Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

80.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ouga mất đi giống như là đã đem theo chút tình cảm giữa Manjirou cùng Gia chủ đi theo, sau khi cả hai cãi vã xong thì Ouga cũng được đích thân Manjirou tổ chức tang lễ lẫn mang đi chôn cất. Vì cậu bé chính là Tam thiếu gia cho nên nơi chôn cất cũng là nơi dùng để chôn cất con cháu của nhà Kisaki.

Sau khi chôn cất con mình xong, Manjirou chưa vội về ngay mà lại ghé qua thăm viếng Ito Hanako, kẻ thù nữa đời của mình để dọn dẹp một chút lẫn đốt cho cô chút tiền giấy.

"Tôi quả nhiên là khắc tinh của mẹ con cô."

Manjirou rũ mắt nói, giọng nói ấm áp và nhẹ nhàng không chút oán giận nào khiến người ngoài đều tưởng rằng cậu và người đã khuất kia chính là một cặp bạn thân, hoặc là một cặp chị em thay vì là kẻ thù một mất một còn. Manjirou từ từ thả tiền giấy rồi than thở.

"Tôi cứ nghĩ rằng, bản thân mình cứu được Ouga khỏi trận ốm nặng lúc một tháng tuổi rồi thì sẽ có thể cứu nó về, bảo vệ nó được khỏi những căn bệnh khác. Vả lại, tôi cũng tin là cô sẽ bảo vệ đứa nhỏ, giúp nó bớt bệnh lại, lớn lên sẽ khỏe mạnh bình an, nhưng lại đâu thể ngờ được là nó, nó lại chết vì bị rắn cắn."

Manjirou vừa nói xong lại nhịn không được mà muốn khóc.

"Cô nói xem, tôi thương con của cô đến vậy, cô cũng rất yêu thương nó, nhưng vì cái gì tình yêu và tình thương của chúng ta lại không thể bảo vệ được nó chứ?"

Người trả lời không có, đáy lòng phập phồng ra sao cũng chẳng có ai thấu hiểu, nói thật thì cả Manjirou cũng chẳng biết là bản thân rốt cục là đang muốn nói cái gì nữa. Cậu xoa xoa mặt, thả nốt tiền giấy trong hộp rồi đứng lên, dù có nói là thai phụ không được đi ra nghĩa trang nhưng mà Manjirou thật sự là không muốn tuân theo mấy chuyện đó nữa, cậu thà rằng là ra đây, ngửi mùi nhang, nhìn bia mộ còn hơn là ở lại nhà chính, bày ra vẻ mặt giả tạo để đối phó mấy người ở nơi kia.

Nhưng dù cho cậu có muốn ở lại bao lâu thì cũng sẽ phải trở về nơi đó, chiếc lồng giam cả đời của mình.

Nhìn đến những bước tường cao được xây lên, bao bọc xung quanh nhà chính, Manjirou lần đầu tiên cảm thấy khó thở và mệt nhoài đến cùng cực. Cậu vốn nghĩ rằng, mình ở nơi này lâu đến vậy rồi thì chắc sẽ không sinh ra chán ghét gì với nó đâu, nhưng hóa ra sự chán ghét chỉ là đang bị chôn xuống, một khi đã bộc phát thì sẽ không thể đè và kìm xuống được nữa. Cậu mím môi mình, khuôn mặt trắng nhợt cũng càng lúc càng trắng hơn, một cỗ buồn nôn cùng phẫn nộ trào lên khiến cậu choáng váng.

Khi bình tĩnh lại và bước chân qua mấy bậc thang thì đã có một mama trung niên mặc đồ nâu đang cung kính cúi đầu để chào cậu.

"Thục phu nhân, người cuối cùng cũng đã trở về rồi."

Manjirou gật đầu rồi tiếp tục nhìn bà ta, cậu biết rõ vị mama này ở đây không hề đơn giản như vậy, quả nhiên liền nghe bà ấy nói.

"Chủ mẫu cùng Gia chủ đang chờ người, mời người đi đổi y phục trên người rồi hãy đi gặp mặt Gia chủ cùng Chủ mẫu ạ."

