Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

98.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Với tình hình hiện giờ, Manjirou có muốn rời khỏi phòng bệnh thì cũng rất khó, không chỉ có người của Shinichirou ở bên ngoài canh chừng mà bác sĩ của cậu, Haitani Rindou cũng canh chừng rất kỹ.

Cộc cộc

Manjirou đóng quyển sách nhỏ trong tay lại, cậu thoáng nhìn cửa phòng bệnh rồi lãnh đạm cất quyển sách trong tay lên bàn bên cạnh. Shinichirou không để cho cậu có khả năng tự tổn thương mình nên mọi thứ trong phòng đều làm từ gỗ hoặc là nhựa, cả cửa sổ của phòng cũng được làm từ loại kính chỉ có thể nhìn được từ bên trong, mọi thứ đều được làm và kiểm tra rất kỹ lưỡng, Manjirou không thể nào thoát ra ngoài dễ dàng được.

"Hôm nay tinh thần của cậu có vẻ tốt hơn nhỉ?"

Vị bác sĩ bước vào là một thanh niên trẻ tuổi, khuôn mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi vì phải thức đêm và làm việc liên tục nhiều ngày, Manjirou có thể nhìn thấy ở dưới cằm của gã lún phún râu, rất lôi thôi nhưng điều đó cũng chứng tỏ là gã đã đến đây ngay sau khi báo thức của gã reo lên. Ừm, cũng không có gì bất ngờ, Rindou trước đây cũng là một bác sĩ rất tận tâm và luôn đến đúng giờ mỗi khi cậu cần đến gã.

"Anh đến đúng giờ ghê, sao không sửa soạn rồi mới đến?"

Và như một lẽ đương nhiên, Manjirou cũng chỉ thoải mái được một chút khi gặp Rindou thôi. Gã trai kia bỏ mắt kính ra rồi xoa xoa trán, mắt của gã vẫn rất đỏ, có vẻ như đã không ngủ đêm qua, nhưng Manjirou không quan tâm lắm, cậu nghiêng đầu nhìn phía cửa sổ rồi hờ hững bảo.

"Tâm trạng của tôi đương nhiên là tốt, anh không cần phải quan tâm."

"Nếu như anh trai cậu mà không ghé qua thường xuyên thì tôi cũng không muốn dính dáng gì đến cậu."

Rindou nói xong thì đến gần để khám bệnh cho cậu. Gã nhìn cổ tay trắng ngần, nhìn từng đường gân xanh mỏng manh ẩn dưới làn da đó, trong lòng không khỏi cảm thấy ám ảnh.

Gã còn nhớ, mấy tháng trước, sau khi đến khám và nhận ra Manjirou đang mang thai thì ít lâu sau đó, cậu đã bị vu oan tội tư thông và bị Gia chủ hạ lệnh phá thai, sau đó, mỗi khi nhớ lại gã đều cảm thấy căng thẳng và sợ hãi vô cùng. Thời điểm đó, ai cũng biết rõ, gã là người gần gũi và thân thiết với Manjirou nhất, chỉ cần có một kẻ nào có tâm thì gã sẽ bị buộc tội là tình nhân bí mật của Manjirou ngay.

Nhưng giờ thì khác, không có ai ở đây để quan sát gã khám bệnh cho Manjirou và Manjirou cũng không cần phải thẳng lưng, nghiêm mặt như những Phu nhân khác trong nhà chính, điều này rất tốt, gã cũng có thể nói chuyện lẫn trao đổi nhiều hơn với cậu để cải thiện tinh thần đang bất ổn của bệnh nhân đặc biệt này.

"Vết thương của cậu cũng sắp lành rồi, sắp sửa được... Xuất viện rồi."

Rindou là một người không quá tinh tế nhưng gã biết Manjirou không thích những câu chuyện có liên quan đến nhà hoặc là về nhà, còn về phần nguyên do thì gã cũng không có ý định muốn xen vào hoặc tìm hiểu sâu hơn. Đợi khám bệnh xong rồi, Manjirou thở nhẹ rồi dựa lưng vào đầu giường để tiếp tục đọc sách, Rindou liếc nhìn qua bìa sách, một quyển sách được viết bằng tiếng Anh.

