Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 57+58+59+60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 57: Chưa vượt qua được bệnh sợ độ cao!

"Tiểu Tứ, nhờ ngươi." Lăng Lan vẻ mặt cảm kích nhìn đứa nhỏ không ngừng nhún nhẩy xoay mông đắc ý trong không gian học tập, nếu không có tiểu Tứ hỗ trợ, hẳn cô đã không thể đảo ngược kết cục rồi, những thứ vũ khí hạng nặng không thể bị đánh bại bởi những mưu kế nho nhỏ, bọn họ hoàn toàn không có phần thắng.

Lăng Lan sở dĩ nói nhiều lời vô nghĩa với Lăng Hoa như vậy chủ yếu là để kéo dài thời gian cho tiểu Tứ có thể xâm nhập vào quang não của cơ giáp, nắm quyền khống chế. Tiểu Tứ mặc dù tồn tại như thần trong thế giới ảo, là khắc tinh của quang não, nhưng quang não cơ giáp cũng không phải là loại hàng hàng cấp thấp như H-Bahn, tiểu Tứ muốn đoạt được quyền khống chế vẫn yêu cầu tốn một ít công phu. Nhờ có kinh nghiệm của lần xâm nhập trước, lần xâm nhập này của tiểu Tứ cũng không tốn quá nhiều thời gian, trừ phi đụng phải các cơ giáp cao cấp.

Đương nhiên Lăng Lan cũng muốn để hai người Lăng Tần, Lăng Vũ nhìn rõ bộ mặt thật củaLăng Hoa, cô cũng muốn học biết lý do cô phán đoán bọn họ là phản đồ, cô rất rõ ràng, hiểu lầm và khúc mắc mà không chủ động giải quyết thì khi tích tích tới một lúc nhất định, bị phản bội chính là điều chắc chắn, cô không thể để sai lầm vớ vẫn đó xảy ra.

Sau khi kiểm tra ba khoang không chế kia Lăng Vũ hưng phấn chạy trở về hỏi Lăng Lan: "Lan thiếu gia, tiếp theonên làm gì."

Lăng Vũđã nhận Lăng Lan rồi, đem cô trở thành gia chủ mà cả đời mình nguyện trung thành, cho nên trước tiên anh ta hỏi ý kiến Lăng Lan.

"Anh liên lạc người trong nhà, cho bọn họ đưa người tới đây, đem những người này mang về thẩm vấn, xem ai là người muốn phó với tôi, muốn đối phó với Lăng gia." Lăng Lan không quên trong chiếc H-Bahn kia vẫn còn nhốt vài người, chắc chắn bọn họ biết một số thông tin hữu dụng.

"Dạ, thiếu gia!" Nếu không phải Lan thiếu gia chưa được 16 tuổi, chưa thể tiếp nhận vị trí gia chủ của Lăng gia thì Lăng Vũ đã hung phấn gọi gia chủ rồi.

Không sai, cuộc đời này Lăng Vũ đã nhận định Lăng Lan, cho dù Tiêu gia chủ thật sự quay về thì cũng sẽ không làm thay đổi lập trường của anh ta. Đương nhiên giờ phút này Lăng Vũ căn bản không biết, tương lai mình thật sự sẽ gặp loại lựa chọn cực kỳ khó khan này...

Lăng Tần tâm sự trùng trùng đi rồi về, Lăng Lan biết cái chết của Lăng Hoa khiến ông bị đả kích rất lớn. Dù sao trong sáu năm qua, Lăng Tần không chỉ một lần nhắc tới Lăng Hoa trước mặt cô, vẻ kiêu ngạo trong lời nói của ông không thể nào che dấu được, mà người khiến ông kiêu ngạo nhất lại là người phản bội Lăng gia, phản bội ông, điều này khiến cho ông không thể nào tin vào những người bên cạnh mình nữa.

Kỳ thực, Lăng Lan đã hoài nghi Lăng Hoa trước tiên, bởi vì Tần quản gia thường xuyên nhắc đến sự ưu tú của anh ta trước mặt cô, vậy nên việc để xảy ra loại sai lầm cấp thấp khiến trì hoãn trong việc cứu viện lần này là không thể có khả năng xảy ra. Cho nên mới nói, con người không nên quá hoàn hảo, nếu không nhất định sẽ bị người khác để ý, nếu như sau này làm việc xấu mà có hành động khác với trước đây thì nhất định sẽ bị bại lộ. Lăng Hoa nếu như biết nguyên nhân thất bại lần này chắc chắn sẽ hối hận vì trước đây mình đã biểu hiện quá nỗi trội.

Lăng Lan không biết phải an ủi người ông đang bi thương trước mặt, cô không phải là người thích đi an ủi người khác, cho nên kiếp trước cô luôn tươi cười khi đối mặt với người nha chính là để an ủi cha mẹ mình không cần lo lắng. Bất quá sự thật chứng minh, biện pháp này không tác dụng gì, trước mặt cô cha me vẫn luôn tươi cười thật tươi nhưng ở nơi khác họ đã khóc rất nhiều, cố tình lỗ tai cô lại quá linh mẫn, nghe thấy những âm thanh ấy rất rõ ràng. (bởi vì chị có tinh thần lực nên khác giác quan của chị cũng mạnh hơn người thường n lần)

Lăng Lan cảm thấy cách để cho người khác quên bi thương chính là để cho người đó có thật nhiều việc làm, thời gian không phải là loại thuốc chữa thương tốt nhất sao? Giống như có quyển sách từng viết như vậy... Lăng Lan cũng không quản điều đó hữu dụng hay vô dụng, cô cứ dùng trước rồi nói, cô nắm tay Lăng Tầnhỏi: "Không có H-Bahn rồi, là sao chúng ta đến trường đây ông?"

Được rồi, Lăng Lan còn chưa quên mục đích của bọn họ hôm nay đâu, hôm nây là ngàu đầu tiên nhập học, cô thật sựu không muốn mình trở thành người đi trể suy nhất trong ngày đi học đầu tiên đâu, nhaasrt định sẽ trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Chuyện của Lăng Hoa lần này đã dạy cho cô một bài học, nếu bị quá nhiều người chú ý thì thật sự không tốt chút nào.

Lăng Tần nghe câu hỏi Lăng Lan thì nhất thời bừng tỉnh, lấy lại tinh thần, không sai, bây giờ cũng không phải lúc để đau thương, ông không thể để Lăng Lan nhập học trễ được, đó chính là nơi ghi dang tương lai cho các quân sinh, ông không thể để Lăng Lan bị dấu vết dơ nào khi ở đó. Lăng Tần rất có dã vọng (dã tâm+hi vọng) Lăng Lan có thể nhập học vào trường quân giáo mạnh nhất Liên Bang...

Được rồi, giờ phút này ông đã quên mất giới tính thật sự của Lăng Lan!

Không hề nghĩ ngợi, Lăng Tần liền quyết định điều khiển cơ giáp của Lăng Hoa chở Lăng Lan đi học viện, mà đám phản đồ và sát thủ này ông liền giao lại cho Lăng Vũ giải quyết.

Nhìn Lăng Tần điều khiển cơ giáp chở Lăng Lan bay đi, Lăng Vũ vẻ mặt oán niệm: Hu hu hu! Con cũng muốn đưa Lan thiếu gia đi học mà...

Thương tâm, Lăng Vũđành phải đem một bụng oán khí phát tiết lên đám sát thủ bên trong xe H-Bahn. (tiểu Tứ đã giải khóa xe, bất quá vì đảm bảo an toàn, nó cũng đem quang não của xe phá hủy, dù sao trên xe cũng còn vũ khí.

