Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 93+94+95+96

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 93: Ma quỷ xuất chiến!

Lăng Lan cẩn thận nhìn một vòng xung quanh, có tổng cộng mười bảy tên cướp đang trông coi những thôn dân đó, nhưng Lăng Lan đoán chắc bọn cướp cũng không có chừng này người, nếu không một thôn có hơn mấy trăm thanh niên trai tráng, làm sao dễ dàng thúc thủ chịu trói như vậy, chỉ số có rất nhiều tên cướp đang lùng sục trong ngôi làng.

Giết mười bảy tên cướp này không phải chuyện khó, nhưng khó ở chỗ làm sao giết hết toàn bộ trước khi bọn chúng phản ứng.

Lăng Lan nghĩ một lát rồi quay về chỗ núp của những người đồng hành hồi nãy, đem tình huống trước cửa thôn nói cho bọn họ.

Mọi người đều hoảng sợ kinh hoàng, có người thậm chí còn ép cơ thể cho nhỏ lại cố dấu mình vào chỗ núp, chỉ có người thiếu niên hồi nãy là giữ bình tĩnh, muốn quay trở về cứu người thân.

Thấy người thiếu niên trẻ kiên trì cùng nhiệt huyết, cố gắng thuyết phục cho những người khác, mọi người cũng dần dần quyết định đi cứu người, đương nhiên bọn họ biết rõ, không có Lăng Lan giúp đỡ thì những việc họ làm chỉ là uổng công, ánh mắt mọi người không tự chủ mà tập trung về phía Lăng Lan, chỉ có ánh mắt của người thiếu niên là tràn ngập sự có lỗi, có lẽ cậu cũng chỉ có ý tốt khi mời Lăng Lan về thông trang của mình, không cần phải một mình lưu lạc nữa, nhưng cuối cùng lại lâm vào tình trạng nguy hiểm này.

Lăng Lan vốn muốn những người cùng phối hợp, hấp dẫn sự chú ý của những tên cướp đang đứng trước cửa thôn nên cũng không từ chối, đồng ý theo bọn họ về thôn rồi nói kế hoạch của mình.

Có lẽ vì tất cả mọi người đều có thứ mình muốn bảo vệ nên dù kế hoạch của Lăng Lan rất có thể khiến học mất mạng nhưng không có một ai lùi bước hoặc phản đối, bọn họ quyết định thực hiện kế hoạch của Lăng Lan.

Nhìn tinh thần phấn chấn, hăng hái hoàn toàn khác với hình ảnh bi thảm bị đuổi giết lúc nãy của những người này, Lăng Lan hiểu ra, người cho dù yếu kém tới mức nào nhưng vì bảo vệ những thứ mà mình trân trọng, yêu quý thì có thể làm ra những chuyện khiến cho ngườ khiếp sợ, giống như bây giờ, bọn họ không còn ích kỷ như lúc đầu nữa.

Lăng Lan mang theo bọn họ đi tới nơi khe núi trước cửa thôn còn mình thì yên lặng đi vào rồi ẩn núp bên trong, vì thân thể nhỏ bé nên cho dù trong thôn không có thứ gì có thể ẩn núp nhưng Lăng Lan vẫn có thể giấu mình sau nhưng hòn đó ở trong thôn.

Sau khi ẩn mình xong Lăng Lan liền ra hiệu cho những người đang đứng chỗ khe núi.

Đám người đó sau khi nhận được tín hiệu liền đứng lên, giơ những thứ như đá, cây gỗ làm vũ khí lao ra ngoài.

“Lũ sát nhân, tao giết chúng mày!” Tất cả mọi người cùng kêu lên.

Hành động của những người bên này khiến cho những người đang ở trước cửa thôn bừng tỉnh, bọn họ có những biểu hiện khác nhau.

Bọn cướp nhìn những người đang lao tới tay chỉ cầm những thứ tạp nham như đá, củi thì cười rộ lên, vừa khinh thường vừa vui vẻ vì có con mồi tự động đưa tới cửa.

Còn những người bị bắt trói dưới đất thì hoảng sợ hô to: “Chạy đi, đừng tới đây!” Lúc này, bao nhiêu người có thể trốn được thì hãy trốn đi.

Trong số mười bảy người có một tên thủ lĩnh, người này ra lệnh cho 10 đàn em lao ra bắt những người tự động lao tới kia.

Lăng Lan bình tĩnh nhìn mười người chạy qua bên người cô hướng về phía những người vừa lao ra từ khe núi, những người thiếu niên thấy vậy liền lùi bước, quay đầu bỏ chạy, động tác này của bọn họ khiến cho những kẻ đang đuổi theo kia cười điên cuồng, tiếp tục lao lên.

Bảy người còn lại không dừng trò chơi giết người của mình, tên thủ lĩnh ra lệnh cho đàn em lôi một người phụ nữ vừa nãy hô “Chạy đi” ra, lần này chúng thay đổi phương thức, không hành hạ người phụ nữ đó mà chuyển mục tiêu sang bé gái mới 3,4 tuổi nằm trong lòng người phụ nữ.

Hai tên đàn em lao ra đem người phụ nữ đè xuống cướp đứa trẻ ra, mặc kệ tiếng kêu khóc của đứa trẻ cũng như của người phụ nữ, chúng lôi cô bé tới gốc đại thụ trước cửa thôn để trói lại, mà lúc này gốc cây quen thuộc thể hiện sự bình yên của ngôi làng đang tràn ngập máu, vô số xác người dân vô tội nằm chết ở đó.

Người phụ nữ bị mất con thấy thể thì triệt để điên cuồng, cô ấy không chút do dự đánh tới, tuy rằng hai tay bị trói ở phía sau nhưng vẫn hung ác cắn tay của tên đang giữ con mình. Để con gái có một con đường sống, cho dù mất mạng cũng không là gì, tình yêu thương của người mẹ trong cô ấy bộc phát ra khiến trái tim Lăng Lan run rẩy, có chút đau đớn.

Học tập không gian chết tiệt, vì sao lại để cô nhìn thấy cảnh này chứ, Lăng Lan xém chút không giữ được tỉnh táo lao ra tàn sát hết đám cặn bã này.

Người phụ nữ biết hành động của mình chỉ là vô dụng, con gái của mình rồi cũng không tránh khỏi cái chết nhưng cô ấy không muốn buông tha, siết chặt răng cắn tên đang giữ con mình.

Cho dù bản thân bị người đó đánh đấm hung bạo, cho dù máu không ngừng trào ra và những đau đớn lan khắp cơ thể, cho dù một giây tiếp theo cô có thể chết nhưng cô biết nếu mình nhả ra thì con gái của mình nhất định sẽ mất mạng, cô tuyệt đối không muốn nhìn cảnh con gái chết ngay trước mặt mình.

