Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 29+30+31+32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 29: Đến vòng cuối cùng

Vị đại úy nhanh chóng phục hồi tâm tình kích động của bản thân, chăm chú quan sát mười đứa trẻ vẫn đang nỗ lực chạy trên màn hình, cuối cùng cũng vừa lòng tươi cười nói: “Kết thúc bài kiểm tra, đưa bọn trẻ ra ngoài.”

Người sĩ quan phụ trách phòng Lăng Lan lòng khẽ động: “Vậy chấm điểm thế nào ạ?”

Đại uý giận trừng mắt: “Còn cần ông đây dạy cậu sao? Bọn trẻ tốn bao nhiêu thời gian để hoàn thành, sức khỏe hiện tại như thế nào, dựa vào đó mà chấm!!?”

Người sĩ quan ánh mắt sáng ngời: “Đã biết, đội trưởng.”

Ở trên đường đua, Lăng Lan và những người khác tiếp tục chạy thêm mấy vòng nữa, giờ phút này cho dù người luôn luôn biểu hiện cường hãn như Tề Long và Lạc Lãng cũng cảm thấy mệt mỏi, chạy một mình và vừa chạy vừa cõng người khác là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, chỉ mới chạy thêm mấy vòng mà hai cậu bé đã cảm thấy thể lực bị tiêu hao hết, nguyên bản nghĩ có thể chạy thêm mấy chục vòng nửa, bây giờ hai cậu cũng nghi ngờ không biết có thể chạy thêm bao lâu.

Trong mười người bên, trạng thái tốt nhất vẫn là Lăng Lan, phải nói cho tới bây giờ cô vẫn chưa cảm thấy chút mệt mỏi nào, bởi vì cô đã vận chuyển dưỡng thân khí quyết ngay từ khi bắt đầu chạy.

Bởi vì gặp phải tình huống kỳ lạ trong buổi thi lúc nãy, Lăng Lan liền hoài nghi dưỡng thân khí quyếtcó điều bí ẩn. Vì thế, cô quyết định trong thử vận chuyển khí quyết dưỡng thân trong lúc chạy bộ. Sự thật chứng minh phán đoán của cô là chính xác, cho tới bây giờ tinh thần và thể lực của cô vẫn phấn chấn và khỏe mạnh như cũ, nhưng chỉ số cơ thể vẫn đạt mức tối đa như lúc chưa bắt đầu chạy.

Đường nhiên những số liệu này là do Tiểu Tứ cung cấp, Lăng Lan phát hiện ra một sức mạnh mới nên Tiểu Tứ liền vui vẻ chạy theo trợ giúp. Nói hoa mỹ là trợ giúp chứ sự thật thì Tiểu Tứ chạy theo chính là để tiếp tục nghiên cứu sâu hơn về dưỡng thân khí quyết, để trở thành một trợ thủ đủ tư cách trưởng thành cùng ký chủ... Vả lại, Tiểu Tứ cố gắng nổ lực như vậy còn vì một lý do nữa, cậu đã quá nhàm chán với thế giới ảo Internet nên mới cần thêm vịêc làm để giết thời gian.

Bất quá có Tiểu Tứ hỗ trợ nên Lăng Lan cũng nhanh chóng phát hiện ra điểm thần kỳ của dưỡng thân khí quyết, hóa ra dưỡng thân khí quyết này không chỉ chữa lành cho những tổn thương thân thể mà còn có thể khôi phục năng lượng bị tiêu hao, giúp cho cơ thể luôn được giữ ở thể trạng tốt nhất trong thời gian dài.

Đương nhiên Tiểu Tứ cũng nói có nói thêm xuất hiện hiện tượng sức lực giữ nguyên ở trạng thái cân bằng cũng là do Lăng Lan không mất quá nhiều năng lượng, nếu Tề Long và Lạc Lãng không phải cõng thêm người thì thể lực cũng sẽ không quá tiêu hao. Bất quá Tiểu Tứ cũng nhắc nhở Lăng Lan nên tiếp tục luyện tập dưỡng thân khí quyết, như vậy thì khi cô mất quá nhiều năng lượng, tốc độ phục hồi năng lượng cũng sẽ bằng với tốc độ tiêu hao, cứ như vậy sẽ tới lúc cô không cần lo đến vấn đề tiêu hao năng lượng nữa.( đương nhiên để đạt được khả năng như vậy thì phải mất thêm mấy chục năm nữa, mà Tiểu Tứ rất thông minh đem mấy chữ dấu dấu đi)

Lăng Lan nhìn một vòng những người xung quanh, lúc này hai người Tề Long Lạc Lãng đã bắt đầu chậm lại, mồ hôi bị nứơc rửa trôi nhưng vẫn có thể nhìn ra hai người sắp đến cực hạn, khuôn mặt đã hơi tái, xem ra hai người cũng không thể duy trì thêm bao lâu. Lăng Lan có chút do dự, có nên giúp bọn họ cõng đi một người không, nhưng nếu biểu hiện quá tốt lỡ có người nhữu tâm chú ý thì phải làm sao.

Phải biết rằngdưới sự giúp đỡ của Tiểu Tứ vẻ ngoài của Lăng Lan lúc này cũng giống như Hàn Kế Quân, đều đang thở hỗn hển. Dù sao cô vẫn luôn biểu hiện mình là người có sức khỏe không quá tốt, tuy không giống Tề Long lưng cõng thêm một người mà vẫn chạy băng băng nhưng so với những người khác thì vẫn hơn một chút.

Ác ma và thiên thần trong đầu Lăng Lan không ngừng đấu đá, cô còn chưa có quyết định bên nào thắng bên nào bại thì ở bên ngoài đã có người giúp cô quyết định.

Lạc Lãng kinh hỉ chỉ vào bên cạnh hô to: “Tớ nhìn thấy bảng hướng dẫn , còn một vòng.”

Câu nói của Lạc Lãng giống như một liều thuốc trợ tim cho mấy đứa trẻ còn lại, nguyên bản có vài người sắp không duy trì được thì thần kinh cũng rung lên, kích động.

