Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

phần 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 168: Nhiệm vụ thật sự đúng không?

"Cách chúng ta bao xa?" Một vị giáo viên hẳn là đội trưởng của nhóm nghe đội viên báo cáo thì nhíu mày hỏi.
"Không đến 1000 mét." Giáo viên điều tra trả lời.
"Tiểu Lại, cậu chú ý cảnh vật chung quanh, đừng để cho mặt giáo viên khác phát hiện ra tung tích chúng ta." Đội trưởng quyết đoán an bài.
"Vâng, đội trưởng!" Giáo viên điều tra tiểu Lại lĩnh mệnh.
Đội trưởng tay sau vung lên, liền nghe thấy mấy tiếng vèo vèo vèo, năm đạo bóng dáng trực tiếp từ nơi này biến mất.
Mà lúc này ở hướng nam, Lăng Lan đang chạy như điên, trong ý ý thức hải phân phó tiểu Tứ giúp cô tìm một nơi phù hợp để săn thú.
"Tiểu Tứ, chính là chỗ này sao?" Lăng Lan bỗng nhiên dừng bước chân, dò hỏi tiểu Tứ nói.
"Đúng vậy, trong phạm vi năm cây số chung quanh nơi này không có một học sinh nào của học viện đồng quân." Tuy rằng tiểu Tứ không biết vì sao Lăng Lan lại để ý sự sống của những đồng quân sinh trong học viện này như vậy, bất quá nếu lão Đại đã muốn thì làm một tiểu Đệ xứng chức, nó nhất định phải phụ trách giải quyết.
"Được, chúng ta ở đây chờ con mồi tới!" Nơi mà Lăng Lan lựa chọn để săn thú là khu rừng sâu nhất trong học viện, nơi này cách ký túc xa rất xa, người bình thường sẽ không lựa chọn tới loại địa phương âm u không thấy người này, trừ phi là có học sinh muốn trục lợi, trốn ở chỗ này qua 24 giờ đấu đại giới.
Lăng Lan ở trong rừng nhẹ nhàng mà nhảy lên mấy cái, liền lặng yên không tiếng động mà biến mất.
Không đến một phút đồng hồ, tiểu đội năm người giáo viên lúc nãy liền xuất hiện ở chỗ Lăng Lan vừa biến mất.
"Liền ở chỗ này, một phút đồng hồ trước, máy giám thị còn phát hiện bóng dáng của nó ở đây, sau khi tiến vào rừng thì tín hiệu từ đó biến mất." Tiểu Lại chỉ vào hướng Lăng Lan biến mất nói.
"Không biết được vị trí ẩn nấp chính xác sao?" Đội trưởng nhìn khu rừng tĩnh lặng không tiếng động hỏi lại lần nữa.
"Không có biện pháp tìm ra, chỗ này không có thiết bị giám sát, trừ phi vận dụng hệ thống vệ tinh do đầu não phụ trách thì mới được." Tiểu Lại tiếc nuối địa đạo, "Đáng tiếc, em còn không thể xâm nhập vào hệ thống đầu não của học viện đồng quân để đoạt quyền khống chế của nó, thật không thể coi thường cấp bậc của nó."
Đội trưởng nói: "Chẳng qua chỉ mới mất tích một phút đồng hồ, nó nhất định không thể chạy xa, chúng ta đuổi theo!" Nói xong liền là người đầu tiên tiến vào khu rừng, những đội viên khác cũng không chần chờ đi theo vào. Chỉ là giải quyết một đứa trẻ 13 tuổi thôi, bọn họ không có gì phải chần chờ, băn khoăn cả.
Mọi người bay nhanh được rồi một đoạn đường thì đội trưởng đột nhiên dừng bước chân, nhắm hai mắt nghiêm túc mà cảm ứng hoàn cảnh chung quanh.
"Hơi thở đối phương thế nhưng biến mất, nó là sao có thể làm như thế nhỉ?" Sắc mặt đội trưởng thật không tốt, nếu lúc này mà mục tiêu đào tẩu thì bọn họ trở về cũng không biết phải nói với cấp trên như thế nào. Phải biết rằng, cơ hội để có thể vô thanh vô tức giải quyết đối phương là cực kỳ thiếu. Cho nên, thủ lĩnh đã sớm hạ mệnh lệnh, thằng nhóc kia nhất định phải chết trong trận đấu đại giới này.
"Chẳng lẽ do chúng ta đuổi theo quá gần?" Một đội viên trong đó hỏi. Bọn họ tuyệt đối không tin một thằng nhóc 13 tuổi có thể có tốc độ nhanh hơn bọn họ.
"Đương nhiên không có khả năng!" Đội trưởng hừ lạnh một tiếng nói, hắn có thể nhận thấy động tĩnh của đối tượng khi nó tiến vào đây.
Bất quá hắn cũng tin tưởng, bằng bọn họ tốc độ, không có khả năng đuổi không kịp đối phương, khả năng lớn nhất chính là đối phương có một loại phương pháp che dấu kỳ diệu, tránh ở một bên làm hắn không thể phát hiện.
"Nó hẳn là ở gần đây! Chúng ta phân ra xem xét một chút, nghiêm túc mà tra, đừng bỏ qua bất kỳ chỗ nào khả nghi." Đội trưởng lập tức hạ quyết định, "Còn có, đừng quên chúng ta tới để làm gì......"
Đội trưởng mắt lạnh quét một vòng về phía đội viên: "Giết nó, đừng mềm lòng mà nương tay! Đó là nhiệm vụ của chúng ta!"
"Vâng, đội trưởng!" Bốn người lĩnh mệnh. Nguyên bản còn có chút thả lỏng tức khắc thu liễm. Bọn họ từng người lựa chọn một hướng rồi rời đi chậm rãi điều tra.
"Quả nhiên là bọn họ tới giết chúng ta......" Tiểu Tứ tẫn trách mà đem động tĩnh của năm người hiện ra ở trong đầu Lăng Lan.
"Ai nha, vì sao người kia có thể tìm ra vị trí của chúng ta chuẩn như vậy? Sắp tìm được chúng ta rồi!" Tiểu Tứ trong ý thức hải kinh ngạc nhảy dựng lên.
"Đừng có gấp!" Lăng Lan trấn an tiểu Tứ, cô nhìn chằm chằm người kia đang ngày càng tới gần, tạm thời gọi là giáo viên đi...... Cô cần tìm cơ hội để một kích giết chết đối phương.
Những người đó càng ngày càng tới gần thì Lăng Lan liền biết cô lại nghênh đón thêm một lần nguy cơ sau sự kiện ám sát năm sáu tuổi trước đây. Nhóm năm người này đều là những cao thủ cách đấu thuộc khí kình trung cấp hậu kỳ, đặc biệt là vị đội trưởng kia, đã đạt tới khí kình cao nhất đại viên mãn giống cô, chỉ chờ cơ hội để bước lên một bước, tiến vào tân lĩnh vực.
Đối phương càng ngày càng tới gần vị trí của mình thì tâm Lăng Lan lại càng thêm bình tĩnh, tim cô đập cực kỳ thong thả, giống như lâm vào trạng thái ngủ đông, cô nằm yên ở đó không nhúc nhích.
Một bước, hai bước, ba bước...... Đối phương đã đi tới trước người cô, thậm chí, đôi giày của đối phương gần như đã đạp trúng lên tay cô, nhưng cho dù như thế, tâm của Lăng Lan vẫn lạnh băng như cũ, trời sụp không kinh, không chút sứt mẻ.
Lúc lúc đối phương muốn bước thêm một bước nữa thì một bụi cỏ cách đó một thước bỗng giật giật, người đó xoay người trong nháy mắt, vẻ mặt đề phòng, chuẩn bị qua đi xem xét tình huống nơi đó, lúc này, Lăng Lan đột nhiên động!
Tay phải Lăng Lan cầm một vũi khí có hình dao, trong suốt nhưng sắc bén, lộ ra tia hàn khí, đó chính là thanh dao được ngưng kết từ băng duyên. Mọi người có phải đang thắc mắc vì sao tay phải của Lăng Lan đã bị gãy mà còn có thể sử dụng vũ khí hay không?
Thật ra, một quyền của Trương Kinh An lúc trước cũng không gây ảnh hưởng gì tới cánh tay phải của Lăng Lan, cô chỉ tỏ ra yếu thế để đối phương trúng kế mà thôi....
Bất quá vũ khí nơi tay phải cũng không phải là vũ khí duy nhất của cô, chân chính sát chiêu mà cô sử dụng chính là tinh thần đánh sâu.
Ở thời đại này, công kích tinh thần là lĩnh vực thuộc về các cao thủ cách đấu cao cấp, hoặc là chỉ có những người đạt từ vương bài sư sĩ trở lên mới có thể có được, ngoài ra chỉ có những người thức tỉnh thiên phú cũng loại như tinh thần biến dị hư năng lực, mới có thể dùng tinh thần để công kích.
Bất quá Lăng Lan là một kỳ ba, cô không thức tỉnh thiên phú thuộc loại công kích, nhưng lại bởi vì có không gian học tập dạy dỗ, cô dùng phương thức tự ngược để luyện ra loại sát chiêu này. Đây cũng là lý do Lăng Lan dám một mình săn năm vị giáo viên giả kia.
Trên thực tế, động tĩnh từ bụi cỏ kia chính là do Lăng Lan vận dụng tinh thần lực lặng yên khẽ động mà thực hiện. Không hề nghi ngờ, lúc này đây, kế hoạch của Lăng Lan được thiết kế vô cùng tốt, tất cả phản ứng của đối phương đều nằm trong kế hoạch của cô.
Một tinh thần lực hung ác đánh sâu vào làm đầu đối phương bỗng nhiên bị một cổ lực lượng va chạm, vừa mới bước vào khí kình sơ cấp Trương Kinh An không hề phản kháng mà hôn mê, nhưng người trước mắt đã tới khí kình trung cấp nên chỉ bị chấn cho hôn mê 2 giây liền thanh tỉnh lại.
