Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

96.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi nói cái gì?"

Chủ mẫu kinh ngạc nhìn người hầu của mình, chén trà trên tay nàng cũng bị trượt ra khỏi tay và rơi xuống đất, tiếng chén trà vỡ chói tai làm cho những người hầu khác co rúm người lại, không một ai dám thở mạnh và cũng càng không dám liếc nhìn dù chỉ một cái. Chủ mẫu biết rằng hình tượng của mình đang bị ảnh hưởng, nhưng chuyện đang xảy ra thật sự ấu kinh khủng, nàng không thể không phản ứng lớn được.

"Thưa Chủ mẫu, tin này là thật đấy ạ, ban nãy đã có người nhìn thấy tiểu thư Chiaki đi vào trong Triều Dương Viên."

Chủ mẫu siết chặt tay mình lại, khó chịu nói.

"Làm sao có thể như vậy được? Không phải buổi gặp mặt trong Vạn Thọ Viên đã được người của chúng ta để ý sao?"

Người hầu do dự một chút rồi nói.

"Nghe nói, tiểu thư Momoha muốn gặp Gia chủ cho nên tiểu thư Chiaki mới bế cô ấy đến Triều Dương Viên. Nhưng sau đó, khi đến gần nơi đó, tiểu thư Chiaki đã đề nghị chơi trốn tìm với tiểu thư Momoha, sau đó... Sau đó liền..."

Mặt của Chủ mẫu phút chốc tối sầm, nàng ta siết mạnh lên tay ghế của mình, môi cũng bị cắn đến bật máu.

"Con ranh con chết tiệt đó! Nó vậy mà dám cõng rắn cắn gà nhà!"

Người hầu liếc nhìn xung quanh rồi căng thẳng nhìn Chủ mẫu đang giận đến quên lý trí.

"Chủ mẫu, Tứ tiểu thư còn nhỏ, sao có thể biết lòng người hiểm ác ra sao chứ?"

Chủ mẫu liếc mắt nhìn người hầu của mình rồi nhếch môi cười nhạt.

"Lúc tiện nhân kia quyến rũ được Gia chủ thì mới năm tuổi thôi."

"Chủ... Chủ mẫu, chuyện này không thể nói bậy đâu ạ!"

Chủ mẫu hừ lạnh, đôi mắt bén nhọn tràn ngập sự bất mãn cùng khinh thường. Theo thời gian trôi đi, sự để tâm của Gia chủ trên người của Sano Manjirou càng ít, Chủ mẫu cũng càng lúc càng không để tâm gì đến cậu, nhưng cứ mỗi khi nhìn thấy Momoha chạy nhảy khắp nơi, liên mồm nhắc về cậu thì Chủ mẫu lại tức giận đến mức chỉ muốn xé nát cái miệng của nó! Chỉ tiếc là Minh phu nhân bảo vệ con nhãi đó quá kỹ, Ema kia lại càng không để Chủ mẫu nàng ta gặp con nhóc đó thì làm sao nàng ta có thể dứt được Momoha chứ?

... Đã thế trong Hậu viện bây giờ, không chỉ có Momoha mà còn có Nhật phu nhân cùng với tên nhóc con có dáng vẻ y hệt Sano Manjirou luôn luôn chắn đường nàng cả, mọi chuyện xử lý còn chưa xong mà bây giờ lại lòi thêm ra đứa em gái cùng cha khác mẹ của nàng. Người hầu nhìn thấy Chủ mẫu càng lúc càng giận thì liền đổi sang chủ đề khác.

"Chủ mẫu, dạo gần đây Đại thiếu gia học hành rất có tiến bộ. Người nên làm cái gì để khích lệ cậu ấy chứ."

Chủ mẫu bừng tỉnh, nàng nhìn người hầu rồi xoa xoa trán. Đúng, ở bên cạnh nàng còn có Hikaru và Tanami, không ai có thể động chạm vào vị trí của nàng và chắn đường con trai nàng cả, nàng phải bình tĩnh, phải thật sự bình tĩnh. Chủ mẫu điều chỉnh cảm xúc của mình thật cẩn thận rồi mới gật đầu.

"Cũng đã lâu rồi ta và Hikaru chưa ăn cơm với nhau, để ta đi nấu cơm cho nó đi."

Người hầu thấy Chủ mẫu không còn tức giận nữa thì thở phào ra một cái. Chủ mẫu dạo gần đây có tâm trạng rất thất thường, lúc vui lúc buồn mà khi nổi giận lên lại rất là đáng sợ, không ít người hầu đã bị trừng phạt vì đã lỡ tay rồi.

