Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 7

Đêm khuya tĩnh lặng như sóng nước.

Billkin nằm im trên giường, hai mắt mở to nhìn trần nhà, dường như không ngủ được.

Trằn trọc thêm một lúc, anh quyết định ngồi dậy, chậm rãi đi tới phòng làm việc. Trong không gian tối đen, anh bật máy tính lên, mở trình duyệt, gõ vào thanh tìm kiếm một cái tên. Kết quả lần lượt hiện ra, có đến hơn 10.000 trang web, bài báo liên quan

"Tiểu sử người mẫu PP Krit"

"PP Krit tiết lộ lịch trình dày đặc trong năm mới"

"PP Krit và con đường thoát khỏi hình tượng người mẫu đóng phim"

"PP Krit bị khán giả tẩy chay trong phim mới?"

"Fan soi được cánh tay đầy vết kim truyền, PP Krit nói gì?"

Billkin chăm chú đọc từng dòng chữ, xem kĩ từng tấm ảnh, cảm xúc lại càng thêm mơ hồ khó nắm bắt. Rất nhiều tin đồn, cũng có rất nhiều sự thật được tiết lộ. Nhưng Billkin gần như không biết gì, tất cả đều khiến cho anh kinh ngạc, giống như cậu ở trước mắt anh là một con người khác biệt. Kể từ ngày 2 người chia xa, Billkin điên cuồng vùi mình vào sách vở, sau đó là công việc. Nhiều năm như vậy, cho dù là đi ngang qua quảng trường thành phố đông đúc, hay ở một mình trong căn phòng nhỏ, anh chưa từng tìm kiếm về cậu, cũng chưa từng vô tình chạm mặt. Billkin nghĩ trái tim anh đã nguội lạnh rồi, cho dù gặp lại cũng sẽ chỉ còn lại sự bình thản xa lạ mà thôi. Nhưng không ngờ nỗi đau ấy vẫn ở đó, âm ỉ, chỉ cần cậu bước tới là sẽ thổi bùng lên 1 ngọn lửa điên cuồng, khiến anh không cách nào kiểm soát được

Billkin thở dài.

Dù sao anh cũng đã từng yêu cậu, đó là sự thật.

Năm đó 2 người trải qua vài lần sát cánh, mối quan hệ cũng tự nhiên tốt lên, hoặc phải nói là vô cùng thân thiết. Sau khi Billkin tâm sự chuyện của bản thân, PP cũng coi như là bí mật riêng của hai người, không hề tiết lộ với ai, khiến cho anh có cảm giác an toàn, thỉnh thoảng cũng sẽ tìm đến cậu để nói chuyện. Hai người thường xuyên ăn cơm trưa cùng nhau, lại sinh hoạt cùng 1 câu lạc bộ, dần dần những người khác cũng nhận ra, họ bắt đầu gắn bó như hình với bóng.

"Chuyện lạ đấy. Bọn tôi ở cùng phòng với cậu ta 4 năm, cùng lắm mới đi ăn cơm với nhau vài bữa, mà toàn là do bọn tôi ép. Hiếm khi thấy cậu ta có thời gian chủ động với loài người như vậy. Haha"

Đám sinh viên Y ngồi trong căng tin, mở miệng trêu trọc 2 người họ. Billkin chỉ im lặng cười, còn PP thì cong môi phản bác "Đó là do mấy anh chưa đủ nhiệt tình. Hội trưởng có con mắt tinh tường như vậy, chắc chắn nhìn ra em chân thành bao nhiêu, mấy anh đừng có mà ghen tị"

Nói đến những lời cuối, trong lòng tự nhiên ngọt ngào, ý cười liền thấp thoáng tràn đầy trong mắt cậu.

Hai người tâm tình tương thông, không còn ngại vì bị trêu chọc, càng ngày càng thân thiết sánh bước bên nhau. Mặc dù không nói ra, nhưng có những thứ đã thay đổi, chỉ cần nhìn bằng mắt thường là có thể nhận thấy. Giả dụ như Billkin luôn chan hoà nhưng xa cách, bây giờ lại dịu dàng với cậu em khoá dưới, ra mặt giúp đỡ cậu, đôi lúc còn cùng cậu đi chơi - điều mà anh ít khi làm ngay cả từ lúc nhỏ . Giả dụ như PP tính cách ham chơi ham vui, bây giờ lại có thể vặn vẹo hàng tiếng đồng hồ với đàn anh ở thư viện, chờ anh học xong rồi cùng nhau đi ăn, hoặc có khi chỉ là ngồi bên cạnh anh, im lặng ngủ 1 giấc thật ngon lành.

