Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 138: Bọn em không có gì hết!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 138: Bọn em không có gì hết!

"Bọn em không có gì hết!"

Không đợi Thẩm Mộ Thành lên tiếng, tự Tần Thiên Thiên đã xua tay giải thích: "Là bởi vì em bất cẩn va vào anh Thẩm, nước trong cốc đổ lên quần áo, anh Thẩm tốt bụng cho em mượn áo khoác."

Giọng điệu cô ta hơi lo lắng, lời nói cũng bị nhịu, giống như lo La Vy Vy sẽ hiểu lầm gì đó.

Nhưng cô ta càng như vậy, trong mắt người bên cạnh lại càng thấy giống Thẩm Mộ Thành và cô ta có gì đó.

Thẩm Mộ Thành nhìn chằm chằm Tần Thiên Thiên, khóe miệng nở nụ cười sâu xa, thế nhưng môi lại đang mím chặt, đáy mắt hơi lạnh.

"Thì ra là như vậy."

La Vy Vy nhìn chiếc áo khoác trùm trên người Tần Thiên Thiê, giọng điệu rất tùy ý, thậm chí cô còn hơi thất vọng. Tần Thiên Thiên và Thẩm Mộ Thành có quan hệ gì đó thì càng tốt.

Tốt nhất Thẩm Mộ Thành có thể trở thành em rể cô, như vậy em rể giúp cô gì đó thì chút ân tình này cũng coi như bỏ được.

"Lão đại!" Tống Ninh Viễn hạ thấp giọng, tiến lại gần La Vy Vy: "Có người nói với tôi Liêu Nhuận đi rồi, tôi lo anh ta sẽ đi sang bên này, chúng ta mau đi thôi."

"Được." La Vy Vy gật đầu, nhìn về phía Thẩm Mộ Thành, nói: "Thời gian không sớm nữa, vậy chúng tôi đi trước đây. Ừm.. cảm ơn anh nhé."

"

Thẩm Mộ Thành nhíu mày: "Vừa nãy nói gì rồi? Không được nói cảm ơn với anh."

La Vy Vy nhún vai, gọi Tần Thiên Thiên rồi nhanh chóng rời đi.

Tần Thiên Thiên đang định đi theo, Thẩm Mộ Thành đột nhiên tiến lên trước một bước, ngăn cô ta lại, không chút tình cảm nào nói: "Sau khi cô về thì vứt áo tôi đi, không cần trả lại đâu. Tôi không mặc quần áo người khác đã mặc."

"

Tần Thiên Thiên ngước mắt lên, tầm mắt vừa hay chạm vào ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Mộ Thành, ánh mắt đi như có thể nhìn xuyên thấu cô ta, biết cô ta đang nghĩ gì.

Cô ta cứng người, bỗng thẳng lưng.

Một giây sau, cô ta không dám nhìn nữa, vội vàng rời đi.

Tên Thẩm Mộ Thành này... Sau này cô ta vẫn không nên dây vào thì hơn, nếu như anh ta thật sự thành đôi với La Vy Vy... Mặc dù trong lòng không vui cho lắm, cảm thấy con bé kia được lợi, nhưng nếu như hai người thật sự ở bên nhau, vậy vừa hay Phàm Nhất Hàng chính là người của cô ta rồi!

"Vy Vy đợi em với!" Tần Thiên Thiên nhanh chóng đuổi theo, chỉ cảm thấy sau lưng luôn có ánh mắt lạnh lẽo dõi theo. Mãi cho tới khi cô ta chạy xa rồi, quay đầu không nhìn thấy Thẩm Mộ Thành nữa, cô ta mới thở phào.

"Đi bên này hay bên kia?" La Vy Vy chỉ hai chỗ rẽ phía trước.

Hồi lâu mà vẫn không có ai đáp trả, La Vy Vy quay đầu lại nhìn, thấy Tần Thiên Thiên đang quay đầu ra sau nhìn gì đó, cô cũng tới gần, nhưng phía sau chẳng có gì cả.

"Tần Thiên Thiên, cô đang nhìn gì thế?" Cô đẩy cánh tay Tần Thiên Thiên, hỏi.

Tần Thiên Thiên hoàn hồn, chỉ một con đường: "Bên này."

La Vy Vy nghiêng đầu, không nghĩ nhiều, đi theo đường Tần Thiên Thiên chỉ.

Nguyễn Ngọc Quyên và Tần Lạc Viễn đều không có Thành Đô, trong nhà không có ai nấu cơm, vậy nên bọn họ bảo với Tần lạc Viễn, mấy ngày nay đều sẽ ăn cơm tối ở nhà cô Tần Thiên Thiên.

Khi sắp tới nơi, có một cậu bé đứng ở giữa đường, nhìn thấy hai người họ, cậu bé liền xông về phía họ.

Cậu bé vừa chạy vừa hét: "Chị Vy Vy!"

La Vy Vy nhướn mày, ngồi xổm xuống, mở rộng vòng tay: "Mao Mao!"

Cậu bé cao chưa tới eo cô lập tức bổ nhào vào lòng La Vy Vy, ngọt ngào gọi: "Chị Vy Vy! Chị tới rồi! Mẹ em nói với em chị tới nhà ăn cơm, em đợi chị lâu lắm rồi!"

Cậu bé đó là con trai của cô Tần Thiên Thiên, tên ở nhà là Mao Mao, năm nay vừa tròn bốn tuổi.

Thế nhưng từ khi sinh ra, Mao Mao đã không thân thiết với chị họ Tần Thiên Thiên, nhưng lại rất bám cô, cô lại rất thích trẻ con nên rất thân thiết với Mao Mao.