Sắc mặt của Manjirou trở nên nghiêm trọng, cậu gật nhẹ đầu rồi làm theo những lời mà mama kia đang nói. Nhìn mấy người hầu đang thay đồ cho mình, Manjirou nhíu mày nhìn những con người xa lạ đang chạm vào người mình, cậu mất tự nhiên giữ vạt áo của mình rồi hỏi.

"Các ngươi là ai? Người hầu của ta đã đi đâu rồi."

Một người hầu không hề mất đi cung kính, đến gần cậu rồi trả lời.

"Hôm nay Gia chủ phát hiện ra một người quen mắt ở trong Tử Đằng Viên, khi cho người theo chân đến đó thì liền mất dấu, vì sợ nguy hiểm cho người cùng Tứ tiểu thư cho nên Gia chủ đã cho lên lục soát và khám xét toàn bộ người hầu của Tử Đằng Viên."

Nói xong, nàng ta còn nói tiếp.

"Ngoài ra chúng hạ nhân còn tìm được một nữ hầu có dáng vẻ rất giống với Lão phu nhân đang ngồi thoa dược tại nhà bếp. Thục phu nhân, mong người bảo trọng."

Cả phòng nhất thời im lặng, Manjirou nhìn nàng ta rồi bật cười lên thành tiếng, nàng ta căng thẳng nhìn cậu, cậu cũng hơi lắc đầu rồi cợt nhả nói.

"Gia chủ muốn giết ta thì cứ giết đi, việc gì cần phải vòng vo, mất thì giờ đến vậy chứ?"

"Thục phu nhân, cẩn trọng ngôn từ."

Manjirou cười, vẻ diễm lệ hoàn toàn không hề xuất hiện chút tiếc nuối hay đau lòng gì.

"Ngoại trừ vẻ ngoài này ra thì ta còn có cái gì là sống sao? Thôi, không cần phải cho ta ăn mặc quá trang trọng, cài lên cho ta chiếc trâm cài đơn giản nhất, điểm trang cho ta đủ để che đi vẻ suy tàn của mình là được."

Nói xong, Manjirou thoải mái nâng tay của mình lên, trên đôi môi cũng hiện lên nụ cười nhàn nhạt khiến lòng dạ của mấy người đang thay đồ cho cậu rùng mình. Thục phu nhân đoan trang, nhã nhặn, dù được sủng ái cũng chưa bao giờ làm khó ai bao giờ, vì sao lại rơi vào kết cục này, ai trong Hậu viện này cũng đều âm thầm biết rõ, nhưng lại chẳng có một ai dám nhìn thẳng hay là nói cho cậu biết cả, tất cả đều chỉ biết cúi đầu hoặc là giữ im lặng, nín thở mà nhìn người thiếu niên này bước dần vào hố lửa.

Sau khi ăn mặc chỉn chu xong, Manjirou vén nhẹ tóc của mình, mái tóc màu ngọc trai hồng vốn dĩ mềm mại và thơm ngát giờ đây cũng vẫn như thế, nhưng kết hợp với trâm cài và y phục trên người thì sự đẹp đẽ cùng cao quý nọ cũng đã bị đè ép xuống dưới. Cậu chớp mắt, đôi mắt đen vẫn như cũ không chất chứa chút tạp niệm nào, hoàn toàn trong suốt và vẹn nguyên như đôi mắt của một đứa trẻ.

Khi Manjirou bước vào phòng, Gia chủ cùng Chủ mẫu đều đã ngồi ở ghế chủ vị, nam tả nữ hữu, đều toát lên vẻ sang quý cùng quyền lực. Manjirou ưu nhã đi lên rồi hơi thấp người như là chào hỏi, Chủ mẫu nhàn nhạt cười, nói.

"Thục phu nhân cũng thật là khác biệt, ban nãy được người hầu nói sơ qua về tình huống của mình mà bây giờ vẫn có thể bình tĩnh đứng thẳng người."

Môi đẹp khẽ cong lên, Manjirou nhìn Chủ mẫu rồi nói.

"Thiếp thân cũng không làm gì sai, vì sao không thể đứng thẳng người?"

Chủ mẫu không vội giận dữ, chỉ nói tiếp.

