Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 50+51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 50

Edit: KaoruRits - Beta: Mèo Hói. HaydoctruyentrenwattpadKAORURITSvawordpressHIKARIARE

Sau khi Mã Lễ Ngạo thấy được hình ảnh như thật của Long Uyên ngao du giữa vũ trụ kia, liền rất kiên định với ý tưởng vẽ ra một kim long ngũ trảo bản phỏng chế cao.

Những thứ khác khoan hẵng nói, người Hoa Hạ ai lại không muốn có một con rồng đâu? Điều khiến người ta vui hơn nữa chính là rồng này còn không phải là loại thằn lằn bự như phương Tây, thấy thế nào đều như là rồng thần cường đại nhất trong truyền thuyết phương Đông của bọn họ. Rồng như vậy anh vẽ ra mà nói cũng sẽ vô cùng đơn giản, khả khả ái ái!

Bảo anh vẽ rồng bay thằn lằn bự anh có khi sẽ có chướng ngại tâm lý, sẽ cảm thấy đó không phải rồng mà là một con thằn lằn, do đó thất bại.

Nhưng mà rồng ngũ trảo phương Đông, anh có thể!

Vì vậy bốn người Lâm Phi Liêm, Vương Khiếu Hổ ngồi đối diện và xung quanh Mã Lễ Ngạo chợt nhìn thấy Tiểu Mã ca sau khi xem xong hình ảnh chân thân của Đại hoàng tử đế quốc Thần Long và thay đổi thần sắc mấy lần, rồi cuối cùng ưỡn ngực ngẩng đầu, lộ ra một biểu cảm kiêu ngạo tự tin.

Anh quay đầu, đặc biệt nghiêm túc nói với Lâm Phi Liêm: "Đội trưởng Lâm, anh ráng cố thêm chốc lát, rất nhanh thôi tôi có thể giúp anh giải quyết thể ý thức đáng chết trong đầu anh."

Lâm Phi Liêm nhìn biểu cảm tự tin như thế của Mã Lễ Ngạo, trong lòng lại không hiểu sao hơi lo lo. Nhưng căn cứ theo biểu hiện đáng tin cậy vừa rồi của đồng đội này, y vẫn là áp xuống điểm khó hiểu trong lòng, cũng nghiêm túc gật đầu: "Được."

Tuy nhiên, lúc này làn đạn lại cực kỳ không tốt, quả thực là một mảnh kêu rên.

【 không phải chứ không phải chứ không phải chứ?! Tui lo lắng đề phòng lâu như vậy, cái tên người đáng chết này vẫn là duỗi móng vuốt ác ma về phía Đại hoàng tử sinh mệnh của tui a a a a! 】

【 Tâm tình của tui tựa như có một vạn bé Huyền Nhị đang rít gào, ba vị nam thần bản mạng của tui một cái thành cây khô, một cái thành hổ què chân, hiện giờ tui chỉ có thể chảy nước miếng với vị bản mạng cuối cùng này thì vận mệnh đáng chết lại xuống tay với tui! 】

【 Lầu trên, không phải vận mệnh đáng chết xuống tay với bồ, mà là người Trái Đất kia xuống tay với chúng ta. 】

【 Trời ơi trời ơi trời ơi thật sự không thể phái ai đó ngăn cản cậu ta sao?! Tuy rằng chạc cây và hổ què chân mị đều muốn, nhưng mà mị thật sự là không thể tưởng tượng dũng sĩ loài người này sẽ vẽ thần long tuyệt mỹ của mị thành cái dạng gì a a a a!! 】

【...... Đại khái, tệ nhất cũng chính là giống con giun như sợi mì Huyền Nhị vừa mới vẽ ra đi. 】

【 Lầu trên ngươi chết chắc rồi, ta muốn tìm ngươi quyết đấu. 】

Vào lúc làn đạn kêu rên khắc khẩu, Mã Lễ Ngạo đã vươn ngón tay của anh chuẩn bị vẽ tranh giữa không trung.

Anh vừa rồi đã cẩn thận xem qua tư liệu cơ bản của Đại hoàng tử Long Uyên, có lẽ bởi vì đề cập đến đế quốc Thần Long và cơ mật của bản thân Đại hoàng tử, ở phần năng lực giới thiệu cho Đại hoàng tử cũng chỉ có hai điểm ——1. Chiến lực trác tuyệt, 2. Thần lực siêu mạnh. Sau đó chính là giới thiệu các loại chiến tích của Đại hoàng tử Long Uyên, chẳng hạn như một mình suýt chút nữa tiêu diệt toàn bộ chủng tộc Thể Ý Thức, một mình lật qua hang hổ Trùng tộc, một mình suýt nữa là tiêu diệt một cái tinh cầu vân vân......