Nhưng thôi, dù sao người này cũng là chủ nhân của Hậu viện này, là người vợ danh chính ngôn thuận của Gia chủ, dù cho có xảy ra chuyện Hậu viện tranh sủng với nhau thì cũng không thể kéo người này xuống được, hạ nhân bọn họ cứ làm tốt việc của mình là được rồi.

Hikaru nhận được lời mời đến dùng bữa tối của Chủ mẫu, tay đang cầm bút cũng không hề ngừng lại. Người hầu của cậu thấy vậy thì cười khổ, khuyên giải.

"Cậu chủ, Chủ mẫu là mẹ ruột của ngài, ngài cũng không thể cư xử lạnh nhạt với mẹ ruột của mình như thế được."

Hikaru nhàn nhạt nhìn những con chữ trong vở của mình, cậu nhàn nhạt nhìn sang người hầu rồi nói.

"Ta đang làm bài tập, sẽ ăn cơm sau."

"Chủ mẫu có nói rằng, khi nào ngài làm bài xong thì mới ăn cơm ạ."

Hikaru chán nản ném cây bút của mình đi rồi đứng lên, thiếu niên ở tuổi mười ba đã dần có sự chuyển đổi, không chỉ vẻ ngoài trở nên chững chạc hơn mà cả suy nghĩ cũng đã đổi khác. Người hầu im lặng đi theo phía sau Hikaru, âm thầm lau lau mồ hôi rồi oán giận thầm, ngài Hikaru không hổ là con trai đầu của Chủ mẫu và Gia chủ, không chỉ tính cách giống hệt với Gia chủ mà cả tâm tư cũng khó dò giống hệt ngài ấy, hại cho người hầu bọn họ mỗi lần phục vụ cậu đều cảm thấy áp lực lẫn căng thẳng.

Hikaru đi vào phòng ăn, Chủ mẫu với em gái của cậu đã ở đó rồi, Tanami thấy anh trai của mình đến trễ thì phồng má đầy giận dỗi.

"Anh chậm chạp chết đi được, em đói meo hết cả rồi."

Hikaru chào mẹ của mình, ngồi xuống phía đối diện rồi nhàn nhạt nói.

"Nếu em đói thì có thể ăn trước."

Tanami hừ giọng cầm đũa lên.

"Nếu được thì em đã sớm ăn rồi, không đợi anh nhắc."

Chủ mẫu nhìn hai anh em cãi nhau, trong lòng vô cùng không hài lòng khi thấy Hikaru ngày thường ôn hòa lại đột ngột nặng lời với em mình. Nhưng trước khi nói Hikaru thì cũng phải chỉnh đốn lại cách ăn nói của Tanami, đường đường là con gái của vợ cả, làm sao có thể ăn nói vô lễ với anh trai ruột của mình chứ? Nghĩ đến đó, Chủ mẫu liền nghiêm giọng nhắc nhở.

"Tanami, con không được nói những lời đó với anh hai."

Tanami nhìn mẹ mình, ủy khuất nói.

"Nhưng rõ ràng là anh ấy trễ hẹn, đã thế còn cau có mặt mày với con, con..."

"Tanami, mẹ không muốn nói lại lần thứ hai."

Tanami cắn môi, trong mắt cũng tràn ngập sự buồn bực cùng khó chịu, Hikaru nhìn em gái đang khó chịu cũng không muốn dỗ, chỉ bình tĩnh ngồi xuống ghế rồi lãnh đạm nói.

"Mẹ trách Tanami làm gì, em ấy cũng không hẳn là sai."

Chủ mẫu vừa muốn nói thêm gì thì Hikaru lại nói tiếp.

"Tanami, ăn cơm đi, ăn xong anh còn đi học bài nữa."

Tanami bị anh trai nhìn đến cứng họng nên chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm, Chủ mẫu nhìn thấy hai đứa nhỏ đều đã ăn cơm thì cũng ngồi xuống và ăn cùng chúng. Suốt bữa cơm, ngoại trừ Chủ mẫu hay cùng Tanami nói chuyện ra thì Hikaru đều kiên trì sự im lặng của mình, thi thoảng được mẹ của mình đưa sang một đĩa nhỏ có đồ ăn ngon, Hikaru cũng chỉ im lặng ăn mà không nói bất kỳ lời nào.

"Tanami, sau khi ăn xong con nhớ đừng vận động mạnh quá nhé."

