Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

phần 86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

||||| Home Thể LoạiLọc TruyệnTools

Nhập tên truyện hoặc tác giả cần tìm ...
Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
<< Trước <<>> Sau >>
Đi nhanh :
349
/464 GO
Like ủng hộ :
Chương 348: Chạy cao tốc!
Khi vương bài sư sĩ của Khải Rải lại khôi phục ý thức một lần nữa, mở mắt ra thì cũng đã đi tới điểm sống lại của căn cứ Tấn Long.
Điểm sống lại của căn cứ Tấn Long kỳ thật là một gian phòng lớn, cửa phòng bình thường đều là đóng chặt, NPC sẽ không chủ động đi vào nơi này, bởi vì đầu não đã thiết lập điểm sống lại này là điểm an toàn, chỉ cần không bước ra cửa thì sẽ không bị NPC phát hiện.
Vương bài sư sĩ của Khải Rải tiếc nuối mà đứng dậy, ngay lập tức hắn phát hiện ở cửa phòng có một người đang đứng...... Tóc đen, da vàng, tuyệt đối là người của Liên Bang, chắc chắn là người vừa rồi đã đồng quy vu tận với hắn.Hắn quyết đoán rút chùy thủ được dấu nơi cẳng chân rồi nhào tới.
Người nọ nghe được tiếng gió thì lăn người trốn qua một bên, người đó quay đầu nhìn, ánh mắt tức khắc rụt rụt: "Người của Khải Rải." Đây chính là người đã chết dưới vũ khí chung cực vừa rồi-sĩ quan phụ tá. Anh cũng đã sống lại được một thời gian nhưng bởi vì ngoài cửa phòng có chiến sĩ tuần tra nên anh không thể không ở lại đây để xem xét, đồng thời cũng không biết chuyện gì đang xảy ra ở bên ngoài.
"Lúc này ngươi vẫn sẽ chết ở trong tay của ta!" Vương bài sư sĩ của Khải Rải đắc ý rồi nhào tới.
Sĩ quan phụ tá nghe vậy sửng sốt, nháy mắt nghĩ tới cái gì, ánh mắt đột nhiên co rụt lại, lại lần nữa lắc mình né qua công kích của đối phương, trong miệng oán hận hỏi:"Vũ khí chung cực là do ngươi khởi động?"
Vương bài sư sĩ của Khải Rải cầm đao cười lạnh nói: "Xem ra ngươi cũng không ngu ngốc, đúng vậy, nếu không phải chúng ta sửa đổi thiết trí, quan chỉ huy tối cao nơi này làm sao có thể vì động thái nho nhỏ mà khởi động vũ khí chung cực chứ."
Hóa ra nội dung tin nhắn cuối cùng mà D1 gửi đi chính là yêu cầu chỉ huy tối cao bất luận phải trả giá như thế nào cũng phải tiêu diệt kẻ xâm lấn.
Nếu lúc ấy tiểu Tứ cẩn thận một chút liền có thể đúng lúc phát hiện, lấy năng lực của tiểu Tứ, hoàn toàn có thể sửa đổi mệnh lệnh này, thậm chí có thể dựa theo đường dẫn để phát hiện phi thuyền đang ẩn núp của Khải Rải đồng thời có thể tránh thoát khỏi nguy hiểm lần này, thật sự không gặp bất trắc gì. Chỉ là lúc đó nó quá hưng phấn nên đã bỏ sót điểm này.
Chỉ có thể nói, tiểu Tứ đã thành công học khi học thứ tình cảm của nhân loại đồng thời cũng học luôn những khuyết điểm của nhân loại, giống như nói thô, tâm đại ý, lại giống như bỏ qua những thứ mà mình cho rằng không quan trọng...
Vương bài sư sĩ của Khải Rải nói làm trên mặt sĩ quan phụ tá lộ ra biểu tình thì ra là thế, anh vẫn luôn không hiểu vì sao vũ khí chung cực có thể được mở ra một cách dễ dàng như vậy, bình thường chỉ khi nào liên đến sự tồn vong của căn cứ thì vũ khí này mới có thể bị khởi động. Mà bọn họ chỉ là cướp một quân hạm thoát đi căn cứ, căn bản không gây ảnh hưởng gì đến sự an nguy của căn cứu, như vậy vũ khí chung cực không thể được khởi động.
Sau khi đối phương giải thích thì tất cả thắc mắc đều có câu trả lời, sĩ quan phụ tá tối tăm mà nhìn người trước mắt hung tợn trả lời: "Ta sẽ không chết ở trong tay ngươi lần thứ hai." Do năng lượng của vũ khí chung cực quá mạnh nên anh không thể chống cự, chết như vậy anh cũng không oán hận, nhưng anh tuyệt đối sẽ không chết trong tay kẻ địch khi là người như vậy.
Hai người giằng co mấy giây rồi đột nhiên đồng thời nhào về phía đối phương, sĩ quan phụ tá nháy mắt từ sau thắt lưng rút ra thanh đao ngắn hung tợn mà đâm đối thủ.
"Ping ping ping......" Tiếng vũ khí lạnh va chạm kịch liệt, hai người cùng thuộc vương bài sư sĩ, thể thuật đồng dạng không kém, thế nhưng lực lượng ngang nhau, nhất thời khó phân cao thấp.
Vương bài sư sĩ của Khải Rải ánh mắt lộ ra thần sắc hưng phấn, quả nhiên là người dám cùng hắn đồng quy vu tận, là một đối thủ cực kỳ lợi hại. Bởi vì Lăng Lan an bài xảo diệu, vương bài sư sĩ của Khải Rải căn bản không nghĩ tới kỳ thật hắn là nhận nhầm đối thủ.
Mà sĩ quan phụ tá bởi vì sau khi sống lại vẫn luôn ở trong phòng nên cũng không rõ ràng tình huống bên ngoài, vừa nhìn thấy người mới sống lại là người của Khải Rải nên tự suy ra tất cả mọi thứ đang diễn ra là quỷ kế của Khải Rải nên đem đối phương trở thành kẻ thù, hận không thể giết chết.
Cứ như vậy, dưới các loại nguyên nhân cùng với thiết kế của Lăng Lan, tất cả những manh mối có thể lần ra dấu vết về tiểu đội đều được cô xóa sạch, người của Hoa Hạ và Khải Rải đều không phát hiện giữa bọn họ còn có thế lực thứ ba.
Giải quyết xong vương bài sư sĩ của Khải Rải, Lăng Lan rốt cuộc thở hổn hển một hơi, kỳ thật một màn cuối cùng đều là tiểu Tứ ngụy trang. Cái gọi là động cơ nổ, cơ giáp mất khống chế đều là giả, kiếm quang cũng là cô cố ý vứt bỏ dùng để đánh lừa đối thủ. Mà vương bài sư sĩ của Khải Rải nhìn thấy đã đâm trúng khoang điều khiển của Lăng Lan cũng là ảo giác. Kiếm quang của vương bài cơ giáp không có biện pháp đâm thủng khoang điểu khiển của cơ giáp vương cấp, kiếm quang chỉ là chém qua vòng em của cơ giáp, căn bản không làm Lăng Lan bị thương.
Cuối cùng trong lúc đối phương vui sướng, tinh thần thả lỏng thì đem thanh Bất Hối đã sớm chuẩn bị trước đâm khoang điều khiển của đối phương. Thanh Bất Hối lại một lần nữa thành công lưu loát mà đâm vào trong đó, trực tiếp hạ gục đối phương.
Nhưng việc điều khiển cơ giáp để sắp đặt mọi thứ một cách hoàn hảo đã làm tinh thần của Lăng Lan mệt mỏi đến cực điểm, thể năng cũng đạt tới cực hạn. Lăng Lan biết cô cần nhanh chóng trở lại tinh hạm, nếu cứ tiếp tục điều khiển vương cấp cơ giáp như vậy thì thân thể của cô liền duy trì không nổi nữa.
Nhóm quân nhân Liên Bang ở trong phòng điều khiển tinh hạm nhìn đồng đội của mình lựa chọn đồng quy với đối thủ thì mọi người đều thống khổ nhắm mắt lại...... Vì còn sống trở về báo tin cho quân bộ cao cấp, bọn họ không thể không vứt bỏ chiến hữu, loại cảm giác này làm cho bọn họ thống khổ. Điều duy nhất an ủi bọn họ chính là bây giờ bọn họ đang ở trong thế giới ảo, chỉ cần không có hư năng lực giả, chiến hữu của bọn họ chỉ là tạm thời bị mắc lại ở nơi này mà không nguy hiểm gì đến sinh mệnh.
Ngay lúc này, người quân nhân vẫn luôn theo dõi năng lượng của tinh hạm đột nhiên hô: "Báo cáo, năng lượng đã đạt tới 50%."
Quan chỉ huy nghe vậy đột nhiên mở mắt, ông cố nén lo lắng trong lòng, trong mắt hiện lên một tia quả quyết, trực tiếp mệnh lệnh nói: "Lập tức cắt cao tốc!"
Lúc này, phụ trách điều khiển tốc độ quyết đoán đem cần tốc độ đẩy đến vị trí cao tốc.
"Nhận được mệnh lệnh: Tinh hạm vận hành cắt, tốc độ thấp cắt cao tốc...... Cảnh cáo, độ cao thực tế không đủ, sức hút của tinh hạm quá lớn, khả năng tạo thành ảnh hưởng lên tinh hạm, cảnh cáo, năng lượng không đủ, chỉ có thể duy trì cao tốc trong vòng bảy phút. Xin lựa chọn thận trọng, xin lựa chọn thận trọng ......" Quang não của tinh hạm dựa theo tình hình thực tế đưa ra phán đoán, lập tức phát ra tiếng cảnh cáo khẩn cấp, nhắc nhở người điều khiển tinh hạm bây giờ cắt cao tốc là sai lầm, cực kỳ không an toàn.
Người phụ trách cắt tốc độ nghe quang não cảnh cáo tức khắc kinh hoảng mà ngẩng đầu nhìn chỉ huy, dù sao cũng không phải là người điều khiển tinh hạm chuyên nghiệp nên khi đụng phải tình huống ngoài ý muốn này, người đó có chút luống cuống tay chân không biết làm như thế nào cho phải.
Chỉ thấy quan chỉ huy tàn nhẫn mà đánh mặt mình, kiên quyết nói: "Cắt cao tốc, chúng ta cược." Nếu ông cứ đắn đo suy nghỉ tới lui như vậy thì kẻ địch có thể thành công khởi động vũ khí chung cực lần thứ ba, nếu như vậy bọn họ liền thật sự chạy trời không khỏi nắng. Ông tuyệt đối không thể lãng phí sự hy sinh của thuộc hạ, ông nhất định phải mang theo các đội viên còn lại thành công trở về khu vực trung ương, đem tình huống nơi này báo cáo cấp trên, như vậy cũng có thể cứu phụ tá của mình......
"Xác định cắt cao tốc, đếm ngược hiện tại bắt đầu, 5, 4, 3, 2, 1, cao tốc cắt thành công, đếm ngược lượng năng lượng tiêu hao bắt đầu 420,419,418......" Quang não chấp hành mệnh lệnh cao tốc vận hành, thời gian vừa đến, nguyên bản tinh hạm đang thong thả đột nhiên như nổ một cái rồi bắn đi như mũi tên, nháy mắt hướng về phía trước bay đi.
Bởi vì không đạt tới yêu cầu thấp nhất về độ cao nên tinh hạm bị hai lực hấp dẫn của đất và lực bay của tinh hạm đồng thời tác động, phần đuôi của tinh hạm bị đứt gãy, bị xé rách rơi xuống ......
Nhưng tinh hạm lại vẫn ngoan cường mà bay lên không trung, mặc kệ đuôi tinh hạm đang bốc cháy khói đen, tinh hạm vẫn phá tan tầng khí quyển, tiến vào sao trời!
"Chỉ huy, hiện tại làm sao bây giờ?" Nhìn tinh hạm đột nhiên gia tốc, bay về phía bầu trời, người phụ trách điều khiển vũ khí chung cực vội hỏi chỉ huy tối cao ...
Chỉ huy tối cao không tiếng động mà buông kính viễn vọng cực quang trong tay xuống, vũ khí chung cực tuy thật khủng bố nhưng nếu như tinh ham cực đoan lựa chọn cắt cao tốc thì vũ khí chung cực cũng không thể bắn trúng mực tiêu. Cuối cùng hắn chỉ có thể tiếc nuối nói: "Được rồi, đóng vũ khí chung cực, lần này coi như vận khí của bọn chúng tốt, thành công trốn thoát khỏi căn cứ Tấn Long."
"Dạ! chỉ huy!" Người phụ trách điều khiển lập tức đóng hệ thống vũ khí chung cực.
Tuy nói bỏ qua nhưng chỉ huy tối cao vẫn chưa từ bỏ ý định mà lại cầm kính viễn vọng nhìn quân hạm sắp bay ra tầng khí quyển. Tâm niệm vừa động, chỉ huy tối cao buông kính viễn vọng trong tay rồi ra lệnh cho thuộc hạ ở bên cạnh: "Lệnh cho tất cả các chỉ huy và chiến sĩ lập tức tập hợp tại cửa khoang, ba mươi phút sau lập tức lên không, toàn lực truy kích quân hạm kia, cần phải phá hủy nó trong phạm vi của biên giới Tinh Vân."
"Vâng, chỉ huy!" Người phụ tá lập tức tiếp lệnh, xoay người hạ mệnh lệnh khẩn.
Vài giây sau, toàn bộ căn cứ vang lên tiếng cảnh báo khẩn cấp chói tai, trong quân doanh bên, tiếng thông báo được lập lại liên tục: "Thông báo khẩn cấp, trong 30 phút, tất cả chỉ huy và chiến sĩ của Tấn Long lập tức tập họp tại cửa khoang, lập tức tập hợp tại cửa khoang, sau ba mươi phút, hạm đội sẽ......"
