Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11-15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 11: Đừng có nhân cơ hội chạm vào tôi.

Rất nhanh sau đó Phàm Nhất Hàng đã quay trở lại.
    
La Vy Vy đi ra khỏi chỗ ngồi để Phàm Nhất Hàng đi vào. Cô dùng ánh mắt trìu mến nhìn một bên mặt của Phàm Nhất Hàng,  cuối cùng cô hạ quyết tâm mở miệng hỏi: "Bức thư ngày hôm qua... Cậu đã xem chưa? "
    
Phàm Nhất Hàng dừng động tác mở sách lại,  yết hầu lên xuống liên tục,  nói ra mấy tiếng: "Tạm thời vẫn chưa... Để tối tôi quay về sẽ xem sau. "
    
Vẫn chưa xem!
  
La Vy Vy hít một hơi thật sâu.
    
Cảm ơn trời đất,  cô vẫn còn có thể cứu vớt!
    
La Vy Vy vội vàng nói: "Không cần xem,  không cần xem!  Tôi cảm thấy bức thư đấy thật sự viết không tốt lắm. Như vậy sẽ tốt hơn này,  cậu đưa bức thư đó lại cho tôi,  tôi sửa lại rồi đưa lại cho cậu. "
    
Lúc này Phàm Nhất Hàng mới nhìn thẳng vào La Vy Vy. Cậu không hiểu La Vy Vy cho lắm.
    
Bức thư tình này đâu phải đồ để mang  đến giành phần thưởng,  sao cô ấy phải sửa lại?
    
Thấy Phàm Nhất Hàng lộ ra sự ngạc nhiên, cô không thể hiểu nổi biểu cảm này của cậu có ý gì.  La Vy Vy lập tức có cảm giác nhục nhã.
    
Cô cũng cảm thấy bản thân mình ù ù cạc cạc. Thế nhưng hành động  nhìn trộm Phàm Nhất Hàng vào ngày hôm qua của không phải là đáng đánh.

Vả lại khi cô bắt đầu khiêu chiến cũng không muốn thật sự đánh nhau,  chỉ là muốn hù dọa người ta một chút thôi.

Mà bây giờ,  cô chỉ muốn cùng bạn học mới này chung sống hòa bình.

Cô đường đường là La Vy Vy vậy mà hiện tại lại đi đến bước đường này, bản thân La Vy Vy thật sự muốn khóc mà.
   
"Bạn học Phàm à." La Vy Vy chân thành đưa tay ra giữ lấy tay Phàm Nhất Hàng,  nghiêm túc nói: "Cậu cứ đưa bức thư cho tôi sửa lại đi,  có được không?  Hãy cho tôi một cơ hội đi ha?  Hả?"
    
Những người khác thấy trước bàn học diễn ra một màn như vậy thì lên tiếng: " La Vy Vy lại giở trò với bạn học mới ở đây nữa hả?
    
Tống Ninh Viễn: "Lão đại quả nhiên không giống mọi khi cho lắm."

Phàm Nhất Hàng lùi một bước, rút tay mình ra khỏi tay La Vy Vy,  cách xa La Vy Vy một chút.

Cậu hơi cau mày: "La Vy Vy, đừng có nhân cơ hội chạm vào tôi."
    
Nhân cơ hội...chạm vào cậu ta???
    
Máu trong tim La Vy Vy dâng cao tới tám mét.

Cô đang định nói thì bên ngoài vang lên tiếng cô chủ nhiệm.

"La Vy Vy, em ra đây cho tôi! "

La Vy Vy sững sờ,  cô ngẩng đầu lên nhìn ra cửa.
 
'Bà Lưu' chủ nhiệm  đứng ở trước cửa lớp học,  phía sau cô ấy còn có Tần Thiên Thiên. Tần Thiên Thiên cúi đầu,  vẻ mặt oan ức.
    
Ô,  em gái hiểu chuyện như vậy là có chuyện gì rồi sao?
    
La Vy Vy liếm môi,  định đi ra ngoài, nhưng nghĩ đến điều gì đó lại đi lùi lại. Cô quay đầu nhìn về phía Phàm Nhất Hàng: "Tôi không có nhân cơ hội để chạm vào cậu đâu! "
    
Mí mắt Phàm Nhất Hàng cũng không nâng lên, khi cậu đang chuẩn bị quay về chỗ ngồi thì 'bà Lưu' trước cửa lớp học lại bổ sung thêm một câu.

