Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

85.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày mới nữa lại đến có nghĩa là một màn đêm tăm tối nữa lại qua đi, con người ta từ trong đêm đen cũng lớn dần và trở nên lớn hơn từng ngày. Nhưng một ngày mới đến rồi thì cũng là lúc mà thế lực trong bóng đêm phải rút tay của mình về.

Sáng sớm, khi Ling Mei đang kiểm tra lại lớp trang điểm bên ngoài của mình thì người hầu phục vụ việc rửa mặt của nàng đi vào, cô ngắm nhìn chủ nhân của mình đang trau chuốt cho bản thân mình thì mỉm cười nhẹ nhàng sau đó thì nhẹ giọng báo cáo.

"Chủ nhân, người của Nhi Tử Viên đến, lại muốn chúng ta đưa Tứ tiểu thư đi đó ạ."

Ling Mei cầm trâm cài màu trắng của mình, nàng nghiêng đầu để tìm chỗ phù hợp rồi cắm vào tóc, khuôn mặt của nàng cũng ánh lên vẻ lãnh đạm.

"Đám người ở Nhi Tử Viên nuôi các thiếu gia còn hợp, các quý cô để bọn chúng nuôi chẳng khác gì gà đang cúi đầu mổ thóc. Cứ nhìn Tam tiểu thư đi, mất hết cả mặt mũi rồi."

"Tam tiểu thư còn nhỏ, lại còn là đích nữ, ai mà chẳng yêu chiều cô ấy chứ ạ?"

Ling Mei nhếch môi cười nhạt rồi nói tiếp.

"Có mang danh là đích nữ nhưng bản chất hẹp hòi, xấu xa thì cái danh đích nữ này lại mỉa mai lắm."

Nữ hầu mỉm cười nhàn nhạt, không nói gì nữa, Ling Mei trang điểm xong cũng đứng dậy rồi thong thả đứng lên. Từ ngày Manjirou rời khỏi nhà chính thì cũng đã hai tháng trôi qua, Momoha từ việc ngày nào cũng đứng ở ngoài cửa để trông ngóng cha của mình thì đã chịu đi vào trong nhà ngồi đợi rồi. Mà mấy tháng này, phía Chủ mẫu cứ hay ngấm ngầm đề nghị với Gia chủ là chuyển Momoha đến Nhi Tử Viên, ý đồ bên trong đương nhiên chính là muốn chia cắt quyền lực còn sót lại của Manjirou ở Hậu viện, mà không riêng gì Chủ mẫu, cả Hạnh phu nhân cũng liên tục trong tối ngoài sáng thổi gió cạnh tai Gia chủ khiến cho người đàn ông đó suy nghĩ rất nhiều, khi bế Momoha lên, đôi mắt cũng tràn ngập tâm tư rất khó dò.

Đối với việc này, Ling Mei làm như không nghe thấy, nàng giữ Momoha lại bên mình, úp úp mở mở kể cho cô bé nghe về những gì mà cha của nó đang gặp phải, khiến cho đứa nhỏ ngây thơ này không bị lời bên ngoài đá động, mà ngược lại còn khiến cho nó quý trọng người cha đã rời xa của mình hơn.

"Momoha, con gấu bông mà con thích nhất đó, đã được đưa đến tay của cha con rồi. Cha con mất ngủ biết bao lâu nay, vừa nhận được đã ngủ được ngay."

Trước khi đi ra ngoài, Ling Mei khẽ khàng nói với Momoha về con gấu bông đột ngột biến mất của cô bé, khiến cho cô bé vốn dĩ đang ủ rũ liền hào hứng lên, cô bé nắm lấy tay của Ling Mei, bàn tay bé xíu khẽ siết lại.

"Có thật không ạ? Ba, ba thích gấu bông của Momoha ạ."

Ling Mei cong môi, nàng hơi ngồi xuống, nhẹ nhàng xoa xoa mũi của cô bé rồi hỏi.

"Vậy con có chịu để gấu cho cha không nào?"

Momoha gật đầu lia lịa, cười tươi rói.

"Con gấu đó là món quà đầu tiên cha tặng cho Momoha, trước đây, Momoha và Ouga hay ôm đi ngủ lắm, nếu như cha thích ôm thì cũng giống như là Momoha và Ouga đang ôm cha vậy đó."

Ling Mei đau lòng xoa xoa gò má của Momoha, đứa nhỏ này thật là hiểu chuyện, không khác gì Manjirou lúc bé cả, đều khiến cho nàng đau lòng đến mức không sao nhịn lại được. Dịu dàng hôn lên trán của cô bé cùng với Raion, Ling Mei nhắc nhở.

"Con và Raion hôm nay chơi trong đây, không được đến gần bụi rậm và hồ nước, nếu như có anh chị nào cứ đẩy các con đến nơi như vậy thì phải la lên để thông báo cho Nowa, có biết không?"

