Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Vương pháp

Trời đã gần về chiều, Vương Trác Văn từ ngoài nhanh chóng chui vào, còn chưa thấy mặt đã nghe thấy tiếng của hắn truyền tới: "Chiêu Dao! Chiêu Dao!"

Vương Phẩm Nhược đang nằm vất vưởng trên ghế thái sư của hắn, lúc này phiền chán mò dậy: "Phát điên cái gì?"

Vương Trác Văn chạy vào, thở cũng không kịp thở, chạy vèo cái vào trong ghế, một phát ôm Vương Phẩm Nhược lên, sau đó lại chạy vội ra ngoài.

Vương Phẩm Nhược con ngươi trùng hẳn xuống: "Ngươi buông ta ra!"

Vương Trác Văn ôm chặt nàng: "Chuyện lớn còn đó, cần gì câu nệ tiểu tiết."

Vương Phẩm Nhược gằn giọng: "Nam nữ thụ thụ bất tương thân."

Vương Trác Văn không đồng ý: "Nam nữ cái gì? Ta là biểu ca của ngươi a..."

"Ngươi có tin ta biến ngươi thành biểu tỷ?"

"Ta..." Thấy Vương Phẩm Nhược lấy tay hướng xuống dưới, Vương Trác Văn rên rỉ: "Ai nha~ Tiểu muội tốt của ta, thật sự gấp lắm ta mới đối ngươi phi lễ a. Ngươi đừng... ta còn muốn bồng hài tử."

Vương Phẩm Nhược hừ một cái, sau đó vòng tay áo ra đằng sau ôm cổ hắn.

Vương Trác Văn mỉm cười, dùng khinh công đưa nàng lên một ngọn núi lớn.

"Đến rồi." Vương Trác Văn đặt nàng xuống.

"Đây là nơi nào?"

"Một ngọn núi ta tìm được vài hôm trước."

"Ngươi đưa ta đến đây làm gì?" Vương Phẩm Nhược phiền chán ngồi lên một tảng đá: "Ở đây ngoài đá với đá, có gì đáng xem?"

"Ngươi đợi một lát." Vương Trác Văn thần thần bí bí nói.

...

Hoàng hôn buông xuống.

Ánh nắng vàng rực rỡ của mặt trời đã chuyển qua màu đỏ, những tia nắng cuối cùng hắt lên những núi đá xung quanh, dát vàng cả một vùng đất, cảnh vật rực rỡ diễm lệ.

Vương Phẩm Nhược ngồi bên cạnh Vương Trác Văn, ngả đầu vào vai hắn.

"Chiêu Dao, ngươi thấy đẹp không?"

"Một chút."

Vương Trác Văn bật cười: "Ngươi ấy, cái gì cũng không lọt nổi vào mắt."

"Lọt vào mắt?" Vương Phẩm Nhược khó hiểu: "Không phải là ngươi với di nương sao?"

Ngoài hai người bọn họ ra, Vương Phẩm Nhược đúng thật là không để ai vào mắt.

Vương Trác Văn cười: "Ngươi còn rất nhỏ, sau này sẽ hiểu lời ta nói hôm nay."

"Phiền phức."

"Được rồi, trở về thôi. Phụ hoàng còn đang đợi ngươi trong cung kìa."

Vương Phẩm Nhược đứng dậy, vỗ vỗ quần áo, sau đó đi từ từ xuống núi.

"Có cần ta cõng ngươi không?"

Vương Phẩm Nhược hừ một cái: "Ta không có yếu ớt như vậy."

Nói rồi nàng từ trên vách đá nhảy xuống, sau đó một đường xuống núi.

Vương Phẩm Nhược đưa Vương Trác Văn về đến doanh trại, hắn tự tay dắt ngựa cho nàng, tiễn nàng ra tận cổng.

Nàng xoay ngựa bước đi, được hai bước liền quay đầu lại, nói: "Biểu ca, ta cần một cái cớ thích hợp."

Thái tử lập tức biết nàng nói đến cái gì, sau đó chắc nịch nói: "Yên tâm, ta sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngươi."

"Được."

Nói rồi, Vương Phẩm Nhược cha một tiếng, con ngựa Bắc Cương dũng mãnh bắt đầu tăng tốc, thoáng cái đã rời xa doanh trại của thái tử.

