Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

92.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hanma Shuji là một tên điên, không chỉ rất thích tra tấn kẻ khác mà bản thân hắn ta còn là một tên máu lạnh rất thích giết người, có người nói lại rằng, sở dĩ Hanma ở lại dưới trướng của Gia chủ là để trừ khử kẻ phản loạn.

Nhưng trên thực tế, Hanma Shuji ở lại dưới trướng của Gia chủ là vì những hành động và kế hoạch trong tối của Gia chủ rất là thú vị, chưa kể đến, theo những gì mà hắn thấy thì chống lại một người có đầu óc khôn ngoan như Gia chủ là điều rất ngu ngốc và có thiệt hại lớn, thế nên tốt nhất là đừng nghĩ đến việc chống cự lại tên đó làm gì.

Nhưng không có hắn thì cũng sẽ có lắm đứa đi tìm chết, Sano Manjirou chính là một ví dụ điển hình.

Hanma chép miệng, nhẹ nhàng ném Manjirou vào phòng của mình, suốt dọc đường đi hắn luôn cẩn thận che mặt cho tên nhóc này cho nên không có ai nhận ra, mà tên nhóc này được xách ra khỏi phòng cũng ngoan ngoãn một cách rất đáng ngờ khiến hắn đang đi cũng phải ngừng bước lại, vén khăn lên nhìn một cái rồi mới yên tâm đi về phòng của mình.

Manjirou bị ném xuống đất thì bình tĩnh giơ tay lên để sửa sang lại tóc tai lẫn đồ đang mặc trên người, Hanma cũng đi lại, nhìn cậu rồi ngồi xổm xuống.

"Rồi, có gì muốn nói không?"

"...."

"Không nói cũng chả sao, dù gì ta đây cũng chả muốn dính dáng gì đến mi."

Manjirou hừ lạnh, người đàn ông này nói thế xong không phải cũng nhúng tay vào để kéo cậu ra à? Nếu như ông ta không muốn dính dáng thì tốt nhất là nên làm ngơ khi thấy cậu giết chết Kakuchou, đằng này lại nhúng tay vào để cản thì chắc chắn là người bên phía nhà Kurokawa luôn đi. Hanma thấy Manjirou không có ý nói chuyện với mình thì nhếch môi, đưa tay nâng nhẹ chiếc khăn kia lên, Manjirou nhìn hắn, đôi mắt lạnh lẽo như đang nhìn một kẻ mới chết, Hanma tặc lưỡi, ngả ngớn nói.

"Sao thế, giận thật đấy à? Nhưng nếu ta mà không cản lại, nhóc chưa chắc là sẽ giết được Kakuchou đâu, thằng đó là Lính đánh thuê, trâu bò lắm."

Manjirou gạt tay hắn ra, khăn che mặt cũng rơi xuống, che đi cái nhếch môi lạnh như băng của cậu.

"Ông dành mấy lời đó để nói với tên đó dưới địa ngục đi."

"?"

Vừa mới dứt lời, một tiếng nổ thật lớn phát ra từ phía bên dưới, Hanma nhìn đèn trên đầu mình đang rung lắc, Manjirou cũng không muốn mất thời gian, cậu đứng dậy, phủi phủi đồ của mình rồi chầm chậm đi ra khỏi phòng của Hanma.

"Tôi đây muốn giết ai trên địa bàn của mình còn cần người khác cho phép chắc? Nếu như đã mục nát rồi thì dứt khoát phá nát là đủ rồi."

Cậu vén tóc mai ra sau tai, tai nghe cũng rèn rẹt một tiếng rồi phát ra một tiếng ngắn gọn.

"Phá hủy thành công."

Manjirou đè lên tai nghe, bình tĩnh hỏi tiếp.

"Bọn người dưới đó thì sao?"

"Tất cả đều an toàn, nhưng toàn bộ hàng hóa đều đã lộ hết ra, đã ghi hình lại hết và giao cho phía cảnh sát."

"Tốt."

Manjirou quay đầu về phía Hanma, bình tĩnh nói tiếp.

