Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

43. Đến trễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau cái đêm Manjirou được thị tẩm lần đầu thì những đêm sau, quả nhiên Manjirou đã trở thành đối tượng được Gia chủ để tâm, Tử Đằng Viên nghiễm nhiên cũng trở thành nơi được người đàn ông ấy bước đến nhiều nhất. Ban đầu Manjirou còn có hơi lo sợ và có chút muốn cự tuyệt nhưng nhìn đến Gia chủ hứng trí bừng bừng thì cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đưa tay chịu trói.

Manjirou mở mắt, nhìn đến bản thân đang nằm bên cạnh Gia chủ thì liền nheo mắt lại rồi khẽ cựa mình, cảm giác vô lực kéo lên làm cậu không thể không cảm khái. Rõ ràng cũng đã gần ba mươi rồi mà sức khỏe của Gia chủ lại như trai mười tám, hai mươi vậy, rất khỏe mạnh lại còn có kinh nghiệm nhiều nữa.

Trải qua nhiều đêm ân ái, trong lòng của Manjirou cũng không khỏi có chút sinh ra dao động lẫn tâm tư không nên có, giả như là đưa tay chạm lên mặt Gia chủ, hoặc là tranh thủ lúc hắn ta ngủ mà ngắm nghía khuôn mặt này. Nghĩ thế, Manjirou hơi xích lại, đôi mắt đen láy cũng hơi ngước lên để nhìn sườn mặt tinh tế của Gia chủ rồi bắt đầu hơi chồm người lên để ngắm nhìn khuôn mặt của hắn.

Gia chủ tuy rằng không phải là người đẹp xuất sắc nhưng cũng là thuộc dạng thanh tú dễ nhìn, không chỉ thế, khi hắn ta im lặng thì còn có thể nhìn ra sự uy nghiêm và quyền lực của người cầm đầu nhà chính. Cậu có chút ngứa ngáy tay mà kề ngón tay của mình lại gần lông mày của hắn ta, nhẹ nhàng phác họa rồi mỉm cười tủm tỉm. Gia chủ khi ngủ công nhận là có chút dễ thương, nhưng cặp lông mày hơi xếch lên gần phần đuôi lại làm cho phần dễ thương này tan biến, thay vào đó lại là sự lãnh khốc cùng cương nghị của một người đàn ông đã trưởng thành.

Manjirou biết rằng người này rất nguy hiểm, cũng không nên yêu hay thích hắn nhưng trải qua mấy ngày ngọt ngào thì cậu lại có chút thấu hiểu vì sao mà các thiếp thất khác lại mê luyến đến mức cố chấp đến vậy. Tư vị được yêu, được đụng chạm vào quả thực rất ngọt ngào và khiến con người ta mê muội, nếu như phải chia sẻ hay là mất đi rồi thì sẽ như những kẻ nghiện đã bị tước đoạt thuốc phiện yêu thích của mình, sẽ hụt hẫng, sẽ đau khổ và thậm chí là phát điên.

.... Tất cả đều là vì người đàn ông này.

Manjirou thu tay của mình về, nghe thấy tiếng gió đập vào cửa sổ thì liền tỉnh táo lại, nằm xuống đệm rồi đắp chăn lên cổ. Mê luyến người đàn ông này sẽ giống như là đang bị gông xiềng có gai đè lên vậy, sẽ đau đớn lắm, nên cậu tốt nhất là đừng nên suy nghĩ nhiều. Manjirou mím môi nằm ở bên cạnh hắn, kiên nhẫn đợi cho hắn tỉnh dậy rồi mới cùng hắn rời khỏi phòng ngủ và đi dùng bữa sáng.

Gia chủ nhìn Manjirou đang mặc đồ cho mình, thái độ tuy rằng có dễ chịu hơn trước, ngoan ngoãn hơn trước nhưng vẫn rất dè chừng và không chịu đi lại gần hắn, hắn đưa tay nâng cái cằm nhỏ lên, nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn và non nớt kia rồi hôn nhẹ lên môi cậu.

"Thỉnh an xong thì đến chỗ của anh."

Điều này chính là thú vui mới của Gia chủ, mặc cho Manjirou có thích hay không thì cũng đều thích cho gọi người đến Triều Dương Viên. Nếu không ngồi ngây ra, bị ép chơi cờ thì cũng là bị ôm chặt lấy, ép ngồi lên đùi rồi bị trêu ghẹo đến mặt mũi đỏ bừng. Nhiều lần bị Gia chủ giở trò, bị Ngân phu nhân đến thăm bất chợt nhìn thấy thật sự chẳng khác nào là đang lấy cái mạng của cậu.