Nhưng chỉ trong 2 giây này cũng đủ để Lăng Lan giết đối phương mấy lần, băng duyên tạo ra thanh dao cắm chuẩn xác vafp vị trí tim của đối phương, Lăng Lan một chiêu đắc thủ cũng không chần chờ, nháy mắt lùi lại đi ra ngoài, không xem đối phương thế nào liền trực tiếp bỏ chạy!
Một kích vừa rồi của cô đã tiết ra sát khí, chỉ cần cô hơi làm dừng lại, liền sẽ bị bốn người khác vây quanh, lúc ấy, cô liền dữ nhiều lành ít.
Lăng Lan vừa rời đi thì thanh dao trên ngực đối phương đột nhiên vỡ vụn, hóa thành vô số điểm trong suốt rồi nháy mắt biến mất trong không khí, không có băng duyên của Lăng Lan thêm vào, dao băng là không thể tiếp tục duy trì hình thái. Đây cũng là nguyên nhân Lăng Lan lựa chọn dùng băng duyên để hóa thành vũ khí, để đến cuối cùng cũng không ai biết vũ khí giết người là gì.
"Tiểu Lại!" Đội trưởn vừa tới thì kinh hô một tiếng, hóa ra người đầu tiên bị Lăng Lan giết chính là người thức tỉnh thiên phú xâm nhập hệ thống theo dõi kia. Bởi vì thiên phú thức tỉnh thuộc về hệ tinh thần cho nên vừa rồi khi bị tinh thần của Lăng Lan đánh sâu vào, người đó có năng lực chống cự mạnh hơn, nhưng dù vậy cũng không thoát được sức mạnh của cô, cuối cùng vẫn bị giết.
Tiểu Lại hoảng sợ mà đè ngực đang phun ra máu tươi, trong miệng nói: "Em không muốn chết, đội trưởng. Em không muốn chết......" Nguyên bản cho rằng đây là một nhiệm vụ cực kỳ nhẹ nhàng, chỉ là giết một đứa trẻ 13 tuổi thôi, mà bọn họ đều là những phần tử tinh anh......
"Tiểu Lại, kiên trì một chút!" Đội trưởng lấy thuốc ra rót cho đội viên dù chính hắn cũng biết đây chỉ là vô dụng, trừ phi trong vòng ba phút được bổ sung máu để duy trì lượng máu thấp nhất, sau đó trong vòng 2 tiếng đồng hồ thay được trái tim mới thì mới có thể có cơ hội sống.
Nhưng hiện tại, bọn họ đang ở học viện đồng quân trung tâm, mà bọn họ là những sát thủ giả dạng giáo viên để tiến vào ám sát học sinh, bọn họ không thể thỉnh cầu cấp cứu hay cứu viện. Nói cách khác, hắn căn bản không có biện pháp đem tiểu Lại về địa bàn của mình trong vòng 3 phút.
Tránh ở một bên, Lăng Lan hung hăng mà cắn bàn tay mình, hy vọng đau đớn có thể làm giảm cảm giác khó chịu trong lòng. Việc giết người đối với cô không phải là chuyện mới, cô đã từng giết người trong những nhiệm vụ được giao từ không gian học tập-nhưng cô biết đó chỉ là những số liệu, hay cô cũng đã từng giết rất kẻ địch trong trận chiến tại tinh cầu Ma Thú- nhưng đó là kẻ thù, còn người này...
Anh ta rất có thể là một người quân nhân, một người không biết chân tướng gì mà chỉ đơn thuần là tiếp nhận nhiệm vụ, thực hiện nghĩa vụ của một người quân nhân...
Nhưng cô không thể vì vậy mà nương tay, cô không thể chết, cũng tuyệt đối không chết, cô đã từng thề, kiếp này, cô muốn an an ổn ổn mà tồn tại, tự do tự tại mà sống, bất luận kẻ nào muốn quấy nhiễu đến mục tiêu này thì dù có hóa thành ma quỷ cô cũng bất chấp....
"Đội trưởng! Nhiệm vụ này thật sự đúng sao?" Tiểu Lại mở to đôi mắt nghi vấn nhìn đội trưởng rồi trút hơi thở cuối cùng.
"Tiểu Lại!" Đội trưởng thấp giọng hô, nước mắt từ khóe không tiếng động mà chảy xuống, giống như Tiểu Lại nói, nhiệm vụ này thật sự đúng sao? Vì sao muốn giết một đứa trẻ mới chỉ 13 tuổi? Chẳng lẽ bởi vì cha phản bội, cho nên con cũng sẽ phản bội sao? Vì sao nhất định phải phòng hậu hoạn chưa xảy ra chứ?
Đội trưởng chậm rãi vuốt mắt cho tiểu Lại, khi ngẩng đầu một lần nữa, ánh mắt tràn ngập lãnh lệ: "Tiểu Lại, đến bây giờ cậu còn không rõ sao, chúng ta căn bản không cần biết cái gì gọi là đúng sai, tiến vào tổ chức, nhiệm vụ chính là số 1! Yên tâm, tôi sẽ giết nó báo thù cho cậu, máu của đồng đội sẽ không chảy một cách vô ích." Sát khi từ đội trưởng trở nên nồng đậm, hơi thở dần dần không xong, thậm chí ẩn ẩn có khả năng bạo động.

<
Chương 169: Ma quỷ?
Nhìn thấy tình cảnh này, tâm thần Lăng Lan vừa động, vị đội trưởng này hơi thở hỗn loạn, mất đi bình tĩnh dĩ vãng, tuyệt đối là cơ hội ám sát tốt, Lăng Lan vừa định vận chuyển sức mạnh thì ba người từ ba hướng khác nhau bay tới.
"Đội trưởng!" một đội viên trong đó hô.
Mà một đội viên khác nhìn thấy tiểu Lại đã nhiễm đầy máu trong lòng đội trưởng thì nhịn không được bi thiết kêu một tiếng: "Tiểu Lại!"
Tránh ở một bên, Lăng Lan trong lòng âm thầm tiếc hận, nếu ba người kia tới trễ năm giây thì cô liền có cơ hội xuống tay. Lăng Lan cũng là người nhanh chóng quyết định, nhìn thấy nơi này đã không có khả năng đánh lén thì lại lần nữa thu liễm đi hơi thở, như vật chết ẩn núp xuống dưới.
Đội trưởng cố nén trong lòng bi phẫn, cắn răng nói: "Tiểu Lại bị đối phương đánh lén đắc thủ, hy sinh! Đối phương tinh thông ẩn nấp và ám sát, các cậu phải cẩn thận." Hỗn loạn chỉ có lúc nhất thời, lúc này hắn đã khôi phục bình tĩnh, lập tức suy đoán ra đại khái vị trí của Lăng Lan, "Nó hẳn là cách chỗ này không xa, lúc tôi cảm giác được sát khí chạy tới hiện trường thì chỉ có ba giây ngắn ngủn, nó không cơ hội bỏ chạy quá xa."
Đội trưởng tin tưởng, tuy rằng hắn bởi vì Tiểu Lại hy sinh mà tâm thần hỗn loạn, nhưng vẫn không mất đi cảm giác nên có, nếu lúc ấy Lăng Lan còn lựa chọn chạy trốn thì hắn nhất định có thể nhận thấy được động tĩnh. Nhưng từ lúc hắn đi vào hiện trường thì chung quanh một mảnh tĩnh lặng, vậy tỏ vẻ đối phương lựa chọn ẩn núp gần đây.
Có lẽ, nó liền ở bên người bọn họ, chờ đợi cơ hội một kích tất sát.
"Hiện tại bắt đầu lại, các cậu ba người một tổ, lúc tìm kiếm không được cách nhau quá xa, tốt nhất có thể canh gác lẫn nhau." Đội trưởng biết ba cái đội viên của hắn và Tiểu Lại có thực lực bằng nhau, một khi lạc đơn liền rất nguy hiểm, cho nên hắn quyết định để cho ba người bọn họ cùng. Còn hắn...... Nếu là đối phương cho rằng hắn chỉ một mình một người mà dễ dàng xuống tay thì hắn sẽ làm cho đứa nhóc đó biết, trước mặt của thực lực, bất luận là đánh lén hay ám sát tinh diệu cỡ nào cũng vô dụng.
"Vâng, đội trưởng!" Ba người biểu tình nghiêm túc lĩnh mệnh nói. Tiểu Lại tử vong làm cho bọn họ cảnh giác lên, bọn họ cũng không có tự tin như đội trưởng có thể tự tin tránh thoát đòn đánh lén vô thanh vô tức kia.
Lăng Lan nhìn bốn người phân thành hai đội hướng hai phương hướng mà đi thì cảm thấy vận khí hôm nay của cô vô cùng tốt. Đối phương lựa chọn 2 hướng kia trùng hợp không phải là chỗ này của cô. Đương nhiên đâychỉ là tạm thời, nếu hai hướng kia mà tra không ra thì bọn họ nhất định sẽ trở về lần nữa, nếu cô vẫn luôn ẩn núp ở chỗ này thì nhất định sẽ bị đối phương tìm ra.
Lăng Lan trong lòng suy nghĩ mấy vòng liền quyết định tìm cơ hội đuổi kịp ba người kia. Tuy rằng mặt ngoài có vẻ đuổi kịp người đội trưởng thì dễ dàng thành công hơn. Bất quá, trong lòng Lăng Lan lại tự nhiên cảm thấy trên người vị đội trưởng kia ẩn ẩn có loại nguy hiểm tồn tại, cũng vì phần cảm giác này mà cô lập tức từ bỏ ý tưởng đánh lén đội trưởng kia.
Đương nhiên, Lăng Lan muốn vô thanh vô tức mà đánh lén tiểu đội ba người kia cũng không dễ dàng, nhưng cô tin tưởng, chỉ cần kiên nhẫn tìm kiếm, chưa chắc sẽ không có một chút cơ hội.
Lúc này, một trận gió thổi qua, gió thổi làm lá cây lay động phát ra tiếng ồ ồ lên, bàn tay Lăng Lan nhẹ nhàng chống xuống, cả người như quỷ mị hướng chỗ tiểu đội ba người vừa rời khỏi mà bay đi....
