Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 65+66+67+68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 65 pHần thưởng quá
“hố”!

Tay phải của Lăng Lan đã chết không thể tiếp tục ra tay, cô quyết định dùng chân để phản kích, sử dụng thứ mà cô đã “tu luyệ khổ hạnh” hơn 5 năm Thỏ Thi Đặng, lúc này cô cũng đồng thời kiểm nghiệm được uy lực của 10 điểm vinh dự quý giá trong không gian học tập.

"Oành!" Một tiếng ầm vang to, con sói đầu đàn tru lên bắn ngược về phía sau, rồi rơi xuống đất, không chỉ thế, bởi vì bị đánh quá mạnh, con sói phải lăn thêm 5,6 vòng mới có thể dừng lại.

Lăng Lan hạ đùi phải xuống, ánh mắt ngạc nhiên. Chính cô cũng không nghĩ tới Thỏ Thiên Đặng lại có uy lực như vậy, cô dồn hết sức đánh ra một quyền mà nó vẫn không sao, nhưng bất đắc dĩ ra một cước lại có thành công ngoài mong đợi, hơn nữa khiến cho con sói đó bị thương không nhẹ.

Lăng Lan tính toán, một chiêu Thỏ Thiên Đặng này cô chỉ mới luyện thành, nếu như có thời gian luyện đến thuần phục thì chắc chắn nó có thể trở thành tuyệt chiêu giết địch của cô.

Lúc này con sói đầu đàn kia run rẩy đứng lên, bởi vì bị trực tiếp đánh trúng đầu, nó giống như bị choáng váng, chỉ thấy nó lắc lắc đầu mình, nhưng động tác này lại khiến cho nó vừa đứng lên đã ngã xuống.

Đầu đàn bị rơi vào trạng thái như vậy khiến cho đàn sói có nhúm lông hồng trên trán hỗn loạn, chúng nó đồng thời ngửa mặt lên trời tru một tiếng dài giống như hỏi tình hình của lãnh tụ.

Làm bá vương của một vùng thảo nguyên, con sói đầu đàn rất nhanh đứng lên, lúc này nó tựa hồ đã thanh tỉnh hơn, đối mặt với kẻ đã đem mình đã bay, hai mắt nó đỏ thẫm trừng về phía trước, hận không thể đem Lăng Lan xé thành mảnh nhỏ.

Bất quá dã thú trong không gian học tập cũng có trí tuệ nhất định, bị Lăng Lan đã một cước, nó cũng biết con mồi có vẻ yếu ớt này không hề dễ chơi, nó biết một mình nó không thể đối phó được nên nó quyết định bỏ đi tôn nghiêm của mình, ngửa đầu lên trời hú dài.

Rất nhanh, thanh âm của bốn con sói khác vang lên hưởng ứng, lúc này, tất cả đàn sói trên thảo nguyên đều cuối đầu xưng thần. Từ những phía khác nhau, những bầy khác nhau, từng con sói lớn bắt đầu xuất hiện, chúng là vương giả, chúng ngạo nghễđi ra, chậm rãi tới gần Lăng Lan.

Hóa ra con sói long hồng này kêu gọi sự trợ giúp.

Sắc mặt Lăng Lan nhất thời lạnh thêm, tuy không cần phải đánh với nguyên một rừng sói, nhưng 5 con đầu đàn này cũng không phải thứ dễ đối phó, chỉ sợ giây tiếp theo cô liền chết dưới miệng của chúng.

"Thật thú vị, không nghĩ tới đã học cái này rồi." Ngũ hào híp mắt lại, vẻ mặt phức tạp nhìn 5 đầu sói đang chuẩn bị quyết đấu với Lăng Lan, là tự mình lựa chọn hay là do ăn may đây?

Lúc này, 5 đầu sói chính thức lao về phía Lăng Lan, lấy con sói có nhúm lông hồng làm đầu, những con sói khác lựa chọn đánh lén bên cạnh. Chúng phối hợp cực kỳ ăn ý, không hề giống như những con sói lúc nãy chỉ biết tấn công lung tung.

Khả năng tấn công của nhóm sói đầu đàn thoạt nhìn rất đẹp, không hung ác thô bạo giống như những con sói thông thường, động tác của chúng nhanh, gọn phiêu dật, nhưng cũng có cảm giác quỷ dị được giấu kín. Mỗi một đòn công kích của chúng đều khiến Lăng Lan cực kỳ chật vật, thậm chí có đôi lúc tưởng như Lăng Lan chết rồi.

Mà Lăng Lan cũng cố gắng không ngừng, cô đem khí quyết dưỡng thân điều chuyển vào hai tay để lực của chúng được tăng lên gấp hai lần, tuy uy lực không thể mạnh bằng Thỏ Thiên Đặng nhưng vẫn có thể khiến cho mấy con sói cảm thấy đau đớn.

Lúc này Lăng Lan biết rất rõ chỉ dựa vào năng lực bản thân là không thể nào ứng phó được với 5 con sói.

Ngũ con sói đầu đàn phối hợp cực kỳ hoàn mỹ khiến chúng nhanh chóng chiếm được thế thượng phong, nhưng Lăng Lan cũng không phải cây đàn cạn dầu, khả năng cực mạnh của Thỏ Thiên Đặng khiến 5 năm sói không thể không đề phòng.

Cứ như vậy, hai bên đều cố kỵ lẫn nhau.

Trải qua thời gian đối khán với 5 con sói đầu đàn, Lăng Lan từ bắt đầu có chút kích thích khi đối mặt với thần chết rồi cũng từ từ bình tĩnh lại, trong lúc bất tri bất giác, cô liền đắm chìm trong ý thức, không còn chuyên tâm vào cuộc chiến nữa.

Lúc này Lăng Lan cảm thấy cả cơ thể và tinh thần đều cực kỳ sung sức, sợi xích trói buộc cô lâu nay cuối cùng cũng mở ra. Cô cảm thấy những luồng năng lượng kia cực kỳ vui vẻ giống như đang nói với cô chúng đã trở về.

Lăng Lan biết đây là gì, đây là nguồn năng lượng mà cô đã tự nhốt lại để không chế sức mạnh của bản thân.

Để thu liễm sát khí trên người, Lăng Lan đã liều mạng luyện tập cách đấu với tử sĩ của Lăng gia trong suốt một thàng ròng. Nhưng cô luôn sợ, sợ sát khí của mình sẽ đột nhiên bùng nổ, khiến cô mất bình tĩnh mà giết luôn người nhà của mình. Vì phòng ngừa tình huống xấu ấy xảy ra, Lăng Lan đã tự thôi miên chính mình, làm ra một loại ám chỉ vô luận xảy ra chuyện gì cũng không được phóng thích tất cả năng lượng của bản thân...

Từ từ, loại ám chỉ trở thành gồng xích của chính Lăng Lan, cho dù cô có muốn phóng thích năng lực của bản thân cũng không thể làm được nữa, kết quả này khiến Lăng Lan không biết mình phải khóc hay cười.

Giống như lần trước, rõ ràng cô có thể trực tiếp một chiêu đánh bại Tề Long nhưng cố tình cô lại không có biện pháp thoát khỏi ám chỉ của chính mình, cuối cùng chỉ có thể dựa vào việc kéo dài thời gian chờ đến lúc Tề Long mệt mỏi mới một chiêu kết thúc.

Đương nhiên đối với loại tình huống này Lăng Lan cực kỳ khó chịu, đáng tiếc cô lại không có biện pháp giải quyết nó, cuối cùng chỉ có thể để đó từ từ giải quyết sau.

Lăng Lan không nghĩ tới, trong khoảnh khắc sống còn, cái gồng xích đã tự vỡ ra khiến cho cô lấy lại được toàn bộ sức lực của mình.
Mấy con sói đầu đàn kia cũng nhận ra được sự thay đổi củaLăng Lan, chúng nó cảm giác được sức mạnh của đối thủ càng lúc càng tăng, những đòn tấn công chỉ mang một chút đau đớn ban đầu giờ càng lúc càng đau, thậm chí còn đau tới tận xương cốt.

Lăng Lan không biết đã đánh với năm con sói này bao lâu, cô chỉ cảm thấy khí quyết dưỡng thân đã không còn theo kịp với tốc độ tiêu hao năng lực của mình nữa, cô giống như cây đèn cạn dầu, có thể tắt bất cứ lúc nào. Cô hẳn phải càng lúc càng khẩn trương, nhưng không hiểu sao cô vẫn có thể giữ được bình tĩnh, giống như người đang điên cuồng chiến đấu kia không phải là mình mà là một người xa lạ nào đó, còn cô chỉ là một người đi qua đứng xem.