Phải biết là Ngân phu nhân kia chỉ hận không thể bào nát người cậu ra nha, dù cho cậu có hả hê thì cũng biết rõ bản thân chỉ là một Quý nhân nhỏ nhoi không nơi nương tựa, dễ bị người ta bóp chết lúc nào không hay nên là vẫn nên cẩn trọng một chút. Nhìn đến Gia chủ đã đi về nơi làm việc rồi, Manjirou cũng nhanh chóng đi đến Hạ Nguyệt Viên để thỉnh an Chủ mẫu cùng các vị thiếp thất khác.

Đến nơi, các vị thiếp thất lẫn Chủ mẫu đều đã tề tựu rồi. Có người không vừa mắt nên liền cười cười rồi đâm chọt.

"Quả nhiên là người đang được sủng có khác, đến cả việc thỉnh an cũng chẳng thèm để tâm."

Manjirou nhìn nàng ta, nhận ra nàng ta là một Tiểu thư, bậc cũng thấp hơn mình nhưng vẫn có thể mỉa mai mình thì liền nhướng mi mà bước về chỗ ngồi của mình.

Minh phu nhân nhìn cậu, vốn dĩ cả hai là cùng một phe vậy nên thấy cậu được sủng thì nàng ta cũng vui vẻ vô cùng. Manjirou cũng cười đáp lại rồi nhìn sang Chủ mẫu, nhẹ nhàng nói.

"Thiếp thân đến trễ, nhất định sẽ chịu phạt sau."

Chủ mẫu cũng mỉm cười nhìn cậu rồi ôn hòa nói.

"Đều đã mệt mỏi một đêm rồi, không cần phải tự mình áp lực."

Ngân phu nhân hừ lạnh, bảo.

"Chủ mẫu rộng lượng thật đấy, nhưng nếu như không chỉnh đốn lại thì chẳng lẽ về sau, ai được thị tẩm cả đêm dài rồi thì cũng được nghỉ tại Viên, không cần để ý đến tôn ti chắc?"

Minh phu nhân nhìn nàng ta, nói.

"Cô nói như vậy cũng là đang tự nói mình."

Ngân phu nhân nhìn Minh phu nhân, cười lạnh.

"Ta đương nhiên là phải khác rồi. Quý nhân Sano là nam nhân, ta là nữ nhân, nếu xét về phương diện nào đó, nữ nhân chúng ta đương nhiên là mệt mỏi và có giá trị hơn rồi."

Minh phu nhân cau mày nhìn Ngân phu nhân, trong lòng cũng biết rằng cô ta chính là đang đề cập đến điều gì, là khả năng sinh con cái cho Gia chủ, nam thiếp không thể sinh con đẻ cái cho nên quyền lợi đương nhiên không thể nào bằng với nữ thiếp, thời gian để thăng vị cũng lâu hơn so với các nữ thiếp khác. Vậy nên, có thể nói, Manjirou quả thật là không thể đôi co hoặc là viện cớ để tự bảo vệ bản thân. Manjirou cũng mỉm cười, điềm nhiên nhìn Ngân phu nhân rồi nhẹ nhàng nói.

"Ngân phu nhân, em quả thực là con trai. Không thể có phúc trạch hoài thai như các chị, nhưng luận về thoải mái, mỗi khi Gia chủ ở cạnh Chủ mẫu, các Phu nhân, Quý nhân, Tiểu thư đều thoải mái hơn khi ở với chị."

Cả phòng trà phút chốc im lặng, Manjirou vẫn cười, đôi mắt đen láy cũng nhìn chằm chằm Ngân phu nhân, dù cho không có trào phúng trong đôi mắt ấy nhưng Ngân phu nhân vẫn tức giận vô cùng, nàng đứng lên, quát.

"Tiện nhân, nhà mi đang nói cái gì đấy?"

Chủ mẫu cau mày nhìn Ngân phu nhân rồi lạnh giọng nói.

"Ngân phu nhân!"

Rồi nàng nhìn sang cậu, tỏ vẻ không hài lòng.

"Quý nhân Sano, em mau xin lỗi Ngân phu nhân ngay. Không được dựa sủng mà sinh kiêu."

Manjirou cũng mỉm cười, nhẹ nhàng cúi đầu và nói lời xin lỗi, nhưng sau đó lại bồi thêm một cú vào đầu của Ngân phu nhân làm cho nàng ta tức đến tái mặt.

"Chủ mẫu hiền từ đức độ, lại còn vô cùng bao dung thiếp, quả nhiên là tác phong của khuê nữ nhà danh giá."

