Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 96

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 96

Tác giả: Đả Cương Thi - Edit: Kaorurits. Haydoctruyentrenwattpad𝐊𝐚𝐨𝐫𝐮𝐫𝐢𝐭𝐬vawordpress𝐇𝐢𝐤𝐚𝐫𝐢𝐚𝐫𝐞

Mã Lễ Ngạo tâm tình phức tạp, trong khoảng thời gian ngắn anh không tài nào chuyển biến cái nhìn và lập trường của mình đối với Trò Chơi Dũng Sĩ Trái Đất.

Nếu kẻ ác từng nghĩ lại không phải kẻ ác, tai nạn từng nghĩ lại không phải tai nạn, vậy bọn họ phấn đấu là vì cái gì? Chiến hữu cùng đồng bào mà bọn họ đã mất đi lại là vì cái gì?

Chẳng lẽ coi như trò chơi này là cơn đau cần phải trải qua từng cơn để Trái Đất tiến vào nền văn minh vũ trụ ư? Trong toàn bộ sự phát triển của các nền văn minh, mỗi một lần tiến về phía trước đều đi kèm với máu và lửa rửa tội ư?

Cẩn thận ngẫm lại, trò chơi này xác thật không có bức ép loài người nhất định phải tham gia Trò Chơi Dũng Sĩ, con đường này là loài người tự lựa chọn. Mà các dũng sĩ tiến vào trò chơi cũng hoàn toàn không thể xem như bị bức ép, ít nhất như Vương Khiếu Hổ cùng Kim Xán Xán vậy, tiến vào trò chơi chính là vì cầu được một con đường sống.

Cho nên, tất cả con đường đều là loài người tự mình chọn. Tựa hồ không có gì để oán giận.

Nếu thật sự muốn trách tội, có lẽ, loài người nhỏ yếu giữa vũ trụ này chính là nguyên tội đi.

Khi con người giết gà mổ trâu, cũng không cảm thấy có cái gì không nên.

Cường giả đứng trên, kẻ yếu đứng dưới.

Đây là chân lý tuần hoàn đều hiện hữu ở tất cả các thời không.

Chẳng qua khi dao mổ đối mặt với chính mình thì mới có thể cảm thấy đặc biệt thống khổ cùng đau đớn thôi.

Mã Lễ Ngạo trầm mặc hồi lâu, cuối cùng dưới cái nhìn chăm chú lo lắng hiếm có của ba người Long Uyên, anh bĩu môi.

"...... Không sao."

【 Cẩn thận ngẫm lại, đây là sự tất nhiên giữa vô hạn khả năng nào đó. Không có gì để oán giận. 】

"Cho nên, tôi trở nên mạnh hơn thì tốt rồi."

"Tôi và đồng bạn tôi, tổ quốc tôi, tinh cầu tôi trở nên mạnh hơn thì tốt rồi."

Lúc đối mặt với tai nạn chỉ mãi oán giận không có bất luận tác dụng gì, điều duy nhất có thể làm chính là dùng hết toàn lực, cắn chặt răng phản kháng và giãy giụa.

Mã Lễ Ngạo nghĩ đến thời thơ ấu và thiếu niên của mình, trên mặt thạch rau câu kia lộ ra một nụ cười vừa tang vừa không chút để ý.

【 Một vấn đề cuối cùng. 】

Mã Lễ Ngạo dò hỏi ba người Long Uyên trong biển ý thức của mình, tiểu kim long cùng hổ con đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía con người này, cây đá quý sinh mệnh nhỏ cũng quơ quơ lá cây.

【 Một dũng sĩ bậc Vương cấp 10 có thể vớt được một cái tinh cầu không? 】

Tròng mắt vàng kim của tiểu kim long trong nháy mắt này xẹt qua một tia sáng kỳ lạ, hổ con thì cứ như nghe chuyện gì lớn mật lắm mà ha một tiếng, trực tiếp dùng móng vuốt gãi gãi mặt đất, ngay cả cây đá quý bé bỏng cũng không nhịn xuống run run lá cây. 【 Đừng nói một cái tinh cầu! Nếu cậu là một người bậc Vương cấp 10, trong phương vũ trụ chúng tôi đã thăm dò này, lời cậu nói chính là "Vương lệnh"! Ai dám không nghe? 】

Huyền Khiếu vèo một cái liền nhảy đến trước mặt Mã Lễ Ngạo, đối với anh kêu hai tiếng ngao ngao.