Làm một thành viên của một tinh cầu như Địa Cầu, khi Mã Lễ Ngạo nhìn thấy chiến tích thứ ba liền lộ ra nụ cười mỉm bội phục mà lại tang về đến tận nhà.

Nhưng ngẫm nghĩ một con rồng như vậy và thần long Hoa Hạ của bọn họ không khác nhiều lắm, anh lại thấy tốt hơn được xíu.

Cái khác không nói, chỉ riêng điểm một người mà suýt chút nữa tiêu diệt toàn bộ chủng tộc Thể Ý Thức này thôi, vẽ ra bản phỏng chế Đại hoàng tử đã không lỗ rồi!!

Vì thế toàn vũ trụ hướng mắt nhìn Tiểu Mã ca vẽ rồng.

Đầu tiên là một đường cuộn sóng thật dài, lại thêm một đường cuộn sóng thật dài, gắn kết hai dây cuộn sóng lại với nhau, sau đó thêm cái đuôi nhọn xinh đẹp và cái đầu hung mãnh...... Sau đó....

Không có sau đó.

Mã Lễ Ngạo mới vừa vẽ xong hai đường cuộn sóng và cái đuôi thần long, cả đầu cũng chưa vẽ thì giá trị linh lực của anh đã trực tiếp thấy đáy.

Mã Lễ Ngạo: "......"

Chúng vũ trụ mười phần thấp thỏm vây xem:

【 Ha ha ha ha ha! Khắp chốn mừng vui khắp chốn mừng vui, cậu ta thất bại rồi, thất bại rồi! 】

Phi long tại thiên: 【 Ha! Thật sự khinh Đại hoàng tử bọn ta dễ vẽ ra như vậy sao? Ai cũng không vẽ ra thần vận chân chính của Đại hoàng tử bọn ta!! 】

Mã Lễ Ngạo sau khi trải qua trận chiến ở tháp trắng đã thăng lên cấp năm, sáu loại thuộc tính đều đạt tới tầm cao mới——

Sinh mệnh 450, công kích 30 (khi công kích nhược điểm tăng thêm sát thương), phòng ngự 45, sức mạnh 30 (khi bùng nổ x 2), tốc độ 50 (Né tránh đến chết cộng thêm), linh lực 450.

Dưới tình huống giá trị linh lực đầy 450, anh muốn vẽ một kim long ngũ trảo mô phỏng thế nhưng cả đầu còn chưa vẽ xong thì linh lực đã cạn queo?!

Mã Lễ Ngạo nhìn linh lực trụi lủi bằng 0 của mình kia, lâm vào trầm tư.

"Thôi được rồi."

Mã Lễ Ngạo tang lên: "Thần long quả nhiên là thần long, là tôi đánh giá cao chính mình."

Bởi vì giá trị đã thấy đáy, có muốn vẽ nữa cũng chỉ có thể cắn thuốc thôi.

Mà nghĩ đến mùi vị chua xót mất hồn của viên thuốc phục hồi linh lực mình vẽ ra kia, trạng thái trên đầu người mini của Mã Lễ Ngạo liền nhiều thêm một 【 Tang nhất cả nhà 】 .

Biến hóa trạng thái dùng mắt thường có thể thấy được này của anh làm Lâm Phi Liêm vẫn luôn chú ý anh bắt đầu lo lắng: "Cậu không sao chứ? Thật ra thất bại cũng không quan trọng, tôi...... tôi có thể kiên trì đến bây giờ nhìn thấy các cậu đã vừa lòng lắm rồi, hơn nữa tôi cũng mệt mỏi"

Mã Lễ Ngạo dùng ánh mắt vô cùng tang cộng thêm u oán nhìn y, cũng trực tiếp ngăn cản lời kế tiếp của y: "Vô luận như thế nào anh đều phải tồn tại, đội trưởng Lâm . Tôi tuyệt đối sẽ không để anh chết."

Sau đó Mã Lễ Ngạo liền bắt đầu cắn thuốc.

Lâm Phi Liêm bị lời nói tràn ngập cảm tình và kiên định của Mã Lễ Ngạo trấn trụ, sau đó y hít vào một hơi thật sâu, nỗ lực lộ ra một nụ cười tươi: "Được. Tôi đây cũng cố gắng không chết."

Mã Lễ Ngạo nghiêm túc gật đầu.

Đội ngũ này của bọn họ thật sự cần có một đội trưởng.

Một đội trưởng chiến lực mạnh, có đầu óc, có tâm trách nhiệm, còn không sợ khổ không sợ mệt.

