Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

70. Bao vây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đào Hoa Viên chưa đến tháng ba nhưng trên những cành hoa đào đều đã ẩn ẩn có sắc màu đầy diễm lệ của loài hoa ấy rồi. Thế nhưng, mặc cho cảnh đẹp diễm lệ trước mắt, những người hầu trong Đào Hoa Viên một chút cũng không dám thở mạnh.

Seren là người hầu mới đến Đào Hoa Viên, ngày hôm nay chính là ngày đầu tiên cô hầu hạ Chủ nhân của Đào Hoa Viên là Ito Hanako lau mặt chải tóc. Nâng trong tay thau nước ấm tinh xảo, Seren run lẩy bẩy, khuôn mặt cũng tái nhợt đi khi vừa mới bước chân vào trong phòng ngủ của Ito Hanako.

Nữ nhân kia hiện giờ đang ngồi trước gương để hạ nhân chải tóc cho. Cái người đang chải một cách đầy cẩn thận và chăm chú kia chính là nữ hầu thân cận của nữ nhân, tuy động tác của nữ hầu rất nhẹ nhàng nhưng Seren lại không ngừng cảm thấy căng thẳng và sợ hãi. Mắt thấy Seren đã tới, nữ hầu kia thu lược lại rồi ra lệnh.

"Đến đây lau mặt cho Chủ nhân đi."

Seren khịt khịt mũi rồi dè dặt bước đến, nàng nhúng khăn vào nước, vừa vắt thật khô lại vừa không dám để phát ra tiếng động. Lén thấy Ito Hanako sắc mặt như thường, Seren liền thở phào rồi đưa khăn lên để nàng lau mặt, Ito Hanako hờ hững lau xong rồi thả khăn lại chon Seren. Mắt thấy nàng lại nhúng khăn vào nước rồi vắt khô, Ito Hanako bắt đầu gây khó dễ.

"Ngươi không biết đổi khăn khác sạch hơn à?"

Seren kinh hách, cả người cũng giật mạnh lên khiến cho nước bị bắn ra, Ito Hanako cau mày cầm lọ nước hoa trên bàn rồi ném mạnh vào mặt của nữ hầu tội nghiệp.

"Cái thứ vô dụng này mà cũng dám mang đến cho ta sử dụng sao! Mang ra ngoài, giết cho ta!"

Seren dập đầu, òa khóc.

"Chủ nhân, hạ nhân biết sai rồi! Hạ nhân biết sai rồi, xin người hãy thương xót cho hạ nhân. Trong nhà Hạ nhân còn có em nhỏ, cầu xin Chủ nhân cho hạ nhân được sống đi mà ạ."

Ito Hanako cười lạnh rồi nghiến răng.

"Bây giờ một con hầu thấp kém mà cũng có quyền ra điều kiện với ta? Lôi ả đi cắt lưỡi cho ta!"

Seren khóc lớn hơn, bên ngoài cũng có hai nam hầu bước vào rồi lôi kéo nữ hầu tội nghiệp ra ngoài. Rất nhanh, trong phòng lại im lặng, nhưng Ito Hanako thì lại phẫn nộ đập mạnh lên bàn, nàng ta nhìn vào trong gương, ngắm nhìn khuôn mặt vẫn xinh đẹp và diễm lệ của mình nhưng thần tình lại xấu xí, vặn vẹo thì lại càng phẫn nộ. Nữ hầu thấy nàng như vậy thì liền vội nói.

"Chủ nhân, xin đừng tức giận, kẻo lại gây hại đến đứa nhỏ."

Ito Hanako nghe đến đứa nhỏ lại như mèo bị đạp mạnh lên đuôi, nàng siết tay lại rồi nghiến răng, nói.

"Cái thứ trong bụng này của ta còn nghĩa lý gì đây? Đừng nói là Gia chủ, đến cả Lão phu nhân cũng chẳng thèm quan tâm đến nó."

"Chủ nhân đừng nói như vậy, Gia chủ chẳng qua chỉ là đang dò xét thái độ của nhà Sano cho nên mới phá lệ gần gũi với Thục phu nhân thôi. Suốt mấy tháng người mang thai, Gia chủ không phải cái gì cũng đáp ứng người sao? So với Sano Manjirou mỗi lần đều bị ám sát lẫn bị cấm túc thì còn cao quý hơn rất nhiều."

Những lời này đích thực là rất êm tai, nhưng Ito Hanako không hiểu vì sao lại càng thêm phiền lòng lẫn ghen tị.

