Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

74. Nhật phu nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình đầu luôn luôn là thứ gì đó khó tả và sâu sắc hơn bình thường. Đó là điều mà Chủ mẫu luôn tự nhủ với mình mỗi khi đối diện với người phụ nữ mà Gia chủ yêu thương nhất.

"Hôm nay trời mưa to như vậy nhưng cả em và Thục phu nhân đều rất có tinh thần, ai cũng đều ghé đến chỗ của chị hoặc là Gia chủ."

Nhật phu nhân một thân đồ trắng tao nhã sau khi nghe được lời cảm thán nọ thì liền quay lại nhìn Chủ mẫu, nhìn thấy Chủ mẫu khoan thai đi đến, trên mặt cũng là ý cười nhẹ nhàng thì môi của nàng cũng khẽ cong lên, đôi mắt xinh đẹp cũng tràn ngập sự kính trọng cùng bình thản. Chủ mẫu nhìn nàng ta cung kính với mình, trong tâm cũng không khỏi có chút phức tạp lẫn hơi ghét bỏ.

Nữ nhân này rõ ràng cũng đã lớn tuổi và qua độ tuổi thích hợp để sinh con rồi, vậy mà chẳng hiểu sao Gia chủ lại cứ si mê và đắm chìm vào nàng ta đến thế. Nhưng mặc dù có đang oán thầm trong lòng và cũng có chút khinh thường thì Chủ mẫu vẫn như cũ tươi cười với nàng ta, nhắc nhở người hầu mang bánh ngọt lên, Chủ mẫu ngồi xuống ghế chủ vị của mình rồi dịu giọng nói.

"Hôm nay Nhật phu nhân đến đây là có chuyện gì sao?"

Nhật phu nhân nhấp một miếng trà, tinh tế nhấm nháp mùi vị đặc biệt lại thanh tao, đôi mắt to tròn từ trước đến nay đều vô cùng thanh thuần và trong sáng khiến người khác vừa nhìn là đã cảm thấy động lòng từ từ mở ra rồi nhìn đến Chủ mẫu.

"Thiếp thân tự biết bản thân mình thấp kém, nhờ có Chủ mẫu nâng đỡ cho nên, để cảm ơn người đã tự hầm Tổ yến rồi mang đến cho người."

Nói đoạn, nàng nhìn người hầu của mình, cô hầu gái cũng mang Tổ yến đến rồi cung kính quỳ xuống, cẩn thận dâng đồ lên. Chủ mẫu cũng nhận lấy nhưng không ăn vội, nàng nhìn đến thực hạp dùng để đựng đồ ăn nóng, rõ ràng là còn có thêm một phần nên không khỏi có chút tò mò.

"Nhật phu nhân định bụng là sẽ ăn cùng chị sao?"

Nhật phu nhân cười cười, đáp.

"Thiếp thân làm sao có thể nhận được phúc phần to lớn ấy chứ? Vốn dĩ thiếp muốn làm ra hai phần, một là để dâng lên cho Chủ mẫu, hai là để dâng lên cho Gia chủ, nhưng khi đến được Triều Dương Viên thì lại có nghe là Thục phu nhân và Tứ tiểu thư đang ở bên trong."

Trong lòng của Chủ mẫu sinh ra chút cảm xúc hả hê, ba chữ 'Thục phu nhân' cũng phá lệ dễ nghe đến mức sắc mặt của Chủ mẫu lại càng thêm nhu hòa. Tình đầu so với Vợ bé của chồng mình thì phía trước vẫn nặng hơn phía sau.

Nhật phu nhân, Hinata Tachibana, nữ nhân được Lão phu nhân cùng Gia chủ đánh giá rất cao, ngày trước đã bao lần muốn xin Lão Gia chủ tác hợp cho chính là địch nhân lớn nhất và nguy hiểm nhất của Chủ mẫu. Dẫu cho nàng đã ở vị trí Vợ cả này rất lâu, thậm chí con cái cũng đã lớn rồi nhưng khi thấy nữ nhân trước mắt này thì trái tim của nàng lại không khỏi đau nhói và khó chịu. Rõ ràng nàng mới là vợ của Gia chủ, là người phụ nữ được Gia chủ làm lễ cưới hỏi đính hôn đàng hoàng nhưng dù là lúc trước hay là hiện tại thì nàng trong mắt của Gia chủ cũng chẳng thể sánh được với một cọng tóc của nữ nhân này. Con trai của nàng, Hikaru, cũng là được đặt tên dựa trên cái tên của nữ nhân này, thế nên nàng làm sao có thể không hận, có thể không muốn giết chết nữ nhân này chứ.

