Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

133.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Manjirou nhìn Karin khóc toáng trong phòng ngủ thì liền ôm chặt cô bé vào lòng, nhìn sang mấy người hầu rồi thấp giọng ra lệnh.

"Mau đi tìm mọi ngóc ngách trong Khổng Tước Viên, bằng mọi giá phải tìm thấy Shuurin."

Karin khóc lớn, hai mắt trong suốt được phủ một tầng nước lại càng thêm trong trẻo và đáng yêu. Cô bé nhìn Manjirou, mếu máo bảo.

"Anh Shuurin hư lắm, rõ ràng.... Rõ ràng con đã bảo anh ý phải ngủ ngoan rồi mà."

Manjirou cười trừ, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng nhỏ của con gái rồi dỗ dành cô nhóc đang khóc toáng lên kia.

"Bé ngoan, chúng ta rồi sẽ tìm được anh trai con thôi."

Karin được cha mình an ủi thì mới thôi khóc, sau khi ôm cổ cậu và bình tĩnh một chút thì cô bé mới chợt nhớ ra một chuyện.

"Cha ơi, con có nghe anh Shuurin nói là ảnh muốn đi thăm anh Ryusuke, có khi nào ảnh bây giờ đang ở trong phòng của anh Ryu không ạ?"

"...."

Manjirou hơi kinh ngạc, sau đó liền nhìn sang Funami, nữ hầu của cậu cũng bày ra vẻ mặt nghi hoặc và ngập tràn sự hoang mang, sau đó liền run rẩy nói.

"Có khi... Đó là sự thật ạ."

Bất ngờ là Manjirou không hề tức giận hay có cảm xúc tiêu cực khác thường, cậu chỉ chậc lưỡi rồi điềm tĩnh bảo.

"Nếu qua đó rồi thì không cần đi tìm, chút nữa để ta qua đó đón người về là được."

Nhưng Funami vẫn không khỏi lo lắng, nghiêng đầu nhìn cậu.

"Nhưng thưa Chủ nhân, Chủ mẫu vốn dĩ xem Ngũ thiếu gia là mạng sống của mình, liệu có vì chuyện này mà gây khó dễ không?"

Manjirou nhún vai, theo thời gian, tính tình của Chủ mẫu cũng càng lúc càng quái gở, cứ Ngũ thiếu gia mà bị gì là y như rằng lại trách phạt rồi đổ lỗi cho người khác, nhưng dù bà ta có dám trách phạt thì cũng không dám trách cặp song sinh của cậu, bọn nhỏ được sinh ra là phúc lành của Nhà chính, huống hồ mỗi khi có Shuurin dỗ thì Ngũ thiếu gia mới chịu uống thuốc lẫn có sắc mặt tốt hơn, bà ta mà dám phạt thì tức là vẫn chưa học được chút bài học nào từ cái chết của Tam tiểu thư, cũng như vẫn chưa thật lòng yêu thương và che chở đứa con nhỏ của mình.

Hừ, vốn dĩ ngay từ đầu, người nên bị trách phạt phải là bà ta mới phải, nếu không vì bà ta và hành động dơ bẩn, hẹp hòi dưới vẻ ngoài hoàn mỹ đó thì bọn trẻ trong Hậu viện đã sớm gắn kết và yêu thương nhau như những anh chị em bình thường rồi, càng nghĩ càng cảm thấy hành động của Chủ mẫu quá cực đoan, Manjirou liền hạ lệnh cho những người hầu khác.

"Không cần làm loạn lên, khi nào Chủ mẫu cho người qua mời thì nói ta."

Quả nhiên, sau khi Chủ mẫu quay về phòng, thấy được Shuurin và Ryusuke ôm nhau ngủ trưa thì liền ngây người rồi mở to mắt nhìn cả hai đứa trẻ, nàng vừa định đi đến, tách cả hai đứa nhỏ ra thì Ryusuke vốn ngủ nông mở mắt ra nhìn chằm chằm.

Ryusuke là một đứa trẻ rất xinh đẹp, vẻ đẹp này huyền bí và ma mị tựa như một con búp bê sứ từ Anh Quốc, vì được em trai ôm chầm để sưởi ấm và ngủ cũng khá ngon cho nên khuôn mặt ngày thường nhợt nhạt cũng hồng lên một chút, cậu bé đảo mắt, đôi mắt đen cũng hiện lên vẻ không hài lòng, đôi tay đang ôm chặt lấy Shuurin cũng siết chặt như thể đang ôm món đồ chơi mà mình yêu thích nhất.

"Mẹ, có chuyện gì sao ạ?"

Giọng nói mềm mại nhuốm đẫm sự mỏi mệt lại ẩn chứa chút sự hờ hững, Chủ mẫu không vội tách hai đứa trẻ ra, nàng khẽ giọng nói.

