Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

phần 125

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 527: Bóp chết!


Một câu này của Lăng Lan khiến đám Hàn Kế Quân, Lạc Lãng chấn động trong lòng, họ hiểu tại sao lão đại lại làm vậy, giờ chỉ mong Tề Long đừng thua quá thảm trong cuộc chiến xoay vòng này.

Mọi người đều hiểu, đám học viên mới dẹp bỏ được băn khoăn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội một bước lên trời, cuộc chiến xoay vòng đã trở thành sự thật.

Quả nhiên, mấy giây sau, một học viên mới nhảy lên sàn đấu, tuy gương mặt hiện ra nét xấu hổ, nhưng cậu ta vẫn nói ra mục đích của mình, chỉ thấy học viên mới này kính trọng khom người nói với Tề Long:

- Vương Nhược Hư từ Tần Hoàng tinh, xin Tề Long đoàn trưởng chỉ giáo!

- Mời!

Tề Long hít sâu một hơi, gương mặt hiện lên vẻ kiên định, anh ta làm một động tác mời. Tề Long không hề oán trách về quyết định này của Lăng Lan trong lòng, anh ta tin rằng, hành động này của lão đại có ẩn ý, anh ta chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ lão đại giao phó là được.

Vương Nhược Hư này vừa lên sàn đấu đã lập tức tấn công điên cuồng, chỉ tiếc rằng, áp lực mà người có khí kình vừa chớm đỉnh cao như cậu ta mang lại cho Tề Long còn không lớn bằng Vương Kha, sau khi Tề Long phòng thủ cẩn thận ba phút, lại tích góp được chút sức lực, tìm ra một điểm yếu của đối phương, tiếp tục đánh bay cậu ta ra khỏi sàn đấu.

Tiếp sau đó, lại có thêm hai học viên nữa lên sàn, nhưng Tề Long tấn công rất nhẫn nại, không có thể lực, anh ta chỉ dựa vào khả năng kháng áp mạnh mẽ, dốc toàn lực phòng thủ, một khi tích góp được một chút sức lực, lập tức dùng nó bắt chặt lấy nhược điểm của đối phương rồi đánh bại họ. Tề Long tấn công vô cùng ổn định, nhất thời làm những học viên mới này không tìm thấy cơ hội chiến thắng.

Nhưng mấy người liên tiếp ra trận, khiến cơ thể vốn đã mệt mỏi rã rời của Tề Long càng đi tới giới hạn, nếu không phải anh ta chống đỡ nhờ vào sức mạnh tinh thần, e rằng đến nhấc tay lên cũng khó.

Có người thông minh phát hiện ra Tề Long đã vào trạng thái nỏ mạnh hết đà, lại có học viên mới nhảy lên sàn đấu...

- Đội trưởng, cơ hội đây rồi.

Dịch Thiên Ca lặng lẽ nói với Lăng Dật.

- Cậu muốn tôi đi đánh bại Tề Long đoàn trưởng?

Lăng Dật lạnh lùng nói.

- Đúng vậy, Vương Kha đã làm Tề Long đoàn trưởng dốc hết sức, lại thêm cuộc chiến xoay vòng của mấy người này đã ép nốt chút năng lượng cuối cùng của anh ta, giờ lên đó, với khả năng của đội trưởng, chắc sẽ đánh bại được anh ta.

Dịch Thiên Ca nói ra suy nghĩ của mình.

Lăng Dật im lặng, cậu ta nhìn thấy Tề Long dù đã đi tới giới hạn nhưng gương mặt vẫn không để lộ mỏi mệt, tiếp tục kiên định nghênh chiến đối thủ mới, vẻ trấn định tự nhiên, sự vĩnh viễn không chịu thua kia đã chạm tới nội tâm cậu ta...

- Đội trưởng, đây là một cơ hội tốt, Lăng đoàn trưởng cũng nói rồi, một khi chiến thắng sẽ cho chúng ta đãi ngộ chiến đội hạng nhất, rất có lợi cho sự phát triển của chiến đội ta.

Dung Tự Nhược cũng đồng ý với quyết định của Dịch Thiên Ca.

Ngôn Vô Ưu chỉ cười không nói, nhưng ánh mắt đã để lộ rằng cậu ta cũng đồng ý. Còn Đào Tiểu Đào một người khác của chiến đội, đang say mê nhìn cuộc so tài tay đôi trên sàn đấu, hoàn toàn không chú ý đến đám chiến hữu bên cạnh đang quyết định một chuyện có thể ảnh hưởng lớn đến tương lai của chiến đội. Đương nhiên, đám chiến hữu vốn cũng không muốn dò hỏi ý kiến của cậu ta, trong chiến đội, ý kiến của Đào Tiểu Đào có thể bị lược bỏ.

Cuối cùng Lăng Dật cũng lên tiếng, cặp lông mày của cậu ta mang theo chút lạnh lẽo, cùng một chút kiêu ngạo:

- Tôi biết, các cậu nói đều đúng, nhưng, tôi không muốn.

Mặt Dịch Thiên Ca lộ vẻ tiếc nuối, cậu ta liếc liếc Dung Tự Nhược mấy cái, khẽ khẽ thở dài, đội trưởng của cậu ta cái gì cũng tốt, chỉ là quá nghiêm túc, không thèm làm những chuyện cậu ta cho rằng không công bằng.

- Tôi biết, cơ thể của Tề Long đoàn trường hiện tại đã tới giới hạn sụp đổ, là cơ hội tốt nhất để đánh bại anh ta, nhưng các cậu không thấy sao? Tề Long đoàn trưởng, cho dù lúc này gian nan như thế, nhưng anh ta không hề để lộ một chút suy sụp, vẫn trấn định tự nhiên, vẫn tấn công ổn định không chê vào đâu được. Anh ta dùng sức mạnh tinh thần để chống đỡ cuộc chiến của mình, chứng minh cho chúng ta thấy, anh ta không thể bị đánh bại bởi những thủ đoạn bỉ ổi! Anh ta là một chiến sĩ thực sự, một chiến sĩ như thế cần phải được chúng ta tôn trọng, chứ không phải trở thành hòn đá kê chân để chúng ta đạp lên lưng anh ta trèo lên cao. Nếu thật sự làm thế, tôi sẽ cảm thấy bị sỉ nhục nặng nề, dù nhờ vậy mà được hưởng đãi ngộ chiến đội hạng nhất, khi đối diện với đoàn viên của Lăng Thiên, tôi cũng không thể ngẩng đầu lên được.

Lăng Dật kiên quyết nói.

Nhìn Lăng Dật nói những lời này với vẻ mặt rất nghiêm túc, Dịch Thiên Ca khẽ nở nụ cười, chính là Lăng Dật như vậy mới khiến họ tin phục, cho dù lợi ích đủ lớn, khi họ cho rằng không thể làm, Lăng Dật vẫn có thể chống lại những mê hoặc này, kiên định với bước chân của mình. Chỉ có đội trưởng như thế, họ mới tin tưởng rằng, trong tương lai khi gặp nguy hiểm, người đội trưởng này sẽ không vứt bỏ đội viên, có thể cùng sống cùng chết với họ.

Dịch Thiên Ca cười nói:

- Nếu đội trưởng đã nói như thế, đương nhiên chúng tôi sẽ ủng hộ cậu!

Dung Tự Nhược và Ngôn Vô Ưu nhìn nhau, cũng cười kiên định gật đầu nói:

- Phải.

Cách nghĩ của Dịch Thiên Ca cũng là cách nghĩ của họ, người đội trưởng như thế tuy rằng sẽ khiến chiến đội họ mất đi không ít cơ hội đề cao thực lực, nhưng cũng sẽ không đẩy họ vào nguy hiểm chỉ vì lợi ích, có được ắt có mất, so sánh như vậy, họ càng muốn có người đội trưởng như Lăng Dật hơn, để họ yên tâm giao lưng mình cho đối phương.

Trên sàn đấu, Tề Long lại đánh bại một học viên mới, lúc này Đào Tiểu Đào mới lưu luyến không nhìn nữa, nghe thấy chiến hữu bên cạnh “phải” một tiếng, cậu ta không hiểu quay đầu lại nhìn, hỏi rất hoang mang:

- Các cậu “phải” cái gì?

Ngôn Vô Ưu vươn tay phải ra, xoay mặt Đào Tiểu Đào về lại phía sàn đấu, cười nói:

- Tiểu Đào, cậu xem của cậu đi, chúng tôi nói gì không liên quan đến cậu đâu.

Đào Tiểu Đào buồn bực nói:

- Các cậu thì nhiều chuyện rồi, cái gì cũng không nói với tôi, không thèm để ý tới các cậu nữa, tôi xem tiếp đây, a, lại một người lên nữa rồi, đây là người thứ mấy rồi nhỉ? Tề Long đoàn trưởng đáng thương quá đi mất.

Thì ra trong lúc họ nói chuyện, lại có một học viên mới lên khiêu chiến Tề Long, mồi câu Lăng Lan vứt ra đủ hấp dẫn để họ khiêu chiến Tề Long không ngừng.

Lăng Dật thấy thế bèn đi lên phía trước, đứng trước quang não, chỉ đợi Tề Long đánh xong người này, cậu ta sẽ đề xuất cuộc đấu kiểm tra của mình.

- Cậu nói xem, đội trưởng chúng ta sẽ khiêu chiến ai?

Dịch Thiên Ca nhìn bóng lưng Lăng Dật, hỏi Dung Tự Nhược bên cạnh.

Dung Tự Nhược cười khe khẽ:

- Chuyện hai ta đều biết, còn cần hỏi tôi?

- Không biết tại sao, tôi cứ có cảm giác lần này đội trưởng sẽ phải thất vọng.

Dịch Thiên Ca trầm ngâm nói.

- Cậu cho rằng Lăng Lan đoàn trưởng là người thế nào?

Bỗng nhiên Dung Tự Nhược hỏi vậy.

Dịch Thiên Ca nghiêm túc suy nghĩ:

- Từng gặp một lần trong lễ trao thưởng giải đấu cơ giáp năm ngoái, ánh mắt đầu tiên, anh ta rất lạnh lùng, ánh mắt thứ hai, anh ta rất mạnh mẽ

- Mấy hôm trước tôi từng nhìn thấy Lăng Lan đoàn trưởng từ phía xa.

Nụ cười trên mặt Dung Tự Nhược biến mất.

- Anh ta phát hiện ra, quay đầu lại nhìn tôi một cái.

Nói tới đây, trán Dung Tự Nhược bất ngờ chảy ra một lớp mồ hôi mỏng.

Sự kì lạ của Dung Tự Nhược làm Dịch Thiên Ca nghiêm túc hẳn lên:

- Sao vậy?