Anh nhây đến bây giờ thật sự là mệt vô cùng, nếu Lâm Phi Liêm mệt mỏi ngủ mất, vậy sau này làm sao anh làm một con cá khô một cây nấm được nữa?

Thật vất vả tìm được một cơ hội có thể làm cá khô cây nấm, dù anh có phải dùng thuốc ăn như cơm cũng nhất định phải khiến Lâm Phi Liêm sống sót!!

Lâm Phi Liêm còn đang bị Mã Lễ Ngạo nói đến cảm động: "Shh?!"

Sao tự dưng có một cảm giác toàn thân lành lạnh vậy nè?

Tiếp đến bốn người liền nhìn Mã Lễ Ngạo uống thuốc lần nữa khôi phục linh lực, nhưng dùng mắt thường có thể thấy trạng thái tinh thần của Tiểu Mã ca lúc này đã tang đến cực điểm rồi. Ngay sau đó nếu anh vẫn không thể thành công vẽ ra kim long ngũ trảo mà nói, bốn người bao gồm cả Lâm Phi Liêm đều quyết định khuyên anh nghỉ ngơi cho khỏe một đêm, chờ ngày mai tinh thần và thể lực đều khôi phục lại rồi vẽ cũng được.

Lâm Phi Liêm thông qua Vương Khiếu Hổ giải thích mà biết được năng lực đặc biệt của Mã Lễ Ngạo, hơn nữa nhịn không được lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Trước đó y ở đội ngũ dũng sĩ tinh anh cũng gặp được dũng sĩ có năng lực cùng loại với "cụ thể hóa", có thể đem vật phẩm 2D hiện hóa thành vật phẩm 3D chân thật, năng lực này dùng cực kỳ tốt nhưng so với năng lực "Thần bút Mã Lương" của Mã Lễ Ngạo kém hơn rất nhiều. Cho dù dũng sĩ kia có năng lực cụ thể hóa vật phẩm nhưng vẫn có hạn chế, rất nhiều thứ tương đối phức tạp anh ta sẽ hiện hóa thất bại.

Lâm Phi Liêm nhìn cây đá quý sinh mệnh bản phỏng chế cao tản ra ánh sáng nhu hòa và cự hổ thôn thiên phỏng chế đang ở bên kia duỗi chân chơi với cái đuôi của mình, hai tồn tại này cũng là do Mã Lễ Ngạo vẽ ra tới sao? Năng lực này liệu có quá mức nghịch thiên không vậy? So với "vẽ sống", đây quả thực càng như là "Tạo vật".

Lâm Phi Liêm có chút nghi hoặc, nhưng nhìn biểu cảm ba người Vương Khiếu Hổ, Kim Xán Xán và Trương Mãnh đều không cảm thấy nghi hoặc còn đặc biệt nghiêm túc, liền cảm thấy y suy nghĩ nhiều —— đối với loài người mà nói, bản thân Trò Chơi Dũng Sĩ Trái Đất cũng đã là tồn tại vượt qua phạm vi nhận thức của bọn họ, như vậy năng lực đặc biệt này đó thì có cái gì hiếm lạ đâu?

Chỉ cần có tác dụng, có thể sử dụng là được rồi.

Lâm Phi Liêm thu liễm biểu cảm của mình, sau đó nhắm mắt lại rồi đi đối kháng với thể ý thức càng ngày càng điên cuồng phá hư ý thức của y trong đầu.

Lúc này Mã Lễ Ngạo còn chưa bắt tay vào vẽ, anh còn đang tự hỏi làm thế nào mới có thể thành công vẽ ra kim long ngũ trảo.

Vừa nãy lần đầu tiên anh vẽ ra kim long ngũ trảo đã là phiên bản nhỏ nhất cỡ hai bàn tay.

Lại thu nhỏ thêm nữa, anh sợ mình vẽ ra không phải là rồng mà thành con giun luôn.

Nhưng nếu không thu nhỏ lại diện tích, lấy giá trị linh lực trước mắt của anh sợ là sẽ lặp lại kết cục thất bại trước đó, giờ anh nên vẽ như thế nào đây?

Tiểu Mã ca tràn đầy tự tin lần đầu tiên do dự.

Anh vừa do dự một cái như vậy liền do dự hơn một giờ, Vương Khiếu Hổ, Trương Mãnh và Kim Xán Xán thể lực và tinh thần đã khôi phục không ít, hiện tại đã được Mãnh ca sắp xếp bắt đầu thay phiên phụ trách cảnh giới.