【 Nhưng cậu cho rằng dũng sĩ bậc Vương dễ làm như vậy sao? Ha ha ha, vũ trụ to lớn này dũng sĩ chiến sĩ nhiều đếm không xuể, cấp 5 trở lên mới có thể miễn cưỡng xem như chiến sĩ có thể đi lại trong vũ trụ. 】

【 Mà từ cấp 5 trở lên, một một cấp bậc đều khó vượt qua như lạch trời. Bằng không cậu cho rằng vì cái gì giữa vũ trụ này cũng chỉ có ba chúng tôi là bậc Vương cấp 10? 】

【 Nếu cậu muốn bảo vệ tinh cầu của cậu, chỉ cần cậu có thể đạt tới bậc Sĩ cấp 7, thì sẽ không có bất luận một tinh cầu hay một nền văn minh nào dễ dàng xâm lược Trái Đất nữa. 】

Giọng nói Huyền Khiếu mang theo chút trào phúng đối với Mã Lễ Ngạo không biết lượng sức, nhưng lại không có ác ý.

【 Nhóc, muốn làm lão đại là ý tưởng tốt, nhưng đua đòi thì không phải cách làm thông minh đâu. 】

【 Trước hết nghĩ làm sao thông qua Trò Chơi Dũng Sĩ đi. Chiến tranh vũ trụ cũng không dễ dàng bùng nổ như vậy, những người đó tuy rằng tính kế bọn tôi nhưng nhất định phải xác định ba chúng tôi đã chết, hoặc là trọng thương gần chết, sẽ không ngóc đầu trở lại rồi mới có thể thật sự phát động chiến tranh. 】

Huyền Khiếu dùng móng vuốt gãi gãi cằm mình, 【 Bằng không cậu cho rằng, ba người bậc Vương bọn tôi là ăn mà không làm sao? 】

【 Một khi bọn tôi trở về lần nữa, chờ đợi bọn chúng chính là địa ngục còn đau khổ hơn cả cái chết!! 】

Hổ con vào thời điểm này hung tàn mà rống lên một tiếng, thoạt nhìn thế mà có bộ dáng hung hãn nho nhỏ.

Langdon Dahl cũng mở miệng vào lúc này: 【 Huyền Khiếu nói không sai, những người đó nhất định sẽ bài trừ tất cả khả năng rồi mới động thủ. Cho nên, chiến tranh vũ trụ cũng không nhất định sẽ thật sự phát sinh. Chỉ cần ba người chúng tôi có thể kịp thời trở về, những người đó sẽ làm không được gì. Chẳng sợ ba chúng tôi không có biện pháp quay ngược thời gian...】

Nhánh cây và lá con của cây đá quý đồng thời hướng về Mã Lễ Ngạo: 【 Chỉ cần cậu có thể thông qua Trò Chơi Dũng Sĩ, Trái Đất đại khái cũng sẽ không gặp nguy hiểm. 】

【 Bởi vì bản thân Trò Chơi Dũng Sĩ, ý nghĩa tồn tại nằm ở chỗ "Tìm kiếm, thí luyện". 】

【 Thí luyện ý chí sinh mệnh của một tinh cầu, tìm kiếm dũng sĩ và chiến sĩ cường đại của tinh cầu này. 】

【 Một khi tìm được người như vậy, cho dù là nền văn minh có tính xâm lược nhất, cũng sẽ vô cùng cẩn thận. 】