Đúng vậy, lúc này cô đang đi vào một cảnh giới rất kỳ lạ, cô nhìn thấy đòn tấn công của 5 con sói kia càng lúc càng chậm, thậm chí cô còn nhìn thấy lỗ hổng của chúng, chỉ cần tấn công vào đó thì cô khẳng định một chiêu tất sát.

Lăng Lan tuy không biết như vậy nghĩa là gì, nhưng theo bản năng cô tin đây chính là cơ hội, vì thế.... cô lại lần nữa hấp thụ năng lượng của khí quyết dưỡng thân bên, đem nó dẫn vào hai tay, sau đó đánh vào lỗ hổng kia.

Ngũ hào bên này nhìn thấy hai tay Lăng Lan đột nhiên quỷ dị biến mất thì khiếp sợ, sau đó một tiếng nổ vang lên, một con sói trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, té trên đất, bất quá con sói này cũng không bị thương nặng, vẫn giãy dụa đứng lên rồi tiếp tục lao vào trận đấu.

Giờ phút này mặt của Ngũ hào dại ra, anh ta không thể tin liên tục nói: "Làm sao có thể? Làm sao có thể? Chẳng lẽ là lĩnh vực?"

Ý niệm này vừa mới léo lên đã bị Ngũ hào phủ định, anh ta lắc mạnh đầu nói với chính mình đây là chuyện không có khả năng, một đứa trẻ 6 tuổi dù yêu nghiệt như thế nào cũng không thể ở lúc 6 tuổi đã chạm vào cảnh giới của lĩnh vực, đây chắc chắn là do may mắn.

Nhìn đồng bọn bị đánh trúng bay ra, tuy rằng rất nhanh về nhưng vẫn khiến những con sói khác phẫn nộ, đây hoàn toàn là khiêu khích. Lần này chúng nó không còn muốn đùa giỡn nữa mà quyết định toàn lực ứng phó .

Lăng Lan vẫn bình tĩnh như cũ, cô lại lần nữa thấy lỗ hổng của 5 con sói, tuy cô không biết có thể nhắm đánh vào vị trí đó không nhưng cô không thể chần chừ được.

"Thỏ Thiên Đặng!"

Lăng Lan quyết đoán sử dụng kỹ thuật mạnh nhất bản thân, chợt một tiếng rống thê lương vang lên, sau đó con sói có nhúm lông hồng té lăn ra trên đất, trên thân nó, một lỗ lớn bỗng nhiên xuất hiện, máu từ trong chảy ra nhuốm đỏ một mảng, lúc này nó không thể chiến đấu được nữa.

Cuối cùng con sói có nhúm lông hồng trên trán thật sự chết đi, chỉ có thể nói con sói này quá xui xẻo, tự động đưa lên cửa rồi đánh mất chính mạng mình.

Đầu đàn vừa chết,đám sói có nhúm lông hồng tru lên bi thương rồi nhanh chóng lùi ra sau, không quá 2,3 phút, cả vùng thảo nguyên đã không còn loài sói lông hồng.

Bốn con sói đầu đàn còn lại mắt nhìn nhau sau đó cũng nhanh chóng lui về.

Lăng Lan nhìn bầy sói đang từ từ rút lui, biến mất khỏi tầm mắt mình, bất quá cô cũng không dám thả lỏng, tiếp tục gắng gượng đứng phòng. Đến khi không thể chịu nổi nữa cô mới ngã ngửa nằm xuống đất. Một kích vừa rồi đã khiến tất cả năng lượng của Lăng Lan hao hết nhưng cô lại không dám lộ vẻ hết sức mà cố gắng gắng gượng, nhịn tới khi không thể nhịn được nữa mà ngã xuống đất.

Nếu giờ phút này bầy sói quay lại tấn công một lần nữa thì Lăng Lan tuyệt đối sẽ bị ăn sạch sẽ, may mắn chúng đã bỏ đi nên Lăng Lan mới tránh được một kiếp.

Cho dù như vậy nhưng Lăng Lan vẫn cảm thấy sợ hãi, lúc này cô lại càng cảm giác được tầm quan trọng của tiểu Tứ, không có nó bên cạnh quan sát thì sự an toàn của cô chỉ có thể phó mặc cho ý trời, Lăng Lan ghét cay ghét đắng cái loại cảm giác này.

Bất quá Lăng Lan liền nhanh chóng nhớ lại cảm giác vừa rồi, cái loại cảm giác chỉ nhìn một cái liền thấy điểm yếu của đối phương, thật sự quá tuyệt vời.

Lăng Lan nằm trên mặt đất, giơ nắm tay đưa lên trời, tuy không biết chuyện phát sinh lúc nãy là gì nhưng cô biết cho dù là ý thức hay là lực của cơ thể, tất cả đều đồng thời đột phá giới hạn, bước thêm một bước về phía trước.

Đây là tự mình đột phá sao?

Lăng Lan còn chưa hưng phấn xong thì một kẻ chết tiệt xuất hiện tạt cho cô một gáo nước lạnh.

Ngũ hào xuất hiện ở phía trên của Lăng Lan, anh ta cười hì hì nhìn xuống nói: "Chúc mừng cô, quá cửa rồi ."

Cùng lúc đó, giọng nói của hệ thống vang lên Lăng Lan: " Nhiệm vụ hoàn thành, phần thưởng: được Ngũ hào trăm huấn ngàn luyện !"

Cảm giác của Lăng Lan khi nghe thấy nội dung phần thưởng chính là: “Cô bị lừa rồi.”, bị lọt “hố” rồi. Nếu lúc đầu cô biết phần thưởng sẽ kinh khủng như vậy thì lúc đầu cô đã lựa chọn tự sát để nhiệm vụ này thất bại luôn rồi. Hu..Hu…Ô ô ô! Có thể làm lại từ đầu hay không! Lăng Lan nước mắt đầy mặt, biết vậy chẳng làm.

Nhưng mà, Ngũ hào cũng không cho Lăng Lan có cơ hội hối hận, anh ta lại lần nữa nắm Lăng Lan lên, quăng vào không gian huấn luyện của


Chương 66: Vẫn ở nội trú

Ở một nơi tuyệt mật trên hành tinh Doha, một người đang dùng liên lạc khí để báo cáo kết quả của hành động hôm nay "Đội trưởng, phía dưới truyền tin nói hành động lần này của chúng ta thất bại rồi.”

"Sao lại như thế?" Màn hình một đen không hiện ảnh, chỉ có giọng nói máy móc được truyền ra.

"Những người bảo vệ thằng nhóc kia quá nhiều, không chỉ có đối thủ của chúng ra mà đoàn binh Đao Phong cũng xuất động.”

"Đao Phong? Làm sao bọn họ có thể nhúng chân vào chứ?” Đao Phong xuất hiện khiến cho giọng nói máy móc kia có chút cân nhắc.

"Đội trưởng, hiện tại chúng ta nên lạm cái gì bây giờ?" Người phụ trách liên lạc đổ mồ hôi lạnh, đội trưởng không bao giờ cho phép cấp dưới thất bại trong công việc, hắn ta đang sợ mình sẽ trở thành tấm chắn chịu trận.

"Xem ra tình huống có chút không ổn." Đao Phong xuất hiện khiến đối phương có chút cố kị, "Con của Lăng Tiêu... có lẽ đám người Liên Bang muốn dùng nó để dụ chúng ta.”

"Không thể nào." Người phụ trách liên lạc không dám tin, Lăng Tiêu Dạ anh hùng của Liên Bang, Dạm sao có thể vô tình đối đãi con của anh hùng như vậy.

"Hừ, con người vì ích lợi có cái gì mà không thể?" Đối phương cười lạnh, tràn ngập trào phúng, "Nếu Lăng Tiêu còn sống, biết bản thân trả giá mạng sống để bảo vệ quốc gia mà chính quốc gia đó lại đem con trai duy nhất của mình ra làm mồi câu, đặt vào nguy hiểm, không biết hắn sẽ làm gì.”

Biết chuyện mình nói có chút nhàm chán, giọng nói máy móc lại nghiêm túc ra lệnh: “Bỏ qua cho con trai của Lăng Tiêu. Muốn dùng nó để dụ chúng ta? Nằm mơ đi.”