Đứa trẻ nhìn thấy mẹ mình bị đánh máu chảy khắp người chỉ có thể sợ hãi khóc kêu: “Mẹ, mẹ...”

Hình ảnh chật vật của đồng bọn khiến cho những tên đứng xung quanh cười vang, chúng không có cái gọi là tình nghĩa, không ai tới giúp tên kia, ngay cả tên thủ lĩnh cũng đang ngồi cười vui vẻ.

Lúc này Lăng Lan thừa cơ vọt ra phía sau bọn họ, bắt đầu lộ ra răng nanh của mình.

“Giết đàn bà nhiều quá khiến tao cũng ngấy rồi, có lẽ giết trẻ con sẽ khiến tao hưng phấn lên một chút.” Tên thủ lĩnh ý bảo đàn em ra trói đứa trẻ đang khóc kia lại.

Ngay lúc này Lăng Lan ra tay, cô đá một hòn đá nhỏ về phía tên đang chuẩn bị trói đứa trẻ vào gốc cây còn mình thì lao về phía tên cầm thú đang đánh người phụ nữ.

Một tiếng động nặng nề vang lên, tên đang trói bé gái trực tiếp nằm xuống đất, máu văng lên người cô bé đang khóc lóc kia.

Khi lao tới vị trí của tên cầm thú kia, hàn quang trong tay chợt lóe, yếu hầu của tên không bằng cầm thú đó đứt ra, máu văng lên người phụ nữ vừa bị hắn đánh đập. Hắn cũng ngã xuống.

Sau khi thành công giết tên đầu tiên, Lăng Lan cũng không dừng bước, nhân lúc những tên xung quanh chưa phản ứng cô liền vận hết tốc độ cùng năng lực, lướt một vòng. Bốn tên đàn em bị giải quyết trong nháy mắt. Lúc này cô lao về phía người thủ lĩnh kia.

Tên thủ lĩnh không thể nghi ngờ chính là người mạnh nhất trong đám cướp, hắn nhanh chóng phát hiện đàn em của mình đều bị tiêu diệt chỉ sau một chiêu, tất cả đều cắt đứt yết hầu, hắn theo bản năng đưa tay lên che cổ như một cách bảo vệ mình.

Nhưng, giấc mộng là tốt đẹp mà hiện thực thì tàn khốc. Lăng Lan làm sao có thể để hắn có cơ hội như vậy? Nếu không cô cũng không phải mất công dụ một số phần thủ hạ của hắn đi, cô không muốn bọn chúng có cơ hội gọi đồng lõa của mình.

Tên đầu lĩnh lập tức muốn hô to, nhưng hắn đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó đâm xuyên qua bàn tay mình, rồi đi sau xuống đâm xuyên qua yết hầu, bởi vì tốc độ quá nhanh nên hắn chẳng thấy đau gì cả, hắn nghĩ sẽ đau lắm nhưng tới chết hẳn cũng không cảm giác được gì.

Con dao trong tay không chút lưu tình đâm vào yết hầu đối phương, đem thanh âm hô ra đứt đoạn nơi yết hầu, Lăng Lan thậm chí còn nghe được một tiếng ca ca nhỏ vang lên từ chỗ sâu trong yết hầu của đối phương.

“Các ngươi chết đi.” Lăng Lan lạnh lùng nói một câu rồi rút dao găm trong tay ra. Tên thủ lĩnh mở to hai mắt ngửa người ra ngã xuống đất.

Lăng Lan không chần chờ, cô nhanh chóng lao về phía khe núi, cô vẫn nhớ có người đang chờ mình cứu viện, còn có mười tên cặn bã đang chờ cô thanh lý.

Lăng Lan mới ra khỏi cửa thôn không xa thì liền thấy đoàn người đang truy đuổi kia, thời gian để Lăng Lan giết 7 người kia thật sự quá ngắn cho nên những người nãy vẫn chưa chạy xa.

Lăng Lan lúc này càng không băn khoăn gì, rất nhanh ra tay giải quyết hết, những người làm mồi này cơ bản cũng không gặp chuyện gì, chỉ có một người trong lúc chạy trốn không cẩn thận bị ngả, nhưng cũng không quá nặng.

Mọi người cùng nhau quay về lại thôn trang, giải cứu những người bị trói, sau khi hỏi thông tin, bọn họ mới biết đám cường đạo này là từ phụ cận mà tới, chúng không chỉ có chừng đó người, còn có rất nhiều người đang ở trong làng lùng sục bắt người, tình hình cũng vô cùng nguy hiểm.

Lại một lần nữa Lăng Lan trở thành tiêu điểm của mọi người, cô nhanh chóng phân phó mọi người đi tìm chỗ trốn rồi một mình đi vào trong thôn thăm dò.

Dưới ánh mắt cảm kích của mọi người, Lăng Lan chạy vào thôn trang. Cô làm như vậy không phải thương cho người dân trong ngôi làng, cô làm vậy chỉ vì sự tức giận trong lòng, cô muốn giết sạch đám người không bằng cầm thú đó, việc cứu giúp người khác chỉ là thuận tiện mà thôi.

Lăng Lan không có ý tưởng muốn trở thành chúa cứu thế, cô chỉ không hy vọng trên thế giới này có những kẻ không bằng cầm thú tồn tại.

“Tôi chính là tôi, sống vì trái tim mình.” Lăng Lan tạm thời quên đi nhiệm vụ, muốn điên cuồng một lần, giải phóng con quỷ vẫn luôn bị cô giam cầm bấy lâu.

Đúng vậy, dưới sự tra tấn của Ngũ hào, nhân cách của Lăng Lan đã bị phân ra, có một lúc cô thậm chí không thể khống chế được mình, trở thành một con quỹ chuyên đi lấy mạng người.

Nhìn một đám cầm thú đội lốt người…là thời gian thích hợp làm cho ma quỷ hồi sinh.

Vẻ điên cuồng trong mắt Lăng Lan ngày càng nồng đậm, chỉ là sự điên cuồng này đã được che dấu vô cùng cẩn thận, dưới sự bình tĩnh vô tình .

Chương 94: Khảo nghiệm của đạo

Lăng Lan lặng lẽ lẻn vào bên trong thôn trang, trong thôn lúc này đã sớm hóa thành biển máu, trở thành địa ngục của trần gian, không ít thôn dân bị giết trên đường hoặc bị giết nơi cửa nhà, ai cũng mắt mở to, trừng trừng, chết không nhắm mắt. Bọn họ có sợ hãi, có tuyệt vọng, càng có một loại bi phẫn không thể nói, có lẽ bọn họ thống hận vì sao nơi yên bình của mình lại gặp phải khung cảnh đáng sợ như vậy.

