Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1. Cuộc sống mà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi là Đoàn Văn Hậu, năm nay 20 tuổi,sống tại Hà Nội. Gia cảnh bình thường, tiền đủ sinh hoạt hằng ngày, hằng năm đi du lịch một vài chuyến. Hàng ngày ngoài chạy deadline, tôi còn có một thú vui nho nhỏ là chơi game. Tuy ngày trước suýt trở thành thằng vô học vì chơi game nhưng cũng nhờ nó mà tôi tìm được đam mê thật sự của mình.

Năm 19 tuổi, tôi gia nhập công ty Park. Nói là công ty thì không đúng lắm, chứ tôi cảm thấy nó giống tổ chức hơn. Nhưng đàn anh của tôi vẫn bảo: "Gọi là công ty cho sang mồm chứ chú nghĩ mà xem, giới quý tộc như anh lại làm việc cho cái tổ chức, nghe nó có báng bổ không chứ lại". Đó, và vì tôi bé tuổi hơn nên tôi đành nghe theo. Công ty chúng tôi bề ngoài chính là công ty tổ chức sự kiện, nhưng thực ra nó là động ga... Ý tôi là công ty từ thiện. Đứng đầu công ty của chúng tôi là ông Park Hang Seo - một doanh nhân người Hàn. Làm ở đây 2 năm rồi nhưng thực ra tôi cũng chưa một lần gặp ông ấy. Nghe mọi người nói ông ấy thân thiện và đáng yêu lắm, mỗi tội hơi bé... À mà thôi. Không biết thực hư ra sao nhưng tôi vẫn luôn dành cho ông một sự yêu quý kỳ lạ. Bởi lẽ mỗi lần ông đi công tác trở về, chúng tôi ai ai cũng nhận được một món quà nhỏ. Lúc thì là đồ ăn, lúc thì mấy cái móc khóa xinh xinh, hay ngay trên bàn tôi hiện nay cũng có một cái kính mát của ông tặng. Lần gần đây nhất, sau khi trở về từ quê hương Hàn Quốc, ông đã đem tặng mỗi phòng một hộp bánh truyền thống Hàn Quốc mà tôi không nhớ tên. Công nhận là nó ngon ghê, nhắc đến lại muốn ăn...

Quyền lực đứng sau ông Park trong công ty này, chính là trợ lý Lee Young Jin. Ông Lee quen với ông Park từ lâu lắm rồi, trước cả khi công ty Park được thành lập. Không biết tin đồn này từ đâu ra, nhưng anh họ - người giới thiệu tôi tới công ty và cũng đang làm việc ở đây, đã từng kể tôi rằng, ngày xưa hai người ghét nhau lắm, nhưng rồi một lần, ông Park cứu ông Lee thoát chết, thế là ông Lee quyết định trở thành cánh tay phải cho ông Park, nguyện cống hiến cả đời cho sự nghiệp của ông ấy. Nghe có điêu không? Tôi còn lâu mới tin. Câu truyện sặc mùi drama kiểu này thì lừa được ai. Nhưng vì sợ bị người ấy của anh họ nã súng nên tôi cũng đành kệ. Tôi đã gặp ông Lee nhiều lần, chủ yếu là lúc ông mang quà của ông Park đến cho chúng tôi. Nhưng trái ngược với tính cách (trong lời đồn) của ông Park, ông Lee là một người ít nói và cực kỳ chuyện nghiệp, quy củ. Tuy vậy, ông vẫn rất quan tâm đến chúng tôi, và rất hay hỏi thăm sức khỏe chúng tôi. Quả là ấm lòng mà~
Dưới đó là các phòng ban, công ty chúng tôi có tổng sáu phòng: phòng Truyền thông, phòng Nội dung, phòng Media - Design, phòng Nhân sự, phòng Hậu cần và phòng Tài chính. Tôi là thành viên của phòng Media - Design, nhưng có lúc, tôi bắt buộc phải sang bên Nhân sự phụ giúp. Tôi nhiều lúc thật sự muốn chửi, tại sao tôi phải đi làm cái việc này trong khi anh giai Trần Đình Trọng và anh giai Duy Mạnh bên Nhân sự chạy đi đóng drama lung tung để chọc tức ai đó chứ? Biết là anh ốm nên bày trò, nhưng em cũng có deadline chứ bộ? Có người yêu mà ngon à? Bằng tuổi là em đánh lâu rồi đấy. Nhưng tôi vẫn luôn kịp thời kiềm chế được vì tôi vẫn chưa muốn bị anh Mạnh đuổi khỏi công ty đâu... Bù lại, anh Đình Trọng cũng rất hay khao tôi ăn, nên tôi sẽ coi như không có gì.