"Một bản sao nữa sẽ được giao cho ông, cứ việc giao cho Gia chủ hay ai mà ông muốn."

Nói rồi, cậu quay người, nhẹ nhàng rời khỏi phòng của Hanma mà không hề có thêm lời nào dư thừa. Cậu đã luôn bố trí mọi thứ cần thiết ở nhà nghỉ này khoảng hai tuần rồi, đến đây hôm nay chính là để kiểm tra lại lần cuối rồi mới quyết định là có phá hư tất cả hay không, vốn dĩ là cậu còn định sẽ cho nổ bom vào cuối tuần này, nhưng với tình hình hiện tại là có hai Trưởng lão ở đây thì cậu không thể không ra tay sớm hơn.

Còn về việc bản thân có bị người khác phát giác và tố cáo không thì Manjirou lại không sợ, mọi dấu vết của cậu đều đã được xóa sạch, cả ống tiêm hay con dao mà Kakuchou túm lấy ban nãy cũng đã được cậu xóa đi dấu vết, lần thứ hai túm lấy chúng, thay vì tấn công Kakuchou thì cậu lại cẩn thận xóa đi dấu vân tay hơn.

Với lại, nếu như Gia chủ biết nhà Kurokawa có ở nhà nghỉ này thì chắc chắn sẽ nảy sinh nghi ngờ. Ai cũng biết là nhà Kurokawa với nhà Sano rất ghét nhau, cả hai bên sẽ không đặt chân lên địa bàn của nhau trừ phi có chuyện quan trọng, mà chuyện quan trọng như trao đổi vũ khí thì lại càng phải là loại chuyện phải thông qua Gia chủ thì mới có thể thực hiện được. Thế nhưng Kurokawa Izana lại không xuất hiện ở cuộc giao dịch, chứng tỏ là hắn không thể lộ mặt, Hanma xuất hiện bất ngờ ở lại giống như là âm thầm nhận lệnh, chờ tại đó để bắt Izana, buộc tội hay gì đó.

Chậc, xem ra không giết Kakuchou mới là lựa chọn tốt nhất, với tính đa nghi của Gia chủ, sự thận trọng quá đà của nhà Kurokawa và sự xảo trá của nhà Hanma thì đây đúng sẽ là một màn lục đục nội bộ thú vị nhất.

Ha ha, xem ra cậu đến đây chuyến này cũng không phải vô ích. Kakuchou đã bị tóm gọn trong phòng, Kurokawa Izana chắc chắn cũng không thể rời khỏi nhà nghỉ ngay, Hanma Shuji thì lại đang nhìn chằm chằm bọn hắn như thú săn mồi, mà cậu thì lại nắm được một số thông tin rất thú vị giữa bọn chúng, bọn chúng dám động vào một cọng tóc của cậu chắc?

Ume nhanh nhẹn rời khỏi nhà nghỉ để tái hợp với Manjirou, nhìn cậu đang mỉm cười hết sức thoải mái, Ume ngập ngừng một chút rồi nghi hoặc hỏi cậu.

"Chủ nhân, vì sao lại phải cho nổ mọi thứ sớm như vậy ạ?"

Manjirou xoa xoa cằm, nheo mắt nhìn về phía nhà nghỉ đang hỗn loạn rồi nghịch ngợm bỏ miếng bánh mình mới mua vào miệng.

"Ume, chị có biết vì sao khi thu hoạch hạt dẻ, vỏ của hạt dẻ lại nứt ra không?"

"Là vì nó đã chín và rơi xuống từ trên cây."

"Đúng thế, chúng ta có thể nhìn thấy rõ ràng là bên trong có hạt dẻ hay là không. Ta cũng vậy, ta cũng muốn cho Gia chủ thấy rằng, vùng đất mà ngài ấy không có trong tay rốt cục là có dễ quản hay không."

Nói đoạn, cậu phe phẩy giấy tờ trong tay, ngọt ngào cười rộ lên.

"Nếu bên trong lớp vỏ gai góc đã không có hạt dẻ thơm ngon thì cứ dứt khoát đốn luôn cái cây đó, trồng một cái cây mới rồi tự mình quản lý đi là được."