Lúc tiếng gió giảm, Lăng Lan như lá cây nhẹ nhàng đáp xuống, lóe nhập nơi nào đó lặng yên ẩn nấp lần nữa ...... lực nhẫn nại của Lăng Lan rất mạnh. Liền tính ba người tiểu đội vẫn như cũ không thấy bóng dáng, nhưng một khi gió ngừng thì cô sẽ không hành động nữa, trừ phi có trận gió tiếp theo thôi cô mới tiếp tục hành động.
Đội trưởng đang ở một phương hướng khác cúi đầu tìm tòi, hắn vành tai theo tiếng gió mà chấn động, tuy rằng mặt không biểu tình gì nhưng trong mắt nghi hoặc lại chợt lóe ......
Hắn thế nhưng không nghe ra bất cứ cái gì dị trạng, trừ bỏ tiếng gió, những tiếng lá cây lay động, thì chỉ có tiếp đạp lá của những người thuộc đội kia. Chẳng lẽ hắn suy đoán sai lầm? Đối phương vẫn lựa chọn ẩn núp tại chỗ như cũ, không đuổi kịp đánh lén? Lại hoặc là đối phương đã theo kịp, chỉ là hắn không nghe được?
Đội trưởng biểu tình ngưng trọng, đúng lúc này, trong rừng cây dần dần xuất hiện một tia sương mù, sau đó chậm rãi trở nên nồng đậm, bóng dáng đội trưởng cứ như vậy biến mất trong làn sương dày.
Ba người tiểu đội kia khẩn trương nhớ lời đội trưởng phân phó, khoảng cách giữa bọn họ không cách nhau quá mười thước, không chỉ như thế, bọn họ còn duy trì hành động đặt một đồng đội trong tầm mắt. Đây là trận tam giác đặc biệt của quân đội Liên Bang, là một loại trận hình không có góc chết.
Lăng Lan liên tục sử dụng tiếng gió để che dấu dấu vết, lặng yên đuổi kịp tiểu đội ba người này. Bất quá, cô cũng không vui sướng mà ngược lại cau mày, bởi vì cô phát hiện, dưới đội hình như vậy thì cô căn bản không có cơ hội đánh lén.
Cần phải mau chóng phá cái trận hình này! Lăng Lan biết thời gian dành cho cô là không nhiều lắm, tiểu Tứ nguyên bản nhận nhiệm vụ theo dõi người đội trưởng kia vừa mới hoảng hốt báo không phát hiện ra nữa. Tuy rằng tiểu Tứ đã sử dụng nhiều loại vệ tinh để theo dõi vị trí mà đội trưởng biến mất nhưng vì sương mù quá dày, nên vệ tinh cũng mất đi tác dụng.
Lăng Lan phỏng chừng lớp sương mù dày đặc kia là năng lực thiên phú của đối phương, có lẽ giờ phút này đối phương đã quay lại rồi. Mà cô, không chỉ phải nhanh chóng tìm cơ hội giải quyết ba người trước mắt, còn phải cẩn thận tình huống phía sau, không thể để chuyện bọ ngựa bắt ve phát sinh, thảm kịch ở phía sau hoàng tước.
Một trận gió thổi qua, cây cối đều theo trận gió này mà nhẹ nhàng đong đưa, phát ra tiếng tí tách ồ lên, ba người từ lúc bắt đầu trông gà hoá cuốc, khẩn trương cẩn thận, đến bây giờ thì bình tĩnh hơn, chỉ dừng lại bước chân, theo bản năng lướt về phía phát ra tiếng động.
Lăng Lan thấy một màn như vậy, trong lòng không khỏi động......
Ba người phát hiện không có dị trạng gì thì mới tiếp tục tìm kiếm, không bao lâu, lại một trận gió thổi qua, vẫn như cũ, lá cây bụi cỏ phát ra tiếng lay động nho nhỏ, nhưng lúc này, một thứ gần như không nhìn thấy theo gió bay ra.
Lăng Lan thừa lúc cơn gió thổi qua thì ngón tay bắn ra một thanh băng châm cực nhỏ, mục tiêu của cô là người đội viên đứng gần mình nhất, lúc này, tầm mắt đối phương đang nhìn về phía phát ra tiếng động, mà phương hướng này cũng vừa vặn đem nới có năng lực phòng ngự yếu nhất-huyệt Thái Dương- hướng về phía Lăng Lan.
Từ khi con người sử dụng thuốc kích thích gien để con người tiến hóa thì sinh mệnh thân thể và năng lực của con người đã tăng lên rất nhiều so với ngàn năm trước của Lăng Lan. Cho nên, trừ bỏ não vực ở phần đầu, những chỗ khác liền không thuộc về phạm trù nhược điểm trí mạng.
Lăng Lan nếu nghĩ có thể dựa vào thanh băng châm nhỏ này mà có thể tạo ra vết thương chí mạng ở những bộ phận của đối phương thì gần như không có khả năng, nhưng chỉ cần trực tiếp bắn về phía não bộ, phá hủy não vực của đối phương mới có thể có khả năng đánh chết. Giống như khi Lăng Lan ám sát cơ giáp sĩ của đế quốc Nhật Mộ, từ dưới bắn một cây nhỏ ra làm não vực đối phương bị phá hủy mới khiến đối phương chết, nếu không, chỉ đơn thuần đánh vỡ yết hầu thì cũng không thể khiến đối phương tử vong được.
So sánh với tầng tầng phòng ngự của cơ giáp thì ba người trước mắt dễ giải quyết hơn nhiều, không có cái gì bảo vệ đầu, cơ hội Lăng Lan một kích giết đối phương nhiều hơn.
Băng châm của Lăng Lan thật sự quá mức nhỏ, hơn nữa cô lại lợi dụng tiếng gió, tới lặng yên không tiếng động, lúc băng châm còn cách đối phương không đến mười centimet thì sắc mặt đối phương đột nhiên biến đổi.
Trên người những cao thủ hàng khí kình trở lên đều có một dòng khí dùng để phòng ngự bao quanh người, vì thế, cho dù mượn tiếng gió để che dấu thế nào đi nữa thì một khi tiến vào dòng khí này của đối phương thì liền sẽ bị đối phương phát hiện. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lăng Lan lại ám sát người ở khoảng cách gần, dù sao ám khí đối với những người đang trong tình trạng toàn thân thì cũng không có hiệu quả quá tốt.
Người nọ vừa định nghiêng đầu né tránh thì Lăng Lan đã sớm chuẩn bị sẵn sàng tinh thần công kích ngay lập tức đến. Tinh thần công kích này cũng không mạnh giống như khi đối phó với Tiểu Lại, có thể làm người khác trực tiếp hôn mê, lần này cô sử dụng tinh thần ít hơn, chỉ khiến người kia chấn động đầu một chút, đầu nguyên bản muốn né tránh bổng nhiên bị mất khống chế mà ngừng lại.
Chỉ trong nháy mắt người nọ liền tỉnh táo lại, nhưng đã bị chấn động mất một giây, tới khi nhớ ra mình muốn làm gì thì đã quá muộn!
Băng châm lặng yên không tiếng động mà đâm vào đại dương huyệt đối phương, không hề dấu vết, chỉ là ở nơi đó có một điểm đỏ nhỏ vô cùng cùng với gương mặt hoảng sợ trước khi chết của đối phương.
Hai người khác căn bản không biết bên này phát sinh chuyện gì, bọn họ tiếp tục dựa theo trận hình tam giác đi tìm kiếm về phía trước, đi chưa được mấy bước họ liền phát hiện một người đội viên còn lại thế nhưng không đuổi kịp......
Trong đó một cái đội viên hồ nghi mà dừng lại bước chân hô: "Tiểu Lâm, cậu phát hiện cái gì? Vì sao không đi tiếp?"
Tiểu Lâm vẫn như cũ đứng ở nơi đó bất động, chỉ là nhìn chằm chằm một chỗ, tựa hồ phát hiện cái gì.
Hai người hai mặt nhìn nhau, ánh mắt ý bảo cùng nhau qua đi nhìn xem. Bọn họ cẩn thận đi qua, một người trong đó đi đến bên người Tiểu Lâm, đẩy đẩy bờ vai của đối phương nói: "Này, hỏi cậu sao không đi tiếp đó?"
Không nghĩ tới chỉ mới đụng nhẹ như vậy, cả người tiểu Lâm liền gục về phía trước, hai người hoảng sợ, một người khẩn trương phòng ngự, một người nhanh chóng chạy lên kiểm tra, thấy cả người Tiểu Lâm đã không còn hơi thở......
"A...... Tên đáng chết, mày ra đây cho tao, đánh lén thì tính là anh hùng gì, có gan thì cùng đấu với ông đây ......" Người nọ đột nhiên nhảy dựng lên, cảm xúc kích động mà hướng khu rừng u ám xung quanh hô. Hắn bị cái chết vô thanh vô tức của tiểu Lâm dọa rồi.
"Tiểu Trùng, bình tĩnh!" Một người đội viên khác khẩn trương hô to, vẻ mặt cũng cảnh giác mà nhìn về phía khắp nơi. Bốn phía một mảnh vắng lặng, căn bản không có người nào ......
"Đội trưởng! Đội trưởng!" Cảm xúc kích động, đội viên đột nhiên hô to, hy vọng đội trưởng chạy tới tìm ra nguyên nhân cái chết của Tiểu Lâm.
Nhưng câu trả lời của hắn chỉ là một mảnh tĩnh mịch, bóng dáng của đội trưởng cũng không xuất hiện. Đội viên cảm xúc kích động dần dần bình tĩnh xuống, nhưng sắc mặt của hắn cũng càng ngày càng tái nhợt, hắn không tự chủ được mà nghĩ: Chẳng lẽ đội trưởng của bọn họ cũng bị vô thanh vô tức mà giết chết sao?
