Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 128: Ghét nơi này

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 128: Ghét nơi này

Đường tắc tới nghẹt thở, xe taxi cứ đi rồi lại dừng, khó lắm mới thoát được đoạn đường tắc nghẽn, khi đi lên cầu vượt lại bị tắc nữa.

Đây là lần đầu tiên La Vy Vy tới thành phố A, nơi này là thủ đô vậy nên cũng được gọi là Kinh Đô.

Trước hôm nay, cô vẫn còn hy vọng có một ngày có thể tới Kinh Đô xem một lần, nhưng hôm nay thật sự được đặt chân tới đây, cô lại không hề vui vẻ, thậm chí còn hơi ghét nơi này.

Ghét cảnh xe cộ chen chúc như này, ghét thành phố huyên náo chật chội nhưng lạnh như băng này.

Khi tài xế nói sắp tới bệnh viện rồi, cuối cùng Tần Lạc Viễn cũng mở miệng: "Vy Vy, liên quan tới tình trạng vết thương của mẹ con... bây giờ chú sẽ nói với con, con nghe cho kĩ nhé."

Vẻ mặt Tần Lạc Viễn vô cùng nghiêm túc, giọng điệu nghiêm trọng, ngay cả tài xế lái xe cũng nhìn vào gương chiếu hậu một cái.

La Vy Vy gật đầu, "vâng" một tiếng.

Cô âm thầm nắm chặt hai tay lại, ngón tay đâm vào thịt nhưng cô không hề thấy đau, răng cắn chặn vào môi, trái tim như bị treo lên.

"Chú nói nguyên nhân trước nhé."

Tần Lạc Viễn nắm chặt tay, đặt hai tay lên đùi: "Mẹ cháu và mấy giáo viên dạy thêm đi tìm một học sinh bị tổ chức đa cấp lôi kéo, học sinh kia đã bị tẩy não, họ khó lắm mới kéo thằng bé ra được, nào ngờ khi tới trạm xe, thằng bé đó lại chạy đi mất. Mẹ cháu phản ứng nhanh nên chạy đuổi theo đầu tiên, kết quả đứa trẻ đó... lấy con dao gọt hoa quả trên sạp bán hoa quả đâm lên người mẹ cháu."

La Vy Vy nổi da gà, nước mắt lăn dài.

"Sau đó thì sao..." Giọng nói của cô đều run lẩy bẩy, nhịp tim như ngừng lại.

Tần Lạc Viễn nuốt nước bọt, nhìn cô tiếp tục nói: "Mẹ cháu dùng tay chắn lấy, cánh tay bị đứt mười mấy dây tĩnh mạch. Khi cô ấy gọi cho cháu, cô ấy vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu, máu vẫn chảy liên tục, nhưng cô ấy sợ cháu lo lắng, kiên quyết kêu chú gọi cho cháu..."

Chẳng biết từ khi nào mặt La Vy Vy đã đầy nước mắt, ban đầu cô chủ thút thít, về sau đã ôm mặt khóc nấc lên.

Tần Lạc Viễn thở dài một hơi, ông ta đưa tay vỗ vai La Vy Vy, muốn nói vài lời an ủi nhưng lại không mở lời được. Mặc dù hai người đã sống chung với nhau rất lâu, nhưng giữa họ vẫn luôn có khoảng cách, cuối cùng chỉ đành tiếp tục nói: "Bây giờ mẹ cháu đang tiến hành phẫu thuật nối gân, không gây mê được, nên vẫn rất tỉnh táo. Khi cháu tới cửa phòng phẫu thuật đừng khóc ra tiếng, cô ấy nghe thấy sẽ lo lắng."

La Vy Vy lau nước mắt, gật đầu, ép bản thân không được khóc nữa, mặc dù đã không còn nấc nữa nhưng nước mắt vẫn cứ lăn dài.

"Tới rồi."

Tài xế taxi nhắc nhở, dừng lại một lát, có lẽ thấy cô gái khóc đáng thương quá nên lúc trả tiền thừa ông ấy còn lấy một cái kẹo đưa cho La Vy Vy: "Cô bé cứ yên tâm đi! Bệnh viện này là bệnh viện tốt nhất trong nước, chắc chắn mẹ cháu sẽ không sao đâu!"

"Cháu cảm ơn chú." La Vy Vy lau nước mắt, nói cảm ơn.

....

La Vy Vy và Tần Lạc Viễn đi tới phòng phẫu thuật, nơi này có rất nhiều phòng phẫu thuật, trong đó có ba phòng đáng sáng đè, hiển thị chữ đang phẫu thuật.

Người nhà đã ngồi đầy hàng ghế dài trước cửa phòng, chỉ còn thừa duy nhất một chỗ trống.

Tần Lạc Viễn kêu cô ngồi nhưng cô không chịu, cố chấp đứng đợi.

Một lúc lâu sau, đèn của một phòng phẫu thuật đã tắt, chẳng bao lâu sau bệnh nhân được đẩy ra. La Vy Vy nhìn một cái, là một đứa bé, hình như làm phẫu thuật não, cuộc phẫu thuật rất thành công, người nhà đều mừng phát khóc.

La Vy Vy quay đầu nhìn về phía Tần Lạc Viễn, cô nắm chặt tay hỏi: "Chú Tần."

"Gì vậy?" Tần Lạc Viễn nhìn cô, trong mắt có rất nhiều tơ máu, bốn năm giờ ông mới làm xong mọi chuyện quay về nhà, chưa ngủ được bao lâu đã bị tiếng gõ cửa của hàng xóm tầng trên đánh thức, nói Nguyễn Ngọc Quyên xảy ra chuyện rồi, gọi cho ông mà không được.