"Dạ!" Người phụ trách liên lạc không tự chủ thi hành mệnh lệnh, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút lo lắng, vì thế hỏi, "Đội trưởng, nhưng tư liệu về con trai của Lăng Tiêu thật sự rất tốt, tất cả các mặt đều gần giống với tư liệu của Lăng Tiêu, nếu sau này đứa trẻ đó trở thành một Lăng Tiêu thứ hai, thành thần cấp sư sĩ của Liên Bang, như vậy đối với đế quốc của chúng ta vô cùng nguy hiểm. Nếu không chúng ta tiếp tục mạo hiểm, hủy tương lai của nó…” Sức mạnh của thần cấp sư sĩ quá đáng sợ, chỉ cần một thần cấp sư sĩ xuất hiện trên chiến trường thì kết cục của cuộc chiến đó sẽ thay đổi hoàn toàn.

Đối phương nghe thấy giọng nói lo lắng của thủ hạ cực kỳ bất mãn: “Cậu không lẽ chưa nghiên cứu qua tư liệu của thần cấp sư sĩ sao? Từ mấy trăm năm nay, làm gì có người thừa kế nào của thần cấp sư sĩ có thể tiến đến vinh quang cuối cùng? Cho dù là thăng cấp trở thành vương bài sư sĩ cũng đã là may mắn rồi. Những nhà nghiên cứu gen trên thế giới không phải đã công bố một bài nghiên cứu về vấn đề di truyền huyết mạch này sao. Để có thể trở thành thần cấp sư sĩ, những người đó đã đem những thiên phú trong gen của mình đạt ở mức cao nhất, điều này cũng khiến cho thiên phú trong gen của bọn họ bị tiêu hao hết, mà kết quả cuối cùng là những người thừa kế càng ngày càng xuống dốc, trở thành một người dân hoàn toàn bình thường… Con trai của Lăng Tiêu tuyệt đối không có khả năng theo chân cha mình."

Nếu không phải vì vậy, vì sao con của Lăng Tiêu không nằm trong top 10 học sinh xuất sắc nhất tiến vào học viện đồng quân, Lăng gia xuống dốc là kết cục đã định, căn bản không đáng để bọn họ coi trọng.

Tin tức này khiến cho người liên lạc choáng váng, nếu con của Lăng Tiêu không thể trở thành vật uy hiếp cho đế quốc, như vậy đội trưởng của hắn vì sao lại bỏ nhiều công sức giết Lăng Lan như vậy?

Giống như biết thắc mắc của thủ hạ mình, giọng nói máy móc lại từ liên lạc khí vang lên: "Từ lúc Lăng Tiêu chết tới giờ cũng đã 7 năm, nhưng tất cả những quân nhân của Liên Bang đều chưa từng quên vị thần cấp sư sĩ kinh tài tuyệt diễm nhất mọi thời đại, tình cảm đối với Lăng Tiêu chỉ có tăng chứ chưa từng giảm, nếu giờ phút này tin tức con của Lăng Tiêu chết dưới tay cơ giáp của Liên Bang thì cậu nghĩ tất cả quân nhân của Hoa Hạ Liên Bang sẽ nghĩ gì?”

Người liên lạc trán càng đổ nhiều mồ hôi hơn: "Cái chết của Lăng Tiêu có thể là bị quân bộ cao tầng mưu hại, Lăng Tiêu có thể chính là vật hy sinh trong việc tranh đoạt quyền lực trong nội bộ quốc gia, nếu như vậy, Liên Bang chắc chắn sẽ xảy ta quân biến.” Không nghĩ tới đội trưởng của hắn muốn lợi dụng cái chết của Lăng Lan để ra ván cờ lớn như vậy.

"Đáng tiếc. Đối phương cũng nghĩ tới điểm ấy, cho nên tương kế tựu kế, dứt khoát đem con của Lăng Tiêu trở thành con cờ dẫn chúng ta mắc câu, ta nghĩ cho dù chúng ta không giết con của giết Lăng Tiêu thì đối phương cũng có thể làm chứng cớ giả đem trách nhiệm đẩy về phía đế quốc chúng ta." Giọng nói máy móc tràn ngập tiếc nuối, trận này hắn thua rồi, may mắn hắn phát hiện sớm, kịp thời dọn sạch dấu vết, những thứ bị phát hiện chỉ là râu ria, nếu không không biết đã có chuyện đại sụ gì xảy ra.

Bị giọng nói máy móc nhắc nhở. kẻ liên lạc càng đổ mồ hôi lạnh, hắn xém chút đã làm hỏng chuyện lớn của Đội trưởng rồi, hắn vội vàng cúi nói: "Dạ, đội trưởng, tôi đã hiểu."

"Ra lệnh cho người của chúng ta phân chia chẳng lẽ, ẩn nấp cẩn thận, đừng hành động thiếu suy nghĩ, chuyện Lăng gia liền dừng lại ở đây." Lúc này giọng nói máy móc quyết đoán buông tha cho Lăng Lan, hắn không thể để đối phương đem cái chết của con Lăng Tiêu đổ lên đầu đế quốc mình.

Lăng Tiêu chết đã cho hắn thấy sự điên cuồng của quân nhân Liên Bang, vì cái chết của một người mà hai quốc gia trở mặt thành thù, chiến tranh kéo dài, liên miên, không phải ngươi chết thì chính là ta chết. Cho đến bây giờ 7 năm đã trôi qua nhưng tình thế giằng co của 2 quốc gia vẫn không có biện pháp chchấm dứt. Nếu tin tức con Lăng Tiêu chết trong tay đế quốc bọn họ, hắn sợ đế quốc của mình sẽ bị đám người Liên Bang phá hủy.

"Dạ, đội trưởng." Người liên lạc lại lần nữa lên tiếng trả lời, sau đó mới dè dặt đóng cửa ( ngắt cuộc gọi) liên lạc khí, sau đó truyền lệnh của đội trưởng xuống.

Cứ như vậy, nguy hiểm của Lăng Lan cứ như vậy được giải trừ, đợi đến khi Lăng Lan trở thành thế hệ quân nhân tinh anh tiếp theo của Liên Bang thì những người này liền hối hận cực kỳ, vì sao lúc trước không tiếp tục hành động ám sát...

Cùng lúc đó, đội trưởng đội đao phong cũng nhận đựơc tin tức mà 413 truyền tới, lần ám sát này khiến anh ta sợ hãi toát mồ hôi lạnh, cũng đồng thời cực kỳ phẩn nộ, anh ta không nghĩ tới đối phương đã ngầm thành công trong việc khống chế một số đội ngũ quân nhân cao tầng ở Liên Bang.

Nhữngngười mà tiểu đội 413 đưa tới chính chiến sĩ của Liên Bang, đáng tiếc bọn họ căn bản không biết cái gì, chỉ là tay sai bị người khác lợi dụng.

Bất quá đội trưởng Đao Phong có thể khẳng định thế lực của đối phương giấu trong hệ thống quân chính Liên Bang Dạ rất lớ. Bên người lúc nào cũng có một đámphảnlọan như vậy tồn tại khiến anh ta vô cùng lo lắng, anh ta cũng rất lo lắng cho sự an nguy của Lăng Lan, lần này đứa trẻ đó có thể may mắn tránh thoát những lần sau thì sao?

Đội trưởng đội Đao Phong do dự một chút rồi mở liên lạc khí ra, liênlạc với số điện thoại quen thuộc kia.....

Sau khi đóng liên lạc khí, giữa mày anh ta đã lộ ra một chút thoải mái và ý cười.

Tuy bị ông già kia lừa đảo một phen nhưng xem như mình cũng đạt được mục đích, cùng lắm thì lại làm cu li thêm mấy hạnh mục thôi, vì bảo vệ huyết mạch của anh hùng Liên Bang, một chút vất vả ấy đều đáng giá.

Sáng sớm ngày thứ hai, Lăng Lan rốt cục đào thoát khỏi ma chưởng của Ngũ hào, vẻ mặt suy sút bò dậy rửa mặt chải đầu, nhanh chóng ăn sáng. Không còn cách nào, đường đi từ nhà đến trường quá xa, cô phải tranh thủ thời gian. Đương nhiên Lăng Lan đã tính tới việc sẽ thuê một ngôi nhà gần trường để ở, mỗi ngày phải tốn nhiều thời gian đi lại như vậy, Lăng Lan cảm thấy cũng không tốt.