Lăng Lan nhìn theo hướng tay Lạc Lãng đang chỉ, ở đó đang có một người giơ cao tấm bảng trong tay, trên đó ghi số 1, như vậy còn 1 vòng cuối cùng.

Hàn Kế Quân thấy thế, vội vàng bơm hơi nói: “Còn một vòng cuối cùng, mọi người nhất định phải kiên trì, không thể thua như vậy.”

“Được!” Những người còn lại bao gồm cả Lăng Lan đều cao giọng trả lời, còn một vòng cuối cùng thế nào cũng phải liều mạng.

Hàn Tục Nhã hít sâu một hơi, cô bé nói: “Tề Long, để mình xuống đi.”

“Vì sao?” Tề Long kinh ngạc hỏi.

“Một vòng cuối rồi, mình có thể chạy được.” Hàn Tục Nhã làm sao có thể không cảm giác được Tề Long đã bị tiêu hao hết sức lực, cô không thể vì bản thân mà làm ảnh hưởng đến thành tích của Tề Long, cậu ấy muốn tiến vào lớp đầu của ban một, vòng cuối cùng này cho dù có ngất đi thì cô cũng không thể liên lụy Tề Long được.

Bên kia Lạc Triều cũng nói Lạc Lãng để mình xuống, nguyên nhân cũng không khác với Hàn Tục Nhã, cô bé cũng không muốn chính mình làm ảnh hưởng đến thành tích của anh trai. Các cô đều muốn Tề Long, Lạc Lãng tăng tốc ở vòng cuối này, tranh thủ thêm chút thời gian.

Hàn Kế Quân thấy thế lập tức khuyên can nói: “Đều đã đến vòng cuối cùng, nếu không thể cùng nhau chạy đến điểm cuối như vậy những cố gắng nãy giờ của chúng ta đều không có ý nghĩa gì. Hơn nữa, các cậu hẳn là biết để trở thành một quân nhân đủ tư cách phải thì —— tuyệt không buông tha chiến hữu vì bất cứ lý do gì!”

Lời nói của Hàn Kế Quân khiến tinh thần của mọi người trong đội chấn động, có mấy đứa trẻ thông minh cũng ngay lập tức hiểu được thâm ý trong câu nói này. Hàn Tục Nhã và Lạc Triều nguyên bản còn muốn cự tuyệt Tề Long Lạc Lãng cũng thay đổi chủ ý, chỉ nghe Hàn Tục Nhã sốt ruột nói: “Tề Long, mau đỡ tớ chạy, chúng ta nhanh lên chút.” Đã quyết định cùng nhau chạy về điểm cuối, vậy thì không thể lãng phí thêm một giây nào nữa.

Vì thế một tổ của Lăng Lan, người thể lực tốt thì kéo người thể lực kém, cứ như vậy mọi người cố gắng liều mạng lao về phía trước, về đích cho bước đầu tiên cho giấc mơ của bọn họ. Mà lúc này Lăng Lan đang lén lút kéo thêm hai người có thể lực kém cỏi nhất, Hàn Kế Quân cảm kích nhìn cô một cái. Lăng Lan giúp một tay cũng khiến cậu giảm bớt một phần gánh nặng, thể lực của cậu cũng đã đến cực hạn rồi, nếu còn kéo thêm một người thì cậu cũng không có tự tin mình có thể hoàn thành vòng cuối cùng này.

Ở bên ngoài nơi thi là một phòng trà lộ thiên, không ít giám khảo đang đứng tụm 5, tụm 3 vừa ngồi uống trà vừa tán gẫu. Phải biết rằng kiểm tra khả năng chịu đựng lúc nào cũng phải mất từ 3 đến 4 tiếng đồng hồ thì mới có thể kết thúc, nhóm giám khảo cũng không ngốc mà ngồi trong phòng chấm điểm để chờ, bình thường họ đều ra đây để nhâm nhi một ly trà hoặc một cốc café hoặc nói chuyện với đồng đội để chờ hết giờ.

Giám khảo hiện trường phụ trách phòng số 72 lúc này đang cũng chiến hữu nói chuyện đến vui vẻ thì bộ liên lạc khí vang lên.

Anh ta bấm bấm vài cái nút trên màn hình, bộ liên lạc khí liền phát ra ánh sáng màu trằng, một màn hình ảo xuất hiện trước mặt anh ta và mọi người. Cùng lúc này, khuôn mặt của người sĩ quan phụ trách giám sát phòng 72 cũng hiện lên.

“Thông báo, thí sinh phóng số 72 sắp hoàn thành khảo hạch, mời quay lại phòng để chuẩn bị công tác.”

Giám khảo hiện trường sửng sốt: “Hoàn thành khảo hạch? Còn chưa đến hai tiếng mà? Thiệt hay giả vậy?” Không thể trách anh ta không tin được, trong lịch sử của các cuộc khảo nghiệm vào trường đồng quân thì mục kiểm tra khả năng chịu đựng chưa bao giờ ngắn hơn 2 tiếng, trừ phi đứa trẻ bị tiêu hao quá nhiều thể lực dẫn đến ngất xỉu thì mới được đưa ra ngoài.

Bất quá điểm đánh dấu mười đứa trẻ đó trên liên lạc khí của anh ta không xuất hiện cảnh báo bị ngất xỉu, hay bị mất quá nhiều thể lực mà không thể cử động, toàn bộ đều thần trí thanh tỉnh, người thấp nhất thì thể lực vẫn còn 2 phần.

Người sĩ quan theo dõi phòng 72 giám khảo hiện trường vẻ mặt không thể tin, nhất thời nở nụ cười, anh ta hảo tâm nhắc nhở: “Mau đi đi, bằng không sẽ không kịp, đúng rồi, tổ kia đều là những mầm non tốt, sẽ không làm cậu thất vọng .”

