Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

||||| Home Thể LoạiLọc TruyệnTools

Nhập tên truyện hoặc tác giả cần tìm ...
Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
<< Trước <<>> Sau >>
Đi nhanh :
141
/464 GO
Like ủng hộ :
Chương 141: Khóa săn thú đầu tiên
Một màn này làm quân sĩ cười khổ, thầm nghĩ đồng quân sinh năm nay quá mức kỳ ba, trước đây, mỗi khi đồng quân sinh tới đây thì ai cũng đã có đội ngũ của chính mình, hơn nữa gần như tất cả đều đủ quân số, nhưng lần này thì... Không chỉ ít đội ngũ, mà đội ngũ còn không đủ quân số, nhìn số người thưa thớt đứng trước mặt khiến anh ta phiền lòng.
"Vì sao tiểu đội lại có ít người như vậy?" Quân sĩ bất mãn hỏi các tiểu đội trưởng.
"Tiểu đội nguyên bản là đủ quân số, bất quá có hai người không phải học sinh của lớp em." Lý Anh Kiệt là người thứ nhất trả lời.
"Vẫn còn trong quá trình lựa chọn, còn không xác định." Vũ Cảnh nói.
"Ờ...... Người em nhìn trúng thì đã thêm vào, những người em không chọn là vì em không nhìn trúng." Tề Long vuốt đầu nhếch miệng cười nói, hiện thêm vài phần ngốc.
"Người em muốn nhận vào nhưng bọn họ đều không muốn đi vào." Một tiểu đội trưởng khổ bức nói, ai kêu những người đó đều nhìn chằm chằm tiểu đội của Lăng Lan và Vũ Cảnh.
"Giống như trên +1!" Một tiểu đội trưởng khác đồng dạng khổ bức.
"Giống như trên +2!" Tiểu đội cuối cùng cũng đau khổ nói.
Đáp án khôi hài của ba tiểu đội cuối cùng khiến quân sĩ vừa tức giận vừa buồn cười, anh ra quay đầu hỏi những quân sinh còn lại: "Vì sao các em không có đội ngũ, nếu không muốn vào tiểu đội của người khác vì sao tự lập tổ đội cho chính mình?"
Phía dưới trầm mặc một mảnh, quân sĩ trực tiếp đưa ta chỉ hướng một học ính nói: "Em trả lời!"
Người học sinh kia cảm thấy hôm nay vận khí của mình quá kém, thế nhưng bị điểm danh trả lời, vẻ mặt cậu buồn bực nói: "Nếu chính mình lập đội hoặc gia nhập tiểu đội khác thì liền mất đi cơ hội gia nhập tiểu đội của Lăng Lan và Vũ Cảnh, chúng em đều không muốn mất ba cơ hội cuối cùng này."
"Tốt tổ tốt, quả thật là ý kiến hay." Quân sĩ kinh nghi mà trừng mắt nhìn hai người Tề Long và Vũ Cảnh, không biết bọn họ có sức quyến rũ gì mà có thể làm cho những thiên tài này kiên trì như vậy, bất quá cứ hỏi như vậy cũng không phải biện pháp tốt, vì thế liền cười lạnh nói "Anh mặc kệ ý tưởng gì đó của các em, ngay bây giờ, ngay tại đây, lời nói của anh chính là mệnh lệnh, anh lệnh cho các em hãy nhanh chóng bắt đội với nhau, mỗi đội năm người thành một tiểu đội, sau ba phút liền đưa danh sách lên cho anh, người nào không có đội, anh sẽ tự phân vào nhóm tùy ý."
Ánh mắt người quân sĩ quét về phía Tề Long nói: "Tiểu đội của các em đủ quân số thì không thay đổi nữa, qua bên kia chờ trước đi." Quân sĩ chỉ một hướng. Ý bảo bọn Tề Long đi qua.
Trong lòng mấy người Tề Long thật cao hứng, có thể cùng Lan lão Đại ở với nhau, trong lòng bọn họ liền nắm chắc.
Nhóm đồng quân sinh phản ứng rất nhanh, chưa tới ba phút đã hợp thành chín tiểu đội. Vũ Cảnh bảo trì chiến lực, chọn thêm một người thuộc top mười gia nhập tiểu đội. Lý Anh Kiệt cũng nhận hai người từ top 20, còn những tiểu đội khác hợp lại từ những học sinh có quan hệ tốt với nhau.
Quân sĩ nhìn nhóm đồng quân sinh đều chuẩn bị tốt mới bàn tay vung lên hô: "Xuất phát!"
Nhóm đồng quân sinh khí thế rào rạt mà đi ra cửa doanh địa, lúc này, một chiếc xe thiết giáp lớn gấp năm, sáu lần những chiếc xe bình thường đập vào mắt bọn họ. Quân sĩ ý bảo nhóm đồng quân sinh toàn bộ lên xe.
Lăng Lan cảm giác xe khởi động, chạy dọc trên đường, thậm chí còn cảm thấy xe bị thứ gì va vào phát ra tiếng phanh phanh phanh. Nhìn đến nhóm đồng quân sinh vẻ mặt khẩn trương cùng tò mò, người quân sĩ ở trong thùng xe giải thích: "Đây là công kích của mãnh thú, không có việc gì, khu vực này là của mãnh thú cấp G, chúng không thể nào làm tổn hại đến xe của chúng ta đâu."
"Chẳng lẽ ở đây chắc chắn sẽ không xuất hiện mãnh thú cấp bậc cao hơn sao?" Có người hỏi.
"Anh sống ở chỗ này đã ba năm nhưng chưa từng đụng tới loại tình huống này, những mãnh thú ở tinh cầu này đều có ý thức về việc phân chia địa bàn, vì vậy trừ phi là có chuyện gì nguy hiểm chứ không thì chúng sẽ không rời khỏi khu vực sinh hoạt của mình." quân sĩ giải thích. Nhìn vẻ mặt mọi người vẫn khẩn trương như cũ, anh ta liền đem con át chủ bài của doanh địa nói ra: "Trên chiếc xe này được trang bị thêm vũ khí hạng nặng, có thể đánh chết mãnh thú dưới cấp E nên các em đừng lo."
Lúc này, nhóm đồng quân sinh mới thở nhẹ một hơi, an tâm chờ xe chở mình tới nói cần đến.
Xe chạy chừng nửa giờ thì ngừng lại, cửa xe bị mở ra, mấy người Lăng Lan dưới sự chỉ huy của quân sĩ từ từ đi xuống, phát hiện đây là một căn cứ điểm lâm thời.
Người quân sĩ chỉ vào khu rừng um tùm trước mặt giới thiệu: "Đây là khu vực của mãnh thú cấp H, chuyên được dùng để cho các lứa đồng quân sinh tới để luyện tập, hiện tại hãy ghi lại tọa độ của nơi này, nhớ tuyệt đối không được rời khỏi phạm vi bán kính cách nơi này mười km."
Anh ta chỉ chỉ lại cứ điểm sau lưng: "Nơi này là khu nghỉ ngơi chuyên dùng cho các em, bên ngoài có lớp rào chắn điện từ bảo hộ, tuyệt đối có thể ngăn cản các mãnh thú cấp H tấn công, bên trong cũng có chỗ đổi điểm danh dự, nếu các em muốn trở về đại doanh thì hoặc là đi bộ về, hoặc là mua vé trở về, nhớ... mỗi vé giá trị điểm danh dự ......"
Quân sĩ nhếch miệng cười, có chút vui sướng khi người gặp họa nói: "Cho nên, mời các em bé nỗ lực kiếm tiền đi nhé!"
Nói xong không chờ đồng quân sinh phản ứng nhảy lên xe, nhanh chóng rời đi nơi này, chỉ để lại đám quân sinh vẻ mặt mê mang.
Một lúc sau, các đồng quân sinh mới phản ứng lại việc mình đã bị người quân sĩ vô lương vứt bỏ, tiếng mắng vang lên khắp nơi, mắng đối phương đê tiện vô sỉ, cái gì cũng chưa dạy liền đi như vậy rồi.
Hàn Kế Quân làm lơ ầm ĩ bên người hỏi Lăng Lan: "Lão Đại, nên tìm hiểu về căn cứ điểm này trước hay đi săn thú trước?"
Lăng Lan nhàn nhạt nói: "Cứ điểm sẽ không chạy, chờ chúng ta trở về lại tìm hiểu cũng không muộn, chúng ta nên tranh thủ thời gian ra ngoài tìm hiểu một chút, nhân lúc trời sáng nhanh chóng hiểu rõ nơi này để khi trời tối có thể ra ngoài đi săn."
