Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 57

Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa - Edit: Kaoru Rits (kaorurits) 

Lũ thể ý thức nhóm rốt cuộc vào ngay lúc này ý thức được nguy hiểm, bắt đầu dùng tốc độ nhanh nhất thoát ra phía ngoài.

Trước đó bọn chúng cho rằng đây mà một hồi vui chơi trò chơi không hề nguy hiểm, bọn họ lười nhác mà đi qua cái kho hàng này, không chút nào chú ý đến hoàn cảnh xung quanh.

Nhưng hiện tại, thể ý thức nhóm phát hiện nếu không nghiêm túc thoát đi thì sẽ tử vong, thái độ lười nhác tự đại kia trong nháy mắt đều biến mất sạch sẽ, thay thế chính là bản năng cầu sinh cực manh, bọn chúng bắt đầu từ các phương hướng và góc độ xảo quyệt trong kho hàng, bằng tốc độ nhanh nhẹn nhất hành động chạy ra ngoài.

Chẳng sợ nhóm dũng sĩ đã khôi phục ý thức cùng bọn Mã Lễ Ngạo phát huy ra phản ứng và tốc độ vượt xa người thường muốn giữ lại rồi tiêu diệt những thể ý thức chạy trốn đó, nhưng trong kho hàng này rốt cuộc vẫn chưa hoàn toàn bị năng lượng bóng tối bao trùm, lũ thể ý thức từ sàn nhà từ góc khe hở liều mạng thân thể bị ăn mòn cắn nuốt một bộ phận cũng muốn chạy trốn, dũng sĩ Trái Đất cuối cùng cũng không có hoàn toàn ngăn bọn chúng lại được.

Mã Lễ Ngạo dựa vào cảm giác, đại khái cảm thấy chạy ra ngoài có khả năng khoảng mười mấy thể sinh mệnh ý thức.

Sau đó cậu liền không nhịn xuống nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, để mười mấy thể ý thức kia chạy ra thật sự không phải chuyện tốt gì, tiếp theo muốn lại giống như vừa rồi một lưới bắt hết bọn chúng, sợ là sẽ khó khăn.

Có điều Mã Lễ Ngạo cũng không bởi vậy mà đặc biệt tang —— so với mười mấy thể sinh mệnh ý thức chạy ra đó, bọn họ có thể cứu ra hơn một trăm dũng sĩ loài người tinh anh còn sống ở nhà kho này đã là một chuyện làm người ta cực kỳ vui sướng và phấn chấn rồi.

Chẳng sợ các dũng sĩ đó cả đám đều ở trạng thái không tốt được bao nhiêu, đại bộ phận đều bởi vì chiến đấu với nhau và không đủ dinh dưỡng mà bị thương ngầm và đặc biệt gầy ốm, thậm chí có người dù không có thể ý thức xâm lấn não bộ cũng hiện ra vài phần tính điên cuồng và giết chóc, nhưng tồn tại chung quy vẫn mạnh mẽ hơn đã chết.

Tồn tại mới có hy vọng!

Sau khi 189 dũng sĩ tinh anh còn sống tìm được đồng bạn của mình thì cùng nâng đỡ nhau rời khỏi kho hàng luyện ngục ở nơi thấp nhất thành phố Linh Hồn này.

Trong quá trình bọn họ tiến lên phía trước, từ mấy tầng kho hàng khác lấy được một ít đồ ăn cùng trang bị tới bổ sung vật tư, cuối cùng trấn an một chút trái tim nhỏ của Mã Lễ Ngạo——

Suýt chút nữa cho rằng anh phải vẽ dịch dinh dưỡng vẽ đến chết luôn, hên là nơi này còn có đồ ăn.

Nhưng chờ khi mọi người lên đến tầng thứ nhất, không khí lại có vẻ trì trệ hơn rất nhiều.

Nhóm dũng sĩ đã trải qua thời gian dài tra tấn như vậy, không nói trạng thái tinh thần và trạng thái thân thể, những người còn sống hiện tại này phần lớn là người chấp nhất dị thường đối với việc vượt ải.

Cho nên, kế tiếp muốn đi đâu tiếp tục tìm kiếm báu vật bị mất, người còn sống nên hợp tác như thế nào nghe theo ai, đá quý linh hồn dưới kho hàng giao cho ai quản, đây là chuyện mọi người cần thảo luận và quyết định.

Mã Lễ Ngạo tưởng tượng đến điểm này là đầu muốn trọc. Anh thật sự là không am hiểu tranh chấp và giao tiếp với nhiều người như vậy. Chưa kể nói hơn một trăm người này thoạt nhìn đều là mấy tên gia hỏa đánh nhau rất ngon còn khá là chấp nhất nữa.