Toàn bộ căn cứ Tấn Long bắt đầu lu bù lên, tất cả chỉ huy và chiến sĩ nhanh chóng chạy đến quân hạm tương ứng của mình, thời gian 30 phút là cực kỳ gấp gáp, không chấp nhận bọn họ được lãng phí.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Các bạn hãy like và share để bọn mình có thêm động lực edit nhé..........
Chương 348: Chạy cao tốc!
Khi vương bài sư sĩ của Khải Rải lại một lần nữa khôi phục ý thức, mở mắt ra thì cũng đã đi tới điểm sống lại của căn cứ Tấn Long.
đoeẻm sống lại của căn cứ Tấn Long kỳ thật là một gian phòng lớn, cửa phòng bình thường đều là đóng chặt, NPC sẽ không chủ động đi vào nơi này, bởi vì đầu não đã thiết lập điểm sống lại này là điểm an toàn, chỉ cần không bước ra cửa thì sẽ không bị NPC phát hiện.
Vương bài sư sĩ của Khải Rải tiếc nuối mà đứng dậy, ngay lập tức hắn phát hiện ở cửa phòng có một người đang đứng...... Tóc đen, da vàng, tuyệt đối là người của Liên Bang, chắc chắn là người vừa rồi đã đồng quy vu tận với hắn.Hắn quyết đoán rút chùy thủ được dấu nơi cẳng chân rồi nhào tới.
Người nọ nghe được tiếng gió thì làm động tác lăn người trốn qua một bên, người đó quay đầu nhìn, ánh mắt tức khắc rụt rụt: "Người của Khải Rải." Đây chính là người đã chết dưới vũ khí chung cực vừa rồi-sĩ quan phụ tá. Anh cũng đã sống lại được một thời gian nhưng bởi vì ngoài cửa phòng có chiến sĩ tuần tra nên anh không thể không ở lại đây để xem xét, đồng thời cũng không biết chuyện gì đang xãy ra ở bên ngoài.
"Lúc này ngươi vẫn sẽ chết ở trong tay của ta!" Vương bài sư sĩ của Khải Rải đắc ý rồi nhào tới.
Sĩ quan phụ tá nghe vậy sửng sốt, nháy mắt nghĩ tới cái gì, ánh mắt đột nhiên co rụt lại, lại lần nữa lắc mình né qua công kích của đối phương, trong miệng oán hận hỏi:"Vũ khí chung cực là do ngươi khởi động?"
Vương bài sư sĩ của Khải Rải cầm đao cười lạnh nói: "Xem ra ngươi cũng không ngu ngốc, đúng vậy, nếu không phải chúng ta sửa đổi thiết trí, quan chỉ huy tối cao nơi này làm sao có thể vì một nho nhỏ mà vận dụng vũ khí chung cực chứ."
Nguyên lai nội dung tin nhắn cuối cùng mà D1 gửi đi chính là uy cầu chỉ huy tối cao bất luận phải trả giá như thế nào cũng phải tiêu diệt kẻ xâm lấn.
Nếu lúc ấy tiểu Tứ cẩn thận một chút liền có thể đúng lúc phát hiện, lấy năng lực của tiểu Tứ, hoàn toàn có thể sửa đổi mệnh lệnh này, thậm chí có thể dựa theo đường dẫn để phát hiện phi thuyền đang ẩn núp của Khải Rải đồng thời có thể tránh thoát khỏi nguy hiểm lần này, thật sự không gặp bất trắc gì. Chỉ là lúc đó nó quá hưng phấn nên đã bỏ sót điểm này.
Chỉ có thể nói, tiểu Tứ đã thành công học khi học thứ tình cảm của nhân loại đồng thời cũng học luôn những khuyết điểm của nhân loại, giống như nói thô, tâm đại ý, lại giống như bỏ qua những thứ mà mình cho rằng không quan trọng...
Vương bài sư sĩ của Khải Rải nói làm trên mặt sĩ quan phụ tá lộ ra biểu tình thì ra là thế, anh vẫn luôn không hiểu vì sao vũ khí chung cực có thể được mở ra một cách dễ dàng như vậy, bình thường chỉ khi nào liên đến sự tồn vong của căn cứ thì vũ khí này mới có thể bị khởi động. Mà bọn họ chỉ là cướp một quân hạm thoát đi căn cứ, căn bản không gây ảnh hưởng gì đến sự an nguy của căn cứu, như vậy vũ khí chung cực không thể được khởi động.
Sau khi đối phương giải thích thì tất cả thắc mắc đều có câu trả lời, sĩ quan phụ tá tối tăm mà nhìn người trước mắt hung tợn trả lời: "Ta sẽ không chết ở trong tay ngươi lần thứ hai." Do năng lượng của vũ khí chung cực quá mạnh nên anh không thể chống cự, chết như vậy anh cũng không oán hận, nhưng anh tuyệt đối sẽ không chết trong tay kẻ địch khi là người như vậy.
Hai người giằng co mấy giây rồi đột nhiên đồng thời nhào về phía đối phương, sĩ quan phụ tá nháy mắt từ sau thắt lưng rút ra thanh đao ngắn hung tợn mà đâm đối thủ.
"Ping ping ping......" Tiếng vũ khí lạnh va chạm kịch liệt, hai người cùng thuộc vương bài sư sĩ, thể thuật đồng dạng không kém, thế nhưng lực lượng ngang nhau, nhất thời khó phân cao thấp.
Vương bài sư sĩ của Khải Rải ánh mắt lộ ra thần sắc hưng phấn, quả nhiên là người dám cùng hắn đồng quy vu tận, là một đối thủ cực kỳ lợi hại. Bởi vì Lăng Lan an bài xảo diệu, vương bài sư sĩ của Khải Rải căn bản không nghĩ tới kỳ thật hắn là nhận nhầm đối thủ.
Mà sĩ quan phụ tá bởi vì sau khi sống lại vẫn luôn ở trong phòng nên cũng không rõ ràng tình huống bên ngoài, vừa nhìn thấy người mới sống lại là người của Khải Rải nên tự suy ra tất cả mọi thứ đang diễn ra là quỷ kế của Khải Rải nên đem đối phương trở thành kẻ thù, hận không thể giết chết.
Cứ như vậy, dưới các loại nguyên nhân cùng với thiết kế của Lăng Lan, tất cả những manh mối có thể lần ra dấu vết về tiểu đội đều được cô xóa sạch, người của Hoa Hạ và Khải Rải đều không phát hiện giữa bọn họ còn có thế lực thứ ba.
Giải quyết xong vương bài sư sĩ của Khải Rải, Lăng Lan rốt cuộc thở hổn hển một hơi, kỳ thật một màn cuối cùng đều là tiểu Tứ ngụy trang. Cái gọi là động cơ nổ, cơ giáp mất khống chế đều là giả, kiếm quang cũng là cô cố ý vứt bỏ dùng để đánh lừa đối thủ. Mà vương bài sư sĩ của Khải Rải nhìn thấy đã đâm trúng khoang điều khiển của Lăng Lan cũng là ảo giác. Kiếm quang của vương bài cơ giáp không có biện pháp đâm thủng khoang điểu khiển của cơ giáp vương cấp, kiếm quang chỉ là chém qua vòng em của cơ giáp, căn bản không làm Lăng Lan bị thương.
Cuối cùng trong lúc đối phương vui sướng, tinh thần thả lỏng thì đem thanh Bất Hối đã sớm chuẩn bị trước đâm khoang điều khiển của đối phương. Thanh Bất Hối lại một lần nữa thành công lưu loát mà đâm vào trong đó, trực tiếp hạ gục đối phương.
Nhưng việc điều khiển cơ giáp để sắp đặt mọi thứ một cách hoàn hảo đã làm tinh thần của Lăng Lan mệt mỏi đến cực điểm, thể năng cũng đạt tới cực hạn. Lăng Lan biết cô cần nhanh chóng trở lại tinh hạm, nếu cứ tiếp tục điều khiển vương cấp cơ giáp như vậy thì thân thể của cô liền duy trì không nổi nữa.
Nhóm quân nhân Liên Bang ở trong phòng điều khiển tinh hạm nhìn đồng đội của mình lựa chọn đồng quy với đối thủ thì mọi người đều thống khổ nhắm mắt lại...... Vì còn sống trở về báo tin cho quân bộ cao cấp, bọn họ không thể không vứt bỏ chiến hữu, loại cảm giác này làm cho bọn họ thống khổ. Điều duy nhất an ủi bọn họ chính là bây giờ bọn họ đang ở trong thế giới ảo, chỉ cần không có hư năng lực giả, chiến hữu của bọn họ chỉ là tạm thời bị mắc lại ở nơi này mà không nguy hiểm gì đến sinh mệnh.
Ngay lúc này, người quân nhân vẫn luôn theo dõi năng lượng của tinh hạm đột nhiên hô: "Báo cáo, năng lượng đã đạt tới 50%."
Quan chỉ huy nghe vậy đột nhiên mở mắt, ông cố nén lo lắng trong lòng, trong mắt hiện lên một tia quả quyết, trực tiếp mệnh lệnh nói: "Lập tức cắt cao tốc!"
Lúc này, phụ trách điều khiển tốc độ quyết đoán đem cần tốc độ đẩy đến vị trí cao tốc.
"Nhận được mệnh lệnh: Tinh hạm vận hành cắt, tốc độ thấp cắt cao tốc...... Cảnh cáo, độ cao thực tế không đủ, sức hút của tinh hạm quá lớn, khả năng tạo thành ảnh hưởng lên tinh hạm, cảnh cáo, năng lượng không đủ, chỉ có thể duy trì cao tốc trong vòng bảy phút. Xin lựa chọn thận trọng, xin lựa chọn thận trọng ......" Quang não của tinh hạm dựa theo tình hình thực tế đưa ra phán đoán, lập tức phát ra tiếng cảnh cáo khẩn cấp, nhắc nhở người điều khiển tinh hạm bây giờ cắt cao tốc là sai lầm, cực kỳ không an toàn.
Người phụ trách cắt tốc độ nghe quang não cảnh cáo tức khắc kinh hoảng mà ngẩng đầu nhìn chỉ huy, dù sao cũng không phải là người điều khiển tinh hạm chuyên nghiệp nên khi đụng phải tình huống ngoài ý muốn này, người đó có chút luống cuống tay chân không biết làm như thế nào cho phải.
Chỉ thấy quan chỉ huy tàn nhẫn mà đánh mặt mình, kiên quyết nói: "Cắt cao tốc, chúng ta cược." Nếu ông cứ đắn đo suy nghỉ tới lui như vậy thì kẻ địch có thể thành công khởi động vũ khí chung cực lần thứ ba, nếu như vậy bọn họ liền thật sự chạy trời không khỏi nắng. Ông tuyệt đối không thể lãng phí sự hy sinh của thuộc hạ, ông nhất định phải mang theo các đội viên còn lại thành công trở về khu vực trung ương, đem tình huống nơi này báo cáo cấp trên, như vậy cũng có thể cứu phụ tá của mình......
"Xác định cắt cao tốc, đếm ngược hiện tại bắt đầu, 5, 4, 3, 2, 1, cao tốc cắt thành công, đếm ngược lượng năng lượng tiêu hao bắt đầu 420,419,418......" Quang não chấp hành mệnh lệnh cao tốc vận hành, thời gian vừa đến, nguyên bản tinh hạm đang thong thả đột nhiên như nổ một cái rồi bắn đi như mũi tên, nháy mắt hướng về phía trước bay đi.
Bởi vì không đạt tới yêu cầu thấp nhất về độ cao nên tinh hạm bị hai lực hấp dẫn của đất và lực bay của tinh hạm đồng thời tác động, phần đuôi của tinh hạm bị đứt gãy, bị xé rách rơi xuống ......
Nhưng tinh hạm lại vẫn ngoan cường mà bay lên không trung, mặc kệ đuôi tinh hạm đang bốc cháy khói đen, tinh hạm vẫn phá tan tầng khí quyển, tiến vào sao trời!
"Chỉ huy, hiện tại làm sao bây giờ?" Nhìn tinh hạm đột nhiên gia tốc, bay về phía bầu trời, người phụ trách điều khiển vũ khí chung cực vội hỏi chỉ huy tối cao ...
Chỉ huy tối cao không tiếng động mà buông kính viễn vọng cực quang trong tay xuống, vũ khí chung cực tuy thật khủng bố nhưng nếu như tinh ham cực đoan lựa chọn cắt cao tốc thì vũ khí chung cực cũng không thể bắn trúng mực tiêu. Cuối cùng hắn chỉ có thể tiếc nuối nói: "Được rồi, đóng vũ khí chung cực, lần này coi như vận khí của bọn chúng tốt, thành công trốn thoát khỏi căn cứ Tấn Long."
"Dạ! chỉ huy!" Người phụ trách điều khiển lập tức đóng hệ thống vũ khí chung cực.
Tuy nói bỏ qua nhưng chỉ huy tối cao vẫn chưa từ bỏ ý định mà lại cầm kính viễn vọng nhìn quân hạm sắp bay ra tầng khí quyển. Tâm niệm vừa động, chỉ huy tối cao buông kính viễn vọng trong tay rồi ra lệnh cho thuộc hạ ở bên cạnh: "Lệnh cho tất cả các chỉ huy và chiến sĩ lập tức tập hợp tại cửa khoang, ba mươi phút sau lập tức lên không, toàn lực truy kích quân hạm kia, cần phải phá hủy nó trong phạm vi của biên giới Tinh Vân."
"Vâng, chỉ huy!" Người phụ tá lập tức tiếp lệnh, xoay người hạ mệnh lệnh khẩn.
Vài giây sau, toàn bộ căn cứ vang lên tiếng cảnh báo khẩn cấp chói tai, trong quân doanh bên, tiếng thông báo được lập lại liên tục: "Thông báo khẩn cấp, trong 30 phút, tất cả chỉ huy và chiến sĩ của Tấn Long lập tức tập họp tại cửa khoang, lập tức tập hợp tại cửa khoang, sau ba mươi phút, hạm đội sẽ......"
Toàn bộ căn cứ Tấn Long bắt đầu lu bù lên, tất cả chỉ huy và chiến sĩ nhanh chóng chạy đến quân hạm tương ứng của mình, thời gian 30 phút là cực kỳ gấp gáp, không chấp nhận bọn họ được lãng phí.