Quyết định của Lăng Lan được mọi người trong tiểu đội gia tán thành, phải nói, chỉ cần Lăng Lan quyết định, những người khác trong tiểu đội đều sẽ không có ý kiến gì, cho nên, năm người nhanh chóng mang hành lý lên vai, hướng vào trong rừng.
Nhìn tiểu đội Lăng Lan hành động, những đội ngũ khác thu liễm tức giận, cũng bắt đầu hành động, có chút tiểu đội lựa chọn tiến vào cứ điểm lâm thời để tìm hiểu một phen, có chút tiểu đội lại lựa chọn giống tiểu đội Lăng Lan tiến vào khu săn thú, chuẩn bị cho lần săn thú đầu tiên của bọn họ.
Lúc này, ở trên trời cách chỗ bọn Lăng Lan mấy km, một đội cơ giáp chiến đấu đang theo dõi nhóm đồng quân sinh đang bắt đầu tản ra, thực hành chương trình học, đội trưởng phân phó nói: "Mỗi người phụ trách một tiểu đội, đừng để cho bọn trẻ gặp nguy hiểm."
"Đã biết, đội trưởng!"
"M1702, lựa chọn tiểu đội một!"
"M1703, lựa chọn tiểu đội hai!"
"M1704, lựa chọn tiểu đội năm!"
"M1705, lựa chọn......"
Mà ở một phương hướng khác, trên một sườn núi cách mấy km, một đội ngũ cơ giáp hình thú cũng đang theo dõi.
"Các anh em, đã tìm tốt đối tượng của mình chưa?"
"Lão Đại, yên tâm, đều tìm được......"
"Đáng tiếc chẳng có loli nào cả, không có biện pháp đẩy ngã rồi..."
"Tiểu chính thái cũng giống nhau, lão già đáng khinh cậu biến sang một bên."
"Đừng nhìn tôi như vậy chứ, tình thương của cha trong tôi lại lên đây này...."
"Biến......" Một đám người huyên náo nháo nhào, nói chuyện tuỳ tiện không gì cấm kỵ, nhưng động tác trên tay lại thập phần tiêu chuẩn, thao tác cơ giáp hình thú nhẹ nhàng mà nhảy vào bên trong rừng rậm, lén lút đi theo, bảo vệ những đồng quân sinh bé nhỏ.
Tiểu đội Lăng Lan lấy Tề Long làm mũi tên, ở giữa là Hàn Kế Quân, hai sườn là Lạc Lãng cùng Lâm Trung Khanh, cuối cùng còn lại là Lăng Lan áp trận. Hàn Kế Quân thể thuật kém nhất, lúc còn chưa xác định được thực lực của mãnh thú ở nơi này, Lăng Lan không thể không bày ra đội hình để bảo vệ.
Một đường đội Lăng Lan đi thập phần bình tĩnh, không đụng tới mãnh thú gì, sau khi đi được ước chừng ba bốn trăm mét hướng rừng rậm thì ánh mắt Lăng Lan đột nhiên chợt lóe, đầu hơi hơi hướng bên trái, cô biết bên kia có mãnh thú đang đến gần.
Vài giây sau, Tề Long cũng có cảm ứng, cậu chạy nhanh mở miệng nhắc nhở nói: "Giống như có mãnh thú tới gần, mọi người chú ý."
Mọi người nghe vậy đều nắm chặt binh khí trong tay, cố gắng chú ý hướng phòng thủ của mình, ai cũng không biết mình sắp đụng tới mãnh thú cấp bậc gì, nó sẽ từ hướng nào lao ra.
Không qua bao lâu, ước chừng vài giây, trong lùm cỏ ở bụi cây bên trái, một bóng xám đột nhiên từ bên trong nhảy ra, mục tiêu mà nó lựa chọn công kích chính là người đứng ở gần nó nhất, Lạc Lãng.
Sớm có chuẩn bị, Lạc Lãng vung vũ khí trong tay về bóng xám đang lưu loát lao về phía mình, có lẽ Lạc Lãng phản kích quá mức nhanh nhạy khiến đối phương không kịp trở mình, liền dễ dàng bị đánh trúng.
Một tiếng ngao thê lương vang lên, một bóng xám trên không trung bị đánh bay ngược ra làm một động tác quay người rồi nhẹ nhàng đáp trên mặt đất. Một kích mạnh mẽ của Lạc Lãng không gây thương tổn gì cho nó.
Lúc này, mọi người mới chân chính thấy rõ ràng bộ dáng của nó, thân hình giống chó, có bộ lông màu trắng xám, đầu như con thỏ ở kiếp trước của Lăng Lan nhưng lại lớn hơn bốn năm lần, hơn nữa cái đuôi nó cũng không ngắn nhỏ, rất thon dài, trên đuôi không có lông mà được phủ kín bằng vảy, trong lúc vô tình vung đuôi còn có tiếng vang thanh thúy. Trên mặt đất, chỗ cái đuôi quét qua có thể thấy những đường cắt in xuống, chỉ nhìn như vậy cũng có thể thấy được cái đuôi kia có lực mạnh đến mức nào.
"Thỏ điện: mãnh thú cấp H
Phương thức tấn công: miệng, móng, đuôi.
Ưu điểm: tốc độ cực nhanh, cơ hồ làm người không thể phát hiện, da lông cứng, những lực bình thường không thể đánh bị thương.
Khuyết điểm: phương thức công kích đơn giản, sức chịu đựng cực.
Giá trị đổi: da lông: 10-100. Móng: Mỗi cái chân 20, đuôi: 100."
Lăng Lan trực tiếp đem tư liệu về thỏ điện nói ra, khả năng nhớ của cô rất tốt, gần như chỉ cần là những thứ gặp rồi thì khó quên, đương nhiên, cho dù cô quên thì cũng có bạn tiểu Tứ, người phụ trách ghi lại tư liệu, nhắc nhở cho cô.
Theo giọng nói của Lăng Lan, ánh mắt Tề Long càng thêm sáng ngời, đây đều là tiền a....
"Thoạt nhìn nó là con mồi thứ nhất của chúng ta." Lâm Trung Khanh cũng hưng phấn.
Thỏ điện, loại mãnh thú yếu nhất trong cấp H, giá trị của những bộ phận trên người nó tuy không nhiều, chỉ có ba thứ, nhưng săn nó lại rất dễ dàng, cũng rất có lợi. Không chỉ giúp người khác luyện tập mà còn có thể mang lại chút tiền, một công đôi chuyện.
"Nếu như vậy, Lâm Trung Khanh, con mồi này liền giao cho cậu." Lăng Lan nhàn nhạt địa đạo.
Trong tiểu đội, ưu điểm của Lâm Trung Khanh chính là nhanh nhẹn, tốc độ hơn người, nếu như đấu với loại thỏ điện này thì cực kỳ thích hợp, rất có thể lĩnh ngộ được gì.
Mục tiêu của chương trình săn thú không phải đơn thuần mà đem con mồi săn đến là được, mục đích của việc săn mồi này chính là tìm con mồi thích hợp với khả năng của mình nhất. Đây chính là bài học về săn thú đầu tiên có tên là biết người biết ta.

<< Trước <<>> Sau >>
Ủng hộ:

Truyện Hay Khác
Bất Diệt Truyền Thuyết
Siêu Quậy Trường K.w
Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi
Linh La Giới
Đấu La Đại Lục
Thà Đừng Gặp Gỡ
Thái Tử Phi Thất Sủng
Huyền Thiên
Hiền Thê Khó Làm
Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Ông Xã Quaí Quỷ, Xem Ai Sợ Ai
Thiếu Gia Lạnh Lùng Và Tiểu Thư Siêu Quậy Đáng Yêu
Ta Là Chính Thê Của Chàng
Bắc Tống Phong Lưu
Phượng Ẩn Thiên Hạ
Mới Nhất Đọc Nhiều Ngôn Tình Truyện Teen Xuyên Không Trọng Sinh Kiếm Hiệp Tiên Hiệp Sắc Hiệp Lịch Sử Quân Sự Đô Thị Võng Du Dị Giới Dị Năng Khoa Huyễn Huyền Huyễn Trinh Thám Truyện Ma Đam Mỹ Nữ Cường Nữ Phụ Bách Hợp Tiểu Thuyết Mới Nhất Truyện Tranh
Về đầu trang
© 2015 sstruyen.com
Email: [email protected]
||||| Home Thể LoạiLọc TruyệnTools

Nhập tên truyện hoặc tác giả cần tìm ...
Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
<< Trước <<>> Sau >>
Đi nhanh :
142
/464 GO
Like ủng hộ :
Chương 142: Địch tập? Địch tập!
Tiểu đội Lăng Lan dưới sự an bài của cô, mỗi người đều được nếm thử việc săn thú một mình một lần, một tuần sau, khi Lăng Lan cảm thấy mọi người đã thích ứng được với việc săn thú, khả năng phối hợp đã vô cùng ăn ý thì cô quyết định không đi theo nữa.
Lăng Lan sở dĩ bỏ một tuần đi theo bọn họ hành động chủ yếu là vì bảo vệ bọn họ, cô sợ bọn họ gặp phải một vài tình huống nguy hiểm bất ngờ. Đương nhiên, không phải Lăng Lan không nghĩ một mình đi tìm mãnh thú cấp cao, bất quá Tiểu Tứ nói cho cô biết chung quanh đây đều có người được phái tới để bảo vệ bọn họ, từ trên không lẫn trên mặt đất, nên Lăng Lan chỉ có thể tiếc nuối mà nghỉ ngơi trong doanh địa lâm thời, bất quá theo thời gian, số lượng cơ giáp dần dần giảm bớt.
Nhưng dù sao cô vẫn còn có không gian học tập, cũng không lãng phí thời gian mà ưu sầu.
Bất quá hành động này của Lăng Lan làm nhóm cơ giáp sĩ bảo vệ cực kỳ bất mãn.
Tỷ như một ngày, Lăng Lan ở cửa căn cứ tiễn đám Tề Long rồi một người lảo đảo lắc lư mà trở lại phòng nằm xuống ngủ. Nhìn bộ dạng lười biếng không cầu tiến của cô khiến cho người giám sát an toàn của khu cứ điểm nổi giận
"Hừ, thằng nhóc TMD hỗn đản này lại không ra ngoài đi săn." Người phụ trách khu cứ điểm phẫn nộ nói với người đồng nghiệp ở bên cạnh.
Hiện tại, các cơ giáp sĩ không còn mỗi người giám sát một tiểu đội nữa, họ dùng rada theo dõi phạm vi để bảo hộ. Bất luận tiểu đội săn thú nào tiến vào khu vực mà mình phụ trách thì an toàn của tiểu đội đó do người đó phụ trách.
Mà người mới nói là cơ giáp sĩ phụ trách bảo vệ an toàn cho khu cứ điểm lâm thời, cho nên mỗi lần nhìn Lăng Lan một mình lưu lại cứ điểm mơ mơ màng màng thì tâm tình anh ta liền cực kỳ không tốt, cho rằng Lăng Lan cô phụ kỳ vọng của bọn họ.
"Chẳng lẽ điểm danh dự của đối phương còn không dùng hết sao?" Người đồng đội phụ trách theo dõi khu vực săn thú phụ cận một bên ứng phó hỏi, dù sao cũng có rất nhiều đứa trẻ ở thời khắc cuối cùng không có dũng khí đi săn thú.
"Nếu là như vậy, tôi cũng không tức giận, chờ thằng nhóc lâm vào tuyệt cảnh thì nó cũng ra thôi. Nhưng đáng chết điểm danh dự của nó cũng không hết, tiểu đội của nó không chút oán hận mà phụ trách nuôi dưỡng nó." Tiếng nói bất mãn của người phụ trách khu cứ điểm nặng nề vang lê, "Cho dù mỗi lần trở về mình đều đầy thương tích, nhưng những thành viên trong tiểu đội đó đều cười chia sẻ con mồi của mình cho nó để nó đổi điểm, tiếp tục lưu lại cứ điểm..."
Anh ta có chút hâm mộ lại có chút đau lòng. Vì một đồng đội không có chí tiến thủ như vậy, bọn nhỏ kia làm như vậy đáng giá sao?
"A! Xem ra quan hệ đối nhân xử thế của thằng nhóc kia cũng không tồi." Có thể làm đồng đội cam tâm tình nguyện nuôi mình cũng là một loại bản lĩnh. Mấy cơ giáp sĩ khác nhịn không được kinh ngạc cảm thán lên.
"Chẳng lẽ bối cảnh của nó rất thâm hậu?" Đương nhiên cũng có người nghĩ tới điểm này, có phải bởi vì bị đe dọa cho nên mới không dám không nuôi dưỡng hay không?
"Tớ đã hỏi qua đội trưởng, đội trưởng nói thằng nhóc đó không có bối cảnh gì, chỉ là cha nó sớm mất trong cuộc chiến với đế quốc Nhật Mộ." Anh ta cũng đã nghĩ tới điều này từ sớm, nhưng khi phát hiện bối cảnh của thằng nhóc này hoàn toàn bình thường thì anh thật sự không hiểu nổi, bối cảnh của nó thậm chí còn bình thường hơn cả bối cảnh của Tề Long Lạc Lãng.
"Có lẽ những đứa trẻ kia thương hại hoàn cảnh gia đình liệt sĩ của nó, muốn chiếu cố một chút cũng bình thường." Có người khuyên nói.
"Muốn chiếu cố cũng không nên chiếu cố như vậy, bọn nhỏ tới đây là để đối mặt với máu, nếu không chịu nhìn thấy máu thì làm sao bọn trẻ trưởng thành được? Chẳng lẽ bọn nhỏ không biết làm vậy là hại nó?" Cơ giáp sĩ phụ trách khu cứ điểm có chút tiếc hận rèn sắt không thành thép.
"Cậu nhọc lòng cái gì, chính nó đều không nghĩ biến cường thì có thể như thế nào......" Đối phương lời còn chưa dứt thì đột nhiên "a" một tiếng, kinh nghi hỏi: "Các cậu xem mặt trên đó là thứ gì?" Lúc nãy anh ta vừa mới quay rada màn hình để nói chuyện thì nhìn thấy một tia sáng lóe lên, anh nhanh chóng kéo lớn hình ảnh. Lúc này, vô số chấm sáng xuất hiện trên màn hình rada khiến anh ta nhịn không được phát ra tiếng kinh hô.
Tất cả mọi cơ giáp ở trên không trung đồng thời thay đổi vị trí theo dõi và phóng to màn hình, bọn họ phát hiện trên tầng khí quyển có vô số điểm sáng đang đáp xuống.
"Đây là có chuyện gì? Vì sao tháp chỉ huy doanh địa không có thông báo?"
"Chẳng lẽ là địch tập?"
"Không thể nào......"
Trong lúc những cơ giáp sĩ trên không đang mờ mịt thì Lăng Lan đang luyện tập trong không gian học liền cảm nhận vô số thông báo kêu gọi từ bên ngoài. Cô quyết đoán gián đoạn luyện tập, trở về đại sảnh liền nhìn thấy vẻ mặt nôn nóng của tiểu Tứ: "Lão Đại, tôi vừa mới dùng rada quét vũ trụ thì phát hiện có rất nhiều thứ không xác định là gì đang đi vào tầng khí quyển của tinh cầu này."
Lăng Lan sắc mặt biến đổi, nhanh chóng trở lại hiện thực, từ trên giường nhảy xuống xông ra ngoài.
Đứng trên quảng trường của tháp cứ điểm lâm thời, cô ngẩng đầu nhìn lên không, mơ hồ có thể nhìn thấy vô số điểm lập lòe trên trời cao.
"Tiểu Tứ, phân tích hình ảnh của một điểm sáng, kéo khoảng cách, phóng đại hình ảnh ở mức tối đa."
Trước mắt Lăng Lan đột nhiên xuất hiện cận cảnh của điểm sáng, nó là một vật thể kim loại to hình trứng, bên ngoài có một lớp sáng loáng, nhìn không ra là thứ gì. Tốc độ lao xuống của nó nhanh vô cùng, gần như bị lực hút của hành tinh này kéo xuống.
Lăng Lan nhíu mày, đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội hô: "Tiểu Tứ, có thể xem xét vật thể ngoài không gian hay không?"
"Như vậy phải xâm nhập vào rada chủ, lão Đại chờ vài giây......" Tiểu Tứ nói xong liền rời đi, Lăng Lan âm thầm đếm, lúc đếm tới 9 thì hình ảnh trước mắt cô đột nhiên chuyển tới ngoài không gian.
Ngoài không gian cái gì đều không có, một mảnh yên lặng, tựa hồ vật thể bay không xác định vừa nãy chưa từng xuất hiện.