Lăng Lan ngồi xổm xuống, từ từ khép mắt cho những người mà mình gặp, ánh mắt cô không còn cảm xúc gì nữa, bình tĩnh như nước, một cỗ hàn khí đáng sợ tràn ra xung quanh cô.

Thấy bất cứ tên giết người nào trên đường Lăng Lan liền quyết đoán thanh lý sạch sẽ sau đó yên lặng rời đi, tiếp tục xử lý những tên giết người ở nơi khác. Có lẽ bị cảm giác giết người kích thích nên những tên giết người khác không hề phát hiện đồng bọn của mình đang ngày càng ít dần.

Khi Lăng Lan lại lần nữa xử lý xong một đám giết người thì lại vô tình mắc một sai lầm chết người, cô không để ý có một tên giết người đang đứng ở góc chết.

Lúc phát hiện sai sót, Lăng Lan ngay lập tức phóng dao ra đâm vào yết hầu của đối phương, đáng tiếc vẫn bị chậm một bước, một tiếng thét chói tai vang lên giữa địa ngục trần gian.

Lăng Lan nhịn không được hô một tiếng đáng tiếc, những cô cũng không quá băn khoăn, tuy những tên giết người đã nhận được tin báo nguy của đồng bọn khiến chúng cảnh giác hơn, nhưng như vậy cũng chỉ gây khó khăn cho Lăng Lan hơn một chút thôi.

Cô cười lạnh, trò chơi giết người này cũng nên kết thúc thôi.

Lăng Lan chậm rãi biến mất ở đây, khi những tên giết người khác tới thì ở đây chỉ còn là những xác chết bị một đao đoạt mạng mà không còn dấu vết của hung thủ.

Chuyện này rất nhanh được truyền tới tai của đại thủ lĩnh, hắn ta ra lệnh cho thủ hạ phải nâng cao tập trung; đồng thời tiếp tục lùng sục bắt thêm con tin. Hắn nghĩ tới cao thủ mới xuất hiện này rất có thể có liên quan đến người trong thôn.

Lăng Lan vừa đi trên đường, vừa tiếp tục giết người giải cứu con tin, nhưng cô cũng không rãnh thời gian đi dẫn dắt cho những ngươi dân trong thôn đó, sau khi giết những tên giết người, cô lại nhanh chóng bỏ chạy.

Tuy không rõ ràng lai lịch của Lăng Lan nhưng thôn dân trong làng cảm kích cô rất nhiều, thậm chí có không ít thanh niên quyết định không bỏ chạy mà cầm vũ khí lên, hợp lại thành đoàn, đi giải cứu cho những người khác.

Mà ở bên ngoài cửa thôn, sau khi tìm được vị trí an toàn cho những người già, phụ nữ, trẻ em lẫn trốn, những người thanh niên, trai tráng vẫn còn khả năng chiến đấu bắt đầu cầm vũ khí của những tên giết người kia lên rồi cùng tiến vào làng muốn giúp Lăng Lan.

Một đường này đi máu chảy thành sông, thôn dân cũng những tên giết người trực tiếp đối chiến lẫn nhau, những thôn dân dùng máu của mình và kẻ thù để hiến tế cho những con người đã vô tội đã chết, để cứu những người vẫn có thể còn sống trở về.

Khi đám giết người không thể không tập trung về một chỗ thì tên thủ lĩnh mới nhận ra, nơi mà hắn hắn nghĩ rằng mình là vua có thể giết bất kỳ người nào lại chính là nơi mà mình đã mất đi hai phần ba thủ hạ, hắn nổi điên.

“Là ai? Đi ra, đi ra cho tao...” Đau đớn khi mất đi nhiều thủ hạ, hắn ý bảo thủ hạ của mình đem một người lôi ra sau đó la lớn “Nếu không ra, tao sẽ giết nó.”

Nếu như đã vì người của thôn này mà đến thì nhất định sẽ quý trọng những sinh mạng yếu ớt này, hắn muốn bức cho đối phương phải xuất hiện.

Một phút trôi qua, bốn phía vẫn im lặng như cũ, tên thủ lĩnh vẻ mặt âm ngoan hô: “Giết.”

Một thôn dân bị tên thủ hạ trực tiếp chém chết, máu chảy đầy đất khiến cho những người dân khác hoảng sợ thét chói tai.

“Tôi không phải là thánh mẫu, cũng không phải người hành động theo cảm xúc, tôi chỉ biết, chỉ có bình tĩnh thì mới có thể hoàn thành việc tôi muốn làm.” Lăng Lan cầm chặt vũ khí trong tay, hai mắt lạnh như băng nhìn một màn huyết tinh trước mặt.

Đúng vậy, cô muốn giết sạch đám cầm thú cặn bã đó.

Tên thủ lĩnh nhìn cách làm của mình không hiệu quả thì ra lệnh cho thủ hạ bắt thêm ba người nữa, lần này trong số 3 người còn có một đứa trẻ vẫn còn nằm trong tả lót.

Đồng tử Lăng Lan co rụt lại, cô thống khổ nhắm mắt, phải nhẫn nại sao? Thực sự muốn đợi đợi cho bọn chúng giết người tới mệt, phân tâm rồi mới xuất thủ sao? Chết tiệt, tôi không muốn như vậy.

Ngũ hào đạo sư, những bài huấn luyện biến thái của người chẳng có tác dụng gì lớn cả, bằng không vì sao tôi vẫn không thể lãnh huyết được??? Vì sao tôi lại không thể nhìn một đứa trẻ vô tội chết trước mặt mình, chẳng lẽ đây chính là giới hạn của mình sao?

Hẳn đây chính là nhược điểm của con người, theo cách nói của các vị đạo sư nếu mình có thể vượt qua bước này thì mình nhất định sẽ trở nên càng mạnh hơn, mình không thể bị chỗ mềm lòng này đánh bại, mình phải khắc chế nó.

Lần đầu tiên trong tâm Lăng Lan xuất hiện rối rắm, tâm kiên định bắt đầu có chút dao động...

Trong không gianf của Nhất hào, Ngũ hào và Cửu hào không mời tự đến.

Một mình đứng thẳng trên không trung, Nhất hào trầm tư nhìn những người khách không mời mà tới có chút không vui, anh ta lạnh lùng nói: “Các người tới đây làm gì?”

“Em muốn biết Lăng Lan sẽ lựa chọn đạo gì.” Cửu hào vẻ mặt lo lắng, nếu lựa chọn đạo không thích hợp thì Lăng Lan rất có thể sẽ không phát triển được.

Ngũ hào vẻ mặt cười quỷ dị nói: “Tôi hi vọng Lăng Lan có thể đi vô tình đạo, hoặc là sát đạo càng tốt.” Đây là một loại đường tắt, tuy rằng bình chướng ở hậu kỳ khó khăn hơn những đạo khác một chút, nhưng đây là chuyện của tương lai, Ngũ hào tin chắc dưới sự giúp đỡ của mình thì điểm khó khăn đó nhất định sẽ được giải quyết dễ dàng. Hơn nữa có thể nhờ sự khó khăn đó mà năng lực được tăng lên một bậc thì cái gì cũng đáng giá.