Nhưng trạng thái của Lâm Phi Liêm thì càng ngày càng không tốt, tần suất và biên độ run rẩy thân thể vốn đã cực gầy của y đang tăng lên, trán và nửa thân trên cũng xuất hiện mồ hôi lã chã. Này hết thảy đều đang cho thấy ý thức tinh thần của y đã sắp tới cực hạn, chậm trễ nữa thì y có lẽ không tài nào qua được đêm nay.

Trong mắt ba người Kim Xán Xán không thể tránh khỏi toát ra thần sắc nôn nóng, Mã Lễ Ngạo dù được tính là tâm thái có ổn chăng nữa, lúc này cũng có chút khó có thể bình phục.

Anh duỗi tay muốn lần nữa vẽ rồng, lại vào thời điểm vẽ được một nửa thì trực tiếp đánh tan nét vẽ, ánh mắt có hơi trầm xuống.

Anh vô pháp thành công, loại cảm giác này so với trước kia vẽ Huyền Nhị trong thành phố Động Vật còn mãnh liệt hơn vài phần.

Nhưng Lâm Phi Liêm chờ không được, những dũng sĩ khác còn tồn tại trong thành phố này cũng chờ không được. Anh cần phải vẽ ra cái gì đó mới được.

Mã Lễ Ngạo nghĩ đến đây trực tiếp ở trong đầu hô hệ thống dẫn đường của trò chơi: "Cho tôi xem vũ khí có thể đối phó thể ý thức trong vũ trụ! Đồng năng lượng cứ tùy tiện trừ đi!"

Hệ thống trò chơi sẽ không cung cấp chức năng mua sắm đạo cụ trực tiếp, nhưng do có liên thông với mạng vũ trụ, tin tức vẫn có thể mua được.

Cho nên Mã Lễ Ngạo liền thấy được danh sách đống vũ khí năng lượng đối phó thể ý thức, nhưng trong đó đều không phải thứ anh muốn tìm.

Anh nhanh chóng xem xét và sàng lọc những vũ khí này trong đầu, sau đó cuối cùng anh thấy được ảnh chụp của Long Uyên?

【 Đại hoàng tử Long Uyên, ác mộng lớn nhất của thể sinh mệnh ý thức! Tất cả thể ý thức ở trước mặt Đại hoàng tử đều không thể nào che giấu, không chỗ để giấu! Nhìn một cái là được, dù sao cũng không chiếm được. 】

Ngay bên cạnh ảnh chụp còn có một vũ khí bắt giữ thể ý thức sinh mệnh, giá trị 1000 vạn đồng năng lượng, xác suất bắt giữ thành công 70%. Này không phải trọng điểm, trọng điểm là thứ này cực kỳ giống máy hút bụi cao cấp ở Trái Đất.

Mã Lễ Ngạo: "......"

Long Uyên hiếm khi nghiêm túc kiên trì chú ý phát sóng trực tiếp của Tiểu Mã ca: "......" Hử? Đột nhiên...... lạnh hết sống lưng?

Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của tất cả người xem toàn vũ trụ, Mã Lễ Ngạo bắt đầu nhanh chóng vẽ tranh giữa không trung!!

Trước tiên anh vẽ một cái ống tròn (?) có bánh xe, lại ở bên trên ống tròn vẽ một ống mềm (?) thật dài, cuối cùng dưới cái nhìn chăm chú và nghi hoặc của mọi người, phía trước cái ống mềm kia vẽ một... đầu rồng màu vàng kim dữ tợn (?) uy vũ (?) ?!

Tiếp đến anh lôi ra cái máy hút bụi đầu rồng vừa vẽ xong, trong tay bắt lấy đầu rồng nhắm ngay Lâm Phi Liêm đang có chút ngốc rồi nói:

"Lấy lui làm tiến, có muốn thử một chút máy bắt giữ thể ý thức rồng vàng hông? Có chân dung của Đại hoàng tử thêm vào, hút thể ý thức ra hẳn là chuyện nắm chắc rồi."

...... nhỉ?

Long Uyên: "......"

Nhân loại và phi nhân loại: "......"

【 a a a a a a a a a a a!!! Đệt! Cả! Nhà! Mi! Cho nổ mạnh Trái Đất ngay và luôn đi!! 】

Tác giả có lời muốn nói:

Mã Lễ Ngạo: đội trưởng Lâm không thể chết được, anh ta mà chết tui hông làm nấm được.

Lâm Phi Liêm:......?

Mã Lễ Ngạo:...... Tui tận lực. Thần long quả nhiên không dễ vẽ ra, tạm chấp nhận dùng trước...... đi?

Long Uyên:......

Huyền Khiếu: Ha ha ha ha! Ha ha ha ha! Tôi và Langdon Dahl có xấu cũng là chỉnh thể, ông mẹ nó cũng chỉ có cái đầu thôi! Ha ha ha ha mỗi cái đầu!

