Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

125.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tanami bị mắc phải căn bệnh rất lạ, không chỉ hay gặp ảo giác mà tính tình cũng nóng nảy hơn trước rất nhiều, sau khi kiên trì chữa bệnh được mấy tuần thì lại đột ngột bị đau đến mức không thể thở nổi. Vậy nên trong Nhi Tử Viên hiện tại, ngoại trừ những người hầu im lặng ra thì thứ duy nhất lên tiếng nhiều nhất cũng chỉ có vị tiểu thư nhỏ đang bị giữ chặt trên giường bệnh kia.

"Thưa Gia chủ, Tam tiểu thư hiện giờ đã ngủ rồi ạ."

Inari nhìn Gia chủ đang nghiêm túc làm việc thì thở dài. Kể từ ngày Tam tiểu thư bị bệnh, không chỉ có Chủ mẫu mỗi ngày đều lo lắng đến bật khóc mà cả Gia chủ cũng không thể làm việc gì khác cả, sự sầu lo cùng mệt mỏi đã lấp đầy Triều Dương Viên khiến nơi đây trở nên u ám và căng thẳng đến kỳ lạ, đến mức các thiếp thất khác trong Hậu viện cũng không dám đến gần vì sợ bản thân bị chịu liên lụy.

"Hầy..."

Gia chủ bỏ bút xuống, hắn nặng nề xoa xoa trán, đôi mắt cũng đỏ ngầu lên vì khổ sở cùng phẫn nộ. Vốn dĩ hắn đã nghĩ rằng, để các bác sĩ giỏi nhất túc trực ở đó là có thể cứu được Tanami, nhưng không thể ngờ được là tình huống lại ngày càng một tệ, sau khi chống chọi lẫn vật vã suốt một ngày một đêm thì cô bé cuối cùng cũng đã ngủ được, nhưng hắn không hề dám thả lỏng dù chỉ một giây một phút nào. Inari nhìn Gia chủ căng thẳng như vậy thì cũng chỉ có thể cứng người nói lời an ủi.

"Tam tiểu thư chắc chắn sẽ khỏe lên thôi, các bác sĩ giỏi nhất đều đã ở đó rồi."

"Thứ ta quan tâm nhất hiện giờ là nguyên nhân vì sao Tanami lại đột ngột trở bệnh nặng. Chúng ta rõ ràng đã rất cẩn thận rồi, chưa kể đến, sinh hoạt ngày thường của con bé cũng được đích thân ta và thân tín xử lý, làm sao lại có sai sót như thế này?"

Gia chủ nghiến răng nói, Inari cũng chỉ có thể thở dài rồi không thể nói thêm lời nào nữa.

Senju mang theo đồ sưởi ấm được lấy từ chỗ Maya rồi bước vào phòng của Ema. Trời dù đã vào xuân rồi nhưng tuyết rơi vẫn quá dày, khí trời cũng lạnh lẽo đến mức ảm đạm, dù cho có hối hả thì trên mặt của bất kỳ người nào cũng lộ rõ vẻ lo toan cùng âu sầu, chỉ có ở Vạn Thọ Viên, và chỉ có mỗi Ema là bình tĩnh ngồi nhìn và nghe mọi việc. Ema dừng việc thêu thùa, nàng nhìn Senju mang đồ sưởi ấm đến cho mình thì thở dài.

"Lão phu nhân cũng thật lạnh nhạt, cháu của mình đổ bệnh mà vẫn chỉ quan tâm đến việc sưởi ấm cho ta."

Senju chỉnh lại lò sưởi rồi nói.

"Lão phu nhân cũng là lo cho người, người là con gái của ngài ấy, là giọt máu đầu tim, sao có thể không lo cho được."

Ema cười khẩy, sau đó lại nói tiếp.

"Nhưng suy cho cùng thì Tam tiểu thư phải quan trọng hơn chứ? Cô bé dầu gì cũng là con gái do vợ cả sinh ra mà."