Vì thế trong quá trình huấn luyện, anh ta có ý đem tính cách, hành vi của Lăng Lan đi theo hướng của hai con đường này, nếu như Lăng Lan có thể nhanh trí thì việc đi trên 2 đạo này cũng rất có khả năng.

“Tôi không đồng ý!” Cửu hào cả giận nói, “Lăng Lan tâm thoạt nhìn rất cứng rắn, làm chuyện gì cũng thật quyết đoán, khả năng nhẫn nại siêu cường, nhưng tôi biết nội tâm Lăng Lan là lửa nóng, ôn nhu ... Lăng Lan là có tình, thích hợp đi tình đạo hoặc là nhân đạo.”

“Tôi chỉ biết Lăng Lan đang chịu khảo nghiệm của vương đạo.” Nhất hào đem tình huống trước mắt của Lăng Lan nói cho bọn họ.

“Cái gì?” Ngũ hào và Cửu hào đồng thời khiếp sợ, bọn họ chưa từng nghĩ tới Lăng Lan sẽ đi vào khảo nghiệm của vương đạo, Lăng Lan không có ý trở thành vương giả, như vậy làm sao có thể thông quá cái khảo nghiệm này.

Nhìn biểu cảm sợ hãi, kích động của hai người khiến Nhất hào hừ lạnh nói: “Tiến vào khảo nghiệm của vương đạo cũng không có nghĩa nhất định phải đi đạo này.”

“Nhưng người bình thường rất khó nhảy ra quy định của khảo nghiệm tự nghĩ ra một đạo mới.” Cửu hào không tin chuyện này, theo cô biết từ trước đến giờ không có một người nào có thể thực hiện được chuyện này.

Cửu hào nhắc nhở khiến Nhất hào và Ngũ hào đều trầm mặc, bọn họ cũng biết là rất khó.

“Có lẽ Lăng Lan thật sự có thể đi con đường vương đạo này, cũng không phải mỗi người ngay từ đầu đều có ý trở thành vương giả ... Ha ha a!” Ngũ hào nói xong cũng không có biện pháp tiếp tục lừa mình dối người, chỉ có thể giả cười để đối phó với ánh mắt sắc lạnh như đao của Nhất hào và Cửu hào.

Quả thật không phải ai sinh ra cũng muốn trở thành người đứng đầu nhưng những người đi trên con đường này trong lòng đều có chút tham niệm, ví dụ như những đứa trẻ thích làm thủ lĩnh, tài trí hơn người, thích biểu hiện, thậm chí thích làm lão đại lãnh đạo linh tinh ... Mà mấy chuyện này thì Lăng Lan rất lười làm.

“Tôi tin Lăng Lan không phải là người bình thường.” Nhất hào trầm mặc hồi lâu, rốt cục nói ra những lời này, anh ta tin tưởng cho dù có thích hợp hơn hay không thích hợp với con đường vương đạo thì Lăng Lan nhất định sẽ hoàn thành khảo nghiệm này, tìm đạo của chính mình.

Trong không gian nhiệm vụ, Lăng Lan từ từ nhắm hai mắt trầm mặc, khi nghe tên thủ lĩnh đếm ngược đến 1, chỉ cần cô không ra mặt, ba sinh mệnh cứ như vậy mà kết thúc, trong đó còn có một đứa trẻ vừa mới ra đời không lâu.

“Giết!” Tên thủ lĩnh ra lệnh làm bừng tỉnh Lăng Lan, cô theo bản năng bước tới một bước, lộ ra bóng dáng của mình.

“Mày rốt cục xuất hiện ...” Tên thủ lĩnh cười điên cuồng, ba tên đàn em cầm nắm chặt con tin của mình như một cách để bảo vệ.

“Xúc động là ma quỷ, kết quả thật không tốt đẹp.” Lúc này trong mắt Lăng Lan rốt cuộc không còn dao động nữa, “Mềm lòng quả nhiên là sai lầm, nhưng nhẫn nại càng sai lầm hơn, như vậy thà lựa chọn huyết chuyến, ăn miếng trả miếng còn hơn.”

Vì sao lại khắc chế? Vì sao lại băn khoăn?

Kỳ thật đáp án rất đơn giản, không cần làm thánh mẫu gì, chỉ cần có thể đảm bảo tính mạng của chính mình thì mới có thể làm những việc khác, nếu chần chờ thì người gặp nguy hiểm cũng chính là chính mình.

Tên thủ lĩnh nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Lăng Lan đang vọt qua thì ý bảo thủ hạ lôi thêm năm sáu thôn dân làm tấm chắn hô to: “Đừng nhúc nhích, bằng không tao liền giết bọn chúng.”

“Giết đi, ta sẽ vì bọn họ báo thù.” Tốc độ của Lăng Lan càng trở nên nhanh hơn, hung ác xông vào, hướng về phía kẻ đang đứng gần mình nhất.

Nhìn người đột nhiên lao về phía mình không quan tâm đến tính mạng của thông dân, tên thủ lĩnh hổn hển hô:“Giết cho tao, giết hết cho tao.”

“Giết đi, tôi cũng sẽ giết sạch các ngươi.” Giờ phút này ánh mắt Lăng Lan lạnh như băng, hai tay nhanh như chớp, đến chỗ nào thì nơi đó chỉ còn máu và thi thể, Lăng Lan cũng không tránh những dòng máu đang văng về phía mình, khuôn mặt nhỏ bị máu tươi nhuộm đỏ trong tích tắc giống như quỷ từ địa ngục thoát ra, đi gặt những sinh mệnh ở nơi này.

“Mày đến cùng là ai?” Phát hiện dù có giết những thôn dân ở đây cũng không thể ngăn cản Lăng Lan giết thủ hạ của mình, tên thủ lĩnh hoảng sợ. Thủ pháp giết người của Lăng Lan rất quyết đoán, cực kỳ có hiệu suất, một lần vung tay là lại một sinh mệnh ra đi, chỉ trong một lúc ngắn ngủi mà đã có mười mấy người chết.

Chương 95: Phá giải nhiệm vụ!

"Người thu nợ." Con dao trong tay Lăng Lan tiếp tục đâm vào trái tim của một trong những tên cướp, máu tươi phun ra văng về phía cô, cô lại tiếp tục lao về phía một tên cướp khác.

Phương thức giết người hung tàng của Lăng Lan khiến cho những tên giết người sợ hãi, chúng không giữ thôn dân làm con tin nữa mà lao ra, vây Lăng Lan lại.

