Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

49. Giáng vị/ nâng vị (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gia chủ nhìn Manjirou, đôi mày cau lại cũng giãn ra, hắn đi đến, đỡ lấy thân mình của cậu rồi mỉm cười, cưng chiều dỗ dành.

"Em vẫn còn đang mệt mà, không nên ra ngoài làm gì để dính gió. Ngoan, đến chỗ Inari uống trà đi."

Nhưng tựa như một gốc cây đã bám chặt rễ, Manjirou dứt khoát không chịu rời đi, cậu nhìn xuống Izana lẫn trưởng lão nhà Haitani, đôi mắt lạnh lẽo như thể băng tuyết ngàn năm làm cho hai vị trưởng lão nọ không khỏi mất tự nhiên mà dời mắt đi.

"Các vị... Hình như đã quên mất ta là ai rồi, có phải không?"

Trưởng lão Haitani siết nắm tay lại, rõ ràng ông ta lớn tuổi hơn và cũng có danh phận lớn hơn thiếu niên này, nhưng không hiểu sao, dưới đôi mắt sắc bén cùng khí thế kia, ông ta lại không thể nào ngẩng đầu lên được. Manjirou cũng không hề ở lại nữa mà chỉ bí hiểm cười rồi được Gia chủ đỡ ra bên ngoài. Bên ngoài quả nhiên đã có vài vị trưởng lão đang tức giận muốn tìm cậu chất vấn rồi, Gia chủ nắm tay cậu, muốn nói đỡ giúp cậu lại nghe thấy thiếu niên nọ cười lạnh.

"Đây là món canh được nấu theo phương pháp mới, bổ dưỡng vô cùng, sao các vị không nếm thử."

Shinichirou cũng khoanh tay đứng bên cạnh để tạo thế cho em trai mình. Suốt mấy năm qua, bôn ba và chịu nhiều cay đắng đến vậy cũng không phải là để trưng, anh chỉ liếc mắt một cái đã khiến vài người phải rụt chân về, Gia chủ cũng mỉm cười vuốt vuốt lưng của cậu rồi dỗ dành.

"Nào, đừng giận, anh đưa em đến phòng trà."

"Không."

Manjirou lạnh lẽo nói rồi nhìn Gia chủ một cái khiến cho hắn ta cũng không khỏi cứng người. Đây chính là lần đầu tiên hắn chân chính nhìn thấy Manjirou tức giận và cũng là lần đầu tiên cậu kháng lại mệnh lệnh của hắn, cậu nói xong liền thong thả nhìn những người mà bản thân không quen biết, híp mắt nói.

"Hôm nay ta đến đây với tư cách là người thừa kế vị trí của Cố Ngũ Trưởng Lão, đồng thời cũng mang theo tư cách là dòng chính cao quý nhất của nhà Kisaki để trách phạt các ngươi chứ không phải là để nói chuyện như một thiếp thất thấp kém."

Trưởng lão Shiba không hài lòng chút nào, kể cả là Gia chủ hiện tại, nói chuyện với ông cũng phải mang theo ba phần kính trọng, đứa trẻ này rốt cục là dựa vào khí thế gì mà nói ra những lời này?

Manjirou không để tâm đến những lời xì xào và bàn tán, cậu xoa xoa nhẹ cái vòng tay của mình rồi đi vào trong phòng họp. Nhẹ nhàng ngồi xuống ghế thấp hơn của Gia chủ nhưng lại ngang hàng với Chủ mẫu làm cho nhiều người tái mặt, Trưởng lão Ito nhịn không được, chỉ tay vào mặt cậu mà quát.

"Sano Manjirou, tại sao mi không biết tôn ti trật tự là cái gì vậy? Ngươi đây là điên rồi, có đúng không."

Phải đấy, không chỉ đang điên lên đâu, cậu còn chỉ hận không thể thọc cho tên già có thân hình ục ịch trước mặt vài đao để trút giận cho con mình đây này. Nhưng ngoài mặt cậu vẫn cười, cười đến vô cùng lạnh lẽo và khát máu.

"Tôn ti? Ả tiện nhân do ông sinh ra có biết hai chữ 'tôn ti' mà ông đang chất vấn ta không?"

"!"

"Mà đâu chỉ tôn ti. Hai từ 'Hiền thục', An phận', còn có 'Thủ thường', ả ta đã hiểu được những từ, những chữ nào chưa? Mưu hại dòng chính, bức hại thiếp thất, ghen tuông thành thói, chì chiết hạ nhân, coi trời bằng vung còn có liên tục lấn lướt bề trên, chà đạp kẻ dưới. Những tội đó có tội nào mà ả ta chưa từng làm? Ông nói ta không biết tôn ti, vậy ông nói đi, nếu so ra thì ta và ả, ai mới là tôn, ai mới là ti?"

