Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tiền truyện 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa đông ở nhà chính đặc biệt lạnh lẽo. Nhất là tuyết, tuyết rơi triền miên và đọng lại trên những nơi mà nó rơi trúng.

Tuyết năm nay còn dày và nhiều hơn những năm trước. Hắc Xuyên phu nhân, Karen thở ra một hơi, bàn tay thon thả, trắng muốt xinh đẹp vỗ về lên lư nhỏ có tác dụng sưởi ấm, miệng cũng khẽ khàng ngâm nga vài tiếng xem như để giải tỏa. Nàng ta chính là một trong những phu nhân của Gia chủ đời thứ ba mươi của nhà Kisaki, và đồng thời nàng ta cũng là vị phu nhân được Gia chủ sủng ái nhất, thế nên dung mạo dù đã là ngoài bốn mươi cũng không thể nhìn ra chút nếp nhăn nào.

Huống hồ, bây giờ nàng ta còn đang có tâm trạng tốt nên khuôn mặt sắc sảo, đẹp đẽ cũng tràn ngập sự vui vẻ và bình thản. Nàng ta nhìn ra mảnh sân vườn rộng lớn đã bị tuyết trắng phủ kín thì có chút muốn chìa tay ra để chạm vào hạt tuyết kia.

"Phu nhân."

Người hầu thân cận của nàng, Maya mở cửa phòng ra rồi thấp giọng gọi nàng. Phòng ngủ được bài trí tinh xảo nhưng lại thiếu hơi người càng khiến tiếng nói thấp, và nhẹ này càng được phóng đại. Hắc Xuyên phu nhân thu tay lại, nàng thẳng người rồi xoay người lại, khuôn mặt vui vẻ giờ lại trở nên lạnh nhạt.

"Chuyện gì?"

Maya cúi thấp đầu, cung kính bảo.

"Dạ thưa, Gia chủ cùng Chủ mẫu cho gọi người đến Hạ Nguyệt Viên ạ."

Nàng nhìn tuyết đang rơi nặng hạt, đôi mắt phượng nhẹ nhàng híp lại. Gia chủ biết nàng là người sợ lạnh cho nên vào những ngày tuyết rơi nặng hạt thế này sẽ ít cho người đến gọi nàng, chỉ e là có chuyện nên mới sai người đến gọi nàng.

"Ta đã biết. Maya, giúp ta đổi quần áo."

Maya nghe xong thì đứng dậy, cô đi đến chỗ của Hắc Xuyên phu nhân, ân cần đỡ nàng dậy rồi dìu đến trước gương trang điểm để chỉnh trang lại cho chủ nhân của mình.

"Phu nhân, Maya ban nãy có nghe mấy người hầu khác nói là Gia chủ cùng Chủ mẫu đều đang tức giận."

Nàng ta bình thản thoa ít son lên môi, trong lòng cũng không ngừng suy đoán về lý do mà nam nhân quyền lực nhất kia nổi giận. Mà không chỉ riêng hắn, cả vị Chủ mẫu tính tình ôn hòa dễ chịu kia cũng bị chọc cho xù lông, lý do bên trong thật đúng là khiến người ta vừa nghe đã tò mò.

Nàng ta vẫn nên giữ sức để xem thử trò vui đi thôi, Hắc Xuyên phu nhân cong môi cười nhạt rồi đưa tay cho Maya đỡ dậy, cô ân cần đỡ chủ nhân của mình rồi lại nhỏ nhẹ bảo.

"Phu nhân, đường hôm nay rất trơn, người đi cẩn thận ạ."

Nàng nhẹ gật đầu một cái, sau đó thì được Maya dìu đi, mấy người hầu theo sau cũng cẩn thận bung dù che cho nàng. Một đoàn người như vậy, đi một đường thật dài đến Hạ Nguyệt viên rồi dừng lại.

"Mẹ ơi."

Hắc Xuyên phu nhân nhìn về phía bên trái của mình, trên khuôn mặt đạm nhiên của nàng cũng xuất hiện một nụ cười hiền từ, ấm áp.

"Tetta đấy sao? Sao con đến đây mà không mặc thêm áo ấm? Lại đây."

Kisaki Tetta, con trai thứ sáu của Gia chủ với một vị phu nhân quá cố, và cũng là đứa con nuôi duy nhất dưới gối của nàng nên nàng luôn rất yêu thương và quan tâm đến hắn.