"Thục phu nhân thật sự cho rằng bản thân không làm gì sai sao? Cậu chắc chắn như vậy, hẳn đã cho rằng bản thân đã giấu được hết tội trạng của mình, hoặc là dựa vào thai nhi để mà trốn tránh tội lỗi của mình nhỉ?"

Manjirou nhìn Chủ mẫu, đôi mắt thoáng chốc hiện lên tia lạnh lẽo.

"Chủ mẫu nói cái gì, thiếp thân thật sự không hiểu?"

Gia chủ nhìn Chủ mẫu lấy quạt che đi nửa mặt của mình thì đặt ly trà xuống rồi vuốt vuốt nhẫn trên ngón cái của mình, hắn nhìn Manjirou, trong đôi mắt kia dù rằng có phản chiếu hình bóng của cậu nhưng lại giống như là đang phản chiếu hình ảnh của một con sâu và một con bọ.

"Cậu có biết, ta tra được gì trong Tử Đằng Viên không?"

Manjirou điềm tĩnh lắc đầu, Gia chủ cười lạnh, còn Chủ mẫu thì tức giận nói.

"Sano Manjirou, đến nước này rồi mà cậu còn không biết xấu hổ sao?"

Nói xong, nàng liền cho người hầu kéo một người đi vào rồi bắt hắn quỳ xuống sàn. Người nọ chính là Ruk, Manjirou cau mày nhìn hắn ta rồi phân trần.

"Nam hầu này không phải là Gia chủ chưa từng gặp qua, thiếp thân cũng đã đưa cho Gia chủ xem về giấy tờ chứng minh thân phận của hắn."

Chủ mẫu cảm thấy lời này rất nực cười nên liền nói tiếp.

"Thân phận thật sự của hắn ta? Thục phu nhân, ngươi tự mình xem mấy tờ giấy này đi!"

Chủ mẫu gạt hộp lớn trên bàn xuống đất khiến hộp lớn vỡ ra, đồ đạc bên trong đều rơi hết xuống đất, trong đó còn có một xấp giấy tờ, Manjirou nhặt tờ giấy lên để xem cho kỹ rồi hạ xuống, trên mặt tuy rằng không biến đổi biểu cảm nhưng lại tái nhợt, Chủ mẫu trong lòng hả hê khi thấy người gặp nạn, gằn giọng nói.

"Phải, nam nhân này chính là Tachibana Naoto, em trai của Nhật phu nhân. Thục phu nhân, trước đây ta nghe nói cậu liên tục chèn ép và gây khó dễ Nhật phu nhân còn không sao tin được, nhưng giờ, nhìn thấy cậu ta thì ta đã tin rồi. Thật chẳng thể nào tin được cậu lại là một con người bỉ ổi và vô liêm sỉ đến mức này, không chỉ chèn ép các thiếp thất khác, độc sủng chuyên quyền mà còn dám bắt giữ con tin, uy hiếp người khác."

Chủ mẫu chỉ hận không thể đào ra mọi tội lỗi trên đời mà đè mạnh lên thân mình của thiếu niên trước mắt, nhưng Manjirou từ đầu đến cuối đều lười nói. Cậu chỉ nhìn vào Gia chủ, nhẹ nhàng hỏi.

"Người tin vào những điều này?"

Gia chủ nhắm mắt tựa vào ghế, không muốn nhìn cũng chẳng muốn trả lời cậu, Manjirou nhìn sang Chủ mẫu, đôi mắt cũng dần trở nên sắc bén.

"Tôi còn tội gì, bà nói nốt luôn đi."

Đến giờ phút này thì cậu cũng không cần phải giữ mình làm gì nữa, Chủ mẫu muốn dồn vào chỗ chết thì cậu còn thể giãy dụa được, nhưng nếu đó là Gia chủ thì e là cậu sẽ không còn cách nào chuyển mình, trừ phi anh trai của cậu tìm ra cách khác. Chủ mẫu nghe được lời cậu nói thì chỉ thẳng vào mặt cậu, mắng.

"Thứ tiện nhân có mẹ sinh mà không có mẹ dạy! Ngươi thể hiện rằng bản thân là kẻ thanh cao, lý trí nhưng sâu trong cốt tủy lại là thứ hồ ly tinh lăng loàn dâm loạn, con trai ta vốn dĩ là một đứa trẻ ngoan ngoãn và có tiền đồ, chỉ vì ngươi giở trò mê hoặc mà đến cả ta nó cũng dám phản kháng. Còn có Ouga, nó xem ngươi như cha, kính ngươi như người đã sinh ra nó mà ngươi cũng không biết hổ thẹn, dám ra tay hành hạ và tra tấn nó."