<< ||||| Home Thể LoạiLọc TruyệnTools

Nhập tên truyện hoặc tác giả cần tìm ...
Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
<< Trước <<>> Sau >>
Đi nhanh :
350
/464 GO
Like ủng hộ :
Chương 349: Sẽ không buông tay lần nữa!
Edit: Tuyết Dung Hoa
Chỉ huy cao nhất của căn cứ nhìn thấy các quân nhân đã bắt đầu hành động, lúc này mới xoay người rời khỏi bộ chỉ huy, đi vào văn phòng riêng của minh, báo cáo cho đầu não của thế giới ảo về tình hình ở nơi này, cũng như những mệnh lệnh đã ra. Chỉ là đường truyền gửi đi đã bị hacker của Khải Rải động tay động chân, vì thế nội dung báo cáo trực tiếp truyền tới một phi thuyền được bí mật giấu trong căn cứ, mà đầu não chân chính của Liên Bang lại hoàn toàn không biết những chuyện đã xảy ra ở nơi này.
Quân hạm tăng tốc thành công, tạm thời thoát ly nguy hiểm, nhưng Lăng Lan lại bởi vì mệnh lệnh của Chỉ huy mà rơi vào tuyệt cảnh. Lúc Chỉ Huy ra lệnh tăng tốc, Tiếu Tứ vẫn đang giám sát tình huống liền biết được, ngay lập tức báo cáo tin tức xấu này cho Lăng Lan.
Nếu như Lăng Lan không cách quân hạm quá xa, cô sẽ có cách đăng nhập vào quân hạm. Nhưng cố tình Lăng Lan lại mới chiến đấu với Vương bài sư sĩ của Khải Rải, vì muốn giải quyết đối phương một cách nhanh chóng, cô đã làm bộ mất khống chế để cho đối phương trúng kế, lúc này cơ giáp cũng vì thế mà đã rơi xuống khoảng 800m, mà quân hạm đang ở độ cao 1700m, khoảng cách gần 1000m.
Với khoảng cách như vậy, thời gian dành cho Lăng Lan là cực kỳ ít, cô nhanh chóng điều cơ giáp bay về phía quân hạm, muốn thừa lúc quân hạm còn chưa tăng tốc có thể thành công đột nhập vào bên trong. Nhưng ngay lúc Lăng Lan sắp tiếp cận được quân hạm thì nó lại đột nhiên tăng tốc, giống như một mũi tên được bắn ra, bay đi cực nhanh làm cho Lăng Lan chụp hụt một cái, trong nháy mắt đã kéo dài khoảng cách giữa cô và quân hạm.
Lăng Lan thấy thế, cắn răng, quyết đoán đẩy tốc độ của Vương cấp cơ giáp lên cao nhất, cũng chính là mở ra thiết lập cực nhanh. Khi mở ra thiết lập cực nhanh, cơ giáp liền rơi vào trạng thái khóa, một khi mở ra sẽ không dễ dàng đóng lại, hơn nữa khi sử dụng thiết lập này, hao tổn đối với cơ giáp là rất lớn, năng lượng tiêu hao mỗi giây là rất nhiều, không chỉ như vậy, yêu cầu thể chất đối với người điều khiển khi vận hành trong trạng thái này cũng là rất cao.
Sỡ dĩ Lăng Lan ngay từ đầu không mở ra thiết lập cực nhanh là bởi vì sợ thân thể của mình sẽ không chịu nổi, đồng thời cô cũng ôm tâm lý may mắn cho rằng tăng tốc thêm chút nữa là có thể đăng nhập thành công vào quân hạm, không nghĩ tới ngay tại thời khắc cuối cùng lại thất bại trong gang tấc. Bắt quá, bây giờ Lăng Lan đã rơi vào đường cùng, tự nhiên sẽ không tiếp tục do dự vấn đề này.
Bởi vì trước khi quân hạm phá tan tầng khí quyển, cô nhất định phải đăng nhập thành công vào quân hạm, nếu không, chỉ dựa vào động lực cùng với năng lượng của cơ giáp là không có cách nào thoát khỏi sức hút của tinh cầu để tiếp tục bay ra không gian, cho dù cơ giáp mà Lăng Lan đang điều khiển là Vương cấp cơ giáp cũng không được, trừ phi Lăng Lan điều khiển là Thần cấp cơ giáp.
Thật ra, cho dù Vương cấp cơ giáp có thể bay ngoài không gian thì chỉ bằng thực lực và tố chất thân thể hiện tại của Lăng Lan cũng không có biện pháp tiếp tục điều khiển...
Lúc này đây, Lăng Lan đã có thêm được một bài học nhớ đời, giờ cô hiểu rõ, về sau đối với bất cứ điều gì cũng phải toàn lực ứng phó, không cần ôm bất kỳ tâm lý may mắn gì, nếu không sẽ phải trả giá càng nhiều.
Thời gian từng chút trôi qua, cơ giáp của Lăng Lan càng ngày càng tới gần quân hạm, 100m, 50m, 30m, 20m, 10m...Cô nhìn thấy mức năng lượng của cơ giáp đang càng ngày càng ít, mô hồi lạnh trên trán không khống chế được mà chảy xuống, lần đầu tiên có cảm giác bản thân thật bất lực.
Rõ ràng chỉ cần gia tốc thêm một chút là cô có thể tiếp cận được cửa quân hạm, nhưng cô dùng hết toàn lực lại không có biện pháp tới gần thêm một bước, mà nguyên năng lượng lấy được ở tinh cầu x192 cũng bắt đầu phát ra báo động đỏ thông báo năng lượng đã tiêu hao gần hết.... Chẳng lẽ cuối cùng cô vẫn thất bại, không có cách nào rời khỏi căn cứ Tấn Long hay sao? Lăng Lan vô cùng không cam lòng.
Điều làm cho Lăng Lan càng thêm khẩn trương chính là thân thể của cô đã xuất hiện cảm giác đau đớn, từ những co rút đau đớn rất nhỏ, chậm rãi biến thành xé rách đau nhức, xem ra tác dụng phụ của việc điều khiển vượt cấp đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới thân thể của cô, tình huống càng ngày càng xấu.
Lúc Lăng Lan đã bắt đầu tuyệt vọng, trên kênh liên lạc của cơ giáp đột nhiên vang lên một âm thanh:"Thỏ con, cố lên!"
Tinh thần Lăng Lan chấn động, cô đột nhiên ngẩng đầu, liền thấy một cơ giáp hết sức quen thuộc, chính là Báo con, lúc này một tay anh đang bám lấy cửa, tay còn lại tận lực duỗi về phía Lăng Lan, cố gắng chụp được cơ giáp của cô.
Nhìn thấy Báo con, trong lòng Lăng Lan run lên, quyết đoán vươn lên cánh tay phải, đồng bọn còn chưa vứt bỏ cô, cô dựa vào gì mà từ bỏ hy vọng? Lăng Lan không để ý đến đau đơn kịch liệt trên người, tiếp tục đẩy nhanh tốc độ cơ giáp đến siêu cực hạn, tốc độ cơ giáp lại lần nữa bùng nổ, bay thẳng về phía trước, khoảng cách giữa Lăng Lan và Báo con càng ngày càng gần, năm mét, ba mét, một thước...
"A......" Lăng Lan không cam lòng mà gầm lên giận dữ, năng lượng cơ giáp rốt cuộc cũng tiêu hao hết, ngay trong khoảng khác Lăng Lan sắp chạm được vào tay của Báo con, động cơ của cơ giáp liền ngừng hoạt động, hoàn toàn không khống chế được mà rơi xuống dưới......
"Thỏ con......" Lăng Lan hình như nghe được âm thanh thê lương của Báo con, có phải cô đã thất bại? Nhưng mà chỉ cần Báo con mang tư liệu giao cho thành chủ thành Hoằng Dương, nhiệm vụ của bọn họ liền hoàn thành. Cho dù cô phải dừng chân tại đây cũng không ảnh hưởng tới việc thành lập chiến đội.
Lăng Lan bất đắc dĩ mà nhắm mắt, lúc cô chuẩn bị từ bỏ, đột nhiên cảm thấy cơ giáp của mình bị một lực lượng nào túm lại, ngăn cản cơ giáp tiếp tục rơi xuống.
Trong lòng cô ngạc nhiên nhìn lên mới phát hiện tay Báo con đang chặt chẽ nắm lấy tay phải của cô.
"Thỏ con, tôi sẽ không buông tay lần nữa." Lý Lan Phong cười nói, lời này của anh là một câu hai ý nghĩa, nói cho Lăng Lan cũng đồng thời nói với chính mình, tình bạn này sẽ không giống như bảy năm trước, phải vì đủ loại nguyên nhân mà lựa chọn buông tay lùi bước.
Lý Lan Phong nói làm Lăng Lan khó hiểu, cô nhìn thấy đôi tay Lý Lan Phong chặt chẽ nắm lấy tay phải của cô, trong lòng không khỏi cả kinh, chẳng lẽ Báo con nhảy khỏi quân hạm? Vì cô mà từ bỏ?
Tâm tình Lăng Lan tức khắc trở nên phức tạp, lần đầu tiên có người cam nguyện mạo hiểm vì cô....Nhưng mà cảm động của Lăng Lan chỉ là chợt loé, rất nhanh đã trở về bình tĩnh, cô lập tức phản ứng lại, hai người cũng không có tiếp tục rơi xuống, mà bị một cổ lực lượng kéo lên.
Lăng Lan đưa mắt nhìn về phía sau Báo con, lúc này lại phát hiện hai chân cơ giáp của Báo con đang được cơ giáp của Tề Long giữ chặt....
"Ai dà, lão đại, thật lâu mới có dịp nhìn thấy cậu chật vật như vậy." Âm thanh trêu đùa của Tề Long vang trên kênh liên lạc, Lăng Lan quả thật rất vui mừng, nhưng cho dù tâm tình đang kích động thì Lăng Lan cũng quen lạnh lùng ít nói nên cô chỉ nhàn nhạt đáp lại:"Đúng vậy, có phải bây giờ cậu cảm thấy rất vừa lòng?"
Lăng Lan lạnh lùng nói làm cho Tề Long đang cười khẽ tức khắc dừng lại, cậu chỉ cảm thấy một cổ hàn ý lạnh buốt chạy khắp người, thân thể không khỏi run lên, cũng may là bàn tay nắm lấy chân Lý Lan Phong vẫn vững chắc, nếu không liền xảy ra chuyện lớn.
Trong lòng Tề Long âm thầm hối hận, cậu làm sao có thể quên lão đại nhà mình là người trừng mắt tất báo cơ chứ? Tề Long đã bắt đầu tưởng tượng ra hoàn cảnh của mình sau khi trở về, thế nào cũng sẽ bị lão đại túm đến mật thất cách đấu, điên cuồng ngược đánh....Ô ô ô, mạng nhỏ của cậu khó giữ rồi.
"Lão đại, cho dù cậu chật vật như vậy thì lão đại vẫn là đẹp trai nhất." Tề Long ra sức cứu vớt tương lai của mình, ý đồ vỗ mông ngựa nịnh nọt lão đại, đáng tiếc trò vặt vãnh này của Tề Long lại hoàn toàn không có tác dụng.
"Ha hả, thì ra tớ đẹp trai nhất là khi tớ chật vật nhất" Khoé miệng Lăng Lan nhếch lên, nhàn nhạt mà trả lời, nhưng tâm tình lại vô cùng sung sướng, đây là các bạn nhỏ của cô, tại thời khắc mấu chốt bọn họ nhất định chạy tới bảo hộ cô... Tốt, Báo con giờ đây đã bị Lăng Lan ném tới xó xỉnh nào rồi.
Nghe Lăng Lan nói, Tề Long thật hận không thể đánh mình một bạt tai, cậu làm sao có thể ngốc như vậy, lại còn đi nhắc nhở lão đại hồi nãy mình nói sai...
Vẫn là Hàn Kế Quân đang túm chặt phía sau Tề Long thấy tội nghiệp cho bạn tốt nhà mình mà mở miệng giải vây:"Mau lên, tất cả mọi người dùng sức, nhanh chóng kéo lão đại lên."
Thì ra các thành viên khác của tiểu đội cũng ở đây, Lạc Lãng với Hàn Kế Quân ở phía sau Tề Long, từng người dùng một bàn tay chặt chẽ túm lấy Tề Long, mà phía sau Lạc Lãng, Hàn Kế Quân còn có Tạ Nghi, Lâm Trung Khanh kéo lại.
Vì sao mọi người lại đúng lúc xuất hiện ở chỗ này đâu, thật ra mọi chuyện là như thế này....
Lúc quân hạm còn chưa tăng tốc, Tiểu Tứ đã âm thầm thao tác quân hạm, lặng lẽ mở cửa khẩu. Động tác này người điều khiển quân hạm không hề hay biết, nhưng đám người Tề Long đang ở trong khoang chờ liền lập tức phát hiện, bọn họ thấy cửa khẩu vẫn luôn đóng kĩ rốt cuộc cũng mở ra, không cần nghĩ cũng biết lão đại của bọn họ đã trở lại.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp cao hứng, quân hạm đã đột nhiên tăng tốc, không chỉ làm Lăng Lan không đột nhập được vào quân hạm, cũng làm cho bọn Tề Long trở tay không kịp. Bọn họ căn bản không có sự chuẩn bị, quân hạm tăng tốc làm cho bọn họ trực tiếp ngã nhào, may mắn là mọi người đều ở trong cơ giáp, cho dù có ngã thật mạnh cũng chỉ bị chật vật một chút mà không bị trọng thương, hơn nữa có Lý Thì Du ở đây cũng sẽ giải quyết nhanh chóng.
Chờ bọn họ kịp ổn định lại thì đã không thấy bóng dáng của lão đại nhà mình đâu, đám người Tề Long liền biết, lão đại chắc chắn không đuổi kịp, trong lòng bọn họ lo lắng nôn nóng, nhưng nhất thời lại không biết phải làm sao.
Ngay lúc này, Lý Lan Phong vẫn luôn trầm mặc đột nhiên đứng dậy, lấy tư liệu giao cho Tề Long:"Tề Long, tôi ra cửa xem tình huống thế nào, khả năng nơi đó sẽ có nguy hiểm...Tư liệu này liền giao cho cậu bảo quản."
Tề Long nghe vậy lập tức cự tuyệt nói: "Đây là nhiệm vụ lão đại giao cho anh, tôi không thể vi phạm mệnh lệnh của lão đại. Hơn nữa, nếu muốn đi thì tôi đi vẫn tốt hơn."
Tề Long trực tiếp cự tuyệt, Lý Lan Phong cũng không tiếp tục nhiều lời, anh chỉ dứt khoát đưa tư liệu cho Tề Long, khi Tề Long còn chưa phản ứng lại, liền nhanh chóng xoay người cấp tốc rời đi.
Đến khi Tề Long phản ứng lại đây, Lý Lan Phong đã sớm biến mất, cậu thật không biết nói gì mà cầm lấy tư liệu, liếc nhìn đồng bọn chung quanh, quyết đoán đưa tư liệu cho Thường Tân Nguyên.
Hành động của Tề Long làm Thường Tân Nguyên trực tiếp ngây ngẩn cả người, anh kinh hoảng hỏi: "Vì sao...... Lại là tôi?"