Thiếu niên tuổi mười lăm như là một vầng thái dương ấm áp, mạnh mẽ, Hắc Xuyên phu nhân vùi vào tay hắn lư đồng sưởi ấm rồi nhẹ nhàng bảo.

"Con khờ quá, ra ngoài cũng không biết mang theo đồ gì sưởi ấm... Thôi, cũng được, vào đây với mẹ, sẵn thì thăm Bát thiếu gia của Chủ mẫu luôn."

"Dạ."

Mẫu tử hai người bước vào trong phòng uống trà chính của Hạ Nguyệt viên. Hạ Nguyệt viên chính là nơi ở của Chủ mẫu, đồng thời cũng là 'viên' lớn thứ tư chỉ sau Triều Dương viên của Gia chủ, Vạn Thọ viên của Lão phu nhân và Khổng Tước viên của Thái hậu.

Hắc Xuyên phu nhân đi vào phòng, trong phòng đã được bật sẵn hệ thống sưởi ấm rất ấm áp nên nàng cũng không cảm thấy quá lạnh. Bên trong đương nhiên chính là Gia chủ cùng với Chủ mẫu đang ngồi thưởng trà.

"Gia chủ, Chủ mẫu."

Nàng nhẹ nhàng cúi đầu chào cả hai, Gia chủ gật đầu nhìn nàng rồi lại nhìn Tetta đang đứng bên cạnh nàng, giữa mày cau chặt được thả lỏng ra và biểu tình căng thẳng trên mặt cũng dần biến mất. Chủ mẫu cũng dịu dàng mỉm cười rồi hiền từ bảo.

"Hắc Xuyên phu nhân, Tetta, ta cùng với Gia chủ gọi hai người đến đây bất chợt hẳn là đã khiến kinh sợ. Momo, mau mang trà bánh lên cho phu nhân cùng với Lục thiếu gia đi."

Chủ mẫu của nhà Kisaki là một người phụ nữ rất đẹp và hiền hậu, khí chất trên người nàng ta cũng ấm áp và hòa đồng như là gió xuân mát dịu nhưng với Hắc Xuyên phu nhân thì nữ nhân này lại chẳng hề tốt đẹp như vẻ bề ngoài của mình. Nàng ung dung ngồi xuống rồi nhìn thấy con trai của mình đã đi đến phía đối diện.

"Gia chủ, chẳng hay, người cho gọi thiếp thân cùng Tetta đến là vì việc gì quan trọng?"

Gia chủ thu lại chút nhẹ nhàng trên mặt rồi hừ giọng, Chủ mẫu cũng thở dài rồi nhìn Tetta đầy áy náy.

"Ta biết rằng con cùng với Hắc Xuyên phu nhân rất xem trọng thiên kim nhà Tachibana. Thế nhưng, bên nhà Tachibana vừa mới báo đến là vị thiên kim đó đã bị người ta ám sát."

Tetta siết chặt tay mình lại, cả người đều như chết lặng khi nghe được tin sét đánh đó. Ai ai cũng xem thường hắn là kẻ không cha không mẹ, là kẻ thấp kém nhất trong số các anh em của mình, người duy nhất không xem thường hắn, yêu mến và kính trọng hắn, người mà hắn luôn muốn cưới làm vợ vậy mà lại bị ám sát?

"Nhưng nhờ thần phật phù hộ, thiên kim đã được các vị bác sĩ cứu chữa thành công rồi."

Hắc Xuyên thở phào đầy nhẹ nhõm rồi nhìn sang con trai của mình, nàng hơi mỉm cười nhè nhẹ rồi nói.

"Thế thì hay quá, đợi cho nàng ấy khỏe lại thì hôn ước giữa bọn trẻ xem như đã có thể thực hiện rồi."

Nói đến đây, khuôn mặt tươi cười của Chủ mẫu hơi khựng lại trong phút chốc, còn Gia chủ thì lại tức giận ném mạnh cái ly xuống sàn khiến tất cả mọi người trong phòng đều chấn kinh.

"Cưới, cưới ai?"

Hắc Xuyên phu nhân cau mày, nàng như đã nhận ra điểm bất thường nên liền vội đổi cách nói.