Nowa từng là người hầu của Tử Đằng Viên, từ trước đến nay đều hết mực trung thành và cẩn thận, cho nên Ling Mei cũng rất yên tâm, nàng xoa đầu của hai bé con rồi xoay người đi ra ngoài để đến chỗ Chủ mẫu thỉnh an vào buổi sáng.

Ling Mei vừa đi vào trong phòng trà thì đã thấy bên trong đã sớm có người, người ở bên trong chính là Nhật phu nhân, Tachibana Hinata. Ling Mei lấy quạt che nửa khuôn mặt của mình rồi đi đến phía trước, ngồi bên cạnh và trước Hinata, biểu thị cho thân phận lẫn thời gian ở trong Hậu viện của mình. Nhật phu nhân nhìn Ling Mei, cong môi cười đầy duyên dáng rồi hỏi thăm.

"Nhị thiếu gia cùng Tứ tiểu thư dạo này khỏe chứ, thưa phu nhân?"

Ling Mei không cười cũng không khó chịu, chỉ nhàn nhạt đáp.

"Đều như bình thường cả thôi."

Nói xong liền uống trà, không để ý gì đến Nhật phu nhân nữa. Hạnh phu nhân khoan thai đến sau, đi đến chỗ đối diện, nhìn đến vị trí ngồi của mình thì vui vẻ ngồi xuống, đon đả nói lời chào hỏi với hai người.

"Nhật phu nhân, Minh phu nhân, buổi sáng tốt lành, hai người hôm qua ngủ ngon chứ?"

Nhật phu nhân cười nhạt, hiện giờ nàng ta là người đắc sủng nhất trong Hậu viện, tuy không đến mức một tuần đều được Gia chủ ghé mắt sáu ngày giống như Manjirou ngày trước nhưng cũng là rất nhiều và đều đặn. Hạnh phu nhân cũng lấy quạt che miệng, che đi ý cười, trong mắt cũng tràn ngập sự thích thú.

"Dạo này không hiểu sao ta lại ngủ rất ngon, sau khi xem đi xem lại, hóa ra là vì hạ nhân trong phòng có đốt huân hương."

Có thói quen đốt huân hương trong phòng từ trước đến nay cũng chỉ có một người, Ling Mei nhắm mắt vờ như không để ý, Nhật phu nhân bên cạnh vốn dĩ thân thiện lại hỏi.

"Không biết là chị thích huân hương có mùi gì nhỉ? Sở thích thật mới lạ và đặc biệt."

Hạnh phu nhân mỉm cười, phẩy nhẹ quạt.

"Chính là mùi Hoa mơ và Hoa đào đó, ban đầu còn tưởng sẽ nồng nặc cơ, nhưng ngờ đâu nữ hầu kia khéo tay, mùi tuy ngọt ngào nhưng lại rất là dễ chịu đó.... Ai da, chả trách sao Gia chủ mỗi khi đến nơi kia lại không muốn rời đi ngay, thủ đoạn mê hoặc như vậy, ai mà chịu nổi...."

Ling Mei đặt nhẹ quạt lên tay mình rồi cười, đôi mắt sắc cũng nhếch lên như đang mỉa mai Hạnh phu nhân.

"Hạnh phu nhân, đừng có âm dương quái khí nữa."

Hạnh phu nhân tặc lưỡi, ý cười trên môi cũng biến mất.

"Ả tiện nhân kia đốt huân hương như vậy, chẳng khác gì là đang trù ẻo ta trở thành cái dạng xui xẻo của kẻ nào đó, sau khi phát hiện ra, ta rất tức giận nên đã phạt ả đi làm khổ dịch rồi."

Nhật phu nhân đột nhiên cười lớn một tiếng khiến Hạnh phu nhân để ý, Ling Mei cũng cười một cái đầy khinh bỉ rồi quay mặt đi, một thiếp thất vừa đến không lâu, nghe được thì 'xì' một tiếng, cười rồi nhẹ giọng mỉa mai.

"Hạnh phu nhân, người cứ nói bản thân bị trù ẻo, trù ẻo, nhưng sao vị trí của người ta, người lại ngồi tự nhiên quá vậy? Chẳng lẽ, người không sợ bị xui xẻo theo sao."

Hạnh phu nhân cười, thoải mái nâng chén trà lên rồi thong thả vuốt ve lọn tóc rũ xuống đầy duyên dáng của mình.

"Gặp chuyện đâu phải là do vị trí và chỗ ngồi? Đều là do tâm tính của mình cả thôi, cũng như việc tiện nhân kia dùng huân hương vậy, thà là ngay từ đầu đừng có làm, không làm thì kết quả cũng sẽ đâu ê chề giống như bây giờ. Ha, không chỉ bị nam nhân chán ghét, ruồng bỏ, mà bản thân lại còn mang nhục, ôm mặt rời đi. Chỉ tội cho Tứ tiểu thư lại được sinh ra từ bụng của một kẻ như vậy."

