Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 35

"Ba ơi, bế con."

Hạo Hiên mỉm cười, cúi xuống bế Chu Chu lên, cùng nó chơi trò phi cơ bay vòng vòng. Gương mặt anh tuấn lộ rõ vẻ mệt mỏi bởi công việc chất đống ngày đêm, bà nội và ba hắn mất rồi, nếu nói rằng bản thân hắn không hề hấn gì thì chắc chắn là nói dối.

Chu Cẩm ngồi trên sô pha lặng lẽ nhìn hai người bọn họ, không biết cậu đang suy nghĩ gì, khuôn mặt có chút thẫn thờ, các ngón tay gầy gò càng ấn mạnh lên phần bụng nhô lên của mình.

"Đang nghĩ gì vậy?" Hạo Hiên nhẹ nhàng bước đến xoa đầu cậu, hắn mới tắm xong, cả một thân mùi sữa tắm thơm nhè nhẹ, cứ thế bao vây ôm chặt cậu vào trong lòng.

Hạo Hiên dịu dàng như thế này thật là xa lạ, thời gian qua hắn đối xử với cậu rất tốt, chưa một lần nào có thái độ xấu cũng chưa một lần nào vô lí ép buộc, thậm chí khi Chu Cẩm từ chối làm tình, hắn liền thoải mái đồng ý, tất nhiên không phải lúc nào cũng vậy, nhưng với một kẻ chuyên quyền độc đoán như Hạo Hiên, như vậy đã là tốt lắm rồi.

Chu Chu đứng một bên trợn mắt nhìn ba mẹ ôm nhau, cũng bắt chước túm váy Chu Cẩm hỏi cậu đang nghĩ gì. Hạo Hiên hôn má cậu một cái, nó cũng hôn một cái, một lớn một nhỏ kẹp cậu ở giữa, nháo loạn không để cho ai yên.

Hạo Hiên nhìn khuôn mặt tái nhợt trở nên ửng hồng, lông mi cong cong rũ xuống, đôi môi mềm mại mím chặt, Chu Cẩm tĩnh lặng như con búp bê đựng trong tủ kính, hôm nay lại lộ ra biểu cảm đáng yêu như vậy khiến lòng Hạo Hiên mềm nhũn như được ai đó vuốt qua.

Bỗng nhiên hắn không thể nhớ ra lần cuối Chu Cẩm cười với hắn là khi nào nữa, hình như lâu lắm rồi.

Ngón tay thô ráp mang theo dục vọng nóng bỏng khẽ xoa khoé miệng đối phương, Hạo Hiên vẫy tay cho người hầu mang Chu Chu lên phòng, đứa nhỏ giãy giụa không muốn nhưng đâu biết ba nó chịu hết nổi.

Bầu không khí mới đây còn vui vẻ ngọt ngào thoáng chốc trở nên yên ắng lạ thường kèm theo đó là sự ngột ngạt khó chịu. Chu Cẩm lo lắng nhìn Chu Chu bị bế đi, cũng biết gã đàn ông ẩn ý điều gì.

Không phải Hạo Hiên chiều chuộng là Chu Cẩm sẽ ỷ lại, cậu vẫn rất sợ, bao nhiêu năm bị hắn chèn ép đã ăn sâu vào trong tiềm thức, không thể tự dưng đối xử tự nhiên với hắn được. Chưa kể Chu Cẩm cũng cảm thấy nghi ngờ, liệu hắn có ý đồ gì khác hay không.

"Đáng yêu quá, để ông xã hôn em cái nào." Hắn một tay giữ chặt gáy Chu Cẩm, một tay siết lấy eo đối phương sau đó cúi đầu liếm lên đôi môi mềm mại, thoả mãn ngắm nhìn nó ướt đẫm nước bọt của mình rồi nhẹ nhàng hôn sâu.

Bắt lấy đầu lưỡi thơm ngát, trằn trọc dây dưa quấn quít không rời, Hạo Hiên say mê thích thú, bàn tay nơi gáy cậu càng bóp chặt, chính là không cho Chu Cẩm đường chạy trốn. Hắn liếm một vòng khoang miệng, lướt qua hàm răng trắng tinh, sỗ sàng liếm loạn mọi ngóc ngách bên trong, còn ra sức hút nước bọt đối phương, hắn thấy rất ngọt, còn nghĩ rằng uống chưa đủ.

Chu Cẩm như con mèo bệnh, ốm yếu bị ấn chặt vào người hắn, phải đến khi ngạt thở ê a kêu, hắn ta mới chịu buông cậu ra.

"Tiểu Cẩm à, mới như vậy đã không chịu được sao? Em đụng thử vào đây xem." Hạo Hiên bắt lấy tay Chu Cẩm đặt lên bộ phận đã cương cứng từ bao giờ.

Chu Cẩm như hồn lìa khỏi xác, giật mình thu tay về, ấp úng nói với hắn.

"Hôm nay không làm được không? Tôi... tôi mệt."

