Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2.Biệt lai vô dạng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tông chủ ta liệu còn gặp được người?

'Tiểu tử này! Lạc quan chút coi! Sao lại như tông chủ mấy đứa rồi?'

Một giọng nói nhẹ nhàng âm vang trong đại não hắn kèm theo tiếng Thanh Tâm Linh đánh từng hồi vào tiềm thức càng lúc càng rõ

Giọng nói này.....hắn đã từng nghe khi còn nhỏ, đã rất lâu rất lâu mới lần nữa nghe thấy thanh âm người này cất lên... 

Lần cuối cùng người này đối với hắn nói: 'A Vũ! Sau này ta sẽ rất lâu mới trở lại đây. A Vũ có thể giúp ta một chuyện được không?..... Giúp ta...nhìn tới tông chủ ngươi một chút. Ta không thể nhìn tới hắn sau này được nữa! Còn nữa....A Vũ hảo hảo chăm bản thân thực tốt! Ta hiện không biết bao giờ mới trở lại...Giúp ta, được không?' 

Một tiểu hài tử thân mặc tử y đối thân lục y nữ tử gật nhẹ đầu, nở nụ cười rạng rỡ như dương quang ngày đông chỉ có nơi khóe mắt hơi đỏ lên. 

Giang Vũ mơ hồ nhớ lại vài hồi ức vụn vặt, vui mừng nhìn không gian xung quanh. Dừng lại trước một nữ tử thân mang lục y điểm xuyết vài bông liên hoa bằng chỉ bạc đứng cách khu rừng không xa đối hắn mỉm cười nhẹ, tiếng chuông bạc vang vọng trong tâm thức hắn mang theo một câu nói: 'Lâu không gặp, A Vũ!'

'Tiền bối, người cũng vậy!'

Thanh Tâm Linh vang lên, báo hiệu vầng nguyệt đã khuất lần nữa quay lại thế gian, báo hiệu đại nạn lần nữa lại đến. Đại nạn lần này....liệu có phải nhân quả con người phải tiếp nhận?

Bóng lục y biến mất sau bóng cây cùng lúc âm vang tiếng gào thét đầy đau đớn từ đám quái thú. Cả đám quái thú đột ngột dừng lại, không cử động nữa khiến đám thiếu niên không khỏi sợ hãi. Lập tức quái thú bắt đầu cử động một cách cứng ngắc, đám trẻ hồi thần chuẩn bị lao vào đánh tiếp lại không ngờ tới.... đám quái vật này tự dùng tay đâm vào ngực mình, chết!

-Một lũ sâu bọ như các ngươi mà cũng dám hiên ngang xông vào địa bàn của ta?Nực cười!

Thanh âm lạnh lẽo vang khắp chốn. Đám trẻ ngước lên nhìn, một lục y nữ tử xinh đẹp...không...phải dùng bốn chữ Nghiêng nước nghiêng thành mà nói: gương mặt nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo, bàn tay phải xuất hiện các sợi chỉ bạc quấn lấy mỗi đầu ngón tay...như đang điều khiển thứ gì đó. Vầng nguyệt đằng sau tựa soi sáng thân lục y càng thêm nổi bật. 

Rõ ràng là cùng một người nhưng hình ảnh hiện tại cũng vừa nãy lại khác xa nhau. Nếu nói nụ cười khi nãy chính là vầng nguyệt tú rọi sáng bầu trời đêm thẳm, hiện lại mang khí chất như bậc đế vương, cao ngạo nhìn xuống hồng trần dưới kia. Ánh mắt không còn chứa sự ôn nhu, dịu dàng thay vào đó không còn một tia cảm xúc, lạnh nhạt nhìn lướt qua khung cảnh nhuốm màu huyết nhục, tay phải vốn thả lỏng, nắm chặt lại một đường giơ lên cao. Lập tức, những sợi dây vô hình nương nhờ ánh nguyệt trở lại màu bạc vốn có. 