- Ánh mắt đó, tôi có cảm giác như toàn thân mình bị đóng băng, có một khoảnh khắc, tôi tưởng rằng mình sẽ chết.

Sắc mặt Dung Tự Nhược trắng bệch nói:

- Tựa như trải qua vạn năm, đợi khi tôi tỉnh lại, gần mười phút đã trôi qua, Lăng Lan đoàn trưởng cũng đã không thấy đâu nữa.

- Anh ta là người sở hữu khí thế mạnh nhất tôi từng thấy, còn nhớ người thuyền trưởng dẫn chúng ta tới Học viện quân sự nam sinh số 1 không? Chúng ta đoán ít nhất khí kình của ông ta cũng đạt mức đỉnh cao thượng thừa, nhưng cảm giác ông ta mang lại cho tôi, còn xa mới bằng được Lăng Lan đoàn trưởng.

- Anh ta mạnh thế sao!

Gương mặt Dịch Thiên Ca đanh lại.

- Thật sự rất mạnh, mạnh đến mức không lường trước được.

Dung Tự Nhược cười khổ:

- Ngay cả tôi cũng không tin vào cảm giác của mình, nhưng lúc đó, tôi thật sự đã nghĩ vậy.

- Đội trưởng, nếu cậu ấy thật sự tìm Lăng Lan đoàn trưởng

chỉ mong đừng thua quá thảm.

Dung Tự Nhược lẩm bẩm, chỉ sợ đội trưởng bị đả kích đến mất tự tin, người ta không thể đuổi theo một người đã quá mạnh mẽ được.

Dịch Thiên CA nghe vậy trầm ngâm không nói, giờ cậu ta lại hy vọng, có ai đó có thể nhanh hơn đội trưởng nhà mình một bước, ít nhất, để đội trưởng đừng bị Lăng Lan đoàn trưởng ngược sớm như thế.

Trên sàn đấu, Tề Long lại đánh bại một học viên mới lên khiêu chiến, nhưng lần này, anh ta mất gần mười lăm phút. Từ sau khi Tề Long hạ gục Vương Kha, mỗi lần đánh bại một người khiêu chiến, thời gian lần sau đều dài hơn lần trước, điều này thể hiện, anh ta thật sự sắp đến giới hạn, chỉ không biết sẽ sụp đổ vào người thứ mấy.

Khi học viên mới kia ngã ra khỏi sàn đấu, Lăng Dật nhắm chuẩn thời cơ, quyết đoán ấn nút xác định.

“Lăng Dật, Bình An, tới từ Học viện quân đội thiếu niên Bồ Dập (Tinh cầu cấp ba Bồ Dập tinh), thể thuật: khí kình sơ cấp, đẳng cấp điều khiển cơ giáp: cao cấp!”

Thông tin của Lăng Dật theo quang não được gửi đến phòng quan sát, tư liệu của cậu ta lại làm đám đội trưởng kinh ngạc không thôi, so với Vương Kha, Lăng Dật càng khiến họ ngạc nhiên hơn, dù sao Lăng Dật tới từ tinh cầu cấp ba, đó là nơi rất hiếm người thi đậu Học viện quân sự nam sinh số 1, giờ không những cậu ta thi vào được Học viện quân sự nam sinh số 1, mà thực lực còn xếp hàng đầu trong toàn bộ học viên mới.

- Đối thủ cậu ta lựa chọn là

Lăng Lan! Lão đại!

Phòng quan sát vang lên những tiếng hô kinh ngạc, không ngờ lại có người to gan như thế, dám khiêu chiến sự tồn tại mạnh mẽ nhất của cơ giáp đoàn họ, lẽ nào cậu ta không biết, về thể thuật Lan lão đại luôn xếp hạng nhất trong cả học viện quân sự này, ngay năm một đã đánh bại được Hoắc Chấn Vũ người giữ vị trí số một về thể thuật năm ấy, là bá vương thể thuật được cả Học viện quân sự nam sinh số 1 công nhận.

Lăng Lan nhìn thấy tin tức này, tức giận đập mạnh lên tay vịn, Lạc Lãng nhạy bén nhìn ra, tay vịn làm bằng kim loại kiên cố vô cùng kia đã xuất hiện một vết nứt. Xem ra Lăng Dật xuất hiện ngoài ý muốn đảo loạn cục diện đã khiến Lăng Lan ngầm giận trong lòng, Tề Long đã tới giới hạn, lập tức có cơ hội bước vào lằn ranh sinh tử, nhưng lại thất bại trong gang tấc.

Chỉ cần cho Tề Long thời gian nghỉ ngơi, nếu lại muốn bước vào trạng thái giới hạn như trước mắt, bắt buộc phải dùng số người gấp nhiều lần như vậy tới thực hiện. Việc này còn chưa tính, chỉ sợ Tề Long bình tĩnh lại sẽ phát hiện ra dụng ý của Lăng Lan, một khi đã có chuẩn bị trong lòng, bước vào lằn ranh sinh tư một cách vô ý thức như thế là chuyện không thể nào, cũng có nghĩa là, khổ cực Tề Long phải chịu trước đó đều vô ích.

Hơn nữa điều này cũng biểu thị rằng, phương pháp lợi dụng đấu tay đôi để bức người ta vào tuyệt cảnh sẽ hoàn toàn vô dụng. Tề Long đã có chuẩn bị, sau này nếu lại muốn dùng phương pháp như vậy nữa, cũng không thể khiến Tề Long bước vào ranh giới sinh tử. Tề Long muốn tìm thấy cơ hội đột phá mới, bắt buộc phải tìm lối tắt khác. Tất cả mọi người đều hiểu, có thể tìm ra một lối tắt này, chính là kết quả của sự hao hết tâm sức, là chuyện vô cùng may mắn. Muốn tìm thêm một cái nữa, không biết phải đợi đến năm nào tháng nào, cũng không biết có gặp lại cơ hội như thế không nữa.Đây cũng là lý do tại sao Lăng Lan tức giận, vất vả lắm mới nhìn thấy hy vọng, lại bị Lăng Dật hủy hoại hoàn toàn. Cách Lăng Dật bất ngờ xen vào khiêu chiến người khác, đã đảo lộn hoàn toàn sắp xếp của Lăng Lan!

- Lúc đầu, tôi nên bóp chết cậu ta mới phải!

Lăng Lan nghiến răng nghiến lợi nói.

Hiện menu
doc truyen
TruyệnĐàn Ông Tương Lai Không Dễ LàmChương 528
ĐÀN ÔNG TƯƠNG LAI KHÔNG DỄ LÀM
528: Tại sao?
Trong biển ý thức, Tiểu Tứ vuốt nhẹ chóp mũi mình, cậu liếc mắt một cái, cũng không tiếp lời. Nhìn qua thì lão đại nhà mình có vẻ sắp tức điên lên, nhưng trên thực tế lại không hề có chút sát khí, cậu ta mới không ngây thơ cho là lão đại muốn bóp chết Lăng Dật thật đâu, nhiều nhất thì lão đại cũng chỉ ảo não vì Lăng Dật đã hủy hoại sắp xếp của cô mà thôi, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (*).

Mọi người trong phòng quan sát đều nhìn về phía Lăng Lan, chờ đợi lão đại nhà mình phản hồi lại. Nhưng Lăng Lan lại chỉ bình thản nhìn chằm chằm về phía sàn đấu, tựa như đang suy xét một điều gì đó.

Lúc này trên đấu trường, ngay khi đám học viên mới nhìn thấy lựa chọn của Lăng Dật là Lăng Lan, tất cả đều kinh ngạc trong lòng, đồng thời việc này cũng gây ra bất mãn cho rất nhiều học viên mới, dù sao cậu ta xen vào nửa đường như vậy, sẽ làm cho Tề Long có thời gian nghỉ ngơi, họ muốn chiếm lợi thế trước anh ta sẽ không còn dễ dàng như thế nữa.

Nhưng cho dù có rất nhiều học viên mới bất mãn, thì họ cũng không thể phủ nhận rằng, trong lòng mọi người đều cảm thấy chấn động, giám khảo Lăng Dật lựa chọn là Lăng Lan, mà Lăng Lan lại là tồn tại truyền kỳ nhất của Học viện quân sự nam sinh số 1, đúng là đám học viên mới như họ rất muốn được tận mắt nhìn thấy tư thế oai hùng của vị đoàn trưởng truyền kỳ này. Còn Lăng Dật, lại cho họ cơ hội được nhìn thấy điều đó.

Nhóm đoàn viên của cơ giáp đoàn Lăng Thiên đang quan sát cuộc chiến bên sàn đấu lại ồ lên xôn xao.

- Mẹ nó, tay học viên mới này là ai? Sao dám khiêu chiến lão đại chúng ta, ăn gan hùm gan báo rồi hả?

Một đoàn viên vô cùng sùng bái Lăng Lan tức giận nói. Trong lòng anh ta, học viên mới này hoàn toàn không đủ tư cách khiêu chiến lão đại Lăng Lan.

- Xem thường các đoàn trưởng và đội trưởng khác của chúng ta à?

Có người chất vấn.

- Thằng nhãi này quá kiêu ngạo rồi đấy!

Nghe thấy xung quanh rộ lên tiếng chỉ trích của đám người cơ giáp đoàn Lăng Thiên, Dịch Thiên Ca thầm nói không ổn, còn chưa gia nhập vào cơ giáp đoàn đâu đấy, đã đắc tội với một đám đoàn viên lâu năm rồi, tình cảnh của họ không ổn chút nào, thậm chí sẽ bị tất cả đoàn viên cô lập.

Dịch Thiên Ca lập tức lớn tiếng nói:

- Đội trưởng của chúng tôi vô cùng kính trọng Lăng Lan đoàn trưởng, cậu ấy vốn cũng muốn khiêu chiến Tề Long đoàn trưởng, nhưng Tề Long đoàn trưởng đã tiếp nhận khiêu chiến nhiều trận như vậy, thể lực tiêu hao không còn, đội trưởng cho rằng nếu tiếp tục khiêu chiến sẽ là không công bằng với anh ấy, bởi vậy mới lựa chọn Lăng Lan đoàn trưởng, mong được chỉ giáo một phen.

Dịch Thiên Ca nói vậy vừa có tình vừa có lý, cũng làm một số đoàn viên bớt giận, nhưng cũng có đoàn viên vẫn vô cùng bất mãn nói:

- Muốn khiêu chiến lão đại chúng tôi, trước tiên hãy đánh bại các đội trưởng chiến đội hoặc các đoàn trưởng khác đi đã.