Hạo Hiên đang vùi vào hõm cổ cậu hít hà, nghe vậy liền ngẩng đầu lên.

"Nếu em không muốn thì không cần phải làm."

Chu Cẩm nhìn hắn, Hạo Hiên vuốt ve làn da mịn màng của cậu, nhìn vào con ngươi đen láy kia dịu dàng nói.

"Nếu em thấy mệt, chúng ta lên phòng nghỉ ngơi nhé, có phải lại buồn ngủ rồi không? Hồi em mang thai Chu Chu cũng vậy, đều rất thích ngủ, giống như heo con." Hạo Hiên bật cười, yêu chiều thơm má cậu.

Chu Cẩm tránh né ánh mắt của hắn, gật đầu cho qua chuyện rồi được ôm vào phòng. Cậu nằm trên giường, hai tay đặt trước bụng, cả cơ thể chìm trong lớp chăn ấm áp, giống như con cá chết không động đậy gì nhìn chăm chăm trần nhà. Hạo Hiên nằm bên cạnh thấy vậy liền vuốt tóc cậu, ân cần hỏi.

"Không ngủ được? Sao vậy? Anh tưởng em buồn ngủ."

Bầu không khí hoàn toàn im lặng, Hạo Hiên tiếp tục nói.

"Hôm nay thấy thế nào? Có khoẻ không? Nếu như không phải vì công việc giữ chân, anh chắc chắn sẽ ở bên em nhiều hơn." Lời nói thành khẩn lại có chút gấp gáp, hắn ta đang ra sức lấy lòng người bên cạnh nhưng đối phương không thèm cho hắn bất cứ phản ứng nào. Hạo Hiên lúc này có thể nghe tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực. Hắn cố gắng nói thêm vài cậu, mong rằng sẽ nhận lại gì đó, dù chỉ là cái liếc mắt nho nhỏ của cậu, nhưng Chu Cẩm chỉ hướng đến một mục tiêu duy nhất là trần nhà trước mắt.

Cậu không có động tĩnh gì nhưng cơ thể khẽ run đang tố cáo tất cả. Khoé miệng miệng Hạo Hiên trùng xuống nhưng vẫn là bộ dáng dịu dàng, hắn ngồi dậy, chống tay hai bên người cậu rồi cúi xuống cắn loạn lên gương mặt xinh đẹp, thậm chí còn biến thái liếm láp da thịt thơm mềm.

"A! Không." Chu Cẩm sợ hãi hét toáng lên, vội vàng vươn tay muốn đẩy đầu hắn ra nhưng vô ích.

Hạo Hiên túm lấy cậu, tàn bạo hôn cậu, giống như muốn cùng cậu sống chết một phen. Đôi mắt thâm quầng của hắn vẫn như trước giờ, loé lên thứ ánh sáng nguy hiểm, chính là dã thú hung ác muốn nuốt trọn con mồi không còn mẩu xương.

"Chu Cẩm, đừng ngó lơ anh, không ông xã của em sẽ tức giận, anh tức giận thế nào bảo bối là người rõ nhất. Đừng như vậy, anh thực sự chịu không nổi."

Lồng ngực hắn phập phồng lên xuống, cố gắng kìm nén sự kích động sắp trào dâng, nhiều hơn cảm giác tức giận là lo sợ. Hạo Hiên không biết cảm xúc phức tạp này là gì nhưng hắn cảm giác bản thân đang chết mòn đi.

Cái chết của ba hắn đã giúp hắn nhận ra một điều, dù cho ông ta có cố gắng giam giữ người kia cẩn thận thế nào đi chăng nữa nhưng rõ ràng không thể ngăn trường hợp tồi tệ nhất xảy ra, tại sao có thể ? Hạo Hiên không biết, chỉ biết rằng hắn không phải là thần thánh, nếu như Chu Cẩm muốn chọn cách cực đoan như vậy rời xa hắn, Hạo Hiên có muốn ngăn cản cũng chưa chắc đã cản được.

Hạo Hiên biết mình có bệnh, còn là bệnh điên hết thuốc chữa, kẻ điên tìm đủ mọi cách níu kéo ánh sáng của đời mình dù cho phải làm những việc báng bổ lương tâm nhất, nếu việc đó thành công giam giữ Chu Cẩm bên mình, hắn liền cảm thấy việc này hoàn toàn không vấn đề gì.

Cuối cùng cảm giác tội lỗi hoàn toàn bị đánh gục bởi lòng tham và sự ích kỉ, để mặc cho dục vọng dơ bẩn xâm chiếm tất cả.

"Anh chỉ đang cố lấy lại tình yêu mà mình vốn có. Tiểu Cẩm, em không thể trách anh. Tại sao lại nhẫn tâm quên hết tất cả như vậy?"

Chu Cẩm trước khi chìm vào giấc ngủ đã nghe thấy giọng nói ai oán như vậy, đầu óc hoàn toàn mờ mịt trống rỗng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top