Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

139.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lều mà bọn họ họp mặt rất nhỏ, đèn được thắp bên trong cũng khá tối nhưng vẫn đủ để có thể soi rõ từng đường nét khuôn mặt của những người bên trong.

"Thục phu nhân đến chậm thật, chẳng lẽ lại bị con mình quấn chân sao?"

Một người đàn ông có khuôn mặt hung dữ hầm hừ, mái tóc đen dài như mực rũ xuống hai bên má càng khiến nét mặt của hắn trở nên đáng sợ và nguy hiểm. Yuzuha đặt chén rượu vơi đi một chút của mình xuống, vuốt tóc ra sau tai rồi hờ hững nói.

"Ngài Baji, ngài cũng nên hiểu tình hình một chút, Thục phu nhân là sủng thiếp của Gia chủ, người canh chừng ngài ấy ngoài sáng trong tối đều có số lượng nhiều, muốn thoát ra ngoài cũng không dễ gì cho cam."

"Hê, vậy thì giết phắt mấy đứa nó là xong rồi."

Một gã khác lại lên tiếng, khuôn mặt gã đỏ bừng, miệng cũng liên tục hà ra mấy hơi như thể vừa uống rượu xong, trợ ly bên cạnh tặc lưỡi nhắc nhở.

"Pachin, nếu như mấy tên đó mà dễ giết thì chúng ta đã họp ở một nơi lớn và rộng rãi hơn rồi."

Người đàn ông tên Pachin bực dọc đặt chén rượu của mình xuống rồi hầm hừ.

"Mẹ kiếp, nếu không phải mấy con chó nhà chính canh chừng thì cũng là mấy con chó bên Hắc Long, con nào con nấy đều tởm bỏ xừ."

"Làm phiền bỏ Thục phu nhân ra khỏi câu ví von không mấy hài hước của ngài đi."

Người kia vừa nói xong liền đưa mắt nhìn ra cửa lều, đôi mắt vừa lóe lên tia giận cũng nhanh chóng biến thành sự ngưỡng mộ cùng hứng khởi.

"Phu nhân đã đến rồi."

Mấy người trong lều dù đang làm gì cũng đều đồng loạt đứng dậy, Baji chậc lưỡi, cũng lười biếng đứng dậy, hai mắt híp lại khi thấy người chủ trì của mình đang đi vào.

"Hi vọng mọi người đã có một ngày thu hoạch bội thu."

Manjirou vén cửa lều rồi đi vào, nụ cười nhàn nhạt trên đôi môi kết hợp với trang phục trên người khiến cậu như bừng sáng giữa bầu không khí âm u trong lều. Những người trong lều thấy thế liền đồng loạt nói.

"Thục phu nhân."

Cậu gật đầu, khoan thai đi đến chỗ ngồi của mình rồi chậm rãi ngồi xuống, Draken cũng đi theo sau rồi đứng ở sau lưng Manjirou, im lặng quan sát những người có mặt trong lều rồi cụp mắt, hoàn toàn trở thành pho tượng bảo vệ cho vị chủ nhân duy nhất của mình. Yuzuha nhìn thấy mọi người đều đã bình tĩnh rồi thì liền hắng giọng, Manjirou nhìn sang nàng rồi gật đầu, ngầm đồng ý cho nàng nói ra những gì xảy ra vào hồi sáng.

"Thưa phu nhân, vào buổi săn trưa nay, chúng tôi đã không ngừng đi theo và bảo vệ cậu Raion như những gì người dặn dò, và như những gì ngài dự đoán, chúng tôi đã thu được thứ này."

Trợ lý của nàng đi lên, quỳ xuống rồi đưa cho Manjirou một cái hộp gỗ, cậu chậm rãi mở nó ra, nét bình tĩnh trên mặt không hề thay đổi gì, cả hành động đóng nắp lại cũng không hề có chút vội vã, tựa như khẩu súng trong hộp chỉ như một món đồ chơi vặt vãnh vậy.