Hắn đột nhiên lắc đầu, không, đội trưởng mạnh như vậy, tuyệt đối sẽ không bị một đứa trẻ 13 tuổi xử lý...... Chỉ là, nó thật sự chỉ là một đứa trẻ 13 tuổi thôi sao? Hoặc là, người xuống tay không phải là đứa trẻ kia mà là ma quỷ?
Hắn nhớ tới ngực Tiểu Lại bị một vũ khí không biết tên đâm thủng một lỗ lớn, rồi lại nhìn Tiểu Lâm nằm trên mặt đất, toàn thân không có bất luận vết thương gì, chỉ có vẻ mặt hoảng sợ, tựa hồ ở trước khi chết nhìn thấy thứ gì đáng sợ ......

<



Chương 170: Phân tâm nhị trọng kíp nổ thuật!

"Tiểu Phi, vừa rồi rõ ràng không có ai, nhưng Tiểu Lâm bị chết, thậm chí còn lưu lại diện mạo này, như vậy đối thủ của chúng ta căn bản không phải người ......" Tuy rằng khoa học kỹ thuật đã thuyết minh trên thế giới này không có linh hồn, nhưng cái chết quỷ dị của Tiểu Lâm vẫn làm Tiểu Trùng luống cuống, "Hiện tại đội trưởng cũng không thấy, nhất định cũng chết dưới tay tên ma quỷ kia, nếu chúng ta tiếp tục ở lại đây thì cũng nhất định sẽ chết." Cho dù dũng cảm tới mức nào thì khi đối mặt với trường hợp quỷ dị này cũng sẽ bị khiếp đảm.
"Bang!" một tiếng, Tiểu Phi tàn nhẫn trực tiếp tát lên mặt Tiểu Trùng, vẻ mặt Tiểu Trùng có chút hoảng loạn, hơn thế còn có chút mê mang và vô thố.
"Cậu TMD bình tĩnh lại cho tôi." Tiểu Phi quát lên, "Đội trưởng nói đối phương tinh thông ẩn nấp và ám sát, có chút thủ đoạn có lẽ chúng ta căn bản không thể lý giải, nhưng điều đó không có nghĩa đối phương thật sự vô địch."
"Hơn nữa, tôi không tin đội trưởng thật sự bị xử lý." Tiểu Phi rất rõ ràng thực lực của đội trưởng, nếu đội trường cũng không có biện pháp chống lại thì bọn họ cũng không có cơ hội rời đi nơi nà. Hắn nói cho chính mình cần phải bình tĩnh, một khi hai người bọn họ đều lâm vào hoảng loạn, như vậy thật sự cách cái chết không xa.
Tiểu Phi kiên định bình tĩnh nói rốt cuộc làm Tiểu Trùng bớt mấy phần hoảng loạn, ánh mắt khôi phục lại vẻ tinh tưởng ban đầu, vừa định nói cái gì đó, thì đột nhiên nhìn thấy sau lưng Tiểu Phi, một lùm cỏ bên cạnh thân cây đột nhiêu vỡ ra, vô số lá cây bị rách bươm bắn về phía sau lưng Tiểu Phi.
"Cẩn thận!" Vẻ hoảng loạn vừa rồi của Tiểu Trùng nháy mắt biến mất, trong mắt hắn lãnh mang thoáng hiện, tay trái nhẹ nhàng mà đem Tiểu Phi đẩy qua một bên, hai tay nâng lên đánh về phía đám cỏ kia, một cổ khí kình vô hình bùng nổ, đám cỏ nguyên bản bay vụt mà đến nháy mắt bị bắn ngược lại.
"Phanh!" Một tiếng trầm vang, hai cổ lực lượng vô hình chạm vào nhau, Tiểu Trùng thân thể chấn động. Chỉ cảm thấy ngực khí huyết cuồn cuộn...... Hắn bình tĩnh mà vận chuyển ám kình trong cơ thể, lại lần nữa đem lực lượng tụ đến bàn tay, hướng cổ lực kia đánh tới lần nữa ......
Một đạo khí kình thêm vào rốt cuộc áp đảo cổ vô hình kia, bị đám cỏ trực tiếp bắn trả, thân cây cũng bị chấn động ngay lập tức.
Ở một hướng ngược lại nơi Lăng Lan đang ẩn nấp, khi tiếng trầm đục vang lên, sặc mặt Lăng lan đột nhiên trắng bệch, tựa hồ đã chịu cái gì đánh trúng, bất quá lúc này biểu tình cô bất biến, tầm mắt không thay đổi, vẫn như cũ đạm mạc mà nhìn chằm chằm người đội viên khác, đó chính là Tiểu Phi đã bị Tiểu Trùng đẩy qua một bên.
Không sai. Cô lần này muốn giết chính là Tiểu Phi, đám cỏ vừa rồi bay ra chính là thủ đoạn của cô, nó là dụ chiêu, hấp dẫn người đội viên còn lại.
Tuy mặt ngoài Tiểu Trùng hoảng loạn rất giống thật nhưng huyết sắc vô hình trên người bọn học đã chứng minh những người này đều là những lão binh ra trận giết người, như vậy, bọn họ làm sao có thể vì chiến hữu bị giết quỷ dị mà bị dọa, biểu hiện này không thể nghi ngờ chính là để lừa cô rat ay.
Lăng Lan suy nghĩ cẩn thận liền quyết định tương kế tựu kế. Tuy rằng làm như vậy sẽ có chút mạo điểm, rất có thể làm cô bị thương, nhưng lại có thể thừa cơ giết chết một đối thủ, vụ mua bán này không thể nghi ngờ là đáng giá.
Tiểu Trùng mới vừa đem những bụi cỏ đánh bay liền không chần chờ, dậm chân một cái, bay nhanh mà đánh về phía chỗ bị nổ lớn, hai tay cùng đẩy ra, khí kình vô hình đánh thêm vào chỗ bị nứt đó một lần nữa.
Đó là nơi cổ khí kình kia bắn ra, đối phương nhất định đang trốn ở đó! Hắn bắt được tên sát thủ kia, vì có thể báo thù cho tiểu Lâm mà ánh mắt vui mừng, chỉ cần đối phương hiển lộ chân thân, liền dựa vào sức mạnh giao nhau vừa rồi của hai người, hắn chắc chắn chỉ cần mình và Tiểu Phi thì tuyệt đối có thể đem đối phương đánh chết ở chỗ này.
"Oanh!" Một tiếng, đã chịu một lần sức mạnh, nay lại chịu thêm một cổ lực thật lớn khiến bùn đất cỏ cây nơi đó tức khắc vỡ vụn, bụi đất đầy trời, lá cây bay tán loạn, một cái hố có đường kính hơn một mét xuất hiện trước mặt Tiểu Trùng.
"Cơ hội tốt! bạo cho ta!" Lúc này, Lăng Lan tránh ở bên nhìn thấy Tiểu Trùng rời đi liền lập tức bùng nổ tinh thần lực về phía Tiểu Phi.
Lăng Lan không tự tin năng lượng tinh thần bạo liệt có thể đồng thời giết chết hai cao thủ khí kinh, nếu đối với Tiểu Trùng là khí kình hậu kỳ thì Tiểu Phi đang ở trung đoạn không thể nghi ngờ càng dễ dàng giết chết, cho nên, từ lúc bắt đầu, mục tiêu của cô liền đặt ở trên người Tiểu Phi.
Vô hình vô sắc tinh thần lực, dưới sự điều khiển của Lăng Lan nháy mắt bạo liệt, hình thành một cổ sóng địa chấn khổng lồ, hướng não của Tiểu Phi đánh tới.
Tiểu Phi bị Tiểu Trùng đẩy đến ở một bên liền làm ra động tác phòng ngự, lúc này lực chú ý của hắn đồng dạng bị Tiểu Trùng hấp dẫn, nếu phát hiện dấu vết đối thủ, hắn liền sẽ đuổi kịp nắm tay của Tiểu Trùng.
Nhưng, không đợi hắn phát hiện cái gì, trong lòng đột nhiên chấn động, đây là một loại báo động trước nguy cơ, là năng lực của những cao thủ mỗi khi tiến vào cấp bậc khí kình, chẳng lẽ đối phương muốn thừa cơ đánh lén hắn sao?
Trong đầu Tiểu Phi vừa nghĩ tới trường hợp này liền bùng nổ ám khí vây quanh người, chỉ cần có người muốn ra ám chiêu thì hắn sẽ ngay lập tức phát hiện....
Nhưng chính bởi vì cái động tác phòng thủ, hắn mới có thể cảm giác một cổ năng lực vô hình đánh vào dòng ám kình phòng ngự trên người hắn ...... Hắn cảm giác khí kình của mình bị đập mạnh một chút, sau đó liền cảm thấy đầu chấn động, hắn phảng phất nghe thấy tiếng khí kình của mình bị nổ tung. Băng! Băng! Băng!......
Luồng khí kình đó tập trung tấn công về phía đầu hắn, thẳng đến khi hắn không thể chịu nổi sức mạnh của năng lực đó nữa thì "Ầm ầm" một tiếng, nổ mạnh...... Hắn hoàn toàn lâm vào trong bóng tối, rốt cuộc không còn cảm giác.
Bên kia, Tiểu Trùng vừa công kích vừa phòng ngừa sát thủ đang ẩn nấp kia có thể phóng ra, nhưng không nghĩ tới, sau đợt tấn công, trừ bỏ bùn đất và cỏ cây thì không có bất cứ bóng dáng nào, bốn phía trừ bỏ tiếng gió và cỏ cây lay đọng thì không còn bất cứ thứ gì khác.
"Đáng giận!" Tiểu Trùng nhìn đòn tấn công của mình không có kết quả thì không khỏi mà thầm mắng một tiếng, trong lòng kinh nghi bất định. Chẳng lẽ sát thủ kia vừa tập kích Tiểu Phi xong liền nháy mắt bỏ chạy sao? Nhưng cố tình hắn căn bản không nghe thấy có tiếng người di động, hay là người kia căn bản không có ở chỗ đó? Nếu như vậy thì đòn công kích đó từ đâu mà có?