"Là hôn sự của Tetta, Gia chủ, Tetta cũng đã mười lăm rồi, bản thân của thằng bé cũng đã có người mà nó thích."

Gia chủ nhìn sang con trai đang bày ra vẻ mặt bình thản thì hừ giọng, Chủ mẫu cũng khẽ thì thầm hai từ 'nghiệt ngã' rồi nhìn sang nữ hầu của mình.

"Cho gọi nàng ấy vào đây."

"Dạ."

Hắc Xuyên phu nhân chỉ nhìn thấy Momo đi ra khỏi phòng trong chốc lát rồi lại thấy cô ta trở về, theo sau chính là một người phụ nữ có mái tóc đen nhánh như mực mài.

Nàng ta có một vẻ đẹp thanh cao và sắc nhọn như lưỡi kiếm, đôi môi của nàng ta thì đỏ rực như một đóa hồng mai kiêu kỳ đang thỏa sức vươn mình trong nền tuyết. Một nữ nhân xinh đẹp và áp đảo như vậy khiến cho Chủ mẫu cùng Hắc Xuyên phu nhân đều bị choáng ngợp đôi chút, Gia chủ thì lại điềm nhiên nhìn nàng rồi gật đầu.

"Cô năm, cô đợi có lâu không?"

"Dạ không, thưa anh trai."

Nàng ta nhếch môi cười rồi đi đến chỗ ngồi bên cạnh Tetta, Hắc Xuyên phu nhân cũng cười nhưng tay thì lại siết chặt đến trắng bệt.

"Ngũ trưởng lão, cô ghé chơi bất ngờ thật đấy."

Ngũ trưởng lão là em gái ruột cùng cha, cùng mẹ của Gia chủ. Nàng ta là một nữ nhân rất mạnh mẽ, cao ngạo và xinh đẹp như là một ngọn lửa luôn bùng cháy dữ dội, nàng ta chính là Sakurako, là đóa anh đào đẹp đẽ nhất, can đảm nhất mà gia tộc này từng sinh ra.

"Sakurako, em ở đây thì cũng tranh thủ nói vài ba lời cho Karen đi. Về vụ việc của nhà Tachibana ấy."

"Dạ thưa anh."

Sakurako thu nét tinh nghịch của mình lại rồi nhìn thẳng vào mặt của Karen, nàng ta có chút khó chịu với đôi mắt phán xét kia của đối phương nên liền bảo.

"Ngũ trưởng lão, ta rất sợ lạnh cho nên không thể ở lại đây lâu đâu."

Sakurako cũng cười, một nụ cười tràn ngập quỷ dị.

"Thiên kim nhà Tachibana hôm nay bị ám sát bởi thân tín của ta. Nhà Tachibana vì tư lợi riêng, bắt tay với phía cảnh sát và phản bội lại nhà chính. Nên theo như luật, chúng ta phải trừ khử họ."

"Không thể được!"

Kisaki quát lên một tiếng làm mọi người đều giật mình. Hắc Xuyên phu nhân thấy con trai mình kích động thì kinh hoàng muốn ngăn hắn lại, Sakurako cũng nheo mắt bảo.

"Phải, đương nhiên là thủ hạ của ta không làm được. Lý do là vì nhà Tachibana chính là thân nhân của Tam trưởng lão. Nhưng mà tội phản bội này rất nặng, sau khi ta cùng các trưởng lão khác nghị sự thì đã đưa ra quyết định. Trục xuất khỏi gia phả, con gái trong vòng ba đời không được phép gả cho bất kỳ ai của hai nhà chính phụ, ngoài ra cũng không được phép đề cử người thuộc nhà này lên làm trưởng lão. Tiếp đến, chính là giải quyết những người qua lại với nhà Tachibana, tất cả đều đã bị điều tra và lục soát nhà cửa rồi."

Từng lời mà Sakurako nói, từng biểu cảm lẫn ý cười nơi đáy mắt đều làm cho Hắc Xuyên phu nhân cảm thấy rét buốt và tê dại đầu óc. Nàng bây giờ thật sự chẳng khác gì một khúc gỗ bị cắm chặt ở trong căn phòng này vậy. Nhà Tachibana trước đây luôn qua lại thân thiết với nàng và con trai nàng đột ngột phản bội lại nhà chính, thật sự chẳng khác gì là đang tát vào mặt nàng và Tetta vậy. Gọi nàng đến đây hôm nay có lẽ là vì muốn thanh lý môn hộ đây mà.

