Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Tử Hành, tên cô ấy là Lam Lam.

6:58 - Tuesday, April 06th, 2021.
Editor: Messiholic.

Một hồi lâu sau Lục Hạo Thành mới thu hồi lại ánh mắt, tiêu sái đi tới bên xe.
Ngồi trên xe, anh dựa vào ghế ngồi, nhíu lại đôi mắt đau đớn, quai hàm nghiến chặt lộ ra cảm xúc đau đớn lúc này.
Hai cánh tay vô lực buông thõng hai bên, vết thương trên trán đau nhức! Nhưng không bằng nỗi đau trong lòng anh lúc này.
Mộc Tử Hành khởi động xe sau lại liếc nhìn Lục Hạo Thành qua gương chiếu hậu. Anh khó hiểu, anh đã lâu chưa được thấy vẻ mặt đau khổ như vậy của Hạo Thành.
Lục Hạo Thành vốn luôn lạnh lùng, lãnh đạm, trên người anh vốn có khí chất cao quý, tao nhã.
Con người cũng tàn bạo và khát máu như lời đồn đại và luôn hành động một cách mạnh mẽ và quyết liệt (sấm rền gió cuốn).
Nếu không phải họ có giao tình nhiều năm, hắn cũng không dám ngồi chung xe với anh, ít người có thể chịu được cảm giác áp bách mạnh mẽ này.
Lúc này Mộc Tử Hành cũng không dám mở miệng nói một câu. Lẳng lặng lái xe.
Qua hồi lâu, Lục Hạo Thành mới ổn định lại cảm xúc, sau đó chậm rãi nói: "Tử Hành, cô ấy tên là Lam Lam."
Mộ Tử Hành nghe vậy, siết chặt tay lái!
Hắn không hỏi, cũng biết người anh nói "Lam Lam" là ai.
Anh cũng chưa bao giờ để mọi người nhắc tới hai chữ "Lam Lam" này, sao hôm nay như thế nào lại tự mình nhắc tới đây?
Theo quan điểm của Mộc Tử Hành, nguyên nhân khiến con người chán sống là do suy nghĩ quá nhiều, cơ thể không thể chịu nổi, nghỉ ngơi hợp lý có thể giảm bớt tình trạng mệt mỏi, mệt mỏi thì sẽ ảnh hưởng đến tâm tình, khiến tinh thần lệch lạc và gây nguy hiểm cho sức khỏe thể chất và tinh thần. Nhưng mà, Lục Hạo Thành hiện tại chính là đang sống như vậy.
Trừ bỏ việc kiếm tiền, trừ bỏ "Lam Lam" đã bị anh đánh mất và thêm vào đó là người mẹ bị ép buộc rời đi, anh tựa hồ như đã mất hết dũng khí để sống.
Tuy nhiên, con người ta còn sống bấy lâu thì tham muốn của họ là bấy nhiêu, trong xã hội coi trọng vật chất và đầy cạnh tranh này, cuộc sống có quá nhiều rắc rối và phiền não, bạn phải kịp thời điều chỉnh bản thân, biết lựa chọn, kiên trì bền bỉ, cái gì nên buông bỏ thì buông bỏ.
Nhưng Lục Hạo Thành chưa bao giờ từ bỏ Lam Lam.
Giờ cao điểm, dòng phương tiện như dậy sóng khiến con người ta tâm phiền ý loạn!
Lục Hạo Thành không nói lời nào, nhắm nghiền mắt dựa vào trên ghế da.
Lục Hạo Thành người giàu nhất Giang thành và cũng là tổng tài của Lục thị, một bậc thầy kinh doanh, oai phong một cõi.
Có một truyền thuyết ở Giang thành, trêu chọc diêm vương cũng không muốn đi trêu chọc Lục Hạo Thành.
Nếu lỡ chọc tức anh ta thì mình chết như thế nào cũng không biết.
Người ta đồn rằng anh không gần nữ sắc, hành động mạnh mẽ vang dội, lãnh huyết vô tình.
Chỉ trong vài năm, anh đã trở thành lão Đại mảng thương mại của Giang thành.
Mộc Tử Hành nhìn qua kính chiếu hậu, hắn nhìn tâm trạng của Lục Hạo Thành đã ổn định rất nhiều, hắn cười nói: "Hạo Thành, muốn đi uống một chén không? Tìm anh cả một ngày, tôi còn chưa có gì bỏ bụng đâu."
Chuyện của Lam Lam, hắn không thể tiếp tục trọng tâm, hiện tại lại không thích hợp để tán gẫu.
Trong ánh sáng lờ mờ, Lục Hạo Thành khẽ gật đầu, một ánh chiều tà xuyên qua cửa kính xe, Lục Hạo Thành thân mang một bộ đồ thời trang cao cấp đắt tiền và sang trọng được được đặt may riêng khiến khuôn mặt càng thêm thâm thuý tuấn dật, thần sắc phi phàm.
Mộc Tử Hành quan sát thần sắc Lục Hạo Thành qua gương chiếu hậu, nói: "Kia, đi ăn món cay Tứ Xuyên đi, nhà hàng Đích Thục chúng ta thường đến.
"Được rồi!" Lục Hạo Thành không kiên nhẫn lên tiếng.
Anh nhắm mắt lại nhưng không giấu được khí chất cao ngạo.
Anh đang suy nghĩ xem một người phải trải qua bao nhiêu mưa gió để có được một mái ấm an ổn.
Con tim đã bao lần phải chịu tổn thương chỉ muốn có một người chân thành ở bên.
Nhưng đã qua nhiều năm, chỉ còn lại bóng hình.
Lam Lam bỏ anh, mẹ anh cũng bỏ anh.
Lam Lam của anh bây giờ đã lớn, nhất định sẽ là một cô gái xinh đẹp. (Chắc mn đã hiểu sơ sơ rồi phới hôm?"
Anh tính thời gian, đã mười tám năm, Lam Lam năm nay đã hai mươi bốn tuổi.
Nhưng anh vẫn chưa tìm thấy Lam Lam.
Đó là đêm buồn nhất trong cuộc đời anh, chỉ cần uống rượu, anh sẽ mơ về cái đêm hôm đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top