Nhưng may là những chuyện dơ bẩn như tiêu diệt tình địch này sẽ không đến phiên nàng làm. Sano Manjirou lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân này thì trong mắt đã hiện lên chút thất thố, rất rõ ràng, thiếu niên kia đã biết được mọi chuyện và sẽ không bao giờ có chuyện cậu ta sẽ cho phép một sự tồn tại mang tính uy hiếp này nhởn nhơ trước mắt mình. Những suy tính đó khiến cho Chủ mẫu rất hào hứng, đôi mắt cũng càng lúc càng sáng rực lên những toan tính âm thầm, nghĩ thế nên Chủ mẫu cũng lên tiếng an ủi.

"Thục phu nhân đó giờ đều như vậy, Nhật phu nhân cũng nên tập cho quen dần đi."

Nhật phu nhân cười nhạt, nàng vuốt vuốt mái tóc của mình rồi từ tốn uống trà. Bây giờ nàng chính là người đắc sủng nhất trong Hậu viện, Thục phu nhân vì bận bịu việc chăm sóc con cái cho nên số lần thị tẩm đã giảm sút lại, ai ai cũng đồn ầm lên là hai người các nàng đều rất chướng mắt nhau.

Sự thật cũng đúng là như vậy, Thục phu nhân không hề thích nàng, nàng thân là người mới đến cũng ra sức thu nhỏ sự tồn tại của mình xuống, không dám để lộ ra chút vết xước nào nhưng dưới đôi mắt sắc như dao cạo của cậu và sự đề phòng mạnh mẽ của mọi người, đều có thể nhận ra là nàng đang bị cô lập.

Nhưng nó cũng chẳng có ảnh hưởng gì cả, miễn là Gia chủ vẫn còn để tâm, vẫn còn yêu quý nàng thì cái nhìn của người khác đã là cái thá gì chứ? Nhật phu nhân mím mím môi rồi cười buồn.

"Thiếp thân một thân bùn nhơ, nếu như không có Gia chủ cứu về, Chủ mẫu chiếu cố thì so với lá rách còn muốn thê thảm hơn, nào dám so đo hay đắc tội với ai chứ ạ?"

Chủ mẫu chăm chú nhìn nàng rồi cười cười.

"Nghe nói Nhật phu nhân từng có giao lưu qua với nhà Sano? Chẳng lẽ Thục phu nhân lại tàn nhẫn với người quen của mình đến thế sao?"

Đôi mắt của Nhật phu nhân trong trẻo như hồ nước được nước tinh khiết nhất lấp đầy, Chủ mẫu có thể dễ dàng nhận ra tia mất tự nhiên cùng oán hận nhàn nhạt trong mắt của nàng ta, dù rằng rất nhanh đã biến mất nhưng Chủ mẫu vẫn không khỏi nắm chặt lấy mà hỏi han.

"Thục phu nhân làm khó dễ Nhật phu nhân sao? Thật đúng là....hầy..."

Chủ mẫu xoa xoa trán, trên mặt cũng hiện lên tia bất lực cùng bất đắc dĩ, Nhật phu nhân cũng chỉ biết cười khổ rồi vò vò chiếc khăn trong tay của mình.

"Thục phu nhân trẻ tuổi, xinh đẹp, tài năng, gia tộc còn có công lớn với Gia chủ thế nên có chút tính tình thì cũng không sao cả, thiếp thân nhẫn nhịn là được."

Chủ mẫu cũng cười khổ rồi thở dài.

"Cũng phải, khí thế của cậu ta rất lớn, đến mức gia quyến của chị cũng phải khuyên là không nên quản cậu ta quá nhiều đấy thôi.... Mà bỏ qua chuyện đó đi, dạo này Gia chủ vẫn hay đến chỗ em sao?"

Nhật phu nhân cùng Chủ mẫu trò chuyện hồi lâu xong thì cũng đã hết mưa. Nhật phu nhân đứng dậy rồi nói.

"Thiếp thân xin phép đi về trước đây ạ."

Chủ mẫu cũng làm như quan tâm mà bảo.

"Để chị cho người đưa em về."

Nhật phu nhân cùng người hầu được nam hầu của Chủ mẫu đưa về, bên ngoài tưởng như hết mưa hóa ra lại có chút mưa vụn rơi xuống. Nhật phu nhân được dù che chắn cẩn thận, đi từng bước cũng vô cùng chậm rãi, đôi mắt của nàng cũng vô tình dừng lại ở phía bên trái, bắt gặp Manjirou đang ôm con gái của mình đi ra từ Triều Dương Viên.

"...."

Cả hai liếc nhìn nhau rồi cùng nhau cúi đầu như đang chào hỏi lẫn nhau, Nhật phu nhân cúi đầu lâu hơn rồi từ từ ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt là một nụ cười hết sức nhu hòa. Manjirou nhìn nàng ta, Momoha cũng ngoan ngoãn nói.

