Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chàng trai lạ mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Haechan thức giấc bởi tiếng động dưới bếp lúc nửa đêm. Bạn cùng phòng của cậu đã dọn đi, hiển nhiên chẳng còn ai có thể gây ra tiếng như tủ lạnh bị lục lúc nửa đêm như thế này cả. Haechan tìm đến cây gậy bóng chày nơi góc phòng, chầm chậm men vào bếp.

Nhờ ánh đèn đường hắt từ ngoài cửa sổ vào phòng bếp, Haechan có thể thấy vết máu trải dài trên sàn, cậu càng sợ hơn, rút điện thoại ra, chưa kịp nhấn số cảnh sát, một bàn tay mát lạnh đã bịt miệng cậu lại, sau đó giật chiếc điện thoại. Haechan vùng vẫy để thoát khỏi sự kiềm hãm của người kia, dường như cậu chạm trúng vết thương của hắn, người kia xuýt xoa một tiếng rồi chộp lấy gậy bóng chày trên tay cậu, giáng một cú thật mạnh vào gáy. Haechan ngất đi, không biết gì nữa.

Lúc Haechan tỉnh dậy, trời đã sáng. Cậu cựa quậy thì phát hiện tay chân đã bị trói vào ghế, miệng bị bịt lại bởi băng keo. Haechan làm ầm ĩ một hồi, người trong phòng mới xuất hiện. Có vẻ hắn bị thương rất nặng, đi đứng rất khó nhọc. May mà Haechan là bác sĩ, nhà có nhiều thuốc men và đồ sơ cứu, có vẻ hắn đã tự băng bó cho bản thân.

Kẻ lạ mặt nọ rất thản nhiên kiếm đồ ăn, sau đó ngồi trước mặt cậu mà dùng bữa sáng. Hắn rất đẹp trai, là gương mặt ai nhìn cũng có thiện cảm. Tối qua Haechan nhớ hắn mặc vest, thế mà sáng nay đã thay ra bộ đồ thể thao thoải mái của cậu. Thấy hắn không có vẻ gì sẽ thả mình ra, Haechan lại bắt đầu vùng vẫy.

Kẻ lạ mặt ném chiếc bánh mì xuống bàn, ra chiều rất khó chịu. Hắn giật miếng băng keo trên miệng Haechan xuống, tức thì, cậu hỏi ngay:

- Anh là ai? Sao anh lại làm vậy?

- Được rồi, bình tĩnh. Trước tiên, tên tôi là Mark - là người đã theo dõi cậu mấy tháng qua.

- Cái gì?

- Cậu là Lee Haechan, một bác sĩ đang phải chịu đình chỉ vì vướng vào một tai nạn y tế. Mà tôi tin là với mức độ nghiêm trọng đó, người ta sẽ tước giấy phép hành nghề của cậu sớm thôi.

- Vụ tai nạn y tế đó thực chất phức tạp hơn cậu nghĩ. Có người đã thuê tổ chức của tôi giết cậu bịt đầu mối. Dàn dựng là cậu quá tuyệt vọng nên tự sát.

Haechan run rẩy, nỗi ớn lạnh lan từ đỉnh đầu đến toàn thân, suốt mấy tháng nay, cậu vẫn tưởng đó là lỗi của mình. Haechan rất sa sút, đến độ bạn cùng phòng không chịu nổi những hành vi lúc say của cậu mà phải chuyển ra ngoài. Haechan hoàn toàn không ngờ mình chỉ là quân cờ được người khác thí chỗ, hơn hết là còn thuê người đến đây giết người diệt khẩu.

- Vậy giờ sao đây? Anh sẽ giết tôi sao?

- May cho cậu là không. - Mark nhíu mày, cơn đau ở chân lại truyền tới, nắm đấm hắn càng siết chặt.

- Lũ khốn đó phản bội tôi, sao tôi phải làm việc cho bọn chúng chứ? Đêm qua tôi liều chết xông vào hang ổ, bọn chúng tự biết nên đã trốn hết. Phục kích bắn tỉa tôi từ xa. - Giờ Haechan đã hiểu sao Mark lại bị thương nặng đến vậy, không mất mạng là may.

- Tôi kịp nhận ra từ sớm, đang trên đường gần đây thì bị bắn, may mà gần nhà cậu. Dù gì tôi cũng biết mật khẩu nhà cậu, có lẽ bọn chúng không ngờ tôi vào lẩn trốn ở nhà của mục tiêu đâu.