Mà đám người chỉ có mấy khẩu súng laser cũ rich là sao đối chọi lại với cơ giáp cường đại được, bọ họ căn bản không dám phản kháng, ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói. Bất quá cho dù như thế, bọn họ cũng thiếu chút biến thành thịt nướng, đạn ánh sáng của cơ giáp đánh tuy được thân ngoài chắn lại nhưng nó lại nóng vô cùng, kém chút nướng chết bọn họ.

Cho nên đợi tới lúc những tử sĩ khác của Lăng gia tới, bọn họ như nhìn thấy ân nhân cứu mạng, kích động vạn phần, kém chút không ôm đùi đối phương khóc lóc nức nở.

Nha, cho dù bọn họ là sát thủ, là tù binh, những cũng không cần đối xử với họ như vậy chứ, bọn họ còn có nhân quyền mà?

Lăng Lan vừa tiến vào khoang khống chế thì mới biết nó có thể cở thêm người, ở trong khoang khống chế có một cái góc nhỏ có thể chứa một ít đồ vật, đương nhiên nó cũng chỉ có thể chứa một người ngồi, có điều vẫn hơi chật một chút.

Đương nhiên một đứa trẻ như Lăng Lan ngồi vào đó cũng rất thoải mái, có thể tự do đi tới đí lui.
Đóng cửa khoang khống chế, ánh sáng liền tối dần, Lăng Tần nhanh chóng ấn nút khởi động quang não, khoang khống chế lại lần nữa sáng lên.

"Quang não khởi động, đang tự động kiểm tra, xin chờ một chút! Lựa chọn khởi động khẩn cấp, mời ấn nút khởi động khẩn cấp!" Quang não dựa theo trình tự đặt ra nhắc nhở người khống chế.

Cơ giáp khởi động có hai loại phương pháp, một là khởi động bình thường, tốc độ chậm một chút, mất từ 1 đến 3 phút, hai là khởi động khẩn cấp, phương pháp này có liên quan đến đẳng cấp của quang não cơ giáp, quang não càng cao cấp thì thời gian khởi động se càng ngắn, nếu là những cơ giáp bình thường thì mất từ 12 đến 15 giây.

Đương nhiên Lăng Tần không lựa chọn khởi động khẩn cấp, tuy rằng Lăng Lan có thể đến trễ, nhưng còn chưa tới mức phải dùng khởi động khẩn cấp.

Khởi động khẩn cấp tuy có thể giải quyết về mặt thời gian, lại có nhược điểm trí mạng đó chính là nhảy qua bước kiểm tra các bộ phận của cơ giáp, phải biết rằng sau một lần chiến đầu thì cơ giáp nhất định sẽ bị hao tổn, nếu như không tìm hiểu một cách chính xác thì khi xuất hiện vấn đề nhất định sẽ xảy ra bi kịch.

Lăng Tần đương nhiên không dám để Lăng Lan lâm vào nguy hiểm này, cho nên ông vẫn dựa theo những quy số cũ, chờ bình thường khởi động.

Lần khởi động này không tốn hết ba phút, khi đồng hồ dừng ở 2 phút 10 giây liền xong, tiến vào hệ thống khống chế cơ giáp hoàn chỉnh.

Bất quá tốc độ khởi động này lại khiến tiểu Tứ khinh bỉ. Nó ở trong không gian học tập giơ chân không ngừng, lớn tiếng lên án tốc độ rùa bò này của cơ giáp, đây chính là hành vi mưu sát người điều khiển. Nếu không phải Lăng Lan quyết đoán áp chế, phản đối, tiểu Tứ đã sớm tiến hành công tác cải tạo quang não của cơ giáp này.

Bất quá Lăng Lan vẫn đáp ứng nếu cô có cơ giáp của riêng mình thì cô nhất định để tiểu Tứ phụ trách thiết kế quang não, tùy nó muốn cải tạo cái gì cũng không ý kiến. Lúc này tiểu Tứ mới hạ hỏa, chờ cơ hội khác lại ra tay.

Lăng Tần rất nhanh mở hệ thống định vị của cơ giáp, lúc này Lăng Lan cảm thấy mình như đi vào thế giới ảo, cô đang ngồi trên chiếc thuyền ngắm khung cảnh núi rừng bao la.

Uh, cảm giác này thật thú vị! Lăng Lan hai mắt sáng lên nhìn Lăng Tần khống chế cơ giáp. Cô có chút nóng lòng muốn thử, bắt đầu chờ mong tới lúc mình có thể khống chế cơ giáp.

Lăng Tần nắm quyền khống chế rồi quay đầu nhắc nhở: "Lan thiếu gia, ngồi vững, chúng ta bắt đầu bay ."

Lăng Lan gật đầu, cô nắm chặt tay vịn bên người, tỏ vẻ bản thân đã chuẩn bị tốt.

Lăng Tần nhận được câu trả lời của Lăng Lan thì hai tay chắp lại vung lên, Lăng Lan chỉ biết Lăng Tần đang bắt đầu.

Ở bên ngoài, chỉ thấy cơ giáp Lăng Tần khống chế, hơi hơi quỳ gối xuống, sau đó mãnh liệt bắn lên trời, cùng lúc hai tên lửa bên hông cơ giáp đồng thời cháy sáng sinh ra lực đẩy cực đại đem toàn bộ cơ giáp thẳng tiến trời xanh.

Cơ giáp đột nhiên động tác thay đổi, khiến thân thể Lăng Lan bị trọng lực ép xuống chỗ ngồi, rất may tố chất thân thể của Lăng Lan rất tốt nên cũng không quá khó chịu.

Tuy rằng khoang khống chế có hết thống giảm tác dụng của sức ép xung quanh, nhưng những cơ giáp càng tốt thì những sức ép này sẽ càng mạnh (vì vậy người điều khiển những cơ giáp cao cấp có yêu cầu rất cao về sức mạnh.) Thí nghiệm đã chứng minh, nếu không có sự tồn tại của áp lực thì người điều khiển không thể cảm nhận được lực tác động của cơ giáp, như vậy bọn họ sẽ không biết động tác của mình có chuẩn xác hay không, cũng không có biện pháp để thay đổi những động tác của mình.

Rất nhanh cơ giáp tiến vào bầu trời, nhanh chóng bay đi, bởi vì màn hình quan sát được lắp toàn bộ trong khoang điều khiển nên Lăng Lan cảm thấy chính mình giống như đang ngồi giữa không trung, không có thứ gì đỡ lấy, cứ như vậy đâm xuyên qua những đám mây..

Lăng Lan chỉ cảm thấy một trận đau đầu ù tai, sau đó hai mắt tối đen, ngất.

Trước khi ngất, Lăng Lan rốt cục nhớ ra mình bị chứng sợ độ cao!

Ô ô ô, giấc mơ điều khiển cơ giáp của tôi!!! Lăng Lan ở trong không gia học tập ôm tiểu Tứ khóc không ngừng, mà tiểu Tứ cũng triệt để phát điên, Lăng Lan nếu không thể khắc phục vấn đề này, thì nó làm sao có thể cải tạo quang cơ giáp giờ?

(Mình sẽ gọi thế giới ảo = thế giới hư nghĩ )

Chương 58: Gia huy quen thuộc!

Ở cửa vào của trung tâm học viện đồng quân, nhân viên của học viện được tập trung từ sớm để có thể kiểm soát tình hình hỗn loạn trong ngày hôm nay.

Ở cửa lớn, vô số chiếc H-Bahn ở không trung không ngừng đáp xuống, nếukhông phải hôm nay chính phủ sớm phái cảnh sát duy trì trật tự đến thì trên bầutrời của học viện nhất định sẽ xảy ra nhiều vụ tai nạn đáng tiếc.