<< ||||| Home Thể LoạiLọc TruyệnTools

Nhập tên truyện hoặc tác giả cần tìm ...
Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
<< Trước <<>> Sau >>
Đi nhanh :
351
/464 GO
Like ủng hộ :
Chương 350: Thoát đi căn cứ!
Edit: Tuyết Dung Hoa
"Trong tiểu đội anh là người thao tác kém nhất, để đảm bảo an toàn, tốt nhất anh ở lại chỗ này mà bảo quản tài liệu, nếu như không cẩn thận để mình bị chết, anh cũng đừng hòng gia nhập tiểu đội Lăng Thiên của chúng tôi." Tề Long hung tợn uy hiếp.
Những lời của Tề Long làm cho sắc mặt Thường Tân Nguyên đỏ bừng không ngừng, muốn âm thầm phản bác lại phát hiện Tề Long nói không sai, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng á khẩu nói không nên lời.
Tề Long nói xong cũng mặc kệ trong lòng Thường Tân Nguyên có suy nghĩ gì, cậu lập tức xoay người cùng các đồng đội rời đi, chạy nhanh về phía cửa. Tâm tình Tề Long rất lo lắng và nôn nóng, không biết tình huống của lão đại nhà mình như thế nào. Thật ra cậu đã sớm muốn đi đến đuôi quân hạm xem xét tình hình, chỉ là bị Lý Lan Phong giành trước một bước...
Nghĩ đến đây, Tề Long bắt đầu phỉ nhổ Lý Lan Phong, cái tên này, quả thật rất biết biểu hiện, mỗi lần có cơ hội là lập tức bắt lấy ra sức thể hiện trước mặt lão đại. Tuy rằng Tề Long có chút ý kiến đối với Lý Lan Phong, nhưng trong lòng lại cực kỳ thưởng thức đối phương, bởi vì chỉ có người thật sự quan tâm đến lão đại mới có hành động như vậy.
Tề Long mới vừa rời khỏi, đám người Lạc Lãng Hàn Kế Quân cũng nhanh chóng đuổi theo, nếu không phải Lan lão đại đã sớm phân phó bọn họ phải nghe theo mệnh lệnh của Tề Long thì bọn họ đã sớm kiềm chế không nổi mà chạy tới đuôi quân hạm rồi, làm sao có thể chờ tới bây giờ.
Người rời khỏi cuối cùng chính là Lý Thì Du, lúc anh chuẩn bị đi ra vô tình nhìn thoáng qua Thường Tân Nguyên, thấy cậu ta đang ngây ngốc ngồi yên một chỗ giống như gặp phải đả kích, Lý Thì Du than nhẹ một tiếng, đi vòng đến bên người Thường Tân Nguyên, vỗ vỗ bờ vai anh:"Cậu đừng nghĩ nhiều, mệnh lệnh của Tề Long cũng muốn tốt cho cậu, cậu cứ an tâm nghe theo mệnh lệnh của cậu ta đi. Trên thực tế, kỹ thuật thao tác của cậu qủa thật hơi yếu một chút, lúc đi cùng mọi người, nếu như có nguy hiểm gì, bản thân cậu bảo vệ chính mình cũng khó, còn không bằng thành thật ở lại nơi này, bảo vệ tốt tư liệu quan trọng này."
Thường Tân Nguyên ai oán liếc nhìn Lý Thì Du, đây thật là đồng đội của anh sao? Có thể đừng đả kích anh như vậy nữa được không? Bọn họ còn có thể tiếp tục hợp tác vui vẻ sao? Thường Tân Nguyên đột nhiên phát hiện. Thoạt nhìn là người tốt mềm lòng Lý Thì Du, hoàn toàn có tiềm chất phúc hắc.
Lý Thì Du cũng không biết ai oán trong lòng Thường Tân Nguyên, bởi vì anh nói câu đó xong cũng ngay lập tức đuổi theo bọn Tề Long. Nói thật, tuy anh có chút không thích Lăng Lan, nhưng một đường tới đây, trải qua bao nhiêu chuyện, anh vẫn rất tán thành những hành động của Lăng Lan, anh cũng không hy vọng một vị đội trưởng luôn quan tâm đến đội viên của mình sẽ xảy ra chuyện, cho nên cũng chuẩn bị chạy đến đuôi quân hạm xem xét tình hình.
Toàn bộ khoang cơ giáp, chỉ còn mình Thường Tân Nguyên cô độc một người, anh nhìn nhìn tư liệu trong tay, bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng rồi cẩn thận cất đi. Như Lý Thì Du đã nói, tư liệu này rất quan trọng, có quan hệ trực tiếp đến việc thành lập chiến đội của bọn họ, không thể xảy ra bất cứ sai lầm gì.
Trong lòng Thường Tân Nguyên hiểu rõ, những lời hồi nãy của Tề Long không phải khinh thường anh, nếu không cũng sẽ không giao tư liệu quan trọng như vậy cho anh bảo quản. Trên thực tế, Tề Long đã an bài cực kỳ thoả đáng, tiểu đội bọn họ cần có một người tồn tại để giao phó nhiệm vụ, mà người này để đảm bảo an toàn nhất định phải ở lại khoang chờ, không thể mạo hiểm.
Thường Tân Nguyên tuy rằng gia nhập tiểu đội không lâu, nhưng vẫn nhìn ra tình cảm thâm hậu giữa bọn Tề Long và Lan lão đại. Không phải là tình nghĩa bình thường giữa đội viên và đội trưởng mà là một loại huyết mạch tương liên, tình như thủ túc. Thường Tân Nguyên tin tưởng, nếu là Lan lão đại thật sự xảy ra chuyện, phải dừng chân tại căn cứ Tấn Long, chỉ sợ bọn Tề Long cũng sẽ lựa chọn rời khỏi quân hạm, ở lại căn cứ Tấn Long, cùng tiến cùng lui với lão đại nhà mình....
Thường Tân Nguyên nghĩ đến đây, không khỏi hâm mộ tình cảm anh em của Lan lão đại và bọn Tề Long, nếu như có thể, anh cũng muốn giống như bọn họ, có thể cùng tiến cùng lui với Lan lão đại. Nhưng cuối cùng năng lực thao tác của anh kém cỏi nên chỉ có thể ở lại đây bảo quản tư liệu. Mặc dù anh không muốn nhưng cũng chẳng phản bác được gì.
Bởi vì Thường Tân Nguyên biết rõ, căn cứ Tấn Long rất nguy hiểm, nếu như bọn họ bị bại lộ, nhất định sẽ tắm máu chiến đấu, chỉ có mở đường máu mới có được đường sống. Cho nên những người đi theo sức chiến đấu phải siêu cường, nếu không có đi cũng vô dụng, thậm chí còn liên luỵ. Thường Tân Nguyên hiểu rõ điều này nên mới á khẩu không trả lời được, cuối cùng bất đắc dĩ tiếp nhận sự an bài của Tề Long, trở thành người cuối cùng ở lại bảo hộ tư liệu.
Trên thực tế, Thường Tân Nguyên không cam lòng là bởi vì anh không muốn trở thành người cuối cùng ở lại, điều này làm cho anh có cảm giác mình thật vô dụng.
"Thao tác kém cỏi nhất sao? Xem ra, nếu muốn sát cánh bên Lan lão đại, không bị bỏ xa, chỉ dựa vào thiên phú cải tạo là chưa đủ, mình nhất định phải mạnh lên, giống như Lâm Trung Khanh và Lý Thì Du vậy, cho dù là nhân viên hậu cần, cũng phải là một nhân viên hậu cần cường đại..." Thường Tân Nguyên lén lút nắm chặt bàn tay, trong mắt hiện lên một mạt kiên quyết.
Một đường chạy như điên, Lý Lan Phong là người thứ nhất chạy tới cửa khẩu, vừa đến nơi anh đã nhìn thấy Lăng Lan đang liều mạng đuổi theo quân hạm, lúc này cô đang cách quân hạm chừng 10m, chỉ cần kiên trì thêm chút nữa là sẽ đột nhập thành công. Nhưng Lý Lan Phong lại nhanh chóng phát hiện, cơ giáp của Lăng Lan hình như gặp phải vấn đề, tốc độ lúc nhanh lúc chậm, không hề ổn định, điều này cũng ảnh hưởng tới Lăng Lan, làm cho cô không có cách nào tiến thêm một bước tiếp cận quân hạm.
Lý Lan Phong vô cùng lo lắng, anh rất sợ Thỏ con cuối cùng cũng không đuổi kịp. Anh nhìn xung quanh cửa khẩu, phát hiện kế bên cửa khẩu có một tay cầm, chắc là để hỗ trợ cho Cơ giáp sĩ khi phi hành với tốc độ cao. Anh nhanh chóng chạy tới, mở ra cửa khẩu, lập tức một lực hút cường đại ập tới, thiếu chút nữa đã hút anh bay ra ngoài quân hạm, cũng may là Lý Lan Phong phản ứng nhanh nhạy, trong tíc tắc nắm lấy tay cầm, đồng thời khởi động chế độ hấp thụ lực nằm dưới chân cơ giáp, lúc này cơ giáp mới ổn định lại.
Sau khi làm tốt tất cả, Lý Lan Phong liền chuyển kênh liên lạc mà hô lớn:"Cố lên! Thỏ con." Anh càng lớn mật nhoài người ra ngoài, tận lực vươn cánh tay phải, ý đồ bắt lấy cơ giáp Thỏ con.
Thỏ con hình như đã nghe được âm thanh của anh, Lý Lan Phong thấy được Thỏ con cố hết sức vươn lên cánh tay phải, muốn bắt lấy cánh tay anh.
Hai bàn tay càng ngày càng gần, ngay lúc anh sắp bắt được Thỏ con, động cơ của cơ giáp Thỏ con đột nhiên nổ vang rồi nháy mắt tắt nguồn, tuy thời khắc cuối cùng Thỏ con đã dùng toàn lực để nhảy qua, bàn tay của Lý Lan Phong cũng đã nắm được ngón tay của Lăng Lan, nhưng trọng lượng cơ giáp rất nặng, còn bị ảnh hưởng của phản lực khi phi hành, anh chỉ chụp được một ngón tay của Lăng Lan, làm sao có thể giữ được cơ giáp của Thỏ con.
Lý Lan Phong nhìn thấy cơ giáp của Thỏ con dừng lại một chỗ, sắp sửa rơi xuống, anh không hề nghĩ ngợi, điều khiển cơ giáp trực tiếp vọt qua, túm chặt lấy cánh tay phải của Lăng Lan....
"Thỏ con, tôi sẽ không buông tay lần nữa." Lý Lan Phong nhớ rõ mình đã nói như vậy, chỉ mình anh mới biết ý nghĩa chân thật của những lời này, 7 năm trước anh từng chủ động buông tay từ bỏ Thỏ con một lần, từ giờ trở đi, anh sẽ không bao giờ buông tay nữa!
Ngay lúc Lý Lan Phong cho rằng mình và Thỏ con sẽ cùng nhau rơi xuống căn cứ Tấn Long, cùng sống cùng chết thì anh lại cảm giác được cơ giáp của mình đột nhiên bị một lực mạnh mẽ bắt được, anh và Thỏ con treo lơ lửng dưới quân hạm, từ từ được kéo lên. Thì ra vào thời khắc cuối cùng, bọn Tề Long đã kịp chạy tới, trong nháy mắt bắt được hai chân cơ giáp của anh. Mà Tề Long thì được Lạc Lãng cùng Hàn Kế Quân chặt chẽ túm lấy, phía sau còn có Lâm Trung Khanh và Tạ Nghi hỗ trợ.
Được Hàn Kế Quân nhắc nhở, mọi người cùng nhau hợp sức kéo Lý Lan Phong và Lăng Lan trở lại quân hạm, lúc này Lý Thì Du cũng xuất hiện, thêm sự giúp sức của Lý Thì Du, mọi người cuối cùng cũng kéo được Lý Lan Phong và Lăng Lan trở về quân hạm.
Lăng Lan vừa mới tiến vào quân hạm liền không phí lời, trực tiếp ném ra một câu: "Lập tức trở về khoang chờ!". Cô nhanh chóng dẫn theo các đội viên trở về khoang cơ giáp, bởi vì Tiểu Tứ đã nói cho Lăng Lan, quân hạm đã sắp phá tan tầng khí quyển. Nếu cứ tiếp tục đứng ở cửa khẩu, một nơi không có bất kì một sự bảo hộ nào, tuyệt đối là hành vi tự sát.
Mọi người cấp tốc đi theo Lăng Lan, Tiểu Tứ cũng nhanh chóng mở cửa khoang chờ. Lúc này Thường Tân Nguyên đang ngồi trên ghế dài, để đảm bảo an toàn anh cũng không dám rời khỏi nơi này nửa bước, đột nhiên anh nhìn thấy cửa khoang mở ra, một bóng người vọt vào, là Lan lão đại, Thường Tân Nguyên tức khắc kích động hô lên:"Lan lão đại, cậu đã trở lại."
Lăng Lan còn chưa trả lời, quân hạm liền bắt đầu chấn động kịch liệt, ngoại trừ Thường Tân Nguyên đang yên ổn ngồi trên ghế dài, những người khác đều bị chấn động này ảnh hưởng, ngã trái ngã phải.
"Nằm xuống!" Mọi người trên kênh liên lạc nghe được mệnh lệnh của Lăng Lan, lập tức nằm rạp xuống đất, nếu như trong khoang chờ phát ra âm thanh va chạm quá lớn, nhất định sẽ làm cho quân nhân Liên Bang chú ý.
Lúc này trong phòng điều khiển chung, tất cả các quân nhân Liên Bang đều khẩn trương nắm chặt lấy đài điều khiển trước mặt mình. Chấn động do phá tan tầng khí quyển là cực kỳ mãnh liệt, thể chất yếu một chút là không thể thích ứng, chỉ có thể đau khổ chịu đựng. Thật ra, bọn họ phải cố gắng chịu đựng như vậy cũng là do năng lượng của quân hạm không đủ, để đảm bảo quân hạm có thể thành công bay ra khỏi tầng khí quyển của căn cứ Tấn Long, bọn họ chỉ có thể tiết kiệm năng lượng, không mở ra thiết bị bảo hộ quân hạm khi xảy ra chấn động.
Chấn động xảy ra gần năm phút đồng hồ, thiếu chút nữa là làm cho các quân nhân Liên Bang trọng thương hộc máu, cuối cùng quân hạm cũng thoát khỏi sức hút của Trái Đất, thành công bay vào không gian, chấn động lúc này mới biến mất. Cảm giác được tình huống đã ổn định, quân nhân Liên Bang mới bắt đầu cử động di chuyển, nhưng mà sắc mặt của họ vẫn rất xấu, chấn động kịch liệt như vậy, cho dù không bị trọng thương, thân thể vẫn bị ảnh hưởng rất nhiều, xem ra sau khi trở về cần tĩnh dưỡng một khoảng thời gian.