"Phàm Nhất Hàng,  em cũng ra đây đi. "

Để ý sẽ thấy trong lời nói này của bà ngoại Lưu không được ấm áp như mọi khi,  làm La Vy Vy nghĩ rằng bà Lưu bị dính phải kẹo mạch nha cơ.

Trong lòng cô kìm nén suy nghĩ muốn nhẵm Phàm Nhất Hàng một cái.  Cô cảm thấy gương mặt thon gầy này của cậu ta thật sự là mê hoặc chúng sinh,  'ăn' sạch cả già lẫn trẻ mà.
    
Sau đó,  La Vy  Vy càng ghét cậu ta hơn, không đợi Phàm Nhất Hàng đi cùng mà nhanh chóng đi ra khỏi lớp học.
    
Hai người cộng thêm Tần Thiên Thiên cùng bà Lưu ra khỏi lớp học. Chẳng bao lâu nữa là bắt đầu giờ học rồi, trên hành lanh rất ít người.  Ba người đi cùng nhau đã thu hút không ít ánh mắt của những người ngồi trong lớp học ở tầng này.

Văn phòng của bà Lưu nằm ở tầng 1. Tần Thiên Thiên nhìn thấy La Vy Vy liền dục ngôn hữu chi*.

*Nói như không hề có chuyện gì xảy ra, nói không ngừng.
    
La Vy Vy không thể không nhìn về phía cô ta, thiếu kiên nhẫn hỏi: "Làm gì vậy hả? "
    
Viền mắt Tần Thiên Thiên đỏ ửng, tủi thân cắn môi: "Chị,  em ăn ngay nói thật nên đã nói mọi chuyện cho cô Lưu nghe, thế nhưng cô ấy lại cảm thấy chị làm sai.  Chị,  có phải em lại làm sai rồi không?  Em xin lỗi... "

La Vy Vy cau mày: "Cái gì mà ăn ngay nói thật? "
    
"Chính là... "
    
Trong khi nói chuyện,  ba người đã đến văn phòng ở tầng 1. Tần Thiên Thiên đúng lúc lại im lặng.
    
Trong văn phòng không có giáo viên,  đại khái đều đã lên lớp cả rồi.
    
Bà Lưu ngồi xuống, chỉ tay về phía La Vy Vy.

" Em qua đây,  em cho tôi một lời giải thích đi.  Em hại Tần Thiên Thiên không mang theo thẻ học sinh để rồi bị trừ điểm phải không hả?  Em có biết em ấy sắp giành học bổng của trường hay không? "

"Hại cô ta không mang theo thẻ học sinh? " La Vy Vy chớp mắt,  quay đầu nhìn đôi mắt đỏ rực kia,  cả khuôn mặt Tần Thiên Thiên đều tràn ngập vẻ oan ức.

Hết chương 11

Chương 12: Có bắt cô leo cô cũng phải leo cho xong.

Tần Thiên Thiên bị nhìn đến run cầm cập, sau đó vội vàng nói với giáo viên chủ nhiệm: "Cô Lưu, cô hiểu lầm chị ấy rồi,  không phải chị ấy hại em không mang theo thẻ học sinh đâu, mà là bản thân em quên thôi ạ,  đều là lỗi của em."

"Em Tần à,  em đừng sợ,  chị của em là người mà cô hiểu rất rõ.  Nếu như không phải em ấy,  em sao em có thể nhiều lần suýt chút nữa đi học muộn được?  Hôm nay em quên mang theo thẻ học sinh,  nhất định liên quan đến em ấy! " Bà Lưu nói một cách chắc chắn,  La Vay Vy nghe xong liền cười 'ha ha' hai tiếng.

Đối diện với tầm mắt của bà Lưu,  La Vy Vy gật đầu, cười híp mắt lại.

"Dạ thưa cô,  là em lại lại lại lại đi muộn, khiến em ấy vì thúc giục em nên mới quên mang theo thẻ học sinh ạ.  Như vậy cũng được thôi,  em tự mình đi đến sân thể dục chạy mười vòng,  là do em sai rồi. Cô đại nhân đại lượng, tha thứ cho em một lần này đi,  được không? "
   
Giọng điệu của La Vy Vy mang vẻ vô cùng thành khẩn. Tần Thiên Thiên chứng kiến La Vy Vy như vậy thì vô cùng ngạc nhiên.
    
