Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

143.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lão phu nhân qua đời cũng là lúc Chủ mẫu ngã xuống, đôi mắt của mọi người trong hậu viện đều bắt đầu dán lên thân mình nhỏ gầy của Sano Manjirou. Ai cũng biết rõ, được Gia chủ yêu thương và tôn trọng nhất hiện giờ chính là vị Thục phu nhân vừa nhiều con cái lại vừa nhiều sủng ái này. Nếu Chủ mẫu mà ngã xuống thì người lên vị trí đó tiếp theo chỉ có thể là vị phu nhân trẻ tuổi này.

Trong phòng ngủ hỗn loạn và ngập tràn mùi hương của sự u ám và buồn bã, Chủ mẫu ngồi trên cao, đôi mắt nhìn vào khoảng không của nàng đờ đẫn, trái tim cũng không ngừng đau đớn và sợ hãi. Lão phu nhân đã chết rồi, trong quá trình điều tra, mọi bằng chứng phạm tội đều hướng về phía nàng và con của nàng, nàng không thể không nhận tội, nhưng nàng không cam lòng, đây rõ ràng không phải là tội của nàng, nàng không phải là người hạ độc Lão phu nhân, đúng, người hạ độc không phải là nàng mà, nàng việc gì phải sợ hãi chứ?

Nhưng mọi thứ đều đã kết thúc khi cửa phòng của nàng được mở ra. Chủ mẫu ngẩng đầu, nhìn người bước vào rồi nhếch môi.

"Là cô à?"

Ling Mei bình tĩnh nhìn Chủ mẫu rồi bước đến.

"Là tôi."

Chủ mẫu có lẽ cũng không ngờ người đến gặp mình lại là Ling Mei, tâm trạng cũng trở nên phức tạp và ngổn ngang rất nhiều. Ling Mei là một trong những người phụ nữ đầu tiên trong hậu viện của Gia chủ và cũng là một trong những kẻ thù đáng gờm nhất mà Chủ mẫu luôn luôn đề phòng. Giờ đây hai người gặp mặt, Chủ mẫu dường như đã sắp hóa điên dại còn người phụ nữ trước mắt thì cũng như danh hiệu của mình, sáng rực rỡ lại trong trẻo không hề thua kém gì ánh sáng (Minh), quá mức chói mắt khiến Chủ mẫu không thể không dời mắt sang nơi khác.

"Không ngờ là cô lại đích thân đến đây gặp tôi đấy."

Ling Mei không phản ứng với lời nói của Chủ mẫu, nàng bước đến, ngồi xuống ghế dành cho khách rồi lấy dụng cụ pha trà ra.

"Thiếp cũng không ngờ, Chủ mẫu cao quý như ánh mặt trời lại có thể để bản thân rơi vào bước đường này."

"Ha ha..."

Chủ mẫu bật cười, ý tứ bên trong nụ cười cũng không hề rõ ràng. Ling Mei cúi đầu pha trà, trong lòng cũng không rõ bản thân rốt cục là đang muốn biết cái gì. Nếu hỏi nàng, nàng có oán giận Chủ mẫu hay không thì nàng sẽ nói là có, nhưng còn hỏi nàng là nàng có hận Chủ mẫu không thì nàng sẽ trả lời là không. Tuy rằng Chủ mẫu luôn gây khó dễ cho nàng và Manjirou, thậm chí còn là chủ mưu đằng sau cái chết của con cậu thì nàng vẫn không có cách nào hận Chủ mẫu được. Vì nếu đặt tình huống, người ngồi trên vị trí kia là nàng, nếu trong hậu viện có một người như Sano Manjirou xuất hiện thì nàng nhất định sẽ không để cậu sống tốt dù chỉ một ngày.

Nhưng việc động chạm vào những đứa trẻ kia thì sai rồi, nàng không thể nào đồng ý với hành động man rợ của người phụ nữ này được. Ling Mei pha trà xong thì đứng dậy, nàng mang chén trà thơm ngát đến chỗ của Chủ mẫu rồi đặt xuống tay người nọ.

"Nếu không phải thiếp đến thì e là ngài bây giờ đã sớm chết rồi."

Chủ mẫu lạnh lùng nhìn chén trà thơm ngát trước mắt, không vội uống mà chỉ mỉa mai.

"Sớm cũng chết, muộn cũng chết, cô còn tỏ vẻ làm gì."

"Chủ mẫu nghĩ được đến đó thì sao ban đầu không suy tính đường lui cho mình? Hành hạ người khác rồi thì bản thân cũng đâu có thoải mái hơn đâu."

Chủ mẫu cắn môi, khuôn mặt vặn vẹo hẳn đi vì căm phẫn. Nàng ta đứng bật dậy, chén trà cũng bị ném thẳng xuống đất cho vỡ nát.