"Tôi đâm trúng cậu ta.” Đột nhiên một trong số chúng hô lên, hắn nhìn máu tươi của Lăng Lan vẫn còn dính trên vũ khí của mình nhưng… đó cũng là việc cuối cùng hắn có thể là, bởi vì ngay lập tức, hắn đã bị Lăng Lan lấy đi sinh mạng.

"Cố gắng lâu như vậy mà vẫn bị thương." Lăng Lan lạnh lùng nhìn vết thương nơi bả vai, dù máu cứ chảy không ngừng nhưng cô cũng không quá để ý đến nó mà vẫn tiếp tục lao về đối thủ tiếp theo.

Cô không hy vọng xa vời mình có thể “lông tóc vô thương” mà giết sạch đám cặn bã, cầm thú này... Trước đây chọn nhẫn nại ngồi chờ cũng chỉ vì cô muốn hoàn thành nhiệm vụ này một cách hoàn mỹ nhất, nhưng cảm giác nhẫn nại lại khiến cô cực kỳ khó chịu, nghẹn đến phát điên. Mà hiện tại, tuy bị thương nhưng lại khiến cho tâm trạng của cô rất tốt, cô hưởng thụ cái cảm giác chiến đấu này, tự do tự tại.

Đây mới là thứ mà mình muốn! Không có áp bách và khắc chế, có thể tự do làm những việc mình muốn làm!

Đúng vậy, tôi muốn tự do!

Người chính là những sinh vật kiên cường, chỉ cần có một cơ hội sống thì bọn họ có thể bộc phát những sức mạnh mà bình thường không thể có, những người trong thôn trang này cũng vậy.

Nhìn những tên giết người từng người từng người ngã xuống, nhìn Lăng Lan nhỏ tuổi nhưng mạnh mẽ lao vào đám người khiến cho những người dân trong thôn như tiếp được dũng khí, bọn họ vùng lên, nếu không phản kháng thì thứ chờ đợi bọn họ chính là cái chết, mà họ…không muốn chết.

Vì chồng, vì con, vì cha, vì mẹ, tất cả mọi người dù nam hay nữ, dù già hay trẻ đều cầm lấy vũ khí quyết sống chết với hung thủ đã hủy đi hạnh phúc của mình.

Tuy những người dân ở đây đều là những người dân lương thiện chân chất, không thể đánh nhau, nhưng trong bọn họ đều có ý tưởng muốn báo thù, nên tất cả cùng liều mạng, một người không thể xử lý một tên giết người thì hai, ba người cùng lao ra hành động.

Khung cảnh bây giờ không còn là trò chơi của những người mạnh nữa mà chỉ là một trận đấu kinh hoàng, người chết không chỉ có những tên giết người mà còn có những người dân trong thôn. Một người dân chết chung với một tên giết người.

Đây là phương thức chiến đấu đơn giản nhất của họ, những người gia hy sinh thân mình vì hậu nhân, ôm chặt những tên giết người cho dù chết cũng không buông. Nếu như buông thì sẽ có người thứ hai, người thứ ba lao ra giữ, cứ thế….

Không thể không nói tiềm năng của con người là vô tận.

Nhìn hành động hung hăng không sợ chết của những người dân, đám giết người hoảng sợ, rồi khi nhìn thấy thủ lĩnh của mình bị Lăng Lan một nhát chém đứt đầu, chúng càng sợ hãi rồi bỏ chạy.

Tuy Lăng Lan đã làm hết khả năng nhưng vẫn để một vài tên trốn thoát, điều này khiến cô vô cùng thất vọng, cô muốn tất cả bọn chúng phải nằm lại đây.

Tuy bọn giết người bị chết không ít nhưng thôn này cũng đã bị hủy, người dân trong thôn thỉ còn lại 3 phần, chủ yếu là phụ nữ và trẻ con, chỉ có một số ít thanh niên, trai tráng còn sống, những người còn lại đều đã chết trong lúc phản kháng.

Lăng Lan không ở lâu, cô cảm thấy mình không thích hợp ở lại nơi cần phải xây dựng lại này, mà những người dân trong thôn vẫn còn chìm trong bi thương nên không ai chú ý việc Lăng Lan rời đi.

"Ân nhân, đừng đi."Lúc này, người thiếu niên dẫn đầu một nhóm người chạy tới.

Giọng nói này như đánh thức những con người còn trong bi thương, bọn họ nhanh chóng vây quanh Lăng Lan, thỉnh cầu cô đừng rời khỏi bọn họ.

Lăng Lan không có quay đầu, nhàn nhạt trả lời: "Tôi, không phải là ân nhân của các ngươi."

"Không, chính là cậu, nếu không phải nhờ cậu xử lý gần hết đám cặn bã đó thì chúng tôi làm sao có thể phản kháng thành công mà còn đứng đây chứ.”Lời nói của Lăng Lan đương nhiên người dân trong thôn không tin, nếu Lăng Lan giúp đỡ thì cho dù bọn họ có liều mạng thì cũng không phải là đối thủ của đám giết người thành quen đó.

"Cậu đã cứu chúng ta, chúng ta nguyện ý nhận cậu vì chủ." Những người trong thôn có lẽ là thiện lương, cũng có lẽ vì muốn có một cường giả bảo vệ cho nên đề nghị của người thiếu niên khiến cho tất cả mọi người đều đồng ý, bọn họ nguyện ý trở thành tôi tớ của Lăng Lan.

Hình ảnh bây giờ của những người dân khiến Lăng Lan nhớ tới bức hình thứ ba, nhân vật đó có vô số thuộc hạ, có lẽ đây chính là thời khắc mà người đó bắt đầu tích lũy thế lực. Nếu dựa theo lưu trình nhiệm vụ thì cô sẽ phải đáp ứng đề nghị này, sau đó trải qua sáu bức hình rồi hoàn thành nhiệm vụ.

Lăng Lan trầm mặc, vừa định mở miệng đồng ý thì cô chợt nhớ tới nội dung của nhiệm vụ lần nay, “đi tìm con đường phát triển”, vậy nếu cô đi theo nội dung của 6 bức hình kia thì có phải là chính xác?

Lăng Lan cảm giác mình như tìm được chốt điểm của vấn đề, khi cô phát hiện nụ cười của người trong sáu bức hình là khác nhau thì mới bị hút vào trong…

Như vậy có phải ý muốn nói con đường xưng vương của nhân vật chính trong câu chuyện là sai lầm? Cho nên cô mới phải đi tìm con đường chính xác.

Lăng Lan luôn cảm thấy đáp án đang ở ngay trước mắt mình nhưng cố tình lại có một thứ gì đó che mất chúng, cô càng sốt ruột càng không mơ hồ, suy nghĩ có chút hỗn loạn.

Cô theo bản năng ngồi xuống, vận chuyển khí quyết dưỡng thân, loại bỏ tạp niệm.