"Bà nói lời này, có bao nhiêu phần trong đó là thật?"

Chủ mẫu chưa kịp nói, Gia chủ bên cạnh đã lạnh lùng lên tiếng.

"Đại thiếu gia vừa nãy đã đến đây để xin tội cho cậu, đã bị cấm túc. Trong Tử Đằng Viên, khi tra xét cũng đã tìm được một vại đựng rắn hổ mang bên trong."

Hóa ra là đang muốn đổ tội cho cậu là giết hại con cái của Gia chủ sao? Cậu bật cười, rồi nhẹ nhàng nghĩ. Tôi việc gì mà cần phải giết chóc rồi đánh ghen với kẻ khác chứ? Các người muốn buộc tội cũng nên tìm tội nào hợp lý một chút đi chứ? Nghĩ xong, cậu liền nói.

"Tôi không làm những chuyện đó, tôi bị oan."

"Vậy việc giữ con gái của ta lại, hành hạ nó suốt bao nhiêu năm qua cũng là vu oan cho cậu sao?"

Giọng nói của Lão phu nhân đột nhiên truyền vào phòng. Chủ mẫu cùng Gia chủ đều đứng lên, cung kính nhìn người phụ nữ vừa mới đi vào. Manjirou lạnh mắt nhìn nàng ta, tay cũng siết chặt lại. Chả trách sao suốt hai năm qua, bà ta lại im lặng đến mức bất thường như vậy, hóa ra đều đã có tính toán sẵn rồi.

Chủ mẫu cẩn thận đỡ Lão phu nhân ngồi xuống ghế, bà ta nhìn cậu rồi từ tốn nói.

"Thục phu nhân, ta vốn nghĩ rằng cậu là một đứa trẻ ngoan, là mẹ hiền nhưng lại chẳng thể ngờ là bộ mặt thật của cậu lại là một kẻ nhỏ nhen, ích kỷ đến vậy."

Lão phu nhân đã đến rồi thì Manjirou cũng không được phép đứng thẳng, cậu quỳ xuống, đầu cúi thấp, lặng yên nghe Lão phu nhân trách tội của mình.

"Nhiều năm về trước, vốn dĩ ta cho rằng, con của mình sinh ra thì chết yểu, đau lòng suốt bao nhiêu năm thì vào hai năm trước lại bất ngờ gặp được con gái của mình trong Tử Đằng Viên. Nhìn thấy con bé sống tốt lại được đãi ngộ tốt cho nên ta cũng không định nói gì, nhưng kể từ dạo đó trở đi, ta luôn nghe nói, cậu đánh đập hạ nhân, chèn ép con trẻ khiến Ouga tội nghiệp bệnh tật triền miên không sao khỏi được thì trong lòng liền cảm thấy bất an. Kết quả, khi vừa đến Tử Đằng Viên đã nghe thấy tiếng khóc của Momoha và nhìn thấy con gái của mình bôi thuốc lên tay ở nhà bếp."

Manjirou ngẩng đầu, phản bác.

"Ema chưa bao giờ là con gái của bà, con bé chính là người của nhà Sano. Momoha khóc, chính là thương tâm vì bị chia cắt với em trai của mình."

"Câm miệng! Cậu không có quyền lên tiếng ở đây!"

Lão phu nhân quát lên rồi nói tiếp.

"Momoha là một đứa trẻ thông minh, lương thiện nhưng lại bị cậu ép đến mức khóc nháo, gào lên rằng cậu không thương nó, không phải là cha của nó! Thế mà cậu còn dám ở đây, tỏ ra bản thân mình là người vô tội sao?"

"...."

Tai của cậu truyền đến một tiếng ong ong kéo dài, đầu óc cũng tê dại đi khi nghe thấy những lời đó của Lão phu nhân, kèm theo đó là không thể tin được khi nghe được những lời oán giận của Momoha.

"...."