Tần Thiên Thiên không thể tin được La Vy Vy lại có một dáng vẻ như vậy. Vì với tính cách của La Vy Vy, cô ấy phải cùng với bà Lưu tranh cãi ,  sau đó làm to việc này ra mới đúng.
    
Sao hôm nay cô ấy...lại khôn ngoan như vậy?
    
Bà Lưu 'hừ' một tiếng. Sự tức giận trên khuôn mặt cũng vơi đi chút ít, dù sao cũng không nên đánh người biết hối cải. La Vy Vy đã biết nhận lỗi rồi thì bà cũng không nói thêm gì nữa.

"Chạy xong 10 vòng thì quay trở lại lớp."

"Vâng ạ! " La Vy Vy sảng khoái đáp lại. Có thể cách xa Phàm Nhất Hàng, đừng nói là 10 vòng,  cho dù là 100 vòng... cô cũng đồng ý!
   
Bà Lưu khua khua tay, tỏ ý cô có thể cùng với Tần Thiên Thiên đi được rồi.

Trong suốt cuộc trò chuyện, Phàm Nhất Hàng không hề lên tiếng,  nhưng ánh mắt cậu vẫn rơi xuống người La Vy Vy.
   
Cậu không hiểu.
  
Vì sao La Vy Vy lại không thanh minh cho bản thân? 
    
Suy cho cùng đây cũng không phải là việc của cậu,  cậu cũng không có quyền lên tiếng.  Dù sao đương sự cũng đều đã tự mình nhận hình phạt rồi.
    
"Em Phàm." Bà Lưu vẻ mặt ôn hòa hỏi: "Hai tuần học rồi em đã quen chưa?  Ngồi cùng bàn với La Vy Vy thật sự là vất vả cho em rồi.  Đợi sau khi có kết quả của kỳ thi, cô sẽ chuyển chỗ cho em.  Cô đã xem trước bảng điểm của em rồi,  em không muốn chuyển trường thì liền buông lơi rồi đấy nhé!"
   

Phàm Nhất Hàng 'vâng' một tiếng,  cũng không nói nhiều.
   

Bà Lưu lại  nói thêm mấy câu, tiếng chuông vào lớp vang lên, bà khua tay: "Em mau quay về bắt đầu tiết học đi."
    
Phàm Nhất Hàng quay trở về lớp học,  tiết đầu tiên là vật lí,  cậu nhìn thẳng lên bảng nghe giảng.
    
Giáo viên vật lí hỏi tới La Vy Vy. Cậu đang định nói thì Tần Thiên Thiên đã giành trước: "Cô Lưu đã phạt chị ấy đi chạy bộ rồi ạ."
    
Giáo viên vật lí 'hừ' một tiếng: "Từ sáng đến tối, biết ngay là lại phạm lỗi mà! "

Tần Thiên Thiên không nói tiếp nữa.
   
Giáo viên vật lí bắt đầu giảng bài lại lần nữa. Ánh mắt Phàm Nhất Hàng chăm chú nhìn vào vị trí trống không ở bên cạnh.
    
Trên mặt bàn La Vy Vy trống không, không có thứ gì.
    
Cậu vẫn không hiểu nổi,  tại sao La Vy Vy lại không thanh minh cơ chứ?

Suốt hai tiết học,  La Vy Vy đều không quay về. Mãi cho đến khi kết thúc giờ giải lao,  khi Phàm Nhất Hàng đi mua nước mới chạm mặt La Vy Vy.
     
Cô ấy ngồi xổm trên bậc tam cấp của một cửa hàng nhỏ.  Xung quanh cô là một đống nam sinh quây lại,  họ đều là loại người nhìn là biết học hành không ra gì cả.

Phàm Nhất Hàng vô thức nhíu mày lại.

Vừa mới đưa thư tình cho cậu xong, quay đầu một cái đã cùng nam sinh khác ngồi một chỗ nói nói cười cười. Đây thật sự mới là phong cách của La Vy Vy.
   