Langdon Dahl:....... Lá cây run điên cuồng nhưng không nói lời nào.

Hết chương 50.

-------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------

Chương 51

Edit: KaoruRits - Beta: Mèo Hói. HaydoctruyentrenwattpadKAORURITSvawordpressHIKARIARE

Sau vài giây yên ắng, làn đạn trên màn hình phát sóng trực tiếp bị khiếp sợ, táo bạo, ngơ ngác...... cũng như bị lấp đầy bởi các loại ngôn ngữ không thể miêu tả.

Trải qua hai thành phố trước rửa tội, mọi người đều biết kỹ thuật vẽ của Tiểu Mã ca rất thần, cả người tang cộng thêm qua loa tùy tiện.

Nhưng thật không nghĩ tới anh thế nhưng có thể thần và tùy tiện đến loại trình độ này, vẽ ra một dụng cụ bắt giữ thể ý thức rồng vàng.

Mặc dù bản thân đế quốc Thần Long đã có rất nhiều vật phẩm, khí cụ lấy hình rồng làm trang trí, nhưng dụng cụ bắt giữ thể ý thức kim long trong tay Mã Lễ Ngạo này toàn thể Long tộc đều cự tuyệt —— đế quốc bọn họ tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối Không! Có! Rồng! Nào! Xấu! Vậy! Hết! Á!

Tuy rằng nhìn kỹ hình như nó còn có điểm moe, nhưng thứ xấu vậy ai sẽ đi nhìn kỹ sau đó phát hiện nó moe chứ?!

Mỗi một Long tộc thuộc đế quốc Thần Long nhìn đến phát sóng trực tiếp đều muốn đi bắn bỏ cái dụng cụ bắt giữ thể ý thức kia, nhưng bọn họ lại không có cách nào trực tiếp tiến vào thế giới Trò Chơi Dũng Sĩ, cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn dũng sĩ loài người đó cầm cái đầu rồng xấu đến vặn vẹo kia đến gần đầu một dũng sĩ loài người khác bắt đầu hút.

@#¥! %......

Thoạt nhìn giống như một con mãnh thú bằng máy móc màu vàng kim đang gặm đầu của loài người kia.

Đế quốc Thần Long: 【......】Tắt màn hình. Loại phát sóng trực tiếp có thể ô nhiễm tinh thần họ của loài người đáng chết này, sao bọn họ còn muốn tự tìm khổ mà xem chứ?!

Mà làm bản thể của đầu rồng vàng khè - Đại hoàng tử Long Uyên, lúc này nhìn cái đầu rồng cực xấu kia hơi hơi chấn động trong mấy giây, lần đầu tiên phá lệ buông xuống công vụ chưa hoàn thành trong tay. Huyền Khiếu bên cạnh đã cười đến ngã tới ngã lui trong nháy mắt này lông đều dựng lên, hắn dùng tốc độ siêu thanh chạy khỏi đại điện màu vàng kim, thân hình rất nhanh liền biến mất không thấy đâu nữa.

Mà Long Uyên vừa buông xuống công vụ lại không chút hoang mang mà đứng lên, một bên nghiêm túc xắn tay áo của mình lên, một bên trầm ổn tiến về phía trước. Mỗi khi đi một bước, thân hình hắn liền sẽ nhạt hơn vài phần, chờ đến thời điểm hắn xắn xong tay áo hai bên bước ra khỏi đại điện, thân hình cả người hắn cũng đã hoàn toàn biến mất.

Sau đó, Langdon Dahl trong đại điện vẫn luôn nghẹn không cười liền nghe thấy ngoài đại điện vang lên tiếng rồng ngâm hổ gầm bên trong các vì sao vũ trụ. Theo âm thanh vọng lại, đại khái là hổ đang đơn phương bị đè đánh đi.

Langdon Dahl: "......" Chờ bọn nó đánh xong rồi mình lại đi buff máu cho bọn nó vậy.

Cũng hên là trước đó mình đã lau đi hình kim long mình vẽ, thật sự quá cơ trí.

Mặc kệ bên ngoài phản ứng có lớn bao nhiêu đi nữa, Tiểu Mã ca trong thành phố Linh Hồn rất vừa lòng với kiệt tác trí tuệ của mình!

Quả nhiên không hổ là máy bắt giữ thể sinh mệnh ý thức được thêm vào chân dung của Đại hoàng tử, sau khi Mã Lễ Ngạo dùng cái đầu rồng máy hút bụi dữ tợn gặm, ủa lộn hút đầu Lâm Phi Liêm, thể ý thức đã chiếm cứ trong óc Lâm Phi Liêm gần hai tháng thế mà thật sự bị máy hút bụi đầu rồng này hút ra rồi!!