'Xoẹt' một tiếng đám quái thú vừa chết biến thành hàng ngàn mảnh nhỏ, xác thịt thối rữa ngay khi chạm vào sợi chỉ bạc tan ra trong tức khắc. 

Hiện chung quanh đám nhóc chỉ vương lại bãi chiến trường khốc liệt ban nãy, tất cả đám quái thú đều tan thành cát bụi ngay trước mặt họ! Nếu không phải mọi vật xung quanh bị đạp đổ, tan nát hết, bọn trẻ cũng không ngờ được mình vừa mới đi đánh trận. Nữ tử kia vẫn đứng trước mỏm đá cao, tay trái nhẹ vung một cái về phía lỗ hổng khiến nó nổ một cái rồi biến mất. 

(nói chính xác thì nổ tan luôn cả lỗ hổng -_-Bày đặt văn chương cái giề!)

Chưa kịp hồi thần cái gì vừa nổ, cả đám đứa nào đứa nấy hai mắt nặng trĩu và rồi....

'RẦM!'

Cả đám (trừ mấy đứa đã ngất trước đó) trực tiếp hôn đất mẹ thân yêu, ngủ lăn quay không biết trời đâu đất đâu, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng ngáy của tiểu tử nào đó. Lúc này bóng lục y mới nhảy xuống mặt đất gần đám trẻ cất giọng gọi:

-A Phượng.

Không lâu sau một nữ hài nhi tầm 14 tuổi xuất hiện trước mặt. Đứa trẻ này có.... hơi đặc biệt. Mái tóc nhuốm một màu đỏ rực lửa được búi lên bởi một cây trâm phượng nhỏ. Thân mặc nguyên một y phục đỏ chỉ ngắn qua đầu gối để tiện đi lại. Xem ra nữ tử nhỏ tuổi này có vẻ rất năng động.

A Phượng tinh nghịch cười, ngó thấy chủ nhân mình nhìn qua đám thiếu niên ngất đồng loạt dưới đất kia hiểu được ý nhưng vẫn có chút thắc mắc:

-Chủ nhân, chúng ta đưa bọn họ về sơn trang trước rồi xóa đoạn kí ức này hết sao?

Hai mắt rũ xuống, nữ tử kia không nhanh không chậm đối:

-Chữa trị trước sau đó thế nào tính sau. Dù sao đây cũng là con cháu thế gia không nên tùy tiện quyết,.... nơi naỳ càng tuyệt không được bại lộ.

A Phượng gật đầu, đưa hai bàn tay ra trước đan vào nhau lẩm bẩm gì đó tức xuất hiện một vài lông vũ đỏ rực tựa ánh lửa đang nhảy nhót. Đống lông vũ bay quanh đám thiếu niên tạo thành một trận pháp dịch chuyển lớn. Một tiếng 'Đi!' vang lên khung cảnh xung quanh đã không còn một bóng người.

Rạng sáng hôm sau, giờ  Mão

tửu lâu Cố Xuyên, Minh Vân trấn

Giờ Thìn còn chưa tới, tửu lâu Cố Xuyên đã đón vị khách đầu tiên.

Một nam tử y phục tử y, hông đeo Thanh Tâm Linh cùng một trường kiếm 'Tam Độc' hiện rõ; khuôn mặt anh tuấn, ngũ quan tinh xảo nổi bật đôi mắt hạnh xinh đẹp mang theo vài phần khó chịu. Hai chân bước vào tửu lâu không nói không rằng nắm lấy bả vai một tiểu nhân đang ngồi trước quầy ngáp nhắn ngáp dài, gằn giọng hỏi:

-Tối qua có thấy một nhóm thiếu niên tầm 12, 13 tuổi  mặc tử y đi ra ngoài không?

Tiểu nhân kia giật mình, sợ hãi nhìn vị như Tu La giáng thế, lắp bắp khai hết một tràng:

-Hôm... hôm qua.... có một đám....thiếu.... niên tử....tử y....đi...đi vào.... Liên Vân....sơn...khoảng.... đầu giờ....Tý.