"Có thể đối phương vận dụng hệ thống ẩn thân, tránh né khả năng phát hiện vật thể lạ của radar cho nên không bị phát hiện." Tiểu Tứ giải thích nói, "Để tiểu Tứ thử thay đổi một chút hệ thống tìm kiếm của radar bọn họ ......" Cái gọi là hệ thống ẩn thân không phải thật sự ẩn thân, nó chỉ giúp cho đối phương xuyên qua hệ thống phát hiện vật thể lạ của rada tiến hành lẩn tránh mà thôi, sửa đổi hệ thống một chút liền có thể giải quyết vấn đề này.
Tiểu Tứ vừa dứt lời thì Lăng Lan liền nhìn thấy hai mẫu hạm khổng lồ xuất hiện giữa sao trời rộng mênh mông vô bờ. Lúc này, mẫu hạm đang không ngừng bắn ra những vật thể kim loại hình trứng. Xung quanh hai mẫu hạm là bốn tinh hạm đứng ở bốn góc để bảo vệ hai mẫu hại tại trung tâm.
"Tìm quốc ấn của bọn họ......"
Hình ảnh của tinh hạm bị thay đổi góc độ, một vòng tròn màu hồng bên sườn hạm phía sau đuôi đập vào mí mắt của Lăng Lan...
"Đế quốc Nhật Mộ......" ánh mắt Lăng Lan đột nhiên co rụt lại, trong lòng cảm thấy không ổn, vội nói, "Mau, đem hình ảnh này gửi về cho tháp chỉ huy..."
"Đã gửi." Tiểu tứ nháy mắt đem hình ảnh truyền lại cho tháp chỉ huy.
Ánh mắt Lăng Lan chứa đầy sát khí nhìn quốc ấn của đế quốc Nhật Mộ, đó chính là đầu sỏ gây nên cái chết của cha cô, cô nguyên bản cho rằng phải đợi đến lúc mình lớn lên mới có cơ hội báo thù, không nghĩ tới tại tinh cầu thần bí này lại có cơ hội làm việc đó.
Đương nhiên, Lăng Lan cũng rất rõ ràng, để đối phương tìm tới nơi này thì chỉ sợ bên trong liên bang cũng xuất hiện vấn đề, giống như cái chết của Lăng Tiêu, chỉ là không biết lần này bọn họ muốn đối phó với ai.
Sau khi hình ảnh được gởi tới tháp chỉ huy của doanh địa, tiếng còi cảnh báo nhanh chóng bị kéo vang..... Toàn bộ doanh địa bị tiếng còi báo là kinh động, tất cả những chiến sĩ đang nghỉ ngơi đột nhiên vọt ra, cần vũ khí của mình lao về nơi đặt cơ giáp.
Mà ở trên không, những cơ giáp đang theo dõi tầng khí quyển cũng đều nhận được tiếng cảnh báo từ tháp chỉ huy.
"Cảnh cáo, là địch tập......! Cảnh cáo, là địch tập!"
"Chuẩn bị chiến đấu!" Tiếng đội trưởng lạnh lẽo truyền qua kênh công cộng.
"Vâng!" Tất cả cơ giáp được võ trang vũ khí hạng nặng kinh nghi mà nhìn về phía những vật thể đang rơi xuống tinh cầu, chỉ chờ đội trưởng ra lệnh liền nhào lên.
Mà lúc này đây, những đồng quân sinh đang ở trong khu săn bắn cũng nhận được thông tin phải về doanh địa hoặc khu cứ điểm gần nhất ngay lập tức.
Khi đối phương rơi xuống một độ cao nhất định thì từ dưới mặt đất, những cơ giáp hình người và cơ giáp cơ cánh bắt đầu bay lên tấn công.
Mà bên ngoài vũ trụ, chỉ huy mẫu hàm sau khi phóng hết các quả trứng kim loại đang giám sát chặt chẽ màn hình nhìn thấy hình ảnh này thì lập tức phẫn nộ mà đập bàn nói: "Chết tiệt, vì sao bọn họ có thể phát hiện kế hoạch ẩn thân của chúng ta, là ai đã phản bội chúng ta?"
Nguyên bản bọn họ muốn đánh cho đối phương trở tay không kịp, nhưng không ngờ cục diện lại đổi chiều như vậy, trái tim ông ta đau đớn kịch liệt, những người tham gia trận đánh lén này đều là những cánh quân cơ giáp tinh anh kiệt xuất nhất của bọn họ, nếu lần này ngoài ý muốn ngã xuống thì đây tuyệt đối là tổn thất thảm trọng.
Người chỉ huy này đương nhiên không biết, thứ phát hiện ra bọn họ chính là tiểu Tứ vĩ đại, là thứ có trí tuệ tiến hóa hàng đầu ở tinh cầu Mộng Đa.
"Tấn công!" Mệnh lệnh từ tháp chỉ huy truyền ra, những cơ giáp không thể bay lên không trung đồng thời mở ra đại bác nhắm bắn, ngắm về phía những quả trứng không có người tấn công mà bắn, lần hỏa lực đầu tiên được bắn lên, rất nhiều quả trứng kim loại dưới sự tấn công mãnh liệt trực tiếp nổ mạnh, tiếp tục chịu lực hút của tinh cầu trực tiếp rớt xuống mặt đất vỡ tan, có thể chắc chắn người ở bên trong đó không chết cũng chỉ còn nữa mạng, không thể tiếp tục chiến đấu.
Nhìn những hình ảnh này được truyền tới màn hình, chỉ huy trận chiến lần này của đế quốc Nhật Mộ đau đớn kêu lên nhưng cũng chỉ có thể bó tay không có biện pháp đối phó, tình thế phát sinh quá đột ngột khiến ông ta không thể nghĩ ra cách gì để giải quyết.
"Trưởng quan, có nên cho bọn họ tách rời khỏi trứng trước không?" Tham mưu ở bên cạnh lau mồ hôi lạnh trên trán gấp gáp nhắc nhở. Nếu đã không có khả năng đánh lén thì mọi người chỉ có thể cường đánh thôi.
"Cậu nói chính xác, truyền lệnh đi xuống cho mọi người cưỡng chế phá kén mà ra." Người chỉ huy rốt cuộc bình tĩnh trở lại.
"Vâng!"
Mệnh lệnh đi xuống, vỏ ngoài của tất cả những quả trứng kim loại bỗng nhiên tách ra, những cơ giáp màu đen trên ngực có in hình vòng trong màu hồng rớt ra, bắt đầu phản công làm cho những cơ giáp của Liên Bang phẫn nộ rồi.
"Đáng giận, là cơ giáp!"
"Cơ giáp của đế quốc Nhật Mộ!"
"Hừ, giết chết bọn họ...... báo thù cho Lăng Tiêu thiếu tướng!" Trong những cơ giáp sĩ, không biết ai đã thốt lên câu này khiến sĩ khí của mọi người lại tăng lên.

<< Trước <<>> Sau >>
Ủng hộ:

Truyện Hay Khác
Bất Diệt Truyền Thuyết
Siêu Quậy Trường K.w
Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi
Linh La Giới
Đấu La Đại Lục
Thà Đừng Gặp Gỡ
Thái Tử Phi Thất Sủng
Huyền Thiên
Hiền Thê Khó Làm
Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Ông Xã Quaí Quỷ, Xem Ai Sợ Ai
Thiếu Gia Lạnh Lùng Và Tiểu Thư Siêu Quậy Đáng Yêu
Ta Là Chính Thê Của Chàng
Bắc Tống Phong Lưu
Phượng Ẩn Thiên Hạ
Mới Nhất Đọc Nhiều Ngôn Tình Truyện Teen Xuyên Không Trọng Sinh Kiếm Hiệp Tiên Hiệp Sắc Hiệp Lịch Sử Quân Sự Đô Thị Võng Du Dị Giới Dị Năng Khoa Huyễn Huyền Huyễn Trinh Thám Truyện Ma Đam Mỹ Nữ Cường Nữ Phụ Bách Hợp Tiểu Thuyết Mới Nhất Truyện Tranh
Về đầu trang
© 2015 sstruyen.com
Email: [email protected]
||||| Home Thể LoạiLọc TruyệnTools

Nhập tên truyện hoặc tác giả cần tìm ...
Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
<< Trước <<>> Sau >>
Đi nhanh :
143
/464 GO
Like ủng hộ :
Chương 143: Cuộc chiến cơ giáp: bắt đầu!