Rồi Manjirou cười khẽ, cậu ngẩng mặt lên, nhìn Lão phu nhân rồi nói.

"Có phải, lời buộc tội tiếp theo của bà chính là muốn nói, đứa trẻ chưa thành hình trong bụng tôi chính là tạp chủng bên ngoài luôn không?"

"Vô căn cứ!"

Ruk, không, Tachibana Naoto gầm lên làm mọi người giật mình, cả người hắn ngã mạnh xuống sàn, gầm lên.

"Cậu Sano từ trước đến nay đều không cho ai quá gần gũi với mình, kể cả là bác sĩ thân cận nhất, khám bệnh cũng là công khai khám mạch trước mặt các người hầu. Làm gì có chuyện cậu ấy để người khác chạm vào người chứ, các người có muốn giết cậu ấy đi chăng nữa thì cũng hãy để cậu ấy được chết trong thể diện!"

Chủ mẫu cúi gầm mặt, Lão phu nhân lại lắc đầu như thể đang tội nghiệp cho Naoto, Gia chủ lại nói thẳng.

"Naoto, cậu ta đối tốt với cậu chính là để cậu chứng minh cậu ta vô tội. Còn nếu không nhằm vào mục đích này thì cũng là để cậu khi biết được sự thật, rằng gia tộc của cậu ta đã hạ bệ ông của cậu xuống, thì sẽ không oán giận, đổ hết mọi thứ lên đầu của cậu ta."

Naoto còn muốn nói gì thì Manjirou bên cạnh lại thở dài.

"Naoto, Gia chủ nói đúng, tôi từ đầu đến cuối đều là lợi dụng cậu. Nhưng cậu cũng nói đúng, đứa trẻ trong bụng của tôi, không phải là của người ngoài."

Nhưng trong lòng của những người này thì đứa nhỏ này không được phép sống. Manjirou sau khi nói xong thì đứng dậy, hờ hững nhìn ba người đang muốn lấy mạng mình rồi chậm rãi đi ra ngoài.

"...."

Cậu nhìn Momoha đang nép bên người của Maya, nữ hầu của Lão phu nhân rồi ngồi thụp xuống, cách xa một khoảng để không chạm đến cô bé, nhẹ nhàng nói.

"Ta không trách con, bất kể con có ghét ta, nói gì về ta thì ta đều không trách con, vậy nên con không cần sợ rằng ta sẽ mắng con hay trách phạt gì con."

"Cha, con..."

Momoha không hiểu vì sao bà nội của mình lại đột ngột xuất hiện trong phòng của mình, cũng không hiểu vì sao bà nội lại hỏi mình rằng có ghét cha hay không, nó chỉ biết mấy ngày qua cha luôn cố tách nó với em trai và luôn cho Ema bế nó về phòng ngủ, nó đã phản kháng lại, cắn và đánh Ema nhiều lắm, cha có cản và khuyên nó thì nó cũng ngang bướng không chịu nghe. Những cảm xúc đó dồn lại khiến nó không nhịn được mà nói ra những lời oán giận với bà nội của mình.

Cha của nó nhìn nó đầy dịu dàng rồi khẽ nói.

"Cha xin lỗi con, là cha đã không bảo vệ tốt Ouga cùng với em của con."

Cha đã xin lỗi nó, khuôn mặt phụng phịu của Momoha sáng rực lên, nó chạy đến, ôm chầm lấy cổ của cha mình, Manjirou im lặng ôm con gái, vuốt ve mái tóc đen, khuôn mặt nhỏ rồi bờ lưng nhỏ của con, môi cậu cũng hôn hôn lên khắp mặt của nó đầy âu yếm.

"Momoha, cha sắp sửa phải đi rồi."

Momoha ngây thơ hỏi.

"Cha sẽ đi đâu vậy ạ?"

"Đến một nơi, rất xa, rất xa...."

Momoha ngơ ngác bị Maya ôm đi, Manjirou dịu dàng nhìn con gái của mình, cậu mỉm cười nhẹ nhàng rồi ngẩng mặt lên, nhìn về phía hành lang dài và rộng rãi, hai tay của cậu đặt lên nhau và để xuống bụng, đôi chân cũng từ từ tiến về phía trước mà không chút ngại ngần gì.
~•~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top