"Momoha chào Nhật phu nhân."

"Tứ tiểu thư thật là ngoan quá đi."

Vì có đứa trẻ kẹp ở giữa cho nên giữa cả hai cũng không bị xuất hiện tình trạng nhìn nhau đầy ghét bỏ. Manjirou nhìn nàng ta, đuôi mắt hơi nhướng nhẹ lên khiến biểu tình trong mắt sinh ra chút vi diệu.

"Nhật phu nhân đến thăm Chủ mẫu sao?"

"Phải, nghe nói Chủ mẫu bị cảm, tôi cũng đi hầm chút Tổ Yến để tẩm bổ cho người."

"A, hóa ra Chủ mẫu bị cảm. Ta đây cũng nên đến thăm bệnh mới phải, chỉ là đứa nhỏ trong Viên cũng đổ bệnh, nên việc săn sóc cũng nên giao lại cho cô rồi."

"Thục phu nhân thân là thiếp thất, chăm lo con cái cho Chủ mẫu cũng là lẽ đương nhiên."

Cả hai nhìn nhau, vẫn mỉm cười vô cùng hòa nhã nhưng trong mắt lại xuất hiện tia chán ghét cùng khinh thường không sao che giấu nổi, Manjirou nhẹ nhàng vuốt ve lưng con của mình, hừ nhẹ rồi xoay người bỏ đi. Nhật phu nhân vuốt vuốt tay áo của mình rồi cũng đi về hướng khác. Nam hầu im lặng nghe cuộc đối thoại vừa rồi của cả hai thì liền âm thầm ghi nhớ lại, sau đó liền cẩn thận che dù cho nàng.

Mà Manjirou khi đi về hướng ngược lại còn lầm bầm mắng.

"Già rồi mà còn không biết liêm sỉ. Thật chẳng hiểu là nàng ta có chỗ nào đặc biệt nữa."

Ume vội vàng khuyên cậu.

"Chủ nhân, đừng nói vậy, ở đây chính là địa phận của Hạ Nguyệt Viên."

"Hừ!"

Manjirou tâm tình xấu nên hừ lạnh một tiếng rồi mạnh mẽ tiến về phía trước, Draken than khổ một tiếng rồi vội vàng đuổi theo cậu, không dám để Chủ nhân quý giá của mình cùng cô chủ nhỏ bị dính mưa dù chỉ là một chút.

Khi cả bốn người rời đi, trong bụi rậm ven đường, hai nữ hầu im lặng đứng dậy rồi nheo mắt nhìn theo bóng dáng của Manjirou cùng hai người hầu.

Các nàng im lặng đi vào phòng ngủ đang được đốt hương xua lạnh, nữ nhân đang lười biếng nằm nghiêng người, một tay chống đầu, năm ngón ấn nhẹ vào trong tóc đen, tay còn lại thì vân vê ngọc trắng trong tay, mặt mũi không chút biểu cảm.

"Chủ nhân, chúng hạ nhân theo lời dặn dò của người ở ngoài Hạ Nguyệt Viên nghe ngóng. Quả nhiên là nghe được Sano Manjirou âm thầm chửi rủa Nhật phu nhân."

"Ồ? Với tính cách cẩn thận của Thục phu nhân mà cũng có lúc lộ liễu như vậy sao?"

Hai người hầu cũng nói tiếp.

"Thục phu nhân sau khi Ito Hanako qua đời đã trở thành đối tượng được người người nịnh nọt, chỉ sợ là bây giờ là nén không được, từ từ để lộ nanh vuốt ra ngoài rồi."

"Ha..."

Nữ nhân nọ đặt khối ngọc xuống rồi lười biếng ngồi dạy, hai người hầu im lặng đi lại để hầu hạ cho nàng ta, nàng ta cũng ấn ấn nhẹ môi của mình rồi chậm rãi nói.

"Aida, quả nhiên là đã theo bước của ả đàn bà chua ngoa kia rồi. Ta đây còn tưởng là hắn ta sẽ còn kìm mình mấy năm nữa ấy chứ."

Người hầu cười cười rồi phụ họa theo.

"Ở vị trí cao quá đương nhiên là sẽ dễ mù đường. Chủ nhân, vẫn là người lợi hại nhất, đợi cho những kẻ đó tự triệt hạ lẫn mình thì người chắc chắn sẽ là người có quyền lực nhất."

Nữ nhân đó cười cười rồi trầm giọng nói.

"Dám sinh ra một tạp chủng khiến con ta bị ghẻ lạnh, hừ, ta nhất định sẽ khiến hắn và thứ tạp chủng kia trả giá."
~•~

Bộ này còn dài lắm, mà nhà vắng hoe à :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top