Sakurako nhìn nữ nhân trước mắt mình đang siết chặt cốc trà trong tay thì trong lòng không khỏi có chút cảm thấy hả hê. Nàng vốn dĩ không hề ưa gì Hắc Xuyên phu nhân, lý do bên trong thì lại vô cùng xấu hổ, nhưng vì là xấu hổ cho nên nàng mới càng thêm tức giận và đau lòng khi nhớ đến.

Gia chủ thấy Sakurako đã nói xong thì liền gật đầu hỏi.

"Chuyện đã giải quyết xong rồi chứ?"

Sakurako gật đầu rồi cung kính đáp.

"Anh trai, nhà Tachibana hiện giờ đã chuyển đến nơi khác sống rồi. Nhưng tam trưởng lão thân là người của nhà đó thì nên giải quyết thế nào? Dẫu sao, ông ấy cũng là thân tín của cha trước đây."

Gia chủ mơn trớn chiếc vòng trong tay như đang ngẫm nghĩ. Hắc Xuyên phu nhân thấy chuyện này cũng không thuộc về phạm trù của Hậu viện thì vội muốn đứng dậy, nàng cũng muốn ra hiệu cho con trai nuôi của mình đi cùng thì lại thấy hắn căng mặt ngồi tại chỗ.

Trời ạ! Lồng ngực của nàng phập phồng, sắc mặt cũng tái nhợt khi thấy bộ dáng muốn ở lại đến cùng để nghe Gia chủ nghị sự của hắn. Đứa con này của nàng thật sự là điên rồi, điên vì một nữ nhân đến từ một gia đình đã phạm tội.

"Thưa cha, xin người hãy giơ cao đánh khẽ. Cho dù nhà Tachibana có sai nhưng Tam trưởng lão tốt xấu gì cũng là trưởng bối, nếu ta ra tay mạnh thì e là sẽ khiến nhân tâm lay động."

Thiếu niên kia dõng dạc nói, Chủ mẫu dù không hài lòng nhưng cũng không nói gì, nàng ta nhẹ nhàng nâng tách trà của mình lên, im lặng tỏ vẻ không muốn nói gì. Gia chủ cũng nhìn hắn chăm chăm rồi âm trầm nói.

"Con đang muốn xin tha cho kẻ phản bội sao?"

Tetta hơi siết tay mình lại, hắn ta biết điều này sẽ chọc giận người cha này của mình, nhưng mà bản thân của hắn thì lại không muốn trợ lực duy nhất của mình là nhà Tachibana mất đi.

Với lại, đây có lẽ cũng là điều mà Ngũ trưởng lão mong muốn. Hắn nhìn sang nữ nhân kiều diễm đang uống trà rồi chớp mắt, nhẹ nhàng mà đanh thép bảo.

"Thưa cha, con chỉ là nghĩ, tam trưởng lão cùng các vị trưởng lão khác đều đã cực nhọc hết một đời rồi. Nếu như họ có làm gì sai sót thì đó cũng là chuyện nhỏ so với những chuyện lớn mà họ đã làm, cống hiến cho nhà chính. Nếu thật sự muốn giải quyết thì xin cha hãy để họ được rời khỏi chức vị và sống một cuộc đời an nhàn, hạnh phúc."

"Con thật sự nghĩ như thế sao?"

Sakurako nhìn Kisaki một hồi rồi không nhịn được mà buộc miệng hỏi ra nghi vấn của mình. Gia chủ lại không hề thay đổi thái độ gì mà không nóng không lạnh hỏi tiếp.

"Con cho rằng, các trưởng lão sẽ dễ dàng nhường ra vị trí của họ sao?"

"...."

Tetta không trả lời, gia chủ hừ giọng một cái rồi nhìn sang Hắc Xuyên phu nhân, oán trách.

"Mọi khi Tetta đều trả lời và học hỏi rất tốt, ta vốn dĩ đánh giá rất cao cách dạy dỗ của em, nhưng xem ra là ta đã nhầm rồi."

Hắc Xuyên phu nhân nhợt nhạt cười rồi ôn nhu bảo.