"Cô thì biết cái gì mà dám lên mặt dạy đời ta hả?"

Đối diện với Chủ mẫu đang giận dữ đến mức mất đi lý trí, Ling Mei vẫn bình thản bảo.

"Chủ mẫu, có phải người đã quên rằng, ngay từ lúc bắt đầu, chúng thiếp đều không hề có ý muốn gì với người, chính người là người đã khơi mào cuộc chiến này trước."

"Là ta khơi mào, là các cô biết điều nhẫn nhịn? Ling Mei! Đừng khiến ta buồn cười và buồn nôn như vậy. Nếu như giống như lời cô nói thì vì sao cô, thứ tạp chủng kia lại cứ phải lần lượt có thai, sinh ra một đám tạp chủng khác đối phó với ta!"

Chủ mẫu điên cuồng quát lớn, sự uất hận điên cuồng rõ rệt trong đôi mắt kia khiến Ling Mei không khỏi rùng mình, nhưng khi nghe được những lời điên cuồng của Chủ mẫu, nàng lại bực dọc, nghiến răng bảo.

"Chủ mẫu, có phải cô đã hồ đồ rồi không? Cây muốn ra quả thì hoa phải thụ phấn, chúng ta là đàn bà con gái, không có đàn ông thì làm sao có thể có con được. Ngoài ra, Manjirou ngày trước cũng đâu có ý muốn mang thai để đối đầu với cô. Đều là do Ito Hanako gây nghiệp cả, cô trách em ấy, liên tục hãm hại khiến em ấy mất con, chẳng lẽ cô không thấy bức rức hay là tự kinh tởm chính hành động của bản thân mình sao?"

Chủ mẫu cứng họng, khuôn mặt tái nhợt đỏ bừng lên, Ling Mei thở hắt ra, đôi mắt cũng đỏ lên.

"Chúng ta đều đã trải qua một cuộc đời đấu đá và nghi kị lẫn nhau, nhưng cô không nên vì chút tin đồn vô căn cứ mà hại chết những đứa trẻ vô tội đó để tự rước nghiệp vào người mình."

Chủ mẫu lại gào lên.

"Ta không hề tạo nghiệp, đều là do các người bức ép ta."

"Chủ mẫu, điều mà chúng tôi khát khao và mong muốn chỉ là một đứa trẻ bầu bạn để khuây khỏa mà thôi, cô không có quyền ép bọn tôi phải từ bỏ khả năng làm mẹ của mình."

Đến tận giây phút này, Chủ mẫu vẫn không hề nhận ra sai lầm của mình, Ling Mei cũng cảm thấy quá chán nản và mệt mỏi nên cũng không nói gì nữa. Nàng đứng lên, chậm rãi nhìn Chủ mẫu rồi nói.

"Chủ mẫu, cô gây ra biết bao tội ác như vậy, dù có thánh nhân ghé qua thì cũng không thể cảm thông và thương cảm cho cô. Gia chủ nể tình cô đã vì gia tộc này cống hiến biết bao năm qua cho nên sẽ không tước đoạt vị trí Chủ mẫu này của cô, nhưng cô cũng nên biết rằng, chỉ cần cô còn sống một ngày thì Ngũ thiếu gia ở trong hậu viện một ngày vẫn sẽ gặp nguy hiểm. Là một người mẹ, cô nên suy nghĩ cho tương lai của con mình."

Chủ mẫu nhìn Ling Mei đầy kinh hoàng, hoàn toàn không dám tin những gì mình vừa nghe thấy.

"Ngươi dám ép ta lựa cái chết để bảo toàn mạng sống cho con mình?"

"Làm sao, cô không dám?"

Ling Mei cười lạnh, nhẹ nhàng bước lên rồi nhìn chằm chằm vào Chủ mẫu.

"Cô đã ép biết bao người phải lựa chọn cái chết của cả nhà để bảo vệ chính mình rồi, có cần tôi phải nhắc lại cho cô nhớ không?"

"Không...."

"Nhà Sano, nhà Ito, nhà Tachibana và chồng con của Nhật phu nhân! Hàng trăm mạng người đều đã chết vì tham vọng đáng ghê tởm của cô rồi, cô không có quyền trách mắng hay là kháng cự ai cả! Suzuki Akimizu, những gì mà cô làm bây giờ đều là thứ phải trả cho những tội ác của mình!"

Chủ mẫu lắc đầu nguầy nguậy, muốn phủ nhận những gì Ling Mei đang nói, nhưng ngoại trừ những tiếng thở nặng nhọc và ấm ớ không biết nên nói gì, Chủ mẫu đã không thể biện hộ cho chính mình. Ling Mei nhắm mắt, người hầu của Gia chủ đợi bên ngoài từ lâu cũng mang theo một bình rượu độc vào.

