Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

99.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Raion bị biến cố dọa đến ngây người, em gái Momoha của nó vậy mà dám nhào đến đánh chị ba của bọn nó. Tanami bị đánh bất ngờ thì sửng sốt, cái con nhóc này không phải chỉ mới hai tuổi thôi sao, sức lực sao lại lớn đến thế cơ chứ? Nhưng nếu như nó đã dám khơi mào thì cô cũng sẽ đáp lại, Tanami trừng mắt, sau đó liền giơ tay đẩy mạnh nó ra.

"Con ranh hỗn hào."

Momoha còn rất nhỏ, sức lực có lớn cũng không thể bằng Tanami lớn tuổi hơn mình, cô bé sờ lên cái đầu nhỏ bù xù của mình, hai mắt cũng ầng ậng nước, Raion lúc này vội bỏ đồ chơi xuống rồi chạy đến để ôm Momoha đang khóc vào lòng mình, cô bé mếu máo, níu cổ áo của anh mình rồi òa khóc đầy tức tưởi.

"Momoha có cha mà, Momoha không phải quái vật."

"Ừ ừ, Momoha không có xấu mà, Momoha đáng yêu nhất."

Raion vội vàng dỗ dành, dù cậu nhóc không hiểu lắm nhưng các chị trong Viên đã từng bảo, quái vật rất là xấu xí, mắt lồi, mũi thú, răng lợn môi đỏ, da còn vàng khè hoặc là xanh lè, Momoha đáng yêu thế này thì sao là quái vật được? Nghĩ thế, Raion liền trợn mắt nhìn Tanami.

"Chị, sao chị lớn tuổi rồi mà không biết nhường nhịn thế, bọn em nhỏ tuổi hơn chị đó."

Tanami nghe đến hai chữ nhường nhịn thì bật cười, trong lòng cũng càng lúc càng lạnh.

"Ai là chị em với loại như bọn mày chứ. Một đám nhãi con được sinh ra từ đống tiện thiếp."

Raion biết tính tình của Tanami không tốt cho nên cũng không đôi co gì nhiều, nhìn Momoha lại sắp khóc lớn hơn, cậu nhóc không thể không dắt cô bé rời khỏi sân chơi để đi tìm người hầu. Khi mấy người hầu nhìn thấy Momoha khóc lớn, tay áo rách teng beng cùng đầu tóc hỗn loạn thì liền hoảng hốt đi đến để dỗ dành lẫn an ủi cô bé.

"Hu hu... Momoha ghét chị Tanami, Momoha không muốn chơi với chị ấy đâu!"

Momoha rúc đầu vào cổ của một người hầu rồi òa lên nức nở, người hầu đó nhẹ nhàng vuốt lưng cho cô rồi dịu dàng nói.

"Được được, không chơi nữa, Tứ tiểu thư ngoan, đừng khóc nữa ha, ngoan ngoan."

Lúc này, người hầu đi theo Tanami liền vọt ra, khuôn mặt đỏ bừng lên vì tức giận.

"Tứ tiểu thư, sao cô lại có thể ra tay tàn nhẫn với Tam tiểu thư như thế hả?"

Người hầu đang bế Momoha cau mày lui về, những người còn lại thì đi lên phía trước để cản nữ hầu đang tức giận kia. Nữ hầu đang bế Momoha nghe được lời buộc tội của người kia thì nhếch môi khinh khỉnh.

"Tứ tiểu thư chân yếu tay mềm, chưa kể còn nhỏ hơn Tam tiểu thư nhiều tuổi thì làm sao đánh Tam tiểu thư được, cô đừng có ngậm máu phun người!"

Nhưng người hầu kia cũng đâu vừa, cô ta né qua để Tanami lộ ra, liếc nhìn cái trán đang chảy máu ròng ròng của Tanami rồi quát.

"Tam tiểu thư thương em cho nên mới nhẫn nhịn, nhưng tôi thì không đâu. Tưa tiểu thư, cô nghĩ sao mà lại dám làm Tam tiểu thư bị chảy máu thế hả, chả lẽ giáo dưỡng của cô cũng chỉ có thế thôi sao?"

Mấy người hầu của Trúc Viên nghe đến đây liền như bãi mìn bị dẫm trúng, tất cả đều nổ tung.

"Tiểu thư của chúng tôi mới chỉ có hai tuổi thôi, bộ cô lúc hai tuổi ngoan lắm hay gì!"

"Không biết có ngoan hay không nhưng chắc chắn sẽ không tự tiện lấy đồ ném vào người khác. Đường đường là tiểu thư của nhà chính, con gái của Gia chủ mà hành xử như thế đó hả? Một đám người ngang ngược."

"Con mụ chết tiệt này, mi vừa sủa bậy cái gì đấy!"