Ume bỗng nhiên cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, nàng liếc mắt nhìn Manjirou vẫn đang tươi cười, trong lòng không khỏi cảm thấy hoảng loạn lẫn sợ hãi.

"Chủ nhân, nhưng đây chính là tâm huyết của cha mẹ người."

Manjirou thu lại nét mặt của mình, hờ hững nhìn về phía nhà nghỉ một lần cuối cùng rồi trầm giọng bảo.

"Ly rượu vang đã bị son môi, khói thuốc, giấu vân tay vấy bẩn không phải là thứ mà ta và cả nhà ta thích."

"...."

Ume cúi đầu, ngoan ngoãn đi theo sau lưng của cậu, mà Draken cùng Sanzu cũng đã trở về kịp lúc với những thông tin lẫn bằng chứng phạm tội của nhà Fuemi.

Tối đó bọn họ trở về nơi ở của mình, để cho chắc ăn thì bọn họ sẽ xuất phát trong vòng một tiếng nữa. Manjirou ngồi trên ghế bành có lót đệm êm ái, cậu im lặng lật lật tài liệu trong tay rồi liếc nhìn sang Sanzu đang cẩn thận cất đi USB, đôi mắt đen cũng dần dần trở nên sắc bén.

"Sanzu, đưa ra đây."

Sanzu giật mình, bàn tay đang nắm chặt USB cũng siết chặt lại. Manjirou dán mắt lên bờ lưng cứng ngắt của Sanzu, nhẹ nhàng ném tài liệu trong tay rồi lười biếng dựa mình vào lưng ghế.

"Ngươi biết rõ vì sao từ lúc rời khỏi nhà chính ta đã không liên lạc hay tiếp nhận thứ gì từ anh trai mà."

Sanzu im lặng, trong lòng không ngừng nhảy dựng lên lẫn phập phồng vì sợ hãi. Manjirou nhìn hắn, cậu nhìn đồ ở trên bàn, gồm một đĩa trái cây, một cốc nước và đống tài liệu đang đọc dở, cậu nhàn nhạt nhìn chúng một hồi rồi cầm quả táo lên, hung hăng ném thẳng vào lưng của Sanzu.

"Ngươi bị câm sao. Nói!"

Sanzu im lặng xoay người về phía cậu, nhưng đầu vẫn cúi rất thấp, Manjirou bình tĩnh đứng dậy, cậu từ từ tiến đến chỗ của Sanzu, nhìn xuống bộ dáng đáng thương của hắn, nghiêng đầu chất vấn.

"Trong tài liệu kia có ghi nhận lại là Imaushi Wakasa có từng đến nhà Fuemi để trao đổi thứ gì đó, nhưng mà chi tiết của cuộc trò chuyện theo lời của người thì đã bị xóa, ta vừa xác nhận lại với Draken, hắn ta nói rằng đã thấy ngươi ra tay. Thế nào, không được làm chó giữ nhà của ta nữa nên bây giờ bắt đầu cắn bậy rồi, hả?"

Cậu nói rất nặng, Sanzu mím môi rồi giải thích.

"Chuyện này rất dơ bẩn, Chủ nhân xin đừng tò mò hay là hỏi qua."

Manjirou không hiểu sao lại đột ngột phát giận, cậu đạp Sanzu ra sàn nhà, quát lớn.

"Mi đừng có nghĩ là ta không biết ả Fuemi đó rất căm hận Ito Hanako! Và mi cũng đừng nghĩ là ta không biết anh trai của mi là người đã hiến kế giết Ouga của ta để lấy lòng mụ đàn bà rắn rết đó!"

Ume nghe thấy tiếng thì vội vàng đi vào. Manjirou lúc này đã lấy lại bình tĩnh, cậu hừ lạnh, đi về chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống.