Việc Lăng Tiêu thiếu tướng chết dưới âm mưu của đế quốc Nhật Mộ là điều đáng tiếc nhất trong lòng tất cả các cơ giáp sĩ toàn Liên Bang. Bọn họ cũng từng muốn xông ra chiến trường báo thù rửa hận cho thần tượng của chính mình, đáng tiếc bọn họ đều là quân nhân, phải nghe theo an bài của quân bộ tới hành tinh này để khai hoang. Nhưng dù vậy, cừu hận trong lòng chưa từng biến mất. Hiện nay, nhìn thấy kẻ thù đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, cơ hồ tinh thần của các cơ giáp sĩ đều đạt mức cao nhất.
Ở đây, mỗi người đều biết trận chiến sắp tới chính là một hồi tử chiến, không phải là ngươi chết thì chính là ta chết!
Lửa đạn trong tay các cơ giáp sĩ Liên Bang không cần mệnh lệnh đều điên cuồng bắn ra ngoài, một hồi đại chiến chính thức mở ra. Trên không trung, cơ giáp của Nhật Mộ cũng sẽ không thúc thủ mà nhận mệnh như vậy, cho dù nhất thời không thể khống chế cơ giáp tránh kịp làn đạn thì vào thời khắc cuối cùng họ cũng không quên nhấc họng súng phản kích.
Mùi thuốc súng tràn ngập toàn bộ chiến trường, mỗi một vòng công kích đều có rất nhiều cơ giáp bị phá hủy mà rơi xuống, có cơ giáp của Liên Bang, nhưng phần nhiều vẫn là cơ giáp của Nhật Mộ.
Những cơ giáp bốc khói cuồn cuộn, lửa cháy sáng một vùng trực tiếp từ trên không rơi xuống, nện mạnh lên mặt đất. Cho dù ở khoảng cách rất xa nhưng Lăng Lan vẫn có thể cảm giác được chấn động kịch liệt trên mặt đất từ nơi đó truyền tới, có chút đứng không vững.
Những cơ giáp rơi xuống mặt đất còn nổ thêm hai, ba lần nữa, những mảnh cơ giáp văng ra tứ phía, những tia lửa văng ra xung quanh, sức ảnh hưởng của vụ nổ quá lớn khiến cho cây cối chung quanh bị bẻ gãy, thậm chí nhổ tận gốc. Càng có nhiều cây bị tia lửa bắn trúng bốc cháy dữ dội...
Khu rừng nguyên thủy nguyên bản yên tĩnh bỗng bị chiến hỏa quấy nhiễu trở thành một bãi chiến trường toàn ánh lửa và khói. Mãnh thú bên trong tựa hồ cảm giác được nguy cơ rất lớn, tập thể bắt đầu bạo động.
Số cơ giáp của Nhật Mộ càng ngày càng gần với mặt đất, lúc này, tại tháp chỉ huy doanh địa, một mệnh lệnh mới lại được truyền ra: "Hiện tại ra lệnh cho các chiến đội cơ giáp phi hành, toàn thể xuất động!"
Một đạo mệnh lệnh chứng minh trận chiến này đã tiến đến phần kịch liệt nhất, đánh giáp lá cà. Thần chiến thắng trong trận chiến này cân bằng cho hai bên, muốn biết kết cục của trận chiến chỉ có thể dựa vào thực lực của cơ giáp sĩ xem bên nào mạnh hơn.
Thế giới này nguyên bản chính là cường giả vi tôn, chỉ có thể mạnh hơn đối phương thì bạn mới có quyền tiếp tục được sống.
Nhận được mệnh lệnh, nhóm cơ giáp sĩ Liên Bang nhanh chóng điều khiển cơ giáp của mình lao về phía những cơ giáp chuẩn bị tiếp đất ở bên kia. Chỉ thấy ở trên không trung của tinh cầu, từng đôi cơ giáp màu trắng lam và màu đen đang quấn lấy nhau, bắt đầu chém giết.
Tại phòng chỉ huy của doanh địa, người chỉ huy nhìn tinh hạm ngoài không gian được màn hình ghi lại mà tức giận, trong lòng bạo nộ, ông liền đem ống nghe trong tay đập mạnh xuống đất, ngay lập tức nó đã bị chia năm xẻ bảy.
Ông phẫn nộ nói: "Đáng chết, nếu không phải bởi vì tinh hạm của chúng ở ngoài không gian, ta sao có thể cho đám cơ giáp đó nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất như vậy.... Bây giờ chỉ có thể dựa vào chiến đội cơ giáp."
Ở một bên, người quân nhân kỹ thuật khống chế microphone vừa lặng lẽ xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán vừa âm thầm may mắn chính mình phản ứng nhanh, lúc chỉ huy vừa vung tay lên muốn ném ống nghe thì liền đóng cửa tất cả công năng của microphone lại, may mắn không làm lỗ tai các chiến hữu chịu đau đớn, nếu không sức chiến đấu nhất định sẽ bị ảnh hưởng.
Nguyên lai, trong đại bản doanh của tinh cầu này có trang bị vũ khí phòng không, nhưng vì tinh hạm của đối phương lại nằm ngoài không gian nên người chỉ huy không dám làm ra phản kích. Đây chính là điều khiến người chỉ huy cực kỳ nghẹn khuất, cũng là nguyên nhân ông phẫn nộ vô cùng.
Ông (người chỉ huy) gần như có thể xác định những cơ giáp được thả xuống hành tinh này chỉ là mồi dụ để xác định vị trí hệ thống tên lửa phòng không của ông. Lúc biết đối phương là đế quốc Nhật Mộ, ông liền rõ ràng cho dù đối phương có tọa độ của tinh cầu này, thì bọn họ cũng chưa biết tỉ mỉ về vị trí của đại bản doanh.
Nếu đã biết chính xác vị trí của đại bản doanh thì đối phương tuyệt đối sẽ không cho cơ giáp xuống đánh lén trước mà trực tiếp cho mấy đầu tên lửa xuống khiến sở chỉ huy của ông trực tiếp "Bùm". Như vậy, không chỉ khiến các chiến sĩ Liên Bang không thể chống cự mà đối phương cũng có thể chiếm tinh cầu này dễ như lòng bàn tay.
Nếu như lúc đầu ông không phát hiện có tinh hạm của đối phương còn ở ngoài không gian thì rất có thể sẽ lệnh doanh địa phóng lửa đạn phòng không. Chỉ cần nghĩ tới như vậy thì ông liền biết kết quả cuối cùng là gì, đám người trong tinh hạm Nhật Mộ kia nhất định sẽ thừa cơ hội phát hiện được nơi ẩn thân của doanh địa rồi đem tất cả lửa đạn của tinh hạm trút xuống, hoàn toàn hủy diệt nơi này, làm cho thi cốt bọn họ không còn.
Chỉ cần nghĩ đến đây, người chỉ huy liền ẩn ẩn có cảm giác nghĩ mà sợ, còn may là ở giây phút cuối cùng có rada cấp chút lực, tìm được tinh hạm mẫu bị che dấu bên ngoài, cũng khiến ông nhanh chóng biết dụng tâm hiểm ác của đối phương, không hạ mệnh lệnh sai lầm.
Người chỉ huy thu liễm một chút tâm tình, quay đầu hỏi tham mưu trưởng bên người nói: "Đội cứu viện khi nào mới có thể đuổi tới?" Tuy rằng ông có thể qua được dụng tâm hiểm ác của đối phương nhưng tình thế bây giờ vẫn không thể lạc quan được.
"Hạm đội gần chúng ta nhất là của Lý Giai, hiện đang ở đang ở vùng biên giới, cho dù đạt tốc độ tối đa thì cũng phải mất mười tiếng nữa họ mới có thể đến được." Tham mưu trưởng nhanh chóng báo cáo.
"Trụ vững chờ cứu viện trong vòng mười tiếng sao?" Người chỉ huy nhíu mày, tính toán xem dựa vào khả năng của chiến đội cơ giáp hiện tại có thể duy trì đến mười tiếng hay không.
"Thủ trưởng, còn có một cái tin tức xấu muốn nói cho ông......" Tham mưu trưởng nhận được thông tin từ tham mưu khác đưa tới sắc mặt cũng trở nên khó coi, "Quân bộ vừa mới truyền tin đến, ở khu vực của hành tinh Sao Mai cũng đang có một hạm đội của Nhật Mộ tiến đến."
Người chỉ huy chạy nhanh đến trước màn hình, nhìn khoảng cách giữa hai nơi thì nhịn không được mắng một tiếng MD! Bởi vì thời gian mà Lý Giai tới cũng gần bằng thời gian mà tinh hạm của Nhật Mộ ở Sao Mai tới, như vậy đối phương cũng có cứu viện.