Quả nhiên, Tiểu Trùng căn bản không kinh hoảng giống những gì hắn biểu hiện vừa rồi, phải nói, những biểu hiện thấp kém vừa rồi chỉ là diễn cho kẻ sát thủ đang ẩn núp kia ra tay.
Hắn đích xác như nguyện, đối phương ra tay, nhưng kết quả cũng không tốt đẹp như thế, hắn không thể tìm ra đối phương, ngược lại làm trong lòng hắn càng kinh nghi.
Hắn hậm hực mà đi trở về bên đồng đội mình, đương nhiên hắn không quên cảnh giác bốn phía. Hắn tin tên sát thủ kia vẫn còn ở gần đây, chỉ là đối phương có phương thức ẩn núp di động quỷ thần khó lường làm hắn tìm không thấy sơ hở.
"Tiểu Phi, cậu có phát hiện cái gì hay không?" Hắn thấp giọng hỏi nói. Đứng ở phía sau phòng ngự, Tiểu Phi có lẽ có thể nhìn ra điểm gì.
Đáng tiếc, hắn hỏi nhưng lại không có ai trả lời, cảm giác được có chút không đúng, Tiểu Trùng sắc mặt đại biến, đột nhiên nhào tới trước mặt Tiểu Phi, đôi mắt Tiểu Phi mở lớn, vẻ mặt mờ mịt mà nhìn phía trước, máu trào ra từ mắt mũi miệng tai nhỏ từng giọt xuống đất. Chỉ cần liếc mắt một cái, Tiểu Trùng liền biết đối phương đã không thể sống sót.
"A......" Tiếng hét thê lương từ trong miệng Tiểu Trùng, khác với những đồng đội khác, hắn và Tiểu Phi là những người bạn từ nhỏ đã lớn lên cung nhau,cùng nhau đi học, cùng nhau lớn lên, cùng nhau ra chiến trường, rồi cùng nhau sống sót, lần này hắn thật sự điên rồi.....
Đang tránh trong bụi cỏ, tình huống của Lăng Lan cũng không tốt chút nào, sắc mặt cô tái nhợt như tờ giấy, vừa rồi tinh thần bạo phá không thể nghi ngờ đã làm tinh thần lực của cô tiêu hao không còn, không chỉ có như thế, tinh thần bạo phá cũng là một chiêu thức tiêu giết địch một ngàn hại mình tám trăm. Huống chi, lúc nãy cô vận dụng tinh thần lực tạo kíp nổ có yêu cầu cao hơn bình thường, vì thế cơ thể cũng bị tổn hao hơn bình thường.
Tinh thần bạo phá quả thật có uy lực rất mạnh, nhưng lại có nhược điểm trí mạng chính là sau khi khai hỏa kíp nổ. Sau khi khởi động kíp nổ thì trong thời gian ngắn, không thể lại ngưng tụ tinh thần lực mới để tiến hành công kích, cho nên khi Lăng Lan vận dụng tinh thần bạo phá hấp dẫn đối phương lực chú ý thì cô cũng liền không có biện pháp lập tức ngưng tụ tinh thần lực mới đánh lén đối phương. Vì thuận lợi giải quyết một trong hai đối thủ, cô chỉ có thể mạo hiểm sử dụng "phân tâm nhị trọng kíp nổ thuật" (không biết nói sao cho nó suông nên mình để y nguyên nha).
Phân tâm nhị trọng kíp nổ thuật, một loại kỹ năng công kích, đem tinh thần lực chia làm hai phần, sau đó một trong hai kíp nổ sẽ được tăng sức mạnh để công kích mục tiêu, phần kíp nổ này sẽ làm tinh thần lực của đối phương bị bạo động, đồng thời còn đem nhưng vật thể chung quanh phá hủy hoàn toàn.
Trong lòng Lăng Lan rõ ràng, tên đội trưởng biến mất không còn bóng dáng kia khẳng định đang chạy tới hướng này, cô đã không có thời gian để tiếp tục lãng phí, cô cần phải giải quyết người này trước khi tên đội trưởng kia chạy tới, nếu không, dựa vào thực lực khí kình đỉnh của đội trưởng, một chọi một cô còn chưa chắc phần thắng huống chi đối phương còn có sự giúp đỡ khác.
Lăng Lan tin tưởng, phân tâm nhị trọng kíp nổ thuật tuyệt đối có thể giải quyết một đối thủ. Trên thực tế, Lăng Lan làm được. Chỉ là trả giá đại giới cũng rất lớn, không chỉ tinh thần lực của cô bị tiêu hao không còn, đầu cô cũng đồng thời đau như bị bổ ra, cảm giác ghê tớm muốn ói. Ngay cả thân thể cũng có một ít tổn thương, duy nhất may mắn chính làtrừ tinh thần lực, thể thuật của cô cũng không yếu bớt nhiều ít.
"Lão Đại, cô không thể lại sử dụng tinh thần lực." Tiểu Tứ điều tra tình huống Lăng Lan liền mở miệng nhắc nhở, "Cưỡng chế sử dụng sẽ làm tinh thần của lão Đại bị thương vĩnh viễn."
"Đã biết!" Lăng Lan trả lời, ánh mắt cô gắt gao nhìn chằm chằm vào Tiểu Trùng lúc này vẫn còn đang điên cuồng, hơi thở của đối phương đã không xong, không thể nghi ngờ là cơ hội tốt để ra tay ......
Nếu đã không có biện pháp vận dụng tinh thần công kích, như vậy chỉ có thể sử dụng vũ lực, Lăng Lan dùng tay chống sức, cả người như mũi tên bay về phía Tiểu Trùng đang ngửa mặt gào thét.
Cùng lúc đó, trong tay cô xuất hiện một thứ hình nón nhọn hoắc, chỉ nháy mắt, liền tới phía sau đối phương.
Kỳ thật Lăng Lan đã sớm biết, cái gọi là thiên phú tinh thần biến dị kỳ thật cùng tinh thần lực cũng không có quan hệ gì với nhau, chỉ là thân thể nguyên bản có được thiên phú năng lượng thì cần dựa vào tinh thần lực để dẫn phát mà thôi, tuy rằng tinh thần lực Lăng Lan tiêu hao không còn, nhưng muốn điều động băng duyên chế tạo một thanh dao băng nhỏ thì vẫn có thể thực hiện được....
Liền ở ngay lúc này, người gọi là Tiểu Trùng đột nhiên xoay người, hai mắt đỏ đậm mà đối nhìn Lăng Lan: "Mày rốt cuộc xuất hiện!"

Chương 171: Tôi muốn sống sót!

Cánh tay đối phương chuẩn xác bắt được tay của trong miệng lộ ra nụ cười hung ác.
Trúng kế! Trong lòng Lăng Lan ngộ ra, hồi nãy hơi thở của đối phương không ổn chỉ là giả bộ để dụ cô ra tay!
Trong mắt Lăng Lan thoáng hiện tia sắc bén, mặc kệ đối phương là cố ý hay là thiết kế, thì lúc này cô cũng không thể đánh lén nữa.
Không phòng bị mà bị tinh thần đánh sâu vào quả thật có thể nháy mắt giết chết đối phương, nhưng nếu đối phương có phòng bị, thì với khả năng điều khiển tinh thần của cô, việc đánh vào, khống chế hoàn toàn đối phương là việc không thể. Bây giờ ám sát liên tục đã khiến đối phương sớm cảnh giác, cô chỉ có thể dùng cứng đối cứng với đối phương, chỉ hi vọng vị đội trưởng kia không đuổi tới ngay lúc này, nếu không, không biết cô có thể đối kháng tới mức nào.
Tuy tay Lăng Lan bị đối phương bắt lấy, nhưng phản ứng cực nhanh, tay trái cô đột nhiên quét về phía cổ đối phương, ngón tay duỗi ra, một cây châm thon dài bằng băng lộ ra. Đối mặt với những đối thủ khí kình cấp, cho dù là cây châm mỏng manh không chắc chắn cũng có thể tạo ra vết thương trí mạng.
Tiểu Trùng vừa rồi cùng Lăng Lan đánh nhau thì đã biết người thiếu niên trước mặt này quả thật chỉ mới 13 tuổi, nhưng thực lực cũng không kém hắn chút nào. Hắn không dám mạo hiểm, hai chân đột nhiên giẫm xuống, trực tiếp rời khỏi phạm vi công kích của đối phương, băng châm trên tay sáng lên, không thể không buông tay đối phương.
Hắn cho rằng đối thủ nhất định sẽ thừa cơ chạy trốn, giống như hành động của những sát thủ tinh thông ám sát, một kích không thành liền sẽ nháy mắt chạy trốn, vì vậy vừa thả tay đối phương ra, hắn liền tập trung sức mạnh, tùy thời chặn đường chạy của đối phương.
Tay phải Lăng Lan được tự do cũng không chạy trốn như hắn sở liệu mà lựa chọn sáp gần. Khủy tay đưa lên đánh về phía hắn.
Bởi vì bị tấn công đột ngột nên Tiểu Trùng căn bản không có khả năng lại né tránh lần nữa. Hắn chỉ giao hai tay vào nhau, chặn sát chiêu của đối phương.
"Phanh" một tiếng! Hai bên đều dùng ra toàn lực, hai cổ ám kình va chạm lẫn nhau phát ra tiếng vang kịch liệt, bởi vì Tiểu Trùng hấp tấp chặn đòn đánh của đối phương nên lớp khí kình cũng không quá rắn chắc, Tiểu Trùng chỉ cảm thấy dưới chân không ổn. Cộp cộp cộp mà liên tiếp lui ba bước, lúc này mới đem cổ ám kình kia hoàn toàn đánh tan, nhưng cho dù như thế, hắn vẫn cảm thấy khí huyết cuồn cuộn ở ngực, thiếu chút nữa một ngụm máu tươi phun ra.
Sắc mặt Lăng Lan lúc hai cổ khí kình va chạm thì đột nhiên trắng bạch, bất quá lần va chạm này không thể nghi ngờ là cô được lợi, vì thế, đắc thế không buông tha người, thấy đối phương lùi ra thì lần nữa lao lên áp sát.