Chủ mẫu nhắc nhở con gái nhỏ của mình xong thì nhìn qua Hikaru đang chuẩn bị đi ra ngoài.

"Hikaru, con ở lại đây, mẹ muốn nói chuyện với con một chút."

Hikaru bình tĩnh nhìn Chủ mẫu đang ngồi ở ghế rồi từ từ đứng thẳng người, tay cũng buông xuống ở hai bên, nhưng đôi mắt vẫn không hề hiện lên chút tình cảm dư thừa nào khác. Chủ mẫu nhìn con trai của mình, trong lòng cũng vừa đau lại vừa giận, nhưng sau cùng vẫn không thể không thỏa hiệp.

"Con vẫn còn giận mẹ sao, về việc của Thục phu nhân."

Cái tên này vừa được thốt ra thì biểu cảm trên mặt của cả hai người cũng biến đổi, Chủ mẫu nghiêm mặt nhìn cậu, đôi mắt cũng trở nên sắc bén như lưỡi dao, lia từng chút từng chút một trên khuôn mặt tối tăm của con trai mình.

"Con nên biết rằng, những gì mẹ làm đều vì muốn tốt cho con và nhà của chúng ta, thế nên con cũng đừng tiếp tục trẻ con và ích kỷ như vậy nữa."

"Cũng vì muốn tốt cho con nên từ khi con còn nhỏ, mẹ đã đưa con đến Nhi Tử Viên sao?"

Hikaru đột ngột nói ra chuyện không có liên quan nhưng Chủ mẫu cũng không bị bối rối, nàng xoa xoa chiếc nhẫn trên tay, chớp mắt rồi trả lời.

"Đây chính là quy tắc từ xưa đến giờ, cho dù mẹ có không muốn thì con cũng phải ở trong đó thôi."

Hikaru cảm thấy chuyện này thật quá buồn cười. Từ lúc sinh ra, cậu đã được kỳ vọng là sẽ trở thành thiếu chủ của nhà chính, lớn lên sẽ trở thành Gia chủ đời tiếp theo, thế nên từ lúc cậu mới biết nhận thức là bản thân đã phải sống trong Nhi Tử Viên, mỗi khi cậu nhớ mẹ hay là muốn đến chỗ của nàng thì chỉ có thể lén đến rồi sau đó lại bị Chủ mẫu nghiêm khắc trách móc rồi mang về Nhi Tử Viên, cứ mỗi lần nhìn bóng lưng của Chủ mẫu, nhìn cửa phòng ngủ đóng lại là cậu lại cảm thấy đau khổ và chua xót vô cùng. Đó rõ ràng là mẹ của cậu, vì sao cậu lại không thể gần gũi với bà chứ?

Ban đầu Hikaru bị mẹ mang về Nhi Tử Viên còn khóc lớn lẫn nháo ầm lên, Gia chủ thấy vậy cũng nhiều lần đề nghị Chủ mẫu nên nuôi con cạnh mình, nhưng Chủ mẫu lại từ chối và nói rằng cậu là Đại thiếu gia, phải chịu đựng được áp lực không ai có thì mới có thể trưởng thành sớm được. Hikaru sau khi nghe được những lời đó quả nhiên liền không khóc nháo đòi mẹ mình nữa, cậu bắt đầu tiếp nhận dạy dỗ của các mama, thầy giáo và dần dần cũng không còn hứng thú gì với việc thân cận với mẹ của mình nữa. Dù sao đối với nàng ta, cậu chỉ là lá chắn cho Chủ vị của nàng ta mà thôi, thế nên không cần phải nhớ nhung tình thương của nàng ta làm gì. Hikaru đã tự an ủi bản thân mình như thế đấy.

Sau đó, Hikaru đã phải trải qua những chuỗi ngày nhàm chán không hề có điểm dừng. Đối với những người khác phải vừa lịch sự, vừa ngoan ngoãn và lịch thiệp, phải để lộ ra hết ưu điểm của mình, đối với người nhà thì phải rộng lượng, biết trên biết dưới để không làm xấu mặt của mẹ mình. Cậu đã sống một cuộc đời không có ánh sáng và không có định hướng cho đến khi Sano Manjirou xuất hiện.

Thật ra, lần đầu tiên Hikaru gặp Manjirou không phải là lúc bản thân mười tuổi đâu, cậu đã được nhìn thấy Manjirou khi bản thân mới chỉ tám tuổi cơ. Lúc đó cả hai vẫn chưa biết nhau là ai, ở xung quanh cũng không có người hầu, Manjirou nhìn cậu, nghiêng đầu rồi hỏi cậu vì sao lại lặn lội đi đến Tử Đằng Viên xa xôi.