【 Đại khái, dũng sĩ có thể thông qua Trò Chơi Dũng Sĩ thì thực lực cuối cùng đều có thể đủ đạt tới cấp 6 vũ trụ. Mà dũng sĩ chiến sĩ cấp 6 đã có thể đủ đi lại trong vũ trụ, vì tinh cầu của mình triển khai trả thù theo kiểu tuyệt mệnh tự sát rồi. 】

Langdon Dahl nói tới đây thì giọng nói hơi trầm thấp, tựa hồ còn mang theo một tia lạnh lẽo hiếm thấy: 【 Đây là "một trong những quy tắc hòa bình vũ trụ" mà những nền văn minh điên cuồng ngạo mạn đó bị lấy máu dạy dỗ mới đồng ý. 】

Lời này của Langdon Dahl hiển nhiên mang theo ý vị đặc biệt nào đó, nhưng mà y nói xong lời này thì lại không tiếp tục nói nữa.

Vào lúc Mã Lễ Ngạo cho rằng chuyện này sẽ bị bọn họ lược qua đi, giọng Long Uyên chợt vang lên.

【 Đã từng có một tinh cầu văn minh bị xâm lấn hoàn toàn mà không hề có dấu hiệu gì. Trong vòng 3 ngày tinh cầu hoang vu, sinh mệnh đoạn tuyệt. 】

【 Một năm sau, tinh cầu của kẻ xâm lấn bị thiên thạch thật lớn va chạm nổ mạnh, thiên thạch va chạm sinh ra năng lượng vũ trụ khổng lồ, làm nền văn minh cấp bảy không còn sót lại gì cả. 】

【 Chúng tôi cho rằng đó là một hồi ngoài ý muốn, nhưng sau khi điều tra mới biết được, đó là người sống sót duy nhất của tinh cầu bị xâm lược, lấy sinh mệnh của mình ra làm cái giá trả thù. 】

【 Từ đó về sau, "Trò Chơi Dũng Sĩ Trái Đất" mới chính thức thông qua tất cả chủng tộc nền văn minh của Liên Bang vũ trụ đồng ý. 】

Lời nói của hắn đơn giản nhưng nội dung lại mang theo kiên quyết và thảm thiết thâm trầm.

Mã Lễ Ngạo nghe Long Uyên nói, chớp chớp mắt. Rồi sau đó, anh đột nhiên cười.

"Vị tiền bối đó thật là một hán tử."

Lấy sức mạnh của bản thân thay đổi nhận tri và thái độ của toàn bộ nền văn minh cấp cao vũ trụ đối với nền văn minh sơ cấp mới, đây là anh kiệt.

"Quả thật là mẫu mực của chúng tôi mà."

Ba người Long Uyên nhìn trên mặt thạch rau câu ccuar Mã Lễ Ngạo lộ ra thần sắc sùng bái tôn kính khó có thể ức chế, không hiểu sao thấy hơi đau răng.

Trong khoảng vũ trụ mà Mã Lễ Ngạo không nghe thấy được, Huyền Khiếu chậc chậc hai tiếng: "Nhìn biểu cảm cậu ta kìa! Chỉ thiếu điều muốn nói là Trái Đất mà hủy diệt ông đây cũng làm như vậy!! Thật sự hẳn là nên để bọn thể ý thức hay dị hình Trùng tộc kêu gào xâm lược gì đó nhìn xem, con người đúng là một loại phát rồ từ trong xương cốt mà!!"

Langdon Dahl nghe đến đó, dùng lá cây phóng vụt ra ngoài đâm lên đầu hổ con.

"...... Đó không phải là phát rồ trong xương cốt, mà là tuyệt đối không chịu thua trong xương cốt."

Trong trí nhớ lâu dài xa xăm của y, rất nhiều việc đã không nhớ rõ lắm. Nhưng... đã từng kinh hồng thoáng nhìn thấy một người như vậy, lại chiếm cứ một góc sâu thẳm trong ký ức của y.

"Loài người......"

Thật là một chủng tộc rất thần kỳ.

Long Uyên bay đằng trước, một lời chưa nói.