"Anh trai của ta căm ghét nhà Ito đến tận xương tủy, năm đó ta đã mất bao nhiêu công sức mới khiến anh ấy đồng ý cho mình nuôi Ouga, kết quả Takeomi lại thọc vào điểm này, khiến cho anh ta nổi sát tâm, giết luôn Ouga để loại bỏ hậu họa, sẵn tiện cũng mở ra cầu nối để kéo nhà Fuemi về phía mình. Ta nói cho ngươi biết, ngươi và anh ngươi đừng có mơ nữa! Ta tuyệt đối sẽ không tha cho kẻ nào của cái nhà đó lẫn nhà Akashi, ngươi cút đi được rồi!"

"Chủ nhân!"

Sanzu la lên, vội vàng nâng người dậy rồi bò về phía chỗ của cậu, hắn ôm lấy chân của cậu rồi thành khẩn nói.

"Tôi thật sự không biết về điều đó, cả Senju cũng thế, tôi chỉ biết rằng ngài Shinichirou yêu cầu tôi xóa tài liệu có liên quan đến Hắc Long và giao dịch, chứ thật sự không hề biết bọn họ vậy mà lại lên kế hoạch giết chết con của người! Chủ nhân, tôi ở bên cạnh người cũng gần như cả đời rồi, người có thể đánh đập tôi, hành hạ tôi lẫn ghét bỏ tôi cũng được, nhưng làm ơn đừng vứt bỏ tôi mà."

Manjirou nghiến răng.

"Đánh ngươi, hành hạ ngươi rồi có thể trả lại Ouga cho ta không?"

"..."

Sanzu sững người, Manjirou hít sâu, hai mắt cũng ầng ậng.

"Thằng bé mới chỉ hai tuổi thôi, nó đã làm cái gì sai chứ? Nó thậm chí còn chưa biết chữ, chưa biết nhận thức mọi chuyện, cả việc chạy ra ngoài chơi còn là điều rất khó khăn với nó, như vậy thì nó có tội gì chứ? Tại sao các người lại có thể nhẫn tâm giết nó, nhẫn tâm thả rắn vào phòng cắn chết nó chứ? Tại sao?"

Cậu gầm to, Sanzu cũng bị cậu tát thật mạnh đến mức môi cũng bị cắn một cái đau điếng. Manjirou siết tay, hai mắt đẫm lệ cũng ngập tràn sự thù hận.

"Giới hạn của một người làm cha làm mẹ chính là con cái của mình. Ta sẽ không tha thứ cho người chạm vào con của ta, anh trai của ta nếu vẫn không thể chấp nhận được những đứa con của ta, dứt khoát phải động tay động chân với chúng thì kể từ giờ khắc này trở đi, ta cũng không còn mang trên mình cái họ này nữa."

Nói đoạn, cậu liếc nhìn Ume.

"Cô mang giấy tờ của nhà nghỉ đến đây rồi ở đây chờ người nhà Sano đến đi. Ta không muốn gặp lại ngài Shinichirou nữa."

Nói xong, Manjirou rời khỏi phòng, Draken bối rối nhìn mọi thứ đang diễn ra trước mắt rồi vội vàng đuổi theo Manjirou.

"Chủ nhân, Chủ nhân, xin người hãy bình tĩnh đi."

Draken vội vàng túm chặt bả vai của cậu lại, Manjirou cười khổ, lắc lắc đầu rồi nói.

"Ta bình tĩnh lắm rồi, nhưng anh trai của ta thì không.... Ngày hôm nay, anh ấy có thể ra lệnh cho người khác giết con ta thì mai sau, người mà anh ấy giết sẽ là ta!"

Draken lắc đầu, vội nói.

"Không phải đâu, Chủ nhân, ngài Shinichirou rất yêu ngài, làm sao ngài ấy lại có thể làm thế chứ."

Manjirou mệt mỏi gạt tay của Draken ra, cậu vuốt vuốt mặt rồi nặng nề lê bước về phía trước.

"Anh ấy yêu thương ta, nhưng quyền lực mới là thứ mà anh ấy yêu nhất. Đến cả gia tộc của kẻ thù anh ấy cũng không ngại kết giao thì giết đi ta, một thiếp thất đã thất sủng thì có gì khó khăn đâu chứ? Ngươi không cần phải dỗ dành ta nữa, ta không muốn nghe."
~•~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top