Không có biện pháp, xe đến thật sự rất nhiều, hàng năm đều sẽ có gần mười ngàn học sinh tiến vào nhập học ở học viện này, mà quy định của trường là 1 tuần chỉ về nhà một lần nên tấp cả người lớn trong nhà đều đến đây đưa con đi học, điều này dẫn đến tình trạng quá tải như bây giờ.

Dù sao chỉ có một trăm đứa trẻ đầu tiên được lọt vào cấp đặc biệt mới có thể học ngoại trú, có quyền tự do lựa chọn chương trình học, những đứa trẻ khác chỉ có thể nhận an bày của trường học, tiến hành quá trình học tập cách ly với gia đình, chỉ được về nhà một tuần một lần.

Nhưng mà những đứa trẻ của cấp ưu tú và phổ thông trong trường cũng không phải không có cơ hội thay đổi vận mệnh của mình, mỗi năm học viện đều tổ chức hai lần tuyển chọn học sinh vào cấp đặc biệt, như vậy mỗi năm học sinh trong học viện có hai cơ hội và thách thức để nắm giữ vận mệnh tương lai của mình. Học viện làm như vậy chính là để khuyến khích đám trẻ có tinh thần cạnh tranh, cứ nữa năm lại thay đổi danh sách học sinh một lần. Cho dù trước kia cậu là học sinh cấp đặc biệt, ưu tú hay phổ thông, cậu đều được đối xử bình đẳng, chỉ có những người tiến vào top 100 thì mới có tư cách học ở cấp đặc biệt trong nữa năm tiếp theo.

Đương nhiên, không phải chưa từng có trường hợp học sinh cấp ưu tú và câp phổ thông thành công tiến vào top 100, vào cấp đặc biệt, nhưng điều này vô cùng hiếm, cực kỳ khó gặp. Những đứa trẻ lọt vào cấp đặc biệt ngay từ đầu đã nhận được vô số tài nguyêntrong quá trình học tập, dù chỉ nữa năm nhưng cũng đủ làm cho bọn chúng kéo rộng khoảng cách về thực lực với những đứa trẻ khác!

Bất quá đi như vậy nhưng đây cũng là một cơ chế công bằng, là cơ hội mà nhà trường dành cho những đứa trẻ ban ưu tú có thể cá chép vượt long môn hóa rồng, chỉ là chúng có nắm được cơ hội này hay không thì chỉ có thể dựa vào ý chí của chúng.

Ở một góc trong quảng trường của học viện đồng, Tề Long, Hàn Kế Quân, Hàn Tục Nhã cùng với hai anh em song sinh Lạc Lãng, Lạc Triều đang đứng cùng đang ngẩng đầu nhìn bầu trời, giống như đang tìm kiếm thứ gì.

Từ sớm bọn họ đã tới học viện đồng quân. Từ khi biết mình đã tiến vào cấp đặc biệt cấp, bọn họ liền thập phần hưng phấn, chờ mong đến ngày khai giảng.

Không sai, thành tích của 5 người đều lọt vào top 100, Tề Long, Hàn Kế Quân, Lạc Lãng đều thuộc đặc cấp ban 1, mà hai cái cô bé Lạc Triều, Hàn Tục Nhã cũng thuận lợi tiến vào đặc cấp ban 2, điều này làm cho hai cô bé mừng như điên. Lúc trước người lớn trong nhà cũng không quá xem trọng các cô, họ đều cho rằng hai cô có thể tiến vào ưu tú ban 1 chính là thàn tích cao nhất rồi, không nghĩ tới lúc thành tích được công bố thì... Các cô đắc ý một phen.

Không chỉ có như thế, trong tổ kiểm tra của bọn họ, hai người La Thiếu Vân và Nguyên Du Vân cũng tiến vào top 100, trở thành thành viên của cấp đặc biệt ban 2, hai người còn lại trong nhóm tuy kém hơn bọn họ một chút, nhưng vẫn thuận lợi lọt vào cấp ưu tú ban 1. Đây là cấp tốt nhất sau cấp đặc biệt.

Hàn Tục Nhã và Lạc Triều, mình có thể đạt thành tích tốt như vậy đều nhờ Lan lão đại (các anh trai đều nhận người ta làm lão đại rồi, các cô đương nhiên cũng theo), bất quá các cô cũng biết về sau phải dựa vào nỗ lực chính mình. Các cô cũng không thành người đầu tiên rớt khỏi cấp đặc biệt.

"Tề Long, còn không tìm thấy chiếc H-Bahn của lão đại sao?" Cô bé mập Hàn Tục Nhã không khách khí hỏi Tề Long.

Hàn Kế Quân nghe xong, cau mày. Cậu rất không thích em họ mình dùng gịong điệu sai sử như vậy với Tề Long, không thể bởi vì là người quen mà hành độngkhông đúng mức như vậy, sau này không cẩn thận nhất định sẽ đắc tội với người khác.

Tề Long không trả lời, cũng không tức giận gì, cậu ta chỉ mở to mắt nhìn lên trời, đáng tiếc vẫn không nhìn thấy thứ mình cần tìm.

Hàn Tục Nhã thấy Tề Long không để ý đến mình có chút tức giận. Vừa định nói chuyện thì nhìn thấy ánh mắt trừng lên của anh họ mình, cô dù phẩn nộ cũng chỉ có thể im lặng đi xuống. Dù sao cha mẹ của cô đều đã đọc lệnh yêu cầu cô phải nghe lời của Hàn Kế Quân, cô cũng không dám làm trái.

Tề Long rốt cục nhịn không được thu hồi tầm mắt, xoa xoa đôi mắt hơi đau xót, bất đắc dĩ nói: "Không thấy được chiếc H-Bahn trước kia lão đại ngồi..."

Lạc Lãng cười lạnh: "Gọi người khác là lão đại mà lại quên ghi lại số liên lạc, thật phục nha."

Bởi vì lúc trước Tề Long quá cao hứng nên quên trao đổi số liên lạc với Lăng Lan, vậy nên bây giờ cậu cũng chỉ có thể dựa vào khả năng "nhìn" của mình để tìm chiếc H-Bahn mà trước đây Lăng Lan đã ngồi.

Tề Long liếc Lạc Lãng một cái phản kích: "Không phải cậu cũng quên sao?" Đều giống nhau cả thôi, đứng đó mà ra vẻ.

"Cậu..." Lạc Lãng bị Tề Long đánh trúng đau chân, nhất thời thẹn quá thành giận.

Hàn Kế Quân đau đầu xoa xoa mi tâm của mình, mở lời khuyên giải: "Được rồi được rồi, đều nhận một người làm lão đại, chúng ta xem như đã ngồi trên cùng một chiếc thuyền, đoàn kết một chút, đừng để lão đại không vui."

Có lẽ câu "lão đại không vui" của Hàn Kế Quân, mà hai đứa trẻ đang phùng mang trợn má thu liễm lại, cùng "Hừ" một tiếng rồi quay đầu không thèm nhìn nhau.

Hàn Kế Quân cười khổ, hai người này quá khó trị, xem ra phải đợi Lan lão đại đến mới có thể giải quyết vấn đề của hai người bọn họ. Được rồi người luôn luôn chiếu cố Tề Long như Hàn Kế Quân cuối cùng cũng tìm được cách vứt gánh nợ này, đem ném cho Lăng Lan phụ trách.

Đúng lúc này, tiếng còi cảnh báo khẩn cấp của học viện được kéo vang, vang vọng khắp đất trời!

Tiếng báo động này có nghĩa từ bên ngoài phạm vi của học viện, có một loại vũ khí nào đó đang xông tới.

Trời ạ, có người dám tập kích học viện đồng quân trung tâm của Doha? Chẳng lẽ bọn họ không biết đây là nơi đóng quân thường trú của một đội binh cơ giáp Liên Bang sao?