"Đều là lỗi của thiếp thân, Gia chủ đừng tức giận."

Tetta nhìn Gia chủ như muốn nói gì thì Sakurako bên cạnh lại thản nhiên bảo.

"Nếu như em nói, em cũng ủng hộ cách làm này của Tetta thì anh thấy thế nào?"

"Sakurako, đây không phải là chuyện mà em có thể xen vào đâu!"

Gia chủ lớn tiếng mắng người em gái cao ngạo của mình. Đứa em gái này của người, thân là con gái út trong nhà, lại là con gái ruột của Gia chủ trước cùng Chủ mẫu nên từ nhỏ nàng ta đã luôn được yêu thương và cưng chiều rồi. Không chỉ lớn lên có tính tình kiêu ngạo, bất phàm mà lá gan của nàng ta cũng vô cùng lớn. Không chỉ suốt ngày đi khắp nơi làm loạn mà đến tuổi kết hôn rồi cũng không biết tốt xấu gì mà liền tự ý gả cho một nam nhân bên ngoài! Bây giờ còn định hùa theo vãn bối để phế bỏ các vị trưởng lão khác, đúng là hồ đồ! Thật sự hồ đồ! Chủ mẫu thấy Gia chủ tức giận đến mặt mũi đỏ bừng thì vội đưa trà đến rồi vuốt lưng cho người.

"Mình à, đừng tức giận, cô năm chỉ là đang muốn nói giúp cho tiểu bối thôi. Cô năm à, lâu rồi cô mới về nhà, cũng đừng quá quắt như vậy."

Sakurako ngày nhỏ chưa bao giờ biết sợ ai cũng như kiêng nể gì, bản thân nàng ta cũng là người có tính cách rất thẳng thắn cho nên liền nói thẳng.

"Anh trai giao cho ta chức vụ Ngũ trưởng lão, mỗi khi ta cùng với các trưởng lão khác bàn bạc về công vụ đều chỉ là những lão nhân mắt mờ, tai kém, lúc nào cũng cằn nhằn rồi luôn miệng bảo không được cái này, không được cái kia. Bữa trước, còn thấy Đại trưởng lão tuổi cao nên lên cơn đau tim ngay trong cuộc họp, còn không cho người ta về quê dưỡng lão thì sớm muộn gì mấy vị đó cũng sẽ quy thiên ngay trong phòng họp."

"Sakurako!"

Sakurako đứng phắt dậy, đôi mắt đen láy tràn ngập sự lãnh đạm cùng cao ngạo của một vị phu nhân quyền quý, cao sang.

"Anh trai, em chỉ là đang nói sự thật mà thôi. Người trẻ tuổi, có tài cũng như là hạt giống đang chuẩn bị nảy mầm, anh có thể kiềm chế và không cho chúng vươn lên được bao lâu nữa chứ?"

Nói xong, nàng lại cười lạnh. Đôi mắt phượng cũng nhìn hết những người trong phòng rồi nhẹ nhàng nói tiếp.

"Em sẽ tự mình rời khỏi vị trí trưởng lão xem như làm gương. Mong anh trai cùng chị dâu có thể thành toàn."

Nàng ta xoay người rời đi đầy kiên quyết, mái tóc đen óng ả bay lên như một chiếc roi mây xé gió mà đập xuống mặt đất. Gia chủ tức giận lại chẳng thể làm gì, người tức giận bảo.

"Càng lúc càng không ra thể thống gì!"

Tất cả mọi người đều im lặng không dám ho he lời nào. Hắc Xuyên phu nhân thì lại căng thẳng, sợ hãi đến mức như đang đi trên một sợi dây căng, tứ phía là khoảng không vậy.

Sakurako kia cho người lục soát sao? Như vậy thì thân nhân của nàng và Đào Hoa viên có bị ảnh hưởng không đây?

Maya ở bên ngoài, lấy cớ mang thêm lư đồng cho nàng đã trở về. Cô ta vội đi đến, chào Gia chủ cùng Chủ mẫu đầy cung kính rồi quỳ xuống, thì thầm vào tai nàng.

"Ngũ trưởng lão đã bỏ qua chỗ của chúng ta."

Hắc Xuyên phu nhân thở phào nhẹ nhõm rồi bình tĩnh nhìn Gia chủ đặt cái vòng tay vào hộp nhung.