"?"

Manjirou nhận ra tầm nhìn của Rindou, cậu nhìn hắn một cái, nhẹ giọng hỏi.

"Có chuyện gì sao?"

"Tôi tưởng cậu không học tiếng Anh?"

Manjirou được nuôi từ nhỏ trong nhà chính, với sự ghét bỏ mà Lão phu nhân dành cho cậu chắc chắn bà ta sẽ tìm cách hạn chế tối đa khả năng tiếp cận kiến thức của cậu. Manjirou có vẻ cũng nhận ra nghi vấn của gã, cậu nhàn nhạt cười.

"Lén học thôi, học không tốt đâu."

"... Học thêm điều mới lạ rất tốt."

"Ừm."

Cuộc đối thoại giữa cả hai người rất ngắn, Rindou cũng thu xếp đồ lại xong rồi đi ra ngoài.

Manjirou thấy Rindou đã ra khỏi phòng rồi thì mới thoải mái mở sách ra để đọc tiếp. Dù sao thì với tình hình hiện tại và sự đề phòng nghiêm ngặt của Shinichirou thì cậu còn lâu mới được tiếp xúc nhiều với người khác, cậu cứ để dành sức rồi từ từ nghĩ kế sách sau đi.

Đọc sách mãi thì cũng đến tầm trưa, Manjirou kéo chăn ra khỏi người mình rồi bước xuống giường, cậu thong thả đi đến bên cửa sổ, nhìn khung cảnh ấm áp dễ chịu bên ngoài rồi lẩm bẩm.

"Bây giờ con gái của mình đang làm gì vậy nhỉ?"
....

Vì Chủ mẫu đổ bệnh cho nên mọi người trong Hậu viện hiện giờ rất căng thẳng. Nếu như phải nói ra, mỗi khi Chủ mẫu đổ bệnh thì người quản lý nội vụ thường là Minh phu nhân hoặc là Thục phu nhân có thời gian ở trong Hậu viện lâu, nhưng không biết là Chủ mẫu đang suy tính gì mà lại giao quyền quản lý Hậu viện cho Hạnh phu nhân và Nhật phu nhân, phản ứng của Minh phu nhân đối với tình huống này cũng khá là lạnh nhạt.

Nàng ôm Momoha trong lòng, nhìn Raion đang đùa nghịch ngoài sân vườn, nhẹ nhàng nói.

"Nếu như nhàn rỗi thì nên tranh thủ thời gian ở cạnh con cái, Raion mới ba tuổi, là độ tuổi rất nhạy cảm, làm sao ta có thể bỏ bê được? Với lại Momoha bé nhỏ cũng rất hiếu động, sao ta có thể bỏ qua khoảng thời gian chơi với con bé chứ?"

Mấy Tiểu thư nghe thế thì che miệng cười khẽ. Hạnh phu nhân dạo gần đây rất chăm chỉ tạo thế, làm sao có thể bỏ qua cơ hội nắm quyền quản lý nội vụ chứ? Còn Nhật phu nhân thì khỏi nói, cô ta ngày thường bận rộn vô cùng, không chỉ phải thường xuyên đến chăm sóc Lão phu nhân, lại còn là phu nhân được Gia chủ thường xuyên ghé thăm nữa, giờ lại phải quản thêm nội vụ, ai mà tinh ý thì đều rõ dụng ý của Chủ mẫu cả, Minh phu nhân tránh khỏi cuộc tranh chấp này cũng không sai tí nào.

"Minh phu nhân nói đúng, bỏ bê con cái để đi tranh giành với người khác làm gì, mất công lại tạo ra thị phi."

Những người đi theo Minh phu nhân đa số đều có lối sống thầm lặng và ít tranh giành, nhưng đa số đều rất bất mãn với Chủ mẫu lẫn những phu nhân khác trong Hậu viện.

"Dù biết khen nhiều là không tốt, nhưng Tứ tiểu thư của chúng ta thật đáng yêu."