Thiếu chút nữa...cậu đã nghĩ La Vy Vy một mình chạy trên sân thể dục liệu có chóng mặt hay không, rồi chạy trong giờ giải lao có nhiều người liếc nhìn cô ấy trên đường chạy hay không?

Phàm Nhất Hàng phát ra một tiếng 'hừ', có chút tự giễu, sau đó rời tầm mắt đi, không nhìn tới bên cạnh cửa hàng kia nữa rồi bỏ đi.
    
La Vy Vy đang cùng vài nam sinh nói về kế hoạch chiến đấu cho cuộc thi tuần sau. Cô ngẩng đầu lên thấy Phàm Nhất Hàng dang bỏ đi.
    
Trên người thiếu niên vẫn còn mang theo mùi vị trái cây, cô vô thức cảm thấy rùng mình.
   
Lại chợt nhớ tới tối hôm qua.
    
Không được!  La Vy Vy hạ quyết tâm,  cô nhất định phải làm rõ mọi chuyện.  Con người Phàm Nhất Hàng rốt cuộc đã làm ra chuyện gì.
    
"Tôi đi vào trước đây,  chuyện này bàn bạc sau! "

Hết chương 12

Chương 13: Tiểu ca ca, có thể đưa cho tôi được hay không?

La Vy Vy dặn dò anh em một tiếng,  sau đó cô uống một nửa chai nước trong tay rồi ném vào tay của người tiểu đệ ở bên cạnh. Cô phủi mông đứng dậy,  khom lưng như một con mèo, khập khiễng đi vào bên trong  cửa hàng nhỏ.
    
Tại sao lại là đi khập khiễng ư?  Bởi vì tối qua cái mông nhỏ của cô vẫn còn chưa khỏi hẳn.

Giờ giải lao của Thất trung so với vẻ ngoài diêm dúa của ngôi trường hoàn toàn khác biệt.  Giữa giờ không hề có hoạt động thể dục thể thao nào hết mà mỗi lớp phải xây dựng một đội ngũ để chạy năm vòng quanh sân.
    
Vừa kết thúc giờ giải lao,  rất nhiều người liền chạy đến cửa hàng nhỏ này.  Hôm nay người đến vẫn khá ít,  nhưng cửa hàng lại chỉ có một cái cửa, vậy nên La Vy Vy vẫn bị đám đông dồn ép dữ dội.
    
La Vy Vy cũng được coi là một nữ sinh khá cao,  vậy nên việc tìm Phàm Nhất Hàng cũng dễ dàng hơn.

Một lúc sau cô đã nhìn thấy Phàm Nhất Hàng.  Cậu ta đang ở nơi bán đồ uống ở bên kia. Hình như là cậu đang chọn mua một loại đồ uống nào đó.

Phàm Nhất Hàng vốn dĩ muốn mua chai nước khoáng,  không ngờ nước khoáng lại đột nhiên bán hết rồi.
     
Cậu không thích uống đồ uống có ga, vậy nên cậu đành phải mua thứ khác. Cậu phân vân không biết nên mua sữa chua hay sữa bò.
    
Cuối cùng,  cậu chọn trên giá----một lọ sữa chua.
    
Cậu mới đưa tay chạm vào lọ sữa chua thì một đôi tay nhỏ nhắn phủ lên mu bàn tay cậu.
    
"Tiểu ca ca,  có thể cho tôi cái này không? " La Vy Vy  cười híp mắt. Lòng bàn tay như có như không cọ vào mu bàn tay cậu, giống như những con ma đang câu dẫn người trong bộ phim kinh dị vậy.
 
Nhưng Phàm Nhất Hàng lại không phải loại thư sinh không am hiểu sự đời.
     
Trong suy nghĩ của cậu lại hiện ra hình ảnh La Vy Vy cùng những nam sinh khác cười nói.  Mặt cậu không biểu cảm gạt tay La Vy Vy ra, lấy lọ sữa chua từ trên giá xuống.
    
"Ê,  tôi đang nói chuyện với cậu đấy! " La Vy Vy tức giận chống nạnh.

"Tránh ra." Cậu nói. 
   
"Không tránh!" La Vy Vy cúi đầu xuống,  đường cong của gáy hoàn toàn lộ ra trước tầm mắt của cậu.
    
