Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên bờ biển vào buổi tối, ánh nắng chói chang đang tắt dần, hành khách tản ra từng tốp ba người, biển lặng dần, thủy triều lên xuống, giống như có tiếng người thở đều đều, hoàng hôn màu tím trải trong những đám mây, nắng vàng chiếu xuống biển lấp lánh, cả bãi biển như được khoác lên mình một màu vàng mờ ảo dịu dàng, làm say lòng người. Bờ biển, vài cây dừa cao sừng sững đứng im lìm, và thỉnh thoảng một vài con chim biển đậu giữa các cành cây, cùng nhau đóng vai trò như một khung cảnh rộng lớn và yên tĩnh.

Hầu Hạo lái một chiếc ô tô chạy bằng điện và thong thả lái đến bãi biển, vừa đi vừa ngâm nga một bài hát. Cậu đậu chiếc xe cạnh bãi biển và đi bộ đến bãi biển trên bãi cát mềm.

Cát vẫn còn hơi nóng sau khi bị nắng thiêu đốt, Hầu Hạo đưa tay quạt gió, nhìn trời rồi lẩm bẩm: "Ủa, sao hôm nay trời nhiều mây vậy, hình như trời sắp mưa rồi, mình phải nhanh lên... ”

Cậu lấy một chiếc túi ni lông, đi bộ một chút rồi dừng lại, nhặt các loại rác do du khách bỏ lại. Khi cậu định nhặt nó lên thì đột nhiên có tiếng động phía sau, như thể có thứ gì đó rơi xuống.

Hầu Hạo nhìn lại, sợ hãi tới mức gần như rụng rời.

Một người nằm cách đó không xa, trên người mặc quần áo nặng nề, mái tóc dài đen như mực xõa tung, sắc mặt tái nhợt, nằm bất động.

Hầu Hạo thận trọng đi tới, cúi người bên cạnh người kia, đưa tay run rẩy thăm dò hơi thở của người kia, may mà hô hấp của người kia tương đối bình thường.

Hầu Hạo cẩn thận đánh giá người này từ trên trời rơi xuống, làn da trắng trẻo thanh tú, đôi lông mày hơi nhăn lại, đôi mắt nhắm nghiền, lông mi dày như quạt lông, dưới mi mắt hiện lên một ít mảnh bóng mờ, và cánh môi không chút huyết sắc.

Hầu Hạo lúc ấy trong đầu hiện ra một câu:

Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.

Nhìn vào đôi mắt đó, cậu không khỏi thở dài, ngay cả đôi mắt nhắm lại cũng đẹp như vậy, khi mở ra sẽ trông tuyệt đẹp như thế nào.

Nhìn thì có vẻ đẹp, nhưng cách ăn mặc của người này thực sự khiến Hầu Hạo khó hiểu, bây giờ đã là tháng tư rồi mà người này vẫn ăn mặc như là một củ hành, quấn nguyên một lớp y phục, không nóng sao? Hơn nữa đây có vẻ là y phục cổ trang, người này là fan của Hán phục hay là xuyên không vậy?

Thấy người kia vẫn chưa tỉnh, Hầu Hạo mạnh dạn chạm vào mái tóc đen của người kia, có vẻ như không phải là tóc giả...

Không, không thể nào, cậu sẽ không  thực sự gặp phải loại kịch tính xuyên không kỳ diệu này chứ...

Thấy trời sắp đổ mưa to, Hầu Hạo không còn cách nào khác là phải kéo người kia lên xe chạy bằng điện và lái xe về ký túc xá của mình.

Sau khi vất vả vào được cửa, cậu ném người kia lên giường, vào tủ tìm quần áo cho người kia. Hầu Hạo lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng, trong đống quần áo lộn xộn, khi nhìn lại thì người kia đã tỉnh.

Hầu Hạo đi tới, ngồi xổm ở trước mặt người kia, nhìn người kia chậm rãi mở  đôi mắt đào hoa, tầm mắt dần dần rõ ràng hơn, liền thấy Hầu Hạo ở trước mặt mình.

Nhịp tim của Hầu Hạo lập tức lệch một nhịp, cậu sững sờ nhìn đôi đồng tử sâu thẳm kia, nhất thời quên mất không nói nên lời.

Người kia cau mày, trong không khí thanh âm khàn khàn vang lên: "Ngươi là ai? Đây là đâu?"

Hầu Hạo chợt tỉnh táo lại, cậu bật dậy, nở một nụ cười ngọt ngào chào đón tiêu chuẩn, vui vẻ nói: "Đây là đảo Tam Á, chào mừng đến với Tam Á xinh đẹp!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top