- Còn nữa, làm thế không phải là quá xem thường Tề Long đoàn trưởng của chúng tôi ư? Cho dù thể lực tiêu hao đến cực hạn, muốn đánh bại anh ấy cũng không phải chuyện dễ dàng, còn cần các cậu ra vẻ bố thí như thế à?

Về thể thuật, từ sau khi Lăng Lan chiến thắng trên sàn đấu năm đó, cũng không còn đích thân ra trận nữa. Hai năm nay, mỗi khi khiêu chiến, người ứng chiến luôn là Tề Long. Trong lòng đoàn viên Lăng Thiên, Tề Long cũng là người không thể chiến thắng. Ý của Dịch Thiên Ca, tuy Lăng Dật có ý tốt, nhưng cũng có một mặt xem thường, điều này khiến đám đoàn viên nghe thấy đều không vui.

Dịch Thiên Ca nghe những lời mà cười khổ trong lòng, nếu đội trưởng nhà mình chọn người khác, có lẽ người của Lăng Thiên còn có thể xem trọng đội trưởng vài phần, nhưng đội trưởng lại cứ lựa chọn lãnh tụ tinh thần của Lăng Thiên là Lăng Lan, làm thế đã khiến hào cảm của mấy người này về đội trưởng tụt dốc không phanh, có giải thích thế nào cũng không thể xoay chuyển được nữa.

Lúc này, Tề Long đang thở hổn hển trên sàn đấu, mệt mỏi cực độ khiến anh ta cảm giác hai mắt lóe lên ánh sáng trắng, mọi thứ xung quanh tựa như đã cách anh ta thật xa, anh ta chỉ có thể đờ đẫn chờ đợi học viên mới tiếp theo lên sàn khiêu chiến…

Khiêu chiến lão đại của chúng ta? Tai Tề Long bỗng nhiên nghe thấy câu này, cái gì? Có người khiêu chiến lão đại?

“Muốn khiêu chiến lão đại chúng tôi, trước tiên hãy đánh bại các đội trưởng chiến đội hoặc các đoàn trưởng khác đi đã.” Đúng thế, không đánh bại chúng tôi, có tư cách gì khiêu chiến lão đại?

“... Quá coi thường Tề Long đoàn trưởng của chúng tôi rồi… thể lực tiêu hao đến cực hạn… bố thí…” Coi thường? Bố thí? Hai mắt Tề Long mở bừng, ngũ giác vốn sắp biến mất bỗng quay trở trở lại, anh ta nhìn thấy vẻ mặt tức giận của đám đoàn viên phía dưới, một thiếu niên anh tuấn đứng bên sàn đấu, sống lưng thẳng tắp không hề sợ hãi, tựa như những sự tức giận trào phúng kia không thể quấy nhiễu đến cậu ta.

- Là cậu ta ư? Vì mình thành thế này nên bị người khác xem thường, để cậu ta cũng tưởng rằng lão đại là có thể bị đánh bại?

Hai mắt Tề Long bùng lên ngọn lửa hừng hực, mỗi người đều có vảy ngược của mình, bề ngoài Lăng Lan có vẻ như chỉ là người bạn tri kỷ quen nhau từ nhỏ của Tề Long, trên thực tế, lại như anh như cha, dù là thể thuật hay là tư tưởng của anh ta, đều do một tay Lăng Lan chỉ dạy. Anh ta có thể nhận lấy bất kỳ sự sỉ nhục nào từ bất kỳ ai, nhưng không thể chịu đựng có ai đó xem thường Lăng Lan.

Còn lúc này, cuối cùng Lăng Lan cũng ra quyết định, cô chuẩn bị dùng thủ đoạn sấm sét đánh gục Lăng Dật, tiếp tục sắp xếp trước đó, nhưng rồi bỗng thấy trên sàn đấu, khí thế cả người Tề Long chợt thay đổi.

Lăng Lan nhíu mày, nhìn về phía Lăng Dật phía dưới sàn đấu đang chờ đợi Tề Long đi xuống, khóe môi khẽ nhếch lên:

- Có tâm trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh, Lăng Dật… Vận may của cậu không tồi! Tránh được một kiếp!

Lúc này, bỗng nhiên Lăng Dật cảm thấy lạnh toát cả người, còn chưa kịp nghĩ kỹ nguyên nhân, đã nghe thấy Tề Long trên sàn đấu trầm giọng nói:

- Là cậu, muốn khiêu chiến lão đại chúng tôi.

Lăng Dật gật gật đầu, cậu ta cố gắng lâu như vậy, chỉ là muốn để Lan thiếu tận mắt nhìn thấy thực lực của cậu ta, cậu ta có tư cách đứng sau lưng anh ta hay không.

Bỗng nhiên Tề Long ngửa đầu cười lớn:

- Ha ha ha ha, muốn khiêu chiến lão đại chúng tôi, trước tiên đánh bại tôi đi đã, nếu không, cậu không có tư cách.

Một câu không có tư cách này mang theo tiếng thét thật dài, vang vọng chấn động cả đấu trường, không ngờ lại khiến một số học viên có cấp bậc thể thuật thấp dao động tâm thần.

Lăng Dật nhìn vào đôi mắt đỏ quạch của Tề Long, nhíu mày thật chặt, bỗng nhiên cậu ta cảm giác được, Tề Long lúc này vô cùng nguy hiểm, khí thế vô cùng khác biệt khi đấu với những người khác.

- Tề Long, hình như có gì đó không ổn.

Sắc mặt Hàn Kế Quân người hiểu Tề Long nhất chợt thay đổi.

Nét mặt Lăng Lan cũng trầm xuống, cô khẽ nói:

- Phải.

Tuy Tề Long nghênh chiến, nhưng Lăng Dật lại không lên sàn đấu, người cậu ta khiêu chiến là Lăng Lan, giờ chỉ có thể nghe theo phản hồi của Lăng Lan.

Lúc này một, giọng nói lạnh lùng vang lên:

- Theo ý Tề Long!

Đôi mắt Lăng Dật bỗng nheo lại, không ngờ Tề Long lại được Lan thiếu tín nhiệm như thế, Tề Long xen vào nghênh chiến, Lan thiếu lại cho phép. Trong hơn mười năm cậu ta rời khỏi Lan thiếu, người đứng sau anh ta đã biến thành người này rồi ư?

Chiến ý lóe lên trong đôi mắt Lăng Dật, nếu đã muốn chiến, vậy thì chiến thôi! Cậu ta phi người nhảy lên sàn đấu:

- Vậy thì mời Tề Long đoàn trưởng, chỉ giáo thật nhiều.

- Chiến!

Theo một tiếng này, chiến ý trên người Tề Long bỗng bùng lên, thiếu chút nữa đã ép Lăng Dật khuỵu xuống, còn khí thế bùng phát khiến viền sàn đấu nổi lên một màn sáng trong suốt.

Sắc mặt Lăng Dật lập tức thay đổi, khí kình trong cơ thể chuyển động cực nhanh. Đây tuyệt đối không phải chỉ là khí kình trung cấp, đạo sư thể thuật của Học viện quân đội thiếu niên họ cũng là khí kình trung cấp, nhưng không hề có khí thế ép người khác phải cúi đầu như vậy.

“Là khí kình cao cấp ư? Hay còn cao hơn nữa?” Lăng Dật vừa khổ sở chống đỡ vừa suy ngẫm.

Đám người phía dưới sàn đấu nhìn thấy màn sáng xuất hiện, tất cả đều thấy hoang mang, có một số học viên lâu năm bỗng nghĩ tới điều gì, sắc mặt hiện ra vẻ vui mừng hân hoan, lẽ nào Tề Long đoàn trưởng cũng đã bước vào cấp bậc kia rồi?

- Đó là khí thế ư? Từ lúc nào Tề Long biết dùng khí thế rồi?

Lạc Lãng kinh ngạc nói. Người bị Lăng Lan ngược qua đều biết đây là cái gì, chẳng phải lúc đầu họ đều bị khí thế của Lăng Lan ép cho nằm gục xuống hay sao. Nhưng ngày hôm qua rõ ràng Tề Long còn chưa biết dùng khí thế.

Ánh mắt Lăng Lan lóe sáng, không ngờ dưới sự kích thích của Lăng Dật, tuy không khiến Tề Long bước vào ranh giới sinh tử, nhưng lại làm cậu ta đánh bậy đánh bạ học được cách bùng phát khí thế. Đương nhiên, khí thế mang theo chiến ý này của Tề Long, hoàn toàn không phải khí thế mà khí kỳ hậu kỳ mới vận dụng được, chỉ có thể nói đây là sơ hình, còn cần dùng cảm xúc mãnh liệt điều tiết.

Tuy Lăng Lan cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng không phải không thể lý giải. Tề Long đã kẹt lại khí kình cao cấp rất lâu, chỉ thiếu một bước nữa là bước vào khí kình hậu kỳ, cảm ngộ được khí kình sơ hình cũng là chuyện có thể.

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm sàn đấu, cho dù trong lòng còn rất nhiều nghi vấn, nhưng lúc này họ đều không rảnh nghĩ kỹ.

Cho dù khí thế của Tề Long chỉ là sơ hình, nhưng đối với Lăng Dật nói, nó đã quá mạnh, cậu ta khổ sở chống đỡ, cảm giác mình sắp bị luồng áp lực vô hình ép khuỵu.

Lăng Dật biết nếu tiếp tục kiên trì, kết quả cuối cùng của cậu ta chính là bị ép gục. Lăng Dật khổ luyện thể thuật mười mấy năm, lúc này lại được Lăng Lan quan sát, làm sao cậu ta chịu nhận thua được? Cậu ta cắn chặt răng, toàn bộ khí kình trên cơ thể dồn cả vào hai chân, dậm chân một cái, cả người phi thẳng về phía Tề Long như đạn pháo, nắm tay phải vung mạnh về phía đầu Tề Long.

Cậu ta buộc phải tấn công Tề Long, quấy nhiễu khí thế đối phương phóng ra!

“Oành!” một tiếng, Tề Long giơ tay phải lên đón lấy nắm đấm này của Lăng Dật, khí kình khổng lồ lan tỏa đến, khiến màn sáng trong suốt vốn đã ảm đạm đi bỗng nhiên lóe sáng trở lại.

Lăng Dật bị luồng năng lượng này chấn bay, cậu ta lắc mình trên không trung, ổn định đáp xuống sàn đấu. Tề Long không hề động đậy, lần đối kháng vừa rồi, Lăng Dật kém hơn Tề Long một bậc. Nhưng một đấm này của Lăng Dật, cũng ngắt đứt khí thế áp bức của Tề Long, khí thế trong sàn đấu biến mất hoàn toàn, làm Lăng Dật thở phào một hơi trong lòng, cậu ta biết mình đã tạm thời thoát được nguy hiểm một lần.