"Ngươi chẳng lẽ bị mù rồi sao? Gia chủ rất xem trọng đứa con gái thứ tư này của mình, mới đây còn đích thân đến bãi săn để lựa chọn con ngựa con có huyết mạch thuần chủng nhất, khỏe mạch nhất để nuôi dưỡng, đại ý chính là muốn vào sinh nhật bảy tuổi của con bé đó sẽ mang đến tặng cho. Nhà Kisaki từ xưa đến giờ đều chỉ tặng ngựa cho đứa trẻ được kỳ vọng cao, Hikaru kia phải đến tận năm chín tuổi thì Gia chủ mới mang ngựa đến tặng, mà phẩm chất của con ngựa đó còn không bằng con ngựa con mà Gia chủ đã chọn."

"Có lẽ là Gia chủ đang lựa trước ngựa để tặng cho ngài Raion. Làm sao lại có chuyện tặng ngựa cho con gái mình chứ? Cả tiểu thư Sakurako lúc trước được cưng chiều cũng chưa được thể diện lớn như thế."

Ito Hanako nhìn nữ hầu của mình, ánh mắt sắc lẹm.

"Tên nhóc Raion đó sẽ cưỡi ngựa cái à?"

"..."

Ito Hanako nghiến răng rồi siết chặt tay mình lại.

"Gia chủ quả nhiên là bị con hồ ly tinh kia mê hoặc rồi. Quả nhiên lúc trước không diệt trừ nó là sai lầm mà."

Rồi ả cười lạnh, thâm độc nói.

"Nhưng cũng không sao, ta đã giết được cả nhà nó một lần rồi, thêm một lần nữa thì cũng chẳng có gì là khó cả."

Rồi nàng ta được dìu dậy, nàng sờ sờ lên cái bụng đã căng phồng của mình rồi bước vào trong phòng ngủ, đi đến bên giường mình để lấy một tờ giấy ra.

"Chuẩn bị kẻ nào tay chân lanh lẹ một chút, mang cái này đến cho cha ta."

Manjirou ngồi trong phòng ngủ, nhẹ nhàng ru ngủ cho con của mình. Draken bước vào rồi quỳ xuống, nhẹ giọng nói.

"Chủ nhân, bên phía Đào Hoa Viên đã có động tĩnh rồi."

Manjirou không trả lời ngay mà chỉ nhẹ nhàng hỏi.

"Chuyện cần xử lý đã ra sao rồi?"

Draken cụp mắt, đáp.

"Bất kể lúc nào, chỉ cần người hạ lệnh thì mọi thứ đều sẽ được tiến hành."

Manjirou đưa con mình cho Ema bế đi, nét mặt cũng đã hoàn toàn mất đi sự ôn nhu cùng dịu dàng lúc ru con ngủ, cậu lạnh lẽo nhếch môi mình lên rồi nói.

"Kêu người may gấp cho ta một bộ đồ, nói với thợ may là bộ đồ đó phải giống từng chi tiết một với bộ đồ mà ta đã yêu cầu."

Draken im lặng đi ra ngoài, Manjirou lúc này mới nâng chén canh của mình lên, nhẹ nhàng khuấy hai lần rồi đưa lên miệng, từ từ uống canh lại như đang uống xuống máu của kẻ thù mình, đôi mắt đẹp cũng nheo lại vì sung sướng và thỏa mãn.

"Nếu có thể, ta sẽ vì ngươi mà rót xuống đất một ly rượu, Ito Hanako."
....

Sanzu từ ống thông gió nhảy xuống khu làm bếp của resort do nhà Ito sở hữu. Hắn ta ấn ấn lên tai nghe của mình rồi lên tiếng.

"Đã tiến vào được khu vực chỉ định, yêu cầu tiến hành giai đoạn hai."

Bên trong tai nghe cũng lần lượt vang lên câu nói tương tự từ nhiều người. Sanzu sau khi nói xong liền khéo léo rời khỏi nhà bếp rồi đi thẳng vào hành lang.

Ở nơi này, ngụy trang bên ngoài là một khu nghỉ dưỡng cao cấp và sang trọng, nhưng thực chất ở bên dưới mặt đất lại là sòng bạc, địa điểm buôn bán chất cấm. Dù nhà Kisaki cũng buôn bán, trao đổi những thứ này nhưng lại rất có quy củ và được cấp trên nhắm mắt nhắm mở cho qua chứ không hề khơi khơi và hèn hạ như là những gì xảy ra tại nơi này.