Một cô gái vui vẻ đưa cho Momoha một ly nước ép, nhìn cô bé đang ôm gấu bông để nghịch nghịch thì ai ai cũng đều không nhịn được mà muốn trêu cô nhóc, Momoha bị trêu đến mặt mũi đỏ bừng, bàn tay ôm chặt gấu bông cũng bị siết chặt hơn.

"Mà nhắc mới nhớ, Tiểu lang quân kia hiện giờ cũng đang được sủng ái nhỉ? Một tuần có bảy ngày thì ba ngày rưỡi đã được gọi đến Triều Dương Viên rồi, xem ra Gia chủ rất là thích cậu ta."

Ling Mei xoa xoa bàn tay nhỏ của Momoha, trong mắt cũng ảm đạm hơn hẳn.

"Chỉ là hứng thú nhất thời thôi, cậu nhóc đó không sánh được với Manjirou."

Mấy thê thiếp khác nghe thế đều che miệng cười dài mấy tiếng đầy châm chọc.

"Làm sao mà so được, từ gia thế cho đến tính cách đều không tốt, khuôn mặt giống với Thục phu nhân được mấy phần mới là cách tranh sủng của người ta mà."

Vì có Momoha ở đây nên các nàng đều nói giảm nói tránh, nhưng mà ai cũng đều nhăn mặt khó chịu khi nhắc đến người mới tới kia. Ban đầu, họ thấy Tiểu lang quân kia nhút nhát hiền lành nên đều nhất trí bỏ qua, nhưng chỉ mới vài tuần, được Gia chủ sủng ái nhiều nên tính cách thật liền lộ ra hết. Mặc dù không có ẻo lả hay có vẻ giống các thiếp thất gì nhưng cái cách nói chuyện, hành xử và cả thái độ của cậu ta đều rất kênh kiệu, mà quá đáng nhất, khi nhắc đến Manjirou, người rời khỏi Hậu viện thì hắn ta lại 'xì' một tiếng rồi mỉa mai.

'Đều đã lớn tuổi rồi, người lại còn tẻ nhạt, có đẹp đến mấy cũng làm người ta chán ghét mà thôi, tôi còn lâu mới thua kém một con người đã thất bại vì sự nhàm chán của mình.'

Chuyện này rất hợp ý của mấy người đối lập cho nên chẳng mấy chốc cậu ta đã tìm được phe phái cho riêng mình, Minh phu nhân sau khi nghe được mấy lời mỉa mai này cũng không phản ứng gì nhiều, chỉ nhẹ nhàng đáp lại một câu.

'Có thất bại hay không cậu đều biết mà.'

"Ha, nhắc đến cậu ta thì lại càng buồn cười. Người ta so kè cậu ta với Thục phu nhân, cậu ta không cố gắng đi ngược lại mà lại cố gắng bắt chước rồi làm tốt hơn, nhưng thanh cao đâu thì không thấy, chỉ thấy thấp lè tè dưới mặt đất thôi."

Minh phu nhân liếc mắt nhìn nàng ta rồi đưa Momoha cho người hầu.

"Sắp đến giờ Tam tiểu thư ghé qua đây chơi rồi, đưa Nhị thiếu gia và Tứ tiểu thư đi rửa tay đi."

Người hầu nhanh chóng đưa cô bé đi, Minh phu nhân thở dài rồi quay về, nghiêm giọng nhắc nhở.

"Về sau không được nói những lời đó nữa, Momoha còn bé, không phân biệt được thị phi, nếu các cô nói thế thì con bé sẽ nghĩ thế nào?"

Mấy người còn lại mím môi rồi cười trừ.

"Là bọn tôi nói sai rồi, Minh phu nhân đừng giận."

Minh phu nhân gật gật đầu rồi uống trà.

Momoha được người hầu dẫn đi rửa tay với sửa soạn, sau khi nghe các nàng nói rằng Tanami sắp ghé qua chơi thì liền cau mày, cô bé kéo kéo tay áo của người hầu, nũng nịu bảo.

"Momoha không muốn đi chơi với chị Tanami đâu ạ."

"Ôi trời, sao Tiểu thư lại nói thế? Tiểu thư Tanami rất thương người đó."

