Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

97.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm nay là một đêm rất hỗn loạn. Gia chủ đang xử lý công việc sau khi nghe xong thì nhướng mày đầy khó hiểu, Inari cũng thở dài, bảo.

"Chủ mẫu gần đây bị căng thẳng quá độ cho nên mới ngất đi thôi ạ."

Gia chủ mới không tin vào lý do này, Inari cũng ho nhẹ để ra hiệu cho những người hầu khác đi ra ngoài, Gia chủ nhìn thấy ông ta bước đến thì điềm tĩnh bỏ bút xuống.

"Là vì bị Đại thiếu gia dọa đến ạ."

"Hửm?"

Hikaru trong suy nghĩ của hắn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, thông minh và hiền lành, dù rằng quan hệ giữa đứa con này với vợ hắn không tốt lắm nhưng cũng đâu đến mức thành ra như vầy đâu chứ? Inari sau khi cân nhắc xong thì liền nhìn Gia chủ đầy dè dặt.

"Chuyện này, nghe nói là có liên quan đến Thục phu nhân."

"...."

Gia chủ cau mày, hắn nhìn chằm chằm vào Inari, ông ta liền cắn môi mình rồi cúi gằm mặt. Tính tình của Gia chủ dạo gần đây rất thất thường, nguyên do là vì Thục phu nhân đang yên đang lành lại mất tích, khi người của Gia chủ đi vào trong nhà để kiểm tra và lục soát thì chỉ thấy nam hầu của cậu ta đang nằm hấp hối trên sàn nhà, còn lại là một vết máu vô cùng lớn ở trên sàn nhà ngoài cửa ra vào. Theo lời kể của nam hầu kia thì Thục phu nhân bị người ta bắt cóc, vì cậu dùng dằng không chịu đi theo cho nên tên đột nhập đã dùng bạo lực cưỡng ép cậu đi theo, trong lúc xô xát, tên đó đã dùng một con dao đâm vào bụng của cậu rồi thô bạo mang cậu đi.

Chuyện này không khác gì là một cú bạt tai vào mặt của Gia chủ cả, Gia chủ đã cho người điều tra và truy vết nhiều ngày nay rồi, việc không thể truy ra một dấu vết nào đã khiến Gia chủ rất tức giận và ngài đang bắt đầu nghi ngờ những người ở trong Hậu viện, thậm chí là Lão phu nhân cũng đang bị Gia chủ nghi ngờ một cách kín đáo nên Inari mấy ngày nay không dám nói ra những lời nào làm khơi gợi lên suy nghĩ khác của Gia chủ.

Nhưng với những lời ban nãy, ông ta đã vô tình hướng mũi dao nhọn về phía Chủ mẫu. Sau khi nghe xong những lời báo cáo của Inari, Gia chủ hờ hững đặt bút xuống rồi đứng lên.

"Đi, thăm Chủ mẫu của ta một chút nào."
....

Trên hành lang của bệnh viện tư nhân, đèn đóm tuy vẫn còn sáng nhưng lại không ai có can đảm đến gần. Bởi vì ngồi trên ghế hiện tại chính là một người đàn ông có khuôn mặt âm trầm vô cùng đáng sợ. Khoảng một lúc lâu sâu, cửa phòng mở ra, một bác sĩ với mái tóc được vuốt gel cẩn thận bước ra, nhìn thấy người đàn ông đang bày ra sắc mặt âm trầm, hắn ta cười khẩy.

"Ây chà, sao ông chủ vẫn còn ngồi đây thế? Không phải giờ thăm bệnh đã hết rồi sao."

Shinichirou liếc nhìn bác sĩ, đôi mắt sắc bén giống như đang muốn lóc thịt của hắn ra vậy.

"Haitani Ran, đừng để tao phải khử mày."

"Ôi trời, sợ quá đi mất."

Ran nhún vai rồi tựa mình vào cửa phòng bệnh.

"Nếu như ngài đây giết tôi thì Gia chủ chắc chắn sẽ lần ra cậu ta đấy, ngài đây thật sự muốn thế à?"

Shinichirou hừ giọng rồi lãnh đạm nói.

"Tao có rất nhiều cách để giấu Manjirou, không cần mày phải nhúng tay vào."

Haitani Ran làm như không nghe thấy mấy lời này của Shinichirou, hắn liếc nhìn cánh cửa sau lưng mình rồi tặc lưỡi, Sano Manjirou vì muốn bảo vệ con gái của mình cho nên đến mạng cũng không thèm giữ, dù đã được cứu mạng rồi nhưng chỉ cần Shinichirou không thỏa hiệp thì cậu ta sẽ tiếp tục tự sát, đến khi hắn xuất hiện và thuyết phục cậu thì cậu mới chịu cho hắn tiêm thuốc an thần vào người, tuy bây giờ đã ngủ rồi nhưng vẫn không thể dời mắt được. Ran xoa xoa tóc của mình rồi nhàn nhạt hỏi.

"Nhưng tôi vẫn không hiểu. Anh đường đường là boss lớn của nhà Sano, sao không tranh thủ đánh giết một hồi rồi lên làm Gia chủ luôn đi? Miễn là anh trai đây có quyền lực thì bảo vệ cha con kia cũng đâu có gì khó."

