Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

137.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau cuộc thi mã cầu đa số dành cho các phu nhân và tiểu thư thì chuyến đi săn của Gia chủ cũng bắt đầu.

"Cha ơi, cha thấy con chơi hay không ạ?"

Momoha leo xuống từ lưng ngựa rồi hào hứng gọi cha của mình, Manjirou mỉm cười, dịu dàng lau khuôn mặt cho cô bé rồi gật đầu.

"Con gái của cha chơi rất hay, nhưng mà, lần sau không được tự ý chơi những trò nguy hiểm khi ngồi trên lưng ngựa, nghe chưa?"

"Dạ, hì hì..."

Momoha thoải mái tận hưởng sự săn sóc của cha mình rồi cúi người vẫy vẫy, cặp song sinh vốn dĩ đang được Ling Mei nắm tay liền chạy đến, ôm eo cô bé rồi ngước mắt nhìn, hai cặp mắt xinh xinh cũng sáng rực lên vì hâm mộ.

"Aw, đáng yêu quá~~~~~"

Momoha luôn dễ mềm lòng khi bị cặp song sinh nhìn bằng cặp mắt cún con, cô bé ôm chặt hai em của mình rồi cọ cọ.

"Sao nào, thấy chị chơi hay không?"

Karin e thẹn gật đầu trong khi Shuurin thì ríu rít như một chú chim nhỏ, Ling Mei mỉm cười lấy khăn lau mồ hôi cho Raion cũng vừa đi lại, vừa lau vừa dặn dò.

"Hôm nay là ngày đầu tiên nên con không nên làm gì quá sức, vào rừng rồi, săn được gì thì săn, không thì mang chút hoa quả về cũng được."

Raion là con trai thứ hai trong nhà, lớn hơn Momoha một tuổi nhưng lại cao hơn các bạn cùng lứa đến tận một cái đầu, tuy rằng bình thường được Ling Mei và Manjirou dạy dỗ thành một cậu bé ôn hòa tốt tính nhưng bên trong vẫn có sự hiếu thắng nhất định, cậu bé gật đầu rồi bảo.

"Con sẽ làm tốt những chuyện mình có thể làm, mẹ và Thục phu nhân đừng lo lắng."

Nói xong lại mỉm cười, chớp mắt.

"Em gái đã mất công đoạt giải nhất rồi thì con cũng nên tặng em cái gì tốt chứ ạ."

Momoha nheo mắt nhìn anh trai nhà mình, mọi người có thể không biết chứ riêng cô bé là biết rõ, Raion bây giờ đang cảm thấy hăng máu lắm, chắc chắn sẽ không giữ bình tĩnh đâu, nếu mà không có ai canh chừng thì sợ là sẽ có chuyện, nhưng ở đây người đông lắm, chỉ sợ là không có ai rảnh để canh chừng anh trai cô bé.

"Quả không hổ danh là ngài Hikaru."

Cách họ xa xa, Đại thiếu gia Hikaru tuy đang được nhiều người vây quanh và ai ai cũng cười tươi, khen ngợi đủ đường nhưng từ đôi mắt cho đến biểu tình của hắn đều khá lãnh đạm và cô đơn, hắn nhìn sang Manjirou đang cười nói cùng con cái, trong lòng không khỏi có chút ghen tị.

"...."

Manjirou nhận ra tầm mắt nọ nên thản nhiên nhìn hắn, Hikaru rũ mắt, quay mặt đi rồi tiếp tục lắng nghe những lời tán thưởng của mấy người đang vây lấy mình.

Nhìn cậu ta cô đơn thật. Manjirou hờ hững nghĩ rồi ôm Shuurin và Karin lên, dịu dàng nói với Momoha và Raion.

"Hai đứa cưỡi ngựa cả ngày chắc là mệt lắm rồi nhỉ? Nào, vào lều ăn chút gì rồi nghỉ ngơi đi."

Ling Mei không tham gia các hoạt động nên đã chuẩn bị sẵn đồ ăn trong lều, sau khi nói vài lời tạm biệt với mấy người đang muốn vây lấy mình thì nàng và mọi người cuối cùng cũng được yên tĩnh. Raion vì mệt cả ngày nên vừa được ăn là đã cầm đũa lên, chuẩn bị chiến đấu.

"Nào, con ăn chậm thôi."

Manjirou ân cần lau miệng cho Shuurin trong khi Karin và Momoha thì tụm vào nhau, đều nói với nhau, song sinh tuy hai mà một, tính cách dù không giống hoàn toàn nhưng ít nhiều cũng giống một nửa, thế nhưng Karin và Shuurin lại khác nhau hoàn toàn cả về tính cách lẫn mức độ tuân thủ lễ nghĩa, trong khi Shuurin ăn mà vẫn ồn ào thì Karin lại ăn rất chậm và chỉ ngồi yên một chỗ.

"Raion, con vào rừng rồi thì không thể hiếu thắng được, tuy nói là sẽ không thả những con thú dữ vào nhưng thỏ hoang và nai đều là những con thú khó săn, nếu có gặp thì con đừng có ham mê đuổi theo nó quá."