Momoha lắc lắc đầu, buồn bực nói.

"Chị ý không thích Momoha, suốt ngày cứ chau mày rồi ngồi ở chỗ khác để chơi đồ chơi, lúc nào có chị Nana còn không để Momoha lại gần cơ."

Mấy người hầu chỉ nghĩ đơn giản là Momoha nhạy cảm thế nên liền tận lực khuyên nhủ.

"Tứ tiểu thư, người đã hiểu nhầm rồi, tiểu thư Tanami là người rất dễ ngượng ngùng, còn là người rất dịu dàng nữa, có lẽ vì cô ấy sợ sẽ làm người bị thương nên mới cẩn thận một chút thôi mà, người đừng có giận ha."

Momoha còn rất nhỏ nhưng tư duy lẫn trí thông minh đều rất vượt trội, cô bé dư sức nhận ra ai thích mình và ghét mình dựa vào biểu hiện của họ nhưng lại rất dễ nghe theo những lời giải thích của người lớn, vậy nên lý do ngày ấy cô bé nói ra những lời tổn thương Manjirou đa phần cũng là do người khác nói bậy.

Sau khi ăn mặc đẹp đẽ xong thì Tanami cũng đến, cô nhìn Raion và Momoha đang đón chào mình thì không vội đỡ lấy hai em của mình, cô chào hai người hầu trước rồi mới chào hai người em. Sau đó, cả ba được đưa vào phòng đồ chơi, Raion vì là con trai cho nên nhất thời sẽ không ngồi chơi cùng hai người chị em gaia của mình, cậu nhóc ngoan ngoãn ngồi ở chỗ khác, lấy mô hình ra chơi, trong khi cô nhóc bé nhất lại ôm quyển truyện tranh nho nhỏ của mình rồi mang đến chỗ của Tanami, cười ngây ngô.

"Chị ơi, chị đọc sách với Momoha nha."

Tanami lạnh lùng quay mặt đi chỗ khác, hoàn toàn không để Momoha vào mắt, mấy người hầu thấy cả ba chơi đùa thì cũng đi ra ngoài để chuẩn bị bánh kẹo. Tanami mở mắt, nhìn thấy trong phòng không có người hầu lẫn Momoha đang đọc truyện thì cười lạnh.

"Momoha."

Momoha ngẩng mặt lên, chớp chớp cặp mắt to tròn rồi nghi hoặc lên tiếng.

"Dạ?"

"Có biết vì sao cha mày mãi mà vẫn không về nhà không?"

Momoha ngây thơ lắc đầu, Tanami nhoẻn miệng rồi nhẹ nhàng bảo.

"Vì hắn ta đã chết mất xác bên ngoài rồi, đỡ làm bẩn mắt của Papa đấy."

Momoha vẫn còn nhỏ, tuy vẫn chưa hiểu gì về sống chết nhưng cô bé vẫn nhớ đến người em trai đã ra đi mãi mãi của mình, mặt cô tái mét, đầu cũng lắc mạnh.

"Không có, cha của em chỉ bị bệnh thôi, khi nào cha hết bệnh thì sẽ về."

"Có phải không?"

Tanami khinh thường nhìn Momoha rồi lại nói tiếp.

"Mà cũng đúng, tiện nhân sao mà chết dễ thế được. Dù sao chính ông ta cũng là người sinh ra một con quái vật như mày mà."

Momoha trừng mắt nhìn Tanami rồi la lên.

"Momoha không phải là quái vật!"

Tanami bực bội nói.

"Mày là quái vật, cũng vì mày mà Ouga mới chết đó, không những thế cũng vì mày mà mẹ tao mới đổ bệnh. Cái thứ sao chổi như mày sao không sớm chết đi hả, sống chỉ tổ chật đất thôi."

Bốp!

Momoha đỏ mắt ném thẳng quyển truyện vào trán của Tanami khiến trán cô bé bật cả máu, Tanami chưa kịp ngây người đã bị Momoha nhào đến cắn với đánh.

"Không cho chị nói xấu cha và Ouga! Chị là đồ đáng ghét, đồ đáng ghét!"
~•~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top