Khi Lâm Phi Liêm hoàn toàn cảm thụ không ra thể ý thức tàn sát bừa bãi trong đầu mình, biểu cảm khiếp sợ, không thể tin tưởng rồi lại cực độ vui sướng và thở dài nhẹ nhõm một hơi kia của y quả thực làm người ta nhìn mà chua xót.

Y thậm chí còn không kịp nói lời cảm tạ ra với Mã Lễ Ngạo, liền bởi vì mỏi mệt và suy yếu cực hạn mà tối sầm mặt mày, ngã xuống đất không dậy nổi.

Như lời y nói trước đó, chịu đựng trong hai tháng dài ròng rã, y thật sự quá mệt mỏi. Gần như chưa bao giờ có một ngày có thể nghỉ ngơi tử tế, mỗi thời mỗi khắc đều phải căng chặt tinh thần lo lắng đề phòng, y cần một giấc ngủ yên.

Mã Lễ Ngạo nhìn Lâm Phi Liêm gầy đến không ra dáng hình, nhắm mắt lại đều cau mày; cuối cùng anh khẽ thở dài chịu đựng đau lòng vẽ một viên thuốc an thần cho Lâm Phi Liêm nuốt xuống.

Lâm Phi Liêm kỳ thật rất cần tịnh dưỡng đàng hoàng thậm chí là trị liệu tinh thần, nhưng tại thế giới này lại không cho phép y có thời gian nghỉ ngơi. Cho nên Mã Lễ Ngạo chỉ có thể vẽ một viên thuốc an thần cho y ngủ một giấc ngon, chờ ngày mai mở mắt ra, vị anh hùng suýt chút nữa hy sinh vì nước này vẫn sẽ tiếp tục cố gắng vì tương lai loài người đi.

Chờ dàn xếp xong cho Lâm Phi Liêm, Vương Khiếu Hổ liền hai mắt tỏa ánh sáng nhìn máy hút bụi đầu rồng trong tay Mã Lễ Ngạo.

"Trời ơi đại ca! Sao anh lợi hại dữ vậy? Sao em lại có đại ca lợi hại dữ vậy!! Cả loại công nghệ đen siêu cấp trâu bò như vậy anh cũng vẽ ra được!! Đại ca, để em quỳ anh một cái đi!!"

"Đại ca đại ca, có dụng cụ bắt giữ thể ý thức gắn thêm đầu Đại hoàng tử này, có phải chúng ta có thể cứu được những dũng sĩ còn sống mà bị thể ý thức xâm lấn hay không!!"

"Trời ơi em thật sự là quá kích động hu hu hu, em còn tưởng rằng những người đó chết chắc không thể nghi ngờ rồi hu hu hu, như bây giờ thật sự tốt quá chừng!"

Vương Khiếu Hổ nói nói rồi nhịn không được gào lên, sau đó lại nhìn thấy Lâm Phi Liêm đang ngủ nên nhanh chóng hạ thấp giọng xuống. "Các anh hùng sống đến bây giờ thật sự là quá khổ, đại ca, anh có năng lực đặc biệt như vậy thật sự tốt quá."

Mã Lễ Ngạo nhìn Vương Khiếu Hổ nước mắt nước mũi tèm nhem, có chút ghét bỏ mà dời mắt đi, nhưng trông thấy gương mặt thon gầy dần dần an ổn của Lâm Phi Liêm, khóe môi bất giác nhẹ cong lên.

Anh có năng lực đặc biệt như vậy, xác thật là khá tốt.

Bởi vì có dụng cụ bắt giữ thể ý thức gắn thêm đầu của Đại hoàng tử (?), bốn người gác đêm buổi tối tinh thần đều thả lỏng hơn không ít. Cho dù bọn họ bởi vì nhất thời sơ sẩy mà để thể ý thức tiến vào trong não, nhưng chỉ cần bọn họ có thể chống đỡ không cho thể ý thức cắn nuốt, khống chế tư tưởng của mình trong khoảng thời gian ngắn, thì bọn họ liền có thể dùng dụng cụ bắt giữ thể ý thức hút chúng ra.

Bị xâm lấn não bộ không còn là kết cục hẳn phải chết nữa.

Bọn họ chỉ cần dùng sức mạnh ý chí liều một lần với những thể ý thức kia là được.

Mà ở điểm này Mã Lễ Ngạo tin rằng bất luận một dũng sĩ loài người nào còn sống đến ải này đều sẽ không thua.