"Bệnh tình của Tam tiểu thư rất lạ, có trị cỡ nào cũng không khỏi nổi, các bác sĩ đang dự định là trích máu của cô ấy để xét nghiệm."

Senju điềm tĩnh giải thích lại mọi chuyện, sau đó thì đi đến, cẩn thận nâng tay của Ema lên rồi giúp nàng cắt móng tay đã dài ra một chút. Ema hơi nghiêng ngươi để Senju cắt móng tay cho mình, hờ hững nói.

"Mà kể cũng lạ, vì sao các bác sĩ đều đã dốc hết sức chữa trị mà không khả quan lên chút nào hết vậy? Chẳng nhẽ là lại có ẩn ý gì bên trong."

"Ý của người là?"

Ema hơi nghiêng người, mặt cũng kề sát gần Senju hơn rồi thì thầm, Senju nhíu mày rồi khẽ nói.

"Chuyện này không có chứng cớ, người thật sự muốn tôi làm nó sao?"

Ema cười nhạt, đôi mắt cũng sắc như lưỡi dao vừa mài xong, hoàn toàn không có ý thương xót hay sự dịu dàng nào hết.

"Nếu không làm thì đương nhiên là không sợ, mà nếu đã làm, con cái gánh nghiệp cũng là lẽ thường tình."

Senju thở dài rồi đáp.

"Tôi sẽ đi sắp xếp mọi việc."

Ema gật đầu, ra hiệu cho Senju đi ra ngoài rồi lại tiếp tục lấy kiềm để cắt móng tay cho chính mình, từng chiếc móng tay xinh đẹp rơi xuống, lả tả lả tả tựa như tuyết rơi nhưng biểu tình trên khuôn mặt xinh đẹp và diễm lệ kia lại như thể nàng vừa cắt bỏ được một thứ rắc rối vậy.

Lại một tuần nữa trôi qua và bầu không khí trong Hậu viện lại càng thêm nặng nề và ảm đạm. Nahi nhìn bác sĩ đang khám bệnh cho Chủ mẫu và Chủ mẫu thì đang nhắm mắt ngồi trên ghế dựa thì vừa mừng lại vừa sợ.

"Chúc mừng Chủ mẫu, từ những dấu hiệu mà người thấy thì tôi cam đoan rằng người đã có thai rồi."

Nahi mừng rỡ nhìn bác sĩ, Chủ mẫu cũng chỉ cười nhợt nhạt rồi sau đó liền mệt mỏi nói.

"Tin này quả nhiên là tốt, nhưng còn con của ta thì thế nào rồi?"

Ý cười vừa mới xuất hiện trên môi của bác sĩ tắt ngúm, ông ta thở dài rồi nói.

"Tam tiểu thư không hiểu vì sao lại đột ngột bị dính một loại độc lạ, tất cả chúng tôi đã cố gắng chữa trị và đã thành công đẩy lùi độc tố...."

Bác sĩ nói chuyện rất nhẹ nhàng, ngôn từ cũng vô cùng cẩn thận để không kích thích đến Chủ mẫu cùng đứa trẻ trong bụng. Chủ mẫu năm nay cũng đã gần bốn mươi rồi nhưng lại may mắn đậu thai thêm một lần nữa, cái thai này thật sự rất quan trọng nên ông và các bác sĩ khác đều phải thật cẩn thận, tuy nhiên thời điểm này cũng rất căng thẳng, Tam tiểu thư vẫn chưa khỏi bệnh được đã khiến cho Chủ mẫu lo lắng nhiều ngày, ông ta cũng không dám nói thẳng ra tình hình của cô bé.

Mà Chủ mẫu không được gần với con thì làm sao biết được tình hình của Tanami đã tệ đến mức nào? Nàng chỉ biết con mình đã được giải độc thôi, cả người nàng cũng bất giác thả lỏng hơn trước, nét mặt cũng hơi giãn ra và dịu dàng hơn một chút, nàng gật đầu rồi nói với Nahi cho ông ta nhiều tiền hơn một chút.