Manjirou nhắc nhở đứa con nuôi của mình rồi nhìn Ling Mei một cái, nàng cũng đồng tình với suy nghĩ của cậu nên cũng nghiêm túc nhắc nhở con trai nhỏ của mình. Raion nhìn hai người lo lắng cho mình, ngọn lửa chiến đấu trong lòng cũng được áp chế lại, cậu bé gật đầu rồi nghiêm túc nói.

"Con sẽ chỉ nhìn anh với cha săn thú thôi, Thục phu nhân xin hãy yên tâm."

Manjirou mỉm cười, dịu dàng nói.

"Con từ lúc lọt lòng đã do ta và Mei nuôi, ta lúc nào cũng xem con là đứa con đầu của mình, vậy nên ta cũng chỉ hi vọng là con lớn lên khỏe mạnh thôi, ngoài việc này ra thì ta không còn bất kỳ yêu cầu nào khác với con nữa, biết chưa?"

"Dạ, con biết rồi ạ."

Momoha biết rõ cha mình lo lắng nên cười nói.

"Thay vào đó thì Momoha thích hạt dẻ do anh Raion nhặt nhất, cả nấm nữa, nướng lên ăn rất ngọt."

Raion gật đầu, trong lòng cũng âm thầm ghi nhớ rồi được Ling Mei thúc giục đi nghỉ ngơi. Shuurin thấy thế liền lon ton đi theo, đòi ngủ chung, Raion thấy em trai chạy theo mình thì hơi cong lưng, cúi người ôm nhóc mũm mĩm này lên, bóp nhẹ cái mông thịt.

"Úi chà, nặng lên không ít."

Shuurin nghe mấy lời này riết thành quen nên không có phản ứng gì, nhóc ta ôm cổ anh mình, hai mắt cũng sáng rực.

"Anh Raion, trong rừng có cái gì vậy ạ?"

Raion vừa ôm em trai mình vào chỗ ngủ, vừa thò ngón chân cái vô vớ để lột ra, sau đó thì cẩn thận đặt nhóc con này nằm xuống, chầm chậm kể.

"Trong đó rộng lớn lắm, chừng nào em lớn rồi thì anh dẫn em đi xem."

Shuurin xuýt xoa liên tục, Raion cũng nằm xuống bên cạnh, bẹo má em trai mình rồi hỏi.

"Mà nhắc mới nhớ, hôm nay Ryusuke không làm gì để đòi em ở nhà hả?"

Shuurin nhìn anh mình rồi lắc đầu, thành thật bảo.

"Cha nói với em, anh Ryusuke muốn khỏi bệnh thì không nên ở gần quá nhiều người, ngoài ra, nếu Chủ mẫu có tâm tình xấu thì anh ý cũng không khỏi bệnh được, nên là em mới đến đây."

Raion chỉnh lại.

"Gọi mẹ cả."

Shuurin bĩu môi, buồn bực bảo.

"Bà ấy không thích được em gọi là mẹ cả đâu."

Raion lớn hơn đương nhiên cũng hiểu quan hệ phức tạp giữa các người lớn hơn, cậu bé xoa đầu em trai, thở dài thườn thượt rồi nhẹ nhàng nói.

"Thôi, em với anh nghỉ ngơi đi, lát anh còn đi săn nữa."

Manjirou sau khi ăn xong thì đi ra ngoài, dạo quanh một chút cho tiêu thực, vì cậu sẽ không tham gia vào các hoạt động khác nữa nên quần áo trên người cũng đã được thay đổi, và việc này cũng đã dẫn đến việc có một người để ý đến.

"Thục phu nhân."

Cậu dừng bước, nhìn người vừa mới gọi mình, người cũng hơi lùi lại để tạo một khoảng cách vừa phải.

"Anh là...?"

"Tôi là Kawata Nahoya thưa phu nhân."

Đó là một thanh niên tóc màu đào có nụ cười rất rạng ngời và thuần khiết, Manjirou im lặng, chậm rãi nhớ lại rồi sau đó mới cười nhẹ, gật đầu.

"Tôi nhớ rồi, cậu là người anh song sinh của cậu Souya."

Người kia gật đầu, nụ cười trên môi vẫn không hề thay đổi, ngược lại, lại càng thêm ôn hòa và hào hứng.

"Thật tốt quá, may mà người vẫn nhớ đến thằng em lỗ mãn của tôi."

Nhà Kawata là một ngôi nhà tương đối đặc biệt trong hội đồng các trưởng lão, đặc biệt ở chỗ là vì trưởng lão bao đời đều là một cặp song sinh và có tính cách trái ngược nhau, do đó, đã từng có một thời, nhà Kawata đã đảm nhiệm vị trí tra khảo và thẩm vấn những kẻ phản bội. Mấy năm trước, Manjirou đã vô tình cứu người em trai ra khỏi Triều Dương Viên cho nên quan hệ giữa hai anh em này cũng có thể xem là khá tốt. Nhắc đến người em, Manjirou lại có chút thương lẫn buồn cười.

"Cậu ấy vẫn khỏe chứ?"