Không đợi Tề Long Lạc Lãng phản ứng, nằm ở cuối tầm mắt của họ, bên kia bầu trời, một cơ giáp màu xám đang nhanh chóng lao về phía bên này, thân máy bay cao lớn, uy vũ, hai thanh kiếm ánh sáng ta lớn treo ở sau lưng, chỉ nhìn thôi cũng khiến người khác sợ hãi.

Nhưng học viện cũng rất nhanh chóng ứng phó, sáu cơ giáp màu trắng từ trong học viện bay ra, ngăn đón cơ giáp màu xám kia.

Sở dĩ học viện không trực tiếp nổ súng là vì chiếc cơ giáp kia phát ra tín hiệu thuộc quân đội bạn, không phải kẻ thù, bất quá học cũng không dám khinh xuất.

Thấy một màn này, khuôn mặt của tất cả những đứa trẻ có mặt trên khuôn viên cùng thể hiện một biểu hiện chính là há hốc miệng và khiếp sợ. Bọn chúng căn bản chưa bảo giờ được nhìn thấy cơ giáp Liên Bang thật sự ngoài đời, nhiều nhất cũng chỉ có thể thấy qua hình ảnh, hoặc qua phim hoạt hình 3D, tuy có chút không thật nhưng vẫn khiến đám trẻ hưng phấn.

Nhưng mà bây giờ thì khác, hai mắt của bọ trẻ đều mở to, lóe sáng lên, không thể nghi ngờ là đám trẻ đã bị những cơ giáp mạnh mẽ, uy vũ hấp dẫn làm cho mê muội.

Bất quá người lớn bên cạnh bọn trẻ cũng không có tâm tình mà xem những cơ giáp đó, nếu cơ giáp màu xám kia thật sự là kẻ địch thì bọn họ chết chắc. Uy lực của cơ giáp thật sự quá khủng bố, cho dù không mang theo vũ khí bên người thì chúng cũng cực kỳ nguy hiểm, chỉ một chiêu tự bạo của nó thôi thì thứ đó tuyệt đối không phải sức mạnh mà người thường có thể chống được, tất cả cùng chết.

Bất quá tình hình tiếp theo cũng khiến cho bọn họ yên lòng, 6 cơ giáp màu trắng sau khi đạt được thống nhất với cơ giáp màu xám,nó liền hộ tống cơ giáp màu xám đi tới khu ven bên ngoài học viện rồi từ từ đáp xuống.

Lúc này, Tề Long đột nhiên mở miệng hỏi Hàn Kế Quân: "Tiểu Quân, các gia huy trên cơ giáp màu xám kia cậu có thấy rất quen không? Hình như tớ đã thấy nó ở đâu rồi đó."

Hàn Kế Quân kỳ thực cũng đang nghiên cứu vấn đề nà, cậu cũng cảm thấy có chút quen thuộc, nghe Tề Long hỏi cũng gật đầu nói: "Đúng vậy, không sai, quả thật rất quen, tớ khẳng định đã nhìn thấy nó, không lẽ là của gia tộc nào mà chúng ta quen biết sao?"

Cơ giáp màu xám là cơ giáp của những gia tộc tư nhân, hơn gia huy của cơ giáp chính là dấu hiệu để biết cơ giáp đó thuộc gia tộc nào, Hàn Kế Quân tự nhiên mà nghĩ như vậy.

Lạc Lãng đối với hành vi chuyện bé xé ra to của hai người không cho là đúng, ở trong mắt cậu ta, đây chỉ là một cơ giáp hoàn toàn bình thường, chỉ giống như chim chóc vậy, những gia tộc lớn nhỏ của Liên Bang đều thích loại mấy loại gia huy như vậy, nhìn nhiều cũng thấy quen thôi.

Hàn Kế Quân và Tề Long suy nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra vì sao, những gia tộc mà họ quen khẳng định không ai dùng loại gia huy như vậy, vậy họ đã thấy nó ở đâu?

Lúc này Lạc Triều ở bên cạnh đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Hình như trên chiếc H-Bahn mà Lan lão đại ngồi cũng có khắc gia huy giống như vậy."

"A..." Ba bé trai bên cạnh vẻ mặt kinh ngạc, câu nói của Lạc Triều nằm ngoài dự kiến của bọn học.

Hàn Kế Quân càng hoang mang, chẳng lẽ cậu và Tề Long không thể nhớ hình ảnh lúc đó nhưng tiềm thức lại không bỏ qua, ghi lại ư? Vậy nên mới cảm thấy quen thuộc.

Mà Tề Long bởi vì câu nói của Lạc Triều lập tức đem nghi vấn trong lòng ném đi, đã có đáp án, cậu cũng lười suy nghĩ nhiều.

Lạc Triều bị anh trai và người con trai bên cạnh nhìn chằm chằm có chút hoảng, lập tức trốn sau lưng Hàn Tục Nhã, không dám nói thêm nữa.

"Em gái, đến đến đến, nói cho anh biết, làm sao em biết trên xe của lão đại có khắc hình gia huy đó?" Lạc Lãng vẻ mặt vui vẻ, vội kêu em gái ra hỏi rõ.

Lạc Triều nhìn tầm mắt của mọi người đều tập trung chỗ mình càng thêm ngượng ngùng, cô nhỏ giọng nói: "Em chỉ muốn biết thêm một chút chuyện của lão đại, nên khi xe của lão đại đến đón, em có nhìn kỹ một chút."

Trong lòng Lạc Lãng chua xót, em gái cùng mình lớn lên cứ như vậy dễ dàng bị người khác cướp mất? Không được, tuy rằng cậu phục Lăng Lan, nhưng cũng không thể đem em gái yêu dấu của mình dâng cho người khác như vậy được...Trong lòng Lạc Lãng thầm hạ quyết tâm, nhất định phải nghĩ cách cách ly Lan lão đại và em gái mình, em gái bảo bối của mình tuyệt đối không thể cho bất cứ kẻ nào cướp đi, dù Lan lão đại cũng không được.

Hàn Kế Quân cũng không quản rối rắm trong lòng Lạc Lãng, cậu nhìn bộ cơ giáp bắt đầu đáp xuống đất ở đằng xa liền mở chốt của máy liên lạc.

"Ôi, chủ nhân à, cậu rốt cục nhớ tới tôisao, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cậu?" Máy liên lạc bắt đầu vang lên tiếng nói trong trẻo của cô gái, có chút thanh lãnh nhưng cũng có chút ý làm nũng.

Điều này làm cho hai anh em Lạc Lãng vô cùng tò mò mà nhìn đi nhìn lại nhiều lần, vì liên lạc khí của Hàn Kế Quân và bọn họ khác nhau hoàn toàn, máy của cậu ấy có chứa hệ thống trí năng, máy của bọn họ chỉ mặc định giọng nói cứng nhắc, chưa được nhân tính hóa.

Tề Long và Hàn Tục Nhã đã nhìn thứ đó đã quen nên vẻ mặt vẫn lạnh nhạt. Hàn Kế Quân rất thật thích mấy thứ công nghệ cao, vài năm nay trước cũng không biết cậu đào đâu ra chiếc này!

Chương 59Lão đại quá trâu!

"Mở rộng phạm vi tìm kiếm." Hàn Kế Quân ra lệnh.

"Vâng !" Rất nhanh màn hình của liên lạc khí xuất hiện, hình ảnh của toàn bộ trung tâm học viện được quay từ trên chiếu xuống xuất hiện, đương nhiên vị trí mà các cơ giáp đáp xuống cũng xuất hiện.

Hàn Kế Quân điểm nhẹ lên màn hình ảo, hình ảnh nơi Kế Quân chọn được phóng đại lên ở mức tối đa.