Lăng Lan quyết định hôm nay đi học về phải thương lượng mẹ về. Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi việc thì cũng tới lúc cô phải đi học. Nhưng đúng lúc này Lăng gia lại tiếp đón một vị khách đặc biệt, viện trưởng của học viện đồng quân trung tâm, vị "thần long" thấyđầukhông thấy đuôi.

Hôm nay vị viện trưởng này cất công đến Lăng gia chính là vì muốn Lăng Lan có thể lựa chọn học nội trú, bỏ ngoại trú. Bởi vì từ trước đến nay Lăng Lan là người đầu tiên lựa chọn học ngoại trú nên viện trưởng lo lắng việc học ngoại trú này sẽ ảnh hưởng tới việc học cũng như thành tích của Lăng Lan.

Đương nhiên, để Lăng Lan lựa chọn bỏ học ngoại trú vào nội trú, nhà trường cũng hứa hẹn cho phép Lăng Lan đưa ra một yêu cầu, nhà trường sẽ cố gắng thực hiện trong phạm vicóthể.

Tuy Lam Lạc Phượng rất thèm lời hứa hẹn này nhưng cô không cách nào đồngý được. Vì sao Lăng Lan lựa chọn học ngoại trú, chính là bởi vì vấn đề giới tính, nếu bây giờ học nội trú thì khả năng bị bại lộ thật sự quá lớn, Lam Lạc Phượng thật sự không dám đánh cược lớn như vậy.

Lam Lạc Phượng muốn cự tuyệt, cũng đã nghĩ ra lý do hoàn hảo nhất, lúc này Lam Lạc Phượng hoàn toàn thể hiện sự nhanh trí của mình, cô nói từ sau khi Lăng Tiêu hy sinh, cô bị mắc trầm cảm rất nặng, không thể rời xa người nhà của mình, nếu bây giờ Lăng Lan học ngoại trú thì cô nhất định không thể khống chế chính mình, có thể sẽ làm ra những việc khiến người hối tiếc.

Mà Lăng Tần ở bên cạnh cũng phối hợp rất ăn ý, vẻ mặt lập tức thương tâm, đau khổ, gật đầu theo lời nói của phu nhân, mà Lăng Lan nhìn bộ dạng của mẹ mình như thế chỉ có thể từ chối ý kiến tốt của viện trưởng.

Quả nhiên, giả vờ đáng yêu luôn là chiêu thức tốt nhất, trăm đánh trăm thành công. Vẻ mặt của viện trưởng quả nhiên xấu hổ và khó xử, lúc 3 người cho rằng viện trưởng sẽ ra về thì vẻ mặt ông thay đổi, giống như hạ quyết tâm, nói ra một đề nghị khiến cho 3 người Lăng Lan kinh hãi.

Ông muốn để 2 mẹ con Lăng Lan và Lam Lạc Phượng cùng nhau sống ở khu nội trú. Để thực hiện được việc này, ông quyết định để Lam Lạc Phượng được đặc cách trở thành trợ lý của giáo viên ở học viện, như vậyLam Lạc Phượng có thể “danh chính ngôn thuận” sống trong học viện.

Viện trưởng cũng hứa sẽ để hai mẹ con Lăng Lan có thể ở cùng một biệt thự, không ai được phép quấy rầy, thậm chí ông còn đồng ý để Lam Lạc Phượng mang theo 2 người giúp việc phụ trách việc quản lý, dọn dẹp nhà cửa.

Cứ như vậy, ba người Lăng Lan cũng không còn lý do để cự tuyệt, cô (Lăng Lan) nhanh chóng nói lời cảm ơn với viện trưởng, và đồng ý ở trong khu nội trú của học viện.

Sau khi nhận được câu trả lời vừa lòng mình, viện trưởng cực kỳ vui vẻ chủ động cho Lăng Lan được nghỉ thêm một ngày để cô có thể hoàn thành thủ tục cũng như dọn vào ký túc xá ở. Sau khi làm xong hết thảy, ông nhanh chóng phất tay chạy lấy người, chỉ sợ Lăng Lan thay đổi ý định.

Viện trưởng đi ra cửa lớn của Lăng gia, ngồi lên chiếc H-Bahn rồi không hình tượng nằm ngã ra ghế ngồi, ông đưa tay lau cái trán đầy mồ hôi rồi cảm thán, quả nhiên là người nhà Lăng Tiêu, thật sự là khó đối phó. Ông nhớ tới trước đây, lúc có việc cần phải nhờ tới Lăng Tiêu, ông cũng phải “cắt đất, đền tiền” mới có thể bắt đầu nói chuyện...

May mắn cuối cùng cũng hoàn thành việc ông bạn cũ nhờ, tuy học viện ra giá rất lớn, nhưng kết quả vẫn tốt đẹp. Viện trưởng đắc ý tươi cười, ông cũng phải lấy lại những thứ đã mất ở chỗ lão bạn tốt mới được.

Lăng Tần là người đầu tiên tỉnh lại, vẻ mặt vui mừng nói với Lam Lạc Phượng: "Phu nhân, đây thật sự là chuyện tốt, chỉ cần Lan thiếu gia ở trong học viện đồng quân thì nhất định sẽ tuyệt đối an toàn."

Lam Lạc Phượng cười khổ: "Tần thúc, ông nói vì sao học viện lại chiếu cố Lăng Lan như vậy, có thể vìLăng Lan mà mở ra cửa sau? Tôi thật lo lắng, Lăng Lan chân trước vừa bị ám sát, ngay sau đó học viện liền tăng đãi ngộ với Lăng Lan, không biết bọn họ có ý gì đây."

Dù sao cửa lớn của học viện đồng quân cũng không phải tốt lành gì, ở đó đãi ngộ của viên chức chính là thuộc loại tốt nhất ở Liên Bang, cho dù chỉ là chức vụ trợ lý giáo viên nho nhỏ thì cũng có vô số người có bằng cấp cao tranh đoạt vào. Lam Lạc Phượng không nghĩ mình nhờ có Lăng Lan mà nhận được chức vị nóng bỏng tay này. Dù sao cô cũng không cần chức vị ấy, dù Lăng gia bây giờ không còn là Lăng gia ở thời hoàn kim nữa, nhưng trụ cột của Lăng gia cũng không phải thứ dễ bị đánh đổ gì, chỉ cần ngồi không thôi hai mẹ con Lam Lạc Phượng cũng không cần lo lắng đến vấn về tiền bạc trong suốt cuộc đời.

Lời nhắc nhở của Lam Lạc Phượng khiến Lăng Tần cũng chần chờ, chẳng lẽ bọn họ lại có âm mưu gì muốn nhằm vào Lăng Lan sao? Lăng Tần sợ hãi, vụ ám sát ngày hôm qua khiến trái tim ông không thể hoàn toàn yên tâm được.

Lăng Lan thấy thế vội vàng nói: "Con nghe nói, hệ số an toàn ở học viện đồng quân trung tâm lúc nào cũng được hạng cao nhất, mà học sing trong đó đều là những người được quốc gia coi trọng nhất, từ khi thành lập tới giờ cũng không nghe nói có sự kiện gì không tốt xảy ra, có đúng vậy không Tần quản gia?”

Lăng Tần ánh mắt sáng ngời, giống như nhớ tới cái gì: "Phu nhân, Lan thiếu gia nói không sai, ngoài hệ thống phòng vệ thiết lập an toàn cho học việc đồng quân, ở đó bọn họ còn được thần cấp sư sĩ trấn giữ...”

Lăng Tần vẻ mặt kích động, ánh mắt sáng ngời khiến Lăng Lan nhớ đến hình ảnh cuồng nhiệt khi fan nhìn thấy thần tượng của mình.

Lăng Lan biết thứ khiến Lăng Tần kích động như vậy chính là vì thần cấp sư sĩ, nhưng thần cấp sư sĩ là gì?!

Lăng Lan quyết định phải để tiểu Tứ điều tra tư liệu về phương diện này. Cô đột nhiên phát hiện mình không biết gì nhiều về thế giới này, xem ra suốt thời gian qua chỉ lo vùi đầu vào huấn luyện đã khiến cô xem nhẹ rất nhiều thứ.

Kỳ thực chuyện này cũng không thể trách Lăng Lan, bởi vì những thông tin này đều là tin tức tuyệt mật của quân đội, tiểu Tứ cho rằng Lăng Lan vẫn còn nhỏ nên không cần biết những phương diện đó cho nên cũng không nói với cô, vì vậy Lăng Lan thật sự không biết gì về những vấn đền đó.