Không đợi giám khảo hiện trường tiếp tục đặt câu hỏi, sĩ quan theo dõi phòng 72 liền đóng cuộc hội thoại, nghĩ đến bộ dáng khiếp sợ của đối phương anh ta liền vui vẻ, anh ta đột nhiên cảm giác tới nơi này theo dõi bọn nhỏ cũng không phải là một công việc nhàm chán .

Giám khảo hiện trường nhìn màn hình tối đen trước mặt, vẻ mặt đen đi, thằng nhóc giám khảo theo dõi này, không thể nói rõ thêm chút sao??

Cái giám khảo khác nghe cuộc đối thoại của bọn họ, vẻ mặt cũng kinh ngạc nhìn xem anh ta, đương nhiên chủ yếu đều là ánh mắt tò mò và bát quái.

“Đã biết, khi nào quay lại, tôi sẽ nói rõ mọi chuyện cho các cậu, mà các cậu cũng quay lại làm việc của mình đi. Người giám khảo hiện trường phòng 72 buồn bực đứng lên, vẻ mặt lạnh nhạt cầm cái nón trên bàn, sau khi đội lên cẩn thận mới chậm rãi tiến về phía trước.

Ôi cha, hi vọng mấy đứa nhỏ bên trong không làm cho mình thất vọng a! Giám khảo hiện trường áp chế kích động trong lòng... Được rồi, kỳ thực vẻ ngoài lạnh nhạt cũng là do anh ta giả bộ

Chương 30 Tôi ra lệnh cho các em công kích tôi!

Ở đối diện phòng trà là một bức tường chỉnh thể màu trắng, nó giống như một thông đạo với kiến trúc khổng lồ, không thấy điểm đầu cũng không có điểm cuối.

Kỳ thực bức tường này được hình thành từ những hạt nguyên,phân tử cực nhỏ mà mắt người không thể phân biệt được, nó chính là cánh cửa chính của khung cảnh ảo, là thứ mở ra để cho quân nhân Liên Bang tiến hành hình thức huấn luyện cùng quyết đấu.

Mà cánh cửa nơi Lăng Lan và bọn trẻ đi vào chính là cửa sau của khung cảnh ảo, được kết nối với học viện đồng quân và được ngụy trang thành cửa ra vào của khuôn viên sân thể dục. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lăng Lan bị lừa, bởi vì ai có thể nghĩ đến một thứ quý giá như kỹ thuật chế khung cảnh ảo lại xuất hiện ở đồng quân. Đây chính là biểu hiện của việc Liên Bang rất coi trọng cuộc thi này cũng như đang rất cần những nhân tài mới.

Đương nhiên, khung cảnh ảo xuất hiện ở học viện đồng quân không đơn thuần chỉ đề làm khảo nghiệm nhập học cho bọn trẻ mà còn vì muốn tăng năng lực cho bọn trẻ sau này. Việc không ngừng học tập không ngừng quyết đấu chính là phương pháp tốt nhất để đạt được điều này.

Giám khảo hiện trường đi dọc theo vách tường màu trắng, nói thật, anh ta không cần bất cứ loại máy móc hề biết đám nhỏ phòng 72 hiện đang ở chỗ nào cũng như không thể dùng máy móc để phát hiện vị trí cụ thể, bởi vì khung cảnh ảo ngoài việc gây ảo giác ở những căn phòng khác nhau nó còn có thể thay đổi vị trí cửa vào liên tục và liên miên, những cánh cửa của các căn phòng sẽ được dời đi tới một vị trí khác nhau để tạo ra một khung vảnh chỉnh thể. (cái này là mình chém, ý của nó đại khái là cánh cửa của căn phòng này là một khung cảnh trong căn phòng khác a)

Giám khảo lại đi thêm một đoạn, chợt liên lạc khí ở cổ tay khẽ rung lên, anh ta nhất thời dừng lại, trên mặt hơi hơi lộ ra vẻ tươi cười, xem ra mình đã tới căn phòng muốn vào rồi.

Anh ta nhìn về phiá bức tường, đưa tay lên xuyên qua nó như muốn tìm kiếm thứ gì, rất nhanh anh ta đã tìm thấy thứ mình cần.

Nhẹ gõ lên thứ đó 3 lần rồi bức tường bỗng thay đổi, chi thấy từ nơi cánh tay vẫn còn trong tường của anh ta bắt đầu phát ra ánh sáng, một màn hình nhỏ như bàn tay từ từ hiện lên rõ ràng, ở trên màn hình xuất hiện một bộ bàn phím số từ 0 đến 9, và một khung nhỏ yêu cầu nhập mật khẩu.

Giám khảo lộ ra tươi cười, ngón tay nhanh chóng nhấn xuống một chuỗi số, tốc độ tay của anh ta nhanh đến mức khiến người khác líu lưỡi, ngón tay lưu lại tàn ảnh khiến người khác không thể thấy rõ anh ta sẽ nhấn cái gì. Sau đó, một tiếng “Két” thanh thúy vang lên, bức tường luôn phẳng lì bỗng như bị ai đánh vào bắt đầu nứt ra, lộ một cánh cửa khác ở bên trong. Anh ta đi vào, tiếp tục nhập mật khẩu rồi đi qua cánh cửa.

Anh ta vừa đi vào bên trong thì cánh cửa ngay lập tức đóng lại, bức tường trắng bên ngoài cũng khôi phục lại như cũ, giống như cảnh bức tường vỡ ra lúc nãy chỉ là ảo giác.

Giám khảo vừa vào gian phòng số 72 thì nhin thấy nguyên một đường chạy rộng lớn, mà cánh cửa phiá sau lưng anh ta lúc này cũng lặn xuống biến mất không còn chỉ để lại mình anh ta đứng ở vạch đích. Khung cảnh ở đây giống như một đường chạy thật sự, thật đến mức khiến cho người khác không thể tin ở sau lưng vị giám khảo có một cánh cửa vừa biến mất.