Hàn Kế Quân lại điều chỉnh vài góc độ, rất nhanh, một cơ giáp màu xám xuất hiện chính diện trước mặt. Ánh sáng trắng lưu chuyển trên cơ giáp ánh lên khiến nó trở nên hùng vĩ, sống động vô cùng, mà trên ngực cơ giáp, một con chim đỏ rực giương cánh vùng lên giữa đám lửa như muốn bay thoát ra, dưới ánh sắng mặt trời càng thêm sống độngđếnlóamắt.

Trên cơ giáp tuy không có những loại vũ khí hạng nặng (thật ra là có, nhưng vì sợ bị cơ giáp cũng như hệ thống phòng ngự của học viện bắn rớt nên Lăng Tần đã để lại cho Lăng Vũ) nhưng hai thanh kiếm khổng lồ sau lưng cũng khiến cho nó trở nên uy vũ, phải biết những cơ giáp bình thường chỉ được trang bị một thanh kiếm ánh sáng nhỏ, mà cơ giáp này lại có tới hai thanh to lớn, có thể thấy được người khống chế cơ giáp này phải là cao thủ trong cách đấu.

Nhìn loại cơ giáp được trang bị vũ khí khác với cơ giáp thông thường khiến Tề Long,Lạc Lãng thèm chảy nước miếng.

"Ớ? Có phải khoang khống chế của cơ giáp màu xám bị mở ra hay không ?" Lạc Lãng mắttinh, nhanh chóng pháthiện cósựthảy đổi trong màn hình.

"Hình như là vậy, đáng tiếc hình ảnh còn nhỏ một chút, chúng ta không thấy rõ lắm." Tề Long vẻ mặt tiếc nuối.

Hàn Kế Quân không tiếng động liếc mắt khinh bỉhai người một cái. Bất quá cậu cũng không mở miệng châm chọc, chỉ là phóng to hình ảnh để cả màn hình quay chính diện vè phía khoang khống chế.

Quả nhiên, khoang khống chế của cơ giáp màu xám kia đã được mở ra, bọn họ liền nhìn thấy một đứa trẻ cúi người từ bên trong đi ra.

"A... Sao người này nhìn có vẻ quen quen nhỉ? "Tề Long không phản ứng hỏi.

Lời này khiến Lạc Lãng và Hàn Kế Quân đồng thời khinh bỉ, kẻ đầu tiên xông lên nhận người ta là Lão đại mà bây gìơ lại không nhận ra, hết cách.

Lạc Triều nhìn hình ảnh trong màn hình khuôn mặt nhất thời đỏ bừng, hai mắt lóe sáng, cô bé cũng nhận ra người trong màn hình là ai. Chỉ có Hàn Tục Nhã là người duy nhất không nhìn màn hình ảo, lực chú ý của cô vẫn luôn tập trung trên người của Tề Long.

Lúc này, đứa trẻ trên màn hình rốt cục ngẩng đầu lên.

"A..... là Lan lão đại!" Tề Long rốt cục nhận ra, vẻ mặt hưng phấn mà kêu lên, "Quá trâu. Vậy mà trực tiếp ngồi cơ giáp đi tới! Lão đại quá uy vũ!"

Lúc này, tình cảm của Tề Long dành cho Lăng Lan như sóng cuồn cuộn không ngừng, "Ai còn dám nói mình có lão đại bưu hãn hơn ta... Ha ha ha. "

Không chỉ có Tề Long bái phục, lúc này Lạc Lãng cũng không muốn tranh dành chức vị lão đại với Lăng Lan nữa. Đều là những đứa trẻ mới sáu tuổi giống nhau mà sao sự khác biệt lớn như vậy. Ngẫm lại thì bọn họ cũng chỉ mới có thể nhìn cơ giáp qua màn ảnh 3D đã thèm nhỏ dãi, mà người ta thì dùng cơ giáp để làm phương tiện đi lại luôn, có còn muốn người khác sống không? Được rồi, cậu không nghĩ nữa, nếu không cậu sẽ tức chết.

Lạc Lãng suy nghĩ cẩn thận, quyết định không lãng phí thời gian tranh vị trí lão đại với Lăng Lan, quyết định thành thành thật thật làm một tiểu đệ tốt rồi sau đó thỉnh cầu Lan lão đại cho cậu thử tiếp xúc với cơ giáp, chỉ cần nghĩ tới việc mình có thể chạm vào cơ giáp thực, máu huyết của Lạc Lãng liền sôi trào, hai mắt lóe sáng rọi.

Hà..... kỳ thực phúc lợi khi làm đàn em của người ta như vậy thật quá tốt.

Hàn Kế Quân biểu cảm lại không giống hai cậu bạn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại thành đoàn. Trong đầu óc chỉ có một câu hỏi, rốt cuộc Lăng Lan là ai? Ngồi cơ giáp tới, tuy cũng khiến Hàn Kế Quân ngưỡng mộ nhưng lại không mãnh mẽ như Tề Long hay Lạc Lãng, điều Hàn Kế Quân thật sự sợ hãi chính là thái độ mà học viện trung tâm thực hiện trong tình huống này.

Tề Long, Lạc Lãng có thể không biết điều này có nghĩa là gì nhưng Hàn Kế Quân lại biết rất rõ ràng. Điều khiển một cơ giáp đến phạm vị của học viện trung tâm đồng quân chính là một hành vi tự sát, nếu sau khi phát ra tín hiệu cảnh báo mà cơ giáp đó vẫn tiếp tục tiến vào thì ngay lập tức sẽ bị pháo tên lửa của học viện bắn hạ, làm gì có chuyện cơ giáp của học viện bay ra nghênh đón, đương nhiên sáu cơ giáp trắng bay ra chính là để giám cơ giáp màu xám kia, nhưng cho dù vậy thì một màn này chắc chắn cũng không thể bình thường, nó thể hiện gia thế của Lăng Lan rất không đơn giản.

Thời điểm kiểm tra nhập học, Hàn Kế Quân cực kỳ bội phục với những khả năng ưu tú của Lăng Lan, không chỉ năng lực phỏng đoán mà khả năng thực chiến năng cũng rất cao, nên việc người anh em Tề Long muốn nhận Lăng Lan làm lão đại cậu cũng không phản đối. Bất quá bây giờ thì khác, chỉ sợ thân phận của Lăng Lan nhất định có vấn đề, cậu nhất định phải cân nhắc lại có nên nhận Lăng Lan làm lão đại hay không, không thể để thứ gì làm ảnh hưởng xấu tới cậu và Tề Long được...

Hàn Kế Quân vẫn nhớ cha mình, cục trưởng cục tình báo Liên Bang, vẫn luôn dạy cậu phải cẩn thận với bất cứ người nào tiếp cận mình, cho dù là bạn cùng lứa cũng phải cẩn thận, ở vị trí của bọn họ, nếu không cẩn thận nhất định sẽ trở thành quân cờ cho kẻ khác...

Lúc này, ở nơi khác, Lăng Lan cũng vừa nhảy xuống từ khoang khống chế. Rốt cuộc cũng đứng được trên đất, tâm cô cũng an ổn.

Nhưng mà bây giờ không phải lúc cao hứng, cô phải khống chế cơ bắp ở hai chân mình, để cho nó đứng yên không run nữa. Làm một người nhận hy vọng của một gia tộc, cô không thể để người nhà thấy được nhược điểm của mình.

Lăng Lan sâu hít sâu một hơi, tự thôi miên chính mình không sao rồi mới cười cứng ngắc vẫy tay với Lăng Tần còn ở trong khoang điều khiển. Ông không thể đi tiếp giúp cô hoàn thành thủ tục nhập học, trường học không cho phép những vũ khí có thể ảnh hưởng đến sự an toàn của học sinh như cơ giáp ở quá lâu trong khuôn viên nhà trường.