- Tiếc quá, khí thế của Tề Long vừa bị quấy nhiễu đã đứt đoạn rồi.

Lạc Lãng tiếc nuối nói, nếu có thể tiếp tục áp bức, Lăng Dật kia hoàn toàn không có cơ hội nào.

- Tề Long vừa lĩnh ngộ khí thế, có thể làm được như vậy đã là rất vất vả.

Lăng Lan hiểu rõ, sử dụng khả năng này vượt cấp sẽ mang tới phụ tải rất lớn cho cơ thể, Tề Long kiên trì được lâu như thế, cũng đã là quá xuất sắc.

Lạc Lãng cũng biết mình đang cưỡng cầu, chỉ có điều anh ta lo lắng thể lực Tề Long không đủ, nếu có thể giải quyết đối thủ nhờ vào khí thế này, đó là chuyện không thể tốt hơn, bởi vậy mới cảm thấy tiếc nuối.

Không có khí thế áp bức, Lăng Dật bắt đầu triển khai tấn công, cậu ta sợ mình chậm trễ một chút, đối thủ sẽ lại thi triển sức ép vô hình này. Lăng Dật không hề biết, Tề Long cũng chỉ ngẫu nhiên học được nó, muốn thi triển tiếp chưa chắc đã thành công. Tề Long còn chưa hoàn toàn nắm vững kỹ năng này, nếu muốn nắm vững hoàn toàn, còn cần tiêu phí thời gian khổ luyện mày mò.

Tề Long nhìn thấy đối phương tấn công tới, lập tức giơ nắm đấm lên đỡ. Phong cách thể thuật của Tề Long là tấn công, anh ta thích nhất dùng công đối công, lấy công làm thủ. Còn Lăng Dật sợ Tề Long có khoảng trống sẽ giải phóng khí thế, bởi vậy cũng không dám lui, thế là đấu tay đôi trên sàn đấu lập tức biến thành vật lộn thực sự, hai người quyền đến quyền đi, đều đánh lên da thịt.

“Oành oành oành!” Âm thanh va chạm kịch liệt vang lên, âm thanh này khiến ngay cả đám người đang quan sát cuộc chiến dưới sàn đấu cũng không thể khống chế nổi cảm giác đau đau trên người. Nhưng hai người trên sàn đấu lại vô cùng trấn định, tựa như thứ bị đánh trúng không phải là cơ thể của họ, mà là của người khác.
- Cả hai đều là người ra tay mạnh bạo.

Người quan sát cuộc chiến không kìm được nói, nếu để họ lên đó, không biết có thể chịu được như vậy hay không.

- Lẽ nào cả hai đều không có cảm giác đau nữa?

Có người hoài nghi hỏi.

- Làm sao không có được chứ, chẳng qua là khả năng nhẫn nại của họ quá mạnh, không để lộ ra mà thôi.

Có người trả lời.

“Xem ra trong tay Lăng Dật có phương pháp luyện thể của nhà họ Lăng chúng ta, không biết là ai cung cấp, là quản gia Lăng Tần hay là Lăng Vũ đây?” Lăng Lan nhíu mày, có điều, bất kể là Lăng Tần hay Lăng Vũ, đều đại biểu họ không muốn từ bỏ Lăng Dật.

“Là quản gia Lăng Tần, nhớ lại lúc lão đại học tại Học viện quân đội thiếu niên năm thứ hai, quản gia Lăng Tần từng hỏi có cần quan tâm Lăng Dật một chút hay không. Tôi nhớ lão đại cô trả lời thế này, trong điều kiện tiên quyết không nguy hại tới sự an toàn của nhà họ Lăng, có thể cho Lăng Dật một chút đãi ngộ đặc biệt.”

Bỗng nhiên Tiểu Tứ hiện ra trả lời nghi vấn của Lăng Lan.

“Ừ. Tôi nhớ ra rồi.” Lời nhắc nhở của Tiểu Tứ khiến Lăng Lan nhớ tới đoạn ký ức kia, cô buông tay để Lăng Tần phụ trách, lại không ngờ Lăng Tần có kỳ vọng cao như thế với Lăng Dật, ngay cả phương pháp luyện thể của nhà họ Lăng cũng giao cho Lăng Dật.

“Lăng Dật cũng vì phương pháp luyện thể này mới nhập học muộn một năm.” Tiểu Tứ lại bổ sung.

Lúc này Lăng Lan mới hiểu, tại sao Lăng Dật chỉ nhỏ hơn cô một tuổi lại kém cô hai năm. Tuy luyện thể rất tốt, nhưng nó yêu cầu thời gian một năm để mài giũa. Chỉ không biết Lăng Tần đã thuyết phục Lăng Dật thế nào để cậu ta chịu từ bỏ một năm vào học viện quân đội thiếu niên.

Phải biết rằng, học viên thiếu niên nhập học muộn một năm, cho dù thiên phú có cao đến mấy, cũng không thể bước vào học viện quân đội thiếu niên tốt nhất. Có một số học viên nhập học muộn, thậm chí còn bị đẩy tới học viện quân đội thiếu niên hạng ba. Hành động này là để trừng phạt những học viên không báo danh đúng hạn.

Sở dĩ nghiêm khắc như vậy, đó là vì phần lớn học viên thiếu niên trong tương lai sẽ trở thành quân nhân, mà quân nhân buộc phải phục tùng mọi quy định và mệnh lệnh, đặc biệt là yêu cầu về thời gian. Càng khắc nghiệt hơn nữa đó là, muộn một phút trên chiến trường, rất có thể sẽ khiến cả chiến dịch thất bại. Không ai có thể gánh vác nổi. Bởi vậy quân bộ mới quyết định áp dụng từ lớp thiếu niên, để đám trẻ hiểu rõ điều này từ nhỏ, sự quan trọng của quy định, sự nghiêm khắc của thời gian.

“Lẽ nào cậu ta học ở tinh cầu cấp ba đó?” Mọi chuyện đã có lời giải đáp. Tuy Lăng Lan trục xuất Lăng Dật, nhưng cũng không muốn hủy hoại cậu ta, dựa vào sự thương hại của quản gia Lăng Tần với Lăng Dật, cũng không thể gửi cậu ta tới tinh cầu cấp ba, ít nhất cũng chỉ gửi đến tinh cầu cấp hai.

Sau một hồi giao đấu kịch liệt, hai người lại tách nhau ra thật xa, Lăng Dật thở hổn hển, toàn thân cậu ta vô cùng đau đớn, cho dù từ nhỏ cậu ta đã sử dụng bí thuật luyện thể của nhà họ Lăng, nhưng nắm đấm của Tề Long giáng xuống cực mạnh, cậu ta vẫn chịu trọng thương.

Có điều… Lăng Dật nhìn về phía Tề Long đối diện, lúc này Tề Long đang khom lưng xuống, cơ thể hơi dao động, có lẽ người khác không nhìn rõ, nhưng Lăng Dật lại thấy rất rõ ràng, dưới chân Tề Long xuất hiện một vệt nước, đó là mồ hôi trên người Tề Long, từ trên chảy xuống dưới, nháy mắt đã thấm ướt một mảng sân.

Thể lực của Tề Long thật sự đã tới giới hạn, nếu không phải luôn chống đỡ nhờ vào luồng khí kình kia, e rằng ngay cả đứng thẳng cũng không thể, cho dù như thế, lúc này cũng chỉ cần một đòn nhẹ nhàng là có thể đốn hạ cơ thể lung lay kia.

“Đánh bại anh, tôi mới có tư cách khiêu chiến Lan thiếu, phải không?” Lăng Dật thầm nói, “Tuy rằng tôi không muốn chiếm lợi, nhưng để được đấu với Lan thiếu, không muốn chiếm tôi cũng phải chiếm, xin lỗi anh, Tề Long đoàn trưởng!” Lăng Dật hét lên một tiếng, gạt bỏ ngần ngại trong lòng, dậm chân bật nhảy, cả người lao như bay về phía Tề Long, tiếp tục vung một quyền.

Tề Long hiện giờ đã không còn sức để mở mắt nữa, anh ta đã không còn cảm giác được tình hình xung quanh, cả người rơi vào một khoảng không đen tối, thậm chí anh ta còn nghĩ, đến cả sức lực để hô hấp cũng đã suy kiệt rồi, chỉ còn trái tim vẫn đang đập mạnh, tựa như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Thình thịch thình thịch thình thịch…” Âm thanh này càng ngày càng nhanh, Tề Long cảm giác tim mình sắp không chịu nổi áp lực đập này, sắp bật ra khỏi lồng ngực…

“Mình sắp chết ư?” Không thể hô hấp, tim sắp bị ép đến vỡ tung, Tề Long thật sự nghĩ rằng mình sắp chết rồi, thậm chí còn không cảm nhận được cơ thể của mình nữa, tựa như, mọi thứ đều đã biến mất.

“Lẽ nào, cuộc chiến với Lăng Dật, mình đã thua?” Điều khiến Tề Long nóng ruột bây giờ, rất kì lạ lại không phải là mình có chết hay không, mà lại là mình có thua Lăng Dật hay không.

“Thua rồi, lão đại sẽ buộc phải ra trận ư?”

- Đáng giận!

Tề Long tức giận gầm lên, đây là sự sỉ nhục với lão đại, mà tất cả chỉ vì anh ta vô năng, nếu thể lực của anh ta sung mãn hơn một chút, làm sao anh ta có thể thua được?

- Tại sao lại tiêu hao sạch thể lực của chúng tôi, rồi lại muốn chúng tôi đảm nhận chức giám khảo, tại sao vậy lão đại?

Tề Long phẫn nộ hét.

- Bởi vì các cậu không đủ mạnh!

Giọng nói lạnh lùng của Lăng Lan bỗng vang lên bên tai Tề Long.

Theo một tiếng này, thế giới đen tối của Tề Long bỗng sáng bừng, anh ta đang đứng trong hư không, nhìn ra phía xa chỉ thấy vô số kiến trúc ẩn mình trong cây cối um tùm, lá cây rung rinh trong gió nhẹ, thỉnh thoảng để lộ khung cảnh bên trong.

Lúc này, vài chiếc xe lưu động bỗng nhiên bay tới từ bầu trời, dừng xuống trước một tòa kiến trúc khổng lồ hình địa cầu. Bảy tám thiếu niên bước xuống từ những chiếc xe lưu động, mỗi người một phong cách khác nhau, có người nghiêm túc, có người tươi cười vui vẻ, có người đẹp dịu dàng, có người lại rắn rỏi cương trục, có ánh mặt trời đương nhiên cũng có lạnh lùng băng giá.