"...."

Nhật phu nhân rũ mắt, mân mê chiếc bánh trong tay, Ling Mei thì vẫn lấy quạt che đi nửa mặt, đôi mắt nhìn Hạnh phu nhân cũng bén nhọn hơn trước rất nhiều. Nữ nhân này có vẻ như đang vô cùng đắc ý với những gì mà ả đã gây ra, nhưng Ling Mei tuyệt đối cũng sẽ không để ả ta sống một cách dễ dàng và êm dịu như những gì mà ả đang tính toán đâu. Thiếp thất kia nghe vậy thì tức giận nói.

"Hạnh phu nhân, bà đừng có mà nói lời quá đáng! Gia chủ tuy rằng chưa nói gì nhưng ai cũng biết là Thục phu nhân bị vu oan! Đợi cho án oan được giải quyết xong, Thục phu nhân không phải vẫn sẽ như trước kia sao? Vừa xinh đẹp, thông minh lại có nhiều con cái nhất, người như bà còn nghĩ mình có thể trèo lên cao sao? Tôi nói cho bà biết, bà chẳng khác gì hạng bùn lầy đang muốn dính vào chân Hạc cả, dơ bẩn!"

Hạnh phu nhân tái mặt, tay cũng siết chặt lại, lớn giọng nói.

"Inui Akane! Cô đừng nghĩ cô là Tiểu thư nhà Inui mà dám phách lối, làm càn ở chỗ này."

Cô gái xinh đẹp kia đứng phắt dậy, nhìn xuống Hạnh phu nhân, hất cằm nói.

"Tôi dám làm càn đấy, bà dám làm gì tôi? Ít ra, xuất thân của tôi cao hơn bà, cả tuổi tôi cũng trẻ hơn bà, còn về phần dung mạo? Ha, bà có đắp thêm ba hủ phấn, tô thêm hai cây son thì cũng chẳng đuổi kịp tôi đâu."

Mấy thê thiếp khác đều cười khì, vị Tiểu thư mới vào Hậu viện không lâu này đúng thật là thú vị, vẻ ngoài của nàng ta đúng là rất xuất sắc, đẹp như là tiên nữ giáng trần vậy, đến cả nước da cũng trắng như tuyết vậy nhưng tính tình lại rất là thẳng thắn và có hơi ngông cuồng. Nhưng điều đặc biệt nhất ở đây không phải là vì nàng ta xinh đẹp, mà đó chính là ở mục đích của nàng.

Ngay từ lúc đầu, Inui Akane muốn vào Hậu viện chính là vì muốn làm người hầu của Thục phu nhân, Sano Manjirou. Nguyên nhân cũng là vì nàng ta bị ấn tượng trước phong thái của cậu khi cậu ấy xuất hiện trước các vị Trưởng lão, dám đấu tranh cho bản thân mình mặc kệ bản thân có bị giáng vị hay không. Nhật phu nhân cười trừ, kêu Akane ngồi xuống rồi dịu dàng vỗ nhẹ lên cánh tay nàng.

"Được rồi, không được nói ra những lời không biết trên dưới như thế."

Địa vị của nhà Inui mấy năm trở lại gần đây đã được nâng cao rất nhiều, một phần là vì họ rất thân thiết với nhà Shiba, và còn phần nữa là họ còn đang nắm trong tay rất nhiều nguồn lực lớn, vậy nên trong việc thúc đẩy tra lại án oan của Thục phu nhân, chính nhà Inui là nhà ủng hộ kịch liệt và quyết đoán nhất. Inui Akane đi vào Hậu viện cũng càng là một đối thủ đáng gờm với các nữ nhân khác trong Hậu viện.

Inui Akane vốn dĩ còn định mắng Hạnh phu nhân thêm mấy cái, nhưng nghe thấy Nhật phu nhân dỗ dành, và nhớ lại lời dạy dỗ của mẹ mình thì liền bĩu môi, ngồi xuống rồi hừ giọng. Hạnh phu nhân nhíu mày nói.

"Tiểu thư Inui, đừng nói là xem bản thân là đang ở nhà chứ?"

"Ở nhà, tôi lễ phép lắm, bà đừng có lo."

"Cô!"

"Bà giỏi thì về quản lại con gái mình, thấy người lớn tuổi hơn, không biết chào mà còn hi vọng người khác lễ phép với mình."

"..."

Những thê thiếp khác cúi đầu, âm thầm cười rồi lắc lắc nhẹ đầu.
~•~

Nhà Inui trong đây đặc biệt lắm.

Đời Trưởng lão Inui thì bà ấy hâm mộ ngầm Sakurako.

Đến đời hai người con, con trai hâm mộ Shin còn con gái thì lại thích style nổi loạn mà chanh sả của Manjirou, nên thành ra chị ta trong này quậy với cả hỗn dữ lắm, tăng phần sinh động cho Hậu viện (≧▽≦)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top