Trưởng lão Ito bị nói đến cứng họng, Manjirou lại cười lạnh, nói tiếp.

"Nhưng nếu ta nói tiếp thì ông không phải sẽ lấy cái cớ ta cứ lấy Gia sự ra để cắn ông sao? Được, ta không nói đến Gia sự, nói đến chính sự. Ông nói rằng, Ả không nên bị giáng xuống làm Quý nhân trong khi ta lên làm Phu nhân, là vì gì? Vì sợ ta lộng quyền, một lần nữa vực dậy mẫu tộc của ta, hay là vì sợ ta tra ra được ông đã làm cái trò gì sau lưng mẹ ta à?"

"Nói... Nói bậy! Cậu đừng có mà ngậm máu phun người!"

"Nếu ta nói bậy, ha... Vậy ông lắp bắp cái gì vậy?"

Rồi cậu nhìn đến những người đang im lặng, hoặc là muốn xem trò vui, hoặc đang tìm thời cơ đạp người xuống nước, hừ lạnh.

"Ta không cần biết các người phản đối hay không, nhưng ta vẫn hữu nghị nhắc cho các ngươi biết. Nếu như để con trai hay con gái của các ngươi đi vào Hậu viện, thì nạn nhân tiếp theo của Ả độc phụ kia sẽ chính là con của các ngươi."

Nói rồi, liền vén tay áo lên, để lộ ra vết sẹo lằn vô cùng xấu xí và chói mắt trên cánh tay trắng nõn.

"Nhìn đi, đây chính là vết thương mà ả đã gây ra cho ta khi chỉ mới năm sáu tuổi đấy."

Trưởng lão Inui dùng quạt che đi nửa mặt, trong lòng cũng không khỏi lạnh đi một nửa. Xem ra vị Quý nhân này đã quyết định chơi đến cùng rồi, nhưng mà vết thương kia cũng thật sự quá mức lớn rồi. Mà Gia chủ nhìn thấy vết thương của Manjirou cũng chỉ đành thuận theo, thương tiếc kéo tay áo của cậu xuống rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu. Cậu cũng biết bây giờ không phải là lúc cứng rắn nên liền hạ thấp tông giọng xuống thành bi thương cùng phẫn uất, nói.

"Ta năm tuổi bị hành hạ đến thừa sống thiếu chết, ngài Kurokawa, ngài Hanma và thậm chí là ngài Haitani đâu phải là không thấy? Ta cũng đâu có ép các vị là phải đồng ý, cho ta lên đâu chứ, ta chỉ là nghĩ, nếu như có một ngày nào đó ta chết đi trong oan khuất, con cái của ta, của các chị em khác cũng chết đi trong uẩn khuất thì tội lỗi sẽ là của ai, và ai sẽ là người hối hận?"

Cậu lắc đầu, tua vàng rũ từ trâm cài run nhẹ lên, vừa kiên định nhưng lại cũng vừa mềm mại và thanh thúy vô cùng.

"Đó không phải là lỗi của ta, không phải là lỗi của các vị thiếp thất khác, cũng chẳng phải bọn ta là người hối hận, người hối hận ở đây, sẽ là các vị, những người đã khăng khăng giữ lại vị trí cho Ả độc phụ kia."

Cả phòng họp trầm mặc. Dù rằng Manjirou nói rất xốc nổi và có phần hơi tình cảm nhưng cậu thật sự nói không sai. Tiếng xấu của Ito Hanako không phải là thứ có thể giấu, thậm chí có một số nhà phụ thuộc nhỏ yếu dâng con gái lên cho Gia chủ cũng đều được nghe kể về việc nữ nhân kia đã trừ khử tình địch của mình bằng cách nào.

Và trong đó, dù rằng chỉ phong phanh thôi nhưng ai cũng biết rằng, năm đó Sano Shinichirou xông vào Hậu viện quả thực chính là để cứu mạng vị Quý nhân trước mắt này. Izana như nhớ về một ký ức xa xăm, đáy lòng cũng nổi lên một gợn sóng, Hanma hiểu rõ nhất liền cười rộ lên, phá tan bầu không khí trầm ngâm này.

"Ôi chà, Gia chủ rốt cục là đang nuôi thiếp thất xinh đẹp hay là Hannya vậy. Lòng ghen ghét đáng sợ thật đấy."

Trưởng lão Inui chỉ đợi có thế liền nhìn sang trưởng lão Shiba đang âm trầm, nói.

"Ngài Shiba, chắc là ngài không muốn Yuzuha cũng sẽ bị hại mất con giống Thục Phu nhân của chúng ta chứ? Thiếp thân nghe được, liền muốn giam đứa con gái yếu ớt, không hiểu chuyện nhà mình trong phòng rồi đây."