Sau khi tới đây, bởi vì khi đó Nguyễn Ngọc Quyên liên tục chảy máy, thấm đỏ một đống băng gạc nên ông hơi hoảng loạn, sợ Nguyễn Ngọc Quyên xảy ra chuyện, không hề quan tâm Nguyễn Ngọc Quyên không muốn ông tìm chủ nhiệm của La Vy Vy để kêu cô bé tới đây.

Nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, La Vy Vy cũng nên gặp mẹ mình lần cuối.

Thế nhưng cũng may... cuối cùng máu đã ngừng chảy. Có một chuyên gia về lĩnh vực này vừa hay đang trực ban, bác sĩ đó nhanh chóng đưa ra phương án phẫu thuật.

La Vy Vy đăn đo, hỏi: "Nếu như phẫu thuật thành công, có phải mẹ cháu sẽ không sao nữa hay không?"

Tần Lạc Viễn nhìn cô chằm chằm: "Vy Vy, nếu như phẫu thuật rất thành công, mẹ cháu sẽ nhanh chóng được xuất viện, nhưng..."

"Nhưng sao cơ?"

"Chuyên gia nói, cho dù có thành công thì mẹ cháu cũng không thể nhấc được đồ vật nặng hơn 5kg, cũng không thể viết chữ được nữa... Bởi vì liên quan tới dây thần kinh, không giống như gãy xương, chỉ cần nối lại, nghỉ dương là hoàn toàn hồi phục. Vết thương của mẹ cháu sẽ để lại di chứng."

"

Di chứng...

Cô nhíu chặt mày, nhưng nhanh chóng dãn ra.

Ít nhất... sẽ không nguy hiểm tới tính mạng, như vậy cô đã mãn nguyện rồi.

....

Đêm.

Cuộc phẫu thuật của Nguyễn Ngọc Quyên tiến hành trong năm tiếng, khi đẩy ra, bởi vì cơ thể quá yếu nên đã rơi vào trạng thái hôn mê. Trên đầu giường treo đủ túi máu đỏ, dịch dinh dưỡng màu trắng và thuốc cầm máu, chống viêm, vừa nhìn đã khiến người ta ngạc nhiên, lo sợ.

"Chú đặt một phòng ở gần đây rồi." Tần Lạc Viễn xách mấy hộp đồ ăn đi vào: "Cháu ăn xong thì về ngủ đi, có chú ở đây rồi, nếu như ngày mai mẹ cháu tỉnh lại, cháu cứ về trường đi, không phải sắp thi rồi hay sao?"

"Cháu không thi nữa."

La Vy Vy kiên quyết nói: "Cháu cũng không ngủ, cháu phải ở lại đây."

"Đứa trẻ này... cháu đừng cố chấp thế. Cháu không biết điều mẹ cháu hy vọng nhất chính là cháu có thể học hành nghiêm túc, sau này có tiền đồ xán lạn. Bây giờ cháu như này là muốn chọc tức cô ấy sao? Hiện tại cơ thể cô ấy đã không chịu nổi việc bị chọc tức nữa rồi!"

La Vy Vy không nói gì, cô mím môi, bày ra dáng vẻ cứng đầu.

Tần Lạc Viễn hết cách, thở dài nói: "Vậy cháu ăn cơm đi, phải phải ăn cho no mới có sức chăm sóc mẹ cháu."

"

Lúc này La Vy Vy mới tới ăn cơm.

Cô không có tâm trạng ăn uống, miễn cưỡng ăn mấy miếng cơm, y như một cỗ máy di dộng.

Tần Lạc Viễn đứng dậy: "Chú đi hút điếu thuốc, cháu trông lúc nhé."

La Vy Vy máy móc gật đầu, cô ngồi bên giường, không chớp mắt, cứ thế nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệt không chút màu máu của Nguyễn Ngọc Quyên.

Đây là phòng bệnh đôi, người bệnh của giường kia đã xuất viện lúc chiều, bây giờ không có ai nằm. Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, ánh đèn bên ngoài chiếu xuống mặt Nguyễn Ngọc Quyên, khiến bà càng thêm phần yếu ớt.

Cô nhìn Nguyễn Ngọc Quyên, trong lòng nghĩ tới rất nhiều chuyện, tốt có xấu có, vui có buồn có, nhưng từ trước tới giờ Nguyễn Ngọc Quyên luôn dung túng cho cô.

Tính cách cô có thay đổi lớn, trở nên ghét học hành. Nguyễn Ngọc Quyên tức phát điên nhưng cũng không thật sự bỏ rơi cô... Thế nhưng có lúc quá coi trọng gia đình này, bởi vậy nên mới trở nên bất lực.

Nhưng có lúc không hiểu sao cô cứ thờ ơ với nỗi khổ của Nguyễn Ngọc Quyên? Lại còn thường xuyên chọc giận bà... Có lúc thi hay làm đề, rõ ràng cô biết làm nhưng vẫn để trống, chỉ vì để giận dỗi.

Cô thật sự quá hư, không hiểu chuyện.

Trong thành phố lớn không nhìn thấy được ánh sao, cô đột nhiên muốn quay về, không phải về Thành Đô mà là về thị trấn nhỏ ở phía nam ngày trước. Khi đó chỉ có hai mẹ con họ, cô sẽ tiết chế lại, chăm sóc Nguyễn Ngọc Quyên cả đời.

"Tinh toong..."

Điện thoại vang lên, có tin nhắn gửi tới.

La Vy Vy hoàn hồn, lấy điện thoại ra.

Thật ra từ nãy tới giờ điện thoại vẫn luôn kêu nhưng cô quá lo cho Nguyễn Ngọc Quyên nên không để ý tới.

Hết chương 128

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top