Anh ta cũng không phải đợi lâu, rất nhanh, từ phía bên kia của đường chạy, mười bóng dáng nho nhỏ xuất hiện, chúng hoặc chạy hoặc kéo, hoặc cõng hoặc nâng, bước chân tập tễnh chạy, không là đi mới đúng, đang tiến về phía này. Xem ra mười đứa trẻ này đã sắp kiệt sức. Ở những cuộc khảo hạch trước, các thí sinh lúc nào cũng xuất hiện đơn lẻ, không giống với hình ảnh bây giờ, cả đòan chỉnh tề tiến về đích không có người nào tụt lại phiá sau.

Giám khảo trong lòng khẽ động, có lẽ đây chính những mầm non tốt mà giám khảo theo dõi đã nhắc đến, quả nhiên đều là trẻ ngoan.

Bọn nhỏ sau khi nhìn thấy giám khảo xuất hiện thì giống như ăn phải thuốc kích thích, người người như mãnh hổ nhanh chóng lao về phia anh ta.

Giám khảo nở nụ cười, xem ra cảm giác sắp đến gần với thắng lợi đã kích thích tiềm lực của đám trẻ này. Anh ta thật vừa lòng, ấn tượng với các thí của phòng 72 cũng tăng lên.

“Tớ nhìn thấy giám khảo ...” Tề Long trong tình trạng kiệt sức vô tình ngẩng đầu thì nhìn thấy bóng dáng yêu dấu của giám khảo, cậu ta kích đọng hô to. Một câu này khiến thần kinh của những người còn lại rung lên, hai mắt trở nên đỏ bừng như sói đói nhìn thấy con mồi.

Ngao ô! Mọi người lập tức hú lên như tiếng sói tru, giống như nhìn thấy đồ ăn ngon, ngay lập tức phát cuồng, vọt tới nơi giám khảo đang đứng ở bên kia.

Khi chạy qua vạch đích, cả bọn không hề giảm mà còn tăng nhanh hơn tốc độ vừa rồi, hung hăng đánh về phía giám khảo đang đứng ở bên cạnh.
Nhìn mười đứa trẻ khí thế như sói đói lao về phía mình, giám khảo hiện trường nhịn không được mà sững sốt, bất quá giám khảo là ai, đều là những người quân nhân trải qua các trận chếm giết mà sống tới lúc này, rất nhanh anh ta đã khôi phục lại bình tĩnh nhìn đám nhỏ.

“Đám nhóc này!” Đối mặt với việc bị tập kích bất ngờ, giám khảo hiện trường cực kỳ câm lặng nhìn trời không nói gì, khuôn mặt anh ta lạnh lại, cũng không cử động gì nhiều, chỉ là hơi hơi nghiêng nghiêng người liền tránh được cú đâm hết lực của đám trẻ.

“Đáng giận, vậy mà không đè lên giám khảo được!” Tề Long ngẩng đầu lên từ vũng bùn, bò lên đường chạy vừa oán hân vừa đập tay xuống đất.

Lạc Lãng ở cách chỗ Tề Long đang nằm không xa vẻ mặt cũng tiếc nuối quỳ rạp trên mặt đất, phải biết rằng khi bọn họ chạy đến một nửa thì cũng là lúc không thể duy trì thêm được, nhưng bởi vì một câu của Tề Long mà làm cả bọn như được sống dậy.

Nhất định phải trả thù mấy người giám khảo, đè chết bọn họ để bọn họ trở thành đệm thịt cho mình. Không sai, chính là giống như xếp La Hán, để cho nhóm giám khảo biết, bọn họ cực kỳ cực kỳ tức giận.

Được rồi, chỉ với một câu này mà giá trị thù hận của bọn trẻ trong nhóm đối với giám khảo thẳng tắp bay lên, vậy nên năng lượng của cả bọn bạo phát giúp cho họ có thể kiên trì đến cuối cùng.

Quả nhiên sức mạnh thù hận là vô địch .

Nguyên nhân Lăng Lan phối hợp với bọn trẻ như vậy không phải vì thù hận gì, cô chỉ là rãnh quá muốn nhìn thấy cảnh một đám nhỏ loi choi đè chết người giám khảo anh tuấn đến bẹp dí, đây là khung cảnh khó gặp đến mức nào… Chỉ sợ ngàn năm cũng chả gặp ấy chứ. Hi hi, tất cả là do kiếp trước cô rãnh quá đọc mấy quyển tiểu thuyết không trong sáng nên mới có ý nghĩ đen tối như vậy.

Giám khảo hai tay ôm ngực, cười lạnh nói: “Ồ, còn dư lực nha, thật không sai.” Dù trên mặt lạnh giống khối băng nhưng trong lòng anh ta vui mừng. Chà, thật giống với mình lúc còn là tân binh, vừa bốc đồng, vừa có ý tưởng, còn quyết đoán nữa. Đây mới thật sự là yêu nghiệt nha, mới có sáu tuổi thôi mà đã như vậy rồi. Tâm của vị giám khảo bắt đầu ngứa, thật hận không thể đem mấy đứa nhỏ này đem về quân doanh của mình để thao luyện một phen, tương lai khẳng định là thành những quân nhân đủ tư cách.

Tề Long nhấc tay đầu hàng nói: “Giám khảo à, chúng em đã vô lực rồi.”

Giám khảo hừ lạnh một tiếng: “Nếu muốn đạt tiêu chuẩn, đều đứng lên cho tôi.” Nha, vô lực mà còn có thể kêu lớn tiếng như vậy, lừa ai hả?

Tề Long á một tiếng, đành phải gian khổ đứng lên, mọi người đều liều mạng hoàn thành bài kiểm tra, nếu như vì không thể đứng lên mà thất bại thì…. Tề Long chịu ảnh hưởng từ lão ba của mình rất sâu, dù như thế nào thì đàn ông chân chính cũng phải chết đứng.

Tề Long là người đầu tiên đứng lên, Lạc Lãng thứ hai, tuy rằng tay chân của Lạc Lãng cũng mệt mỏi như bị lìa ra nhưng nhìn thấy Tề Long đứng lên cậu cũng không muốn thua bởi Tề Long, liền liều mạng bò lên.