<< ||||| Home Thể LoạiLọc TruyệnTools

Nhập tên truyện hoặc tác giả cần tìm ...
Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
<< Trước <<>> Sau >>
Đi nhanh :
352
/464 GO
Like ủng hộ :
Chương 351: Phần thưởng của nhiệm vụ
Edit: Phi Nguyệt
Chỉ huy trưởng cố nén ngụm máu đang cuồn cuộn trong lồng ngực, ông hít sâu một hơi, phát ra mệnh lệnh: "Lập tức chuyển sang tốc độ thấp." Ông biết năng lượng của tinh hạm không đủ để sử dụng những thao tác tiêu hao quá nhiều năng lượng. Mặc dù tinh hạm đã vào không gian và tạm thời thoát khỏi căn cứ Tấn Long, nhưng chỉ huy trưởng biết rõ căn cứ Tấn Long vẫn còn mấy tinh hạm tuần tra ở ngoài không gian, nếu bây giờ tinh hạm cạn sạch năng lượng lại gặp phải những tàu tuần tra đó chắc chắn sẽ thành con mồi mặc chúng chém giết, vất vả lắm bọn họ mới chạy thoát khỏi căn cứ Tấn Long, không thể chết lãng nhách như vậy rồi lại bị nhốt trong đó được.
Người phụ trách tốc độ của tinh hạm ngay lập tức kéo cần gạt chuyển phi thuyền về tốc độ thấp, thanh năng lượng trên tinh hạm lúc này đã hạ xuống 7%, nếu tiếp tục dùng tốc độ cao xông phá tầng khí quyển thì e rằng đợi đến khi nguồn năng lượng cạn sạch, phi thuyền của họ sẽ bị lực hút của tinh cầu này kéo về lần nữa. Tất cả mọi người đều cảm thấy lo sợ khi nghĩ đến khả năng này.
Tinh hạm chuyển sang tốc độ thấp bắt đầu chậm rãi di chuyển trong không gian, cùng lúc đó tinh hạm gấp rút súc tích năng lượng, chỉ cần lên đến 100%, họ có thể chuyển sang tốc độ cao và thoát ra ngoài vũ trụ. Chỉ huy trưởng âm thầm cầu nguyện, hi vọng vận may của họ bùng phát không đụng phải bất kì tàu tuần tra nào của căn cứ Tấn Long, ông cũng hi vọng những tinh hạm trên mặt đất không đuổi theo quá nhanh, nếu phải đối mặt với hạm đội mấy chục chiếc quân hạm của Tấn Long, sợ rằng họ không còn cơ hội thoát.
Xem ra vận may của chỉ huy trưởng không tệ, đến khi súc tích năng lượng thành công cũng không thấy bóng dáng tàu tuần tra nào của căn cứ Tấn Long, tinh hạm súc tích năng lượng ước chừng mười phút, thanh năng lượng đã đạt 100%, tinh hạm nhanh chóng dùng tốc độ cao bay nhanh về hướng khu vực trung ương.
Khoảng hai mươi phút sau, hạm đội của Tấn Long bay vào không gian, ba mươi chiếc quân hạm lớn nhỏ của hạm đội bắt đầu lục soát manh mối của chiếc quân hạm bị đánh cắp. Đáng tiếc bọn chúng không hề tìm được dấu vết nào, chỉ huy tối cao Tấn Long rất tức giận, nơi tinh hạm đi qua đều sẽ để lại dấu vết vận chuyển năng lượng nhưng ở khoảng không gian này không có dấu vết nào, như thể ba mươi phút trước chẳng hề có chiếc quân hạm nào di chuyển lên đây.
Không có phương hướng truy đuổi, hạm đội Tấn Long đành phải tiến hành rà soát toàn bộ khu vực đi tới trung ương, hoạt động tản mát, chậm chạp khiến bọn chúng ngày càng bị kéo dài khoảng cách với tinh hạm của quân Liên bang đang tăng tốc tiến về trung ương.
Công thần hàng đầu trong việc này chính là Tiểu Tứ, không cần Lăng Lan dặn dò nó cũng đem mọi dấu vết của tinh hạm xóa sạch sẽ, nói cách khác, nếu quân địch chỉ sử dụng hệ thống dò tìm trên tinh hạm sẽ không bao giờ tìm ra được hướng đi của bọn họ.
Đây chính là năng lực của Tiểu Tứ, nó có thể làm cho các loại máy móc công nghệ cao mất đi hiệu lực, hoặc đưa ra những phán đoán, kết quả sai lầm, đương nhiên điều kiện tiên quyết là bọn họ đang ở trong thế giới ảo, nếu ở thế giới hiện thực, chưa chắc Tiểu Tứ đã làm được điều này.
Hệ thống ra-đa luôn phát huy tác dụng lớn nhất của nó ở những thời khắc mấu chốt.
Nhờ có Tiểu Tứ âm thầm hỗ trợ, tinh hạm của quân Liên bang phát hiện ra vị trí hạm đội của đối phương sớm hơn một bước nên mới có thời gian né tránh, xảo diệu thoát khỏi sự điều tra truy đuổi của kẻ địch. Chỉ huy trưởng cảm thấy khó hiểu, vì sao hệ thống ra-đa của tinh hạm này lại nhận biết được hướng đi của kẻ địch sớm như vậy, nhưng không tìm được đáp án nên cuối cùng ông chỉ có thể nghĩ rằng do vận may của bọn họ hôm nay rất tốt mà thôi.
Cứ như vậy, bọn họ đi đường thuận buồm xuôi gió, tinh hạm thành công rời khỏi tinh phận của căn cứ Tấn Long, tiến vào một tinh phận khác, mặc dù còn chưa đến được khu vực trung ương nhưng cũng đủ để chứng minh bọn họ đã thoát khỏi sự truy đuổi của căn cứ Tấn Long, bởi vì hạm đội của Tấn Long không được phép tiến vào những tinh phận khác.
Đồng dạng bọn họ cũng gặp nguy hiểm vì chiếc tinh hạm mà họ đang sử dụng cũng là của căn cứ Tấn Long, nhưng những quân nhân Liên bang này có phương pháp đặc thù để liên lạc với hệ thống đầu não chủ, chỉ cần thoát khỏi vùng tinh phận không thuộc quyền khống chế của đầu não chủ, bọn họ sẽ có thể liên lạc với hệ thống.
Đầu não chủ nhận được tin tức liền nhanh chóng sắp xếp đường đi riêng cho bọn họ, trên đường hoàn toàn được bật đèn xanh, họ chỉ cần lái thẳng một lèo đến trung ương là được. Nếu không có đường đi riêng, cứ tiếp tục phi hành ở bên ngoài họ nhất định sẽ bị hạm đội tuần tra phát hiện và bắn hạ, bọn họ tất nhiên sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Cuối cùng tinh hạm cũng thuận lợi đi tới khu vực trung ương và đáp xuống một thành phố ở tinh cầu nằm ngoài rìa, chỉ cần đáp xuống nơi đây bọn họ có thể thoát khỏi thế giới ảo, trực tiếp báo cáo lên quân đội những tin tức tình báo về căn cứ Tấn Long. Có lẽ tất cả bọn họ đều nóng lòng đi báo cáo nên không cẩn thận kiểm tra lại toàn bộ tinh hạm một lần mà nhanh chóng rời khỏi.
Nhóm Lăng Lan thừa cơ chạy xuống, bọn họ đang sử dụng cơ giáp của lính Liên bang nên ngụy trang được thành quân nhân Liêng bang, nhờ Tiểu Tử, họ tránh thoát toàn bộ camera giám sát ở không cảng, yên lặng đi vào trong thành phố.
Tiến vào thành phố là tiến vào thế giới cơ giáp ảo, Lăng Lan một lần nữa cảm nhận được mình đã chính thức trở về thế giới cơ giáp ảo.... Chín người trong đội Lăng Lan cấp tốc đổi sang cơ giáp của mình, trộn lẫn vào những cơ giáp khác. Nhóm Lăng Lan giả vờ đi dạo một vòng trong thành phố, sau đó tự nhiên đi tới một điểm dịch chuyển, chọn thành phố mình muốn đến rồi rời khỏi nơi đây. Bọn họ cũng xóa sạch mọi dấu vết chứng minh họ đã từng tới thành phố này, mọi hình ảnh của họ bị camera an ninh thu được đều đã bị Tiểu Tứ xóa sạch.
Cuối cùng cũng về được đến thành Hoằng Dương, Lăng Lan cầm lại tư liệu của Cơ Vô Bất Tu, mặc dù cô cũng có nhưng cái gì cần che giấu vẫn phải che giấu. Đi vào phủ thành chủ thành Hoằng Dương, mất một chút thời gian cô mới tìm được thành chủ.