Vì thế Mã Lễ Ngạo không chút do dự liền lộ ra biểu cảm cây nấm gà yếu Phật hệ, mang theo một thân ủ rũ ngồi xổm ở góc tường, hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.

Cứ để mấy người này khắc khẩu trước một chút đi, cuối cùng anh nghe kết quả là được.

Lâm Phi Liêm nhìn thấy người rõ ràng hẳn là lãnh đạo của đội ngũ mà lại đi ngồi xổm ở góc tường giả làm cây nấm, nhịn không được nghiến răng lại thở dài thiệt dài trong lòng, nghĩ chỉ đành tự mình lên vậy.

Kết quả có một người hành động càng nhanh chóng hơn y.

Eustalia đạp một chân lên một cái thùng trong kho hàng, khí thế cực kỳ giống đại tỷ trong trại. Đôi ủng cao gót kia của cô đạp lên thùng tạo ra âm thanh kinh động hơn một trăm dũng sĩ hoặc ngồi hoặc đứng kia, rồi sau đó nói: "Đừng có làm chậm trễ thời gian nữa. Thời hạn chúng ta hoàn thành nhiệm vụ sắp tới rồi, mặc kệ là vì mau chóng qua ải hay là vì mạng nhỏ của mình, kế tiếp mọi người cùng nhau hành động mới là lựa chọn tốt nhất."

"Tuy rằng mọi người cũng hành động cùng nhau, nhưng muốn hành động như thế nào còn xem chính bản thân các vị, chúng tôi cũng không có yêu cầu bắt buộc. Chỉ cần có thể giúp đỡ nhau, phân công hợp tác cùng hoàn thành nhiệm vụ, đó chính là tốt nhất."

Lời Eustalia nói được nhóm dũng sĩ tán đồng. Bọn họ tuy rằng thời gian tỉnh táo lại không giống nhau, nhưng cũng biết lần này bọn họ có thể thoát khỏi kho hàng ít nhiều nhờ năm người Lâm Phi Liêm Mã Lễ Ngạo này trợ giúp.

Đặc biệt là đại đa số các dũng sĩ đều từng bị dụng cụ bắt giữ thể ý thức kỳ quái trong tay Mã Lễ Ngạo hút đầu, cái khác không nói, dù là vì tính mạng của mình và hành động kế tiếp càng thêm thuận lợi tiến hành, bọn họ cũng sẽ cùng hành động với đội ngũ tiểu đội Hoa Quốc.

Bởi vì năng lực đặc biệt của thanh niên đó, bọn họ tự nhiên sẽ nhìn trúng đội ngũ tiểu đội Hoa Quốc hơn vài phần, thậm chí sẽ bảo vệ kĩ càng thằng nhóc thoạt nhìn là thấy yếu xìu kia. Nhưng hoàn toàn nghe bọn họ nói thì không được, tựa như Eustalia nói chỉ cần có thể cùng nhau hành động phối hợp với nhau, sau đó hoàn thành nhiệm vụ là được.

Cho nên rất nhanh 189 dũng sĩ tinh anh liền đại khái chia làm bốn đội, mỗi đội phái ra một người phụ trách việc giao lưu liên lạc.

Tuy rằng trạng thái tinh thần của mọi người còn không phải quá tốt, nhưng có thể làm tinh anh trước tiên đi vào trò chơi này, tố chất ở các phương diện đều cực kỳ cao, rất nhanh bọn họ đã sắp xếp người nghỉ ngơi và tuần tra, bắt đầu khôi phục thân thể và sức mạnh của mình.

Eustalia vốn hẳn là thuộc về tiểu đội Bắc Âu, chẳng qua em ruột cô đánh cược tính mạng đến tìm cô, kiểu gì thì cô cũng không thể bỏ lại em trai đến đội ngũ Bắc Âu được. Hơn nữa Eustalia vô cùng để ý sự an toàn của "cậu bé thần kỳ" Mã Lễ Ngạo, Eustalia bèn tạm thời đi theo tiểu đội Hoa Quốc cùng nhau hành động.

Cô thậm chí cả lúc nghỉ ngơi cũng ngồi kế bên Mã Lễ Ngạo.

Mà bốn người phụ trách của bốn đội ngũ khác có cùng ý tưởng như cô cũng đều mười phần tự giác đi đến bên cạnh Mã Lễ Ngạo đứng thẳng, đề phòng việc cậu nhóc tiểu đội Hoa Quốc có thể trợ giúp bọn họ xoay người ván cờ này xảy ra chuyện.