Tiếp theo là Lăng Lan, sau đó là Hàn Kế Quân, La Thiếu Vân, Nguyên Du Vân, Lý Tinh Hoằng, Hà Triêu Dương, bọn họ theo thứ tự đứng lên, đến cuối cùng là hai cô bé duy nhất trong đội Hàn Tục Nhã và Lạc Triều.

Tuy rằng lúc bọn họ đứng lên có bị ngã xuống, đứng lên ngã xuống, chật vật không chịu nỗi nhưng cuối cùng cũng thành công đứng thẳng ổn định, trong mắt mỗi người đều là vẻ quật cường không chịu thua.

Giám khảo vừa lòng nói: “Không sai, còn có chút tâm huyết, hiện tại tôi lệnh cho các em công kích tôi.”

Một câu này khiến tất cả mọi người sửng sốt.

Hàn Kế Quân phản ứng nhanh nhất, đầu cậu ta vận chuyển như cái CPU đang chạy ở tốc độ cao, suy tư muốn đoán ra dụng ý thật sự của giám khảo, vẻ mặt của cậu ta thập phần nghiêm túc, ngưng trọng hỏi: “Vì sao?

Chương 31
Kẻ yếu không có quyền lên tiếng
“Vì sao? Các em có tư cách hỏi như vậy sao?” Giám khảo cười lạnh nói mỉa.

Hàn Kế Quân không bởi vì giám khảo chất vấn mà kinh hoảng, ngược lại vẻ mặt bình tĩnh trình bày: “Thí nghiệm không phải kết thúc rồi sao? Ngay lúc đầu giám khảo đã nói, chỉ cần đến điểm cuối thì bài kiểm tra tốc độ và sức chịu đựng cũng đã hoàn thành, chúng ta có quyền cự tuyệt mệnh lệnh của giám khảo.”

Hàn Kế Quân biết mọi người đều đã hết sức lực, ngay cả việc đơn giản như đứng dậy cũng đều là dựa vào nghị lực của chính mình để chống đỡ, đừng nói đi công kích giám khảo, cho dù chỉ bước thêm một bước cũng là rất khó khăm

Giám khảo nhìn về phía Hàn Kế Quân, trong mắt xẹt qua một chút tán thưởng, đứa nhỏ này bình tĩnh quyết đoán, không bởi vì đối phương cường thế mà bỏ qua suy nghĩ của bản thân, hiểu được thế nào là tranh biện, hơn nữa năng lực tư duy cũng thật mạnh, lời nói trật tự rõ ràng, nhanh chóng nắm được điểm mấu chốt, phát hiện lỗ hổng trong câu nói của người khác, đây tuyệt đối chính là một tham mưu quân sư kiệt xuất trong tương lai.

Bất quá cho dù anh ta thưởng thức Hàn Kế Quân thì sao, anh ta cũng sẽ không thay đổi quyết định của mình. Khóe miệng giám khảo lộ ra một chút tươi cười nhàn nhạt mà trào phúng: “Tiểu tử, hôm nay bản giám khảo sẽ cho các ngươi biết đạo lý đầu tiên phải biết trên thế giới này—— kẻ yếu không có quyền lên tiếng.”

Ánh mắt anh ta liếc nhìn khuôn mặt bị lời nói của mình mà tức giận, tất cả đều tràn đầy bất khuất, không thua khiến anh ta thập phần vừa lòng. Bị nói như vậy mà không phản ứng gì thì chỉ là đồ bỏ thôi.

Mắt lạnh của giám khảo khi nhìn về phía Lăng Lan đang đứng cuối cùng có chút bất ngờ, bởi vì ánh mắt của cô là ánh mắt tỉnh táo nhất trong mười người, bình tĩnh như nước khiến người khác không nhìn ra được người đó đang suy nghĩ gì. Bị dọa cho sợ rồi sao? Hay là mình bị nhìn thấu? Hoặc là đứa trẻ này thờ ơ? Giám khảo mày hơi hơi nhăn đăm chiêu nhìn hai mắt Lăng Lan.

Giám khảo đương nhiên không biết, ánh mắt tràn ngận sát khí của mình đối với Lăng Lan chả có hiệu quả nào, cô đã bị ánh mắt lạnh như băng, sát khí mười phần, như muốn bức chết người khác của Nhất hào nhìn từ nhỏ tới giờ, nên đối với ánh mắt chỉ ra vẻ đe dọa của giám khảo, thật sự không bị áp lực chúp nào.

“Các ngươi có thể cự tuyệt mệnh lệnh của ta, bất quá thành tích tốc độ và sự chịu đựng các ngươi, ngại quá, chỉ có thể không dạt .” Giám khảo thu hồi tò mò đối với Lăng Lan, lập tức thay đổi khuôn mặt, sát khí đã biến mất hầu như không còn, đổi thành nụ cười xấu xa, tựa hồ sát khí vừa rồi của anh ta chỉ là ảo giác bọn trẻ, mà trong miệng lại nói ra những lời tàn khốc, hủy diệt hi vọng của bọn nhỏ.

Những lời này khiến cho vẻ mặt của đám trẻ và Lăng Lan trở nên cực kỳ khó coi, bọn họ đến đây là ôm hi vọng gia nhập vào trường đồng quân tốt nhất Liên Bang chứ không phải màng theo sự sỉ nhục này mà trở về.

“Chúng ta có quyền kiện kên.” Vẻ mặt ngây thơ của Hàn Kế Quân đã bị khí lạnh che kín, cậu ta thật sự là một đứa trẻ thông minh, nhưng thông minh cũng không có cách nào ứng phó được với loại quân nhân không phân biệt được phải trái này, cậu cảm thấy ngực mình đang bị một cục đá cực lớn đè lên, khiến cho cậu tức đến không thể nỗi, vừa nghẹn khuất vừa phẩn nộ.

“no! no! no! Chẳng lẽ các ngươi không đọc quy định của thí sinh sao? Những đứa trẻ kiện lên trên để khảo xét thì thành tích năm nay sẽ không tính, chẳng lẽ các ngươi muốn để một năm sau lại tiếp tục thi sao?”