"Cậu lập tức liên hệ với quân bộ để cho bọn họ phái càng nhiều tinh hạm tới càng tốt, cho dù nhanh hay chậm chúng ta cũng sẽ cố gắng giữ vững!" Người chỉ huy nói xong một câu liền xoay người rời khỏi tháp chỉ huy, tham mưu trưởng ở một bên an bài mệnh lệnh nhìn thấy kinh hãi nói: "Thủ trưởng, ông muốn đi đâu?"
"Đi đâu? Đương nhiên là đi chiến đấu, chẳng lẽ muốn ông ngồi chờ ở chỗ này? Binh của ông còn đang anh dũng chiến đấu ngoài kia kìa." Nói rồi không chờ tham mưu trưởng khuyên can, người chỉ huy giận trừng mắt, rời khỏi khu chỉ huy, đi xuống đất.
Ông linh hoạt bước lên cơ giáp riêng của mình, khởi động cơ giáp rồi điều khiển nó lao về phía chiến trường. Ở phía sau, những cơ giáp thuộc đội cận vệ của ông cũng nhanh chóng lên cơ giáp theo ra ngoài... Nếu thủ trưởng mà bọn họ bảo vệ đã ra chiến trường, bọn họ đương nhiên không thể không ra theo.
"Trời ơi, người này, quá không có trách nhiệm!" Tham mưu trưởng nhìn chỉ huy đang lao về hướng chiến trường thì cực kỳ bất mãn mà trề môi rên. Bất quá anh ta cũng chỉ có thể kháng nghị bằng miệng mà thôi, sau đó lại tiếp tục công việc của mình.
"Chết tiệt! Đối phương vậy mà tự tin không dùng hệ thống phòng không. Chẳng lẽ bọn họ tin tưởng vào chiến đội cơ giáp của mình đến vậy sao? Các cậu nghĩ thế nào?" Ngoài không gian, người chỉ huy của tinh hạm mẫu đế quốc Nhật Mộ nhìn kế hoạch tưởng như hoàn mỹ của mình bỗng thất bại trong gang tất thì cực kỳ tức giận.
"Đội trưởng, trong nhóm các cơ giáp sĩ lần này chấp hành nhiệm vũ không kích có một cánh quân là vương bài cơ giáp, chỉ cần bọn họ thành công đáp xuống tinh cầu này thì những cơ giáp sĩ của đối phương tuyệt đối không phải là đối thủ của bọn họ." Người tham mưu bên cạnh nhanh chóng lên tiếng để chỉ huy của mình bớt lo lắng: "Bọn họ nhất định có thể hoàn thành hành động lần này!"
Kế hoạch này có rất nhiều phần, bọn họ cũng từng nghĩ đến tất cả các khả năng có thể xảy ra, vì vậy đã đưa thêm một đội vương bài cơ giáp vào, chỉ cần họ tiếp đất thành công, tìm được nơi chỉ huy của đối phương thì trực tiếp phá hủy không cần lệnh, như vậy đối phương không thể tiếp tục chỉ huy mà đội cơ giáp cũng không thể tiếp tục chống cự.
"U Tây! Hy vọng bọn họ không lầm cho đại đế quốc Nhật Mộ chúng ta mất mặt." Người chỉ huy lại lần nữa có cảm giác nắm chắc phần thắng.
Ở tinh cầu, giờ phút này, vô số tiếng lửa đạn nổ ầm vang, tại căn cứ điểm lâm thời, tiếng chuông cảnh báo cũng vang lên liên tục. Một số lính trực phòng không ngừng chạy khắp khu căn cứ để chỉ huy những nhân viên không thể chiến đấu tới phòng phòng thủ, nhân tiện tìm những đồng quân sinh vì hoảng sợ mà mắc kẹt ở chỗ nào.
"Chết tiệt, đừng có chạy loạn, nhanh trở về!" Một người lính đang làm nhiệm vụ tìm kiếm đồng quân sinh vô tình nhìn thấy Lăng Lan đang nhìn ngó xung quanh cửa ra vào thì nôn nóng mà hô lớn.
Đột nhiên, từ trên không, một quả đạn pháo không biết từ bên nào bắn tới, người binh lính nôn nóng mà nhào tới tính chặn lại cho Lăng Lan...... Nhưng, khi lao lên trước thì anh ta lại cảm thấy thân thể mình bị cái gì đó đụng vào, thay đổi phương hướng nghiêng người lăn qua một bên khác, rồi rơi xuống miệng cống thoát nước của doanh địa.
"Bùm!" Tiếng đạn pháo nổ mạnh từ bên cạnh vị trí của bọn họ, nhưng vì rơi xuống cống thoát nước nên cả hai đều không bị chút thương tổn nào. Người binh lính kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn thân thể nhỏ bé đang ngồi xổm trước mặt mình.
"Anh trai, cám ơn anh đã cứu em." Đứa trẻ có khuôn mặt shota nghiêm túc cảm ơn, trong mắt nhìn ra cảm kích vô cùng.
Người binh lính tuy cảm thấy kỳ quái vì sao mình có thể thay đổi phương hướng ngay giữa không trung, nhưng hai người chính là nhờ vậy mà được cứu trợ nên anh ta cũng chỉ có thể hoang mang mà sờ đầu nói: "Không có việc gì thì tốt! Không có việc gì thì tốt!"
Sau đó nghĩ tới cái gì liền nói: "Sao em không đi phòng phòng thủ?" Ngay từ đầu doanh địa đã thông báo cho nhóm đồng quân sinh ngay lập tức trở về phòng phòng thủ để trốn trận chiến này, bọn họ sợ rằng khi đối mặt với sự tàn khốc của trận huyết chiến, các đồng quân sinh sẽ sinh ra ám ảnh mà sau này không thể ra chiến trường.
"Em đang hướng đến đó ạ, nhưng vẫn còn đang tìm phương hướng và xác định tọa độ." Lăng Lan nói một lý do cực kỳ bình thường, đối mặt với sự kiện đột phát, ai cũng dễ dàng mất phương hướng khi bị hoảng loạn.
Người binh lính đã gặp qua n tình huống của đồng quân sinh vì thế liền chỉ vào một phương hướng nói: "Em theo hướng này mà chạy, sau đó nhìn số liệu tọa độ trên liên lạc khí, như vậy có thể tìm thấy phòng phòng thủ."
"Cám ơn anh trai, vậy em đi trước!" Lăng Lan cảm kích làm một nghi thức chào theo cách quân đội rồi nhanh chóng nhảy lên khỏi cống nước, rồi rất nhanh không còn thấy bóng dáng.
Người binh lính kéo lại mũ giáp của mình, thật cẩn thận mà cúi người bước về về phía trước, anh ta cần phải đi tới khu vực cần kiểm tra tiếp theo. Cứ như vậy, cẩn thận đi mấy chục mét thì anh ta bỗng nhiên phát hiện, thân thủ của đứa nhỏ vừa rồi còn nhanh hơn mình...

<< Trước <<>> Sau >>
Ủng hộ:

Truyện Hay Khác
Bất Diệt Truyền Thuyết
Siêu Quậy Trường K.w
Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi
Linh La Giới
Đấu La Đại Lục
Thà Đừng Gặp Gỡ
Thái Tử Phi Thất Sủng
Huyền Thiên
Hiền Thê Khó Làm
Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Ông Xã Quaí Quỷ, Xem Ai Sợ Ai
Thiếu Gia Lạnh Lùng Và Tiểu Thư Siêu Quậy Đáng Yêu
Ta Là Chính Thê Của Chàng
Bắc Tống Phong Lưu
Phượng Ẩn Thiên Hạ
Mới Nhất Đọc Nhiều Ngôn Tình Truyện Teen Xuyên Không Trọng Sinh Kiếm Hiệp Tiên Hiệp Sắc Hiệp Lịch Sử Quân Sự Đô Thị Võng Du Dị Giới Dị Năng Khoa Huyễn Huyền Huyễn Trinh Thám Truyện Ma Đam Mỹ Nữ Cường Nữ Phụ Bách Hợp Tiểu Thuyết Mới Nhất Truyện Tranh
Về đầu trang
© 2015 sstruyen.com
Email: [email protected]
||||| Home Thể LoạiLọc TruyệnTools

Nhập tên truyện hoặc tác giả cần tìm ...
Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
<< Trước <<>> Sau >>
Đi nhanh :
144
/464 GO
Like ủng hộ :
Chương 144: Cơ hội! Ra tay!