Shinichirou dựa lưng vào ghế, chân vắt chéo cũng được thả xuống, tiếng gót giày da sang trọng nện lên sàn có chút chát chúa và chói tai.

"Cho dù có lật đổ mọi thứ bằng bạo lực thì việc Manjirou là thê thiếp của Gia chủ cũng là thứ không thể thay đổi. Chưa kể đến, hành động của tao không khác gì là tạo phản để soán ngôi cả, trong tương lai chắc chắn sẽ có kẻ bất mãn và kích động Momoha, Manjirou bị kẹp ở giữa sẽ rất khó xử."

"Chà, rắc rối ghê nhỉ? Nhưng tôi mới không tin là ngài đây không có cách đối phó."

Shinichirou híp mắt, chợt hỏi.

"Có biết vì sao mà chúng ta dù có thay đổi ra sao thì vẫn không thể xóa bỏ được các chức vị trưởng lão không?"

Ran là một trong số những trưởng lão, hắn đảo mắt rồi trả lời.

"Vì các trưởng lão tồn tại để phân nhỏ quyền lực ra. Số lượng trưởng lão càng nhiều thì ảnh hưởng của nhà chính sẽ được giảm xuống, ngoài ra các trưởng lão cũng là thân thích của các Gia chủ nữa, cho nên vai trò của họ rất là quan trọng."

Shinichirou nhếch môi cười lạnh, sau đó mới chậm rãi phân tích.

"Cũng vì các trưởng lão đa phần đều có nguồn gốc sâu xa với nhà chính cho nên Gia chủ hiện tại của chúng ta mới phải vất vả khống chế bọn họ. Khác với những Gia chủ trước đây đều sinh ra từ những thê thiếp đến từ thế lực trưởng lão, Gia chủ chỉ là con nuôi của nhà Kurokawa mà thôi, mà cũng vì như thế cho nên hắn ta mới càng không dám đánh mất Manjirou ở những năm đầu em ấy mới đặt chân vào Hậu viện."

"... Nhưng vì sao bây giờ hắn ta vẫn đẩy Thục phu nhân khỏi Hậu viện chứ? Không phải cậu ta rất có ảnh hưởng..."

Ran giật mình nhìn Shinichirou, người đàn ông kia híp mắt lại rồi nhàn nhạt cười.

"Phải, hắn ta đưa Manjirou ra ngoài không phải là vì muốn thả em ấy, mà là để dẫn dụ những trưởng lão tôn sùng huyết thống lộ mặt ra, kết thành phe với em ấy sau đó mới đưa tay ra, bắt gọn rồi từ từ giết hết. Lúc đó, không chỉ thế lực của các trưởng lão bị yếu đi mà huyết mạch chính thống của nhà chính cũng sẽ bị ảnh hưởng theo. Gia chủ của chúng ta rất giỏi sử dụng người khác, điều khiển tâm lý lẫn quan sát tình huống, làm sao hắn ta có thể để người khác đè đầu cưỡi cổ mình được đây."

Ran thoáng chốc cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, quả thực, bắt đầu từ hai năm trước, các gia tộc thuần huyết có quan hệ sâu sắc nhất với nhà chính đều bị càn quét trong âm thầm và toàn diện, mọi chuyện đều có chủ đích nhưng lại được che giấu rất khéo léo khiến cho những trưởng lão khác đều không thể nhận ra được. Mà nhắc đến việc càn quét thì bắt đầu từ đầu năm nay, Gia chủ đã bắt đầu lạnh nhạt với Sano Manjirou rồi, dù có tin đồn là vì sự xuất hiện của Tachibana Hinata nhưng việc Sano Manjirou đột ngột thất sủng vẫn quá bí ẩn.

"Tôi đã từng nghe Rindou nói qua rằng, việc Thục phu nhân mang thai là có chủ đích, ban đầu tôi còn không tin lắm nhưng nếu ứng theo những gì anh nói thì âm mưu này đúng là ghê gớm thật đấy."

Ran nghiêm túc nghĩ, Shinichirou lại nhún vai, lấy một con dao để đùa nghịch.

"Nói về đáng tởm thì người phụ nữ kia còn ghê gớm hơn."

".... Này, đừng nói với tôi, Sano Manjirou biến thành bộ dáng này cũng đã được các người tính toán rồi nhé."

Ran trợn mắt, nghiêng đầu qua một bên, con dao trong tay Shinichirou cũng đâm thẳng vào cửa gỗ, sượt thẳng qua tai của hắn. Sau khi nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng kia của Shinichirou, Ran cứng đờ người rồi thở hắt ra.

"Trời ạ, Thục phu nhân kia đúng là thảm thương quá mà. Không chỉ bị người cùng chung chăn gối mưu đồ giết con mà cả anh trai cũng có suy nghĩ muốn giết hại con của cậu ta, nếu như cậu ta mà biết được thì các người chết chắc rồi."

Shinichirou nhàn nhạt khịt mũi.