Cho nên, Lăng Lan đáng thương bây giờ cũng không biết cha mình chính là thần tượng của toàn bộ quân nhân Liên Bang, là thần cấp sữi trẻ tuổi nhất trên toàn Liên Bang, và liên ngân hà.

Lời nói của Lăng Tần khiến Lam Lạc Phượng yên tâm hơn, cô nhanh chóng chạy lên lầu sắp xếp đồ đạc cho mình và Lăng Lan.

Cứ như vậy, ngày đi học chính thức đầu tiên, Lăng Lan không đến trường, giáo viên chủ nhiệm của lớp đặc cấp ban 1 chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói Lăng Lan đã xin phép rồi thôi. Đây rõ ràng là giáo viên có ý kích động học sinh, khiến cho những học sinh đặc cấp ban 1 không phục, âm thầm bàn tán xôn xao...

Tề Long cũng không có nghĩ nhiều, Lạc Lãng tựa hồ cảm giác được cái gì, chỉ có Hàn Kế Quân vẻ mặt ngưng trọng...

Lan lão đại, cậu đến cùng là ai?

Ps: Nói thật là mình cũng có chút không hiểu với cách xếp lớp của tác giả, nên nếu có điểm nào không hợp lý, mấy bạn thông cảm dùm mình nhé.

Chương 67 Lười khiêu chiến muốn chết

Trong gương, một bé trai mặc bộ đồng phục truyền thuyết của lớp đặc cấp xuất hiện, màu đỏ phô trương, quần áo được cắt may chuẩn xác vừa người, đôi ủng bóng sáng dưới ánh đèn phản chiếu lên bóng người nho nhỏ, dây nịt nho nhỏ thắt ngang giữa bụng khiến cậu bé dễ thương, anh tuấn càng trở nên anh khí thêm vài phần, hình tượng này khiến người phụ nữ bên cạnh xuân tâm dập dờn, tình thương của mẹ cũng tăng lên không có điểm dừng.

Lam Lạc Phượng chống tay nâng khuôn mặt mình vẻ mặt mộng ảo nói: "Lan Lan, bộ dạng này của con thật rất giống cha, đẹp trai nhất thiên hạ vô song luôn....”

Lăng Lan nhịn không được xem thường, khích lệ liền khích lệ đi vì sao lại nhắc tới cha vậy? Là đang khen cô nhưng thực tế là đang chồng sao?

Nhìn bộ dạng muốn chảy nước miếng của Lam Lạc Phượng, Lăng Lan xác định mẹ nhà mình lại bắt đầu lên “cơn” háo sắc rồi. Cô quyết định không nhìn nữa nói với Lăng Nam Nhất: "Dì quản gia, mẹ con đành nhờ dì chăm sóc.”

Lăng Nam Nhất Dạ là vợ của Tần quản gia, lúc dọn vào ở trong học viện đồng quân, Lam Lạc Phượng và Lăng Lan liền mang theo Lăng Nam Nhất, để bà phụ trách tất cả công việc trong khu biệt thự. Sau đó Lăng Nam Nhất chọn lựa thêm một tử sĩ không có vấn đề gì đi theo phụ trách việc vệ sinh cho khu biệt thự.

Lăng Nam Nhất cười: "Thiếu gia Lan, xin cậu cứ yên tâm."

Lúc này Lăng Lan mới vẫy tay chào tạm biệt hai người rồi đi về phía cửa của biệt thụ. Vừa mở cửa thì Lam Lạc Phượng bên kia rốt cục tỉnh lại từ trạng thái háo sắc: "Lăng Lan, con để mẹ trở thành cái gì, đứa trẻ bất hiếu này!” Lam Lạc Phượng la hét từ phía sau, lúc này cô (Lam Lạc Phượng) mới phản ứng với hàm ý của Lăng Lan, nhất thời nổi giận.

Lăng Lan quay đầu cười: "Chúc mừng mẹ vẫn chưa quá ngốc.” Lăng Lan nói xong liền chạy nhanh ra ngoài.

"Bùm!" Tiếng vật va chạm mạnh với cửa lớn, giọng nói sư tử Hà Đông của Lam Lạc Phượng lại vang lên lần nữa: "Lăng Lan, con chờ đó, trở về mẹ nhất định sẽ xử lý con!”

Lăng Lan vừa cười vừa đi ra ngoài biệt thự, chờ tới lúc cô về thì mẹ già nhất định sẽ lao ra ôm hôn cô nhiệt tình, sau đó nhéo má cô không ngừng, tới khi nào má thũng ra mới dừng tay. Lăng Lan nghi ngờ, thói quen xấu này có phải do cha cô tạo thành hay không... Đáng tiếc không có bằng chứng, không thể đối chiếu với chân tướng.

Lăng Lan từ từ đi tới tuyến đường chính của khu biệt thự, mặc dù trời còn sáng, nhưng con đường này lại có không ít học sinh mặc đồng phục màu đỏ, từ trẻ nhỏ đến thiếu niên, đều đi về một hướng, khu dạy học của học viện đồng quâ.

Nơi mà Lăng Lan đang sống chính là khu biệt thự mà học viện dành cho học sinh những lớp đặc cấp ở, từ năm thứ nhất đến năm thứ 10, tất cả đều ở trong khu này. (học viện đồng quân có 10 lớp, sẽ dạy học sinh từ năm 6 tuổi đến 16 tuổi rồi học sinh lên trường quân giáo)

Bất quá chỉ có một số học sinh còn nhỏ giống Lăng Lan là đi giày bình thường, những học sinh khác đều mang giày trượt bay trên tuyến đường chính.

Loại giày ròng rọc này rất giống với giày trượt patin ở kiếp trước của Lăng Lan, dưới giày được gắn 2 hàng bánh xe được xếp song song với nhau. Bất quá loại giày trượt này tiên tiến hơn rất nhiều. Nó được trang bị hộp khí tự động mini, có thể dùng năng lượng trong hộp để tăng tốc độ của giày và khi giày đạt đến một tốc độ nhất định, nó sẽ khiến người mang bay lên, đương nhiên cũng chỉ có thể bay cao từ 2 đến 5 thước. ( 1 thước = 40 cm)

Lăng Lan có chút hoang mang, bởi vì nội quy trường học có ghi rõ không cho phép học sinh sử dụng ngoại lực để bay lung tung trong khuôn viên trường, vậy vì sao những người đó có thể lớn mật quang minh chính đại bay như vậy?

"Có thể xác định những người đó đều là học sinh nằm thứ hai trở lên.” Tiểu Tứ báo cáo.

"Tìm, tìm xem làm sao bọn họ có thể sử dụng loại giầy đó." Lăng Lan không nghĩ là học sinh lớp đặc cấp lại có thể tự do như vậy, chắc chắn có nguyên nhân gì ở đây.

"Đã tìm được, bọn họ dùng điểm chiến tích để đổi giày ròng rọc cho nên có thể bay tự do trong trường." Tiểu Tứ nhanh chóng tra ra đáp án theo yêu cầu cảu Lăng Lan.

"Giày ròng rọc là sản phẩm đặc chế của học viện, chỉ khi nào được mã công nhận từ học viện thì nó mới có thể tự do bay lại ở trường, những loại dụng cụ khác là không được xử dụng, nếu bị phát hiện sẽ ngay lập tức bị trừ điểm chiến tích, thậm chí có thể bị hạ xuống một cấp lớp.” Tiểu Tứ không đợi Lăng Lan tiếp tục hỏi liền bổ sung thêm.

Lúc này Lăng Lan mới hâm mộ nhìn những đàn anh đang bay tới bay lui trong khuôn viên, quyết định sau này cũng phải lấy một cái về chơi.

Lăng Lan nhanh chóng hướng đến điểm dừng của H-Bahn trong khuôn viên biệt thự ký túc xá. Bởi vì học viện quá lớn, nếu như đi bằng 2 chân để đến phòng học thì phải tốn hơn một tiếng mới tới nơi, mà bọn họ chỉ mới là tân sinh, không có giày ròng rọc để dùng nên để tiết kiệm thời gian chỉ có thể dựa vào H-Bahn mà nhà trường cung cấp.

Còn chưa đến điểm dừng của H-Bahn, Lăng Lan đã liền thấy ở đó có khá nhiều người chờ sẳn. Lăng Lan buồn bực cong cong mi, xem ra phải chờ tới mấy chiếc xe mới tới mình, hy vọng không bị muộn, sáng nay cô cũng không đi học sớm quá.