Thành chủ thành Hoằng Dương nghĩ rằng Lăng Lan đến đây là để hủy bỏ nhiệm vụ cấp SSS nên càng có ấn tượng không tốt đối với cô, thái độ của ông ta vô cùng lạnh nhạt, hoàn toàn không có ý chào đón.
Lăng Lan vốn cũng không phải là người thích lấy lòng người khác, bên trong không gian học tập, những đạo sư chỉ dạy cho cô đều dùng thực lực để nói chuyện cho nên cô cũng không nhiều lời, trực tiếp đem tài liệu trong tay đưa cho thành chủ, chậc, phải nói thái độ kia không hề có một chút tôn kính nào.
Hành vi của Lăng Lan trong mắt thành chủ thành Hoằng Dương được liệt vào dạng không lễ phép, ông ta nhướng mày, chưa kịp lên tiếng thì vật trên tay đã vang lên lời nhắc nhở đây là vật phẩm mấu chốt hoàn thành nhiệm vụ cấp SSS, sắc mặt ông hơi thay đổi nghiêm túc lật xem một lần, sau một lúc mới ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Lan, ánh mắt hoàn toàn ngỡ ngàng mang theo cả sự kích động.
Vẻ mặt của ông ta khiến Lăng Lan cảm thấy hơi khoái trá, xem ra các đạo sư nói rất dúng, chỉ cần đủ thực lực thì kẻ ban đầu xem thường bạn, đến cuối cùng vẫn phải nhìn bạn với con mắt khác, một khi thực lực vượt qua đối phương thì bạn không cần đi nịnh nọt, đối phương cũng sẽ chủ động tới lấy lòng bạn.
Thành chủ thành Hoằng Dương cố gắng kiềm chế tâm tình phức tạp của mình, ông đem phần tài liệu vừa nhận được nhanh chóng báo cáo cho hệ thống chủ của thế giới ảo, nhận được thông báo xác thực phản hồi lại, vẻ nghiêm túc trên gương mặt ông lập tức trở nên ôn hòa, ông ta nói: "Lăng Thiên Nhất Tuyến, không tệ, quả là anh hùng xuất thiếu niên, cậu đã trở người đầu tiên trong thế giới cơ giáp ảo hoàn thành được nhiệm vụ cấp SSS, tôi cũng cảm thấy tự hào lây..."
Quả nhiên, thái độ lạnh nhạt khinh thường của thành chủ đã thay đổi, ông ta tỏ ra nhiệt tình hơn rất nhiều, khóe miệng Lăng Lan khẽ cong lên, gương mặt vẫn lạnh như lúc thường nhưng cô lại kiên nhẫn nghe thành chủ thành Hoằng Dương nói.
Sở dĩ Lăng Lan nhẫn nại như vậy là bởi cô lo lắng lúc đầu nhận nhiệm vụ này, quan hệ giữa cô và thành chủ không được tốt lắm, đây là nhiệm vụ cấp SSS trăm năm khó gặp, Lăng Lan nghi ngờ độ khó của nhiệm vụ cùng phần thưởng khi kết thúc rất có thể liên quan đến ấn tượng của người phát ra nhiệm vụ với cô. Đương nhiên, cô tin tưởng dưới sự giám sát của hệ thống đầu não chủ, cô sẽ nhận được đầy đủ phần thưởng, nhưng những nhiệm vụ có độ khó cao như vậy thường có thêm một số phần thưởng phụ, và việc có trao những phần thưởng đó hay không lại phụ thuộc vào tâm tình của người giao nhiệm vụ. Nghĩ đến điều này Lăng Lan cảm thấy rất đau đầu. Để hoàn thành nhiệm vụ lần này, tiểu đội của cô đã phải dùng tính mạng của mình ra cược, nếu có thêm một số phần thưởng phụ để đền bù thì không còn gì tốt hơn.
Rốt cuộc thành chủ thành Hoằng Dương cũng nói xong một đống lời khen ngợi cổ vũ, Lăng Lan lúc này mới nói: "Đa tạ thành chủ, còn muốn phiền thành chủ cho chúng tôi phần thưởng của nhiệm vụ."
Thấy dáng vẻ bình tĩnh không quan tâm hơn thua của Lăng Lan, thành chủ thành Hoằng Dương càng vui vẻ, ấn tượng của ông đối với Lăng Lan hoàn toàn thay đổi 180 độ, ông ta quên mất lúc ban đầu mình đã gây khó dễ cho cô như thế nào, bây giờ còn tự cho rằng mình rất có con mắt nhìn người mới nhận ra chỗ bất phàm của đối phương mà giao cho cô nhiệm vụ cấp SSS, chẳng phải sự thật đã chứng minh đó sao, thành chủ thành Hoằng Dương thầm đắc ý trong lòng.
Nếu đã là nhân tài ông ta khai quật ra thì không thể để đối phương chịu thiệt được, thế là thành chủ thành Hoằng Dương đem Lăng Lan trở thành người của mình, quyết định cho cô lợi ích to lớn. Tính toán một hồi, ông ta bắt đầu đọc ra phần thưởng cuối cùng của nhiệm vụ.
Phần thưởng thứ nhất: 01 giấy chứng nhận đủ tư cách thành lập chiến đội, mang giấy chứng nhận đến tòa thị chính đăng ký có thể thành lập được chiến đội riêng. Vì hoàn thành nhiệm vụ cấp SSS ở mức độ hoàn mỹ nên chiến đội được thành lập có thể nhảy năm cấp, từ cấp 0 trực tiếp lên đến cấp 5. Chiến đội cấp 0 có thể thu nạp 6 -12 thành viên, cấp 1 từ 6 - 18 thành viên, cấp 2 từ 6 - 24 thành viên, cấp 3 từ 6 - 30 thành viên, cấp 4 từ 6 - 38 thành viên, cấp 5 từ 6 - 50 thành viên.
Phần thưởng thứ hai: Vì hoàn thành nhiệm vụ cấp SSS ở mức hoàn mỹ, ban thưởng danh hiệu Đại dũng giả (cấp 1), nhận được 01 huy hiệu, huy hiệu do đội trưởng nắm giữ và khởi động, khi khởi động, lực chiến đấu của các thành viên trong chiến đội gia tăng 10%, thời gian duy trì 10 phút, thời gian phục hồi: 7 ngày.
Phần thưởng thứ ba: mỗi thành viên trong chiến đội đều có thể đổi miễn phí một cơ giáp từ cấp cao cấp đến cấp vương bài, với điều kiện: thành viên của chiến đội nhất định phải phù hợp với điều kiện điều khiển cơ giáp. Có tác dụng trong thời gian hạn định: không giới hạn!
Phần thưởng thứ tư: khi nhận bất cứ nhiệm vụ nào trong thế giới cơ giáp ảo (không hạn chế cấp bậc), thất bại giảm một nửa trừng phạt.
Phần thưởng thứ năm: có thể vào kho hàng của thành chủ thành Hoằng Dương chọn mười phụ kiện cho cơ giáp hoặc mười thanh vũ khí, mười mảnh năng lượng siêu cấp, mười phần vật liệu giúp cải tạo cơ giáp, mười phần những vật liệu liên quan khác...
Phần thưởng thứ sáu: có thể lựa chọn một địa điểm không người ở trong thành Hoằng Dương làm trụ sở chiến đội, đẳng cấp trụ sở trực tiếp tăng lên 1 sao, tặng thêm hai mươi thủ vệ và bốn pháo laser phòng vệ.
Phần thưởng thứ bảy: 01 thẻ miễn khiêu chiến, có thể miễn trừ thư khiêu chiến của các chiến đội khác trong vòng một năm...
Lăng Lan xem xét những phần thưởng này, cô nhận ra bốn phần thưởng đầu là của hệ thống, vừa nhìn đã thấy thỏa mãn, còn ba phần thưởng sau hẳn là của thành chủ thành Hoằng Dương cho thêm vào, xem ra chịu khó nghe một bài diễn văn cũng được trả công xứng đáng.
Lăng Lan không có cảm giác gì với mấy món đồ của thành chủ cho, cô chỉ động tâm với mười mảnh năng lượng siêu cấp kia. Đừng trách cô để ý như thế, thật sự là nhiệm vụ lần này làm tiểu đội tiêu hao quá nhiều năng lượng, nếu không có những mảnh năng lượng này thì e rằng mấy ngày tới bọn họ phải điên cuồng đi làm nhiệm vụ để kiếm mảnh năng lượng mất, không có đủ năng lượng thì có lẽ đến khởi động cơ giáp bọn họ cũng không làm nổi.
Chỉ một nhiệm vụ đã làm tiểu đội của cô nghèo đến mức này... Nghĩ đến đây, lòng Lăng Lan cảm thấy vô cùng chua xót.