"Vốn dĩ ta đang định tặng quà mừng tuổi cho Manjirou nhưng xem ra là không được rồi."

Gia chủ buồn bực đứng dậy, tất cả mọi người cũng không thể ngồi, họ đồng loạt đứng lên rồi nghe Gia chủ bảo.

"Tetta, con đi với ta đến Triều Dương viên. Còn chủ mẫu và Hắc Xuyên phu nhân thì tiếp tục trò chuyện đi."

"Dạ, Gia chủ đi đường cẩn thận."

Chủ mẫu nhìn Hắc Xuyên phu nhân rồi ôn nhu an ủi.

"Gia chủ gọi Tetta đến hẳn chỉ để dặn dò, Hắc Xuyên phu nhân cũng đừng lo lắng."

"Thiếp thân chỉ lo rằng Tetta nói lời không hay sẽ chọc giận đến Gia chủ mà thôi."

Chủ mẫu điềm nhiên cười, nói.

"Tetta là một đứa trẻ rất thông minh. Về sau làm trưởng lão chắc chắn sẽ là cánh tay phải đắc lực cho Mamoru."

Hắc Xuyên phu nhân rũ mắt rồi kính cẩn đáp.

"Đó là lẽ đương nhiên rồi, thưa Chủ mẫu. Con của thiếp thất thì làm sao có thể cao quý hơn con của chính thê chứ? Có điều, Tetta là người rất thông minh và kiệt xuất, thiếp thân nghĩ nó sẽ không đơn giản là làm trưởng lão thôi đâu."

Momo nghe thấy nàng ta nói vậy thì định quát lên, nhưng Hắc Xuyên phu nhân lại không sợ hãi gì mà ngang nhiên bảo.

"Thiếp thân một lòng kính trọng và yêu quý người nên xin người đừng lo lắng. Thiếp thân sẽ trở về và dạy bảo Tetta thật tốt, đến khi nào đứa nhỏ đó thấm nhuần và hiểu rõ đích thứ khác biệt, tôn ti trên dưới rồi mới thôi."

"Trời cũng đã lạnh, thiếp thân xin về viên của mình để nghỉ ngơi."

Momo nhìn Hắc Xuyên phu nhân rời đi cùng với nữ hầu thân cận của mình thì cắn môi.

"Thật đúng là không biết tốt xấu! Ả ta chẳng qua chỉ là thiếp thất nhỏ nhoi mà cũng dám lên mặt với người, Chủ mẫu của nhà Kisaki sao?"

Chủ mẫu im lặng uống trà, hai mắt đen thẳm không thể nhìn ra chút tình cảm nào làm Momo sợ hãi. Nàng ta vội lùi lại rồi quỳ xuống dập đầu.

"Phu nhân bớt giận, phu nhân bớt giận!"

Chủ mẫu thấy nữ hầu thân cận của mình dập đầu thì hờ hững nói.

"Thay vì ở đây phỏng đoán suy nghĩ của cô ta thì ngươi tốt nhất là nên đi bái phỏng một nhà Ngũ trưởng lão đi. Ả ta ngày hôm nay nói giúp cho tạp chủng kia rồi thì ngày sau, không chừng là sẽ giúp tạp chủng kia lên làm gia chủ đấy."

Nhưng Lục thiếu gia cũng chỉ là con của thiếp thất, tuy rằng thông minh lanh lợi thì cũng không thể sánh bằng Bát thiếu gia được, phu nhân đâu cần phải để mẹ con bọn họ vào mắt! Momo dù rằng thắc mắc là thế nhưng cũng không dám ho he gì nhiều, nàng ta im lặng lùi về rồi rời khỏi phòng uống trà. Chủ mẫu cũng im lặng nhìn căn phòng vắng vẻ rồi thì thầm, hai mắt cũng sáng lên và tràn đầy toan tính.

"Manjirou kia chỉ có thế là hôn phu của Mamoru con ta, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi tung hoành đâu, Sano Sakurako!"
~•~

Kisaki 15 tuổi, Mikey 2 tuổi, Shinichirou 12 tuổi.

Ra trước tiền truyện nha, còn chính truyện thì khi nào xong 'Lột xác' sẽ nhảy qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top