Minh phu nhân khẽ che miệng, giấu đi ý cười nơi khóe miệng rồi uống một miếng trà. Manjirou việc gì cũng nhịn được nhưng cứ bị Ngân phu nhân động vào là y như rằng mìn bị rút chốt, nổ rất lớn. Ai ai cũng biết, Chủ mẫu không phải là đích nữ hẳn hoi trong nhà mẹ đẻ của mình, trong khi đó Ngân phu nhân lại là ái nữ được người nhà yêu thương và nâng niu nhất. Đều là mang danh khuê nữ thế nhưng Ngân phu nhân hống hách, luôn xem thường các thiếp thất khác lẫn Chủ mẫu đã vô tình đánh mất đi chất mềm mại của nữ nhân chốn khuê phòng.

Mà thân phận, xuất thân của Manjirou vừa hay lại có tầng tầng lớp lớp thứ để dập nát được uy phong của Ngân phu nhân. Nếu như là trước đây, nàng ta còn có thể uy hiếp, chà đạp được thiếu niên này vì cậu chưa được sủng thì bây giờ lại không thể tùy tiện chạm vào cậu.

Sano Shinichirou là tâm phúc hiện tại của Gia chủ, trong người của Sano Manjirou hiện giờ không chừng là cũng đã có huyết mạch của Gia chủ, hậu thuẫn phía sau của nhà Sano và Sakurako lại đang ẩn ẩn xuất hiện lại, nhà Ito cho dù có muốn đè áp xuống thì cũng sợ là áp không nổi! Ngân phu nhân oán giận nhìn Manjirou, trong lòng hoàn toàn biết rõ đối phương là đang xem thường, thậm chí là thị uy với mình nhưng lại chỉ có thể ngồi phịch xuống, siết chặt tay đầy giận dữ. Chủ mẫu nhìn Ngân phu nhân dễ dàng bị Manjirou áp chế thì liền nhìn cậu, đặc biệt là nơi vùng bụng rồi liền mỉm cười đầy dịu dàng.

"Cũng đã gần đến năm mới rồi, các em cũng nên chuẩn bị lẫn trang hoàng lại nơi ở của mình đi thôi."

Manjirou được sủng, các vị thiếp thất khác cũng sáng mắt muốn đi lại làm quen lại bị Manjirou từ chối khéo rồi được Ume dìu tay để đưa đến Triều Dương Viên. Chủ mẫu nhìn phòng trà đã vắng người rồi thì liền đứng lên, lãnh đạm nói.

"Gọi người đến đây."

Người đến chính là một bác sĩ. Dù nói rằng sức khỏe của Manjirou sẽ được bác sĩ từ nhà Haitani chú ý nhưng với tình hình trước mắt thì nàng không thể không phòng được. Nàng nhìn vị bác sĩ đang khám cho mình rồi nhẹ nhàng nói.

"Quý nhân Sano dạo gần đây sẽ không khỏe, ngươi hãy đến đó khám đi."

Bác sĩ kia bối rối nói.

"Nhưng Quý nhân Sano mọi khi đều là do bác sĩ bên nhà Haitani chăm sóc mà ạ?"

Chủ mẫu lạnh lùng nói tiếp.

"Chuyện trong Hậu viện này chưa đến lượt người ngoài nhúng tay."

Bác sĩ nọ rùng mình, chưa bao giờ gã ta thấy Chủ mẫu lạnh lùng đến vậy. Vội vàng rời khỏi Hạ Nguyệt Viên, một người hầu liền kêu vị bác sĩ ấy lại rồi nói.

"Ông nên nhớ kỹ rằng, ở Hậu viện này, ai mới là chủ."

Gã ta nuốt nước bọt nhận lấy phong thư do người hầu kia đưa đến rồi vội vã rời đi, như thể chân mọc cánh, nhanh chóng rời khỏi Hạ Nguyệt Viên rộng lớn.

Quý nhân Sano rốt cục là đã bị làm sao mà Chủ mẫu nhất định phải kêu gã ta đến khám cho cậu chứ?

Người hầu thấy Bác sĩ đã ra ngoài rồi thì liền đi lại, tò mò hỏi Chủ mẫu.

"Ông ta là người của Ngân phu nhân, vì sao Chủ mẫu lại gọi ông ta đến ạ?"

Chủ mẫu im lặng không nói, bàn tay thon dài vuốt ve lư đồng trong tay như thể đang sờ nắn một thứ bảo vật quý giá nhất vậy.

"Bọ ngựa bắt Ve, Chim Sẻ rình sau. Ván cờ này, chúng ta cứ đứng ngoài mà theo dõi là được."
~•~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top