Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

one

Kim Taehyung: hắn
Jeon Jungkook: em

- Dạo này hơi chán, có gì để vui chơi không?

Tên đàn ông cao to nghe ông chủ của mình lên tiếng liền nhanh chóng đưa ra nhiều sự lựa chọn khác nhau.

- Sân golf vẫn còn chỗ trống, trận đấu giải bóng rổ chiều nay sẽ diễn ra, nếu ngài muốn tôi sẽ nhanh chóng đặt chỗ.

Gã tay sai liền liệt kê những chỗ vui chơi mà người chủ của họ hay lui tới mỗi khi có hứng. Nhưng có vẻ người nọ không đoái hoài lắm, lắc đầu suy nghĩ.

- Vũ trường dạo này rất nhộn nhịp, không biết ngài có hứng thú không?

Một tên đứng gần đó liền nghĩ tới chỗ này, cũng đã rất lâu rồi chủ nhân của họ không lui tới đây. Có lẽ hắn đã ngán ngẩm những ả đào ở đó.

- Tôi nghe nói quán bar nay có vài "nhân viên mới" tầm 18 20 ...

Kim Taehyung nghe vậy liền gật đầu xem như đồng ý. Cũng lâu rồi hắn không tìm tới phụ nữ, việc ở bang ngày một nhiều, nay có chút thời gian rảnh nên muốn giải toả một chút.

Bản tính vốn kiệm lời, không thích nói nhiều nên hai gã tay sai thấy hắn gật đầu thì liền lui ra để thực hiện việc tìm kiếm "mối ngon" mà người chủ của họ cần.

- Dạo này hắn ta đã chán chê mấy con ả tầm thường ở quán bar đó rồi, nên mới muốn đổi khẩu vị chút, tầm 18, 20. Nếu được chắc anh ta cũng chọn quan hệ với trẻ vị thành niên mất.

Hai gã tay sai bật cười thành tiếng, tuy là miệng nói như vậy, nhưng họ cũng sợ, lỡ như hắn có nghe được, thì chỉ có nước đem đầu cho cá sấu ăn!

Kim Taehyung trong thư phòng vẫn thảnh thơi châm điếu thuốc, hít một hơi dài rồi toả làn khói mờ ảo vào trong không khí. Thản nhiên cầm lấy chiếc áo vest đắt tiền, bước ra khỏi phòng. Dáng vẻ hiên ngang lướt qua từng con người đang cúi đầu chào. Không ngoái đầu nhìn lại, lòng thầm tò mò không biết sẽ tiếp tục gặp loại người nào.

[...]

- Jeon Jungkook ơi là Jeon Jungkook, hôm nay đã là lần thứ năm mày bị từ chối đơn xin việc rồi đó!

Chàng trai nhỏ dùng tay vò đầu bứt tóc. Em là Jeon Jungkook, vừa tốt nghiệp cấp ba đã phải ngừng học để tìm việc làm, trang trải cuộc sống . Vì hoàn cảnh gia đình, mẹ lại đang bệnh nặng nên phải lên tận chốn Seoul náo nhiệt này xin việc, nghe lũ bạn nói rằng Seoul dễ xin việc lắm, lương lại cao, nên em mới đánh liều một phen!

Mà em nào biết, cái việc mà họ nói là dễ xin ấy lại chính là làm trai bao ở mấy quán bar ồn ào, hỗn loạn. Đầu óc ngây ngô thế mà lại tin những người đó. Chân em cứ vô thức đá vào mấy cục đá trên đường, chẳng quan sát xung quanh, vô tình lại va phải cái đám người hung hãn đầu đường xó chợ.

- Ồ, kia chẳng phải là Jeon Jungkook sao...

Một trong số hai tên đó nhìn vào tập hồ sơ của em rồi thốt lên, giọng nói cười cợt nghe khó chịu làm sao. Ánh mắt em hiện lên vài tia sợ hãi nhìn hai người đó, có phải hôm nay là em xui đến tận mạng rồi không? Vừa không xin được việc, lại còn vừa gặp đám côn đồ này nữa.