"Con bị quấy nhiễu sao? Shuurin hư quá."

Ryusuke nhìn em trai đang ngủ rồi trả lời.

"Là con yêu cầu em ấy qua ngủ với con."

"...."

"Con rất lạnh, em ấy chỉ đơn thuần sưởi ấm cho con mà thôi."

Ryusuke nói xong liền kéo chăn lên cho mình cùng em trai nhỏ, Chủ mẫu muốn cản lại lẫn tách cả hai đứa trẻ ra lại bị con trai mình nhìn chằm chằm đầy vô cảm.

"Mẹ, con có hơi mệt nên sẽ ngủ, mẹ đừng kéo Shuurin ra."

Nói xong liền nhắm mắt lại, Chủ mẫu chỉ có thể trơ mắt mà nhìn con trai mình ngủ cùng con trai của kẻ thù rồi cắn môi đi ra ngoài, giận dữ gọi người đến chỗ mình thì lại nghe tin là Gia chủ đã mời Sano Manjirou đến Triều Dương Viên uống trà rồi. Nahi nhìn Chủ mẫu đang vô cùng giận dữ thì không khỏi hoảng sợ trong lòng, nhưng nghĩ đến lợi ích về sau của họ thì nàng vẫn không thể không khuyên.

"Chủ mẫu, hiện giờ Thục phu nhân đã được Gia chủ sủng ái đến mức không gì là không thể có, nếu như để Gia chủ biết rằng người vì chuyện Ngũ và Lục thiếu gia mà làm ầm lên thì sẽ khiến ngài ấy bị khó chịu, không chừng, Gia chủ còn sẽ dựa vào việc này mà đưa Ngũ thiếu gia đi, đến lúc đó, sợ là...."

"Mang đi? Từ trước đến nay làm gì mà có việc con của Vợ cả lại bị mang đi cho thiếp thất nuôi?"

Chủ mẫu tức giận đến quát lớn, Nahi cúi đầu, mím môi nghĩ, Gia chủ bây giờ sợ là đã muốn thăng vị cho Thục phu nhân rồi, đừng nói là nuôi con của chính mình, con của người khác cũng đã bắt đầu tập gọi Thục phu nhân là mẹ nhỏ, Chủ mẫu đến tận lúc này sao vẫn chưa nhìn nhận được sự việc vậy chứ? Nghĩ vậy, Nahi lại nói tiếp.

"Chủ mẫu, thực ra, việc Lục thiếu gia qua đây thường xuyên cũng không xấu, chúng ta cũng có thể lợi dụng chuyện này để kéo gần quan hệ với Khổng Tước Viên."

Chủ mẫu hiểu được hàm ý bên trong, khuôn mặt cau có cũng dãn dần ra, đôi môi được tô son đỏ au cũng hiện lên một nụ cười lạnh.

"Ngươi nói đúng, chúng ta quả thực nên qua lại nhiều hơn với Khổng Tước Viên."

Nhưng có thật sự muốn qua lại hay không thì trong lòng các nàng đều rõ.

Nếu như được ở riêng một chút thì Manjirou rất muốn đưa tay lên, bóp trán của mình rồi hung hăng mắng chửi người một phen. Nguyên nhân của mọi sự bất mãn và bực tức đều đến từ cái người đang uống trà cùng cậu và Gia chủ.

"Cũng đã lâu rồi không được gặp Gia chủ, hôm nay tôi đến đây cũng có chút thứ quà nhỏ để tặng người."

Người đàn ông ở phía đối diện có một nụ cười tuy rằng lịch thiệp nhưng từ giọng nói cho đến thái độ đều hiện rõ sự lười biếng và không để tâm đến chức vị của người đang uống trà cùng mình. Hanma Shuji nhìn Gia chủ rồi lại nhìn sang vị Phu nhân có thể được xem là oan gia ngõ hẹp với mình, Manjirou làm như không thấy cái nhìn đầy trêu chọc của gã, cậu rũ mắt, Gia chủ bên cạnh cũng cười bảo.

"Phải, cũng đã lâu rồi không được gặp anh, dạo này đã có người mà mình vừa ý chưa đấy?"

Hanma nhún vai, đáp.

"Tôi vẫn chưa có ý định thành người đàn ông có gia đình đâu, nhưng nếu phải nói về người mà mình để ý thì đã có rồi."

"Ái chà, là người nào diễm phúc được anh để ý vậy?"

Manjirou trừng mắt nhìn Hanma khi nhận ra tầm mắt của gã vậy mà lại liếc qua cậu một cách không thèm che giấu. Gã điên rồi à, từ lúc còn nhỏ cho đến lớn, mấy lần mà cậu và gã ta gặp nhau cũng chỉ được đếm trên đầu ngón tay, sao có thể gây hứng thú được chứ?