"Đáng chết!" Tiểu Trùng còn chưa đứng vững liền nhìn thấy đối phương công kích lần nữa thì hô to một tiếng, lúc này hắn không lựa chọn né tránh nữa mà nắm chặt nắm tay. Hung hãn mà đánh về phía đối phương. Hắn biết chỉ có tiến công mới là phương thức phòng thủ tốt nhất, nếu không hắn nhất định sẽ bị đối phương đè nặng, hoàn toàn mất đi cơ hội trở tay.
Lăng Lan nhìn thấy nắm tay của đối phương thì cũng không né tránh mà trực tiếp dùng tay trái bắt tay đối phương lại, tay phải cũng vươn ra....
Tiểu Trùng thoáng kinh hỉ, tay trái đồng thời chặn tay của Lăng Lan, hai người tức khắc lâm vào thế giằng co. Không thể nghi ngờ, lựa chọn lần này của Lăng Lan rất có lợi cho Tiểu Trùng, từ lúc ban đầu rơi vào thế hạ phong bây giờ đã ngang về lực lượng.
Đúng lúc này, cả người Lăng Lan đột nhiên ngã về phía sau, khóe miệng cô tựa như có nụ cười trào phúng....
"Không tốt!" trong lòng Tiểu Trùng vang lên tiếng chuông cảnh báo, hắn không hề nghĩ ngợi, nhanh chóng lùi ra sau, ý đồ tránh thoát lần nguy hiểm này.
Nhưng đã chậm, hắn chỉ cảm thấy bụng bị một cổ lực đánh trúng, cả người bay ngược ra ngoài, ở giữa không trung oa một ngụm máu tươi. Đây chính là do Thỏ Thiên Đặng mà Lăng Lan đã thuộc nằm lòng, bây giờ Thỏ Thiên Đặng của Lăng Lan không còn gia tăng sức mạnh lên ba lần như trước mà đã đạt tới bảy lần.
Thỏ Thiên Đặng tuyệt đối là kỹ năng tốt, uy lực cường đại mà lại dể sử dụng vô cùng. Đáng tiếc, kỹ năng này không thể liên tục sử dụng, bởi vì lực phản hồi khi thi triển Thỏ Thiên Đặng là quá lớn, mà thân thể Lăng Lan vẫn không có biện pháp thừa nhận cổ lực này, cần phải có một đoạn thời gian để giảm xóc, nếu không hai chân Lăng Lan nhất định sẽ bị mang tai họa ngầm.
Sức mạnh của cú đá này mạnh đến mức cho dù là Tiểu Trùng đã đạt tới khí kình hậu kỳ thì khi ăn một chiêu này cũng đồng dạng bị trọng thương.
Lúc sắp sửa ngã xuống đất, Lăng Lan làm một động tác nghiêng người, tay phải hướng mặt đất nhún xuống, cả người bắn lên, lại lần nữa đánh về phía Tiểu Trùng đang bay ngược giữa không trung, chém ra một quyền đã sớm chuẩn bị sẵn.
Chỉ thấy cánh tay phải Lăng Lan xuất hiện một rúng động rất nhỏ, cuối cùng chấn rung đó truyền đến nắm tay, đây là tuyệt kỹ mới mà Lăng Lan dùng điểm vinh dự đổi trong không gian học tập - Điệp Lãng Cước!
Điệp Lãng Cước là đem ám kình trong cơ thể một tầng lại một tầng chồng lên nắm tay, từ nắm tay phát lực ra ngoài, từ lúc bắt đầu Lăng Lan chỉ có thể chồng lên hai tầng, đến bây giờ đã có thể chồng lên đến sáu tầng, chỉ cần chồng xong sáu tầng thì cô có thể tiến hành tấn công.
Lăng Lan cực kỳ rõ ràng, thiên tính sức mạnh của con gái đã không bằng sức mạnh con trai, cô muốn trở thành cường giả một phương thì trừ bỏ kỹ năng cách đấu vượt qua những đối thủ cạnh tranh, về phương diện lực lượng cũng không thể bại bởi những người đó. Vì đền bù cho sức yếu trời sinh, cô luôn lựa chọn những kỹ năng xếp chồng lực lượng, đây cũng là nguyên nhân cô chọn Điệp Lãng Cước.
Tiểu Trùng nhìn thấy nắm tay đối phương đánh tới thì toàn bộ mặt trở nên dữ tợn, ở không trung, hắn không có cách nào mượn lực né tránh, chỉ có lấy cứng đối cứng, hắn quát một tiếng, vung tay ra chuẩn bị cùng Lăng Lan chống chọi.
"Phanh!" Một tiếng vang lớn! Hai cổ kình khí chạm vào nhau, lực lượng hình thành những vòng tròn khuếch tán ra ngoài, vô số cây cối chung quanh không thể chống cự với cổ lực lượng cường đại này mà không ngừng rung lắc, lá cây rơi bay khắp khoảng trời.
"Oa!" Giữa không trung, Tiểu Trùng lại ho ra ngụm máu lần nữa, cả người đang bay ngược càng bay đi nhanh hơn, cả người đập mạnh vào một thân cây cổ thụ mới dừng lại, chậm rãi trượt xuống dưới rồi quỳ rạp xuống đất! Trên thân cây nơi hắn va vào, từng đường đứt gãy khuếch tán ra khắp thân cây có thể thấy lực va chạm vừa rồi mạnh đến thế nào.
Hai quyền toàn lực đánh ra, tuy Lăng Lan chiếm được tiên cơ, lại có Điệp Lãng Cước thêm vào những cũng đồng dạng bị thương, cô bay ngược trở về, liên tiếp lui hai ba bước rồi nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, lúc này mới đem huyết khí cuồn cuộn trong ngực đè ép xuống dưới.
"Thừa người bệnh muốn mạng người!" Mắt thấy đối phương đã vào giai đoạn trọng thương, chỉ cần bổ thêm một đòn là có thể giải quyết thì Lăng Lan không chút nào nương tay, lại lần nữa bước một bước, như mũi tên đánh tới đồng thời chém ra, chỉ cần giải quyết đối phương thì cô liền ẩn núp lần nữa, chờ cơ hội giải quyết tên đội trưởng kia!
Lúc tay Lăng Lan vừa mới đánh ra thì trong lòng cô đột nhiên nhảy dựng, một cảm giác nguy hiểm ập đến trong lòng cô.... Không biết khi nào, bên người cô đã có vô số sương mù tụ lại.
"Không tốt! Hắn tới!" Chuông cảnh báo trong lòng Lăng Lan vang lên điên cuồng, bàn tay đột nhiên chuyển hướng, đánh về phía mặt đất, nương lực bắn lùi ra sau, đồng thời dậm chân, cả người lao đi với vận tốc ánh sáng, nháy mắt liền biến mất.
Vừa rời khỏi vị trí vừa rồi được trăm mét thì Lăng Lan bổng cảm thấy cả người bị một đòn tấn công vô cùng nghiêm trọng đánh trúng, một ngụm máu tươi từ miệng cô phun ra, cả người lập tức mất không chế mà từ không trung rơi xuống, nặng nề mà tạo xuống đất.
Lúc này, phía sau Lăng Lan, một lớp sương dày đặc kết tụ lại, sau đó một bóng người xuất hiện, chính là người đội trưởng vừa nãy biến mất.
"Không nghĩ tới chỉ mới năm phút mà mày đã giết Tiểu Lâm và Tiểu Phi, thậm chí Tiểu Trùng thiếu chút nữa cũng không có thể tránh được độc thủ của mày." Đội trưởng vẻ mặt lạnh băng nói, "Mày quả nhiên là nhân vật nguy hiểm."
Tầng khí kình trong người Lăng Lan bị một kích vừa rồi trực tiếp đánh tan, giờ phút này tay chân cô đã vô lực, nhưng cô lại không nghĩ từ bỏ, vì thế cô chậm rãi bò lên, đứng thẳng người, dùng mu bàn tay xoa xoa vết máu khóe miệng chua xót nói: "Cường giả cấp lĩnh vực!" Tuy rằng đối phương vừa mới bước vào, nhưng một chiêu thôi mà Lăng Lan đã không chịu nổi thì biết thực lực của hai người chênh lệch tới mức nào: "Không nghĩ tới vận khí của ngươi lại tốt đến như vậy, đột phá vượt bậc." (mình thấy để Lăng Lan gọi "mày" thì sao sao nên để "ngươi" nhé)
Chỉ có thể là như vậy mới có thể giải thích việc chỉ mới năm phút mà thực lực của đối phương đã tăng mạnh như vậy, phỏng chừng trong năm phút này đối phương đang trong quá trình đột phá nên không đuổi tới chỗ cô.
"Còn phải cảm ơn mày, nếu không ta căn bản không tìm thấy cơ hội đột phá." Đội trưởng hừ lạnh một tiếng, chiến hữu chết làm tâm thần hắn bi thống, làm cho khí kình đỉnh bị chấn động kịch liệt, đồng thời cánh cổng giam cầm sức mạnh bị chặn lại lâu nay trùng hợp xuất hiện vết rách, nguyên bản hắn muốn giết đối phương xong thì tìm một nơi để đột phá, không ngờ khi mở ra thiên phú thì lại ngoài ý muốn lâm vào hoàn cảnh đột phá khiến hắn không thể không dừng lại để đột phá sức mạnh bản thân. Không nghĩ tới, chỉ mất năm phút mà hai người chiến hữu của hắn đã hy sinh, niềm vui khi đột phá lên lĩnh vực không thể bù lại cho nổi đau mất đi chiến hữu, điều này khiến hắn càng thêm thống hận Lăng Lan.
Hắn không cho Lăng Lan tiếp tục có cơ hội nói chuyện, một cái lắc mình liền xuất hiện ở trước mặt Lăng Lan, tay phải duỗi ra nắm cổ Lăng Lan.
Lăng Lan vừa định né tránh đối phương tay lại phát hiện thân thể của mình bị một cổ lực lượng vô hình phong bế, căn bản vô pháp nhúc nhích. Chỉ có thể trơ mắt mà nhìn đối phương tay bắt cổ mình dễ như trở bàn tay.