Mã Lễ Ngạo vào buổi tối còn muốn vẽ thêm mấy dụng cụ bắt giữ thể ý thức kim long, nhưng anh cảm thấy kỹ thuật vẽ của mình hình như đã bị thứ không rõ nào đó nguyền rủa? Anh vẽ hai lần liên tiếp đều thất bại, khi không lại phải cắn thuốc đến muốn nôn luôn.

Mã Lễ Ngạo: "......" Lúc vẽ máy hút bụi còn rất thuận lợi, chỉ là lúc vẽ đầu rồng, tay cứ khống chế không được run run.

Kim Xán Xán nhìn Mã Lễ Ngạo cắn thuốc đến mức sắc mặt cũng chuyển thành màu đất, bèn cưỡng chế bắt anh nghỉ ngơi không cho vẽ nữa: "Có được một dụng cụ bắt giữ thể ý thức cũng tốt lắm rồi, cả ngày hôm nay Tiểu Mã ca đã hao phí lượng lớn tinh thần và thể lực, giờ nghỉ ngơi tốt chờ mai rồi vẽ cũng được mà anh."

Mã Lễ Ngạo nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy hơi đau đầu nên đồng ý.

Chẳng qua anh cảm thấy cho dù ngày mai lúc tinh thần phấn chấn, có khả năng anh cũng vô pháp thành công vẽ ra thêm một cái dụng cụ bắt giữ thể ý thức có đầu Đại hoàng tử. Đại khái là anh bị thần long nguyền rủa đi, Mã Lễ Ngạo thâm trầm nghĩ, đây hẳn là cái giá khi anh phanh thây rồng chỉ vẽ mỗi cái đầu.

Mã Lễ Ngạo: "......" Đột nhiên không muốn vẽ thần long cho lắm. Có cái máy hút bụi đầu rồng thật ra cũng khá tốt, không cần Đại hoàng tử bản phỏng chế cao giá lâm.

Anh tuyệt đối không muốn thừa nhận trong lòng mình có chút cấn cấn, sợ không mặt mũi nhìn rồng nữa.

Dựa theo lịch gác đêm Trương Mãnh sắp xếp, Mã Lễ Ngạo sẽ đi ngủ trước, Vương Khiếu Hổ, Kim Xán Xán và Trương Mãnh ba người canh cho Lâm Phi Liêm và Mã Lễ Ngạo đến rạng sáng hai giờ. Sau đó Mã Lễ Ngạo ôm Tiểu Lan và Huyền Nhị canh gác từ 2 giờ đến 6 giờ, tuy rằng chỉ mình anh thủ cho bốn người bọn Vương Khiếu Hổ nhưng họ đều yên tâm ngủ ngon lành.

Hơn nữa, trong bốn giờ đồng hồ Mã Lễ Ngạo gác đêm, hai giờ đầu Tiểu Lan sẽ thường thường dùng chạc cây chọc chọc anh và cùng anh chơi trò chọc chọc nhau, hai giờ sau Huyền Nhị sẽ cùng Mã Lễ Ngạo chơi trò "Vuốt hổ nhất định phải ở trên".

Mã Lễ Ngạo cảm thụ được hai vật nhỏ này tuy rằng không nói ra nhưng cực kỳ tri kỷ làm bạn và bảo vệ anh, một bên nhịn không được xoa chúng nó kêu bé lớn ngoan bé hai ngoan của ba ba, một bên lại cảm thấy...... Nếu có bé ba nữa cũng khá tốt, không phải sao?

Dù sao thì một đêm không có chuyện gì cả.

Khi Lâm Phi Liêm giật mình từ trong lúc ngủ mơ mà bừng tỉnh ngồi dậy, y nhìn thấy đó là cảnh Mã Lễ Ngạo đang vẽ bánh bao nhỏ, sủi cảo tôm thủy tinh và trứng chiên, cùng với Kim Xán Xán Vương Khiếu Hổ ở bên cạnh thật cẩn thận dùng lửa đun nóng dịch dinh dưỡng, Trương Mãnh cầm bình xịt phun sương trong tay cảnh giới xung quanh. Đã rất lâu rồi y chưa được ngửi mùi thơm thức ăn bay qua chóp mũi, mang đến một loại ấm áp và an nhàn làm người ta gần như muốn rơi lệ.

"A, đội trưởng Lâm anh tỉnh rồi hả? Tới ăn cơm sáng đi. Bữa sáng anh muốn ăn trứng chiên ốp la hay ốp lết? Ốp la tôi vẽ không tốt lắm, nhưng hương vị có thể bảo đảm."

