Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

59. Thăng vị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai ngày trước khi lễ thăng vị của Manjirou diễn ra, cậu đã đến Vạn Thọ Viên để thỉnh an Lão phu nhân. Dưới việc Manjirou đã hết sức mình chăm sóc và giúp đỡ cho Minh phu nhân có thể sinh hạ ra Nhị thiếu gia của nhà Kisaki, Lão phu nhân cuối cùng cũng đã miễn cưỡng trưng ra vẻ mặt tốt hơn với cậu.

Manjirou thấy người nọ không làm khó mình thì cũng ngoan ngoãn không bước qua vạch quá giới hạn của mình, từ đầu đến cuối cậu cũng chỉ cười, đối diện với việc bị Lão phu nhân hỏi khó về tình hình mang thai của mình, Manjirou chỉ mỉm cười nhàn nhạt, nói.

"Thiếp thân đau lòng vì con mình không sao nguôi được thì sao có thể vội nghĩ đến việc sinh đứa con khác chứ ạ? Như thế thật không công bằng cho đứa nhỏ vừa mới mất."

Đối diện lời nói này, Lão phu nhân không tỏ ý kiến gì mà chỉ nhàn nhạt nâng chén trà lên rồi thổi nhẹ, mi mắt đẹp như rèm mỏng cũng rũ nhẹ xuống.

"Dù sao cũng còn trẻ, không cần vội vàng."

"Thiếp thân lấy làm cảm kích vì đã được nghe lời khích lệ này."

Cả Manjirou và Lão phu nhân dù có không ưa nhau đến mấy thì lễ tiết bên ngoài cũng vẫn phải giữ. Manjirou tự giác đứng lên, giúp Lão phu nhân cài trâm lên đầu, hầu hạ người rửa mặt lau tay rồi mới được thả về Tử Đằng Viên. Ume thấy cậu đã ra ngoài, sắc mặt cũng điềm đạm thì liền thở phào một hơi rồi đưa tay ra, cẩn thận dìu dắt cậu đi về chỗ ở.

"Thục phu nhân."

Từ xa xa bước lại, một thiếu niên nhỏ tuổi, tầm mười một, mười hai đang cùng với người hầu của mình đi lại. Thiếu niên đó cao hơn so với bạn cùng lứa, mặt mũi cũng thanh tú và ôn hòa vô cùng nhưng khí chất lại vô cùng cứng cỏi và mạnh mẽ, đó chính xác là Đại thiếu gia của nhà Kisaki, đồng thời cũng là con do Vợ cả sinh ra. Hành lễ với thiếu niên cao quý nọ, Manjirou nâng người lên rồi thẳng lưng để trò chuyện với thiếu niên nọ.

"Đại thiếu gia đến thỉnh an Lão phu nhân sao?"

"Phải, trời vào hè nóng nực, ta cũng nên đến thăm bà nội thường xuyên và mang đến cho người những thứ có thể hạ nhiệt."

Vị Đại thiếu gia này tuy vẻ ngoài luôn luôn là ôn hòa, dịu dàng lẫn ấm áp như gió xuân nhưng trên thực tế lại vô cùng khó bắt chuyện, cách nói chuyện đương nhiên là cũng vô cùng cao ngạo và vô cùng thẳng thừng làm nhiều người kính nể, nghe nói cách đây không lâu còn từng vạch trần lời bao biện của bạn học khiến đứa nhỏ đó khóc suốt mấy ngày trời cơ. Thế nhưng không hiểu sao, đứng trước một thiếp thất như Manjirou thì thái độ của vị thiếu gia này lại phá lệ có chút dịu dàng cũng như đầy tính tôn trọng.

Cũng là điều dễ hiểu vì nếu xét theo bối phận thì vị thiếu gia này nên gọi thiếp thất trước mắt một tiếng chú họ. Tất cả những người hầu vốn cũng đã quen với việc Đại thiếu gia luôn quấn quýt với Thục phu nhân nên cũng không nói gì cả. Manjirou nghe xong cũng gật gù rồi khen ngợi.

"Đại thiếu gia thật là ngoan ngoãn và hiếu thảo, Lão phu nhân sẽ rất thích."

Đại thiếu gia mỉm cười đầy đơn thuần rồi nói.

"Nếu thế thì phu nhân cũng nhận một phần đi, trời nóng như vầy, uống chút thứ mát hạ nhiệt rất tốt."

Manjirou mỉm cười lắc đầu rồi hơi hất quạt trong tay để ra hiệu cho Ume dìu mình về Viên. Đại thiếu gia im lặng nhìn bóng lưng nọ đang dần xa mắt mình rồi sâu kín thở dài một hơi. Người kia đúng là càng lúc càng không thể nắm bắt, đến cả mấy câu hỏi thăm thông thường e là cũng không thể tùy tiện nói ra được.... Càng nghĩ càng bực dọc và tiếc nuối, Đại thiếu gia liền đi thẳng về phía Vạn Thọ Viên rồi bỏ những chuyện không hay ra sau đầu.