Phàm Nhất Hàng chỉ cảm thấy khó chịu,  sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng.  Cậu kéo thẳng tay áo của cô ra,  đẩy cô ra xa một chút, sau đó rời đi.
    
Phong thái giống như một thân sĩ đĩnh đạc.
    
"Đáng ghét..." La Vy Vy nghiến răng,  hai tay cuộn thành nắm đấm.
    
Nếu như không phải cô có tính thận trọng thì ở nơi mà cô nắm rõ trong lòng bàn tay như vậy,  thằng cha ở phía trước đã nói mà không suy nghĩ, chắc chắn cô đã đánh cậu ta thành đầu heo từ lâu rồi!
     
Không sai,  cô không sợ Phàm Nhất Hàng,  cô chỉ thận trọng mà thôi.

Thân làm một đại ca, cô phải thận trọng một chút mới có thể ổn định hòa bình lâu dài được.
    
La Vy Vy không mua cái gì,  cùng Phàm Nhất Hàng đi ra khỏi cửa tiệm nhỏ, cảnh này đã hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác.
   
"La Vy Vy đã nhìn trúng Phàm Nhất Hàng rồi sao?"

"Phàm Nhất Hàng?  Cậu ta tên là Phàm Nhất Hàng sao?   Sao cậu biết được? "

"Số người biết tên cậu ta còn ít nữa hay sao...lại còn đẹp trai như vậy... "

La Vy Vy có tiếng là xấu xa nên mọi người đều không dám nói to tiếng.  Nhưng có vài lời nói ngồi lê đôi mách vẫn lọt vào lỗ tai La Vy Vy.
    
Cô đi thẳng qua đám người kia,  sau đó khinh thường cười hẩy một tiếng.
     
Cô thích Phàm Nhất Hàng?  Não của đám người này chứa bã đậu hả?  Sao cô lại ghét tên này thế nhỉ,  nhìn thấy Phàm Nhất Hàng là lại thấy cậu ta kỳ quái, cô có thể không đặt thằng cha này vào trong tầm mắt nguyên một ngày.
     
Cho dù không nói tới một màn kỳ dị tối qua thì cô cũng không thích Phàm Nhất Hàng,  loại người đã bạo lực lại còn khó hiểu nữa.
   
La Vy Vy lướt nhanh qua,  không ít người đều không dám đối mặt với cô. Cả đám người chen chúc trong cửa hàng nhỏ vội vàng giả vờ cúi đầu xuống.
    
Có nhiều kẻ nhiều chuyện như thế,  cô không có nhiều thời gian để đi tính sổ từng người từng người một, nên đành phải thu tầm mắt lại.
 
Nhưng khi cô quay đầu lại cười thì Phàm Nhất Hàng đã đi không ngoảnh lại rồi.
    
"Người này..." Bộ bàn chân mọc cánh rồi sao? Cô vẫn còn muốn hỏi về sự việc ở nhà cậu ta đấy!
    
Những người anh em đã tản đi cả rồi,  La Vy Vy  vốn muốn nhân việc chạy phạt này để trốn một tiết vào buổi trưa, nhưng vì tìm hiểu nội tình bên phía quân địch nên cô quyết định hy sinh thời gian trốn học vậy, đành phải quay trở về lớp nghiêm túc học tập thôi.
  
Hết chương 13

Chương 14: Đánh đi!

Quạt trần trong lớp học phát ra những tiếng 'phần phật'.  Có lẽ bởi vì tuổi thọ của nó cũng đã nhiều rồi nên mới phát ra âm thanh kẽo cà kẽo kẹt như vậy, khiến cho mọi người rất lo lắng có khi nào nó sẽ rơi xuống hay không?  Lúc đó chắc chắn là máu bắn tung tóe, chết ngay tại chỗ.
     
La Vy Vy đi vào cửa lớp học thì nhìn thấy một nữ sinh  đang ngồi ở chỗ của cô,  Phàm Nhất Hàng ở bên cạnh đang nói gì đó.
    
Không hiểu sao trong lòng cô lại bốc lên một trận lửa giận.

Được lắm tên thối tha,  hóa ra không đợi cô là vì bận nói chuyện với nữ sinh khác hay sao?
    