- Nhưng sớm muộn gì bọn chúng cũng sẽ tìm đến đây. Có lẽ bây giờ tôi với cậu sẽ cùng một chiến tuyến đấy.

Mark khó nhọc đứng dậy, hắn bắt đầu gỡ dây trói cho Haechan. Được tự do tay chân, Haechan lắc lắc tay cho đỡ tê. Nhưng cậu vẫn đứng cách xa hắn, tỏ vẻ đề phòng.

- Sao tôi phải tin anh chứ?

- Không tin cũng được. Đằng nào tôi cũng có thể sống mà không có chân. Chứ cậu bị bắn xuyên não là chết đấy. Mà trong mấy vấn đề sinh tồn này, tôi giỏi lắm.

- Ý tôi là sao tôi phải tin chuyện tôi sắp bị giết để bịt đầu mối, rồi chứa chấp một tên tội phạm như anh? Lỡ anh đang bị cảnh sát truy đuổi thì sao?

Mark hết kiên nhẫn, anh nắm vai Haechan, kéo cậu lại sát cửa sổ sau đó khẽ vén màn, chỉ căn nhà phía đối diện:

- Nhìn kĩ vào, những người từng là đồng đội của tôi đang ở căn nhà đó, theo dõi cậu. Đêm qua chỉ có tôi trực nên họ không biết tôi đã trốn vào đây.

Qua khe hở, Haechan quả thật trông thấy có vài người mặc vest giống Mark tối qua đang cẩn thận nhìn sang đây, đụng mắt với một người trong số đó, Haechan giật thót, nhanh chóng lùi lại, kéo màn.

- Được rồi, giờ tôi phải làm gì?

- Chữa chân cho tôi trước. - Mark nhếch miệng, chỉ chỉ cái chân đang được băng bó sơ sài. - Nhưng không phải ở căn nhà này, ở đây quá nguy hiểm. Tôi đã gọi cho bạn, cậu có thời gian từ đây đến trưa để sắp xếp đồ đạc, chúng ta sẽ trốn ra lúc 1h trưa, đó là giờ giao ca.

Chiếc xe đến đón cả hai là một chiếc SUV đời cũ, người lái là một cậu trai rất xinh đẹp tóc hồng. Haechan nghĩ họ sẽ đi đâu xa lắm, chí ít cũng đi ra ngoại thành hoặc như trong phim thì bay ra một hòn đảo biệt lập. Thế nhưng chiếc xe chỉ đi vòng vèo trong nội thành một chút rồi dừng trước một toà nhà bỏ hoang.

Cậu trai tóc hồng tạm biệt Mark rồi phóng xe đi, để lại Haechan lúng túng không biết nói gì. Mark dỡ một bên cửa lên, ra hiệu Haechan chui vào sau đó cũng khó nhọc đi theo, khi cả hai đều vào trong, Mark sập cửa lại.

Toà nhà khá cũ và bụi bặm, vốn mắc bệnh sạch sẽ, dọc đường đến "căn cứ" của Mark, Haechan cứ nhăn mặt không thôi. Mark để ý thấy hết, anh chỉ cười mỉm, không nói gì.

Phòng của Mark thật ra là một tầng lầu trống, ngoài việc những bức ảnh và thông tin của Haechan dán đầy khắp tường thì không có gì lạ. Thật ra Haechan không phải là không sợ Mark có ý đồ xấu với mình nên mới dàn dựng tất cả chuyện này nhưng dù sao cuộc đời cậu cũng đã nát bét, chết cô độc vì tự tử trong căn nhà đó hoặc chết trong tay một anh đẹp trai biến thái cũng không có gì khác nhau.

Mark nằm xuống chiếc nệm đôi trong phòng, chỉ chỗ cho Haechan cất đồ:

- Đây là chỗ ở của tôi, tổ chức không biết. Có Jaemin và Jeno, họ cũng không ùa vào đây bất thình lình được nên ở đây rất an toàn. Cả toà nhà chỉ có tầng này ở được, tạm thời cậu ngủ chung với tôi ở đây.