"Dạ, vậy Chủ mẫu xin hãy nghỉ ngơi đi ạ."

Vị bác sĩ nọ sau khi đi ra khỏi Viên thì cũng bắt gặp Rindou đang đi ra từ hướng của Khổng Tước Viên. Haitani Rindou là người có dáng người cao ráo và khỏe mạnh, cả thân phận cũng vô cùng cao quý cho nên đã khiến nhiều người bàn tán về quan hệ giữa hắn cùng Thục phu nhân, nhưng vì mỗi lần khám bệnh đều công khai và có người của Gia chủ giám sát cho nên cũng không có ai có khả năng suy diễn quan hệ của hai người nữa. Mà dẫu cho không có ai suy diễn quan hệ của cả hai người thì các bác sĩ khác cũng khá là không thích Rindou. Lý do đơn giản và trên hết nhất là Thục phu nhân rất hay có thai và Haitani Rindou thân là bác sĩ phụ trách cho cậu ta rất hay được Gia chủ khen ngợi và thưởng cho rất nhiều thứ tốt.

"Bác sĩ Haitani, cậu cũng vừa mới khám bệnh cho Thục phu nhân à?"

Rindou nhìn tay bác sĩ kia, đôi mắt của hắn vốn dĩ rất sắc bén, kết hợp với quầng thâm nhàn nhạt lại càng khiến cho đôi mắt của hắn tràn ngập sự nguy hiểm và xa cách. Sau khi biết được người kia là bác sĩ của Chủ mẫu thì hắn cũng gật đầu, lịch sự chào hỏi rồi mới đáp lại câu hỏi của gã ta.

"Khí hậu thất thường cho nên Thục phu nhân gọi tôi đến thăm khám cho Tứ tiểu thư."

"À, hóa ra là Tứ tiểu thư sao. Cũng đúng, thời tiết này quả thực rất dễ làm những đứa trẻ đổ bệnh, ngoài ra cũng sẽ khiến mấy thai phụ dễ dàng lo âu hơn."

Rindou im lặng, nhìn khuôn mặt của tay bác sĩ kia hiện lên sự khoe khoang lẫn đắc ý, xem ra bên Chủ mẫu đã có tín hiệu tốt rồi, nhưng hắn cũng không quá quan tâm, bệnh nhân của hắn không phải là người phụ nữ đó. Tay bác sĩ kia thấy Rindou cứ im lặng thì ho khan, nghiêm túc nói đề tài khác với hắn.

"Mà bỏ qua chuyện đó đi, nghe nói là trưởng lão Haitani lại mở thêm được một bệnh viện nữa, cậu thay tôi gửi lời chúc mừng đến ngài ấy nhé?"

"Ừm."

Bầu không khí trở nên cứng ngắc vì thái độ không nóng không lạnh của Rindou, khóe miệng của tay bác sĩ giần giật, gã nhìn Rindou, Rindou cũng thản nhiên chỉnh lại tay áo của mình rồi nói.

"Tôi còn có việc, xin phép đi trước một bước."

Tay bác sĩ kia ngớ người, Rindou cũng không nói nhiều nữa mà bình tĩnh rời đi. Dù sao với thân phận là con thứ hai của nhà Haitani thì hắn cũng không tiện ở lại, tốt nhất thì vẫn nên rời khỏi chỗ này trước khi người khác có cơ hội gây khó dễ. Tay bác sĩ kia nhìn Rindou đã đi xa thì làu bàu.

"Ngông nghênh thấy ớn."

Draken nhìn Manjirou đang tự xoa trán mình, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi thì lo lắng vô cùng, hắn mang ly sữa đến cho cậu rồi nói.

"Hiện giờ người cũng đã có dấu hiệu rồi, phải nghỉ ngơi cho thật tốt mới được."