Giám khảo cười lắc đầu, từ từ đi đến trước mặt Hàn Kế Quân, hơi cúi người xuống, trong mắt anh ta là đầy ý cười trào phúng đối diện với ánh mắt phẫn nộ của Hàn Kế Quân, chậm rãi nói từng chữ từng chữ một, “Học sinh lưu cấp!”

Thần thái này, ngôn ngữ này, ánh mắt này, tuyệt đối là coi thường, khiến cho người khác vô cũng khó chịu, thật muốn ăn đòn mà.

Muốn bị đánh sao, Lăng Lan đầu chảy xuống mấy vạch hắc tuyến, ở trong ý thức hải nhất thời hóa thành Hà Đông sư rống: “Tiểu Tứ, ai chongười tiến loạn vào đầu ta??”

Tiểu Tứ theo góc xó rốt cục mò ra, vẻ mặt mất hứng, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đều nhăn thành một đường, cái mặt bánh bao tròn giờ thành cái bánh bao méo, nó bất mãn nói: “Hắn quá đáng giận , vậy mà đi bắt nạt trẻ nhỏ!”

Được rồi, Lăng Lan còn chưa có phẫn nộ thì đứa trẻ trí tuệ 6 tuổi thật Tiểu Tứ đã bị giám khảo chọc giận: “Chủ công, giúp ta đánh hắn.”

Lăng Lan khẽ tươi cười: “Ưu việt?”

Tiểu Tứ kinh ngạc, nó không nghĩ tới đồng chí Lăng Lan lại thừa cơ đưa ra yêu cầu, chẳng lẽ cô không biết nó là vì cô mà phẫn nộ sao?

“Vì sao?” Tiểu Tứ ủy khuất , chẳng lẽ kí chủ nhà mình một chút cũng không tức giận sao?

“Ngươi nói muốn ta giúp ngươi đánh hắn, nếu giúp thì đương nhiên phải có lợi gì rồi.” Lăng Lan tủm tỉm cười khiến cho Tiểu Tứ cảm giác cô cũng không để ý những câu nói khích tướng của giám khảo bên ngoài.

“Hắn ở bắt nạt cô, chẳng lẽ cô không tức giận?” Tiểu Tứ không rõ, giám khảo đều đã thể hiện như vậy, liền nó cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu, vì sao Lăng Lan vẫn còn có thể lạnh nhạt như vậy?

“Bắt nạt? Tôi cũng không cảm giác được.” Tuy rằng không rõ giám khảo vì sao làm như vậy, nhưng mà cô cảm thấy anh ta cũng không có ác ý.

Lăng Lan thật cảm kích Nhất hào và Cửu hào đạo sư những năm gần đây luôn áp bách mình, khiến cho cô có thêm một năng lực không tính là năng lực, đó là có thể nhận thấy ác ý hoặc sát ú của người khác đối với mình. Đương nhiên, dựa theo nguyên văn câu nói của Nhất hào đạo sư chính là năng lực này của Lăng Lan chỉ mới bước vào giai đoạn nhập môn. Nếu đụng tới một ít cao thủ lợi hại, hay sát thủ thì cho dù là nữa điểm sát ý Lăng Lan cũng không thể nhận ra được.

Lời nói này của Lăng Lăm làm Tiểu Tứ nhất thời giơ chân, kí chủ nhà mình có quá trì độn phải hay không, đã bị sĩ tới mặt rồi mà vẫn còn nói không cảm giác.

Lăng Lan vừa định an ủi Tiểu Tứ thì đột nhiên biến sắc, cô cảm giác hơi thở của Tề Long ở bên ngoài có chút không đúng, tinh thần lực vậy mà bắt đầu chấn động kịch liệt.

“Giúp ta nghĩ biện pháp hoàn thành bài kiểm tra của Nhất hào đại sư vào 3 ngày sau!” Lăng Lan trực tiếp bỏ lại một câu rồi không để ý Tiểu Tứ kháng nghị, nhanh chóng đi ra ý thức hải để ra ngoài. Tình huống của Tề Long có chút không ổn, cô phải cẩn thận chú ý.

Giờ phút này thần kinh Lăng Lan đã buộc chặt, thân thể hơi cúi về phía trước, hai tay cũng hơi buông xuống, hợp thành chữ thập ẩn, đùi phải cũng lùi về sau, chân hơi nhón lên—— đây là tư thế dễ dàng bùng nổ lực lượng toàn thân nhất, là tư thế mở đầu trong chương trình trụ cột thể thuật mà năm nay Cửu hào mới dạy cho cô, vừa công vừa phòng.

Lúc này, Tề Long nguyên bản cúi đầu đột nhiên ngẩng đầu, đập vào ánh mắt mọi người chính là đôi mắt đỏ thẫm của cậu ta, tràn ngập sát khí. Bất quá sát khí này chỉ nhằm vào giám khảo, xem ra hành động giám khảo đùa giỡn Hàn Kế Quân đã chọc giận Tề Long, cũng khiến cậu ta vì thế bạo phát.

Giám khảo cảm giác được sát khí của Tề Long, trong mắt lướt qua một tia kinh ngạc, anh ta nhanh chóng nhảy ra sau, khi tiếp đất thì ngay lập tức thay đổi tư thế đứng và khí thế, mười phần sẳn sàng chiến đấu.

Tề Long hô to một tiếng, cả người giống đạn pháo vọt về phía trước, tay nắm chặt hướng về phía giám khảo. Một tiếng nổ lớn vang lên, sau đó bụi đất bay đầy trời, cơ hồ chặn tầm mắt mọi người.

Chẳng lẽ Tề Long đánh trúng giám khảo, khiến giám khảo ngã xuống đất rồi? Những đứa trẻ khác không nhìn thấy rõ, vẻ mặt mê mang nhìn nhau, không biết phải làm thế nào cho tốt.