Lăng Lan giữ nguyên tốc độ từ từ đi về phía nhà ga, lúc này, cô nghe thấy một giọng nói cực kỳ quen thuộc từ phía sau vọng tới: “Kế Quân, Lạc Lãng, nhanh lên, chúng ta bị muộn rồi...”

Là Tề Long! Lăng Lan vẻ mặt kinh ngạc, không nghĩ tới lại khéo như vậy gặp bọn Tề Long ở đây. Khóe miệng cô lộ ra nụ cười xấu xa, 3 người Tề Long còn chưa biết cô cũng học nội trú, chỉ sợ bọn họ còn không nghĩ tới sáng sớm đã gặp cô ở chỗ này.

Quả nhiên, Tề Long căn bản không phát hiện Lăng Lan trước mặt, cậu ta nhanh như chớp xẹt qua bên người Lăng Lan, đúng lúc này Lăng Lan đột nhiên ra chân chặn lại.

"Tề Long, cẩn thận." Lạc Lãng ở sau thấy rõ ràng nhưng bởi vì quá xa nên không thể ngăn lại, chỉ có thể hô to nhắc nhở Tề Long.

Tề Long quả nhiên là người có trực giác cấp bậc dã thú, thời điểm Lăng Lan ra chân là vô cùng tốt, tuyệt đối khiến cho người khác cảm thấy bất ngờ nhưng dù vậy Tề Long vẫn ứng biến thành công trong nữa khắc ấy, cậu ta bước lệch ra bên cạnh một chút, vừa suýt soát đụng vào mũi chân của Lăng Lan, tránh thoát một kiếp. Nhưng dù vậy tiết tấu của cậu cũng bị thay đổi đột ngột nên khi đứng lại cậu cũng bị lảo đảo, xém chút liền ngã xuống.

"Chết tiệt... Kẻ nào..." Tề Long đứng vững xong liền nổi giận đùng đùng, quay ra sau chuẩn bị đánh người kẻ kia, thì nhìn thấy nụ cười xấu xa của Lăng Lan.

"Lão đại...là cậu! Sao cậu lại ở trong này?" Tề Long vui vẻ lao lên ôm Lăng Lan.

Hàn Kế Quân và Lạc Lãng vẻ mặt tức giận chạy đến, nghe thấy giọng la của Tề Long lập tức chuyển thành vuivẻ. Ánh mắt Hàn Kế Quân càng tỏa sáng nói: "Lan lão đại, cậu quyết định ở nội trú rồi sao?" Xuất hiện ở đây thì ngoài học nội trú ra thì không còn khả năng nào khác.

Lăng Lan vẻ mặt vô tội nói: "Không có biện pháp, bị trường học bắt buộc, tớ cũng chỉ có thể chọn nội trú thôi."

"Thật tốt quá, sau này chúng ta có thể cùng nhau rèn luyện thể thuật rồi." Tề Long là người cao hứng nhất, cậu đã tìm được người có thể đánh nhau chung rồi, hôm qua đánh một trận với Lạc Lãng, cậu chả cảm thấy đã ghiền chút nào. Đánhvới Lão đại vẫn thoải mái nhất, tuy rằng cậu luôn luôn bị Lan lão đại ngược.

Hàn Kế Quân và Lạc Lãng cũng cực kỳ vui mừng, mấy người nói nói cười cười đi đến ga tập trung H-Bahn. Giờ phút này, nhà ga có rất ít người, Hàn Kế Quân nhanh chóng dùng liên lạc khí của mình đưa vào hệ thống cảm ứng để rọi, sau đó giọng nói máy móc vang lên: "H-Bahn mà bạn yêu cầu sẽ tới trong 2 phút 30 giây, xin hãy chuẩn bị. "

Rất nhanh những học sinh đứng xếp hàng phía trước đã lên xe rời đi, rồi tới lượt của bốn người phiên Hàn Kế Quân. H-Bahn ở trường học được xếp thành 2 hàng chờ, nó giống như xe thể thao ở Địa Cầu. Chiếc H-Bahn mà Hàn Kế Quân gọi tới rất đúng giờ, đúng 2 phút 31 giây sau,Lăng Lan bước chân ngồi lên xe. Bốn người tùy ý chia thành hai hàng ngồi trên dưới, rồi lựa chọn phòng học của lớp đặc cấp ban 1.

Bọn họ vừa đến cửa phòng học thì tiếng chuông báo chuẩn bị vào học vang lên. Mọi người trong lớp lập tức ngồi xuống chỗ ngồi của mình chuẩn bị cho buổi học.

Lúc Lăng Lan đi vào phòng học thì tất cả học sinh trong lớp đều tò mò nhìn về phía cô, bởi vì nhìn Lăng Lan khá lạ nên tất cả học sinh đều biết cô chính là người đã nghỉ học ngay ngày đầu tiên sau lễ khai giảng, là học sinh có thân thế cực kỳ mạnh sau lưng.

Hàn Kế Quân nhanh chóng nói Lăng Lan đitheo mình. Hóa ra vị trí ngồi đã được giáo viên chủ nhiệm sắp xếp từ ngày hôm qua. Lăng Lan ngồi ở phía sau Hàn Kế Quân, Tề Long và Lạc Lãng thì ngồi ở hai bên trái phải.

"Chỗ ngồi sao lại được sắp xếp trùng hợp như vậy?" Lăng Lan rất hiếu kỳ, dù sao chỗ ngồi của bốn người cũng gần nhau, có thể dễ dàng nói chuyện.

Vẻ mặt Hàn Kế Quân bất đắc dĩ nói: "Chỗ ngồi của tớ và cậu là do thầy giáo sắp xếp, còn chỗ ngồi của Tề Long và Lạc Lãng là do đánh nhau mà dành được." Xem ra Hàn Kế Quân từng ngăn hành vi của Tề Long và Lạc Lãng nhưng không thành công rồi.

"Vì sao đánh nhau mà dành được?" Lăng Lan tò mò.

Tề Long ở bên cạnh hưng phấn nói: "Sau khi sắp xếp chỗ ngồi xong, thầy chủ nhiệm có nói nếu ai cảm thấy bất mãn với chỗ ngồi của mình thì có thể khiêu với bạn học ngồi ở vị trí đó, khiêu chiến thành công thì có thể đổi chỗ ngồi, nếu không thành công thì phải phục vụ người bị khiêu chiến 1 tháng, mà tớ với Lạc Lãng đều khiêu chiến thành công ."

Lăng Lan hắc tuyến đầy đầu, thế giới này quả nhiên quá nguy hiểm, những đứa trẻ còn nhỏ như vậy mà giáo viên đã bồi dưỡng cho chúng tinh thần chiến đấu rồi, xem ra cô không thể lơi lỏng ở thế giới đầy hỗn loạn này rồi.

Đúng lúc này, tiếng chuông báo chính thức vào học vang lên, một người thanh niên tuấn tú chậm rãi đi vào lớp, đây chính giáo viên chủ nhiệm của lớp đặc cấp ban 1 bọn họ.

Tuần đầu tiên của học sinh cũng không có bài giảng chính thứ gì, buổi sáng chỉ nói về nội quy nhà trường và một số chương trình học, tới chiều thì tham quan các phòng đấu tập rèn luyện về thể năng.

Chủ nhiệm lớp đặc cấp ban 1 họ Trình tên Viễn Hàng, lúc anh ta nhìn tới Lăng Lan thì ánh mắt lạnh lạnh, sau đó đối với học sinh phía dưới nói: "Ngày hôm qua thầy đã nói, nếu ai muốn đổi chỗ thì có thể khiêu chiến với bạn học tại vị trí mình muốn ngồi. Đúng ra hoạt động này đã kết thúc từ ngày hôm qua, nhưng bởi vì hôm qua có một bạn học nghỉ nên chúng ta không thể kết thúc được, vậy bây giờ có bạn học nào muốn đổi chỗ với Lăng Lan không?”

Lăng Lan nhướng mày, xem ra người thầy này không thích cô rồi, nếu không cũng sẽ không trực tiếp điểm danh cô ra.