Lăng Lan cũng không lựa chọn đi căn phòng phòng thủ kia mà lặng lẽ ẩn núp ở một góc chết của cứ điểm, dưới sự trợ giúp của tiểu Tứ, rốt cuộc cô đã có thể liên lạc với Tề Long: "Tề Long, các cậu hiện tại đang ở đâu?"
"Lan lão Đại, cuối cùng cũng liên hệ được với cậu, chúng tớ hiện tại không trở về được." Tề Long cười khổ nói.
"Sao lại thế?" Lăng Lan cả kinh hỏi.
"Con đường mà bọn tớ dùng để trở về đã trở thành chiến trường." Tiếng chém giết kịch liệt từ bên kia truyền qua thiếu chút nữa át luôn cả tiếng của Tề Long.
"Đấu cơ giáp!" Lăng Lan vừa nghe thanh âm kia liền biết là cái gì.
"Đúng vậy, không ngừng...... Phanh! Phanh! Phanh!" Tiếng lửa đạn nổ mạnh ở phía bên Tề Long vang lên, "Lão Đại, chúng tớ phải nhanh chóng lùi sâu vào khu rừng, nếu không nhất định sẽ bị đao phong của bọn họ cắt thành mảnh nhỏ."
Trong liên lạc khí rất nhanh truyền ra tiếng thở dốc kịch liệt, xem ra, bọn Tề Long đang liều mạng chạy, ý đồ tránh thoát khỏi chiến trường khủng hoảng kia. Lúc này lòng Lăng Lan nóng như lửa đốt, thầm hận chính mình vì sao không có ở hiện trường.
"Không thể tiếp tục đi sâu vào rừng nữa, đó chính là khu vực của mãnh thú cấp f." Giọng nói của Hàn Kế Quân vang lên ở đầu bên kia của liên lạc khí.
"Các cậu đã tiến vào khu vực của mãnh thú cấp G sao?" trong lòng Lăng Lan cảm giác không ổn.
"Đúng vậy, chiến trường lan rộng quá nhanh, chúng tớ chỉ có thể tránh né, bất quá còn may, những mãnh thú cấp G đó cũng bị trận chiến này dọa." Giọng nói của Tề Long mang theo một tia may mắn, nếu không bọn họ cũng không thể chạy vào sâu như vậy.
"Đừng chạy nữa, những mãnh thú đó đã trở nên nguy hiểm hơn." Lăng Lan nôn nóng.
Tiếng chạy vội bên kia từ từ chậm lại rồi dừng hẳn, sau đó, giọng nói của Tề Long truyền đến, đương nhiên mang theo ý khó hiểu: "Lan lão Đại, cậu nói cái gì?"
"Chúng nó bị chiến hỏa bất ngờ bức cho cuồng hóa." Lăng Lan được tiểu Tứ nhắc nhở rằng những mãnh thú trong phạm vi theo dõi của nó đang có dấu hiệu cuồng hóa, hai mắt đỏ đậm.
"Có thể đi đường khác để vượt qua chiến trường không?" Lăng Lan lập tức lại hỏi.
"Không được, toàn bộ chiến trường đã lan ra toàn bộ khu vực của mãnh thú cấp G rồi, dù đi đường nào cũng phải đi qua khu vực của mãnh thú cấp F." Hàn Kế Quân trả lời. Cậu vẫn luôn chú ý tình huống của chiến trường, cũng rất rõ bây giờ chiến trường đã lan hết khu H tới khu G và có thể lan tới khu F. Cho nên nếu muốn thoát khỏi vòng chiến hỏa này thì bọn họ cần nhanh chóng vượt qua khu F.
Hàn Kế Quân cực kỳ bất đắc dĩ, dựa vào thực lực bây giờ của bọn họ, muốn đi qua khu vực cấp F tuyệt đối là cửu tử nhất sinh, so với việc đối mặt trực tiếp với cơ giáp cũng không ít nguy hiểm chiến trường lướt qua không nhiều ít khác nhau.
"Lão Đại, cậu cứ yên tâm, chúng tớ sẽ tùy cơ hành sự, bây giờ cần phải tìm một nơi để trốn trước đã. Lão Đại, cậu cũng mau chóng đi phòng phòng thủ đi." Tề Long nói quyết định của mấy người bọn họ cho Lăng Lan. Cậu biết, với tình huống bây giờ, cho dù thực lực của Lăng Lan có mạnh thế nào cũng không thể giúp được gì.
Nhất là lúc này, cuộc chiến với lực phá hoại cực mạnh của các cơ giáp, cho dù bọn họ có là những người xuất sắc nhất của học viện đồng quân thì cũng chỉ là những con kiến nhỏ mà thôi. Tề Long bọn họ cũng không hy vọng Lăng Lan gặp nguy hiểm, thậm chí có chút may mắn cô không theo chân bọn họ cùng nhau đi săn thú, không cần phải cùng nhau bị hãm ở chỗ này.
"Được rồi. Các cậu mau chóng tìm trốn đi, đúng rồi, luôn mở liên lạc khí, không chừng tớ sẽ liên hệ với các cậu." Lăng Lan phân phó xong liền trực tiếp cắt cuộc gọi.
Lăng Lan chau mày, cô rất rõ ở bên kia chiến trường, những cơ giáp sĩ của Liên Bang đang chiến đấu kia đã không còn rảnh để bận tâm đến những đồng quân sinh bọn họ, nói cách khác, đám Tề Long cuối cùng sống hay chết đều chỉ có thể dựa vào vận khí của bọn họ.
"Đáng chết! Nhất định phải nhanh chóng tìm ra bọn họ!" Lăng Lan ngay lập tức đưa ra quyết định, cô cũng không phải là người có thể bỏ mặc chiến hữu của mình.
Lăng Lan biết nếu chiến hỏa tiếp tục khuếch trương, bọn Tề Long nhất định sẽ bị đẩy vào khu vực của những mãnh thú cấp cao, hơn nữa tiểu Tứ còn luôn cảnh cáo những mãnh thú đó đang trong trạng thái bạo động cuồng hóa, như vậy sức chiến đấu của chúng tuyệt đối không giống như ở thời kỳ bình thường, như vậy không hề nghi ngờ bọn Tề Long dừng chân ở nơi đó càng lâu thì tình cảnh của bọn họ lại càng nguy hiểm.
Trong lòng có quyết định, Lăng Lan yên lặng vô thanh mà từ căn cứ điểm phi thân ra ngoài, một người lính đang ẩn nấp ở cửa căn cứ chỉ cảm thấy hoa mắt, tựa hồ nhìn thấy một bóng dáng xẹt qua chỉ còn lại tàn ảnh, anh ta nhìn hai bên trái phải, phát hiện không có một bóng người.
"Chẳng lẽ mình nhìn lầm rồi? Xem ra khói đặc chung quanh đã ảnh hưởng tới thị lực của mình rồi......" Anh lính chỉ có thể lý giải như vậy rồi nép bóng dáng hồi nãy ra sau đầu, không hề nghĩ nhiều nữa.
Lăng Lan nhanh chóng tiến vào khu vực của mãnh thú cấp H, giữa rừng cây và bóng tối chỉ có thể nhìn thấy những đóm lửa nhẹ nhàng nhảy múa đằng xa, cô liên tục đạp chân không do dự lao về phía trước. Xẹt qua giữa những cành cây, tốc độ cực nhanh chỉ lưu lại đường tàn ảnh giữa những cành cây, nhẹ nhàng đáp xuống đất để xác định phương hướng rồi lại lao đi tiếp mà không gây ra một tiếng động.
Đi được khoảng 2km thì Lăng Lan đột nhiên dừng lại, mày hơi hơi nhăn lại, nhưng rất nhanh, cô lại nhẹ nhàng nhảy lên, không tiếng động mà đứng ở dưới một cây đại thụ, ẩn núp vào bụi cỏ dưới tàn cây.
Thân ảnh Lăng Lan vừa biến mất thì cách đó không xa, trên không, hai cơ giáp to lớn đang va chạm kịch liệt rồi cùng mất khống chế rơi xuống.
Chúng nặng nề rơi xuống đất cách Lăng Lan 200m, chấn động thật mạnh tạo ra một cơn lốc lớn rồi nhanh chóng phá hủy những gốc cây chung quanh trong chớp mắt, sức tàn phá của nó chỉ dừng lại khi còn cách chỗ đứng của Lăng Lan khoảng 10m.