Trưởng lão Shiba cũng hiểu ý của nàng nên liền lạnh lùng nói.

"Thục Phu nhân đã vất vả rồi, ta cũng không mong con gái của mình về sau cũng phải chịu cảnh bị độc phụ hại chết."

Hanma cũng cười cười, nói.

"Huống chi tính tình Thục Phu nhân của chúng ta rất tốt và cương trực, vì một đứa nhỏ mà có thể đến đây đối đầu với chúng ta, ha ha... Nếu như cậu ấy lên làm Phu nhân, trợ giúp Chủ mẫu thì không còn gì để bàn cãi nữa rồi."

"Huyết mạch nhà Sano và Kisaki đang chảy trong người cậu ấy, làm sao có thể không tài giỏi được?"

Manjirou thở hắt ra, khuôn mặt tái nhợt được lớp phấn che đậy nên không thể nhìn ra được, nhưng Gia chủ luôn quan sát lại nhận ra cậu đang chảy mồ hôi, hắn bước đến, ôm lấy cậu rồi đưa khăn.

"Thục phu nhân hẳn cũng đã mệt rồi, nếu như các vị không còn ý kiến gì thì sẽ định ra ngày lành để lập y lên làm Phu nhân."

Các vị trưởng lão bây giờ đều đã đa số đồng ý rồi nên cũng liền đứng lên, cung kính chào Gia chủ.

Vốn dĩ đây cũng là chuyện bình thường thôi, nếu không phải vì có dính dáng đến nhà Ito và nhà Sano, lại còn là giáng vị một Phu nhân đã tại vị mười năm thì họ cãi vã với nhau làm gì cho mệt?

"Ây da, giờ mới thấy món canh hồi nãy ám chỉ rất mạnh. Cứ nghĩ đến cảnh đó là cháu của mình là ta lại rợn cả gáy."

Gia chủ im lặng đỡ Manjirou vào phòng, mồ hôi từ thái dương của cậu trượt xuống rất nhiều, từng bước đi cũng như là đang đi trên đinh vậy, đau đến tận cùng thân thể nhưng cậu vẫn cảm thấy thỏa mãn vì đã thành công dẫm được Ito Hanako xuống.

Còn về phần đứa nhỏ... Con ơi, mẹ xin lỗi, mẹ nhất định sẽ lấy đầu của những kẻ khinh thường đến mộ của con. Manjirou hít một hơi thật sâu rồi lảo đảo, Gia chủ nhẹ nhàng ôm lấy thân mình gầy yếu của cậu rồi nói với Inari.

"Gọi người đến đi, Thục phu nhân ngất rồi."

"Dạ."

Thật đáng kinh ngạc, một thiếu niên có cơ thể nhỏ bé như vậy lại có đủ bản lĩnh để đứng trước mặt các vị Trưởng lão khác để tranh luận sao? Dù có thể nói rằng đó là may mắn nhưng không thể phủ nhận là những lời vừa rồi đã đâm dính tim đen của nhiều người.

Nhưng dù có đau hay là tức giận thì cũng chẳng thể nói gì, vì Manjirou chính là hậu nhân của Sakurako. Uy áp của nữ nhân ấy có lẽ sẽ không bao giờ biến mất.... Theo những gốc cây mơ tươi tốt ở ngoài vườn của hắn.

Không nỡ cắt bỏ đi nhưng nhớ về lại cảm thấy run sợ và kinh hãi đến tận xương tủy, Gia chủ thở ra một hơi rồi đặt Manjirou nằm xuống giường của mình.

Cuối cùng, Sano Manjirou cũng đã trở thành một vị Phu nhân có danh phận rồi, thật tò mò, không biết là cậu sẽ gây ra sóng gió hay là điều tốt lành gì cho Hậu viện này nữa?

Gia chủ nghiêng người nhìn chằm chằm khuôn mặt diễm lệ của thiếu niên.

Người này có thanh xuân, có thời gian và có đủ năng lực để áp đảo được hắn. Hắn lẽ ra phải trừ khử cậu, và thậm chí là phải cách xa cậu mới đúng, nhưng cậu lại tựa như một loại thuốc phiện, chỉ cần nếm thử một lần là không thể nào dứt ra được.

Chà... Gia chủ khẽ cong môi rồi đứng lên, nhìn cửa phòng mình mở ra với một bác sĩ mặc áo trắng đi vào.
~•~

'Thục' có nghĩa là dịu dàng, trong trẻo và hiểu chuyện nha.... Chỉ khi ẻm không bị chọc đến điểm mấu chốt thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top