Nhìn đến sáu cơ giáp bên cạnh như hổ rình mồi, Lăng Tần biết không thể kéo dài thời gian hơn nữa đành lưu luyến rời đi dưới sự hộ tống của các cơ giáp. Ông nhanh chóng rời đi như vậy vì ông biết không có nơi nào an toàn bằng học viện đồng quân trung tâm, khả năng phòng hộ của bọn họ thậm chí còn mạnh mẽ hơn nhóm tử sĩ Lăng gia, ông rất yên tâm.

Lăng Tần rất rõ ràng nơi này không nên ở lâu, vạn nhất bị kẻ thù cỉa Lăng gia bắt được nhược điểm, đến lúc đó Lăng gia sẽ gặp càng nhiều phiền toái. Dù sao Lăng gia bây giờ đã không còn giống với Lăng gia lúc Lăng Tiêu còn là gia chủ, những mối quan hệ trước đây bây giờ cũng đã bị phá vỡ, biến mất không còn. Nói đến cùng, đây cũng là do gia tộc không có cường giả (người mạnh) tồn tại khống chế, mà Lan thiếu gia thật sự còn quá nhỏ, không thể chịu được sóng gió nên bọn họ cũng chỉ có thể im hơi lặng tiếng, không làm việc gì khiến người khác quá để ý.

Lăng Lan tiễn Lăng Tần với sáu cơ giáp giám thị đi lúc này mới có hứng thú đánh giá hoàn cảnh xung quanh, nói cô đang đứng là một rừng cây tùng khá thưa thớt, nơi đây giống như không có người nào, hơn nữa cũng rất kín đáo, rộng đến mức có thể để mười cơ giáp cùng đáp xuống một lượt. Quả nhiên là một nơi tốt để che dấu đồ...

Cô nghĩ mình cần phải chọn một hướng đi để có thể ra ngoài, nếu gặp người khác thì có thể hỏi xem nơi làm thủ tục nhập học là ở chổ nào. Đã xác định được những việc cần làm, Lăng Lan cũng không lo lắng nữa, chỉ là nếu người khác biết được cô dùng cơ giáp để đi học thì nhất định cuộc sống học tập ở trường sau này của cô sẽ bị ảnh hưởng, cô vẫn thích là một Lăng Lan bình thường không người chú ý.

Nhìn đến Lăng Lan chuẩn bị đi ra, Hàn Kế Quân quyết đoán đóng liên lạc khí, cậu nói với bọn Tề Long: "Chúng ta cùng nhau đi đón Lan lão đại đi."

Lúc này Hàn Kế Quân xem như đã suy nghĩ cẩn thận lại, lúc trước khi còn trong một tổ thí nghiệm, bọn họ chưa từng nói thân phận của mình với nhau, bọn họ không biết Lăng Lan là ai hay đến từ tầng cấp nào, như vậy Lăng Lan cũng không thể nào biết chuyện của bọn họ,rất công bằng. Như bây giờ cậu lại rối rắm về thân phận thực của Lăng Lan thì thật sự có chút hẹp hòi, Hàn Kế Quân rất thông minh lựa chọn buông.

Mà cho dù Lăng Lan thật sự là người mà học không nên quen biết thì sao, bọn họ vẫn còn rất nhiều thời gian để phán đoán, không vội. Hàn Kế Quân quyết định thờ ơ một thời gian rồi lại nói.

Nghe Hàn Kế Quân muốn đi đón lão đại, Tề Long là người đầu tiên hưởng ứng: "Được, lát nữa tớ phải hỏi lão đại có thể cho tớ ngồi cái cơ giáp lúc nãy hay không." Tề Long nói đến cơ giáp thì tinh thần hưng phấn.

Lạc Lãng tuy không lên tiếng phụ họa, nhưng trong mắt cũng hiện lên vẻ mong muốn không thể nghi ngờ, cậu và Tề Long có cùng suy nghĩ .

Hàn Kế Quân nghe Tề Long nói, mở miệng muốn nói gì, nhưng sau đó cũng ngậm lại. Trong đầu cậu có một ý nghĩ chợp lóe: có thể nương theo câu hỏi của Tên Long mà phán đoán tâm tình của Lăng Lan...

Lăng Lan đi được nửa tiếng thì loáng thoáng nhìn thấy một vài tòa nhà, cô vui vẻ, cuối cùng cũng thoát khỏi khu rừng tùng này.

Đúng lúc này Lăng Lan đột nhiên nhướng mày, tay phải tự nhiên để vào trong túi áo, nắm lấy khẩu súng laser trong đó.

Trong bộ quần áo, các cơ bắp của Lăng Lan cũng căng thẳng, chỉ cần cô cảm giác được nguy hiểm, cho dù là súng laser trong tay hay thể thuật, cô đều chuẩn bị sẳn sàng để tập kích quân địch, bảo vệ chính mình.

"Lão đại.... rốt cục tìm thấy cậu rồi." Từ bên ngoài, giọng nói lớn của Tề Long truyền tới.

Lăng Lan trực tiếp đen mặt. Cô buồn bực nghĩ: vì sao vừa tới trường liền đụng đến đứa trẻ này? Cô căn bản không muốn thu tiểu đệ là lão đại gì mà? Phải làm sao bây giờ?

Trong lúc Lăng Lan muốn giả vờ không nghe, chạy theo hướng khác thì Tề Long đã chạy tới xuất hiện trước mặt.

Được, trốn không thoát. Cô thở dài, tay phải thật tự nhiên rút ra khỏi túi áo, sao hữu khí vô lực vẫy vẫy tay về phía Tề Long tỏ vẻ đáp lại. Cùng lúc đó, thân thể lên dây cót sẳn sàng của cô cũng thả lỏng, đối mặt với đám trẻ ngây thơ trước mặt, cô thật sự cảnh giác không nổi.

"Lão đại, vừa rồi cậu thật sự quá trâu, vậy mà ngồi cơ giáp đến trường." Tề Long nói câu đầu tiên liền đánh vỡ tính toán Lăng Lan.

"Còn có ai biết chuyện này?" Lăng Lan hung tợn trừng mắt nhìn Tề Long, khiến Tề Long im miệng. Nếu thật sự mọi người đều biết, cô chỉ đành phải thiết kế lại một hình tượng mới trước Chương 60: 072 tập họp!

"Chỉ có chúng tớ biết." Hàn Kế Quân giành trước trả lời.

Vẻ mặt Lăng Lan lập tức hòa hoãn, xem ra tình huống vẫn chưa quá tệ. Giờ phút này Lăng Lan còn chưa nhận ra trong lòng cô đã nhận định mấy đứa trẻ này, cho nên cô mới không để ý việc chúng biết bí mật của mình.

Hàn Kế Quân cẩn thận quan sát vẻ mặt Lăng Lan, khóe miệng hơi cong, biểu hiện của Lăng Lan cho cậu rất vuivẻ, như tỏ vẻ đối phương cũng nhận bọn họ rồi .

Tề Long, Lạc Lãng không có nhiều tiểu tâm tư như Hàn Kế Quân, bọn họ vẻ mặt sáng lên vây quanh Lăng Lan, tò mò hỏi cảm giác khi ngồi cơ giáp bay tới là như thế nào.

Bọn họ vừa hỏi đến vấn đề này thì Lăng Lan liền xấu hổ . Bởi vì cô không biết phải trả lời như thế nào mới đuợc, không lẽ cô nói mình hôn mê nên không biết gì sao...

Không được, vì bảo vệ hình tượng uy vũ của mình, cô tuyệt đối không thể để nhược điểm của mình bị bại lộ.