Tiếng cãi nhau ỏm tỏi của các người hầu đã làm ồn đến Minh phu nhân đang cùng các thiếp thất khác uống trà, Minh phu nhân nghe người hầu báo cáo lại xong liền cau mày đứng lên.

"Mời Nhật phu nhân đến đây."

"Dạ... Nhưng có cần mời Chủ mẫu đến không ạ?"

Minh phu nhân hừ giọng, lạnh lùng bảo.

"Mời Đại thiếu gia đến, người mẹ bênh con mình chằm chặp như vậy, ta không tin."

Minh phu nhân bây giờ cực kỳ bất mãn với Chủ mẫu nhưng lại chẳng ai dám cản lại nàng cả, vì ai cũng biết rằng, Minh phu nhân ngày thường đoan trang, dịu dàng và hiểu chuyện khi tức giận lên sẽ rất đáng sợ, nếu như Chủ mẫu dám làm căng thì Minh phu nhân sẽ càng thêm khó chịu, đến lúc đó đừng nói là Hậu viện, cả Tiền viện coi chừng cũng sẽ bị lật lên để giải quyết chuyện này.

Hikaru nghe được người hầu của Trúc Viên báo cáo lại thì cau mày dừng việc đang làm lại. Cái con bé Tanami này, mọi khi được Chủ mẫu cưng chiều quá độ, lại ỷ mình là con vợ cả cho nên lúc nào cũng làm khó người khác, bây giờ thì hay rồi, động vào Minh phu nhân thì chẳng khác nào là đang động vào ổ kiến. Hikaru vốn dĩ định đứng lên, nhưng sau đó lại ngồi xuống và ra lệnh cho người hầu của mình.

"Không cần nhúng tay vào, ai làm sai thì người đó tự chịu. Không cần phải báo lại cho mẹ, bà ấy cần tĩnh dưỡng."

Người hầu nhìn Hikaru đầy bối rối. Tam tiểu thư là ái nữ của Chủ mẫu, nếu như bị người khác gây khó dễ thì thể diện của Chủ mẫu phải làm sao đây? Hikaru hừ giọng rồi nhàn nhạt bảo.

"Nếu đã biết sẽ chạm đến thể diện thì ngay từ đầu đừng có làm. Cứ để cho Minh phu nhân dạy dỗ nó đi."

"Kia..."

Hikaru tức giận quát.

"Thể diện của Chủ mẫu lớn vậy còn thể diện của Minh phu nhân thì sao? Người ta đã nhường, đã nhịn rất nhiều rồi mà cứ phải chọc vào, bộ còn phải cố gắng kích lửa lên hay gì!"

Người hầu liền vội vàng đáp.

"Dạ, hạ nhân sẽ đi làm ngay, Đại thiếu gia đừng tức giận."

Hikaru thở hắt ra rồi ngồi xuống, với tình hình bây giờ, Chủ mẫu bên ngoài dù vẫn còn tiếng nói nhưng trong lòng của từng thiếp thất đều đã sinh ra bất mãn, nếu như hôm nay cậu mà công khai bênh vực Tanami thì các thiếp thất khác chắc chắn sẽ không phục, giao Tanami cho Minh phu nhân dạy dỗ không chỉ khiến cô bé điều chỉnh được tính tình mà còn vuốt xuống được tâm tình đang phập phồng của các thê thiếp khác. Chậc, cũng không thể hiểu được vì sao Chủ mẫu lại cứ chì chiết một đứa nhỏ như Momoha, con bé vẫn còn quá nhỏ và chẳng thể tạo ra chút uy hiếp nào.

Khi Nhật phu nhân đi đến thì Minh phu nhân cũng đã cho mời các thiếp thất khác đi về, các cửa lớn của Trúc Viên tuy rộng mở nhưng lại không có ai được phép qua lại. Khi Nhật phu nhân đi vào cửa, điều đầu tiên mà nàng nghe được chính là.

"Tam tiểu thư, mẹ của người, các mama đi theo người ngày thường dạy người ra sao, ta không quản, nhưng người làm loạn trong Trúc Viên của ta, kích động các người hầu hỗn loạn lên thì ta không thể để yên được. Lần răn dạy này là công khai, cửa lớn đều được mở, ai ai cũng nhìn thấy, thế nên người cũng không cần phải ấm ức bản thân bị phạt oan làm gì."

Minh phu nhân bình thường rất lãnh đạm, mặc dù sau khi sinh con thì tính cách trở nên dịu dàng hơn nhưng khi bị chọc giận rồi thì nét dịu dàng đó cũng hoàn toàn biến mất. Nàng nhìn Tanami đang ngồi ở ghế đối diện, Raion ngồi cạnh và Momoha đang bật khóc ở ghế nhỏ nhất phía ngoài cùng, trong lòng vừa đau đớn lại vừa khó chịu.