- Chào cậu em, nếu em đi theo tụi anh, thì chắc chắn cuộc sống sau này sẽ sung sướng hơn đó hahaa...

Hai người họ nói to rồi cười phá lên. Đáng lẽ họ sẽ đến quán bar để tìm mấy con ả điếm trẻ tuổi cho chủ nhân của họ. Nhưng cái chốn ấy hiếm hoi lắm mới có được một em trai bao non tơ bị lừa vào. Trước mặt hai gã đây lại là cậu trai trông có vẻ ngây ngô, nhìn cứ lóng nga lóng ngóng xung quanh, chắc là mới từ quê lên. Tội gì không lừa vào tròng, đem về cho chủ nhân của gã mà lập công.

Jungkook nhìn họ cười phá lên mà hoảng hồn, may mà kịp tỉnh táo lại, có cho em mười cái mạng, thì em cũng không dám đi theo, cái giọng cười như nói lên bản chất con người họ vậy, nghe là chẳng thấy có gì tốt lành.

- Tôi không đi đâu, mong hai anh tránh ra giúp.

Em dùng chút dũng khí nhỏ nhoi để quát lên, mong sao họ bỏ qua để em đi, nhưng có lẽ không được như mong muốn rồi.

- Ồn ào gì vậy?

Bỗng từ xa, có thêm một chiếc xe hơi, nó có vẻ bóng loáng và đắt tiền hơn chiếc xe đang đậu gần đó của hai gã kia. Một người đàn ông trong bộ vest đen sang trọng, quyền quý bước xuống từ chiếc xe,. Vừa bước xuống anh ta đã khó chịu lên tiếng, cái giọng nói trầm ổn, lạnh lùng của hắn khiến em có chút rùng người. Trong lòng em chỉ mong đó là một cao nhân nào đó đến cứu giúp em thoát khỏi hai con người dữ tợn trước mặt.

- Chào Kim tổng!

Hai gã thấy người đàn ông đó liền cúi chào. Cái suy nghĩ tốt về người đàn ông đó của Jungkook liền dập tắt, đừng nói cả ba người họ đều là đồng minh với nhau nhé? Em thầm nghĩ, ngày hôm nay sao lại đen đủi đến mức này.

- Jeon Jungkook?

Người đàn ông lạnh lùng vừa được hai tên kia cung kính gọi là 'Kim tổng' lên tiếng hỏi. Lời nói không dài không ngắn. Hai gã tay sai nghe vậy gật đầu lia lịa rồi trả lời:

- Vâng, đúng là như thế ạ!

Em hoảng hốt, giật mình lùi vài bước về sau, lo lắng thốt lên:

- Tôi chưa đủ mười tám tuổi đâu, mấy anh đừng có làm bậy..

- Tôi làm gì em?

Hắn nói một câu làm em cứng họng, trong đầu thử nghĩ trả lời làm sao mới thoát khỏi đám người này.

- Làm đi!

Nói rồi hắn đẩy em vào góc tường gần đó, ra hiệu cho hai gã kia. Từ phía sau lưng, một lực đánh nhẹ ở gáy khiến em hơi chóng mặt, sau đó là ngất xỉu đi.

Vừa ngất, Kim tổng kia chính là người đỡ em vào lòng. Trong mắt hắn giờ chỉ hiện hữu mỗi thân ảnh nhỏ bé này. Lòng có chút cảm thán, nhan sắc này thuần khiết lạ thường, ngũ quan tinh tế, hài hòa khiến hắn nhìn không rời mắt. Taehyung bồng em vào xe, cẩn thận đặt xuống ghế sau, lại nhìn ngắm dung nhan ấy thêm lần nữa.

- Chết thật..

Hắn thầm chửi lên một câu, rồi thu mắt không nhìn nữa. Chỉ sợ nhìn lâu thêm chút, bản thân hắn sẽ không kìm được lòng mình mất.

Trời thu ấy có từng đợt gió nhẹ thổi ngang, không phải là cái oi bức mùa hè, mà cũng chẳng phải cái lạnh mùa đông. Ánh mắt hắn lúc này tựa như tiết trời thu nọ, nhẹ nhàng mà sâu lắng ngắm nhìn em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top