Lăng Lan lại lần nữa nghĩ về vấn đề vừa rồi, lúc này cô suy nghĩ lại từ đầu. Lúc nhìn thấy sáu bức hình với nụ cười khác nhau…

Bức đầu tiên, nụ cười của người đó là thật tâm, là hồn nhiên, cũng là nhiệt thành, mà nụ cười ở bức cuối cùng chỉ còn là sự giả dối, cho có, nhưng phần nhiều là lạnh như băng. Như vậy nhân vật đã trưởng thành theo thời gian, từ một thiếu niên đơn thuần trở thành một kẻ vương giả đầy âm mưu và dối trá, trưởng thành đồng thời đánh mất đi sự hồn nhiên.

Con đường phát triển chính xác? Cô đột nhiên nghĩ đến có phải học tập không gian cho rằng lựa chọn trở thành vương của nhân vật chính là sai lầm hay không?

Không. Không, không... Lăng Lan cảm thấy dự đoán này có chút vấn đề, có lẽ nó còn có ý nghĩa sâu hàm hơn nữa... Lăng Lan nghĩ tới những bức hình mà cô đã nhìn thấy ở trong thông đạo, tuy rằng hình thái khác nhau, nội dung khác nhau nhưng tất cả đều có một điểm giống nhau chính là cuối cùng những nhân vật đều trở thành cường giả.

Điều này phù hợp với ý nghĩa của sự tồn tại của không gian học tập, bồi dưỡng kí chủ trở thành cường giả là sứ mệnh duy nhất của nó, cho nên khi kí chủ lựa chọn đi trên con đường trở thành cường giả, học tập không gian sẽ không ngăn lại, thậm chí là càng vui mừng. Cho nên bức hình nhân vật chính muốn trở thành vương giả tuyệt đối là không có vấn đề .

Như vậy vấn đề là ở đâu? Ở chỗ tâm tình sao? Không gian học tập có phải đang phê phán việc ký chủ đánh mất đi chính mình không?

Lăng Lan nghĩ đến đây thì cảm giác như được khai sáng, cánh cửa bị khép chặt lâu nay từ từ mở ra khiến cho những câu hỏi từ trước đến nay của cô như có câu trả lời.

Lăng Lan thầm nghĩ: tuy rằng nhân vật chính trở thành vương giả nhưng người đó lại mất đi hồn nhiên và nhiệt thành lúc bắt đầu, mất đi bản chất thật của mình. Nhiệm vụ này có thể là nhắc nhở mình điều mình thật sự muốn, ý tưởng thật sự của mình…

Tôi muốn có một thân thể khỏe mạnh, muốn sống tự do tự tại, muốn làm những việc mình thích làm, không muốn nhìn thấy âm mưu quỷ kế, không muốn trở thành coi rối của người khác, muốn có những người bạn thân thiết, muốn sinh một đứa trẻ ưu tú….

Đúng vậy, tôi ghét phiền toái, tôi không muốn bị trói buộc.

Lăng Lan bừng tỉnh, đứng dậy trả lời người thiếu niên: “Tôi cự tuyệt!"

"Vì sao?" Thiếu niên thương tâm to, mặt vặn vẹo, ánh mắt lộ tia phẫn hận.

"Người nắm giữ vận mệnh của các người chính là các người, không liên quan gì đến tôi?" Lăng Lan lạnh lùng nói, đây là tiếng lòng của cô, "Dựa vào cái gì mà tôi phải nhận các người? Dựa vào cái gì muốn tôi chịu trách nhiệm cho các người chứ? Không ai có thể bắt buộc tôi làm việc tôi không muốn, không một ai.”

"Nếu vậy vì sao cậu lại cứu chúng tôi? Thà để chúng tôi chết trong tay đám người đó cho rồi.” Người thiếu niên khóc, người dân trong thôn khoác, trời cũng bắt đầu đỗ mưa như bất mãn với thái độ lãnh khốc, vô tình của Lăng Lan.

"Có cứu hay không là chuyện của tôi, có chết hay không là vì chính bản thân các người..." Lăng Lan bỏ lại một câu rồi không chút lưu luyến nào xoay người đi.

Cô lựa chọn trở thành một người tự do, làm những việc mình thích, chứ không vì cảm nhận của người khác mà thay đổi chính mình.

Dần dần Lăng Lan rời xa thôn trang kia đi tới một vùng sườn núi hoang vu, cô không biết lựa chọn này của mình là đúng hay không, nhưng cô không hối hận. Ngược lại, trong lòng còn cực kỳ thoải mái, bởi vì nhiệm vụ lần này giúp cô nghĩ rõ một lần nữa con đường mà bản thân phải đi, vì không bị khống chế, trói buộc, vì có thể sống tự do, tự tại, vì có thể sinh ra một đứa trẻ ưu tú, cô cần trở nên mạnh hơn nữa.

Đúng lúc khi Lăng Lan muốn hô to một tiếng để phát tiết úc khí trong lòng thì đột nhiên trước mắt lại xuất hiện một cái lốc xoáy màu đen, cô lập tức hút vào trong đó.

Chết tiệt, lại tới nữa! Lăng Lan chỉ có cơ hội nói một câu này rồi bị lốc xoáy màu đen hút vào.

Vùng đất lại khôi phục lại bình thường, giống như Lăng Lan chưa từng xuất hiện.

Nhất hào đang ngồi trong không gian trầm tư thì bỗng bừng tỉnh, anh ta ngay lập tứ biến mất. cùng lúc đó, Ngũ hào và Cửu hào vẻ mặt kinh hỉ cũng biến mất trong không gian của từng người rồi cùng xuất hiện ở cửa ra của đạo.

Rất nhanh, trước mặt bọn họ xuất hiện một lốc xoáy màu đen, một bóng dáng nho nhỏ từ trong đó bị bắn ra ngoài.

Lăng Lan không chút hoang mang ở trên không trung điều chỉnh tư thế rồi an ổn đứng trên mặt đất.

"Lăng Lan, chúc mừng quá cửa ." Nhất hào đạo sư lạnh lùng nói ra.

Ngũ hào và Cửu hào liếc mắt nhìn nhau, khóe miệng từng người lộ ra một chút ý cười, cảm xúc của Nhất hào cũng không bình tĩnh như mặt ngoài vậy đâu.

Chương 96: Lấy tên bá đạo!

Lăng Lan kinh ngạc nhìn ba vị đạo sư trước mặt, không nghĩ tới nhiệm vụ lần này của cô lại khiến cho ba vị đạo sư cùng xuất hiện, đặc biệt là người luôn luôn lạnh nhạt Nhất hào cũng đến chúc mừng khiến Lăng Lan có chút thụ sủng nhược kinh.

"Các vị đạo sư, có việc gì sao?" Lăng Lan hỏi.