Sau đó Manjirou cho cậu bánh, phủi phủi bụi bẩn trên người cho cậu rồi đi vào trong nhà, Hikaru lúc ấy nghe thấy tiếng người hầu nên liền vội chui xuống lỗ chó, chạy như bay để rời khỏi Tử Đằng Viên, miếng bánh ngọt ấm áp ở trong cũng như than nóng được đưa dưới trời tuyết, ấm áp lại dịu dàng xoa dịu trái tim đã bị tổn thương quá nhiều của cậu.

"Mẹ đừng nhắc đến Thục phu nhân nữa. Cho dù về tư cách làm mẹ, làm vợ hay làm một người bạn thì mẹ cũng chẳng có tư cách để so sánh với cậu ấy."

Chủ mẫu sững sờ nhìn con trai của mình, từng lời từng lời tàn nhẫn của cậu như đang bóp nghẹt trái tim của nàng, khiến cho nàng nghẹt thở đến mức không sao thở ra được.

"Con, con dám nói với mẹ như thế sao? Mẹ chính là người đã sinh ra con đấy!"

Hikaru lạnh lùng nhìn nàng, trong đầu chính là ký ức về những lần bị nàng khiển trách và bỏ rơi trong phòng ngủ của Nhi Tử Viên.

"Mẹ....."

Hikaru thở dài, trong mắt cũng thoáng có chút đau đớn cùng thất vọng.

"Mẹ có biết, mỗi lần mẹ quay người rời đi và cửa phòng đóng lại là mỗi lần mẹ đẩy con rời xa hơn một chút không?"

"!?"

Hikaru lúc này cười nhạt, nhẹ nhàng đặt tay lên trái tim của mình.

"Phải, mẹ là người đã đưa con đến thế giới này. Mọi người đều nói rằng, mẹ rất yêu con, rất thương con nhưng con chưa bao giờ cảm nhận được những tình cảm ấy từ mẹ, chưa bao giờ."

"Mẹ không phải lúc nào cũng nghi ngờ về tình cảm mà con dành cho Thục phu nhân sao?"

Hikaru dịu dàng cười, đôi mắt cũng chất chứa sự mềm mại cùng trân trọng.

"Người đầu tiên xoa đầu của con đầy ấm áp, không chút toan tính nào chính là chú ấy; người đầu tiên cho con hơi ấm, không quan tâm đến thân phận của con cũng chính là chú ấy; chú ấy cũng không hề ép buộc con phải sống như thế nào, từ đầu đến cuối đều tôn trọng và thẳng thắn với con.... Chú ấy chính là người cho con có cảm giác gia đình nhất, thế nên tình cảm mà con dành cho chú ấy không hẳn là loại tình yêu mà mẹ đang nghĩ. Đó chính là chấp niệm, là khát vọng được ôm vào lòng và được sưởi ấm bằng tình thương của mẹ."

Chủ mẫu rất muốn nói bản thân mình cũng có thể làm thế, thậm chí so với Sano Manjirou còn làm tốt hơn, nhưng khi nhìn vào đôi mắt kia của Hikaru lẫn biểu tình trên mặt đứa trẻ đó thì Chủ mẫu chỉ có quay mặt nhìn sang chỗ khác. Hikaru lúc này mới thu lại biểu tình trên mặt của mình, nhẹ nhàng nói tiếp.

"Mẹ nói đúng, con không nên có những suy nghĩ đó với chú ấy. Vậy nên, đợi chừng nào con đủ lớn rồi thì con sẽ đưa chú ấy về đây, kính trọng và yêu mến chú ấy như một đứa trẻ yêu mến bố mẹ của mình."

Điều này đã quá rõ ràng rồi, Hikaru nhắm mắt rồi rời đi, Chủ mẫu đứng lên, khó khăn đỡ lấy bàn rồi yếu ớt nói.

"Con trở về đây.... Trở về đây.... Con...."

Phịch!

Người hầu của Chủ mẫu nghe thấy tiếng động bất thường thì đi vào trong phòng để xem thử, kết quả là cô lại nhìn thấy Chủ mẫu đang nằm trên sàn, mắt cũng nhắm nghiền vì mất đi ý thức. Người hầu kia vội vàng bỏ đồ trong tay xuống rồi hô lên.

"Gọi bác sĩ, mau gọi bác sĩ!"
~•~

Nghiệp này quật đau cực

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top