết quả rồi."

Hạnh phu nhân rũ mắt, nàng nhìn Gia chủ, đôi mắt kia rõ ràng chưa bao giờ dịu dàng hay ấm áp, cả sự xem trọng và trìu mến cũng là thứ không thể nào tồn tại, cứ giống như, sự tồn tại của nàng đối với hắn chỉ là một món phụ kiện, khi nào có dịp dùng đến thì nàng mới được đem ra để hắn dùng. Hạnh phu nhân thở dài, nàng nâng tay áo lên để lau đi nước mắt, sau đó liền cười nhẹ.

"Gia chủ không phải đã có câu trả lời rồi sao, thiếp đã không còn điều gì giấu diếm người nữa rồi. Nếu như phải nói thật, phải nói ra lòng mình thì có lẽ, điều mà thiếp hối hận nhất là trở thành người của ngài. Danh dự không có, danh phận cũng chỉ là vẻ bề ngoài, con cái không được lớn cạnh mình mà mỗi ngày đều phải nơm nớp, lo sợ người khác, thiếp thật sự đã thấy mệt mỏi lẫn chán nản lắm rồi. Nhưng có một điều mà Gia chủ hẳn là không biết, thiếp chưa giờ nghĩ đến việc sẽ thả rắn để giết hại Tam thiếu gia và Tam tiểu thư, thiếp thật sự không có ra tay hại chết hai đứa trẻ đó, thiếp chỉ hận và căm ghét Thục phu nhân mà thôi."

"Nhưng chính ngươi cũng đã thả rắn vào Tử Đằng Viên, tội này không thể chạy thoát được đâu."

Một lúc sau, Gia chủ mở cửa phòng làm việc của mình rồi đi ra ngoài. Inari nhìn Hạnh phu nhân đang ngồi ngây người trên mặt đất thì thở dài, ông gật đầu, ra lệnh cho người mang Hạnh phu nhân đi. Hạnh phu nhân bước khỏi Triều Dương Viên, nàng mệt mỏi đưa mắt nhìn ra mảnh vườn lớn của nơi hoa lệ này, những gốc mơ to lớn và rắn rỏi nhất đã rụng hết lá rồi, và chẳng mấy chốc, chúng sẽ nở ra những đóa hoa xinh đẹp và diễm lệ nhất.

"Hạnh phu nhân, xin đừng chậm trễ nữa."

Inari lên tiếng thúc giục nàng, nàng hít một hơi thật sâu rồi từ từ bước khỏi Triều Dương Viên.

"Ngài Inari, xin hãy dừng bước."

Ling Mei đứng chờ bên ngoài đã lâu, khuôn mặt xinh đẹp đều đã bị gió lạnh thổi đến tái nhợt. Cô nhìn Hạnh phu nhân, nhìn nàng ta thật tiều tụy và thảm thương... Ling Mei cảm thấy cổ họng mình nghèn nghẹn, trong lòng cũng cảm thấy phức tạp vô cùng. Dẫu cho cô có ghét và hay đối chọi với Hạnh phu nhân đến đâu thì cả hai ít nhiều cũng đều ở trong Hậu viện này lâu lắm rồi, thương đương nhiên vẫn sẽ nhiều hơn ghét bỏ một chút, cô đã sớm biết Hạnh phu nhân rồi sẽ chịu phải kết cục này và đương nhiên việc này cũng là để trả thù, rửa oan cho Manjirou, nhưng khi thấy Hạnh phu nhân thảm hại như vầy, trong lòng cũng không khỏi xót xa.

"Cô đến đây làm gì?"

Hạnh phu nhân nói, giọng điệu mệt mỏi và khàn khàn, hoàn toàn không nhìn ra được sự mềm mại và thích châm chọc của mọi ngày. Ling Mei im lặng đi đến, cô nắm lấy tay của Hạnh phu nhân rồi nói.

"Tôi đến để nhìn cô."

Hạnh phu nhân trầm ngâm nhìn Ling Mei rồi cười khổ.

"Cô mà biết tôi đã làm ra chuyện tốt gì thì còn lâu mới đến đây nhìn tôi."

"Đều là thiếp thất với nhau cả, ngay từ đầu, tôi và Manjirou cũng không có ý muốn làm gì cô cả."

Đến mức này rồi thì có nói gì cũng vô dụng, Hạnh phu nhân liếm đôi môi đã khô khốc của mình rồi run giọng nói.

"Tôi biết rằng tôi chắc chắn sẽ chết, nhưng tôi xin cô, hãy bảo vệ con gái của tôi, nó còn quá nhỏ, nó hoàn toàn không biết gì về những điều dơ bẩn mà tôi đã làm. Thế nên, đánh nó cũng được, la nó cũng thế, nhưng xin cô, đừng để con bé chết, đừng để con bé phải có kết cục xấu hổ giống như tôi."

Ling Mei gật đầu, Hạnh phu nhân lúc này mới yên tâm mà rời đi cùng Inari và những người hầu khác.

Đêm đó, Ling Mei như thường lệ mà ngồi ngâm chân với nước ấm được nấu cùng thảo dược. Khi nàng đang được lau chân, một người hầu đi vào, khẽ nói.

"Chủ nhân, Hạnh phu nhân..... Mất rồi...."

Ling Mei im lặng, nàng nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, bình tĩnh hỏi.

"Vì sao lại mất?"

"Nghe nói, là chết vì rơi xuống hồ nước lạnh, ngoài ra, lý do chính vẫn là bị đột quỵ ạ."

Ling Mei lúc này mới để ý đến bên ngoài đã có tuyết rơi xuống, nàng bần thần một hồi rồi hỏi tiếp.

"Vậy còn Nhị tiểu thư thì sao rồi?"

Người hầu thành thật trả lời.

"Cô ấy đang đi đến chỗ Hạnh phu nhân ạ, Gia chủ đã cho phép."

Ling Mei gật đầu, xoa xoa trán rồi phất tay đuổi hết các người hầu ra ngoài. Lúc nàng lấy lại tỉnh táo thì cả người đều đã mềm nhũn vì mệt mỏi lẫn bất lực rồi.
~•~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top