Cô đanh định tiến lên thì Tống Ninh Viễn đi lên nghênh đón cô,  cậu ta cúi người xuống nói thầm với cô: "Lão đại,  cuối cùng cậu cũng quay lại rồi,  không là tôi không biết làm thế nào để ngăn nữ sinh kia ngồi vào chỗ của cậu mất,  là cô gái kia...là Lâm Kỳ Hân đấy. "

Lâm Kỳ Hân...cô lẩm bẩm,  cô gái kia chưa được sự cho phép đã dám ngồi vào chỗ của cô rồi sao?

"Được lắm. "
    
La Vy Vy híp mắt lại,  gật đầu,  khóe miệng cong lên, trông cực kỳ nguy hiểm.
   
Ở  trường Thất trung này có hai người đáng ghét mà cô cần phải chỉnh đốn lại.
    
Một là Phàm Nhất Hàng,  người còn lại chính là Lâm Kỳ Hân.
   
Lâm Kỳ Hân là con gái của hiệu trưởng,  cô ta tự cho mình là hoa khôi của Thất trung.  Bởi vì bố là hiệu trưởng nên cô ta luôn dựa vào điều đó để ức hiếp người khác.  Động một tí là lấy quyền thế ra dọa dẫm cho đối phương thôi học.  La Vy Vy sớm đã nhìn không vừa mắt cô ta rồi.
    
Tống Ninh Viễn quan sát biểu cảm của La Vy Vy, cậu ta kéo góc áo cô: "Lão đại,  cậu đừng xông lên.."
    
Một giây sau,  La Vy Vy đã đẩy Tống Ninh Viễn ra xa, bỏ tay cậu ta ra khỏi góc áo của mình,  bước nhanh về phía hai người kia.

    ...... 

Lâm Kỳ Hân để lộ ra dáng điệu tươi cười đẹp nhất của mình để nói chuyện với Phàm Nhất Hàng.

"Cậu quay về mà không nói với tôi một tiếng. May là sáng nay tôi đã hỏi qua bà cậu mới biết được đấy. "

Trong tay Phàm Nhất Hàng cầm lọ sữa chua,  cậu ngẩn người,  cũng không biết có nghe thấy lời Lâm Kỳ Hân nói nữa hay không.
   
"Có điều, so với lúc nhỏ thì cậu thật sự đã thay đổi nhiều lắm đấy! " Lâm Kỳ Hân nói xong,  đang định điều chỉnh tư thế một chút,  trên mặt bàn trơn bóng đột nhiên xuất hiện một cái bóng.
    
Có người đang đứng ở sau cô ta.

Lâm Kỳ Hân vừa mới ngẩng đầu lên,  một cái tay đã kéo người cô xách ra khỏi ghế.
    
Giống như là xách một con gà con vậy, dáng vẻ tuyệt đối không phải tốt lành gì.
   
"Ai? Bị điên hả? "
    
Lâm Kỳ Hân đang muốn thể hiện vẻ mặt đẹp nhất của mình trước mặt Phàm Nhất Hàng thì lại bị xách ra.  Cô ta tức giận mở miệng mắng người, quay đầu lại nhìn. Nhưng đối mắt với cô ta là đôi mắt và khuôn mặt u ám của La Vy Vy.
   
La Vy Vy bỗng nhiên nhếch mép cười một cái,  để lộ ra khuôn mặt hung dữ và âm u của mình.... Ôi không...
    
"Hai người nói đủ chưa? "

Khóe miệng La Vy Vy cong lên,  ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào Lâm Kỳ Hân.
    
"Cậu buông tay ra! " Lâm Kỳ Hân dùng sức kéo tay La Vy Vy ra. Sau khi chỉnh lại quần áo xong cô ta mới mở miệng.

"La Vy Vy,  cậu bị điên hả?  Đang yên đang lành lại kéo tôi ra làm gì hả? "
    
Nếu Phàm Nhất Hàng không có ở đây,  đoán chừng Lâm Kỳ Hân có thể thẳng thừng sỉ nhục cô.  Nhưng Phàm Nhất Hàng lại đang ở trước mặt nên cô ta chỉ có thể giữ hình tượng của mình.
    
Không có nam sinh nào lại thích một cô gái điên điên khùng khùng,  cả ngày chỉ biết đánh nhau cả.
    
