Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Đại di nương tới

Sáng hôm sau, hoàng thượng bật dậy trước giờ thượng triều sáng nửa canh giờ.

"Hoàng thượng, ngài tỉnh rồi?" Một mỹ thiếu phụ mỉm cười đi tới, đầu cài trâm phượng, đích xác là hoàng hậu nương nương.

Hoàng thượng bóp bóp trán, ngó ngàng bốn phía, sau đó lạnh nhạt hỏi: "Chiêu Dao đâu?"

Hoàng hậu nhẹ nhàng đáp: "Bẩm hoàng thượng, Chiêu Dao đã dùng  xong bữa sáng, lúc này đang ở Ngự thư phòng."

"Trẫm biết rồi. Hoàng hậu cũng nên hồi cung đi."

"Vâng."

Hoàng thượng bỏ lại hoàng hậu ở đằng sau, nhanh chóng về Dưỡng Tâm điện chỉnh trang y phục cho buổi thượng triều.

Hoàng hậu ngóng theo bóng dáng hắn ta cho đến khi không còn thấy nữa, nàng mới nhẹ nhàng phân phó nô tỳ: "Được rồi, hồi cung đi."

——————

Vạn Ngọc cung.

"Hoàng hậu nương nương."

Hoàng hậu bỏ chiếc khoá trường mệnh nhỏ bé trong tay xuống bàn, nhẹ nhàng hỏi: "Có chuyện gì?"

Thị nữ Thanh Loan nói: "Có người ở Vương phủ muốn gặp quận chúa."

"Đi gọi quận chúa tới đây."

"Vâng."

"Còn nữa." Hoàng hậu dặn dò thêm: "Dù gì cũng là người đến từ vương phủ, cũng nên tiếp đãi tử tế."

"Vâng." Thanh Loan lui xuống.

—————————

Vương Phẩm Nhược đi theo Thanh Loan đến sảnh chính của Vạn Ngọc cung.

Một thiếu phụ tiến đến hành lễ với Vương Phẩm Nhược.

"Đại di nương?"

Đây chính là Đại di nương của Định An Vương phủ.

Định An Vương gia — tức cha ruột của Vương Phẩm Nhược, thân đệ đệ của hoàng thượng, tổng cộng có bốn người thê thiếp.

Định An Vương Phi — mẹ ruột của Vương Phẩm Nhược không may mất sớm, còn lại ba vị di nương.

Bởi vì Định An Vương gia đang trấn thủ biên cương, không có Vương phi, Vương Phẩm Nhược lại trực tiếp bị hoàng thượng ôm về hoàng cung nuôi, cho nên việc quản lí Vương phủ tạm thời rơi vào tay Đại di nương.

Đại di nương là một người hành sự vô cùng cẩn trọng. Nàng ta đến trước mặt Vương Phẩm Nhược, hành lễ một cái: "Thiếp thân mạo muội vào hoàng cung là muốn mời quận chúa di giá về Vương phủ một chuyến."

Vương Phẩm Nhược khó hiểu nhìn hoàng hậu, hoàng hậu lắc đầu, nàng  ấy cũng không hiểu.

"Có chuyện gì?"

"Sắp tới sinh thần của Cửu hoàng tử, mời quận chúa tự tay mở kho, lựa chọn sính lễ."

"Kho? Ý ngươi là tài sản của Vương phủ?"

"Vâng." Đại di nương đáp.

Hoàng hậu cũng hỏi: "Ý của ngươi là, từ trước đến giờ cai quản Vương phủ, ngươi không hề động vào bổng lộc của Vương phủ?"

"Vâng. Thiếp thân dùng sính lễ của bản thân, chưa từng động vào sính lễ của vương phi hay đồ dùng của vương phủ."

Hoàng hậu có chút cảm động: "Cực cho ngươi rồi."

Một nữ nhân như vậy, quả thực là mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức khiến người ta đau lòng.

Bao nhiêu sinh lễ đối với nữ nhân vô cùng quan trọng, sính lễ càng nhiều địa vị sẽ càng cao.

Nhưng nàng ta có thể vì Vương phủ dâng hết tài sản, mấy ai có thể làm được chứ?

Nếu có thể làm được, nhưng có thể duy trì đến mười mấy năm sao?

"Thiếp thân suy nghĩ, dù gì Yên phi nương nương cũng là sủng phi của hoàng thượng, trong tay thiếp thân cũng không có món đồ gì quý giá, cho nên bất đắc dĩ mới vào cung. Mong quận chúa hiểu cho."

Vương Phẩm Nhược cũng không thân thiết gì với Vương phủ, càng không có liên quan đến Đại di nương, nhưng khi nàng nhìn dáng vẻ thận trọng cùng mạnh mẽ ấy, cuối cùng cũng không nỡ làm khó, thốt ra một chữ: "Được."

"Không được!" Hoàng thượng không biết từ đâu, như một cơn gió đi từ ngoài vào trong phòng.

Hắn lặp lại lần nữa: "Chiêu Dao không thể trở về Vương phủ!"

Năm đó Định An Vương phi sau khi sinh được Vương Phẩm Nhược thì bị băng huyết mà qua đời, Vương gia túc trực ngày đêm bên linh cữu vương phi, bỏ mặc Vương Phẩm Nhược không ai ngó ngàng tới.

Lúc Hoàng thượng tìm được Vương Phẩm Nhược, nàng đã bị bỏ đói hai ngày, cuống rốn còn chưa cắt. Hoàng thượng ngay lập tức bế nàng vào cung, tự tay nuôi dưỡng. Ai cũng cười thầm nói một đế vương như hắn làm sao chăm sóc một đứa bé? Cuối cùng hắn lại thật sự tự tay nuôi lớn Vương Phẩm Nhược.

Một đứa trẻ bị mất đi mẫu thân, lại còn là đích nữ, sao có thể sống sót tại vương phủ?

Vì vậy lúc này Đại di nương muốn Vương Phẩm Nhược đến Định An Vương phủ, Hoàng thượng làm sao mà chịu?

Trong lúc tình hình đang còn căng thẳng, Vương Phẩm Nhược nói lại lần nữa: "Được."

Hoàng thượng xù lông: "Trẫm nói không được!"

"Trở về sẽ đem quà về cho ngài."

"Không..."

"Hai món!"

Hoàng Thượng sâu kín nhìn Vương Phẩm Nhược, sau đó phân phó Nguyệt Thất Vệ theo bảo vệ Vương Phẩm Nhược.

Trước khi rời cung, hắn còn âm u nói với Đại di nương: "Quận chúa mà xảy ra bất cứ chuyện gì, trẫm sẽ đem cả Vương phủ bồi táng!"

"Vâng." Đại di nương cúi gập đầu, run rẩy đáp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top