Đội trưởng dễ như trở bàn tay mà nắm cổ Lăng Lan trở về chỗ Tiểu Trùng đang ngất xỉu. Sức mạnh của đối phương thiếu chút nữa khiến Lăng Lan chết vì hít thở không thông, tuy rằng không biết vì sao đối phương không trực tiếp giết cô, nhưng để sống sót việc duy nhất cô có thể làm bây giờ là lén lút vận chuyển dưỡng quyết tinh thần, tranh thủ sớm một bước khôi phục khí kình.
Đội trưởng rất nhanh đã tới chỗ mà Tiểu Trùng đang nằm, đem Lăng Lan ném đến một bên rồi cúi người dò xét tình huống Tiểu Trùng, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, tuy rằng Tiểu Trùng bị thương rất nặng nhưng lại không có chết, còn tính may mắn. Hắn từ trong túi lấy một liều thuốc ra đút cho Tiểu Trùng.
Rất nhanh Tiểu Trùng tỉnh dậy, nhìn thấy đội trưởng thì hai mắt đỏ lên nói: "Đội trưởng, Tiểu Lâm và Tiểu Phi hy sinh rồi." Đó là chiến hữu của bọn họ, không nghĩ tới trên chiến trường không chết dưới tay địch mà lại chết dưới tay một đối tượng trong một nhiệm vụ bình thường, điều này làm Tiểu Trùng không thể tiếp nhận.
Đội trưởng hai mắt cũng đỏ đậm mà nhìn thoáng qua thi thể của Tiểu Lâm Tiểu Phi đang nằm cách đó không xa, thấp giọng nói: "Tiểu Trùng, thực xin lỗi, tôi đã tới chậm."
Tiểu Trùng run rẩy mà lắc lắc đầu: "Không trách đội trưởng, đều là do thằng nhóc đê tiền này gây ra!" Nói tới đây sắc mặt hắn biến đổi, kinh hoảng hỏi: "Thằng nhóc đó đâu rồi?"
Đội trưởng liếc liếc mắt nhìn Lăng Lan đang nằm liệt ở một bên lạnh lùng thốt: "Tôi đã bắt được nó, chờ một chút tôi sẽ dùng máu của nó để hiến tế cho những chiến hữu đã hy sinh của chúng ta."
Tiểu Trùng nghe vậy đột nhiên gật đầu, hắn dùng sức mà đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt Lăng Lan, một phen nắm yết hầu cô, sau đó kéo cô đến trước thi thể của Tiểu Lâm và Tiểu Phi.
Còn đội trưởng cũng đem thi thể của Tiểu Lại ở nơi khác mang tới đặt chung chỗ với Tiểu Lâm và Tiểu Phi.
"Tiểu Lâm, Tiểu Phi, Tiểu Lại, các cậu đã nhìn rõ chưa, đây là hung thủ đã giết hại các cậu, hiện tại tôi sẽ đưa nó đến thế giới của các cậu, các cậu phải trả thù cho chính mình." Đội trưởng nói, không tiếng động nước mắt chảy xuôi xuống dưới, nguyên bản tưởng chỉ là một nhiệm vụ nhẹ nhàng, kết quả những an hem, huynh đệ giờ lại âm dương cách biệt, hắn hối hận, đồng thời cũng thống hận Lăng Lan ngoan độc, hắn đột nhiên quay đầu lại, lãnh khốc nói, "Tiểu Trùng, giết nó cho tôi!"
"Dạ, đội trưởng!" lúc này bộ mặt Tiểu Trùng dữ tợn, hắn nắm yết hầu Lăng Lan, ngón tay bỗng nhiên dùng sức.
Lăng Lan tựa hồ nghe thấy tiếng xương cổ của mình phát ra tiếng nứt vỡ, chẳng lẽ cô thật sự sẽ chết ở chỗ này sao?
Lăng Lan muốn giãy giụa phản kháng, nhưng thân thể của cô bị giam cầm gắt gao, căn bản không thể làm ra động tác phản kháng gì, Lăng Lan biết đây chính là sức mạnh của lĩnh vực, đối phương căn bản không cho cô có cơ hội đào vong.
Đáng giận! Ta muốn sống sót, ta muốn sống sót! Trước khi lâm vào hôn mê trong lòng Lăng Lan rống giận!

<<

|||||  :
Chương 172: Lĩnh vực cấp?

"Chết đi!" Tiểu Trùng gầm lên một tiếng, mắt thấy có thể bóp gãy yết cầu của đối phương thì đột nhiên cảm thấy ngón tay của mình bỗng vô lực, cả người cảm giác có chút lạnh băng, chết lặng, thiếu chút nữa không nắm được cổ đối phương, may mắn đối phương đã không còn lực giãy giụa, nếu không rất có thể làm đối phương tránh thoát như vậy.
Chẳng lẽ vừa rồi nội thương ảnh hưởng đến chính mình sao? Tiểu Trùng vừa mới hoang mang thì lo lắng cho vết thương ở ngực.
Hắn theo bản năng xuống phía dưới rồi sau đó cả người chấn động, đầu tiên hắn nhìn thấy một cánh tay nhỏ trắng nõn, trên cánh tay đó đang cầm một trái tim đang chảy máu, nó còn vừa nhảy lên.....Đây là tim ai?
Ngay sau đó cả khuôn mặt hắn đều hoảng sợ mà vặn vẹo, bởi vì hắn thấy ngực của mình bỗng xuất hiện một lỗ lớn, máu tươi từ lỗ hổng đó trào ra không chỉ nhiễm ướt bộ đồ giáo viên giả của hắn còn phun khắp nơi dưới đất..... Mà đứa trẻ đang đứng trước mặt hắn lại không nhiễm chút bụi nào, máu tươi không văng trúng nó, những tia máu bắn ra đều như bị lớp phòng ngự nào đó bắn ngược trở về.
Tầm mắt Tiểu Trùng lại trở về chỗ trái tim đang nằm trên cánh tay nhỏ, trong miệng chua xót khó nhịn: Cái trái tim đang tràn ngập sự sống trong tay đó là trái tim hắn sao? Khi nào thì trái tim của hắn bị lấy ra khỏi cơ thể mà hắn lại không cảm thấy gì chứ?
Lúc này, một cánh tay nho nhỏ trắng nõn đẩy cánh tay đang vươn của hắn ra, lúc này hắn mới phát hiện hóa rat ay của mình không hề bắt được yết hầu của đối phương, ngón tay hắn và yết hầu đối phương còn cách mấy milimet, chỉ là hắn không phát hiện mà thôi.
Cánh tay nhỏ bé đẩy tay hắn ra sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt hắn, khuôn mặt trẻ tron nguyên bản lạnh lẽo bỗng nở nụ cười, nụ cười vô cùng ngọt nào cùng mỹ lệ khiến trong phút chốc, hắn như thấy được thái dương ấm áp, thứ ánh sáng ấm áp ấy đang tiến đến chỗ hắn.
"Ngươi đã có thể chết!" Và tiếng nói của ánh sáng ấm áp đó lại gợi lên hiện thực tàn khốc.
Nhìn nụ cười mỹ lệ vẫn đang đứng trước mình nhưng lại nói những lời vô tình, Tiểu Trùng liền nghe thấy ' phốc ' một tiếng, tựa hồ có thứ gì bị bóp nát. Hắn theo bản năng mà nhìn lại, sau đó cả người đau đớn, sinh mệnh nhanh chóng trôi đi.
Hóa ra, trái tim của hắn trong bàn tay nhỏ kia đã bị bóp nát. Hắn nhìn thấy ngón tay đối phương còn ác ý mà ma tha một chút, cuối cùng mới búng tay một cái, đem thịt nát trong tay toàn bộ văng ra, khôi phục bàn tay trắng nõn ban đầu, một chút máu loãng đều không nhiễm lại, giống như cảnh tượng trái tim bị bóp nát vừa rồi chỉ là ảo tưởng của hắn mà thôi.
Càng đáng sợ chính là một chuyện rõ ràng ghê tởm khủng bố như vậy nhưng trong mắt của đối phương lại vô cùng bình thường, thậm chí hắn còn thấy ý cười hài hước, trào phúng, thú vị trong mắt đối phương. Một chút ý ghê tởm không khỏe cũng không có, giống như đây đã một hành vi quen thuộc được làm vô số lần như một thói quen.
Loại cảm giác sinh mệnh vị đùa giỡn này khiến cả người tiể Trùng như bị rơi vào hầm băng, cả người phát lạnh...... Ma quỷ, hắn nhất định là ma quỷ!
"Đội trưởng......" Tiểu Trùng gian nan mà quay đầu nhìn về cực kỳ mẫn cảm với những thứ đối diện mình, đội trưởng đột nhiên quay đầu lại, thấy được biểu tình hoảng sợ dữ tợn của Tiểu Trùng. Sắc mặt hắn biến đổi, nhanh bay lui về phía sau, kéo rộng khoảng cách giữa mình và Lăng Lan Tiểu Trùng. Không phải hắn không muốn cứu Tiểu Trùng mà là ánh mắt Tiểu Trùng truyền lại ý bảo hắn chạy mau, điều này khiến hắn không thể không cẩn thận, muốn tìm hiểu rõ tình huống trước mặt rồi mới quyết định.
Kéo ra khoảng cách đồng thời cũng thấy rõ tình huống của Tiểu Trùng, hai mắt Tiểu Trùng đã xám trắng một mảnh, hoàn toàn không có sinh cơ, hắn dùng lực sinh mệnh cuối cùng nhắc nhở đội trưởng của mình.
Đội trưởng hai mắt đột nhiên đỏ đậm, trên mặt lệ khí chợt lóe: "Đáng giận, mày thế nhưng có thể phá giải lĩnh vực hạn chế của ta?"
Vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn phát sinh, hắn đặc biệt vận dụng lĩnh vực của mình hoàn toàn phong bế năng lực hành động của Lăng Lan, bảo đảm vạn vô nhất thất. Không nghĩ tới hắn vẫn xem thường Lăng Lan, thế nhưng để đối phương phá tan trói buộc, thậm chí còn giết đội viên còn lại dưới mí mắt của hắn, điều này làm cho hắn phẫn nộ đồng thời cũng hối hận vô cùng, nếu lúc ấy hắn trực tiếp giết chết đối phương mà không đem về thì có phải kết cục đã không như vậy không.
Lăng Lan tươi cười đầy mặt mà dùng một ngón tay nhẹ nhàng đẩy ngã Tiểu Trùng trước mặt, liền nghe ' phanh ' một tiếng, thân thể cường tráng của Tiểu Trùng nặng nề mà rơi trên mặt đất.
Đội trưởng lúc này mới thấy rõ nguyên nhân cái chết của Tiểu Trùng, ở vị trí ngực trái có một cái lỗ máu lớn, máu tươi còn đang chảy xuôi, hắn cũng thấy được một bãi máu thịt lẫn lộn rách nát vụn đang nằm dưới đất, cả khuôn mặt vặn vẹo lên thống khổ nói: "Mày thật ác độc!"
Lăng Lan nghe vậy, nhẹ nhàng lay lay ngón tay trước mặt cười hì hì nói: "Chậc chậc chậc, ngươi sai rồi, đây không phải là ác độc mà là kiệt tác hạng nhất, ngươi xem vẻ mặt của hắn kìa, đẹp cỡ nào, những lúc bình thường ngươi có thể nhìn thấy bểu tình mỹ lệ như vậy sao." Lăng Lan tươi cười càng sâu, "Ngươi nên cám ơn ta vì đã để cho ngươi nhìn thấy khuôn mặt hiếm thấy đó."
"Ma quỷ!" Đội trưởng phẫn nộ mà hô to, "Tao nhất định phải giết mày!" Đội trưởng thống hận Lăng Lan đồng thời cũng hối hận chính mình vì sao hồi nãy không trực tiếp giết chết tên ác ma.
"Giết ta? Ngươi giết được ta sao?" Lăng Lan cười lắc đầu, đối với lời nói không biết tự lường sức của đối phương mà có chút buồn cười. Khí thế trên người Lăng Lan bỗng nhiên mở ra, một cổ khí thế khổng lồ trực tiếp hạ xuống nơi bọn họ đang đứng, sắc mặt tên đội trưởng nháy mặt thay đổi bật thốt lên: "Lĩnh vực cấp!"
Đội trưởng vừa dứt lời đột nhiên lắc đầu, vẻ mặt không thể tin: "Chuyện này không có khả năng, nó không có khả năng vượt cấp tiến vào lĩnh vực cấp, giả, này nhất định là giả......" Hắn ý đồ thuyết phục chính mình, khí thế khủng mà đối phương mang đến vừa rồi chỉ là một loại ảo giác.
Kỳ thật đội trưởng không muốn tin cũng có lý do, thực lực càng lên cao, đặc biệt là sau tỉ mỉ, thì mỗi lần muốn tăng cấp đều cần phải tích lũy kinh nghiệm cơ sở, tích lũy đủ kinh nghiệm mới có thể vượt cấp thành công, khả năng xuất hiện tiến giai vượt cấp là rất hiếm, đặc biệt là khí kình cấp, mỗi khi tăng lên một cấp thì cần phải tích lũy kinh nghiệm tới mấy năm, liền như đội trưởng, hắn đã ở khí kình đại viên mãn hơn mười năm, tuy rằng khoảng cách tới lĩnh vực chỉ là một bước nhỏ trước sau vẫn không có cơ hội vượt cấp thành công.
Nếu không phải chiến hữu ở trước mặt hắn bị giết chết vô thanh vô tức làm cảm xúc hắn kích động, nội kình chấn động ngoài ý muốn được cơ hội thăng cấp thì có lẽ hắn còn tiếp tục dừng ở khí kình đỉnh đại viên mãn thêm mấy mươi năm nữa cũng không chừng......
Nguyên nhân hắn thăng cấp thành công thì đã có thể giải thích không có gì kỳ quái, nhưng đối thủ của hắn lại không phải như vậy. Hắn và đối phương đã đấu với nhau một chiêu, hắn biết đối phương đã đạt tới khí kình đỉnh, nhưng khoảng cách tới đại viên mãn còn có hai cánh cửa nhỏ nữa, tuy chỉ là hai cánh cửa nhỏ nhưng muốn tiến giai cũng phải mất ba bốn năm tích lũy mới có thể bước tiến, như vậy làm sao đối thủ của hắn có thể vượt cấp tới lĩnh vực chứ?
Không chỉ có như thế, hơi thở lĩnh vực từ đối phương truyền lại rõ ràng còn nồng đậm và vững chắc hơn hắn, giống như đối phương đã tiến vào lĩnh vực từ rất lâu rồi, căn bản không phải là một cao thủ lĩnh vực mới vừa tiến giai, điều này hoàn toàn không hợp lý.
"Thật vất vả mới có thể thành công bồi dưỡng ra một yêu nghiệt, thế mà vừa rồi lại xém chút thiệt hại trong tay của ngươi, chỉ nghĩ tới chuyện này thì tâm tình của ta lại trở nên ác liệt, không cao hứng chút nào a...." Tuy rằng trong miệng Lăng Lan nói không cao hứng nhưng nụ cười trên mặt cũng không có thu liễm, ngược lại càng ngày càng sáng lạn, nhưng chính là nụ cười như ánh mặt trời này lại khiến cho trong lòng tên đội trưởng lạnh băng, mọt cảm giác bất an, nguy hiểm trước nay chưa từng có tràn vào lòng hắn.
"Có ý gì?" Đội trưởng vẻ mặt phòng bị cẩn thận hỏi, đương nhiên lúc này hắn cũng cảm thấy kì lạ, cứ cảm thấy mình không hiểu đứa trẻ biến thái trước mặt này nói cái gì.
Lăng Lan nhẹ nhàng thở dài một hơi, dùng ngón tay nhẹ nhàng móc sợi tóc của chính mình cười nói: "Nói, ngươi cũng không hiểu...... Thời gian giống như không nhiều lắm, chúng ta vẫn là tốc chiến tốc thắng đi." Nói xong còn thấp giọng nói thầm một câu: "Cái thân thể này thế nhưng không thể duy trì sự tồn tại của ta trong vòng ba phút, thật là kém cỏi...... Cửu hào, về sau những lúc học công phu thì phải rèn luyện thân thể của đứa trẻ này thật tốt, để nó cường tráng lên một chút."
Trong ý thức hải, Cửu hào vẻ mặt lạnh lẽo mà cảnh cáo nói: "Vô nghĩa không cần nhiều, còn không giải quyết đối thủ? Chẳng lẽ ngươi thật muốn làm thân thể Lăng Lan bởi vì ngươi nói nhiều mà hỏng mất sao?"
Cửu hào rất bất mãn, rõ ràng Nhất hào lệnh cho cô đi ra ngoài giải quyết đối thủ, nhưng tên Ngũ hào này thế nhưng lại giành trước một bước đi ra ngoài, nếu không phải sợ chuyện tranh đoạt quyền khống chế cơ thể sẽ khiến thân thể Lăng Lan hỏng nhanh hơn thì cô đã ra thế giới hiện thực cho tên chết tiệt này một trận rồi.
Thực lực của Cửu hào trong chín người có thể xem là yếu nhất, nếu cô ra khống chế cơ thể của Lăng Lan thì ít nhất cũng có thể duy trì được bảy tám phút, nhưng cố tình Ngũ hào lại không nghe lệnh, tự chủ trương mà đi ra ngoài làm thân thể Lăng Lan chỉ có thể thừa nhận hắn trong ba phút nếu không sẽ xuất hiện tình trạng hỏng mất, dù sao thực lực của Ngũ hào quá mạnh, lấy tình hình thân thể Lăng Lan trước mắt không thể hoàn toàn duy trì.
Phải biết rằng nếu thực lực của người điều khiển và thân thể chênh lệch quá lớn thì thân thể của người bị điều khiển sẽ bị tổn hại càng lớn, giống như Nhất hào, nếu để Nhất hào ra trận thì sợ chưa đến một giây thân thể của Lăng Lan sẽ hoàn toàn hỏng mất.
"Được rồi, có thể ra ngoài hóng gió là tốt rồi." Ngũ hào cảm thấy chính mình không thể quá tham lam, nếu thật sự làm Lăng Lan bịt thương đến cơ bản thì nhất định sẽ bị Nhất hào lão Đại đập bẹp đến không thể tự sinh hoạt, còn thảm hại hơn so với việc trực tiếp hủy diệt ý thức hắn. Thân thể Ngũ hào run nhẹ, trong lòng có chút nghĩ mà sợ, bởi vì muốn ra ngoài xem thế giới của ký chủ mà suýt nữa quên mất sự khủng bố của lão Đại.
Ngũ hào quyết định phải giải quyết tên trước mặt nhanh chóng rồi lập tức trở về thỉnh tội với lão Đại nhà mình, ngón tay Lăng Lan nhẹ cong lên, một cổ lực lượng vô hình bao phủ phạm vi vài dặm trong khu rừng. Tên đội trưởng bổng cảm thấy mình như bị nhấn chìm trong một bình nước lớn, muốn cử động một chút cũng phải sử dụng hết sức chín trâu hai hổ mới có thể được.
"Lĩnh vực mở ra!" Đội trưởng nhanh chóng quyết định mở ra lĩnh vực thuộc về chính mình, đem lực lượng đang tụ tập trong cơ thể đối phương đuổi đi, không chỉ có như thế, thân thể của hắn cũng bắt đầu mông lung, sau đó cả người như hòa vào lớp sương mù của khu rừng, cả người cũng từ từ biến mất.
Ngũ hào thấy thế khóe miệng hơi hơi cong lên lộ ra ý cười nhẹ khẽ nói: "Ồ... có điểm ý tứ!" Nói xong, hai mắt Ngũ hào nhắm nghiền như đang nghe cái gì đó, lại giống như khinh địch không thèm nhìn.

<<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top