Mã Lễ Ngạo: "……"

Ờm, nói sai đây ta.

****Truyện chỉ được đăng tại 2 nơi là https://hikariare.wordpress.com và watt---pad (w,a,t,t,p,a,d) Kaorurits. 

Đây có thể là đãi ngộ của nấm quý hiếm nấm đi. Hơi ngại, hơi sợ đám đông, nhưng mà…. Chỉ cần không bắt anh hành động gì đó, thì cũng, khá tốt.

Bốn người Lâm Phi Liêm: "……"

Bọn họ nhìn bộ dáng Mã Lễ Ngạo ngồi xổm góc tường bị năm cường giả bao quanh vây quanh, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói móc phản bác như thế nào nữa.

Nhưng Lâm Phi Liêm làm đội trưởng bị hố vẫn nói với bốn người phụ trách khác năng lực đặc biệt của Mã Lễ Ngạo. Mà vào thời điểm giới thiệu năng lực đặc biệt của Mã Lễ Ngạo, Lâm Phi Liêm rối rắm một lát, cuối cùng vẫn không có đem chuyện "Mã Lễ Ngạo là một chiến lực rất mạnh, rất có thể đánh" nói ra.

Cái này thật sự không phải Lâm Phi Liêm muốn cố ý giấu giếm, chẳng qua là Lâm Phi Liêm nhìn dáng vẻ Mã Lễ Ngạo bị vây quanh ở góc tường làm cây nấm còn đặc biệt an tường, liền cảm thấy có lẽ mặc kệ y nói như thế nào thì mấy dũng sĩ tinh anh nước ngoài này đều sẽ không tin tưởng lời y nói đi.

Thật sự là, người nào đó thoạt nhìn quá có thể giả vờ.

"Ôi trời ơi! Năng lực thần kỳ như vậy nhất định phải bảo vệ kĩ càng!! Nhóc ơi, tôi là năng lực đặc biệt trọng lực, sau này nếu có nguy hiểm nhớ rõ trốn phía sau tôi nha!! Cậu bây giờ là đại biểu cho an nguy tinh thần của mọi người! Chúng tôi cần cậu!" Người nói chuyện chính là một dũng sĩ da đen làn da cả người ngăm đen, bự con gấp ít nhất năm lần Mã Lễ Ngạo. Mã Lễ Ngạo cánh tay còn bự hơn cái đùi mình của anh ý, an an tĩnh tĩnh gật đầu.

Sau đó một người da trắng tóc vàng vừa cao vừa đẹp trai cũng mở miệng: "Cậu đừng cách chúng tôi quá xa, dụng cụ bắt giữ thể ý thức cũng nhất định phải ôm cho chặt đó. Tôi là năng lực đặc biệt hệ không gian, thời điểm mấu chốt có thể mang cậu đi."

Mã Lễ Ngạo tiếp tục gật đầu.

Sau đó một đội trưởng đưa ra ý tưởng muốn nhìn xem năng lực thần kỳ của Mã Lễ Ngạo, đưa tới hoặc nhiều hoặc ít các dũng sĩ bên cạnh chú ý.

Mã Lễ Ngạo nghĩ nghĩ rồi cũng không cự tuyệt, nhìn các dũng sĩ vì Trái Đất vì nhân loại mà phấn đấu này, anh quyết định chơi lớn một lần.

Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú tò mò và bình phán của các dũng sĩ, bọn họ liền nhìn thấy cậu nhóc trẻ tuổi của tiểu đội Hoa Quốc này vươn ngón tay mình ra, thế mà thật sự bắt đầu vẽ tranh giữa không trung!

"Ý ý! Cậu ấy hình như vẽ một hình tròn thiệt lớn?"

"Ờm, mà tui lại cảm thấy cậu ấy như đang vẽ họa một cái nồi rất lớn rất xấu."

"Chậc, cậu nhóc tiểu đội Hoa Quốc này không có học vẽ tranh sao? Cậu ta vẽ ra tới đường cong quả thực làm tôi không thể nhìn thẳng!! Con gái năm tuổi nhà tôi vẽ còn đẹp hơn cậu ấy nữa."

Một vài dũng sĩ châu Âu đối với nghệ thuật càng thêm mẫn cảm một chút nhìn thấy Mã Lễ Ngạo cũng không nhịn nổi mắt trợn trắng, nhưng các dũng sĩ châu Phi và châu Nam Mĩ rất giản dị vẫn chuyên chú nhìn xem Mã Lễ Ngạo có thể vẽ ra cái gì.