Cửu hào là người nóng vội nhất, cô trực tiếp hỏi: "Lăng Lan, em lựa chọn đạo gì?"

"Đạo?" Lăng Lan ngẩn ra rồi lập tức lĩnh ngộ vội nói: "Em không lựa chọn đạo này."

"Làm sao có thể?" Cửu hào vẻ mặt không thể tin, chỉ cần có người qua cửa thì có nghĩa người khảo nghiệm đã tìm được đạo của mình, vì sao Lăng Lan nói không lựa chọn đạo này chứ? Không chỉ có Cửu hào không tin, ngay cả Ngũ hào luôn luôn tà khí cũng không tin, chỉ có Nhất hào thâm trầm nhìn không ra ý tưởng gì.

"Kỳ thực cũng không thể nói là không chọn." Lăng Lan ngượng ngùng vuốt đầu cười, "Em lựa chọn đi đạo của chính mình, sau đó không gian liền nói qua cửa rồi xuất hiện ở đây.”

Hai mắt Nhất hào sáng ngời bắn ra tinh quang, Ngũ hào và Cửu hào vẻ mặt khiếp sợ, rồi mừng rỡ…. Bọn họ thật quá may mắn, vậy mà có thể dạy ra một người tự tìm được đạo mà mình muốn đi, người như vậy nhất định sẽ trở thành nhân vật nổi tiếng khắp trời đất trong tương lai.

Lăng Lan tiếc nuối nói: "Đáng tiếc em cũng không biết có thể hoàn thành đạo này được hay không, vì nó phải dựa vào chính em để tự tìm đường." Nơi Lăng Lan xuất hiện sau khi bị hút vào lốc xoáy lần hai chính là một khoảng trời trống rỗng, không có gì cả, chỉ có bụi mờ mịt, không có gì tồn tại ở đó chỉ trừ Lăng Lan đang lơ lững giữa không trung.

Lúc Lăng Lan đang hoang mang thì không gian đó bỗng vặn vẹo cuối cùng trở thành một con rồng màu xám cực lớn đánh về phía Lăng Lan.

Khi Lăng Lan hoảng sợ muốn tránh né thì phát hiện bản thân căn bản không thể cử động, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn con rồng này nuốt sống chính mình.

Ngay lức ấy, vô số hình ảnh hiện lên trong đầu Lăng Lan. Thế giới vô số đạo đều xuất hiện ở trước mắt cô, sau khi trải qua vô số hình ảnh từ đau khổ đến sung sướng Lăng Lan lại bừng tỉnh, lúc này cô phát hiện mình không bị tổn hao gì mà đứng giữa khoảng trời, giống như những hình ảnh vừa rồi chỉ là một giấc mộng Nam Kha.

Lúc này một giọng nói từ xa truyền đến: "Đây là vô số đạo, một trong số chúng chính là đạo của con, con muốn chọn cái nào?”

"Đạo? Chính là con đường tiến hóa mà bản thân mong muốn sao?" Lăng Lan đăm chiêu hỏi.

"Vừa rồi không phải con đã thấy toàn bộ sao?" Giọng nói xa xăm vọng lại trả lời.

"Thù hận, điên cuồng, ẩn nhẫn, khắc chế, trói buộc, trách nhiệm thậm chí còn có thiện lương và giết hại, mỗi người đều bỏ qua năng lực của chính mình. Đây là cái giá phải trả để tiến hóa sao?" Lựa chọn này khiến Lăng Lan không vui. Chẳng lẽ vì biến cường mà nhất định phải từ bỏ chính mình sao?

"Đạt được và trả giá. Vốn là công bằng, bỏ qua hay tiếp thu, đều tùy vào sự lựa chọn của mỗi người." Giọng nói thanh lãnh vô tình nhưng cũng nói ra chân tướng. Nói đến cùng đây cũng là lựa chọn của chính mình.

"Công bằng sao?" Lăng Lan nhắm hai mắt lại, nhớ tới những hình ảnh mà mình vừa nhìn thấy lúc nãy, có bi thương, có sung sướng, nhưng cuối cùng những người đó đều trở thành những người được lưu danh lịch sử, đều đứng trên vạn người. Nhưng…dù lựa chọn con đường nào thì mỗi người họ đều đánh mất một thứ gì đó, cho dù là chọn nhân đạo thì thứ bọn họ đánh mất chính là người nhà của mình----nhân đạo-là bác ái, yêu thiên hạ, bình đẳng với mọi người, như vậy người nhà thì phải làm sao???

Cô không tin những người chọn con đường nhân đạo chỉ đơn thuần vì chính mình, phần lớn hẳn là vì người nhà của mình đi, nhưng cuối cùng thì sao? Khi bản thân đã có thể hoàn thành ý nguyện của mình thì mọi thứ đã thay đổi, đã không còn người nhà ở bên cạnh nữa, như vậy ý nghĩa của việc mạnh lên là gì?

Lăng Lan quả thật muốn mạnh lên, bởi vì cô không muốn lại ủy khuất bản thân mình, nếu cô đủ mạnh, quân công của cha sẽ không bị người khác chú ý, cuối cùng không thể không để cô giả trai mà đoạt lại.

Cô rất muốn sinh một đứa trẻ ưu tú, nhưng với thân phận này, cô phải càng mạnh lên thì mới có thể đánh bại người cô nhìn trúng, chọn gen tốt nhất cho đứa trẻ của cô.

Cô cũng muốn cho con của mình một cuộc sống quang minh, chính đại, trưởng thành khỏe mạnh dưới sự yêu thương vô bờ của cô…..

Tất cả những thứ đó đều yêu cầu cô phải mạnh mẽ hơn, thậm chí phải đứng ở nơi cao nhất của thế giới.

Nhưng dù vậy cô cũng không muốn bỏ những thứ mà mình đang có bây giờ.

Cô không muốn trở thành người điên cuồng hoặc là ác nhân nên chắc chắn sẽ không đi trên con đường sát đạo hoặc ma đạo. Cô không muốn trở thành thánh mẫu, chúa cứu thế khiến con của mình phải cuốn vào vòng vây lục đục phân tranh từ nhỏ nên cũng không chọn vương đạo, những thứ như vô đạo hay hữu tình đạo đều là những thứ vớ vẩn, còn văn đạo, võ đạo thì Lăng Lan căn bản là không nghĩ tới...

Lăng Lan đem tất cả các đạo phân tích kỹ càng thì phát hiện không tìm thấy đạo mà mình muốn đi, cô bất mãn nói: "Không phải nói bên trong có đạo thích hợp với tôi sao? Vì sao tôi không thấy, căn bản là không có?"

Giọng nói thanh lãnh lại truyền đến lần nữa: "Trên đời này có hàng ngàn, hàng vạn đạo, làm sao con biết không có đạo nào thích hợp cho mình?”