Lăng Lan đối với tình huống này cực kỳ vừa lòng, cô đã tính toán khoảng cách cần thiết nhất để không bị ảnh hưởng bởi trận chiến của hai cơ giáp đó. Thu liễm hơi thở, ghé sát người vào thân cây không bị sứt mẻ gì. Trong nháy mắt, Lăng Lan liền tiến vào trạng thái săn thú, lòng yên tĩnh như băng, hoàn mỹ mà hợp thể vào với toàn bộ hư cảnh xung quanh. Cho dù là Nhất hào đạo sư trong không gian thì trước khi Lăng Lan chủ động tấn công thì cũng không thể nào phát hiện ra Lăng Lan được.
Có lẽ hai cơ giáp đều bị đâm cháy nên không thể điều khiển cho nó đứng lên lần nữa, gần như đồng thời, cửa khoang của hai cơ giáp đồng thời bị mở ra, hai cơ giáp sĩ từ bên trong khoang thuyền đồng thời nhảy ra.
"Ping!" Tiếng vũ khí lạnh va vào nhau chứng minh hai cơ giáp sĩ đã giao thủ trong nháy mắt.
Hai người đồng thời bị lực đánh của đối phương bắn ngược lại, sau khi lui mấy bước mới có thể đứng vững lại, từng người cầm vũ khí trong tay nhìn đối thủ từ xa, chờ cơ hội tiếp theo.
Hai người đứng cách nhau chưa tới 10m, một bên mặc bộ đồng phục màu làm trắng với ngôi sao màu vàng lớn đính ở trước ngực, là quần áo chiến đấu của cơ giáp sĩ Liên Bang. Mà bên kia là áo quần chiến đấu cảu cơ giáp sĩ Nhật Mộ, giống màu của cơ giáp, màu đen như mực chỉ có duy nhất ở ngực có hình màu hồng bắt mắt.
Bộ đồ chiến đấu của hai người là loại liền thân, trên đầu còn mang theo mũ giáp bảo vệ. Đây chính là một bộ chiến phục tuyệt đối an toàn nhất thế giới. Những lưỡi dao sắc bén bình thường là không có biện pháp đâm thủng nó. Đương nhiên, vũ khí của những cơ giáp sĩ loại này đều là một thanh đao ngắn được làm từ loại kim loại đặc biệt. Tuy không thể trực tiếp đâm thủng chiến phục của đối phương, nhưng nếu ở cùng một vị trí mà có thể đâm trúng liên tục ba lần, thì có thể đâm thủng chiến phục và gây thương tổn cho đối phương.
Hai người giằng co vài giây, sau đó bóng dáng chợt lóe, cơ hồ đồng thời "động".
Ping! Ping! Ping!...... Hai phương áp sát vào nhau giáp lá cà, tiếng vũ khí va chạm liên tục cho thấy khả năng cách đấu của hai người là ngang nhau, bất quá, sau nhiều lần công kích không có hiệu quả, thể lực của cả hai đều bị tiêu hao gần hết, rất nhanh, hai người bắt đầu thở dốc trong khó khăn.
Bọn họ đã điều khiển cơ giáp đấu trên không trung gần nữa ngày, thể lực của cả hai cũng đều tiêu hao, mà cho đến bây giờ, tiến hành cách đấu thể thuật, không phải ngươi chết thì là ta chết, cho dù tinh thần và thể lực có tiêu hao không còn thì cũng phải xem ai là người còn đứng cuối cùng.
Lăng Lan kiên nhẫn chờ đợi rồi không tiếng động đem một nhành cây dài nhỏ như ngón tay kẹp bên giữa những khe hở của các ngón tay, bình tĩnh chờ đợi hai người kia lại công kích lần nữa.
Rốt cuộc hai người đồng thời giơ lưỡi dao sắc bén trong tay lên, lại một lần nữa nhanh chóng nhằm về phía đối phương......
Cơ hội tốt!
Lăng Lan tâm thần vừa động, ngón tay đột nhiên run lên, nhánh cây ở giữa ngón tay như mũi tên bắn thẳng đến chỗ cơ giáp sĩ của đế quốc Nhật Mộ.
Lăng Lan đương nhiên biết nhánh cây trong tay không thể đâm thủng chiến phục của đối phương, cho nên mục tiêu của cô là nhược điểm duy nhất của chiến phục -- cổ!
Tuy rằng mặt ngoài thoạt nhìn toàn thân cơ giáp sĩ đều bị chiến đấu phục che chắn hoàn toàn, nhưng trên thực tế, có đôi khi ở một góc độ nào đó sẽ lộ ra một chút chứ không hoàn toàn được che kín đầy đủ. Giống như khi ngẩng đầu lên, ở giữa mũ giáp và bộ chiến phục sẽ xuất hiện một khoảng trống nhỏ không được bảo vệ...
Mà lẫn trốn ở trong bụi cỏ dưới tàn cây, Lăng Lan đương nhiên có thể nhìn ra được khe hở nhỏ này. Trong khoảng thời gian này, Lăng Lan vẫn thờ ơ lạnh nhạt chính là vì có thể tìm được khả năng một kích giết chết đội phương, mà sự kiên nhẫn của cô đã được đền đáp, cơ hội mà cô chờ rốt cuộc cũng tới.
Nhành cây chỉ dao động chút ít gần như lặng yên, không tiếng động, có lẽ do tới quá nhanh hoặc cơ giáp sĩ của Nhật Mộ căn bản không nghĩ tới nơi này còn có một người săn thú lãnh khốc tồn tại cho nên toàn bộ sự tập trung của hắn chỉ đặt trên người của cơ giáp sĩ Liên Bang trước mặt, không phòng bị những tia sát khí khác.
Hắn chỉ cảm thấy ở cổ đột nhiên đau xót, nguyên bản muốn ngăn đòn tấn công của đối phương bỗng nhiên dừng lại.
Cho dù chỉ trong nháy mắt như thế nhưng hắn cũng bỏ lỡ cơ hội chắn đòn tốt nhất, tận mắt nhìn thấy ngực chính mình bị đao của đối phương nặng nề mà đâm trúng. Hắn giật mình, muốn nhanh chóng lui về phía sau né tránh nhưng một chuyện khủng bố hơn đã xảy ra, hắn không thể khống chế thân thể mình.
Chỉ là chớp mắt thời gian, nhưng hắn nhìn thấy mình bị đối phương đánh ba lần lên ngực, rồi nhìn thấy thanh dao của đối phương đâm xuyên vào ngực mình, máu tươi từ nơi đó phụt ra...
Đến tột cùng là có chuyện gì đang xảy ra? Rõ ràng thực lực của bọn họ tương đương nhau, ai cũng không thể làm gì được ai...... Vì sao vào thời điểm cuối cùng lại không thể khống chế chính thân thể của mình chứ??
Tên cơ giáp sĩ của đế quốc Nhật Mộ mang theo vẻ mặt không thể tin ngã xuống, đến chết hắn cũng không thể biết được mình đã chết như thế nào, làm hắn đến chết cũng chỉ có thể trở thành quỷ hồ đồ.
Đương nhiên, có thể tạo ra kết cục cuối cùng như vậy cũng là vì đòn tấn công Lăng Lan quá quái dị, vô thanh vô tức, quỷ dị vô cùng. Bởi vì nhành cây quá nhỏ cho nên khi bắn vào cổ đối phương, miệng vết thương chỉ chảy ra một chút máu, vì cậu, cơ giáp sĩ Nhật Mộ căn bản không phát hiện chính mình bị người ám toán.

<< Trước <<>> Sau >>
Ủng hộ:

Truyện Hay Khác
Bất Diệt Truyền Thuyết
Siêu Quậy Trường K.w
Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi
Linh La Giới
Đấu La Đại Lục
Thà Đừng Gặp Gỡ
Thái Tử Phi Thất Sủng
Huyền Thiên
Hiền Thê Khó Làm
Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Ông Xã Quaí Quỷ, Xem Ai Sợ Ai
Thiếu Gia Lạnh Lùng Và Tiểu Thư Siêu Quậy Đáng Yêu
Ta Là Chính Thê Của Chàng
Bắc Tống Phong Lưu
Phượng Ẩn Thiên Hạ
Mới Nhất Đọc Nhiều Ngôn Tình Truyện Teen Xuyên Không Trọng Sinh Kiếm Hiệp Tiên Hiệp Sắc Hiệp Lịch Sử Quân Sự Đô Thị Võng Du Dị Giới Dị Năng Khoa Huyễn Huyền Huyễn Trinh Thám Truyện Ma Đam Mỹ Nữ Cường Nữ Phụ Bách Hợp Tiểu Thuyết Mới Nhất Truyện Tranh
Về đầu trang
© 2015 sstruyen.com
Email: [email protected]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top