Dẫn đầu chính là thiếu niên lạnh lùng băng giá kia, dường như cậu ta cảm giác được điều gì đó, ánh mắt sắc bén bắn về phía này, khiến Tề Long thiếu chút nữa bị đóng băng.

- Lão đại, sao thế?

Một thiếu niên đi đằng sau hoang mang hỏi.

Thiếu niên kia bình thản quay đầu lại:

- Không có gì. Chúng ta vào đấu trường so tài thôi.

- Rõ!

Dưới sự dẫn dắt của thiếu niên lạnh lùng kia, tất cả mọi người đều bước vào tòa kiến trúc khổng lồ hình địa cầu đó.

Tề Long biết những người này là ai, là lão đại Lăng Lan và mấy người họ, còn thiếu niên hỏi Lăng Lan “sao thế” kia, chính là anh ta - Tề Long.

Đây là ký ức của bản thân Tề Long, có điều, họ đã tới đấu trường so tài rất nhiều lần. Tề Long không biết đây là ký ức của lần nào, điều khiến Tề Long càng kinh ngạc hơn nữa đó là, tại sao anh ta lại vào được ký ức của mình, còn được xem nó như một kẻ đứng nhìn nữa.

Đám người Lăng Lan bước vào đấu trường so tài, nhưng lại không tới sàn đấu xem giải đấu tay đôi, mà dùng điểm vinh dự thuê một cái sân huấn luyện tư nhân. Mấy người đi cả vào bên trong, Lăng Lan mệnh lệnh cho họ đấu tay đôi với nhau, còn anh ta thì bước vào thuyền trọng áp của sân huấn luyện, tiến hành huấn luyện chịu đựng siêu trọng lực, vẫn giống như trước đó, lựa chọn tiến hành ép trọng lực gấp mười sáu lần.

Đám Tề Long cũng không chú ý, họ hoặc ít hoặc nhiều cũng có thể thừa nhận áp lực gấp bốn lần trở lên, Tề Long càng có thể chịu trọng lực gấp tám lần, áp lực gấp 16 lần cũng không phải là chưa từng thử qua. Chỉ là thành tích tốt nhất của Tề Long cũng chỉ có hơn ba phút, không kiên trì được lâu như Lăng Lan lão đại.

Đám Tề Long không hề chú ý tiếp tục đấu tay đôi với nhau trong sân huấn luyện, đồng thời cũng hoàn toàn không phát hiện ra, thời gian càng trôi đi, áp lực vốn là mười sáu lần bỗng biến thành hai tư, rồi hai tư lại biến thành hai tám, số liệu không ngừng chuyển động, cuối cùng dừng lại ở con số gấp sáu tư lần.

Tề Long lúc đó đang quan sát cuộc đấu từng vô tình nhìn qua đây mấy lần, nhưng lại không hề nghiêm túc nhìn kỹ số liệu thay đổi trên màn hình thuyền trọng áp, Tề Long quan sát thấy tất cả những thứ này trên không trung thầm nói: Lúc đó có thể là anh ta đã nhìn thấy những số liệu này, nhưng lại bỏ qua nó, lúc này anh ta xem lại ký ức của mình, lại phát hiện ra điều này.

Thì ra, áp lực và trọng lực lão đại nhà mình có thể chịu được, hoàn toàn không phải là gấp mười sáu lần như bọn họ cho rằng, mà là gấp sáu tư lần. Tề Long cảm thán, tuy biết lão đại rất mạnh, nhưng không ngờ lão đại lại mạnh như thế.

Số liệu vừa hiển thị lên tới gấp sáu tư lần, chỉ duy trì được hai ba phút, bỗng nhiên số liệu hạ dần xuống, cuối cùng biến thành gấp mười sáu lần.

“Cách!” một tiếng, thuyền trọng áp bị đẩy ra, âm thanh đánh động tới đám người Tề Long còn đang mải mê đấu luyện, họ quay đầu nhìn lại, không hề nhìn thấy lão đại đi ra, Tề Long bước tới, thò đầu qua nhìn.

Lăng Lan mở bừng hai mắt, ánh mắt sắc bén khiến Tề Long không dám nhìn thẳng, anh ta đứng bật người dậy, đợi lão đại nhà mình bước ra ngoài.

Lăng Lan nắm chặt lấy cửa khoang thuyền, bật người ngồi dậy, anh ta hơi khựng lại, sau đó phi người bay ra khỏi khoang thuyền, ổn định đáp xuống mặt đất.

Tề Long lúc đó không phát hiện ra, nhưng hiện tại, Tề Long đang đứng nhìn lại thấy rõ, lúc ấy trán lão đại nhà mình đã lấm tấm mồ hôi, hai tay siết chặt lấy cửa khoang thuyền run lên nhè nhẹ, cú đáp đất nhìn có vẻ ổn định, nhưng không tránh khỏi làm cơ thể lão đại lung lay, mọi thứ đều không phải là biểu hiện lão đại nên có, có thể thấy rằng áp lực gấp sáu tư lần đã ép sạch thể lực của lão đại, chỉ là Tề Long lúc đó không nghĩ nhiều, cứ thể xem nhẹ bỏ qua.

Thật ra, cũng không thể trách bản thân không phát hiện ra, số liệu hiển thị trên màn hình vẫn là áp lực gấp mười sáu lần, anh ta đương nhiên cho rằng gấp mười sáu lần trong khoảng thời gian như vậy hoàn toàn không thể gây ra ảnh hưởng gì cho lão đại, bởi thế, những thay đổi nhỏ này của lão đại, đều bị anh ta bỏ qua một cách đương nhiên.

- Thừa dịp lão đại chịu áp lực gấp mười sáu lần, thể lực tiêu hao một ít, chúng ta cùng khiêu chiến lão đại đi.

Lạc Lãng nhìn thấy Lăng Lan ra khỏi thuyền trọng áp, ánh mắt sáng lên, hưng phấn đề xuất ý kiến này.

- Đoàn chiến?

Lăng Lan đang đứng bên cạnh Tề Long nhíu mày nói.

- Đúng vậy, đoàn chiến, lão đại với toàn bộ chúng tôi.

Lạc Lãng gật đầu, đề nghị của cậu ta cũng nhận được sự hưởng ứng nhiệt tình từ những người khác.

Lúc này, Tề Long đang đứng nhìn bỗng bừng tỉnh, đây là ký ức hai năm trước của anh ta, lần ấy, là lần đầu tiên họ đoàn chiến với lão đại, đồng thời cũng là lần đoàn chiến cuối cùng.

Tề Long đứng nhìn rất sốt ruột, anh ta biết rõ đáp án phía sau là gì, nhưng vẫn không kìm được hét lên: “Lão đại, đừng đồng ý với chúng tôi.”

- Được!

Lăng Lan bình thản nói.

Lòng Tề Long xúc động mạnh: Rõ ràng lão đại không còn thể lực nữa, tại sao còn đồng ý, tại sao?

Lăng Lan chậm rãi đi vào sân huấn luyện, đám người Tề Long lúc ấy cảm giác lão đại chậm rãi đi vào sân huấn luyến là muốn gia tăng áp lực trong lòng cho họ, nhưng Tề Long bây giờ lại biết, đó là vì lão đại hoàn toàn không có sức để bước đi, mỗi một bước, lão đại nhìn qua có vẻ nhẹ nhàng, thực tế lại vô cùng đau đớn. Tề Long nhìn thấy bàn tay bị giấu sau tay áo của Lăng Lan đã siết lại rất chặt, thậm chí anh ta có thể nhìn ra, mỗi khi lão đại bước một bước, tay áo anh ta lại run lên nhè nhẹ…

***

(*) Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: chỉ việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.
Contact - ToS

Hiện menu
doc truyen
TruyệnĐàn Ông Tương Lai Không Dễ LàmChương 529
ĐÀN ÔNG TƯƠNG LAI KHÔNG DỄ LÀM
529: Không xứng!
00:02 / 03:13
Nhưng mà những điều này đám Tề Long, Lạc Lãng đều không một ai phát hiện ra, bọn họ chỉ nhìn thấy lão đại của mình vô cùng trấn định mà đứng ở giữa sân luyện võ, mọi người cũng không đợi cậu đứng vững đã hưng phấn nhào tới... Lão đại mạnh như vậy, nếu để cậu ấy chuẩn bị xong thì bọn họ sẽ không có chút phần thắng nào hết.

- Lão đại, ăn một quyền của tớ nè!

Lạc Lãng là người đầu tiên bay lại quơ nắm tay vô cùng mạnh mẽ hung ác đánh về phía Lăng Lan, trong miệng còn không ngừng hô to.

Lăng Lan mặt không có chút biểu tình gì, cô chỉ hơi nâng cánh tay phải của mình lên, lật tay một cái liền dễ dàng đánh lui Lạc Lãng.

Nhưng mà cô còn chưa kịp nghỉ ngơi thì mấy người khác cũng đã chạy đến tấn công.

“Phanh phanh phanh!”

Tiếng nắm tay va chạm vào nhau vang lên liên tiếp, đám người Tề Long lần lượt bị Lăng Lan đánh bay ra ngoài.

Lúc bị đánh bay ra ngoài thì Tề Long vẫn còn hoang mang, lực đánh của lão đại hôm nay hình như yếu hơn rất nhiều thì phải, không bạo lực như hồi trước nữa. Nhưng mà lúc đó Tề Long cũng chỉ nghi ngờ một xíu rồi thôi, có lẽ hôm nay lão đại nương tay muốn so chiêu với bọn họ một chút đây mà.

Nghĩ như vậy thì chiến ý của Tề Long càng thêm mạnh mẽ.

- Ha ha, lão đại ơi, hôm nay sát khí của cậu hình như hơi bị yếu rồi nha.

Bên kia, Lạc Lãng vừa mới rơi xuống đất thì ánh mắt liền sáng ngời, chuyện Tề Long cảm nhận được thì đương nhiên hắn cũng có thể cảm nhận được, mà hắn cũng suy nghĩ giống với Tề Long vậy. Không chỉ hắn mà tất cả mọi người trong chiến đội đều nghĩ, hôm nay lão đại đã khống chế lại sức lực là vì muốn luyện tập với bọn họ nhiều một chút. Cơ hội tốt như vậy vô cùng hiếm có, cũng vì vậy cho nên Lạc Lãng mới hưng phấn như vậy.

Nếu nói Tề Long là một người cuồng đánh cận chiến thì Lạc Lãng tuyệt đối là một tên điên khi đánh cận chiến. Hoàn toàn khác với lối đánh quang minh chính đại của Tề Long, Lạc Lãng một khi đánh điên lên rồi thì chuyện quái gì cũng có thể làm được. Quả nhiên, Lạc Lãng vừa mới nói dứt lời thì hai mắt đã tối sầm lại sau đó liền lộ ra một tia điên cuồng...