Hạ giọng xuống, Lăng Lan trả lời hàm hồ: "Chờ về sau các cậu tự mình thử thì biết thôi. "

Đám Tề Long nghe xong đương nhiên vẻ mặt thất vọng, điều này khiến Lăng Lan cảm thấy mình quá không có trách nhiệm với những đứa trẻ sùng bái mình, vì thế cô nói thêm: "Có vài thứ các cậu phải tự mình trải nghiệm, người khác nói cho các cậu thì vĩnh viễn đều là của người khác, chỉ có bản thân tự mình thử thì mới là của mình."

Lời nói quá tiêu chuẩn khiến mắt đám Tề Long như nổ đom đóm, bắn ra tinh quang giống như được khai sáng, cả bọn lại bị phong thái cao thủ, phong phạm bất phàm thuyết phục.

Nhìn thấy ánh mắt sùng bái của đám nhỏ ( kể cả đứa trẻ thông minh như Hàn Kế Quân ánhmắtcũngsángrọi), Lăng Lan liền không thể tiếp tục duy trì vẻ lạnh nhạt, cô quằn người cười điên cuồng....trong lòng.

Cô cũng không muốn dụ dỗ mấy đứa trẻ này mà, sao giá trị sùng bái của chúng với cô lại không ngừng tăng thế?

Cứ như vậy, chủ đề cơ giáp đi vào kết thúc, đám người Tề Long, Lạc Lãng bắt đầu kể lại những việc diễn ra sau ngày kiểm tra, tất cả đều chỉ là chăm chỉ luyện tập, xem ra khả năng của Lăng Lan đã làm cho cả bọn bị kích thích rất lớn.

Đến khi cả bọn tò mò hỏi một tháng qua Lăng Lan đã làm những gì thì... Cả đám bất ngờ khi ngìn thấy khuôn mặt lạnh băng của Lăng Lan hiện lên nụ cười hữu khí vô lực. Cô nói: "Còn có thể thế nào, cũng huấn luyện giống các cậu thôi. "

Lạc Lãng và Hàn Kế Quân nhìn vậy cũng biết huấn luyện này chắc chắn không bình thường, nếu không Lăng Lan cũng sẽ không biểu hiện vẻ mặt đau khổ đó, chỉ có Tề Long không cảm giác gì, vẻ mặt hỏi han Lăng Lan huấn luyện nhữnggì.

Lăng Lan sâu kín nói: "Huấn luyện cách cảm nhận cái chết là như thế nào, tất cả các loại chết.Thế nào, muốn thử? "

Câu trả lời đậm mùi tử khí của Lăng Lan làm cho kẻ luôn luôn tùy tiện không sợ trời không sợ đất như Tề Long sợ hãi, phát lạnh không dám nói tiếp. Không chỉ có Tề Long hoảng sợ, cả Lạc Lãng và Hàn Kế Quân cũng nhanh chóng tránh xa Lăng Lan, sợ bị liên lụy. Bọn họ tin những gì Lăng Lan nói tuyệt đối là thật ... Bởi vì bọn họ đã cảm giác được trên người Lăng Lan bắt đầu tràn ra sát khí, đây không phải là thứ mà những huấn luyện bình thường có thể dạy.

Rất nhanh đám người Lăng Lan đã đến nơi làm thủ tục, hoàn thành thủ tục đăng ký chương trình học. Sau đó cả đám tới phòng hậu cần nhận giáo phục. (đồng phục quân đội)

Hôm nay chỉ mới là ngày báo danh nên trường học cũng không để học sinh học tập gì, chỉ để bọn trẻ làm quen với hoàn cảnh của trường và làm quen lẫn nhau. Nhân cơ hội rãnh rỗi, Lăng Lan nói bọn Tề Long, Lạc Lãng, Hàn Kế Quân dẫn cô đi tham quan ký túc xá của bọn họ. Tuy rằng cấp đặc biệt có thể lựa chọn học ngoài trú nhưng gần như không ai chọn phương án này, cho nên quyền lời này của học sinh cũng chỉ có trên giấy chứ không hề có thực.(giờ có chị đó)

Ba người Tề Long được sắp xếp ở chung một biệt thự, phải nói nhà trường cực kỳ quý trọng những đứa trẻ thuộc cấp đặc biệt, chỉ cần thuộc cấp này thì nhà trường sẽ ghép 3 người lại ở cùng một biệt thự, đây là đặc quyền duy nhất của học sinh cấp đặc biệt.

Biệt thự ở đây có thể nói là vô cùng xa hoa, còn được miễn phí tất cả chi phí, biệt thự còn được trang bị phòng bếp và phòng khách đầy đủ, trừ ban phong ngủ, phòng khách và phòng bếp, biệt thự còn có phòng luyện tập luyện thể thuật và một phòng dùng để đăng nhập vào thế giới ảo của học viện đồng quân.

Đối với việc đăng nhập vào thế giới ảo của bọn trẻ, Liên Bang đưa ra phạm vi kiểm soát vô cùng chặt chẽ, nếu không đủ 16 tuổi thì học sinh chỉ có thể tiến vào thế giới ảo trong phạm vi trường học. Những đứa trẻ còn đang học ở học viện đồng quân thì đều không có tư cách tiến vào thế giới ảo thật sự, chúng chỉ có thể xem một ít tin tức về thế giới ảo "thật" trên các trang web.

Việc đặt một phòng để đăng nhập vào thế giới ảo ở mỗi biệt thự chính là cơ hội để bọn trẻ có thể đăng nhập vào thế giới ảo, đương nhiên nó cũng có hạn chế về phạm vi. Ở đó, bọn trẻ chỉ được tiếp xúc với không gian ảo kín của học viện, có giáo viên và học sinh, bọn trẻ có thể được dạy học ở thế giới ảo, cũng có thể bàn luận chuyện học tập với bạn bè ở đó, chỉ giới hạn như vậy thôi. Đây là cách mà nhà trường dùng để bảo vệ học sinh tránh bị tiếp xúc với thế giới phức tạp bên ngoài, sợ là ảnh hưởng đến quá trình trưởng thành của bọn trẻ.

Những biệt thự cho học sinh ở đây sống đều thuộc loại tốt nhất, phong cách cổ điển và hiện đại được thiết kế sao cho hòa hợp với nhau hoàn toàn khiến Lăng Lan thèm không thôi, thậm chí cô còn xúc động muốn đổi thành nội trú.

Lăng Lan còn muốn nhìn biệt thự mà Lạc Triều và Hàn Tục Nhã ở nữa nhưng đáng tiếc, tuy cả bọn đều chỉ mới sáu tuổi nhưng nhà trường đã phân rõ ranh giới giữa học sinh nữ và học sinh nam, biệt thự của học sinh nữ, học sinh nam không được vào.

Đợi hai cô bé trong nhóm sắp xếp đồ của mình ra ngoài thì cũng đã tới giờ ăn trưa, Tề Long cực kỳ hào phóng tỏ vẻ hôm nay cậu ta mời khách.
Căn cứ vào tư tưởng không ăn của người nghèo, chỉ ăn của người giàu, Lăng Lan ngay lập tức đồng ý, tuy điểm danh dự của cô cũng nhiều đến mức có thể hù chết người (mấy năm tiểu Tứ đã trở thành nhà văn cực kỳ nổi tiếng và có thu nhập lớn nhất ở thế giới ảo, dù đã vài lần mua thuốc kích phát gen nhưng điểm vinh dự vẫn còn rất rất nhiều.)

Căn tin của học viện đồng quân cực kỳ lớn, có diện tích tới mấy ngàn m2 , bốn phía đều có những quầy bán hán để cho học sinh lựa chọn, món ăn cũng cực kỳ phong phú và đa dạng.