"Hi vọng rằng, vị khách nhỏ này đã được tiếp đãi chu đáo."

Baji cười lạnh, hai chiếc ranh nanh như răng của dã thú dưới ánh đèn mờ ảo trở nên nguy hiểm đến cùng cực.

"Đó là lẽ đương nhiên rồi, không có một thứ gì có thể qua mắt của tôi được cả."

"...."

Manjirou đặt chiếc hộp xuống bàn thấp của mình, hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng thở ra một hơi.

"Ta thật sự rất đau đầu, mặc dù Raion không phải là đứa trẻ tốt nhất nhưng trong mắt của một số người, họ lại xem nó như là một vật cản đường. Ta hi vọng rằng, những người bạn ở đây với ta hôm nay, sẽ không sinh ra những suy nghĩ điên cuồng giống như vị khách nhỏ này nữa."

Cậu liếc mắt nhìn khắp lều, giọng điệu cũng trở nên lạnh nhạt hẳn đi.

"Ta không muốn, bản thân sẽ phải đích thân, xử tử những người bạn của mình đâu."

Cả lều đều chìm vào im lặng, một số người thì sắc mặt tái nhợt, một số người thì lại bật cười với đôi mắt thì sáng rực lên như thể con sói đang chuẩn bị săn mồi trong màn đêm. Tất cả mọi người ở đây đều từng biết và được nghe về một câu chuyện thú vị đã từng xảy ra vào năm năm về trước.

Lúc ấy, Manjirou vẫn còn đang mang thai cặp song sinh, vì cậu và Chủ mẫu mang thai cùng một lúc cho nên rất nhiều người muốn nịnh nọt và lấy lòng. Đối với đa số người muốn hóng trò hay còn lớn gan thì thầm với Chủ mẫu rằng, nếu Manjirou sinh con trước thì chắc chắn Gia chủ sẽ chỉ yêu thương đứa nhỏ đó hơn, Chủ mẫu có thời gian mang thai không ổn định, sinh con ra yếu ớt chắc chắn sẽ không được Gia chủ yêu mến.

Vì mấy lời như thế nên quan hệ giữa Chủ mẫu và Manjirou cũng ngày càng tệ, đỉnh điểm nhất chắc phải nói đến lúc Lão phu nhân vì nghe mấy lời xằng bậy, nổi trận lôi đình nên liền lôi Manjirou đang uống thuốc dưỡng thai đến, bắt cậu vừa quỳ vừa phải nghe răn dạy trong khi Chủ mẫu thì ngồi một bên, ấm ức khóc lớn.

Kết quả, Manjirou bình thường không chấp nhặt với phụ nữ cũng bị kích thích đến mức nổi bão, Ema cũng không nhịn mẹ mình nữa, đỡ Manjirou lên rồi hung hăng đâm chọt cho Chủ mẫu một trận khiến mặt mũi nàng ta tái mét, trong lòng cũng âm thầm ghi hận.

Về sau, vì quá trình mang thai không tốt, kết hợp với tuổi của Chủ mẫu đã cao nên khi vừa mang thai đến tháng thứ bảy, Chủ mẫu đã lập tức có dấu hiệu muốn sinh con. Ngũ thiếu gia Ryusuke ra đời yếu ớt vô cùng, sáng ngủ tối thức, nếu không khóc to thì cũng không chịu uống sữa khiến các vú nuôi đều cảm thấy bất lực. Chủ mẫu tuy rằng vẫn đang ở cữ, con trai cũng vừa mới sinh ra không lâu nhưng vẫn không thể không nhúng tay vào chuyện của Manjirou.