Lăng Lan phản ứng rất nhanh: "Nói cách khác, những gì mà tôi thấy nãy giờ chỉ là một ít đạo thôi sao? Vì sao không cho tôi xem hết chứ?”

Giọng nói lại vang lên, nhưng lần này có chút bất mãn: "Nhân duyên trùng hợp nên mới cho ngươi xem một chút đạo Thiên Cơ, đừng được một tấc lại đòi một thước.”

Lăng Lan cũng không để ý giọng nói đang bất mãn, ngược lại cô còn tìm thấy đáp án của mình: "Một khi đã như vậy thì tôi không muốn chọn những đạo vừa mới thấy đó."

Câu trả lời của Lăng Lan khiến giọng nói ấy có chút khiếp sợ: "Vì sao?" Những người trước kia mỗi khi đi đến bước này thì đều vui vẻ chọn một đạo, rồi nhận sự sắp đặt. Vì sao tới người này thì lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy? Nó không hiểu.

"Không phải trên đời này còn có vô số đạo sao? Tôi muốn tìm đạo thích hợp nhất cho mình.” Lăng Lan trả lời nghi vấn của nó, ý trêu tức.

Giọng nói kia nhất thời trở nên hổn hển: "Những đạo mà tôi đưa cho cô đều là những đạo tự có năng lực, kinh nghiệm, nó có thể khiến cô nhanh chóng phát triển, nhanh chóng thành công nhất. Còn những đạo khác đều phải dựa vào chính cô mày mò tìm kiếm, có thể thành công giúp cô mạnh lên, nhưng nó cũng có thể thất bại khiến cô mãi mãi chả có gì, cô có phải bị choáng rồi hay không?”

"A… không giả bộ nữa?" Lăng Lan nói.

Giọng nói kia bỗng chốc trầm mặc, Lăng Lan tiếp tục nói: "Là hệ thống học tập không gian phải không, đừng giả vờ thần bí cao nhân, nói thẳng đi, đến cùng là có chuyện gì?"

"Lựa chọn đường phát triển chính xác." Lúc này không còn là giọng nói xa xăm vọng lại nữa mà là giọng nói của hệ thống quen thuộc.

Lúc này Lăng Lan mới vừa lòng gật đầu, nãy giờ cứ giả vờ thần thần bí bí khiến cô không quen chút nào: “Chẳng lẽ không phải tiến hành theo từng bước của chương trình huấn luyện sao?” Lăng Lan hiếu kỳ.

"Đạo là một loại lĩnh ngộ, là một loại cảnh giới, là một loại lĩnh vực, nó không phải là những con số cứng nhắc của các buổi huấn luyện." Hệ thống trả lời thật trống rỗng, nhưng Lăng Lan nghe hiểu được, cô nhận ra được một chút ý tứ gì đó ở đây. Lúc này cô thật cảm ơn những thứ mà mình đã đọc được trước đây…lúc nào cũng sẽ có những thứ như thiên cơ xuất hiện.

"Tôi thấy những đạo này đều khá cực đoan..."

Lúc này hệ thống học tập không gian không trả lời, có những thứ phải dựa vào kí chủ tự lĩnh ngộ.

Qua vài phút, hệ thống học tập không gian lại lần nữa hỏi: "Cô thật sự không lựa chọn những đạo này sao? Đó là một loại đường tắt đó."

Lăng Lan nhớ tới những tiểu thuyết tu tiên mà cô từng đọc, nó từng nói qua kinh nghiệm của người khác chỉ là để tham khảo mà không thể bắt chước, bởi vì mỗi người là khác nhau, chỉ có bản thân tự mình lĩnh ngộ mới chân chính thích hợp với mình, có lẽ đạo cũng đồng dạng như thế...

Lăng Lan có đáp án, cô lại lần nữa lắc lắc đầu: "Tôi không chọn."

"Chẳng lẽ cô không muốn mạnh lên sao ?" Thanh âm của hệ thống có chút thất vọng, Lăng Lan là một trong những kí chủ toàn diện về mọi mặt nhất mà nó từng đạo tại, nhưng nó không hiểu vì sao cô lại muốn bỏ lỡ cơ hội biến cường này.

"Tôi đương nhiên muốn, nhưng giống như ngươi vừa nói, trên đời này vô số đạo nhưng chỉ có một cái là thích hợp tôi, như vậy tôi muốn đi tìm cái đạo ấy." Lăng Lan trảm đinh tiệt thiết nói.

"Cho dù sau này có thể không thành công thì cô cũng không hối hận sao?” Hệ thống nhắc nhở.

"Vĩnh viễn không hối hận." Cô là người có lòng tham, cô không muốn dứt bỏ phần tình cảm mình đang có, có lẽ vì phần tham lam này mà cô mất đi cơ hội chạm vào đạo, nhưng cô tin tưởng, cho dù tìm không thấy đạo của mình, cô vẫn có thể mạnh lên…

"Một khi đã như vậy, đóng cửa truyền thừa của không gian học tập..." Nếu kí chủ không cần thì truyền thừa của đạo cũng không cần phải tồn tại.

Sau một tiếng này, Lăng Lan bỗng cảm thấy những hình ảnh mà mình thấy lúc nãy như đang bị lấy ra, những hiểu biết đang từ từ biến mất, cuối cùng trở thành một tia sét bay qua cuốn hết tất cả: “ Cô muốn đạo như thế nào?”

Lăng Lan thốt ra: "Lấy tâm làm chủ!"

Câu “Lấy tâm làm chủ” vang vọng toàn bộ không gian, ánh sáng trong mắt Lăng Lan càng lúc càng chói, cô lại kiên định nói: "Đúng vậy, lấy tâm làm chủ."

"Cô muốn đạo gì?"

"Tự do, không trói buộc, cho nên đạo tôi muốn chính là lấy tâm làm chủ …Cho dù gặp chuyện gì thì vẫn có thể tồn tại, tự do.”

Lăng Lan ngẩng đầu, ánh mắt như nhìn rõ bóng đêm hướng về phía ánh sáng, nhìn thấu toàn bộ bầu trời: “Đạo tôi muốn là bá đạo.”

"Chúc mừng cô qua cửa ." Giọng nói hệ thống lại vang lên lần nữa thông báo tin tức tốt cho Lăng Lan, nhưng không đợi Lăng Lan tiếp tục hỏi thì một lốc xoáy lại xuất hiện hút cô đi, tới khi cô bị quăng ra thì đã tới chỗ Nhất hào đạo sư.

"Bá đạo sao?" Nhất hào nhìn Lăng Lan thật sâu, trong mắt xẹt qua một tia vừa lòng. Đây mới là khí phách nên có của người đệ tử mà anh thích nhất, lựa chọn của Lăng Lan khiến anh ta thật vui mừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top