La Vy Vy cao hơn Lâm Kỳ Hân một cái đầu,  hai tay cô khoanh trước ngực, nhìn Lâm Kỳ Hân từ trên cao xuống, hỏi ngược trở lại:

"Đang yên đang lành tôi lại kéo cậu ra ư?  Vậy tôi xin hỏi lại cậu,  đang khi không cậu ngồi lên ghế của tôi làm gì?  Không thấy trên mặt mặt ghế viết chữ đồ riêng của La Vy Vy hay sao? "
    
"Cái gì mà đồ riêng của La Vy Vy..."Lâm Kỳ Hân cúi đầu xuống nhìn,  phát hiện ra trên ghế thật sự có dùng mực ghi mấy chữ rất lớn, xiên xiên vẹo vẹo : 'Vương phủ của riêng La Vy Vy'.
    
Trong lớp học vốn rất ồn ào, bây giờ lại đột nhiên trở nên yên tĩnh.  Mọi người đều đang đợi xem kịch hay, suýt chút nữa thật sự hô lên "đánh đi!".
   
La Vy Vy nhìn thấy biểu cảm mờ mịt của Lâm Kỳ Hân,  cũng không muốn nói lại những lời vô ích. Cô gằn giọng cảnh báo.

"Lần sau còn để tôi thấy cậu đến ngồi vào ghế của tôi thì tôi sẽ đánh cậu ngã từ tầng ba xuống đấy!  Tôi nói được làm được,  đến lúc đó đừng trách tôi không nhắc cậu trước! "
    
La Vy Vy quăng ra mấy tiếng,  cũng không chừa mặt mũi cho Lâm Kỳ Hân.

Hết chương 14

Chương 15: Lão đại,  cậu bình tĩnh đã!

Cô nhìn Phàm Nhất Hàng như không có chuyện gì xảy ra.
   
Lâm Kỳ Hân cứng cỏi ngẩng đầu lên: "Cậu dám! "
    
Cô ta vừa định lấy danh 'con gái hiệu trưởng' ra để đè ép La Vy Vy,  thì bỗng nhiên lại cảm thấy điều gì đó. Trong nháy mắt cô ta liền lộ ra một bộ mặt tủi thân, biểu cảm giống như một em bé vậy.  Phía sau,  Phàm Nhất Hàng vốn đứng xem ở một bên liền đi tới.
   
Lâm Kỳ Hân nghĩ Phàm Nhất Hàng đang quan sát họ,  không ngờ người kia vẫn nhìn chăm chăm vào lọ sữa chua như cũ,  không biết cậu ấy đang nghĩ gì nữa.
    
Dường như từ lúc cô mới bước vào rồi ngồi xuống, cho đến khi nói chuyện,  cậu ấy vẫn chỉ nhìn chăm chăm vào lọ sữa chua kia vậy.
  
Lâm Kỳ Hân nghĩ không ra,  một lọ sữa chua thì có thể nhìn thành một đóa hoa hay sao?
   
Cô ta cố ý ho mấy tiếng rồi gọi tên Phàm Nhất Hàng: "Anh Nhất Hàng..."

Tiếng này vừa yếu đuối lại vừa oan ức,  nam sinh bình thường tuyệt đối sẽ không chống cự  được.  La Vy Vy đứng một bên cực kỳ khinh bỉ hành động của cô ta.

Không ngờ Phàm Nhất Hàng không giống như những nam sinh khác,  cậu chỉ nhìn lướt qua Lâm Kỳ Hân rồi thu tầm mắt lại.  Giống như đã hạ quyết tâm rất lớn, cuối cùng đưa tay mở lọ sữa chua kia ra.
    
Lâm Kỳ Hân đang định mở miệng thì Phàm Nhất Hàng cầm lọ sữa cho đã mở nắp kia ra đi tới.

Vì vây mà tầm mắt của mọi người đều tập trung vào lọ sữa chua kia.
    
Lâm Kỳ Hân ngây người một lúc,  sau đó cười định đưa tay ra đón lấy lọ sữa chua.
    
Nhưng mà tay cô ta vẫn còn chưa chậm đến lo sữa chua kia thì Phàm Nhất Hàng đã cầm nó ra xa một chút. Cậu đi tới chỗ La Vy Vy đang còn mờ mịt.
    