Rất nhanh thứ Mã Lễ Ngạo muốn vẽ cũng đã cơ bản thành hình, khi anh vẽ lên cái nồi đất (?) thật lớn vẽ ra mấy nét tỏ vẻ hơi nước nóng hầm hập kia, anh bắt đầu làm trò trước mặt mọi người bắt đầu viết chữ lên trên cái nồi đất.

【 Ý ý ý ý ý! Tới tới tới! Kỹ năng thiên phú tuyệt hảo của Tiểu Mã ca: "Tui viết cái gì chính là cái đó"!! 】

【 ha ha ha Nhìn ngoại hình là tui biết đây chắc chắn là một nồi canh hoặc là một nồi cơm, cũng không biết đây là canh gì? Canh gà hoặc là canh vịt hay canh xương sườn nhỉ? 】

【 Lầu trên, tui cảm thấy canh tàu hủ đầu cá hoặc là chè hạt sen nấm tuyết cũng không tồi. 】

【 Không không không không mí người đều sai rồi! Mị đã biết Tiểu Mã ca vẽ cái gì rồi! Anh ấy vẽ một nồi canh thập toàn đại bổ a a a a a! Hai chữ "Thập toàn" trên nồi cũng đã đại biểu hết thảy!! 】

Giống như lời làn đạn vậy, Mã Lễ Ngạo cuối cùng đem hai chữ "thập toàn" hào phóng viết lên trên cái nồi to kia. Sau đó anh liền thật cẩn thận kéo cái nồi to mới vẽ xong xuống mặt đất, cái nồi vốn chỉ là một bức tranh nét bút đơn giản bỗng biến thành thật thể xuất hiện trước mắt các vị dũng sĩ, bốc lên mùi thơm và hơi nóng ùng ục ùng ục.

Lần đầu tiên nhìn thấy hình ảnh thần kỳ như vậy, nhóm dũng sĩ của các quốc gia ——

"…… WOW!! Surprise!!"

"Ôi trời, đây là phép thuật thần kỳ đến từ phương đông sao?! Cái nồi canh này thế nhưng thật sự biến thành sự thật trước mặt chúng ta!!"

"Òa òa òa tôi không để bụng cái nồi canh vì cái gì sẽ từ hình vẽ biến thành thật, tôi chỉ biết cái nồi này nghe thật sự là quá thơm!! Đây là món ngon đến từ phương đông đúng hay không?! Tôi biết hai chữ này nè! Thập toàn! Mấy bạn dũng sĩ Trái Đất đồng bào ơi, mau nói cho tôi biết đây là canh gì? Tôi có thể nếm thử không?"

Sau đó, Mã Lễ Ngạo liền dưới cái nhìn chăm chú của một đám dũng sĩ ngoại quốc như hổ rình mồi mà khụ một tiếng, duỗi tay mở nắp cái nồi đất to đùng này, dùng giọng điệu đặc biệt kiêu ngạo và mang theo mấy phần an lợi nói:

"Đương nhiên! Tôi ra chính là muốn chia sẻ cùng các vị đồng bào dũng sĩ Trái Đất!"

"Đây là món ngon đặc sắc của tiểu đội Hoa Quốc chúng tôi, là tuyệt phẩm có thể nhanh chóng bổ sung tinh thần và nguyên khí - canh thập toàn đại bổ!!"

"Đi ngang qua dạo ngang qua xin đừng bỏ lỡ, đều tới nếm thử đi, mại dzô mại dzô!"

【…… Nhìn nhìn một hồi tự nhiên cái đói bụng??? 】

【 Canh cà chua trứng trong tay tui tự nhiên hết thơm??? 】

【 Rõ ràng là một cái phát sóng trực tiếp vượt ải, sao tự đột nhiên biến thành mukbang tập thể vậy?! 】

Tiểu Mã ca, anh đúng là có độc a a a!!

Tác giả có lời muốn nói: 

Dũng sĩ nước ngoài: Phép thuật phương Đông thần kỳ! Còn có món ngon phương Đông thần kỳ!!

Mã Lễ Ngạo: Mỉm cười.

Hết chương 57.

▬▬▬▬▬𝓚𝓪𝓸𝓻𝓾𝓡𝓲𝓽𝓼▬▬▬▬▬
Mình cần tuyển beta nha, phụ cho bạn beta bận rộn mà não cá vàng của tụi mình :)). Chỉ cần văn ổn chính tả tốt, check lại câu cú là được. Ưu tiên bạn nào có kinh nghiệm nha.
Bạn có hứng thú hãy để lại comment hoặc tin nhắn cho tui (ʘᴗʘ✿)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top