Lạc Lãng lúc này làm cho Tề Long cảm giác được nguy hiểm. Tề Long cũng hiểu lúc này Lạc Lãng đã mở ra thiên phú rồi, chỉ là không biết Lạc Lãng dùng loại nhân cách nào mà thôi. Thiên phú của Tề Long khác hẳn với Lạc Lãng, thiên phú của Lạc Lãng cần phải chủ động mới sử dụng được, còn thiên phú mắt thú của Tề Long thì sau khi trải qua không biết bao nhiều lần vùi dập của Lăng Lan, chỉ cần vừa tiến vào trạng thái chiến đấu sẽ lập tức tự động mở ra, đương nhiên, năng lực tự động này cậu vẫn chưa thể khống chế hoàn toàn được, nếu như muốn lợi dụng triệt để thiên phú thì cậu còn cần phải chủ động mở ra mới được.

Tề Long lập tức chủ động mở ra thiên phú mắt thú, vô cùng chăm chú nhìn chằm chằm vào lão đại, việc cậu phải làm bây giờ là chiến đấu liên tục, sau đó lại lợi dụng mắt thú của mình để tìm ra thời gian tấn công thích hợp nhất.

Hơi thở của Lạc Lãng thay đổi, điều này đám Tạ Nghi cũng có thể cảm nhận được, cả đám cũng nhiệt huyết dâng trào, Tạ Nghi cười nói:

- Chúng ta cũng không thể thua tên nhóc Lạc Lãng kia được...

Nói xong thì sắc mặt cậu cũng nghiêm túc lại, trên hai tay cũng xuất hiện những tia ánh sáng màu tím, những ánh sáng tím kia mang theo khí tức bạo ngược làm cho không khí trong sân luyện võ cũng bắt đầu cuồng bạo.

Sau khi mở ra thiên phú thì cơ mặt của Tạ Nghi cũng bắt đầu run rẩy, cố gắng kềm chế lại cơn đau. Tuy rằng sau khi được lão đại chỉ điểm, cậu đã sử dụng thiên phú lôi điện của mình để rèn luyện thân thể, cũng đạt được một chút hiệu quả nhất định rồi. Chỉ tiếc là thời gian bị tra tấn này còn quá ngắn, tuy rằng bây giờ khi sử dụng thiên phú sẽ không bị điện giật cho tê liệt như hồi trước nữa nhưng mà cái cảm giác tỉnh táo chịu đựng cơn đau như vậy càng thêm tra tấn người khác...

- Muốn đánh với lão đại thêm mấy chiêu thì nhất định phải dùng toàn lực ứng phó thôi.

Lâm Trung Khanh nhẹ nhàng nói, hơi thở của cậu cũng bắt đầu tiêu tán, chỉ mấy giây sau thôi, nếu đám Tề Long không nhìn vào cậu thì sẽ không thể nào phát hiện được sự tồn tại của cậu đâu nữa, khí tức của Lâm Trung Khanh giống như đột nhiên biến mất khỏi cái sân luyện võ này vậy.

Thì ra Lâm Trung Khanh cũng đã mở thiên phú ẩn nấp của mình ra, bây giờ cậu giống như một thích khách, lặng im giấu mình trong chỗ tối chờ đợi cơ hội một chiêu trí mạng.

Hàn Kế Quân nhìn chằm chằm Lăng Lan, bộ não của hắn kết hợp với thiên phú thiên sách bắt đầu nhanh chóng tính toán lên, tốc độ tính toán đã nhanh gấp bốn lần bình thường rồi.

Tất cả mọi người đều toàn lực ứng phó không hề nương tay chút nào. Bọn họ muốn thăm dò thực lực chân chính của lão đại rốt cục đã mạnh đến cỡ nào, đồng thời cũng muốn nhìn xem thực lực của mình đến đâu, có phải đã sắp đuổi kịp Lan lão đại bất bại trong lòng họ rồi không.

- Nếu như các cậu đã nghiêm túc như vậy, tôi cũng phải nghiêm túc thôi.

Lăng Lan lạnh lùng quét mắt nhìn các bạn nhỏ đang vây xung quanh mình, giơ tay phải lên, đây là lần đầu tiên cô bày ra tư thế phòng thủ của thể thuật chân chính trước mặt các đồng bọn nhỏ của mình.

Lăng Lan nghiêm túc làm cho bọn Tề Long vô cùng cảm động, đồng thời cũng vô cùng kích động. Thái độ của lão đại đã nghiêm túc như vậy có phải chứng minh bọn họ đã trưởng thành đến trình độ có thể được lão đại coi trọng rồi hay không, hay là bọn họ đã sắp chạm đến lão đại rồi.

Tề Long đứng ở giữa không trung nhìn vào một gương mặt đang kích động ở dưới, đó là mình hai năm trước, khi đó cậu đã đắc ý vui vẻ biết bao bây giờ nghĩ lại cảm thấy thật buồn cười. Tề Long cười khổ, bọn họ làm sao sánh ngang với lão đại được chứ, chẳng qua là gặp lúc lão đại đang suy yếu mới làm cho bọn họ có ảo giác như vậy mà thôi.

Nhưng mà Tề Long không thể không thừa nhận ảo giác này thật sự là quá đẹp, cũng chính nó làm cho bọn họ ngộ nhận mình đã đuổi kịp bước chân của của lão đại cho nên càng thêm kiên trì huấn luyện. Lúc đó bọn họ chỉ nghĩ rằng, chỉ cần mình tập luyện gian khổ hơn lão đại một chút thì bọn họ sẽ gần lão đại hơn một chút, Tuy rằng sau đó mọi người cũng đã phát hiện ra lão đại vẫn cứ ở phía trước, cho dù họ có nỗ lực cách mấy cũng không thể đuổi kịp, nhưng mà đoạn thời gian gian khổ đó đã khắc vào trong xương tủy, làm cho bọn họ không bao giờ từ bỏ.

Bây giờ cậu đột nhiên lại nghĩ đến, huấn luyện của bọn họ thật sự gian khổ sao? Cho dù có khổ cũng không thể nào so được với cách huấn luyện liều mạng của lão đại được. Lúc này Tề Long đột nhiên hiểu ra, nếu lần này lão đại đã tiêu hết thể lực trong phòng huấn luyện trọng lực thì cậu tin chắc những lần trước kia lão đại cũng làm như vậy. Mỗi khi huấn luyện lão đại đều đẩy bản thân vào trong tuyệt cảnh, nhưng còn bọn họ thì sao chứ? Cả đám nhiều nhất thì cũng chỉ huấn luyện đến mệt mỏi cùng cực mà thôi, đương nhiên không thể so sánh với lão đại được rồi. Có lẽ bọn họ căn bản không hề kéo gần khoảng cách với lão đại nhà mình mà còn càng lúc càng cách xa.

- Lão đại, tuy rằng tớ biết cậu tra tấn bọn tớ như vậy là vì muốn tốt cho bọn tớ, nhưng mà trong lòng tớ vẫn không cách nào hiểu được, tớ cho rằng bản thân mình đã đủ mạnh rồi, cho dù có tra tấn cỡ nào thì hạn chế thiên phú của bản thân cũng sẽ không xuất hiện một lão đại thứ hai được, nếu đã như vậy thì vì sao cậu còn muốn liều mạng mà ngược tớ chứ? Có đôi khi, tuy rằng tớ không từ chối những đợt huấn luyện của cậu nhưng mà trong lòng cũng vẫn có một chút oán trách...

Hốc mắt Tề Long nhịn không được hơi ướt.:

- Bây giờ thì tớ hiểu ra rồi!

- Lão đại cậu mạnh như vậy cũng là nhờ vào những lần rèn luyện cực hạn mới có thể có được.

- Cậu hi vọng chúng tớ theo kịp bước chân của cậu, cậu hi vọng chúng tớ cũng có thể trở nên mạnh hơn, cậu hi vọng chúng tớ có thể cùng cậu sánh vai về đến đích của nhân sinh.

- Cậu... không muốn chúng tớ một ngày nào đó sẽ rời đi đội ngũ hay là, mất mạng!

- Bọn tớ thường xem nhẹ vấn đề thực lực của lão đại không phải tự nhiên lại có được, lại tự nhiên như thường mà đón nhận sự quan tâm chiếu cố từ cậu!

- Chúng tớ chưa từng quan tâm đến những nỗ lực của cậu, những đau đớn của cậu, cũng như tâm tình của cậu...

- Chúng tớ cứ đương nhiên mà nghĩ rằng cậu phải nên như vậy!

- Chúng tớ căn bản không xứng làm đàn em của cậu!

Không xứng!

Nghĩ lại xem, từ trước đến giờ, bọn họ cứ tự nhiên mà đón nhận những quan tâm săn sóc từ lão đại mà chưa từng hồi báo lại cái gì! Bọn họ không hề hiểu được những dụng ý đằng sau những lần tra tấn của lão đại, tuy cam tâm nhưng trong lòng lại có oán! Bọn họ cũng không hề quan tâm đến ước vọng trong lòng của lão đại lại tùy ý hưởng thụ tình cảm quan tâm của cậu. Những hành động như vậy, bọn họ làm sao có thể xứng đáng làm đàn em của lão đại chứ?

Trong lòng Tề Long không ngừng nghi vấn không ngừng tự trách, mỗi một lần dằn vặt lương tâm lại làm cho cậu xúc động vô cùng đau đớn không thôi. Thì ra bọn họ đã thiếu lão đại nhiều như vậy, làm lão đại tổn thương nhiều như vậy...

Nước mắt của Tề Long không thể khống chế được mà chảy ra, rơi xuống...

Mà lúc này trên sân thi đấu lớn kia, Tề Long nãy giờ vẫn đang đứng bất động nhắm hai mắt trên mặt đột nhiên biểu hiện cực kì bi thương. Một quyền của Lăng Dật cũng sắp sửa đánh lên mặt của Tề Long, nhưng mà hắn lại cảm giác có một lực lượng vô hình chặn lại làm cho hắn không cách nào đến gần Tề Long được nữa

trong lòng Lăng Dật kinh hãi:

- Chuyện này là thế nào?

Lăng Dật chưa từng đánh nhau với Khí kình hậu kì, tuy rằng đạo sư từng nói với hắn một chút thông tin về khí thế, nhưng mà hắn vẫn không biết khí thế có thể tự do thay đổi, có thể công cũng có thể thủ.

- Là khí thuẫn!