Giang Trừng mặt đen lại, nghiến răng nhớ lại đêm qua. vì đã giờ Sửu hắn mới ở lại Liên Hoa Ổ một đêm, sáng nay giờ Mão hắn đã dùng Thanh Tâm Linh nối với Giang Vũ hỏi tình hình bên đó điều tra thế nào lại không thể nối được với đầu bên kia. Mặt hắn kể từ đó đã bắt đầu nổi giông, Giang Trừng biết tính Giang Vũ, dù có ngủ say như lợn hay bận tới mức độ nào cũng sẽ không bao giờ lơ là một lần nào của hắn trừ phi....

Một ý nghĩ xoẹt qua đầu,đôi mày lá liễu nhíu chặt lại, rất nhanh bóng tử y đã không còn trong Liên Hoa Ổ. 

------------------Chuyển cảnh tiếp nào bạn êi!---------------

Giang tông chủ mặt từ sáng đã nổi giông bão giờ lại càng ngày càng đen khi nhìn thấy Trạch Vu Quân một bộ ôn hòa, tươi cười đứng cạnh mình. Thực ra cũng không có gì nghiêm trọng, chẳng qua Giang Trừng hắn đang lên núi tìm bọn trẻ lại bất ngờ chạm mặt Lam gia người lại còn là tông chủ nữa chứ! 

Chậc, hôm nay hắn ra ngoài đúng là không xem qua hoàng lịch!

Trái với khuôn mặt cau có của Giang tông chủ, Trạch Vu Quân mặt lại càng tươi như hoa?

Nội tâm Lam tông chủ: 

Hôm nay được gặp Vãn Ngâm a!

Vãn Ngâm còn nhìn ta nữa!

Hình như....rất hạnh phúc...

Cơ mà.....Trạch Vu Quân...ngài là hạnh phúc vì sắp được ăn Tử Điện sao?

Tiếng Thanh Tâm Linh bên hông hắn đột nhiên kêu 2 hồi, hắn chạm nhẹ vào chuông bạc, một giọng nói nhẹ nhàng vang  trong đại não hắn:

-A Vũ đang ở chỗ tỷ. Đi theo sợi dây đỏ đi.

Khóe mắt Giang Trừng một chút ngạc nhiên cũng không dấu nổi vui vẻ từ đáy lòng. Tỷ ấy ở đây sao?

Tất cả hành động này của Giang Trừng đều lọt vào mắt Lam Hi Thần khiến y không khỏi thắc mắc nhưng vẫn một bộ cúi đầu, im lặng. Một bàn tay trắng ngần đầy vết chai sạn do tập kiếm nắm lấy cổ tay y.Ngạc nhiên ngước lên, thân ảnh màu tím trước mắt xuất hiện, khóe miệng nhếch lên chút đối y:

-Đi thôi. Ta biết bọn trẻ đang ở đâu.*

Lam Hi Thần vui vẻ nhìn người trước mắt nhẹ gật. Vãn Ngâm đang nắm tay y a!

(Đám môn sinh Lam gia xúc động gào: Trạch Vu Quân đệ tử mới là người bị thương, ngài không thể lo lắng một chút được sao?)

Đi gần tới đỉnh cao nhất của Liên Vân sơn một quãng dài hắn đột nhiên dừng lại. Sợi dây đỏ...biến mất rồi? 

Chưa hết ngạc nhiên, Thanh Tâm Linh của hắn đột ngột bay lên giữa không trung, Giang Trừng ngạc nhiên bắt lấy. Một giọt máu chảy từ ngón tay hắn thấm vào chuông bạc lập tức biểu tượng liên hoa chín cánh Giang gia tím bạc hiện ra chói mắt 

(Cái này giống kiểu xác nhận danh tính người lạ đi vào cần: một vật -quan trọng- của thân chủ cùng một giọt huyết)

Khi mở mắt ra trước mặt xuất hiện một rừng hoa đỗ quyên sắc hồng, bên cạnh có phiến đá ghi dòng chữ 'Tứ Quý sơn trang'.*1

Một kí ức vụt qua đầu Giang Trừng làm hắn không tự chủ lẩm bẩm nói:

-'Xuân sang đắm mình trong hoa đỗ quyên, hạ về ngắm hoa phượng nở,thu đến thoảng hương đan quế, đông có hàn mai ánh giữa tuyết ngời' thì ra là ý này sao?