"Chủ mẫu, tôi chỉ có thể tiễn cô đến đây thôi. Tam tiểu thư còn đang đợi cô đến xin lỗi, đi đường cẩn thận nhé."

Nói xong, Ling Mei bước ra ngoài, những người hầu cũng lẳng lặng đi đến chỗ của Chủ mẫu, túm lấy vai của nàng ta rồi đè xuống.

"Không!"

Tiếng gào thét chói tai nhanh chóng bị bóp nghẹn sau khi rượu độc bị rót vào trong miệng nàng. Ling Mei thoáng dừng chân rồi sau đó, dứt khoát bước khỏi phòng ngủ của Chủ mẫu.

"Mei."

Ling Mei khựng lại, nhìn về phía tiếng gọi. Manjirou đang đứng dưới tán cây đã khô héo, khuôn mặt đẹp đẽ và diễm lệ dưới ánh đèn lồng nhàn nhạt có phần âm u và tăm tối. Ling Mei thoáng cảm thấy sợ hãi, nhưng rồi, nàng vẫn bình tĩnh, đi đến chỗ của Manjirou rồi nhìn cậu.

"Manjirou à, mọi thứ đều đã kết thúc rồi."

Manjirou bình tĩnh nhìn vào Viên của Chủ mẫu ở, đôi mắt đen, sâu không thấy đáy cũng không thể nhìn ra tình cảm khiến Ling Mei cảm thấy bất an vô cùng và phải lặp lại lời mình vừa nói.

"Mọi thứ đều đã kết thúc rồi, em hãy buông tha cho nàng ta đi."

Manjirou thu cái nhìn chòng chọc của mình về, cậu nhìn Ling Mei rồi hờ hững hỏi.

"Chị dựa vào đâu mà nói em phải buông tha cho bà ta?"

"Manjirou, em đã trả thù cô ta nhiều lắm rồi, mạng sống của Tam tiểu thư...."

Manjirou hờ hững cắt ngang, trong đôi mắt cũng hiện lên sự ghét bỏ.

"Giết con bé đó chỉ khiến tay em bị dơ."

"Em..."

Manjirou lẳng lặng nhìn Ling Mei, đôi mắt kia tựa như tơ nhện giăng ra sẵn để chộp lấy con mồi, không chừa ra được một lối thoát.

"Chị dựa vào đâu mà nói em giết Tam tiểu thư, dựa vào thù hận thôi sao?"

"Chị không có ý đó."

"Chị có ý đó."

Manjirou chớp mắt, trong lòng cũng ngày càng lạnh lẽo.

"Nếu chị không nghi ngờ thì đã không nói với em những lời vừa nãy rồi."

Ling Mei mở miệng như muốn nói gì nhưng rồi cũng chỉ biết câm nín và nhìn cậu một cách đầy hoang mang và lo sợ. Manjirou xoay người, môi cũng nhếch lên.

"Em biết chị đang nghĩ gì nhưng từ lâu rồi, chị đã chẳng còn hiểu em nữa."

Ling Mei ngỡ ngàng nhìn hình bóng của Manjirou khuất dần sau cánh cửa, lòng ngực cũng đau như bị dao cứa mạnh. Nàng biết Manjirou dù hận Chủ mẫu đến thấu xương nhưng cũng biết rõ cậu sẽ không làm hại những đứa trẻ khác trong hậu viện, nhưng không biết từ lúc nào, cứ mỗi lần nhìn thấy Manjirou lẳng lặng nhìn bọn trẻ là nàng lại có cảm giác, cái chết của Tam tiểu thư là có liên quan đến Manjirou. Nhưng nàng không ngờ, dù nàng đã giấu kín suy nghĩ này lắm rồi nhưng Manjirou vẫn có thể nhìn ra một cách dễ dàng như vậy, điều đó cũng có nghĩa là, thế lực của Manjirou và kế hoạch của cậu trong lúc nàng không hề hay biết đã được bành trướng một cách triệt để rồi.

Manjirou bước vào trong nhà, cậu đặt đèn lồng xuống đất rồi nói với bóng đêm trước mắt mình.

"Biến bà ta thành dáng vẻ của đứa trẻ đầu tiên rồi ném hết xuống hồ đen đi."

Trong bóng đêm, có thứ gì đó âm thầm chuyển động rồi lại trở về như bình thường, Manjirou im lặng nhìn vào lồng đèn rồi cười khẩy.

"Tình chị em trong hậu viện đúng là rẻ rúng thật đấy."
~•~

Nếu mọi người quên thì hai em bé bị mất của Manjirou, một bé quái dị thì bị xay nhuyễn còn một bé thì chưa thành hình đã bị tra tấn thành máu loãng nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top