<< ||||| Home Thể LoạiLọc TruyệnTools

Nhập tên truyện hoặc tác giả cần tìm ...
Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
<< Trước <<>> Sau >>
Đi nhanh :
353
/464 GO
Like ủng hộ :
Chương 352: Kế hoạch diệt chim non
Edit: Phi Nguyệt
Trong một căn phòng kín khổng lồ, trên ba chiếc màn hình lớn chiếm hết ba mặt tường xuất hiện chín gương mặt vô cùng nghiêm túc của chín vị quân nhân lớn tuổi, bầu không khí có vẻ căng thẳng.
Một lão tướng quân mang gương mặt âm u lạnh lẽo, trên tay cầm bản tư liệu, ông ta nói với giọng bực tức: "Dùng thời gian mười sáu năm, tiêu hao vô số nhân lực vật lực mà kết quả cuối cùng lại thất bại thảm hại, không chỉ thế, Khải Rải chúng ta còn bị tổn thất hơn ba mươi hacker cấp cao cùng sáu hư năng lực giả."
Vị tướng quân với gương mặt hòa ái hơn chỉ biết cười khổ: "Đám người Hoa Hạ đó quá giảo hoạt, lặng lẽ điều động nhiều hư năng lực giả đến phá kế hoạch của chúng ta, chúng ta vì trở tay không kịp nên mới bị chết nhiều quân như vậy, nếu không phải chúng ta còn một chi đội ngầm tiềm phục ở đó thì chỉ sợ đến bây giờ chúng ta vẫn chưa biết nơi đó xảy ra chuyện."
Một lão tướng quân khác có sắc mặt khá lạnh mở miệng nói một câu: "Theo tin tức phía dưới đưa lên, trận lần này Hoa Hạ cũng phải trả giá không nhỏ, một trong mười hư năng lực giả đứng đầu của chúng đã hi sinh..."
"Nhưng Khải Rải chúng ta hi sinh đến bốn hư năng lực giả cấp cao..." Vị tướng quân khác trong màn hình nghe thấy vậy lập tức xầm mặt. "Một tên hư năng lực giả của Hoa Hạ không đủ đền bù tổn thất của chúng ta."
Vị tướng quân bên cạnh đồng ý: "Đúng vậy, còn hơn ba mươi hacker cấp cao kia nữa, sau trận này chúng ta đã bị thương đến gân cốt, nếu lần sau còn tái phát động chiến tranh giả lập, chúng ta rất dễ lâm vào bị động, thua thiệt lần này chúng ta không thể dễ dàng cho qua như thế được."
Lão tướng quân ở ngoài rìa giận dữ, hét lớn: "Nhất định phải để đám người Hoa Hạ kia trả giá đắt!"
Một vị khác cũng đồng ý: "Nhất định phải để người Hoa Hạ trả giá đắt!"
Tất cả các tướng quân đều nhanh chóng tán đồng quyết định này: "Nhất định phải để người Hoa Hạ trả giá đắt!"
Vị tướng quân cao tuổi nhất ở chính giữa trung tâm màn hình vẫn một mực giữ yên lặng, trên môi ông ngậm chiếc tẩu, một lúc lâu sau ông mới mở miệng nói: "Những kẻ kia luôn muốn làm đồng minh với chúng ta, đây là thời điểm để họ ra một phần lực, chúng ta phải cho đám Hoa Hạ kiêu căng ngạo mạn đó một bài học xương máu."
"Theo tin tức tôi nghe được từ cơ quan tình báo, hình như gần đây ở trường đệ nhất nam sinh quân giáo của Liên bang Hoa Hạ xuất hiện một thiên tài cơ giáp, chưa đến mười chín tuổi mà đã thành công tấn cấp Vương bài sư sĩ, được mệnh danh là Lăng Tiêu thứ hai..." Một đại tướng nói ra tin tức mình vừa nhận được cho mọi người nghe.
"Lăng Tiêu!" Ánh mắt của những lão đại tướng có mặt đều trầm xuống khi nghe thấy cái tên Lăng Tiêu, có người còn thầm nghiến răng lẩm nhẩm cái tên này mấy lần, có thể thấy những người này vô cùng kiêng kị Lăng Tiêu.
Rốt cuộc một người cũng nói ra tiếng lòng của tất cả các vị đại tướng có mặt ở đây: "Không thể để cho Hoa Hạ lại có thêm một Lăng Tiêu nữa, nếu không Khải Rải chúng ta thực sự sẽ bị bọn chúng cưỡi lên đầu lên cổ mất."
Lăng Tiêu là cơ giáp sĩ trẻ tuổi nhất tấn cấp thần trong mấy trăm năm qua, các hạng mục năng lực của hắn đều cân đối, được tất cả các quốc gia công nhận là thần cấp sư sĩ IN mạnh nhất, những ai hiểu rõ cơ giáp thần cấp IN đều biết, nếu nói ai là đệ nhất cường giả của thế giới loài người thì đó chắc chắn là Lăng Tiêu. Đây cũng chính là lý do vì sao mười sáu năm trước bọn họ lại phải liên hợp với các quốc gia khác mưu đồ bí mật diệt trừ Lăng Tiêu, vì bọn họ không thể để cho Lăng Tiêu tiếp tục trưởng thành, trở thành kẻ mạnh không ai địch nổi. Khải Rải luôn tự nhận mình là đế quốc mạnh nhất, nếu để nước đối địch xuất hiện một người mạnh như Lăng Tiêu chắc chắn sẽ là một sự xỉ nhục đối với họ.
Đáng tiếc, hao tổn tâm cơ vẫn không thể diệt trừ được Lăng Tiêu, Lăng Tiêu hiện giờ đã sắp trở thành người mạnh nhất, sau này muốn diệt trừ hắn sẽ không dễ dàng như trước nữa, bọn họ chỉ có thể miễn cưỡng tiếp nhận sự thật này. Nhưng một Lăng Tiêu đã là cực hạn nhẫn nại của họ, kẻ được mệnh danh là Lăng Tiêu thứ hai này thực sự đã làm Khải Rải muốn bùng nổ.
"Hoa Hạ đã diệt nhiều nhân tài cấp cao của chúng ta, vậy thì chúng ta cũng phải hủy đi tương lai hi vọng của bọn chúng!" Người tướng quân già nhất ở chính giữa trung tâm màn hình cười gằn. "Trường đệ nhất nam sinh quân giáo của Hoa Hạ... Hừ, người Hoa Hạ thực sự nghĩ chúng đã giấu diếm không để lọt một khe hở nào sao?"
Ánh mắt của tất cả các vị tướng quân khác đều sáng lên, có được ý kiến thống nhất của cả chín người, bọn họ rất nhanh đã hoạch định được phương án trả thù, lần hành động này được bọn họ gọi là kế hoạch tiêu diệt chim non!
Liên bang Hoa Hạ lúc này hoàn toàn không biết một kế hoạch độc ác đang được hình thành nhắm vào bí mật mà họ luôn phải hao tâm tổn sức bảo vệ ở trường đệ nhất nam sinh quân giáo, quân đội biết căn cứ Tấn Long đã bị một thế lực không rõ chiếm lĩnh, thậm chí bên trong quân địch còn có rất nhiều hư năng lực giả, để đảm bảo sự yên ổn cho thế giới ảo, quân đội Liên bang Hoa Hạ điều động một hạm đội cùng hơn mười hư năng lực giả đi cùng, trong đó có ba người đứng ở top đầu hàng ngũ những hư năng lực giả đỉnh cấp, chỉ huy trưởng vẫn là vị chỉ huy lần trước trốn thoát được khỏi căn cứ Tấn Long.
Đội quân này sau đó thành công tìm hiểu được kẻ đang nắm giữ căn cứ Tấn Long hiện giờ chính là đế quốc Khải Rải. Liên bang Hoa Hạ vô cùng tức giận gửi công văn chất vấn đến Khải Rải nhưng đế quốc Khải Rải lại một mực phủ nhận và cho rằng Hoa Hạ đang gán tội cho mình, bọn họ khẳng định Khải Rải chưa hề điều động bất cứ hacker hay hư năng lực giả nào đến xâm lược thế giới ảo của Liên bang Hoa Hạ.
Ngoại giao hai nước bắt đầu tranh cãi gay gắt, sự chú ý của người dân bây giờ đều tập trung vào bọn họ. Bên ngoài, có vài quốc gia bắt đầu lặng lẽ hành động.
Bên trên bộ ngoại giao vô cùng hỗn loạn cũng không ảnh hưởng đến thời gian khảo hạch của trường đệ nhất nam sinh quân giáo, trải qua một tuần khảo hạch, các hoạt động cũng chuẩn bị kết thúc, mỗi đội trưởng của các đoàn khảo hạch đều đã đưa ra kết quả cuối cùng, danh sách được lựa chọn không nhiều vì để lựa chọn được những quân giáo sinh có năng lực, bọn họ không thể không tiến hành sàng lọc cẩn thận.
Quân đoàn 23 do Lăng Tiêu dẫn đầu cuối cùng cũng chốt được danh sách và đưa đến tay ông, Lăng Tiêu tùy ý lật xem một lượt và nói: "Cứ như vậy đi."
Phó quan đứng bên cạnh không nhịn được đành nhắc nhở: "Tướng quân, ngài không suy nghĩ thêm một chút sao?"
Lăng Tiêu hơi không hiểu, nhìn anh ta rồi cười, hỏi: "Phó đội trưởng Kiều, anh có ý kiến gì không? Không sao, chúng ta có thể cùng nhau nghiên cứu một chút."