Đám người Tề Long, Lạc Lãng, Hàn Kế Quân đều là con cháu của quân bộ cao tầng nên điểm vinh dự nhiều vô kể, tuyệt đối sẽ không bao giờ thiếu tiền, vì thế nên trong lần mời khách này, Tề Long đã chọn những món ngon nhất và nổi tiếng nhất. Sau khi gọi món, cậu nhóc cực kỳ hùng dung, oai vệ, khí phách, hiên ngang, ... mà dẫn mọi người đến nơi có vị trí tốt nhất của căn tin. Đương nhiên đã gọi món ăn đắt nhất, nổi tiếng nhất thì giá tiền....không rẻ chút nào.

Lăng Lan nhìn thấy chỉ một món ăn nhẹ thôi cũng đã mất một ngàn điểm vinh dự là cô vô cùng chua xót và có cái nhìn khác đối với Tề Long.

Lăng Lan biết giá trị của điểm vinh dự ở thế giới này cũng giống điểm vinh dự ở không gian học tập của cô, tuy không quý bằng ở không gian học tập, nhưng một điểm vinh dự cũng không phải là thứ dễ kiếm được, thế mà.... ở đây mỗi món ăn đều hơn một ngàn điểm. Đây rõ ràng không phải ăn cơm, rõ ràng là đang ăn tiền.

Lăng Lan quyết định từ bây giờ sẽ thu hết điểm vinh dự của đám trẻ trước mặt, tuyệt đối không thể để chúng có thói quen hoang phí khi còn nhỏ như vậy.

Cứ như vậy tiền tiêu vặt của năm bạn nhỏ đã bị Lăng Lan thu toàn bộ, đương nhiên cô cũng để cho mỗi người một ngàn điểm vinh dự phòng khi cần. Nếu như bọn trẻ dùng hết tiền vinh dự thì cũng có thể báo với cô để lấy thêm, điều kiện tiên quyết là khai báo đã dùng tiền vào những việc gì, nếu như để cô phát hiện dám dùng tiền lung tung thì...Tuy Lăng Lan chỉ cười lạnh không nói nhưng bọn nhỏ đều tự hiểu chuyện đó nhất định không phải chuyện tốt lành gì.

Hàn Kế Quân đối với chuyện này cũng không có ý kiến gì, tuy rằng cậu không biết vì sao Lăng Lan lại làm như vậy, nhưng cậu tin chắc Lăng Lan không có ác ý, thậm chí còn có thâm ý gì đó nữa, chẳng lẽ là đang dạy bọn họ tính độc lập tự chủ sao??? Hàn Kế Quân nghĩ đến đây thì ánh mắt sáng ngời.

Ách, những đứa trẻ thông minh chính là thích suy nghĩ bay xa như vậy, Lăng Lan căn bản không có ý gì, cô chỉ cảm thấy bọn trẻ dùng tiền quá xa xỉ, rất không tốt. Tuy cô cũng xuất thân từ giai cấp tư sản hàng đầu nhưng tư tưởng tiểu dân vẫn được khắc sâu trong lòng cô.

Vì biết về sau không thể thoải mái ăn ngon như vậy nên cả bọn trẻ đều cắm đầu vào ăn, đem những món ăn ngon lúc này bù cho khoảng thời gian khắc khổ sau này.

Trong lúc cả đám đang ăn uống vui vẻ thì ba người khác trong tổ khảo nghiệm hôm đó tới, bởi vì điểm vinh dự đã bị Lăng Lan lấy mất nên Tề Long cực kỳ hao phóng, không tiếc điểm mà mời ba người kia cùng vào ngồi cùng. Một bàn nhỏ sáu người bỗng chốc biến thành chín, cả bàn trở nên chật chội nhưng vui vẻ hơn.

Cảnh tượng vui vẻ, hòa hợp của bọn họ khiến những học sinh khác đều phải ghé mắt, dù sao mọi người ở đây đều là học sinh mới, cũng chưa quen thuộc nhau, mà chỗ của Lăng Lan lại vô cùng nhộn nhịp khiến những học sinh khác vừa hâm mộ vừa ghen tỵ

Ví dụ như cậu bé đang đứng cách đó không xa, vẻ mặt cực kỳ không vui khi nhìn khung cảnh đó. Mà một trong những người vừa đi theo cậu cũng vì thấy cảnh tượng ấy mà muốn rời cậu, gia nhập vào hội kia. Điều này làm cậu rất khó chịu.

"Lý Tinh Hoằng, không bằng giới thiệu mọi người cùng làm quen đi?" Tuy rằng rất tức giận, nhưng cậu bé vẫn duy trì bình tĩnh, khi chưa biết rõ đối phương là ai tuyệt đối không được khai chiến lung tung, gia huấn của Lý gia vẫn luôn khắc vào đầu cậu.

"Lăng Lan, Tề Long, Lạc Lãng... Đã lâu không gặp ." Lý Tinh Hoằng hưng phấn chạy tới chào mọi người. Lúc này, 10 thí sinh khảo nghiệm của phòng 072 đã cùng tập hợp một chỗ.

Hàn Kế Quân khuôn mặt càng ngày càng đen của thằng nhóc phía sau Lý Tinh Hoằng thì cười thầm trong lòng. Vẻ mặt không kiên nhẫn của Lý Tinh Hoằng và vẻ kiêu ngạo của đối phương, nhìn vậy thôi cậu (Kế Quân) cũng biết thằng nhóc kia nhất định không tốt lành.

"Khụ." Rốt cục không thể nhịn nữa, thằng nhóc kia lên tiếng nhắc nhở.

Lúc này Lý Tinh Hoằng mới như nhớ ra, khoa trương chỉ vào người phía sau giới thiệu: "Đây là cháu nội thứ ba của gia chủ Lý gia, Lý Anh Kiệt."

Lý Anh Kiệt kiêu ngạo chờ Lý Tinh Hoằng tiếp tục giới thiệu thành tích của mình, đáng tiếc Lý Tinh Hoằng cũng không phối hợp giống như cậu tưởng tượng, nói một câu xong cũng không nói gì nữa. Điều này làm cho Lý Anh Kiệt mặt càng đen, kém chút nỗi bão.

Hiện tại cho dù là Tề Long cũng biết Lý Tinh Hoằng cực kỳ không thích Lý Anh Kiệt này, chỉ là họ đều là người của Lý gia, nếu làm chuyện gì quá đáng thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi của gia tộc.

Bất quá Tề Long cũng không cố kị, nghĩ nhiều như Lý Tinh Hoằng, nếu Lý Tinh Hoằng không thích ai đó sàn tới sàn lui trước mặt thì Tề Long cũng sẵn sàng mài đao, giúp bạn tốt giải quyết việc khó này.

"Lý Anh Kiệt phải không, xin chào! Nhưng bây giờ chúng tôi đang ăn cơm, không thể tiếp đón, cậu có thể đi trước." Tề Long không chút lưu tình đuổi người khiến sắc mặt Lý Anh Kiệt biến đổi. Từ bé đến giờ, cậu ta chưa từng bị đối xử như vậy, dù sao cậu ta cũng là thiên chi kiêu tử, là người có kết quả thí nghiệm sau sinh cao nhất, áp luôn hai người anh ở trên, là người chắc chắn sẽ kế thừa chức vị gia chủ của Lý gia.

"Mày đừng quá kiêu ngạo." Lý Anh Kiệt nghiến răng nghiến lợi nói, nếu không phải người lớn trong nhà đã dặn dò cậu không được gây chuyện khi chưa nắm rõ tình hình thì cậu đã xông vào đánh cho thằng nhóc này một trận rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top