Đi được một đoạn, dường như lại cảm thấy cứ thế đi về khá vô vị, cuối cùng nàng cho ngựa đi từ từ, còn bản thân nằm vắt vưởng trên lưng ngựa.

...

Bên ngoài Trường thành có một cái thôn trấn nhỏ. Nơi này khá loạn, mỗi lần người đi qua không gặp thổ phỉ thì cũng gặp sơn tặc ác bá. Bọn chúng không chỉ cướp của, thậm chí còn ngang nhiên cưỡng bách con gái nhà lành, rất nhiều nữ nhi hộ dân đã bị bọn hắn làm nhục.

Vương Phẩm Nhược nằm vất vưởng đi ngang qua, đúng thật là chẳng bao lâu đã nghe thấy tiếng cãi cọ.

"Mấy người... không nên quá đáng!" Một giọng nói hết sức êm tai vai lên, quả thật so với tiếng sơn ca còn muốn hay hơn, đặt vào hoàn cảnh này lại hiện lên một hình ảnh quẫn bức đến cùng cực, khiến tâm hồn người nghe vô cùng muốn chà đạp.

"Thư sinh ẻo lả như ngươi từ đâu tới? Biết điều thì thả cô gái đó ra, ít nhiều chúng ta tha cho cái mạng chó của ngươi."

Vương Phẩm Nhược nhàm chán liếc qua một cái, thấy một thư sinh liễu yếu đào tơ đang chắn trước một tiểu cô nương, rõ ràng cũng rất sợ hãi nhưng lại cố gắng đứng thẳng người, liều mạng cãi lý với bọn thổ phỉ kia.

Khụ, đích xác là liễu yếu đào tơ! Vương Phẩm Nhược cảm thấy nếu nàng dùng sức một chút liền có thể đem đối phương bóp nát.

Lúc này, bên kia đã giằng co đến đỉnh điểm.

Một gã thổ phỉ nói: "Ngươi chỉ là một thư sinh yếu đuối, không thể đánh thắng bọn ta. Chi bằng ngươi đưa cô gái này cho bọn ta..."

Bọn chúng còn chưa nói xong, thư sinh đã quát lớn: "Không được!"

"Mẹ kiếp!" Một tên bước lên xắn tay áo, bước tới dùng sức kéo thư sinh qua một bên, đồng thời mấy tên khác đến lôi kéo tiểu cô nương đang thất thần kia.

"Thả ta ra!" Thư sinh giận đỏ cả mặt, dùng sức đẩy tên thổ phỉ nọ, nhưng một chút cũng không xi nhê gì cả, ngược lại lại dấy lên một tia hứng thú trong mắt hắn ta.

Tên thổ phỉ ể một cái, sau đó đưa tay miết nhẹ lên khuôn mặt trắng trẻo của thư sinh: "Không ngờ một nam nhân như ngươi da dẻ cũng mịn màng quá nhỉ? Sao không cùng gia đây cùng nhau về doanh trại? Đảm bảo sẽ làm cho ngươi như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh, thế nào hả?"

Bọn đàn em phía sau hiển nhiên cũng cười dâm tà tiếp lời: "Đại ca của bọn ta trai gái đều ăn, nếu ngươi phục vụ tận tình, không chừng còn có thể làm áp trại phu nhân nữa đó!!!"

"Áp trại phu nhân! Haaaaa!"

Tiếp sau đó đều là những tràng cường hết sức thô bỉ, tên thổ phỉ nọ cũng đưa ánh mắt trần trụi đánh giá cơ thể của thư sinh, sau đó ghé sát người ngửi một cái, thư sinh chán ghét ngửa cổ ra đằng sau, tên thổ phỉ bật cười: "Lại còn rất thơm nữa chứ!"

Sau đó hắn ta vác thư sinh trên vai, cười lớn một tiếng: "Đi! Theo gia về doanh trại!"

Thư sinh bị dốc ngược, mặt mày vừa đỏ giờ đã tái xanh, dùng sức dãy thế nào cũng không thoát được, cuối cùng bất lực gào lên một tiếng: "Giữ thanh thiên bạch nhật bắt người, trong mắt các ngươi còn vương pháp nữa hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top