Thế nên đây kiểu gì cũng sẽ là nơi đầu tiên bị thanh trừ, nhưng mục tiêu của Sanzu chỉ là em trai của Ito Hanako thôi, về phần sòng bạc lẫn địa điểm buôn người gì đó thì sẽ do phía nhà chính xử lý.

Giải quyết đám cỏ dại của nhà Ito là việc của nhà Sano cùng phe phái của bọn họ, còn giải quyết tài sản lẫn hưởng lợi ích thì mặc kệ! Sanzu bình tĩnh xử lý mấy tay vệ sĩ của đối tượng rồi liếc mắt, ra hiệu lệnh cho mấy người theo mình chuẩn bị tiến vào và bắt gọn lấy con trai thứ của nhà Ito đang vừa ôm gái, vừa phê thuốc.

Hanma rít một hơi trên điếu thuốc đang cháy rồi nhìn Wakasa đang quan sát màn hình máy tính. Nhìn đến thái độ nghiêm túc của Wakasa, Hanma liền hỏi.

"Bọn mày thật sự không muốn lấy lại phần tài sản nào của nhà Sano thật à?"

Wakasa nhìn thấy mục tiêu đã bị bắt ra rồi thì thở phào, sau đó mới chậm rãi trả lời câu hỏi của Hanma.

"Đồ đã bị bẩn thì không cần phải nhặt lại rồi sử dụng. Ông chủ của tôi đã nói thế đấy, nhưng nếu được thì ông chủ và người quan trọng của ông chủ chỉ muốn lấy lại di vật của ông bà chủ mà thôi."

Hanma lại nhả khói, mắt cũng híp lại, khó có thể nhìn ra tình cảm.

"Nói thật đi, bọn mày và Sano Manjirou đã cùng nhau lên kế hoạch phải không?"

Wakasa có vẻ rất kiêng kỵ cái tên mà Hanma đề cập, nhưng vì để không kéo cậu vào lẫn tạo ra hiểu lầm thì Wakasa liền phủ nhận.

"Không có liên quan đến cậu ta."

Hanma thả điếu thuốc đã cháy hết của mình rồi cầm khẩu súng của mình lên, than thở.

"Chủ vị Tử Đằng Viên đúng là không bao giờ chịu làm đèn cạn dầu. Nhưng cũng chẳng sao, nếu như đổi lại là tao, tao còn hận không thể moi ruột của ả ta ra để băm ra rồi ném cho chó ăn. Nhưng mà đâu có được, tên nhóc đó có bàn tay rất đẹp, không thể dính máu trực tiếp được."

Rồi hắn bật cười, nói tiếp.

"Chỉ có thể dùng nước pha loãng, loãng đến gần như trong suốt mới xứng đáng để bàn tay ngọc ngà đó chạm vào."

Wakasa không nói gì, nhìn Hanma lên nòng, gã đàn ông kia cầm bộ đàm lên rồi quát.

"Chuẩn bị xông vào, lôi hết những kẻ có dính dáng vào chuyện này ra!"

"Rõ!"

Shinichirou đứng nhìn tòa nhà to và lớn của nhà Ito, đôi mắt đen giờ đây đã ánh lên tia lửa hận ngùn ngụt. Takeomi đi đến, trong tay là một lá thư đã nhuốm máu.

"Shinichirou, đã bắt được kẻ đã lén lút giao thư rồi, tên đó không biết chữ thế nên tao đã chuẩn bị một lá thư khác để gửi cho Gia chủ rồi."

Shinichirou nhận lấy bức thư nhuộm máu rồi mở ra đọc, anh đọc xong lại bật cười, sau đó vò chặt lá thư.

"Năm đó ả ta giết chết cả nhà tao, còn truy sát cả người hầu thân cận của mẹ tao nữa mà không hề biết giữ lại để làm bài học kinh nghiệm cho mình. Ha, giờ đây tao sẽ đáp lại cho ả, một nỗi đau còn lớn hơn những gì mà anh em tao phải chịu gấp vạn lần."

Takeomi nheo mắt nhìn lên ánh mặt trời chói lọi, trong lòng cũng không hề có chút cảm xúc bất thường nào. Nhà Ito ngày xưa bám víu vào Lão phu nhân, đồ sát một nhà Sano, hưởng hết tất cả những vinh hoa và tài sản của nhà Sano, bây giờ đều đã đến lúc phải trả rồi.

Bây giờ, chỉ cần lá thư mà bọn hắn tráo trao đến chỗ của Gia chủ thì mọi thứ đều sẽ chấm dứt.