"Vẫn khỏe, thưa phu nhân. Chỉ có điều, đến tận bây giờ vẫn phải đeo mặt nạ."

Mấy năm trước, khi anh em Kawata đến Nhà chính để gặp mặt Gia chủ thì đã dọa cho một Quý nhân sợ hãi vì khuôn mặt dữ tợn và cau có của người anh trai, sau đó, dưới lời bàn tán và thêm mắm dặm muối thì người em trai trong cặp song sinh đã trở thành đối tượng không được hoan nghênh nhất, mà còn xui xẻo nữa là, khi cậu ta gặp phải Chủ mẫu đang dẫn theo Ngũ thiếu gia Ryusuke đến gặp Gia chủ thì đứa nhỏ đã bị khuôn mặt của người em trai dọa cho ngất xỉu. Gia chủ vì tức giận lẫn muốn xử lý nhà Kawata cho nên đã muốn xử lý luôn người em trai này. Manjirou đương nhiên không muốn bỏ lỡ cơ hội kết nối cùng nhà Kawata, trong đó cũng có phần không vừa lòng với ý đồ của Chủ mẫu cho nên đã xin giảm tội, ầm ĩ một hồi thì Gia chủ quyết định tha tội cho, nhưng sau đó lại bắt người em phải đeo mặt nạ vào, từ đó về sau không cho cậu ta vào Nhà chính nữa thì sự ồn ào mới có thể chấm dứt được.

Mà lý do vì sao nhà Kawata không hó hé hay bất mãn gì thì là vì, gia tộc của họ đã bắt đầu bị trượt dốc rồi, thế nên không ai trong nhà dám đứng lên, chống đối Nhà chính cả.

"Nghe nói việc buôn bán của cậu gần đây đã có khởi sắc?"

Đối với câu hỏi và biểu tình đầy quan tâm của cậu, Nahoya cũng vui vẻ trả lời một chút rồi hơi cúi đầu.

"Cũng là nhờ phu nhân mách nước cho nên chúng tôi mới có ngày hôm nay."

Manjirou gật đầu, sau đó lại hờ hững nói.

"Ta chỉ thuận miệng nói thứ mà Gia chủ muốn thấy, các cậu có được như hôm nay đều là do mình mà thôi."

"Nhưng suy cho cùng thì mọi thứ đều là do phu nhân giúp đỡ, chúng tôi thật sự rất biết ơn và muốn giúp đỡ lại để báo đáp."

"Nếu cậu thật sự muốn báo đáp tôi thì cứ có mặt mỗi lúc tôi cần là được."

Manjirou rất tin tưởng ngôi nhà này và Nahoya cũng biết rất rõ những gì mà cậu đang mong đợi, hắn ta ngẩng đầu nhìn bầu trời trong vắt rồi nặng nề nói.

"Những gì phu nhân muốn, nhà Kawata nhất định sẽ cố gắng đoạt lấy, tuyệt đối sẽ không để người phải thất vọng một lần nào đâu."

Funami nhìn Manjirou đã trở về rồi thì liền đi đến, rót trà cho cậu rồi hỏi.

"Chủ nhân vừa gặp ngài Kawata sao ạ?"

Manjirou gật đầu, Funami lại không khỏi tò mò, nàng cẩn thận đưa bánh trái đến chỗ Manjirou rồi hỏi.

"Hạ nhân thật sự không hiểu, vì sao nhà Kawata lại có thể vì một chuyện nhỏ như thế mà hết lòng hết sức trung thành với người."

Manjirou nhìn Funami, mỉm cười rồi hỏi.

"Cô có biết vì sao khi Hoàng tử cưới Lọ Lem thì không một ai trong hoàng tộc cấm cản không?"

Funami ngập ngừng nói.

"Là vì, cô ấy cho dù có bị giày vò ra sao thì bản chất nàng vẫn là con gái của một dòng dõi danh giá?"

Manjirou hài lòng, gật đầu rồi lười biếng tựa lưng vào ghế thấp.

"Phải, dù nhà Kawata có bị trượt dốc đến đâu thì cũng không đến lượt Chủ mẫu quản. Cô ta dù có mang danh là Chủ mẫu thì bản chất vẫn là con của vợ lẽ, còn anh em song sinh Kawata thì vẫn là con của vợ chính nhà Kawata, là trưởng lão danh chính ngôn thuận của nhà Kawata, xuất thân đã không bằng nhau thì không có quyền lên tiếng."

Funami lại ngập ngừng nhìn cậu, môi cũng hơi mấp máy, Manjirou lười biếng uống trà rồi giải thích.

"Gia chủ đã được nhà Kurokawa công nhận là con cháu dòng chính, không thể đem ra so được."

"... Vâng, hạ nhân đã hiểu rồi."

Funami thở dài trong lòng, không ngừng cảm thán. Thật không ngờ, những trưởng lão kia nhìn như hiền lạnh vậy mà lại có thể biến thành một lưỡi dao có thể đâm ngược lại người khác, nếu như Chủ nhân của nàng mà không tỉnh táo và lanh lẹ hơn thì đúng là đã vuột mất cơ hội thau tóm thế lực rồi.
~•~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top