Ánh mắt Lăng Lan sáng ngời, khí thuẫn là một hình thức thay đổi khác của khí thế, từ hình thức bộc phát ra bên ngoài dùng để tấn công chuyển sang hình thức cô đọng để phòng ngự. Tề Long vốn cần phải thăng cấp vào Khí kình hậu kì mới có thể nắm giữ được những điều này, nhưng mà bây giờ Tề Long vẫn chưa đạt đến cấp bậc đó lại có thể vượt cấp sử dụng khí thế, chỉ điều này cũng đã đủ chứng minh thiên phú nghịch thiên của Tề Long ở phương diện thể thuật rồi.

- Nếu như mình không có không gian học tập thì so ra thiên phú của mình còn kém xa Tề Long nhiều.

Lăng Lan nói thầm. Trong lòng cô cũng không có bất kì khúc mắc gì cả chỉ có vui mừng mà thôi..

Có thể có được không gian học tập đã là may mắn lớn nhất đời cô rồi, nếu như lại có thêm thiên phú nghịch thiên thì đến cả cô cũng nhìn không được, như vậy rất dễ bị trời đánh đó nha. Lăng Lan nghĩ như bây giờ là đã tốt lắm rồi, đồng bọn có được thiên phú nghịch thiên, bản thân cô thì có được không gian học tập có thể cần cù bù thông minh, mọi người có thể trưởng thành cùng với nhau, nắm tay nhau cùng tiến bộ, đây chính là chuyện hạnh phúc nhất rồi.

Lăng Lan vô cùng vui mừng mà nhìn Tề Long đang đứng trên sân thi đấu. Cô biết bây giờ Tề Long đã đứng ở bên cạnh lằn ranh sống chết rồi, đây cũng giống với lần mà cô tiêu hao hết thể lực trong phòng trọng lực rồi bị đám bạn nhỏ của mình cùng nhau khiêu chiến rồi lâm vào tuyệt cảnh vậy, lần đó cô cũng bị lâm vào tuyệt cảnh rồi lại tìm được cơ hội đột phá, từ nửa bước lĩnh vực tiến vào lĩnh vực, chính thức trở thành một cường giả cấp Lĩnh vực chân chính.

Mà bây giờ, lần tình kế lần này cô cũng tham khảo lần đó, cuối cùng cũng thành công làm cho Tề Long bước vào thời khắc này để tìm kiếm cơ hội đột phá.

Đòn tấn công của Lăng Dật bị chặn lại, nhưng mà hắn đương nhiên sẽ không buông tha cho cơ hội lần này, hắn hét lớn một tiếng tập trung toàn bộ khí kình vào nắm tay phải, chuẩn bị đánh bay lá chắn đang ngăn trở hắn đi.

Tề Long đột nhiên mở mắt, một đạo ánh sáng đột nhiên xuất hiện, Lăng Dật chỉ cảm thấy có một cổ lực lượng vô cùng mạnh mẽ đánh úp về phía hắn, thân thể của Lăng Dật không chịu đựng nổi mà bị đánh bay ra ngoài. Biến hóa đột nhiên này tuy rằng làm cho Lăng Dật giật mình nhưng mà cũng không hoảng loạn mấy, hắn làm một cái xoay mình giữa không trung rồi vững vàng đáp xuống sân thi đối. Vị trí đứng của Lăng Dật lúc này đã cách Tề Long hơn mười mét, có thể thấy được lực lượng bùng nổ vừa nãy của Tề Long mạnh đến mức nào, Lăng Dật phải văng ra xa hơn mười mét mới có thể triệt tiêu hoàn toàn lực lượng.

Lăng Dật nhảy ra xa mới khiến cho những người trong phòng quan sát nhìn thấy rõ gương mặt của Tề Long. Lúc này tuy rằng Tề Long đã mở to hai mắt nhưng ánh mắt lại trống rỗng vô thần, chỉ cần nhìn vậy thôi cũng đã đủ biết Tề Long bây giờ đã mất đi thần trí rồi.

Nhưng mà cặp mắt trống rỗng đó bây giờ lại chảy nước mắt không ngừng, lăn dọc theo khuôn mặt rồi rơi xuống mặt đất.

Một giọt! Hai giọt! Ba giọt! Vô số giọt... Phần sân thi đấu dưới chân Tề Long nhanh chóng tụ lại một vũng nước nhỏ!

Hiện menu
doc truyen
TruyệnĐàn Ông Tương Lai Không Dễ LàmChương 530
ĐÀN ÔNG TƯƠNG LAI KHÔNG DỄ LÀM
530: Huyết lệ!
- Tại sao đoàn trưởng Tề Long lại khóc vậy?

Người có mặt trong hiện trường ngạc nhiên hỏi.

Đoàn trưởng Tề Long luôn là một thiếu niên dương quang rực rỡ lúc nào cũng treo nụ cười hàm hậu trên mặt, làm cho người khác không tự chủ được mà tin tưởng cậu. Cho dù gặp phải chuyện khó khăn lớn cỡ nào thì Tề Long cũng có thể cắn răng mà kiên trì, hình tượng kiên nghị của cậu đã khắc sâu trong lòng của mỗi người. Trong mắt người ngoài, nếu hỏi trong chiến đội của Lăng Lan người nào có khả năng sẽ khóc thì người ta sẽ nghĩ đến những người khác chứ không thể nào là Tề Long. Tề Long làm cho mọi người cảm giác rất kiên cường, cậu là một người đàn ông rắn rỏi chỉ đổ máu chứ không đổ lệ.

Nhưng mà người kiên cường mạnh mẽ đó, ngay bây giờ lại đang khóc, nhưng mà kì lạ là không có một ai cảm thấy Tề Long mềm yếu cả.

Có mấy người cũng đỏ hốc mắt theo, bọn họ đột nhiên xoa mạnh mắt trong miệng nói thầm:

- Đáng chết, mày xúc động cái khỉ gì chứ.

Lăng Lan nhìn thấy một màn này cũng hơi nhăn mày lại, trong lòng cô cũng hoang mang vô cùng. Lúc Tề Long ở lằn ranh sống chết đã hiểu ra cái gì vậy chứ?

Mà hình ảnh trong kí ức của Tề Long, cuộc chiến cũng không vì vài giọt nước mắt trên không trung kia mà ngừng lại, nó vẫn tiếp tục như cũ.

- Ngao!

Lạc Lãng ngửa đầu lên trời tru dài, trong mắt thoáng hiện lên vẻ diên cuồng, nhân cách hắn sử dụng là nhân cách cuồng bạo, tác dụng của nhân cách này chính là có thể tăng lực lượng thân thể của hắn lên mức cao nhất. Lạc Lãng hiểu rất rõ, nếu muốn đánh nhau với lão đại vô cùng mạnh mẽ của mình thì tính kế này nọ cũng vô dụng, chỉ có cách tăng lực lượng của bản thân lên mức cao nhất mới có thể miễn cưỡng đánh một trận với cậu ta.

Tuy rằng bề ngoài của Lạc Lãng có vẻ hiền lành, nhưng mà bây giờ, bởi vì bị nhân cách cuồng bạo ảnh hưởng cho nên sự hiền lành trên người hắn đã yếu đi, thêm vào đó là vài phần ngang ngược và bạo lực, cánh tay phải vốn nhỏ yếu cũng đột nhiên lớn lên cơ bắp đều lộ ra bên ngoài. Lạc Lãng dậm chân một cái, thân mình giống như một quả đạn pháo mà bắn về phía Lăng Lan, giơ lên nắm tay đầy lực lượng hung hăng đánh về phía cô. Bởi vì tốc độ và lực lượng của Lạc Lãng đều đạt đến cực hạn nên khi giơ nắm tay lên còn phát ra tiếng xé gió mạnh mẽ.

Tinh quang trong mắt Lăng Lan chợt lóe lên, đưa tay phải lên đón đỡ một quyền giận dữ của Lạc Lãng...

“Phanh!”

Một tiếng va chạm trầm đục vang lên.

Sắc mặt Lăng Lan cũng tái nhợt đi một chút, trong chớp mắt liền khôi phục lại vẻ bình thường. Mọi người đang hết sức chăm chú tìm thời cơ ra tay đều không phát hiện được chuyện này. Đương nhiên, Lăng Lan vốn là người có màu da trắng, cho nên tuy rằng sắc mặt cô có tái nhợt thì nếu như không nhìn kĩ cũng không cách nào nhìn ra được.

Lúc trước thì đúng là sẽ không có ai đi nhìn chằm chằm vào mặt của Lăng Lan, bởi vì khí thế của cô quá mạnh, ánh mắt quá sắc bén cho nên mọi người không ai dám làm chuyện đó cả. Nhưng mà Tề Long đang nước mắt ròng ròng nãy giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Lăng Lan, sắc mặt của Lăng Lan dù chỉ thay đổi trong chớp mắt nhưng vẫn bị Tề Long nhìn thấy được

Quả nhiên lão đại đã bị thương! Lúc trước tại sao bọn họ lại không chú ý tới điểm này chứ, nếu như chịu để tâm một chút thì làm sao lại không phát hiện ra được chứ.

Lão đại cũng là người, cậu cũng sẽ mệt, cũng sẽ kiệt sức, cũng sẽ bị thương mà.

Mà vào lúc này thì Tề Long đang đứng đợi ở một bên cũng ra tay...

Nhìn thấy một màn này, Tề Long cũng biết hậu quả nếu như mình ra tay, lúc này thì cậu cũng không kiềm được hô to lên:

- Dừng tay! Dừng tay!

Thì ra người đang ghét nhất trên đời không phải là địch nhân mà là mấy tên bằng hữu thô tâm đại ý xem nhẹ đồng đội còn không ngừng làm đồng đội bị thương như vậy. Mà đám bọn họ bây giờ chính là mấy tên khốn kiếp đó.

Tề Long im lặng mà chảy nước mắt, trơ mắt mà nhìn cảnh tượng diễn ra bên dưới, nhìn tự tay mình thương tổn lão đại mà mình kính yêu nhất.

Cậu thấy bản thân đang vô cùng hưng phấn quơ nắm tay vọt lên. Tề Long vẫn còn nhớ rõ, lúc ấy là do thiên phú mắt thú nói cho mình, bây giờ là thời cơ tấn công tốt nhất. Cậu đúng là đã nắm chuẩn được thời cơ đó, nhưng mà tâm cậu bây giờ cũng sắp nát rồi.

“Phanh!”

Một tiếng vang lớn vang lên. Hai bóng người cũng nhanh chóng tách ra. Lực phản chấn mạnh mẽ làm cho Tề Long văng ra ngoài, mà Lăng Lan cũng nhẹ nhàng lui về sau một bước để đánh tan lực phản chấn đánh về phía mình.

Sắc mặt của Lăng Lan lại tái nhợt thêm lần nữa, cô nhấp miệng, ánh mắt lạnh băng nhìn quét qua các đồng đội, nhưng mà sâu bên trong ánh mắt là vẻ khen ngơi và vui mừng.