Trở về Viên rồi, Manjirou liền đi vào phòng ngủ và hạ lệnh rằng không một ai được phép đến gần phòng ngủ của mình, liếc nhìn Draken một cái để ra hiệu, hắn ta im lặng đứng gác trước cửa phòng của Chủ nhân mình rồi mở hai mắt để liếc nhìn bất kỳ ai đang chuẩn bị tiến lại gần phòng ngủ.

Xác nhận không có ai nghe lén và lảng vảng gần phòng ngủ, Ume liền gật đầu với Manjirou, cậu thở hắt ra rồi chậm rãi mở băng quấn quanh bụng mình ra. Ume cũng cẩn thận săm soi rồi đưa tay ra bắt mạch cho cậu, từ cái ngày mà Manjirou sẩy thai trong vô thức thì những người hầu thân cận nhất với cậu đã được học một khóa dò hỉ mạch lẫn kiểm tra tình huống thai nhi cho cậu. Cảm nhận mạch đập vẫn bình thường, không chút hư hại, Ume thở nhẹ ra rồi liền giúp cậu chỉnh lại y phục.

Manjirou hiện tại đã có thai được tầm hai tháng rồi, vì đã có kinh nghiệm từ trước cho nên mỗi ngày sau khi thị tẩm, Manjirou đều lệnh cho Ume kiểm tra. Thế nên khi thai vừa hình thành thì bọn họ liền tiến hành tẩm bổ cho Manjirou lẫn liều mạng che giấu cái thai, thai nhi phát triển vô cùng ổn định, thậm chí còn phối hợp đến mức không làm cho Manjirou mệt mỏi hay nôn nghén gì nên thoạt nhìn thì chẳng có ai hay là Manjirou đang có thai cả.

Đưa tay vuốt ve bụng nhỏ, môi của Manjirou cũng hơi cong lên, ngập tràn sự vui sướng khó tả khi biết rằng trong bụng của mình vậy mà lại có một thiên thần nhỏ đang trú ngụ. Ume thấy Manjirou tươi cười thoải mái cũng nhẹ nói.

"Sắp đến lễ thăng vị rồi. Theo quy tắc thì Chủ nhân phải mặc Kimono thật cầu kỳ rồi tự mình đi đến Triều Dương Viên để tạ ơn Gia chủ, thế nhưng với thể trạng của người thì e là..."

Manjirou nghe nàng nói vậy thì thấp giọng hỏi.

"Ema đã liên hệ được bên đó chưa?"

Ume gật đầu, nói một cách bối rối.

"Tuy chúng ta đã ăn gian bằng cách dùng một loại vải có độ dày hơn bình thường nhưng chỉ sợ là sẽ có những người không an phận phá đám."

Manjirou chớp mắt, bàn tay đặt nhẹ lên bụng cũng vuốt ve thật nhẹ rồi sau đó liền buông ra. Nghi lễ quan trọng, đứa nhỏ trong bụng cũng vô cùng quan trọng, nhất là việc làm sao để giữ thai khí an toàn thì lại càng vô cùng quan trọng, cậu cắn cắn nhẹ môi mình rồi thầm cảm thấy may mắn là bản thân đã có thể thoát được việc phải tham gia vào tiệc rượu sau đó, nếu không thì đúng là sẽ rất khó khăn. Nhận ra việc mình căng thẳng sẽ làm đứa nhỏ cũng căng thẳng, Manjirou uống một ngụm sữa rồi nằm xuống đệm, trầm giọng nói.

"Tuyệt đối phải thật thận trọng và cẩn thận, ta không muốn một lần nữa phải mất đi con của mình."

Nói xong liền nhắm mắt ngủ, Ume im lặng kéo chăn lên cho cậu rồi đi ra ngoài, nhìn thấy Draken vẫn đang thẳng người canh chừng ngoài phòng, nàng mới thở nhẹ ra một hơi rồi nói khẽ.

"May mà Gia chủ dạo này chỉ đến Trúc Viên thôi, nếu không Chủ nhân e là đã sớm bị phát hiện là có thai."

Draken nghe nàng nói thế, kết hợp từ tò mò lẫn bức bối, liền khàn giọng hỏi.

"Vì sao Chủ nhân lại phải làm thế."

Ume nhếch mép, khinh khỉnh nói.

"Ito Hanako không phải có thai sao? Ả ta được phục vị cũng là vì chuyện này, còn rất kiêu ngạo mà cho rằng bản thân cuối cùng cũng đã vượt qua Chủ nhân. Đến cả Chủ mẫu bây giờ cũng đang vô cùng kiêng kị ả, nếu như chúng ta nói ra tin tốt thì không phải sẽ khiến các ả lần nữa chỉa mũi dùi về chúng ta sao?"