Chỉ có Lăng Lan mày khẽ nhếch, sắc mặt ác liệt. Những người khác không thấy rõ tình huống cho nên không biết phát sinh cái gì, nhưng Lăng Lan nhìn thấy rất rõ ràng, Tiểu Tứ giúp cô chiếu lại hình ảnh của Tề Long và giám khảo lúc nãy, nó không có bị bụi đất ảnh hưởng

Chương 32: Lăng Lan ra tay!

Một quyền này của Tề Long đánh không trúng, giám khảo nhẹ nghiêng người một cái liền tránh được công kích của vì vậy một quyền này của Tề Long mới.đánh xuống đất khiến bụi bay đầy trời.

Bất quá cái hố xuất hiện trên mặt đất kia cũng sâu đến 3m, đường kính cũng đạt đến 1m, như vậy sức lực đánh ra một kích này của Tề Long tuyệt đối không thua cô khi nâng quả tạ 500 kg.

Không nghĩ tới Tề Long có thể dựa vào năng lực bản thân mà đạt tới lực lượng tới 500kg, nếu so với Lăng Lan thì đây mới chính là thuần túy năng lực của bản thân.

Trong mắt giám khảo lướt qua một tia kinh hỉ, có lẽ anh ta cũng không thể tưởng được Tề Long sẽ có lực lượng lớn như vậy, tuy rằng với anh ta mà nói thì chút lực lượng lớn như vậy cũng không tính là gì, nhưng Tề Long chỉ mới là một đứa trẻ sáu tuổi, nếu để Tề Long trưởng thành thì không hề nghi ngờ sức mạnh này sẽ tăng thêm gấp bội.

Tề Long nhất kích thất bại, cũng không bởi vậy mà dừng tiến công, chỉ thấy cậu ấy lại lần nữa từ trên đất nhảy lên, hung ác đánh về phía giám khảo.

Đáng tiếc tốc độ của Tề Long không tỷ lệ thuận với lực lượng, vả lại bởi vì kỹ thuật cách đấu bản thân còn quá non nớt, khắp nơi đều là lỗ hổng, điều này làm cho giám khảo không chịu quá nhiều áp lực, rất nhanh Tề long bị giám khảo đánh trúng một kích cả người đổ gục xuống.

Bùn đất tràn ngập trong không khí rốt cục tiêu tán, mọi người rốt cục thấy Tề Long và giám khảo đang đối chiến với nhau, chỉ thấy giám khảo dùng duy nhất một tay đã đem tất cả những đòn tấn công của Tề Long ngăn trở hết.

Lạc Lãng khẽ nói với Lăng Lan: “Tớ đi giúp Tề Long, việc đánh ông ta đành phải dựa vào cậu.” Nói xong, cũng không đợi Lăng Lan trả lời liền lao ra ngoài đánh về phía giám khảo, cố gắng dùng hết sức lực còn lại, đánh về phía mặt của giám khảo.

Lạc Lãng lao ra khiến cho giám khảo không thể không dùng cánh tay còn lại, thân thể nguyên bản đứng thẳng bất động cũng bắt đầu di chuyển. Trong lúc nhất thời ba người đánh đến vui vẻ quên trời.

Tuy thanh âm của Lạc Lãng rất nhẹ, bất quá bọn nhỏ chung quanh đều nghe được, thân thể gần như lung lay sắp đổ bỗng chốc ổn định hơn nhiều, bọn nhỏ vẻ mặt chờ đợi nhìn về phía Lăng Lan, hi vọng “cậu ta” có thể giống như Lạc Lãng nói, đi đánh giám khảo.

Được rồi, những lời đó của giám khảo đã gây thù hận với bọn trẻ, không những vậy giá trị thù hận còn không thấp, cho nên tập thể đều hi vọng có người đánh hắn ta một cái để cho bọn họ cho hả giận.

Bởi vì Tề Long công kích, Hàn Kế Quân mới khôi phục được bình tĩnh, lúc này cậu phát hiện trong đám bọn họ Lăng Lan là người duy nhất đứng vững, mà cái tư thế Lăng Lan đang đứng tuy có chút quái dị nhưng lại rất thuận mắt, tự nhiên, khiến cho người khác nghĩ như vậy mới gọi là đứng, đầu óc nhanh chuyển, Hàn Kế Quân xác định đây là một kỹ thuật hàng đầu trong cách đấu.

Ánh mắt chờ đợi của bọn nhỏ khiến Lăng Lan cảm thấy áp lực như núi, cô thật sự không thể đối diên với những ánh mắt nồng nhiệt kia, đành quay đầu nhìn về phía 3 người vẫn đang hỗ chiến ở trước mặt.

Lăng Lan đương nhiên biết sở dĩ mấy đứa trẻ đem hi vọng giao cho cô là vì cô là người duy nhất còn có thể động, nhưng việc đánh giám khảo thì có chút hơi quá. Nếu thành công đánh trúng anh thì quá tốt, nhưng nếu không thành công… Được rồi, bọn họ cũng không quá mong chờ, nếu như có thể đánh trúng giám khảo thì xem như may mắn siêu cấp mèo mù vớ cá rán đi.

Bên kia giám khảo vừa cùng Lạc Lãng giao tay thì đã biết chi tiết sức lực thật sự cậu ấy, tuy không mạnh như Tề Long nhưng lực đánh 100 kg cũng dư sức. Bất quá tố chất thân thể vẫn còn kém một ít, Tề Long đánh đến bây giờ thì càng đánh càng hăng, mà Lạc Lãng mới tiến công vài cái hơi thở đã bất ổn.

Dù sao giám khảo cũng biết loại tình huống giống Tề Long là cực kỳ hiếm gặp, bởi vì Tề Long là tự mình đột phá cực hạn của bản thân, bộc lộ ra năng lực tiềm tàng của chính mình. Anh ta sống nhiều năm như vậy cũng chưa thấy được có người nào tự đột phá cực hạn mà không cần thuốc dẫn. Không thể không nói thể Tề Long gặp may mắn nhiều nhờ sự khích bác của anh ta.

.