Các học sinh khác hai mặt nhìn nhau nhưng không ai hé răng, mọi người cũng không muốn khiên chiến với Lăng Lan. Chỉ vì một chỗ ngồi mà khiêu chiến với một bạn học chưa rõ thực lưc, thậm chí nếu thua còn phải phục vụ người kia một tháng...thấy sao cũng là một việc làm không đáng giá. Tuy Lăng Lan xếp hạng 17, mà Tề Long và Lạc Lãng xếp ở phía sau, nhưng cuộc khiêu chiến của Tề Long và Lạc Lãng ngày hôm qua khiến cho bọn trẻ biết thực lực của Lăng Lan cũng rất cường, điều này khiến bọn họ không thể không thận trọng .

Lúc Trình Viễn Hàng cho rằng không có người nào muốn khiêu chiến thì một bóng dáng nhỏ gầy đột nhiên đứng lên nói: "Em muốn khiêu chiến!"

"Lâm Trung Khanh?" Tất cả học sinh ồ lên, một học sinh thuộc nhóm cuối của lớp đặc cấp giáp ban lại dám khiêu chiến với người top đầu như Lăng Lan? Có phải muốn chết hay không

Chương 68: Cậu thua

Lâm Trung Khanh không biết tự lượng sức mình khiêu chiến, Lăng Lan cũng không cảmgiác gì nhưnglàtiểu đệsố 1 (tựnghĩ) Tề Long cảm thấy rất khó chịu, cậu cảm giác lão đại của mình bị người khác xem thường, ngay lập tức cậu đập mạnh xuống bàn đứng lên cả giận nói: "Hừ, dám hướng lão đại của tôi khiêu chiến? Muốn chết! Thầy Trình, em muốn thay mặt lão đại của mình ra xuất chiến, chấp nhận lời khiêu chiến của cậu ấy."

Tề Long ra mặt khiến Lâm Trung Khanh sửng sốt, trong mắt xẹt qua một tia kinh hỉ rồi nhanh chóng biến mất. Có lẽ những người khác không phát hiện, nhưng Lăng Lan lại thấy được, đương nhiên tất cả công lao đều là từ hệ thống theo dõi toàn bộ các vị trí của tiểu Tứ mà ra, biểu hiện của mỗi người trong phòng học đều không thể tránh được ánh mắt nhỏ lợi hãi của tiểu Tứ.

Tề Long ngoài ý muốn xin chiến khiến Trình Viễn Hàng tức giận lạnh lùng nói: "Tề Long, em đừng thách thức sự nhẫn nại của tôi."

Trình Viễn Hàng thật sự tức giận, đám trẻ này mới mấy tuổi vậy mà một tiếng lão đại, hai tiếng lão đại, bọn chúng đem học viện đồng quân trung tâm thần thánh trở thành cái gì?? Trình Viễn Hàng Dạ vốn là một học sinh bình dân, là nhờ vào sự bồi dưỡng của học viện đồng quân trung tâm mới có được thành tích như ngày hôm nay, vì vậy anh ta cực kỳ nhiệt tình yêu thương trường học, cho nên anh ta rất ghét những học sinh có thể làm ảnh hưởng xấu đến danh dự và hình tượng của nhà trường.

Mà trong mắt anh ta Lăng Lan, Tề Long chính là những học sinh xấu đó.Đặc biệt là Lăng Lan, ngay ngày đầu tiên đã để viện trưởng tự mình đi xin phép nghỉ học dùm rồi. Trình Viễn Hàng cực kỳ bất mãn. Viện trưởng chính là người mà Trình Viễn Hàng kính yêu nhất,theo nhận định của mình, Trình Viễn Hàng cho rằng viện trưởng phải tự mình đi làm công việc xin phép ấy là do thế lực ở sau lung Lăng Lan quyết định...

Bởi vì chuyện này, Trình Viễn Hàng càng cho rằng Lăng Lan có thể đi vào đặc cấp ban 1 chính là nhờ đi cửa sau. Mà đối với loại học sinh mượn thế lực trong nhà Trình Viễn Hàng chán ghét mười phần. Vì vậy nên hôm nay vừa lên lớp anh ta liền đánh đòn phủ đầu để cho Lăng Lan biết muốn dựa vào quan hệ để xưng bá trong học viện là chuyện sẽ không bao giờ xảy ra.

Tề Long đương nhiên không chịu từ bỏ ý định, cậu vừa định mở miệng nói tiếp thì Lăng Lan ở bên đã ấn Tề Long ngồi xuống, ý bảo cậu không cần nói nữa.

Lăng Lan quay đầu nhìn về phía Trình Viễn Hàng, nhàn nhạt hỏi: "Thầy có ý kiến gìkhông?"

Trình Viễn Hàng nói ra hai lựa chọn: "Có thể lựa chọn nhận khiêu chiến, cũng có thể cự tuyệt, bất quá nếu không nhận khiêu chiến có nghiã là từ bỏ chỗ ngồi, Lăng Lan em lựa chọn cái nào?"

Lăng Lan nhìn về phía Lâm Trung Khanh, nói: "Đã bạn học Lâm đã muốn khiêu chiến như vậy mình đương nhiên sẽ theo phụng bồi ."

Lâm Trung Khanh nghe Lăng Lan tiếp chiến, trên mặt xẹt qua một chút phức tạp, cũng có một tia không yênlòng nhưng phần nhiều là thoải mái, loại vẻ mặt này không phải là vẻ mặt một người khiêu chiến nên có.

"Lão đại, xem ra thằng nhóc này khiêu chiến chắc chắn còn mục đích khác." Tiểu Tứ trong đầu Lăng Lan lại lần nữa bắt được vẻ mặt biến hóa của Lâm Trung Khanh nên lên tiếng nhắc nhở.

"Ừ, lát nữa ta sẽ cẩn thận." Lăng Lan âm thầm phòng bị. Tuy nhìn Lâm Trung Khanh có vẻ yếu đuối nhưng những nhân vật nam trong các bộ truyện mà kiếp trước cô đọc lúc nào cũng có sở thích phẫn trư ăn lão hổ, ai biết Lâm Trung Khanh này có giống như vậy hay không, Lăng Lan xốc tinh thần lên 120% chuẩn bị sẳn sàng.

Lăng Lan chấp nhận ứng chiến cũng khiến cho học sinh lớp đặc cấp ban 1 hưng phấn, ngay sau đó cả lớp cùng kéo nhau đến sàn đấu thể thuật dưới sự hướng dẫn của Trình Viễn Hàng.

Đến bộ phận máy chủ được đặt ở đại sảnh, Trình Viễn Hàng nhanh chóng nhập thông tin của Lăng Lan và Lâm Trung Khanh vào đơn xin sử dụng sàn đấu, ở mục hình thức trận đấu Trình Viễn Hàng không do dự chọn quyết đấu công khai.

Lăng Lan như có như không đăm chiêu liếc Trình Viễn Hàng một cái, xem ra người giáo viên này thật sự nhắm vào cô.

Đây không phải lần đầu Lăng Lan vào phòng cách đấu (vào ngày nhập học côvà Tề Long đã từng chiến đấu với nhau) nên cô biết rất rõ hình thức trận đấu gồm những gì, nó có rất nhiều lựa chọn, có thể lựa chọn quyết đấu kín, bán công khai và công khai.

Quyết đấu kín chính là hình thức quyết đấu mà không cho người khác nhìn, giống như lần chiến đấu trước của Lăng Lan và Tề Long.

Hình thức quyết đấu bán công khai là một hình thức khá đặc biệt, nó mở ra một gian phòng ảo và chỉ có những người trong gian phòng đó mới có thể nhìn thấy cuộc đấu, để vào phòng học sinh chỉ cần nhập mật mã thì sẽ không bị người khác quấy rầy, nếu như một trong hai người trên lôi đài thua thì cũng không quá mất mặt, đây là hình thức đấu thích hợp nhất trong trận đấu giữa Lăng Lan và Lâm Trung Khanh.

Nhưng quyết đấu công khai không giống như vậy, đây là hình thức đấu mà thời gian, địa điểm, kết quả sẽ được thông báo cho tất cả học sinh thuộc học viện đồng quân trung tâm, bình thường hình thức đấu công khai này chỉ được sử dụng trong cuộc chiến tranh dành suất học vào lớp đặc cấp diễn ra nửa năm một lần, bình thường không ai sử dụng.

Quả nhiên, tin tức lôi đài công khai quyết đấu nhanh chóng được thông báo trên toàn bộ học viện, những học sinh xung quanh lôi đài khi nhìn thấy người đứng trên sàn đấu là hai học sinh mặc đồng phục màu đỏ chói mắt thì càng hưng phấn, cuộc chiến của học sinh lớp đặc cấp, dù chỉ là tân sinh nhưng cuộc chiến này cũng khiến người khác nghị luận rất nhiều, trong phút chốc không khí cả phòng luyện tập trở nên nhiệt liệt.