Theo như những gì Yuzuha nhớ thì năm đó, những bác sĩ đỡ đẻ cho Manjirou đều bị treo ngược lên và giết chết rất tàn bạo ngay sau khi cặp song sinh vừa được sinh ra. Lý do bị giết chết của họ là vì họ đã theo lệnh một người bí ẩn nào đó muốn ra tay giết hai đứa trẻ vừa sinh ra, kết quả, chưa kịp ra tay đã bị Manjirou bắt quả tang, cậu đã tự tay giết chết một bác sĩ bằng dao phẫu thuật, những người đỡ đẻ khác cũng bị Manjirou đang điên máu giết hết toàn bộ, xác của những kẻ đó đều bị treo ngược trước cửa lớn Khổng Tước Viên khiến ai đi ngang qua đều phải che miệng, run hết cả người vì sợ hãi.

Đó là những gì đã được tóm tắt và tóm lượt bởi Funami và Minh phu nhân, còn về phần sự thật, Draken với tư cách là người thân cận nhất đã kể lại rằng.

Trong khoảng thời gian mang thai, bác sĩ chăm sóc Manjirou lẽ ra phải là Haitani Rindou đột ngột bị người nhà của mình gọi về nhà, sau đó Haitani Ran đã đích thân đến và giải thích với Gia chủ khiến cho bác sĩ chăm sóc Manjirou phải thay đổi, tuy lời giải thích rất hợp tình và hợp lý nhưng người Khổng Tước Viên vốn dĩ nhạy bén đã nhận ra vấn đề bên trong.

Haitani Rindou bình thường tận tụy và trung thành với Manjirou làm sao lại đột ngột bị anh trai mình đưa về nhà? Chưa kể đến, vì sao Gia chủ lại đồng ý đổi bác sĩ theo yêu cầu của Haitani Ran? Manjirou âm thầm phân tích trong lòng rồi sai người đi khắp nơi nghe ngóng, tuy rằng những thứ điều tra được đều rất mập mờ và khó lần được nguyên nhân nhưng Manjirou có thể xác định rằng, việc thay đổi bác sĩ không phải là việc tốt.

Và đúng như những gì mà cậu dự đoán, mục tiêu của đám bác sĩ đó chính là đứa trẻ trong bụng của cậu. Từ lúc Haitani Rindou cho biết bản thân sắp sửa có một cặp song sinh, Manjirou luôn luôn căng thẳng và lo âu hết cỡ, cậu sợ bản thân sẽ không bảo vệ được bọn trẻ một phần thì lại sợ Gia chủ, Chủ mẫu và Lão phu nhân đến mười phần. Con của cậu tuy nhiều nhưng ngoại trừ Momoha ra thì tất cả đều đã bị giết chết, nếu như cặp song sinh này cũng bị giết thì Manjirou chắc chắn cũng sẽ phát điên.

Vậy nên, vào ngày mà các bác sĩ tiến hành phẫu thuật, Manjirou âm thầm sai người tráo đổi thuốc gây mê và gây tê của mình, giảm tác dụng của chúng xuống để bản thân mình không hôn mê quá sâu. Mặc dù lúc tỉnh lại, cuộc phẫu thuật đã gần kết thúc và các bác sĩ đang tiến hành khâu lại cho cậu nhưng trực giác của cậu đã cho cậu biết rằng, con của cậu đang gặp nguy hiểm.

Việc Manjirou bật dậy đột ngột đã khiến các bác sĩ hoảng hốt, nhưng mặc cho họ hoảng hốt và sợ hãi, Manjirou vẫn vật vã lăn xuống bàn mổ, trợn mắt và gào to.

"Draken, đi tìm bọn trẻ cho ta!"

Draken lập tức đi tìm Funami và cặp song sinh vừa được đưa đi tại phòng bên cạnh. Ngay khi hắn ta mở cửa ra thì cả người liền cứng đờ, khuôn mặt thì dại ra. Funami bị một nữ hộ sinh đánh ngất trong khi đồng bọn của ả thì đang ra sức bóp cổ của Shuurin, trong cặp song sinh này, đứa trẻ gây uy hiếp nhất chính là đứa con trai đầu lòng này của cậu.

"Đám chó cái này!"