Huyền Khiếu đi phía trước, vượt qua vài bước đuổi kịp: "Sao ông không nói cho nhóc Mã, cái tinh cầu văn minh bị xâm lấn hủy diệt kia cũng là 'loài người'? Kẻ máu lạnh vô tình như ông vậy mà cũng biết mềm lòng sao?"

Long Uyên bay đi không ngừng lại, "Không cần thiết."

Mặc dù tinh cầu văn minh kia có giống Trái Đất như thế nào, bọn họ chung quy cũng không phải tương đồng.

Hơn nữa, kết cục cuối cùng cũng sẽ khác nhau.

Cậu ấy sẽ không có thù hận khắc cốt, trả thù điên cuồng, và ngã xuống thảm thiết như người trước kia.

Bởi vì có hắn ở đây.

Mã Lễ Ngạo nghe xong một đoạn chuyện cũ và nguyên nhân ngọn nguồn của "Trò Chơi Dũng Sĩ Trái Đất", tâm tình phức tạp mà vẫn luôn ngốc đến tận chiều.

Anh không làm rõ được thời gian chuẩn xác, chỉ phỏng chừng đại khái là năm sáu giờ tối.

Nước mưa ăn mòn kèm đá vụn kia đã rơi cả một ngày.

Đến nửa buổi chiều, Mã Lễ Ngạo gần như không nhìn thấy dị hình khác đi lại bên ngoài nữa. Hiển nhiên nước mưa ăn mòn như vậy đối với sinh vật biến thái cường đại như dị hình cũng là một loại thương tổn, nếu vẫn luôn bị mưa xối như vậy, phỏng chừng không chết cũng bỏ mất nửa cái mạng.

Mà sau giờ trưa lúc chờ đợi, Mã Lễ Ngạo còn đánh chết ba con dị hình có ý đồ tiến vào thành lũy cũ nát mà anh chiếm cứ.

Nhưng làm anh thất vọng chính là, ba sinh mệnh dị hình kia không một con nào có thể tính vào số lượng nhiệm vụ anh cần hoàn thành hết——

Từ sau khi dùng nước miếng phun chết con rết dị hình, tiến độ hoàn thành nhiệm vụ của Mã Lễ Ngạo ở thành lũy dị hình liền nhảy tới 2/10.

Số 1 trong đó đại khái chính là con chuột dị hình, nhưng tại sao gà trống dị hình và rắn ba đầu dị hình lúc sau giết lại không được tính trong đó?

Mã Lễ Ngạo nhìn tiến độ nhiệm vụ của mình, trên mặt thạch rau câu lộ ra một biểu cảm không tốt cho lắm.

"......Nhóm dị hình không đến mức chó như vậy đi?"

Mã Lễ Ngạo quay đầu nhìn về phía ba đứa nhỏ tìm ý kiến.

Huyền Nhị lại bắt đầu cười nhạo anh đến lăn lộn đầy đất, tiểu kim long cùng cây đá quý căn bản không thèm phản ứng nó, một bộ hồn bay lên trời.

Không nghe được mấy đứa con trai trả lời, Mã Lễ Ngạo liền giật khóe miệng, dùng cái tay thạch rau câu móc ra điện thoại di động hợp kim anh đã vẽ ra, gọi điện thoại cho bốn đồng đội khác.

Nhưng cuối cùng bắt điện thoại của anh thế nhưng cũng chỉ có mỗi một mình Lâm Phi Liêm.

Mã Lễ Ngạo: "......" Được rồi, cũng coi như là có đoán trước mà.

Điện thoại mới vừa kết nối, tiếng Lâm Phi Liêm liền truyền tới từ bên kia: "Tôi cục cục, khạc khạc khạc...... Phát hiện, khạc khạc......"

Khóe miệng Mã Lễ Ngạo giật giật, cái này chính là điều không đoán trước được, như vậy so sánh ra quả nhiên Slime tốt hơn xíu nha, ít nhất anh còn có thể có miệng, có thể nói chuyện rõ ràng luôn.

"Lâm ca, tôi nói anh nghe nhé."