Manjirou mở mắt, khuôn mặt tái nhợt cũng không hiện lên chút cảm xúc khác thường nào. Dạo này cậu cứ cảm thấy tức ngực lẫn thiếu ngủ liên tục, mới sáng nay còn nôn mửa liên tục vì ngửi thấy mùi dầu mỡ,... Những dấu hiệu rõ ràng đó đã chứng tỏ rằng cậu sắp sửa có thêm con cái. Và đương nhiên điều này cũng có nghĩa là cậu và Chủ mẫu đang đối đầu trực tiếp rồi, à và đằng sau còn có thêm một Lão phu nhân khó nhai nữa, mới nghĩ thôi đã thấy mệt mỏi lẫn buồn nôn rồi.

"Cứ thế này mãi thì không ổn."

Manjirou khàn giọng bảo rồi dặn dò Draken.

"Ngươi có thể đi ra ngoài được rồi, ta muốn ở một mình."

Draken rũ mắt đi ra ngoài, Manjirou lúc này mới thoải mái dựa mình vào đệm dựa phía sau lưng mình, khuôn mặt nhợt nhạt mới tạm thời thả lỏng ra.

"Cuối cùng vẫn không thể không đối đầu."

Đứa trẻ này của cậu sẽ là kẻ phán quyết Chủ mẫu cũng như chấm dứt khoảng thời gian làm loạn khắp nơi của Lão phu nhân, như vậy cũng có nghĩa là cậu sẽ được sống một cách bình yên và an ổn với những đứa con của mình rồi.... Và lẽ ra, cậu phải vui vẻ và mong chờ những điều đó mới đứng, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng bây giờ lại cảm thấy mệt mỏi và lạc lõng vô cùng.
....

"Biết vì sao ngươi cứ bệnh mãi mà không khỏi không?"

Tanami cau mày, tay cũng giần giật rồi siết chặt tấm chăn, giọng nói khàn khàn vẫn vang nhẹ bên tai nó khiến nó khó chịu và sợ hãi vô cùng.

Không, nó không muốn nghe mấy lời này! Tên đang nói còn không mau câm miệng và biến đi nơi khác sao.

"Ngươi còn có thể ngủ được sao? Vì ngươi mà chúng ta đã chết một cách rất oan ức đó."

Giọng nói nhẹ nhàng lẫn trong trẻo vẫn vang vọng bên tai nó, nó lắc đầu, mày cũng cau chặt lại. Nhưng giọng nói kia vẫn không buông tha nó, ngoại trừ nó ra còn có thêm tiếng khóc lẫn tiếng cười lanh lảnh.

"Vì mi mà ta phải chết đó! Con ranh khốn kiếp này!"

"Chị ơi, mở mắt ra chơi với em đi~~~"

"...."

Tanami rên rỉ, mồ hôi lạnh thấm ướt tấm lưng nho nhỏ của nó, trên chăn dường như cũng có một thứ gì đó đang bò trườn lên.

"Tanami, vì sao em không truyền banh cho chị?"

"Chị ơi, hu hu hu...."

Tanami mở bừng hai mắt ra, trước mắt vậy mà lại xuất hiện một khuôn mặt tái nhợt quen thuộc.

"Tanami, lại đây với chị Miko nào."

"Áaaaaaaaa!!!!!"

Tiếng gào thét vang vọng trong đêm khiến cho người hầu canh chừng cô bé giật mình. Khi hai người hầu đi vào thì Tanami đã ngã phịch xuống đất, cô bé ôm mặt, tuyệt vọng gào la.

"Không! Không, đừng đến đây mà!"

"Tam tiểu thư!"

Tanami nghe thấy tiếng thì khóc toáng lên, miệng cũng liên tục gào thét và nói ra những lời vô nghĩa.
~•~

Thật sự rất thương Tanami luôn, nhưng mà mẹ của bé nó ác quá :(

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top