Draken nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhanh chân đi vào phòng để cứu hai đứa trẻ, nữ hộ sinh thấy thế thì muốn ném Shuurin lẫn Karin còn đỏ hỏn xuống mặt đất để giết chúng.

Đoàng!

Phát súng đột ngột, những người ở trong phòng cũng sững người ra vì tiếng động đó. Manjirou ngồi sụp người ở trước cửa, trên tay là khẩu súng vẫn còn bốc khói, cậu cắn răng, đôi mắt tuy vẫn còn chút mê mang do tác dụng của thuốc nhưng sự căm hận cùng phẫn nộ vẫn không thể nào kìm nén được. Draken nhanh chóng lao lên, khống chế ả hộ sinh đang khom người vì bị dính đạn ngay đùi.

"...."

Manjirou từ từ đứng dậy, lửa giận hừng hực đã hoàn toàn đánh bay cơn đau của cậu, chậm rãi mang theo khẩu súng lục vào phòng, đôi mắt đen liếc nhìn qua hai đứa trẻ đang òa khóc rồi lại liếc nhìn sang Draken đang khống chế ả hộ sinh.

"Á!!!"

Cậu chuyển súng qua tay khác, thô bạo nắm tóc con ả suýt nữa là giết con mình, gằn giọng bảo.

"Mày chết chắc với tao rồi, con điếm dơ bẩn."

Sau đó, cậu thô bạo kéo ả ra phòng mổ, hạ lệnh cho người hầu giữ chân toàn bộ bác sĩ trong phòng lại rồi ném ả hộ sinh lên bàn, gầm gừ như một con sư tử đang bị chọc giận.

"Khai ra kẻ chủ mưu bên trong hoặc là tao sẽ khiến bọn mày có kết cục như con ả này."

Manjirou không nhớ là bản thân lúc đó đã dựa vào động lực nào mà có thể gắng gượng, cầm dao phẫu thuật lên để mổ sống người đàn bà định giết chết con mình, nhưng cậu nhớ rõ rằng, khi bản thân biết kẻ chủ mưu sau màn là ai thì trong lòng chỉ muốn kéo kẻ đó đến đây, ném lên bàn rồi tiến hành mổ sống.

Sự trừng phạt sẽ đến với những kẻ phạm vào lỗi không thể tha thứ. Manjirou lầm bầm rồi bóp nát trái tim mà mình vừa mới móc ra, nhìn cậu bây giờ không khác gì một con quỷ vừa mới bò lên từ địa ngục vậy.

"Giết hết tất cả rồi treo ngoài cổng, riêng con ả này thì gửi đến Hạ Nguyệt Viên."

Chủ mẫu, ả ta chết chắc rồi, cậu nhất định sẽ tặng cho ả một cái chết thê thảm và tàn bạo nhất.

Nên xay nhuyễn ả, tiêm thuốc độc vào ả hay là mổ sống ả đây nhỉ? Manjirou đỏ bừng mắt, nhìn chằm chằm vào những kẻ đang run rẩy trước mắt, khi cậu muốn bước lên, muốn tự tay giết một kẻ khác nữa thì trước mắt lại tối sầm và cả người thì ngả phịch xuống.

Lần bùng nổ này của Manjirou đã khiến mọi người đều hoảng sợ, nếu như không có Ling Mei và Tachibana Hinata ngăn cản lại, có lẽ Manjirou sẽ lao qua chỗ của Chủ mẫu, băm vằm ả ra thành nghìn miếng rồi ném cho chó ăn rồi.

Không được phép chạm vào con của Sano Manjirou, đó chính là điều mà bất kỳ ai cũng phải nhớ kỹ nếu không muốn chết một cách đầy đau đớn và thống khổ.
~•~

Thiệt ra, ban đầu tui còn không có dự tính là cặp song sinh an ổn cơ, nhưng vì nghĩ đến Manjirou giờ đã điên lắm rồi nên mới bóp phanh để dừng lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top