Anh em chúng tôi có một nhóm chat nhỏ, gồm khoảng 20 người. Đầu tiên các anh bảo là để bàn công việc, mà thực hư ra sao, còn lâu mới nói. Nó thật ra chẳng khác m* gì một cái ổ tình yêu của mấy ông thích nhau mà không dám nói, chỉ giỏi thả bả nhau cả. Ngoài đời chưa đủ à? Đã vậy còn lôi một đứa FA 20 năm vào nữa, các anh sống có trái tim hơn đi?

Đấy, vừa nói xong...

' Ê Hai, sang sửa tao cái máy '

Anh Toàn ơi, máy tính anh hỏng đều đặn ghê nhỉ?

' Ok '

Nhặt giá lại đi anh Mạnh.

' Alo Anh Phượng ơi, trưa nay anh muốn ăn gì? '

Thôi, anh thì không có gì rơi đâu anh Thanh ạ.

' Vậy mình lên phố ăn nhé? Em biết chỗ bán bún đậu mắm tôm ngon lắm nè'

Anh nhắm về kịp không mà đòi phi lên đấy ăn?

' Hay mình ăn miến trộn cho đỡ mùi anh? Chỗ sau công ty mình ấy? '

Kiểu gì anh Phượng cũng chê ít cho xem.
' Anh cứ chê ít chứ lần nào ăn anh chả gắp sang cho em? '

Biết ngay mà...

Nói có nửa câu thôi mà mình đã phải ăn một đống gato rồi...

' Alo, Pinky Comestic xin nghe '

May mà mình không phải người duy nhất không có gấu trong đây.

' Dạ sản phẩm 3CE Velvet Lip Tin bên mình còn nha bạn, bạn muốn lấy màu nào nhỉ? '

Anh Di giỏi ghê, không cần check hàng cũng biết, đã thế tay thì chỉnh ảnh thoăn thoắt mà mồm vẫn chào hàng được...

' Màu Null Set đúng không ạ? Vậy là một 3CE Lip tin màu Null Set. Bạn có muốn mua thêm gì không nhỉ? Bên mình hiện đang sale xịt khoáng 30% đấy ạ...'

Thôi chịu, đây không thuộc tầm hiểu biết của mình... Đi lấy nước uống cho trôi nào...

Từ từ, ai đang lấp ló ở kia vậy...

- ' Ơ anh Mạnh, anh làm gì mà... '

Y như thằng trộm chó thế...

' ... Không có gì'

Ơ hay chưa gì đã quay đi rồi. Bình thường thì tí tởn với anh Trọng lắm cơ mà...

Chán anh lắm...

Muốn ngắm anh Duy thì vào hẳn phòng mà ngắm ấy...

Ngại quá mặt đỏ đến không giấu được luôn kìa. Tuy anh không phải quỳ tím nhưng anh có cần em cho anh tý bazơ không?

Vậy mới nói, đóng drama nhiều quá cũng chả để làm gì. Thích mà lại không dám nói, định để người ta chờ đến bao giờ đây?

Haiz...

Đúng là đang thời điểm công việc không có gì căng thẳng nên các anh đi thính nhau nhiệt tình ghê vậy đó...

Cuộc sống mà, xung quanh tôi ai cũng thích làm tôi ghen tị hết.

Lấy nước nhanh không lại sặc đường bây giờ.

ʕ•ﻌ•ʔ

Hello

Cảm ơn mọi người vì đã đọc cái fic nhảm nhí này

Mong mọi người giúp đỡ nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top