"Anh cảm thấy đồng ý hoặc là tán thành thì khạc một chút, nếu là không đồng ý hoặc là còn chờ thảo luận, thì khạc khạc hai tiếng. Chúng ta vẫn là nói ít ít lại đi."

"Khạc."

"Tôi có hai phát hiện, thứ nhất trong thành lũy dị hình, thời tiết và □□ * có khả năng sẽ cực kỳ nghiêm trọng, cho nên ở thành trì này, dị hình trung đẳng cấp cao đều sẽ có thành lũy cư trú của riêng mình, phương diện này xem như sào huyệt, về phương diện khác đại khái là vì tránh né hoàn cảnh khí hậu tai nạn."

(*bản gốc bị đánh dấu luôn, cũng không biết là chữ gì)

"Khạc!"

"Thứ hai chính là nhiệm vụ quy định chiến thắng giết chết mười đối thủ dị hình, cũng không phải tùy ý tìm mười cái dị hình là có thể đối phó được. Này đại khái sẽ căn cứ theo đối thủ lợi hại nhất chúng ta giết chết để tính. Cũng chính là cần phải giết chết mười dị hình mạnh hơn so với đối thủ trước đó, nói cách khác là sẽ bất kể số lượng không chỉ mỗi mười dị hình thôi đâu."

"Khạc!!!"

Lâm Phi Liêm muốn nói chính là cái này, bởi vì sau khi y bay lên trời, chỉ bằng dựa vào ưu thế trời cao đã đánh chết vài dị hình thoạt nhìn tương đối yếu, nhưng y tổng cộng đánh chết sáu bảy dị hình rồi, cuối cùng đưa vào số lượng chỉ có ba cái thôi. Y liền hiểu ra, cần phải từng bước từng bước tăng lên độ khó của đối thủ.

Mã Lễ Ngạo nghe được Lâm Phi Liêm trả lời khẳng định, biểu cảm trên mặt liền hơi tang.

"Quả nhiên là vậy mà."

"Loại sinh mệnh dị hình này, dù lớn lên vừa xấu vừa quái, nhưng cũng chẳng dịu dàng tẹo nào."

Nền văn minh Dị Hình: 【 Ha! Đó là vì các ngươi chưa nhìn thấy nữ vương dị hình của bọn này rồi!! Phi! Cô ấy đẹp đến kinh tâm động phách, cả ba vị vương giả vũ trụ đều vì cô ấy mà mê muội khuynh tâm!! 】

Nền văn minh Thực Vật: 【 Đậu xanh! Mê muội cái con khỉ á, từ đâu ra tự tin vậy!!! 】

Nền văn minh Động Vật: 【 Đậu xanh! Mê muội cái con khỉ á, từ đâu ra tự tin vậy!!! 】

Đế quốc Thần Long: 【 Đậu xanh! Mê muội cái con khỉ á, còn nổ nữa diệt các ngươi đó biết không!!! 】

Mã Lễ Ngạo không có nhìn thấy làn đạn.

Nhưng anh quay đầu dòm ba đứa nhỏ: "Dị hình có đặc biệt đẹp sao?"

Ba người Long Uyên chém đinh chặt sắt:

"Không có."

"Một cái so một cái xấu!"

"Ờm... vẻ ngoài tương đối tự do đi."

Tác giả có lời muốn nói:

Mã Lễ Ngạo: Nghe nói nữ vương dị hình đẹp đến kinh tâm động phách, ba vị vương giả đều si mê cô ý.

Langdon Dahl: Không thể nào. Mỉm cười.jpg

Huyền Khiếu rít gào: Bịa đặt chết chùm!

Long Uyên:......

Tôi đi giết nữ vương.

Hết chương 96.

▬▬▬▬▬𝓚𝓪𝓸𝓻𝓾𝓡𝓲𝓽𝓼▬▬▬▬▬

Happy New Year năm con Mều 2023 nha mọi người. Năm sau cũng theo chân Tiểu Mã ca nhaaaaaa(^∇^)ノ♪

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top