Đột nhiên, anh ta cảm giác một cỗ lạnh ý trong lòng trào ra, kinh nghiệm sa trường khiến anh ta lập tức nhận ra nguy hiểm, không hề nghĩ ngợi anh ta nhanh chóng dùng sức nhún chân, thân thể nương cổ lực lượng này liền lùi ra sau hai bước...
Nhưng, đã chậm! Ở trước mắt anh ta, một cánh tay nhỏ trắng trắng non mềm xuất hiện, một giây tiếp theo muốn đánh trên mặt của mình.

Nhưng giám khảo dù sao cũng là giám khảo, trong hoàn cảnh chuông treo mành chỉ vẫn có thể kịp thời thay đổi quỹ tích của cơ thể, đưa hai tay giao nhau tạo thành chữ thập, thành công ngăn cản cánh tay nhìn nho nhỏ yêu yêu nhưng thực tế lại mang sát ý mười phần.

“Ba” một tiếng, hai người va chạm vào nhau, năng lượng mạnh mẽ truyền đến khiến cơ thể còn chưa đứng vững của người giám khảo bị đẩy phải lùi về phía sau mấy bước.

Mà Lăng Lan nương theo sự tác động của hai nguồn lực mà bắn ngược trở về phiá sau, làm một động tác xoay người rồi ổn định đứng ở giữa Tề Long và Lạc Lãng, tiếp tục điều chỉnh vị trí cơ thể để duy trì thức thuật đầu tiên, chuẩn bị cho lần công kích tiếp theo.

Giám khảo nguyên bản còn mang theo ánh mắt trêu tức nhất thời trở nên nghiêm túc, anh ta đứa trẻ đang đứng ở giữa trước mặt, sau lưng toát mồ hôi lạnh, không nghĩ tới trong đám trẻ này còn giấu một đứa lợi hại như vậy, không chỉ có như thế, nó còn hiểu cách che giấu sát ý bản thân, đến thời khắc cuối cùng mới lộ ra răng nanh.của mình.

Nếu không phải anh ta có kinh nghiệm chiến đấu nơi sa trường phong phú, biết ứng biến nhanh chóng thì đã trúng một kích vừa rồi rồi, tuy rằng không nguy hiểm đến sinh mệnh nhưng như vậy thì mặt mũi của anh ta nhất định sẽ quăng mất.

Anh ta thầm mắng một tiếng, làm sao có thể xuất hiện một yêu nghiệt như vậy chứ, bên ngoài thoạt nhìn nhu nhược vạn phần, khuôn mặt thanh tú biểu cảm ngây thơ , thấy thế nào cũng đều đứa trẻ thiên chân khả ái không có lực sát thương mà.

Tuy rằng anh ta luôn cảm thấy đứa trẻ này có chút quái dị, nhưng bởi vì Tề Long xuất hiện lực lượng mới, khiến anh ta tập trung toàn lực chú ý vào, cũng xem nhẹ luôn cảm giác kỳ quái với Lăng Lan.

Anh ta không nghĩ tới đứa trẻ mà mình xem nhẹ nhất lại là đứa nhỏ kém chút khiến mình bị lật thuyền trong mương.

Nhìn biểu hiện cố gắng của Lăng Lan khiên mấy đứa nhỏ khác vẻ mặt kinh hỉ, không nghĩ tới một quyền của Lăng Lan đã đem giám khảo đánh lùi mấy bước, có phải hi vọng của bọn họ thật sự có thể thực hiện hay không?

Hàn Tục Nhã là một bé gái hướng ngoại nhiệt tình thấy thế lập tức hô lớn: “Lăng Lan, đánh hắn! Đánh hắn!” Tình huống thay đổi bất ngờ khiến cho mệt mỏi của cô bé chạy hết. Lúc này cô bé đang cố gắng tiếp thêm sức mạnh chọ người bạn này.

Lạc Triều lại là một cô bé hướng nội, tuy rất vui vì thấy Lăng Lan có thể đánh trúng giám khảo nhưng cô bé cũng không dám hô lên, chỉ ngượng ngùng tươi cười, trong mắt ánh lên vẻ hâm mộ nhìn thẳng người đang đứng ở bên cạnh anh trai mình, tuy người đó có chút nhỏ gầy,không thể so sánh với nam trai hay bất cứ bạn nam khác, nhưng trong mắt cô lại không kém những người khác chút nào thậm chí còn mạnh hơn nữa.

Lăng Lan không biết, trong lúc vô tình mình đã trở thành đối tượng trong mộng của một cô gái nhỏ đơn thuần, gây ra khá nhiều rắc rối trong tương lai, thật sự có lỗi.

Trong phòng theo dõi, người sĩ quan phụ trách theo dõi phòng 72 nhàm chán lại đem hình ảnh điều chỉnh đến gian phòng của Lăng Lan, đập vào mắt anh ta chính là hình ảnh bốn người chia ra hai phía đang giằng co lẫn nhau, sẵn sàng đón quân địch, không khí này tuyệt đối không tốt. Anh ta nhất thời sửng sốt, thầm nghĩ: Đến cùng là có chuyện gì vậy này?

Lòng hiếu kỳ dâng lên, anh ta lập tức đem hình ảnh cố định ở 72 phòng, hình ảnh ở những phòng khác mở thành một cái cửa sổ nhỏ nhất đặt ở góc dưới bên phải để có gì còn có thể vừa xem đánh nhau vừa tiếp tục công việc.

Mắt Lăng Lan hơi liếc lên ý bảo Tề Long và Lạc Lãng trước đi lên công kích, cô biết nếu bản thân chủ động tiến công khẳng định không đối phó được với giám khảo.

Tuy rằng cô đi theo Cửu hào học được cách đấu sơ cấp, cũng thường xuyên cùng Cửu hào chiến đấu, bất quá ở đó dù sao cũng chỉ là huấn luyện bằng ý thức, so với thực chiến chân chính vẫn khác nhau .

Ở một kích vừa rồi Lăng Lan liền phát hiện ra vấn đề lớn, thân thể của cô không theo kíp với tốc độ của ý thức, nếu không một kích vừa rồi cũng không bị giám khảo tránh thoát dễ dàng như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top