Lâm Phi Liêm ngơ ngẩn mà nhìn Mã Lễ Ngạo đang nói chuyện với y, nhắm mắt lại rồi mở ra, lại nhắm mắt rồi mở ra. Hồi lâu sau y mới duỗi tay che lại con mắt trái vẫn phiếm màu máu, thâm thấp mà nở nụ cười: "...... Cho tôi cái trứng ốp la đi, cảm ơn."

Cho tới bây giờ, Lâm Phi Liêm rốt cuộc mới có thể xác định, y đã thật sự trở về đơn vị.

Thời gian ăn sáng ngắn ngủi rất nhanh trôi qua, năm người Mã Lễ Ngạo bắt đầu thương lượng bước tiếp theo muốn đi đâu.

Lâm Phi Liêm làm một trong các dũng sĩ tinh anh tiến vào thành phố Linh Hồn sớm nhất, duỗi tay chỉ vào một điểm ở khu Tây Nam trên bản đồ hình chiếu laser.

"Trước khi tôi và tiểu đội tôi chưa tiến vào tháp cao, thông qua giao lưu liên lạc với các dũng sĩ khác được biết ở khu Tây Nam có một cái nhà kho ngầm. Dũng sĩ tinh anh châu Âu bước đầu phán định nhà kho ngầm kia không chỉ có một tầng, rất có khả năng chính là nơi thấp nhất thành phố Linh Hồn"

Lâm Phi Liêm nói tới đây thì dừng một chút: "...... Tôi không biết nhóm dũng sĩ tinh anh châu Âu có lấy được tin tức gì từ đó hay không, nhưng mà...... ít nhất đến nơi đó chúng ta có thể gặp được người sống."

Mã Lễ Ngạo trầm mặc một lát, sau đó trực tiếp gật đầu: "Vậy nghe đội trưởng Lâm, đi nhà kho ngầm kia thử xem. Đến lúc đó...... có thể cứu bao nhiêu người thì cứu bấy nhiêu. Một ải này không cần chết thêm người nữa."

Lâm Phi Liêm cũng trầm mặc gật gật đầu.

Sau đó năm người liền cùng đi về hướng nhà kho ngầm khu Tây Nam.

Ngay từ đầu Lâm Phi Liêm dẫn đường cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, chỉ là đi tới đi tới một hồi y bỗng nhiên liền phát giác hình như có chỗ nào đó sai sai—— bắt đầu từ nửa giờ trước, Mã Lễ Ngạo cả một câu cũng không nói.

Nhưng đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là trong nửa giờ này, tất cả đều là y kêu cảnh giác y nhắc nhở đội hình thậm chí là y nghìn cân treo sợi tóc giết chết hai thể ý thức, chiến hữu Mã Lễ Ngạo vốn đồng dạng cẩn thận cảnh giác thậm chí càng thêm nhạy bén, toàn bộ hành trình giống như là một cây nấm biết đi không hề có cảm giác tồn tại, ôm lấy chạc cây và hổ què chân của cậu ta, yên ắng thậm chí là an tường mà đi theo ở cuối hàng.

Lâm Phi Liêm: "......?"

Y ném cho Mã Lễ Ngạo ánh mắt nghi hoặc thậm chí là ngơ ngác.

Biểu cảm trên mặt Mã Lễ Ngạo là thả lỏng và an tường chưa bao giờ có: "Đội trưởng Lâm, cố lên. Chúng tôi đều nghe anh, có anh ở đây chúng tôi an tâm lắm."

Lâm Phi Liêm: "......"

"Đội trưởng Lâm anh nhất định phải dẫn dắt chúng tôi đi đến cuối cùng, tôi nhất định sẽ vẽ rất nhiều viên thuốc để ủng hộ cho anh!"

Lâm Phi Liêm vào ngay lúc này rốt cuộc rõ ràng vì cái gì trước đó Mã Lễ Ngạo sẽ kiên định cứu y như vậy.

Thể ý thức không phải người, nhưng Mã Lễ Ngạo người này cũng chơi ta không kém nha!

Trả lại sự cảm động cho tui đi! Đậu xanh!

Tác giả có lời muốn nói:

Mã Lễ Ngạo: Tui rốt cuộc! Lại! Có thể! Làm! Nấm!!

Lâm Phi Liêm:....Đệt, phi!

Đêm nay, người trên Trái Đất thấy được mưa sao băng.

Đó là ánh sáng khi Long Uyên quánh Huyền Khiếu phát ra.

Hết chương 51.

—---------------------------------

Editor bần cùng nên bạn nào thương có thể ủng hộ và tiếp thêm động lực cho tui bằng cách donate xíu qua momo nha. Link momo:

Dạo này bận quá mà vẫn làm xã súc nên truyện chậm hơn á ;-; 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top