"Tên nhóc con kia không cùng chung huyết thống với ta, việc gì cần lo cho nó chứ. Còn về phía con cái của Manjirou, đừng nói là ta, Gia chủ chắc chắn là người đầu tiên không muốn chúng ra đời."

Bởi lẽ sự tồn tại của chúng chính là những hạt mầm chất lượng nhất, có tư cách lớn nhất để kế thừa chức vị Gia chủ, kết hợp với thế lực đang phục hồi của nhà Sano, sự ủng hộ thuần huyết của các trưởng lão thì những đứa trẻ đó chắc chắn sẽ nhận được sự ủng hộ tuyệt đối của mọi người, có khi, nếu như đám người đó phát cuồng lên rồi thì Gia chủ hiện tại còn có khả năng bị giết hại nữa kia.

Đúng là đáng thương thật, nếu như ban đầu Sano Manjirou không bị hạ Tử Lộ thì làm sao lại phải rơi vào kết cục này? Chả trách sao Shinichirou lại căm hận nhà Ito và ra tay với Ouga đầy tàn nhẫn như thế, bọn chúng đều phá hủy hết kế hoạch của Gia chủ lẫn nhà Sano rồi. Ran nhìn Sano Shinichirou rời đi sau khi nói chuyện xong rồi thì không tựa lưng vào cửa nữa, hắn mở cửa ra, nhìn khắp phòng bệnh tăm tối, Sano Manjirou vẫn còn ngủ yên trên giường bệnh, hắn xác nhận không có bất kỳ sự biến đổi nào xong thì đóng cửa lại rồi rời đi.

Lúc này, Manjirou nằm trên giường từ từ mở mắt ra, trong bóng đêm, đôi mắt đen cũng dần biến thành mỏi mệt cùng thất vọng. Hóa ra là thế, dù rằng lời nói của Shinichirou mang hướng dự đoán nhưng cậu cũng đã hiểu những toan tính trong lòng của mọi người rồi.

"May thật đấy...."

Manjirou khẽ than thở, mắt chớp chớp.

Thật may là cậu đã được biết sớm những chuyện này, nếu không về sau, lỡ như cậu mang thai một lần nữa thì đứa trẻ trong bụng cậu sẽ lại chết oan. Manjirou bần thần trượt tay xuống bụng của mình rồi từ từ nhớ lại những lời lẫn hành động của Gia chủ với mình.

Lúc mang thai Momoha hình như Gia chủ có từng ra lệnh cho cậu đến Khổng Tước Viên ở, điều đó không có nghĩa là muốn kỳ vọng rằng cậu sẽ trở thành Thái hậu, mà nói chính xác hơn là muốn Chủ mẫu lẫn những thê thiếp có tham vọng nhắm vào cậu, nhắm vào đứa trẻ trong bụng của cậu. Ngoài ra hắn ta cũng đang thử cậu, muốn xem thử cậu có giao dịch với phe trưởng lão ủng hộ huyết thống để lật đổ nhà chính, chỗ ngồi của hắn hay không.

Còn những hành động thân mật mà cậu vốn nghĩ là cách cư xử với thế thân hóa ra lại là một miếng mồi, là sự điều khiển tâm trí để dẫn cậu rơi thẳng vào cái hố gai mà hắn ta đã dày công đào ra. Còn về phía anh trai và nhà Sano thì hiện giờ, cậu không dám phỏng đoán nữa.

Shinichirou có lẽ đã ủ mưu từ rất lâu rồi, có lẽ là từ lúc cậu còn đang bị giam lỏng trong Tử Đằng Viên cơ, nhưng vì Tử Lộ, vì khả năng sinh con bất ngờ của cậu, kế hoạch đổ vỡ nên anh mới trút giận lên Ouga và nhà Ito. Nếu như những gì mà cậu nghĩ là đúng, và cậu tỏ thái độ chống đối với Shinichirou thì chắc chắn nó sẽ bị người thuộc phe của anh lên án, rằng cậu không biết điều, rằng cậu mềm yếu, buông tha cho kẻ thù giết cha mẹ của mình.

Còn có Tachibana Hinata nữa, cô ta được Shinichirou ra lệnh như thế nào, giết chết những ai trong Hậu viện, cậu thật sự không rõ, nhưng cậu biết, cậu cần phải lấy lại tinh thần thật nhanh để chiến đấu.

Cậu chỉ có một mình thôi nhỉ? Manjirou khẽ nói, sau đó lại lắc nhẹ đầu. Không, cậu không chỉ có một mình, cậu vẫn có thể đấu và kéo thêm một người về phía mình nữa. Manjirou mím môi rồi siết chặt tay của mình lại, nếu như cậu đã xác định được tất cả mọi chuyện rồi thì đã đến lúc cậu phải trở về, đưa vị vua thật sự lên ngôi rồi sau đó lùi về phía sau để hỗ trợ thôi.

Nhưng ai mới là vị vua mà cậu muốn đưa lên? Manjirou nhếch nhẹ môi, trong mắt ánh lên tia tàn nhẫn. Không phải là rất rõ ràng rồi sao?
~•~

Coi bộ là phải về lại nhà chính sớm hơn dự tính rồi ¯\(◉‿◉)/¯

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top