Lam Hi Thần ngỡ ngàng nhìn tiên cảnh trước mắt lại nghe thấy Giang Trừng nhỏ giọng cảm thấy Vãn Ngâm y biết chủ nơi này...

(Giang Vũ: Rất xin lỗi cơ mà Giang tông chủ chúng tôi bao giờ thành của ngài rồi?)

Đi càng xa, một thác nước lớn chảy ồ ạt xuất hiện rõ bên cạnh kèm theo một dòng chữ 'Bất tư quy' khắc trên đá ngay cạnh

Tiên cảnh như vậy không khỏi khiến Lam Hi thần nghĩ đến một bài thơ:

Nhật chiếu Hương Lô sinh tử yên,
Dao khan bộc bố quải tiền xuyên.
Phi lưu trực há tam thiên xích,
Nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên. *2

Nửa khắc sau

Hai thân ảnh tử y cùng bạch y đứng trước một đại môn không qua lớn phía trên có tấm bảng gỗ ghi bốn chữ: Tứ Quý sơn trang. 

Giang Trừng đưa tay gõ một hồi......

Không có ai.....???

Gõ thêm lần nữa.....

Vẫn không người....

Định gõ thêm lần ba......

Đại môn mở, mùi hương thảo dược bỗng chốc phát tán ra ngoài,  A Phượng vẫn vận y phục đỏ chỉ có mái tóc đen tuyền là khác lúc trước, mồ hôi nhễ nhại xem ra vừa mới chạy. Khuôn mặt non nớt của một tiểu cô nương hiện rõ đối với hai thân ảnh trước mặt tinh nghịch cười, hai tay lễ phép chắp đối :

-Giang tông chủ, Trạch Vu Quân, mời vào, các môn sinh đang đợi hai người!

11112021

--------------------------------------

Chap sau là cảnh 'ngoại tình' của Giang tông chủ! Có ai muốn xem không? =)))

...............

Dẫu đã tự nhủ với bản thân viết ngắn ngắn chút cơ mà mạch văn nó vậy, chữ tuôn trào bao nhiêu thì viết bấy nhiêu. Haiz!

Kết quả viết tròn 2300 từ....

Thôi vậy! Nếu đã viết dài vậy thì ngoi lên muôn muộn tí....

*: Giang Trừng là sợ bản thân cứ đi theo sợi dây thì không để ý được Lam Hi Thần nên ms nắm tay vs cả đang vui chưa nhảy lên trước mặt Trạch Vu Quân là may! Mặt mũi tông chủ vứt hết cho cẩu xó đường gặm!

*1: Dạo này đang u mê Sơn Hà lệnh mượn đạo diễn cảnh Tứ Quý sơn trang (tập 24) chút!

*2: Bản gốc:

日照香炉生紫烟,遥看瀑布挂前川. rì zhào xiāng lú shēng zǐ yān, yáo kàn pù bù guà qián chuān .
飞流直下三千尺,疑是银河落九天. fēi liú zhí xià sān qiān chǐ, yí shì yín hé luò jiǔ tiān .

Dịch âm Hán Việt:

Nhật chiếu Hương Lô sinh tử yên,
Dao khan bộc bố quải tiền xuyên.
Phi lưu trực há tam thiên xích,
Nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên.

Dịch thơ (Tương Như):

Nắng rọi Hương Lô khói tía bay
 Xa trông dòng thác trước sông này
Nước bay thẳng tắp ba nghìn thước
Tưởng dải ngân hà tuột khỏi mây. 

Vọng Lư sơn bộc bố ( Xa ngắm thác núi Lư)- Lí Bạch

A Phượng nhà ta >33 :

Hẹn ngày tái kiến~!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top