- Bởi vì tớ có thể nắm bắt đúng thời cơ nên cho dù tớ đánh cậu bị thương thì cậu cũng sẽ cảm thấy vui mừng sao... Lão đại, tại sao cậu có thể làm được chuyện như vậy chứ, Tề Long tớ có tài đức gì mà có được một lão đại như cậu.

Tâm Tề Long bắt đầu nóng lên, cậu cảm nhận được trái tim mình đang nhảy lên kịch liệt. Lúc này, cậu đã không còn cảm thấy đau khổ nữa, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp vô cùng...

Nhìn thấy đòn tấn công của Tề Long đã mất đi hiệu quả, Lạc Lãng hô tô lên:

- Chúng ta cùng nhau lên thôi.

Nếu như đánh tay đôi thì không ai có thể là đối thủ của lão đại cả, Lạc Lãng hiểu rất rõ chuyện này, mà các đồng đội khác trong chiến đội cũng hiểu được.

- Tấn công hạ bàn!

Hàn Kế Quân cuối cùng cũng tính toán ra vị trí tấn công tốt nhất, hắn nhanh chóng tấn công, đương nhiên cũng không quên nhắc nhở những bạn nhỏ của mình.

Lăng Lan nhẹ nhàng nhảy lên né tránh đòn tấn công của Hàn Kế Quân, nhưng mà lúc tiếp đất thì thân hình lại thoáng lung lay một chút. Mắt mọi người đều sáng ngời ra tay tới tấp.

Đầu tiên là Lạc Lãng và Tạ Nghi. Hai người vô cùng ăn ý mà cùng tấn cồng vào hạ bàn của Lăng Lan, Tề Long lại nhảy lên, đá mạnh về phía bên sườn, tấn công nửa người trên của Lăng Lan. Lúc này thì Lâm Trung Khanh luôn ẩn nấp cũng hành động.

Cậu đột nhiên xuất hiện ở phía sau lưng Lăng Lan, im lặng mà tấn công phía sau lưng của cô.

Hàn Kế Quân chạy xung quanh tận lực quấy nhiễu hai bên sườn.

Đối mặt với loại tấn công trên dưới trước sau như vậy, Lăng Lan cũng lâm vào nguy cơ.

Lăng Lan biết mình không thể né tránh được, nhưng cô cũng không hoảng loạn chút nào, cô dùng chân trái làm điểm tựa nhanh chóng xoay người chân phải quét ngang qua.

“Phanh phanh phanh phanh!”

Bốn tiếng vang mạnh mẽ vang lên.

Trong nháy mắt, Lăng Lan đã đá trúng Hàn Kế Quân, Lâm Trung Khanh, Lạc Lãng, Tạ Nghi, bốn người bị đá văng ra xa. Nhưng mà nguy cơ lần này của Lăng Lan vẫn chưa giải quyết xong, đòn tấn công của Tề Long đã đến ngay trước mặt rồi.

Lăng Lan đột nhiên biến mất, Tề Long chỉ cảm thấy mắt mình hoa lên một cái thì đối tượng tấn công đã biến đâu mất tiêu, cậu còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy ngực mình bị đá một cú thật mạnh, cả người bay vèo ra xa.

Thì ra ngay lúc Tề Long sắp sửa đánh trúng Lăng Lan thì cô đột nhiên cúi người luồn qua bên sườn của Tề Long, nhấc đùi phải lên đá một cú thật mạnh, đánh văng Tề Long ra xa.

Chỉ trong chớp mắt mà năm người đều bị Lăng Lan đá bay, bọn họ lúc trên không trung xoay người muốn triệt tiêu cỗ lực lượng này này nhưng lại không cách nào làm được, tiếp đất rồi phải lui về sau thêm mấy bước mới xóa bỏ được toàn bộ lực lượng. Cho dù như vậy thì bọn họ vẫn cảm thấy khí huyết của mình nhộn nhạo vô cùng, lần va chạm kịch liệt nàyđã làm cho bọn họ bị nội thương. Mọi người đồng loạt vận chuyển khí kình vài vòng mới xóa được loại cảm giác buồn nôn, cảm giác thoải mái hơn một chút.

Sau khi Lăng Lan đánh lui đòn liên thủ của năm người thì lại đứng thẳng người dậy một lần nữa, cô vô cùng bình tĩnh hạ đùi phải xuống, tay phải xẹt qua bên sườn mặt mình rồi buông xuống, lại bày ra thức phòng ngự kinh điển lần nữa. Giống như năm người nãy giờ vẫn chưa tấn công lần nào hết.

- Thật mạnh quá! Lão đại!

Lạc Lãng thấy vậy thì buồn bực nói. Đám người Tề Long cũng tiếc nuối vô cùng, vừa rồi bọn họ còn nghĩ đòn liên thủ của năm người sẽ làm cho lão đại gặp phiền toái lớn. Nhưng mà bây giờ xem ra hoàn toàn không có chút tác dụng gì cả, quả nhiên thực lực của bọn họ vẫn còn thua lão đại quá xa, cần phải nổ lực nhiều hơn nữa.

Người ở phía dưới không hay biết gì nhưng mà Tề Long đang đứng ở giữa không trung thì nhìn thấy rất rõ, lúc tay của lão đại sượt qua sườn mặt, lúc đưa đến khóe miệng, hình như cậu đã dùng tay lau sạch thứ gì đó đi.

Tề Long nhìn chằm chằm vào bàn tay phải đang thủ thức phòng ngự mở đầu kia, muốn nhìn ra chút gì đó... Nhưng mà cái gì cậu cũng nhìn không ra, chỉ nhìn thấy bốn ngón tay thon dài bạch ngọc cùng với thân hình bất động như núi.

Đám người Tề Long sau khi tạm dừng một hơi lại bắt đầu tấn công tiếp. Lăng Lan cũng không có đánh lại mà chỉ đón đỡ từng chiêu từng chiêu, biên độ động tác rất nhỏ lại vô cùng tinh chuẩn chặn đứng tất cả đòn tấn công của mọi người, hoàn toàn không lãng phí dư thừa bất cứ một phân sức lực nào hết.

Lúc trước đám Tề Long đều nghĩ là bởi vì bọn họ không tạo được áp lực gì cho lão đại nên cậu mới biểu hiện ra như vậy. Nhưng mà Tề Long bây giờ thì đã biết, đây là vì thể lực của lão đại đã đạt đến cực hạn, cậu không thể không tính toán chính xác tìm cách ngăn ngăn cản lại tấn công của mọi người, không thể lãng phí một chút sức lực nào được.

Cứ đánh liên tục hơn mười phút, bọn họ đã toàn lực ứng phó, hơn nữa lúc đầu rèn luyện đánh nhau cũng đã tiêu hao không ít thể năng cho nên đám Tề Long cũng đã thấm mệt. Tề Long trao đổi tầm mắt với các bạn nhỏ của mình xong, cả bọn quyết định đánh ra một kích cuối cùng.

Tề Long đang đứng trên không lại nhìn ra, tất cả công kích nãy giờ của lão đại chỉ còn dựa theo bản năng mà thôi, bởi vì lão đại đã mất đi ý thức rồi...

Tề Long có thể nhìn ra điểm này là bởi vì toàn bộ lực chú ý của cậu đều đổ dồn vào trên người Lăng Lan. Cậu cùng đã nhìn thấy thứ Lăng Lan che dấu nãy giờ, bên mép ngón tay cái của bàn tay phải lão đại có một vệt máu chưa biến mất...

Tề Long không khống chế được mà ngồi xổm xuống, cả người cầu đều run rẩy, cậu liều mạng ôm chặt cơ thể mình, nghĩ lại những chuyện sắp xảy ra mà sợ hãi vô cùng.

Hai năm trước bọn họ thiếu chút nữa đã tự tay giết chết lão đại mà mình kính yêu nhất rồi. Đến bây giờ cậu mới biết thì ra lúc này lão đại đã đứng bên cạnh lằn ranh sống chết. Mà người khiến cho lão đại lâm vào tuyệt cảnh chính là đám đàn em bọn họ. Tề Long thật sự không dám tưởng tượng cảnh sẽ xảy ra nếu đến phút cuối cuối cùng mà lão đại vẫn không đột phá bùng nổ được, như vậy có phải thứ mà bọn họ nhìn thấy có phải là một màn lão đại bị chính bọn họ giết chết không...

- Không, tớ không muốn, tớ không muốn lão đại chết!

Tề Long ôm đầu rống lên, cậu không muốn nhìn thấy cảnh sẽ diễn ra tiếp theo...

Nhưng mà những hình ảnh trong trí nhớ này đâu phải cậu muốn ngừng là ngừng được đâu.

Lạc Lãng là người đầu tiên nhảy ra hô to

- Tấc kính tứ đoạn!

Đây là thể thuật cận chiến mạnh nhất của Lạc Lãng, là tuyệt học trong nhà hắn, sau đó lại được lão đại cải tiến tăng sức mạnh lên thêm.

- Điệp lãng kích!

Cũng giống với tấc kính nhưng phương pháp giải phóng khí kình có chút khác biệt, đây là tuyệt kỹ do Lăng Lan dùng điểm vinh dự đổi ở trong không gian học tập, cô dạy nó cho Tề Long, cậu cũng coi nó thành át chủ bài của mình, bây giờ rốt cục cậu cũng dùng đến nó.

- Lôi long thiểm!

Tạ Nghi cũng dùng ra kĩ năng kết hợp với thiên phú của mình, đương nhiên chiêu này cũng là do lão đại chỉ điểm, cũng là tuyệt chiêu át chủ bài của cậu.

- Tuyệt sát!

Lâm Trung Khanh cũng im lặng xuất hiện, nắm tay mạnh mẽ tấn công vào một góc chết không thể nào phòng ngự được.

- Cổn địa lôi!

Hàn Kế Quân thì tấn công vào chỗ yếu nhất của Lăng Lan bây giờ - hạ bàn.

Đối mặt với loại nguy cơ này, Lăng Lan đã mất đi ý thức giống như vẫn chưa phát hiện ra, cô chỉ vô thức mà đưa tay lên theo phản xạ để cản lại những đòn tấn công từ bốn phương tám hướng.

- Không!

Tề Long hoảng sợ kêu to:

- Mau dừng tay lại cho tớ!

Cậu giận dữ trừng lớn mắt. Giờ phút này, thứ chảy khỏi mắt cậu không còn là nước mắt trong suốt nữa mà là từng vệt máu đỏ tươi!

Lúc này Tề Long vẫn chưa phát hiện ra, bình cảnh của cơ thể trong nháy mắt khi cậu chảy xuống xuống huyết lệ, đã tan vỡ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top