"Cho dù lời nói của ta có khiến tiểu thư bất mãn hay cảm thấy bất công nhưng đây lại là sự thật, Momoha cho dù có nóng tính hay bộp chộp đến đâu cũng sẽ không tùy tiện đánh người khác, nhất là với anh chị em của mình. Vậy nên, với việc con bé làm Tam tiểu thư bị thương, ta hoàn toàn không tin."

Tanami nhìn nàng, khuôn mặt nhỏ hoàn toàn không xuất hiện sự yếu thế nào, thậm chí ở đó còn hiện lên sự kiêu ngạo và mạnh mẽ của con vợ cả.

"Bà không có tư cách gì để dạy ta cả, với lại Kisaki Momoha là người đã ra tay trước."

Raion không thể tin nổi mà trân trối nhìn cô.

"Chị nói sai, chính chị đã nói xấu Momoha trước, chị còn nói, Ouga và Thục phu nhân đều đã qua đời."

Raion nói rất rành rọt, cũng không quá bất ngờ, cậu bé là con của Minh phu nhân và Gia chủ, những gì tinh túy nhất của họ đều được cậu bé đón nhận và chưa kể đến, từ lúc còn trong bụng mẹ mình và thậm chí là có ý thức, Manjirou và Momoha đã luôn bầu bạn cùng cậu bé, cho nên không đời nào cậu tin là Momoha sẽ tùy tiện đánh người.

"Hức... Momoha không phải quái vật.... Momoha có cha... Có cha mà..."

Momoha tủi thân òa khóc, thân mình nho nhỏ ngồi trên ghế cũng lung lay và lảo đảo làm Nhật phu nhân đau lòng đến nghẹt thở, nàng vội vàng tiến đến, ôm Momoha vào lòng rồi an ủi.

"Momoha ngoan, không phải lỗi do con mà."

Minh phu nhân cau mày nhìn Nhật phu nhân, nhưng khi thấy Momoha khóc đến muốn ngất thì lại xìu lòng rồi lại càng tức giận với Tanami.

"Tam tiểu thư, cô tuy là con vợ cả nhưng tuổi cũng còn nhỏ, sao cô có thể nói ra những lời tàn nhẫn như vậy với em mình chứ? Cô có biết điều đó sẽ làm tổn thương đến em mình và cũng sẽ khiến quan hệ giữa Chủ mẫu cùng chúng tôi biến xấu không?"

Tanami đương nhiên là không sợ, ngược lại, cô còn hừ giọng.

"Cho dù có biến xấu thì làm sao? Mẹ tôi dù sao cũng là vợ chính thức của cha, được cha cưới hỏi đàng hoàng, còn các người dù có cao đến mấy thì cũng chỉ là phận thiếp thất, dám chỉ tay năm ngón vào mặt tôi, các người không thấy mình đã quản quá nhiều sao?"

Nhật phu nhân và Minh phu nhân không phải là người hiền lành gì, giờ đây đôi mắt của họ đều toát lên vẻ bén nhọn, Momoha vẫn thút thít khóc lớn, Tanami hừ giọng nói.

"Khóc khóc khóc, cho dù mày có khóc thì thằng cha của mày cũng chả về đây đâu."

Nhật phu nhân bị chọc giận đến cười gằn.

"Thục phu nhân trở về rồi, Tam tiểu thư có chắc là sẽ hứng hết sự trả đòn của cậu ấy không?"

"Ta là con vợ cả, thứ ti tiện đó cũng dám động vào ta."

Đúng là không thể dạy nổi mà, Minh phu nhân khó chịu nghĩ rồi nhàn nhạt nhìn Nhật phu nhân.

"Quản lý nội vụ là chuyện của cô, tôi không dám quyết định."

Nhật phu nhân giao Momoha trong tay cho Minh phu nhân, lại quay về bế Raion, khi tay của Raion lỡ chạm vào tay áo của Tanami, nàng cau mày lấy khăn tay lau cho cậu bé rồi mới bế về phía còn lại.

"Dù sao tiểu thư cũng đã khinh thường thiếp thất chúng ta đến thế rồi, vậy thì chúng ta cũng không cần dạy dỗ nghiêm khắc làm gì, cứ truyền mấy lời này đến cho Gia chủ đi."

Sắc mặt của Tanami tối sầm, cô bé hung hăng nói.

"Mẹ của ta sẽ không để các người muốn làm gì thì làm."

"Ha, vậy sao?"

Minh phu nhân cười lạnh, Nhật phu nhân lại nhẹ nhàng bảo.

"Người hầu bên cạnh Chủ mẫu có nói, việc Tam tiểu thư gây ra thì tiểu thư phải tự chịu trách nhiệm, chúng ta không cần phải nhúng tay vào."
~•~

Sakurako: Hồi đó mà không cản là giờ mi cũng chả ra đời được đâu ha :)

Manjirou: Đằng này không cản là nhà chính bị phe nổi loạn san bằng rồi :)

Momoha: Ăn rồi báo không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top