"À, đó là người mà tôi đã gặp rất nhiều lần từ lúc bản thân còn rất trẻ."

Gã nửa đùa nửa thật, trả lời câu hỏi của Gia chủ lại không quên chòng ghẹo và gây căng thẳng lên Manjirou, dù có nói và nhìn theo cách nào thì gã và Thục phu nhân quý giá này cũng đã từng có những cuộc gặp mặt khá thú vị, và trong những lần gặp mặt ấy đương nhiên cũng có những lần khá ám muội và mất đi lý trí, đặc biệt nhất còn không phải là lần gặp mặt ở nhà nghỉ kia sao?

Manjirou tuy rằng căng thẳng nhưng bề ngoài vẫn có thể miễn cưỡng duy trì sự điềm tĩnh và khó gần của mình. Hanma thấy bản thân không chọc cho Manjirou tức giận được thì lấy làm tiếc nuối, Gia chủ vui vẻ tiếp đãi người bạn này của mình, Manjirou thân là người ở bên cạnh cũng không thể tùy tiện rời đi, cậu tối mặt đi sắp xếp bữa tối rồi sau đó liền dặn dò với Draken ở bên ngoài.

"Draken, anh sắp xếp cho người đi đón Momoha và đồng thời cũng đưa Shuurin về đi. Với tính cách của Chủ mẫu và con hầu bên cạnh bà ấy, tôi không tin là bà ta sẽ để yên cho chúng ta đâu."

Tuy rằng cậu tin Ryusuke là một đứa trẻ tốt bụng nhưng đồng thời cậu cũng biết rõ là mẹ của cậu bé thèm khát máu tươi chảy ra từ người những đứa con bé bỏng của cậu đến nhường nào, Draken hiểu ý cho nên vội đi sắp xếp, Gia chủ nhìn thấy Manjirou đã trở về, thấy Hanma không ở đây thì liền đặt tay lên eo cậu, vỗ nhẹ.

"Em có vẻ không cao hứng nhỉ, không thích mấy người làm việc cho anh sao?"

Gia chủ thật sự rất nhạy cảm, hắn ta hoàn toàn nhận ra việc cậu không tự nhiên khi đối mặt với người ngoài, Manjirou cũng không muốn để người ngoài cảm thấy mình là người hẹp hòi, trịch thượng nên liền đáp lại.

"Cả ngày hôm nay thiếp không thấy Shuurin đâu cả, có hơi sốt ruột nên nhất thời không cảm thấy dễ chịu được."

"Hửm?"

Gia chủ nhìn Manjirou tựa đầu vào bả vai mình thì nhẹ nhàng hỏi.

"Thằng bé có hơi hiếu động, chắc là đi chơi đâu đó với người hầu rồi chăng?"

Manjirou lắc đầu, cười khổ.

"Ban nãy người bên thiếp vừa báo lại, Shuurin hiện giờ đang ở chỗ Ngũ thiếu gia."

Hỏi sao Manjirou lại cảm thấy căng thẳng, quan hệ giữa Chủ mẫu và cậu trước giờ đều không quá tốt, sau vụ trách phạt kia thì đã triệt để xé rách da mặt với nhau, nhưng con cái của cả hai bên thì lại thân thiết và yêu thương nhau vô cùng, hắn nghĩ đến việc Shuurin và Ryusuke bám dính lấy nhau thì cười.

"Xem ra là vì hai đứa hẹn hò trước với nhau rồi, cũng tốt, mỗi khi có Shuurin qua thì nhìn Ryusuke cũng có tinh thần hơn rất nhiều."

"Nhưng việc đáng nói ở đây là Chủ mẫu không thích Shuurin quậy phá Ryusuke, thiếp nghĩ, vẫn nên đi về để ôm con về Viên đã."

Gia chủ véo nhẹ lên má cậu, cười cười.

"Em muốn bế Shuurin về hay là trốn tiếp khách đây?"

Manjirou nheo mắt, hờ hững nói.

"Gia chủ đoán xem?"

Hắn bật cười, thả cậu ra rồi gật đầu.

"Được, em về trước đi, buổi tối anh sẽ ghé qua để hỏi chuyện Shuurin."

Manjirou gật đầu, chào Gia chủ rồi đi ra khỏi Triều Dương Viên, Hanma nhìn thấy cậu đi ra thì mỉm cười, hai mắt cũng tràn ngập cảm xúc khá là khó tả.

"...."

Manjirou liếc nhìn gã một cái rồi rời đi, không hề muốn phí sức nói ra những lời mà mình không muốn nói. Hanma nhìn bóng lưng của cậu, cười cười.

"Chậc, dữ dằn thật đó."
~•~

Giờ mới là lúc nhìn Manjirou bị ghẹo nè :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top