Nụ cười trên mặt Lâm Kỳ Hân cứng đờ.

Vậy nên,  lọ sữa chua không phải cho cô ta sao?
    
Mọi người trong lớp đều không hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa.

La Vy Vy nhíu mày, không nhận lấy lọ sữa chua, trên mặt viết đầy mấy chữ 'không hiểu sao cả'.  Cô hỏi lại Phàm Nhất Hàng: "Cậu có ý gì? "
    
Phàm Nhất Hàng dứt khoát đứng ở đấy,  thẳng thừng cầm lọ sữa chua nhét vào trong tay La Vy Vy, lạnh nhạt nói: "Cho cậu uống, coi như tôi thay cô ấy xin lỗi cậu."

Thì ra lọ sữa chua này được dùng để thay Lâm Kỳ Hân nhận lỗi.
    
Nghe Phàm Nhất Hàng nói vậy, trong lòng Lâm Kỳ Hân rất vui,  cô ta ra vẻ bản thân rất ân hận.

"Xin lỗi nha La Vy Vy, sau này tôi sẽ không ngồi vào chỗ của cậu khi chưa được sự đồng ý của cậu nữa.  Cậu đừng tức giận như vậy nữa,  tha thứ cho tôi nhé?"
   
La Vy Vy nhìn hai người trước mặt,  trong đầu phút chốc nhảy ra ba chữ.

---- Cẩu nam nữ.
    
Cô nhắm mắt lại,  kiềm chế cơn thịnh nộ ở trong ngực. Cô thiết nghĩ có nên đi mua một cây gậy đánh chó hay không nữa.
    
"Lão đại,  cậu bình tĩnh đã." Tống Ninh Viễn  ở phía sau cô cúi đầu nói.

"Cậu về lớp đi." Phàm Nhất Hàng nói,  cậu không nhìn La Vy Vy cũng không để ý đến khuôn mặt đắc ý của Lâm Kỳ Hân.  Cậu khom lưng kéo ghế ra, ngồi vào vị trí.
    
Khi gần vào học, tâm trạng Lâm Kỳ Hân đã được cân bằng. Cô ta cảm thấy lần này ván cờ giữa cô ta với La Vy Vy, cô ta đã thắng rồi.
     
Thắng cho đến thời điểm hiện tại.
    
Lâm Kỳ Hân cảm thấy bây giờ tính cách Phàm Nhất Hàng đã hoàn toàn thay đổi so với hồi nhỏ. Lần này cô ta cũng không cần phải gấp gáp nữa,  cô ta gọi cậu một tiếng rồi rời đi.

Khi đi qua La Vy Vy,  cô ta cười lạnh,  vênh váo tự đắc nhìn La Vy Vy.
    
La Vy Vy phát cáu, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều. Lần này nếu cô vẫn còn xoắn xuýt vì loại chuyện nhỏ như 'vị trí' này thì lại quá nhỏ mọn với chính mình rồi,  lúc đó cô lại càng thua thảm hại hơn.
    
Vậy nên cô không thể không nghe Tống Ninh Viễn,  cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại.  Để Lâm Kỳ Hân ra hẳn khỏi lớp học.

Chân trước Lâm Kỳ Hân vừa ra khỏi lớp học,  chân sau tiếng chuông vào học đã vang lên,  chỉ có điều giáo viên vẫn chưa đến.
     
Mọi người vốn đang đứng bên ngoài liền trở về chỗ ngồi của mình.
 
La Vy Vy mạnh tay kéo ghế ra,  nhận ra trong tay mình vẫn còn lọ sữa chua Phàm Nhất Hàng đưa.  Cô duỗi tay ra 'bang' một tiếng,  đặt mạnh lọ sữa chua kia lên bàn của Phàm Nhất Hàng.
   
Phàm Nhất Hàng giật mình nhìn cô, đôi mắt lạnh nhạt xuất hiện sự nghi hoặc,  dường như không hiểu cô lại tức giận vì chuyện gì nữa.
    
Hết chương 15

Dịch đến đây không thể không cào phím, tại sao tôi lại gặp một người ngu ngốc chưa hiểu sự đời như tên Phàm Phọt này nữa cơ chứ=)))






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top