Lăng Tiêu không hề tỏ ra uy nghiêm như những vị tướng quân khác, ông luôn giữ vẻ mặt ôn hòa khiến những tướng lĩnh dưới trướng lúc nào cũng sùng bái ông, bọn họ không hề vì e ngại mà không dám nói ra suy nghĩ của mình.
Phó đội trưởng Kiều nghe vậy lớn mật lật ra một trang giấy, sau đó chỉ vào một số cái tên, anh ta nhắc nhở: "Mấy cậu này vài ngày trước đã cùng Lan thiếu..."
Lăng Tiêu nở nụ cười như có như không nhìn phó đội trưởng Kiều làm mặt anh ta hơi đỏ lên, anh ta vội hắng giọng: "Cùng Lăng Lan tiến hành thách đấu và bị tiểu đội của Lăng Lan đánh bại, trong nhóm mấy cậu này có một cậu vốn đã báo danh ở quân đoàn số 23 chúng ta nhưng vì bị thương nặng nên vô duyên với lần khảo hạch này, tôi có nghe thiếu tá Tần Phong nói, trong lúc khảo hạch anh ta vô ý nghe thấy bọn họ nói chuyện với nhau, ý tứ muốn trả thù Lăng Lan."
Kể từ khi biết Lan thiếu gia là con trai của tướng quân, những quân nhân đi theo tướng quân đến lần khảo hạch lần này đều đã sớm tìm hiểu mọi chuyện của Lan thiếu gia từ khi nhập học đến nay. Khi biết Lan thiếu gia mang theo năm nhất tân sinh đánh bại tiểu đội của đoàn Lôi Đình đứng đầu trường quân giáo ở trong một trận thách đấu thì bọn họ cảm thấy rất tự hào, quả nhiên không hổ là con trai của Thần cấp sư sĩ, đại tướng Lăng Tiêu của bọn anh, tuổi còn nhỏ đã mạnh như vậy rồi.
Tất cả bọn họ đều công nhận năng lực của Lăng Lan, đương nhiên về công về tư đều muốn nghiêng về phía cô, coi như Hoắc Chấn Vũ kia đúng là một nhân tài hiếm có, nhưng nghe được tin tức mấy năm sau bọn chúng muốn trả thù Lăng Lan là trong lòng họ đã cảm thấy không thoải mái rồi. Nếu không phải nhân phẩm không cho phép họ dùng quyền công xử lý việc tư thì bọn họ đã sớm gạch tên những người này ra khỏi danh sách.
Cuối cùng bọn họ vẫn đưa những cái tên này xuống cuối cùng của danh sách, dù thế vẫn thấy không cam lòng, đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao phó đội trưởng Kiều lại muốn nhắc nhở Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nghe xong lại bật cười: "Thế chẳng phải rất tốt sao?"
Phó đội trưởng Kiều hơi ngẩn ra, không hiểu lời này của tướng quân có ý gì.
"Tôi còn đang sợ mấy năm sau Lăng Lan vào quân đoàn của chúng ta, những chú bác như các cậu lại quá mức chiếu cố nó làm nó thiếu ý thức cạnh tranh, cả người sẽ bạc nhược dần." Lăng Tiêu hơi trầm tư. "Có những cậu này ở đây sẽ giúp nó được rèn luyện, các cậu phải luôn nhớ rằng, bên trong nhà kính không thể nào nuôi trồng ra được những hạt giống tốt."
Lăng Tiêu mỉm cười nhìn phó đội trưởng Kiều, tiếp tục nói: "Trong quân đoàn số 23 của chúng ta không có cái gọi là đặc quyền phân chia địa vị, bất luận là ai đều phải đi lên từ vạch xuất phát, bắt buộc trải qua những khó khăn thử thách mà không ai được phép gánh hộ. Nếu những cậu này thực sự có năng lực thì cứ bồi dưỡng, đừng dùng thủ đoạn nhỏ nhặt gì để chèn ép chúng, nếu sau này Lăng Lan thật sự bị chúng bắt nạt thì chứng minh năng lực của nó không đủ, thua không thể oán trách ai."
Phó đội trưởng Kiều giật mình trước ánh mắt tựa như nhìn thấu của Lăng Tiêu, sau lưng anh ta lập tức đổ mồ hôi lạnh, anh ta chỉ đành tự an ủi mình đã suy nghĩ nhiều rồi, miệng liên tục đồng ý chứ không dám nhiều lời thêm.
Nhận được sự đồng ý của Lăng Tiêu, phó đội trưởng Kiều nhanh chóng mang danh sách những người trúng tuyển rời khỏi phòng làm việc của Lăng Tiêu và giao cho phía trường quân giáo. Ngày mai trường đệ nhất nam sinh quân giáo sẽ đem danh sách của các quân đoàn công bố trước trường, cũng có nghĩa công tác khảo hạch lần này của họ đã hoàn toàn kết thúc, sắp xếp lại đồ đạc trong vòng một ngày, ngay hôm sau họ phải rời khỏi trường đệ nhất nam sinh quân giáo.
Lăng Tiêu nhìn theo bóng lưng rời đi của phó đội trưởng Kiều, trong mắt ông toát ra ý lạnh. Khi ông quay người chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi thì phát hiện cận vệ Lâm Chính Nam đang nghiêm túc nhìn ông, trong mắt cậu ta có tức giận và không đồng tình. Lăng Tiêu nhíu mày: "Tiểu Lâm, cậu có lời muốn nói sao?"
"Hành vi vừa rồi của phó đội trưởng Kiều rõ ràng có vấn đề, vì sao tướng quân còn tín nhiệm một người như anh ta?" Lâm Chính Nam luôn cho rằng có thể trở thành cận vệ của Lăng Tiêu là may mắn và là cái phúc của anh, từ nhỏ anh đã sùng bái và muốn trở thành trợ thủ đắc lực cho Lăng Tiêu, trở thành một trong những thủ hạ được tín nhiệm nhất dưới trướng của ông.
Rất nhiều lần Lâm Chính Nam đã nhìn thấy phó đội trưởng Kiều tự ý làm sai ý tứ của Lăng Tiêu khiến Lăng Tiêu bị tổn hại đến danh vọng, như việc lấy quyền công trả thù tư lần này thực sự làm anh ta không thể nhịn được nữa, phải mở miệng hỏi.

<< Trước <<>> Sau >>
Ủng hộ:

Truyện Hay Khác
Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng: Ông Xã Trí Mạng Của Tiểu Ma Nữ
Em Dám Quên Tôi
Mẹ Sắc Bén Mua Một Tặng Hai
Cô Dâu Siêu Quậy
Cứ Lạnh Lùng Đi ! Rồi Anh Sẽ Mất Em !
Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi
Vĩnh Sinh
Đặc Công Tà Phi
Lục Tiên
Con thỏ bắt nạt cỏ gần hang
Đấu La Đại Lục 2
Đạo Mộ Bút Ký
Lão sư! Buông tha tôi đi
Shock Tình
Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss
Mới Nhất Đọc Nhiều Ngôn Tình Truyện Teen Xuyên Không Trọng Sinh Kiếm Hiệp Tiên Hiệp Sắc Hiệp Lịch Sử Quân Sự Đô Thị Võng Du Dị Giới Dị Năng Khoa Huyễn Huyền Huyễn Trinh Thám Truyện Ma Đam Mỹ Nữ Cường Nữ Phụ Bách Hợp Tiểu Thuyết Mới Nhất Truyện Tranh
Về đầu trang
© 2015 sstruyen.com
Email: [email protected]

<<>> Sau >>
Ủng hộ:

Truyện Hay Khác
Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng: Ông Xã Trí Mạng Của Tiểu Ma Nữ
Em Dám Quên Tôi
Mẹ Sắc Bén Mua Một Tặng Hai
Cô Dâu Siêu Quậy
Cứ Lạnh Lùng Đi ! Rồi Anh Sẽ Mất Em !
Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi
Vĩnh Sinh
Đặc Công Tà Phi
Lục Tiên
Con thỏ bắt nạt cỏ gần hang
Đấu La Đại Lục 2
Đạo Mộ Bút Ký
Lão sư! Buông tha tôi đi
Shock Tình
Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss
Mới Nhất Đọc Nhiều Ngôn Tình Truyện Teen Xuyên Không Trọng Sinh Kiếm Hiệp Tiên Hiệp Sắc Hiệp Lịch Sử Quân Sự Đô Thị Võng Du Dị Giới Dị Năng Khoa Huyễn Huyền Huyễn Trinh Thám Truyện Ma Đam Mỹ Nữ Cường Nữ Phụ Bách Hợp Tiểu Thuyết Mới Nhất Truyện Tranh
Về đầu trang
© 2015 sstruyen.com
Email: [email protected]
<<>> Sau >>
Ủng hộ:

Truyện Hay Khác
Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng: Ông Xã Trí Mạng Của Tiểu Ma Nữ
Em Dám Quên Tôi
Mẹ Sắc Bén Mua Một Tặng Hai
Cô Dâu Siêu Quậy
Cứ Lạnh Lùng Đi ! Rồi Anh Sẽ Mất Em !
Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi
Vĩnh Sinh
Đặc Công Tà Phi
Lục Tiên
Con thỏ bắt nạt cỏ gần hang
Đấu La Đại Lục 2
Đạo Mộ Bút Ký
Lão sư! Buông tha tôi đi
Shock Tình
Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss
Mới Nhất Đọc Nhiều Ngôn Tình Truyện Teen Xuyên Không Trọng Sinh Kiếm Hiệp Tiên Hiệp Sắc Hiệp Lịch Sử Quân Sự Đô Thị Võng Du Dị Giới Dị Năng Khoa Huyễn Huyền Huyễn Trinh Thám Truyện Ma Đam Mỹ Nữ Cường Nữ Phụ Bách Hợp Tiểu Thuyết Mới Nhất Truyện Tranh
Về đầu trang
© 2015 sstruyen.com
Email: [email protected]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top