Có không ít học sinh mở liên lạc khí liên lạc với bạn mình nhanh chóng tới xem trận đấu.

Giờ phút này Lăng Lan và Lâm Trung Khanh đã đứng sẵn trên lôi đài, Lăng Lan vẫn lạnh nhạt tự nhiên, mà Lâm Trung Khanh thì có vẻ khẩn trương rất nhiều.

Trình Viễn Hàng ở dưới nhìn hai người trên lôi đài: “Các em đã chuẩn bị sẳn sàng chưa?”

Hai người đều đồng thời gật đầu xác nhận, ngay lập tức, Trình Viễn Hàng liền ra lệnh: "Chiến đấu, bắt đầu."

Vừa nghe hiệu lệnh của Trình Viễn Hàng, Lâm Trung Khanh nhanh chóng lui về phía sau, kéo khoảng cách với Lăng Lan.
"Nó muốn làm gì?" Tiểu Tứ hoang mang.

"Đánh sẽ biết, còn có tiểu Tứ, trong lúc ta chuyên tâm đánh, người đừng lên tiếng quấy rầy ta." Lăng Lan lo lắng nhắc nhở.

Cô còn nhớ trong một buổi luyện tập thể thuật với tử sĩ Lăng gia, bởi vì tiểu Tứ tự ý nói chen ngang vào khiến cô phân tâm, bị đối thủ đánh trúng một quyền xém nữa khiến cô trọng thương, may mắn thuốc tắm của Lăng gia bổ trợm cộng với khả năng của khí quyết dưỡng thân mới giúp cô không để lại hậu hoạn. Bất quá sự kiện đó vẫn khiến Lăng Lan sợ hãi không thôi, lúc này cô chợt nhớ ra sinh mệnh của cô cũng không phải bất tử giống như trong không gian học tập.

Tiểu Tứ lập tức làm động tác khóa miệng tỏ vẻ mình sẽ im lặng hoàn toàn, tuyệt đối không quấy rầy Lăng Lan.

Lăng Lan nhanh chóng mở dưỡng thân khí quyết, ngay lập tức cô liền cảm thấy các giác quan của mình nhanh chóng được đề cao, khi nhìn về phía Lâm Trung Khanh một lần nữa cô liền cảm thấy tràn đầy tự tin có thể nắm chắc phần thắng, cảm giác ấyrất tuyệt vời.

Đây là năng lực mới mà Lăng Lan phát hiện sau khi luyện tập cùng với Ngũ hào, tuy bên ngoài chỉ mất 2 ngày nhưng sự thật là Lăng Lan đã bị Ngũ hào tra tấn đến 2 tháng, kém chút khiến cô phát điên ở bên trong hệ thống học tập.

Rất may là bây giờ Lăng Lan đã có thể nắm bắt quy luật của năng lực này đến 6 phần, cũng không uổng công cô trả giá lớn như vậy.

Một giây tiếp theo trực giác của cô liền cảm giác Lâm Trung Khanh muốn ra tay.

Quả nhiên, giữa thế giằng co Lâm Trung Khanh là người quyết định ra tay đầu tiên, góc tấn công hoàn toàn chính xác.

Không ít học sinh lớp lớn nhìn thấy công kích của Lâm Trung Khanh thì ào ào gật đầu khen ngợi. Lâm Trung Khanh lựa chọn thời cơ vô cùng tốt, thời gian chuẩn xác vừa đúng lúc tinh thần mệt mỏi nhất, là thời điểm mà con người chậm nhất, hơn nữa chiêu thức công kích của Lâm Trung Khanh cũng rất tốt không phải là các thể thuật phổ thông. (mình chém đấy)

Nhưng biểu hiện của Lăng Lan lại khiến toàn trường kinh thán, cô giống như đã sớm chuẩn bị, khi Lâm Trung Khanh vừa công kích thì liền lùi ra sau một bước dễ dàng tránh thoát phạm vi công kích của Lâm Trung Khanh.

"Ồ.... đứa trẻ này quá tự tin vào bản thân rồi, dám lựa chọn sử dụng biên độ nhỏ để tránh đòn công kích.” Những học sinh lớp lớn đang xem cuộc chiến kinh ngạc, phên bình hành động tự tin quá mức của Lăng Lan.

Tề Long và Lạc Lãng liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy vẻ khiếp sợ và kinh ngạc của nhau. Bọn họ biết rất rõ, việc lợi dụng biên độ nhỏ để né tránh là tuyệt chiêu của Lăng Lan, đây là phương thức né tiết kiệm năng lượng nhất nhưng không phải ai cũng dám làm. Tề Long và Lạc Lãng căn bản không dám thử chiêu thức này, nó có quan hệ rất lớn đến thực lực và sự tự tin, mà Tề Long và Lạc Lãng vẫn chưa dám tin mình có thể làm được như Lăng Lan. Nhưng đây không phải là điều bọn học khiếp sợ và kinh ngạc, nguyên nhân thật sự là do họ cảm thấy dường như Lăng Lan càng hiểu về chiêu thức né tránh này thêm mấy phần, nên động tác của cô càng tự nhiên và nhanh chóng, dứt khoát.

Lâm Trung Khanh một kích không trúng cũng không ngu ngốc tấn công bất ngờ nữa, cậu ta nhanh chóng đánh một bộ tổ hợp các thể quyền, có khá nhiều chiêu nhiễu loạn nhằm lợi dụng thời cơ đánh trúng Lăng Lan.

Đáng tiếc thực lực của Lăng Lan thật sự vượt qua cậu ta rất nhiều, loại chiêu số này đối với Lăng Lan mà nói căn bản không phải vấn đề.

Lăng Lan xoay người nhanh chóng tránh đòn công kích của Lâm Trung Khanh, lúc này cô may mắn tiến vào trạng thái giống như khi đánh nhau với đám sói trong không gian của Ngũ hào. Loại trạng thái này Lăng Lan vẫn chưa biết cách khống chế, cho nên có thể tiến vào hay không còn phải xem vận khí của cô như thế nào.

Một khi tiến vào trạng thái này, tất cả nhược điểm từ những đòn công kích của Lâm Trung Khanh đều xuất hiện trong mắt Lăng Lan, cô chỉ cần một quyền là có thể trực tiếp đem Lâm Trung Khanh đánh bại.

Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt cắn răng liều mạng công kích, vẻ mặt không phục và phẫn nộ của Lâm Trung Khanh, Lăng Lan bỗng chần chờ. Cô muốn xem Lâm Trung Khanh này cố gắng như vậy để làm gì.

Thuật quyền anh của Lâm Trung Khanh cũng không có nhiều chiêu thức, khi Lăng Lan nhìn thấy các chiêu thức được lặp lại lần thứ hai thì cô biết trậnđấu đã đến lúc chấmdứt.

Lăng Lan cũng không làm gì nhiều, cô chỉ nắm tay lại đánh về nhược điểm lớn nhất mà mình phát hiện.

Oành! Nắm tay của Lăng Lan trực tiếp đánh trúng vào bụng của Lâm Trung Khanh, ngay lập tức Lâm Trung Khanh giống như một quả đạn pháo bay ra ngoài, đập trúng tường rồi trượt xuống đất.

Cứ như vậy Lâm Trung Khanh đã bị đánh trúng một quyền không thể đứng dậy nữa.

Tất cả mọi người đang xem trận đấu vẻ mặt dại ra, chẳng lẽ đây không phải là cuộc đấu giữa các học sinh đặc cấp sao, vì sao nó lại giống như trận đánh giữa lớp đặc cấp và phổ thông vậy??

Bọn họ biết rất rõ học sinh của lớp đặc cấp ban 1 tuy được xếp hạng phân chia cấp bậc nhưng thực lực của từng đứa trẻ đều không quá khác biệt rõ ràng, cơ hồ đều sàn sàn như nhau. Nhưng một màn trước mắt này khiến nhận thức hiển nhiên của bọn họ bị đánh vỡ, học sinh của lớp đặc cấp ban 1 cũng sự chênh nhau một trời một vực?!

"Cậu thua." Lăng Lan nhàn nhạt nói với đứa trẻ đang nằm trên sân không chịu đứng lên kia. Tuy rằng một quyền của cô nhìn rất nặng nhưng tuyệt đối không gây thương tổn gì quá lớn cho đối phương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top