Đối mặt với lời nói không chút kính trọng của Ume, Draken không cản lại mà chỉ thở dài, cào cào tóc.

"Tôi chỉ là thấy Chủ nhân giấu thật quá vất vả. Hai tháng đầu còn ổn, nhưng đến tháng thứ ba thì biết làm sao đây? Nên nhớ là đến Minh phu nhân trầm ổn nhất còn bị cơn ốm nghén hành hạ."

Cả hai nói chuyện rất là nhỏ, nhỏ đến mức cả khẩu hình miệng cũng không dễ nhìn ra được. Ume chỉ biết chán nản lắc đầu rồi cùng với Draken đi chuẩn bị lẫn trang hoàng lại Tử Đằng Viên.

Rất nhanh, ngày làm lễ cũng đã đến. Lúc ba giờ sáng, Manjirou đã được gọi dậy và dẫn đi tắm rửa vô cùng cẩn thận. Cậu được cho ăn trước những món nhẹ rồi được trang điểm lẫn làm tóc. Mái tóc được búi cao, rẽ quạt đã làm tôn lên phần gáy thon và mảnh đầy quyến rũ, đến cả bộ Kimono truyền thống cũng đẹp một cách khó tin, Manjirou nhìn loại giày mình sẽ đi hôm nay. Cao, dày và vô cùng thanh nhã, vậy nên sẽ không có vụ quỳ gối hay là dập đầu gì rồi. Ume và Ema nhìn Manjirou run rẩy ướm chân lên dưới đôi mắt nghi ngại của mọi người, các nàng biết, Manjirou không phải là sợ đôi giày này, mà là sợ việc đi lại bằng đôi giày này sẽ làm ảnh hưởng đến đứa nhỏ.

Và với việc phải mặc một bộ đồ rườm rà, cầu kỳ và có chút nặng nề, kết hợp với mái tóc được búi lẫn được điểm xuyến bằng những món trang sức quý giá, đắt tiền và tinh xảo đến mức làm đầu con người ta chúi ngã xuống đất. Draken chỉ hận không thể làm phẳng đoạn đường đi, hoặc ít nhất là vót phẳng đôi giày quá đỗi cao kia thấp xuống để xóa bỏ hoàn toàn các uy hiếp có thể làm tổn hại đến thai nhi quý giá trong bụng chủ nhân nhà mình.

Và tạ ơn trời là suốt đường đi, Manjirou đã khéo léo di chuyển trong khi trên người là hàng đống thứ nặng nề. Phong thái kiêu sa, nhã nhặn, vô cùng cao quý của vị Phu nhân trẻ tuổi khiến nhiều người không sao tin được là người nọ chỉ vừa mười sáu tuổi.

Mỉm cười nhìn vị Phu nhân xinh đẹp, ngoan ngoãn của mình, Gia chủ hài lòng nắm lấy tay cậu, điều mà hắn thậm chí là còn chưa từng làm với Chủ mẫu để ra mắt một lượt các vị trưởng lão. Nhìn đến anh trai mình đang ngẩn ngơ khi thấy dung mạo của mình, Manjirou không khỏi cảm thấy có chút ngượng ngùng rồi lại duyên dáng né đi để không làm thất lễ trước mặt của bất kỳ ai.

Trưởng lão Inui bất chợt thở dài, nàng tự hỏi thiếu niên trước mắt này sẽ còn đi xa và đẹp đẽ đến mức nào trong tương lai đây. Lại nhìn đến cô con gái xinh đẹp đang ngây ngốc ngắm nhìn vị Phu nhân mới này, nàng lại thở dài rồi thầm than thở cho số phận sắp tới của con gái mình.

Con gái của nàng rồi sẽ phải tranh giành ân sủng với một mỹ nhân xinh đẹp còn chưa đến tuổi trưởng thành trước mắt này sao? Nàng có đang đánh cược một cách quá ngu xuẩn và chủ quan không nhỉ?

Lễ diễn ra không chậm cũng không nhanh, đến khi Manjirou chảy ra mồ hôi lạnh và có cảm giác hơi đau nơi vùng bụng thì Gia chủ đã để cho cậu đi vào trong một căn phòng đã chuẩn bị sẵn để nghỉ ngơi. Theo luật, mỗi khi có Phu nhân thăng vị xong thì họ sẽ ở lại Triều Dương Viên qua đêm rồi đến đêm hôm sau mới có thể rời khỏi Triều Dương Viên. Manjirou chạm lên bụng của mình, nhìn bình rượu trong phòng rồi đưa tay cầm lấy, cậu rút trâm cài trên tóc ra, vặn mở viên ngọc ra rồi rắc vào trong bình một thứ bột trắng.

Gia chủ, thiếp biết thiếp có lỗi nhưng chúng ta hiện giờ không thể ân ái được đâu.
~•~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top