Ito Hanako sau khi gửi thư cho cha mình rồi thì vui vẻ chuẩn bị đi ra khỏi Viên của mình để ngắm cảnh đẹp. Kết quả, khi nàng vừa bước ra khỏi cửa thì đã thấy người hầu hớt hải chạy vào, nói.

"Phu nhân! Ngoài Viên, ngoài Viên đã bị người của Lão phu nhân bao vây rồi! Người dẫn đầu chính là ngài Kurokawa."

Ito Hanako dù có hơi ngạc nhiên nhưng vẫn điềm tĩnh hỏi.

"Quan hệ giữa chúng ta cùng Lão phu nhân trước giờ đều rất tốt, làm sao lại có thể bao vây được?"

Không để cho người hầu kịp trả lời, một giọng nói xa lạ, vang dội từ bên ngoài vọng vào.

"Tất cả những người trong Đào Hoa Viên nghe rõ. Nhà Ito có ý đồ tạo phản, Ito Hanako là nằm vùng, đã trao đổi với phản đồ rất nhiều lá thư, bên trong là tình hình lẫn một số thứ quan trọng trong nhà chính, cần phải điều tra và làm rõ. Trong vòng 24h nữa, xung quanh Đào Hoa Viên sẽ bị vây chặt, tất cả hãy chú ý, nghe rõ và ngoan ngoãn ở yên trong Viên, nếu dám nhúc nhích thì ngay lập tức sẽ bị xử lý."

Ito Hanako tái mặt rồi cong người ôm bụng, nàng ta hét lên một tiếng rồi sau đó liền có bác sĩ đi vào hỗ trợ. Ngay khoảnh khắc cửa Viên được mở ra, Izana đứng ở đó, phía sau là một hàng người đều đang cầm súng trường, chỉa thẳng vào bên trong, sẵn sàng đoạt mạng của những người bên trong.

Minh phu nhân cùng với Hạnh phu nhân hốt hoảng đi đến Tử Đằng Viên, Manjirou vuốt nhẹ bộ quần áo mới của mình, nhìn các nàng hoảng hốt thì điềm tĩnh ướm đồ lên thân, cười lên đầy quyến rũ.

"Các chị thấy em mặc bộ đồ này có hợp không?"

Hạnh phu nhân và Minh phu nhân cứng đờ nhìn Manjirou đang hết sức vui vẻ, sau đó liền nghe cậu hồn nhiên hỏi.

"Đã có chuyện gì xảy ra sao ạ? Em vừa mới dậy, đang muốn đi tìm các chị nói chuyện đây."

Hạnh phu nhân lắp bắp muốn nói gì đó lại bị Minh phu nhân tái mặt cản lại, Minh phu nhân vuốt vuốt cổ rồi yếu ớt cười, bảo.

"Chuyện không đáng để tâm, em còn đang mệt, cũng nên nghỉ ngơi nhiều chút đi."

Nói rồi, nàng liền muốn kéo Hạnh phu nhân ra ngoài. Manjirou không ngăn các nàng lại mà quay sang ra lệnh.

"Ume à, chuẩn bị cho ta một chút hương đi. Lấy mùi hoa đào, loại ngọt ấy."

Minh phu nhân thấy cổ họng của mình như sắp bị bóp nghẹt đến nơi, đầu ngón tay báu chặt, túm chặt lấy cánh tay của Hạnh phu nhân cũng dùng sức đến trắng nhợt.

Cả hai bước ra khỏi Tử Đằng Viên rồi, Hạnh phu nhân mới cau mày hỏi.

"Minh phu nhân, tại sao chị lại cản em nói với Thục phu nhân chứ! Việc xảy ra hôm nay quá lớn, nếu Thục phu nhân không được biết thì sẽ..."

Minh phu nhân lắc đầu, yếu ớt bảo.

"Em hãy làm như không nghe, không thấy cái gì đi. Về Viên, đóng chặt cửa lại rồi bảo vệ Nana thật tốt. Nếu không, chúng ta sẽ bị kéo vào cơn lốc này mất."

Manjirou nhìn bản thân mình trong gương rồi lướt tay mình lên hộp đựng hương, đôi mắt cũng tràn ngập sát khí.

Ông nội, mẹ, ba, chị Sonoko, mọi người đều đã chờ đợi lâu lắm rồi đi? Hãy để con dùng máu và nước mắt của ả ta rửa sạch oan khuất cho mọi người.
~•~

Chap sau Manjirou hắc hóa lên sàn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top