Haechan chưa kịp hết sửng sốt vì đề nghị quái đản, Mark bỗng nhiên lột phăng chiếc quần đang mặc xuống. "Gì đây? Anh ta tính đè mình ngay tại đây luôn hả? Lẽ nào là đẹp trai biến thái thật?"

Thấy Haechan đứng sững ra đó, Mark đập tay xuống dưới nệm, giải thích:

- Chẳng lẽ cậu nghĩ tôi có ý đồ với cậu sao?

- Chứ còn làm sao nữa? - Haechan đỏ mặt hét lớn.- Ảnh tôi dán đầy phòng, đề nghị ngủ chung, giờ thì lột đồ ra, ai mà không nghĩ vậy?

- Chứ cậu không tính xem xét chân cho tôi hả? - Mark bật cười vì trí tưởng tượng phong phú của cậu. Anh cũng đâu thích con trai.

- À, ra...ra là vậy. - Mặt Haechan đã đỏ nay càng đỏ hơn vì ngượng. Cậu nhanh chóng lục lọi trong đống đồ mình mang theo được một túi thuốc và dụng cụ y tế lớn.

Nhìn bóng lưng Haechan chăm chú khử trùng dụng cụ, Mark mới thả lỏng bản thân mình một chút, từ hôm qua đến giờ, thần kinh anh luôn phải chịu những căng thẳng không ngừng. Haechan đeo găng tay vào, bắt đầu nghiêm túc xem xét vết thương. Càng nhìn cậu càng kinh ngạc.

Thấy Haechan dùng ánh mắt khó tin nhìn mình, Mark hơi mất tự nhiên: "Chẳng lẽ mình phải chặt chân sao?"

- Lần đầu tiên tôi gặp vết thương do súng bắn, sao anh có thể chịu đau mà không dùng thuốc vậy? Cũng không sốt nữa.

- Quen rồi. - Mark quay mặt đi chỗ khác, tay đột nhiên vén áo mình lên. Haechan hơi lùi lại phía sau. Vì Mark đã cởi quần, bên dưới anh chỉ mặc một chiếc boxer màu đen, theo động tác vén áo, "thứ đó" càng hiện lên rõ nét. Haechan thầm so sánh: "Sao cùng là đàn ông mà lại khác nhau nhiều thế chứ?"

Bên dưới lớp áo của Mark, những vết sẹo chồng chéo lên nhau, nhìn là biết vô cùng đau đớn. Haechan rùng mình ớn lạnh, cậu nhanh chóng móc một viên kháng sinh, nhét vào miệng Mark. Anh hơi thẫn ra, sau đó bắt lấy cánh tay của Haechan, đè lên môi mình.

Vì quá đột ngột, Haechan ngay lập tức giẫy ra, để trông thật tự nhiên, cậu với lấy chai nước bên cạnh, tính đưa Mark uống nhưng vì căng thẳng, không hiểu sao cậu lại cho lên miệng mình. Mark chần chờ một chút, sau đó cướp lấy cái chai, tu một nửa. Haechan nhìn chằm chằm vào Mark, cậu chẳng thể gạt nổi ý nghĩ: "Nụ hôn gián tiếp" ra khỏi đầu. Vì thế lại tiếp tục chúi đầu vào nghiên cứu vết thương của Mark, miệng nói đùa để chữa ngượng:

- Ngài sát thủ đây thật biết làm những động tác mờ ám. Chắc anh hay làm mấy nhiệm vụ tán tỉnh người khác lắm.

- Người khác thấy gương mặt của tôi là đã đổ, cần gì tới kĩ năng tán tỉnh chứ? - Mark hơi nhăn mặt vì Haechan có phần hơi mạnh tay. - Nhưng nếu mục tiêu cũng đẹp như bác sĩ Lee đây, tôi cũng sẵn sàng tán tỉnh một chút.

- Nè. - Haechan ấn nhẹ vào vết thương của Mark một chút, thành công đổi lại tiếng xuýt xoa kêu đau của anh. - Viên đạn kẹt giữa các cơ, không vào xương, cũng không có dấu hiệu nhiễm trùng, tối nay gắp ra nhé?

- Sao không phải bây giờ? - Mark ngạc nhiên.

- Tại tôi đói bụng. - Haechan thản nhiên dán lại băng gạc cho Mark, sau đó đứng dậy, xoa xoa bụng mình. - Và anh cũng không thể mổ sống được đâu, quý ngài tự cao!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top