La Vy Vy lấy viên kẹo cô mua lúc ở trạm xe Thành Đô ra cho cậu bé, xoa đầu cậu bé, nói: "Mao Mao ngoan lắm!"

"Em cảm ơn chị Vy Vy, chị Vy Vy là tốt nhất!" Mao Mao nhận lấy kẹo, ngước mắt lên, nhìn thấy Tần Thiên Thiên không có biểu cảm gì ở bên cạnh, dè dặt gọi một tiếng "chị họ", sau đó ôm kẹo chạy đi, vừa chạy vừa hét: "Mẹ ơi! Chị Vy Vy tới rồi!"

Tần Thiên Thiên gần như bị coi như vô hình, sắc mặt hơi khó coi.

Không biết tại sao, những người khác giới đều thích La Vy Vy hơn, Phàm Nhất Hàng cũng vậy, Thẩm Mộ Thành thì thôi đi, ngay cả em họ bốn tuổi cũng thích La Vy Vy hơn! Lẽ nào đàn ông đều thích hồ ly tinh sao?

Cô ta mím chặt môi, không nói lời nào, sau đó đi vào nhà của cô.

Cô của Tần Thiên Thiên cũng chính là em gái của Tần Lạc Viễn, tên Tần Lộ Ảnh. Bởi vì công việc kinh doanh của chồng ngày càng tốt nên sau khi sinh Mao Mao ra, cô ấy không đi làm nữa, chuyên tâm ở nhà làm người phụ nữ nội trợ.

Hoàn toàn ngược lại với Mao Mao, Tần Lộ Ảnh rất quan tâm cháu gái mình, nhưng lại lạnh nhạt với La Vy Vy.

Vỗn dĩ cô ấy và La Vy Vy không có bất cứ quan hệ huyết thống nào, sau khi nghe Tần Thiên Thiên nói vài chuyện về La Vy Vy xong, cô ấy không thích đứa cháu gái tự dưng xuất hiện này.

Nghe thấy tiếng gọi của Mao Mao, Tần Lộ Ảnh cầm xẻng nấu chạy lra, nhiệt tình chào hỏi Tần Thiên Thiên: "Tới rồi hả? Cô làm món cá sốt cà chua mà cháu thích nhất này, mau vào rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi."

Tần Thiên Thiên cười: "Cháu biết cô tốt với cháu nhất mà!"

"Cháu biết là tốt rồi!"

Tần Lộ Ảnh đưa tay ra định đóng cửa, La Vy Vy còn chưa kịp đi vào cửa đã ngơ người gọi một tiếng cô. Động tác đóng cửa của Tần Lộ Ảnh dừng lại, ngước mắt lên nhìn cô, cười khan: "Xem đầu óc tôi này, suýt thì quên mất cháu, mau vào rửa tay ăn cơm đi."

La Vy Vy: "... Vâng."

Cô không tin Tần Lộ Ảnh quên mất cô, dù sao một phút trước Mao Mao vừa nhắc "chị Vy Vy tới rồi" xong.

Thế nhưng cô không để ý, Tần Lộ Viễn không phải người cô để tâm, vậy nên cô cũng không cần để ý tới thái độ của Tần Lộ Ảnh.

Thế nhưng kỹ năng diễn xuất của Tần Lộ Viễn quá kém, bị đối xử khác biệt rõ rệt như vậy, cô vẫn cảm thấy lồng ngực hơi khó chịu.

La Vy Vy hắng giọng đi vào.

Tần Lộ Ảnh làm rất tốt công việc nội trợ của mình, phòng khách được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, không khiến người khác có cảm giác chật hẹp âm u.

Khi La Vy Vy rửa tay xong, ra ngoài ăn cơm thì thấy Tần Thiên Thiên và Tần Lộ Ảnh đang nói tới chuyện Nguyễn Ngọc Quyên bị thương.

"Vậy nên ý là tay bị liệt rồi hả? Sau này ai làm việc nhà?"

La Vy Vy nhíu mày, chỉ cảm thấy mấy chữ "tay liệt" nghe rất chói tai.

Tần Thiên Thiên nhỏ giọng nói: "Không phải nói vậy đâu, hình như sẽ dần dần hồi phục thôi."

Có lẽ nghe thấy động tĩnh, Tần Lộ Ảnh ho khan một tiếng, đổi chủ đề khác: "Còn một tiếng nữa là nhà ở khu mới sửa xong rồi."

"Sau này không cần phải ở trong căn nhà nát này nữa rồi."

La Vy Vy i lặng ngồi xuống bàn ăm cơm, trên bàn toàn món Tần Thiên Thiên thích ăn, không có một món nào là cô thích ăn cả.

Hoàn toàn nằm trong dự liệu.

Tần Thiên Thiên lén lút nhìn La Vy Vy, thấy sắc mặt cô không có chút biến hóa gì, cô ta mới thầm thở phào nhẹ nhõm, tiếp lời Tần Lộ Ảnh: "Sửa xong rồi cũng không thể chuyển vào luôn được đâu, khi cháu học môn hóa giáo viên có nói, nhà mới xây sẽ có folmandehyde, phải thông gió một khoảng thời gian mới có thể dọn vào ở được.

La Vy Vy nuốt cơm trong miệng xuống, cười nói: "Phải đấy cô, không thể chuyển vào ở luôn được đâu. Đương nhiên, người dễ bị tật mà!"

Cô cố ý nhấn mạnh chữ "tật", Tần Lộ Ảnh và Tần Thiên Thiên nghe vậy, sắc mặt liền đen sì.

Hết chương 138

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top