Tình cảm của 2 người không mãnh liệt như lửa, chỉ như một nụ đào phai, chậm rãi, chậm rãi nở rộ. Billkin cho rằng anh đối với PP như đối với một đứa em trai nhỏ. Mỗi khi ở cùng cậu, anh luôn có cảm giác được là chính mình, không phải che giấu, không cần phải đóng vai. Billkin thích chăm sóc cậu, quan tâm cậu, cổ vũ cậu làm điều tốt cho bản thân. Tình cảm này trong sáng, không vướng tạp niệm, Billkin cũng chưa từng nghi ngờ hay muốn đào sâu thêm.

Chỉ là không ngờ...

Năm đó 2 người cùng trải qua một kì thi học kì vô cùng khắc nghiệt. Cuối cùng PP có kết quả thi khá tốt, vậy nên theo lời hứa từ trước thì 2 người sẽ cùng nhau về quê của Billkin, thời điểm khởi hành là một ngày cuối tuần.

Billkin vốn là người ở vùng Tây Nam, từ nhà anh đi tới Bangkok mất khoảng 3h đi đường, tính ra cũng không phải là quá xa xôi. Hai người đứng trước cổng trường đón được xe khách, sau đó ôm túi hành lý trong tay, bắt đầu chuyến hành trình về quê. PP ít có dịp tới vùng núi, tinh thần vô cùng hào hứng, liên tục chỉ ra cảnh vật bên ngoài cửa xe để hỏi chuyện. Billkin ngồi bên cạnh kiên nhẫn đáp lời cậu, thỉnh thoảng lại mỉm cười, từ nét mặt đến cử chỉ đều toát lên vẻ dịu dàng, tựa như ông bố trẻ và đứa con trai lần đầu đi chơi xa.

"Bố mẹ anh có khó tính không?" PP đột nhiên chống tay lên ô cửa sổ, hỏi khẽ

Billkin cười thần bí "Cậu đoán xem"

PP bĩu môi "Ai mà biết được" Cậu nói "Em không giỏi giao tiếp với người lớn tuổi nếu họ khó tính thì em phải chuẩn bị trước, lo lắm"

Trong xe khách có chút ồn ào, giọng nói của cậu mềm mỏng, vẻ mặt lại chân thành. Billkin im lặng nhìn một hồi, cuối cùng quyết định không trêu chọc nữa, đưa tay xoa tóc mái của cậu "Tôi kể với bố mẹ trước rồi, họ vui vẻ lắm, còn bảo sao tôi không báo sớm để họ chuẩn bị nhiều thức ăn ngon"

Lời này của anh cũng không phải là để an ủi, nhưng PP lại như đứa trẻ được khích lệ, ngẩng đầu nhìn anh tươi cười rạng rỡ. Tính cách của cậu vốn dĩ như vậy, hay lo lắng nhưng cũng dễ dỗ dành, Billkin đã quen từ trước, thậm chí còn thấy điểm này thật ra còn có chút đáng yêu. Hai người ngồi nói chuyện thêm một lúc, chờ tới khi xe chuẩn bị rẽ vào một đường hầm thông núi tuyệt đẹp, Billkin vừa muốn chỉ cho PP xem, cuối cùng lại phát hiện cậu đã ngủ quên, đầu gục xuống vai anh đầy mệt mỏi. Trong xe dần tối đen, bánh xe liên tục xóc nảy lên xuống, phần da thịt ở cổ Billkin bị mái tóc PP cọ xát đến ngứa ngáy, nhưng sợ đánh thức cậu nên anh không dám cử động. Màn trời bên ngoài đã tắt nắng, ánh sáng cũng yếu ớt, bóng tối xen lẫn với ánh điện đường vàng vọt rọi vào trong xe, tựa như một đàn đom đóm chậm rãi bay lượn. Billkin im lặng cảm nhận sức nặng của một bên vai, lát sau anh cúi đầu liếc nhìn người bên cạnh, trông thấy tóc của cậu dạt sang một bên, để lộ vành tai vừa trắng trẻo vừa mềm mại. Trong lòng anh đột nhiên ngứa ngáy, rất muốn chạm vào nơi đó, nhưng lại ngay lập tức bị suy nghĩ này của chính mình doạ cho sợ, vì vậy nhanh chóng rời tầm mắt sang một bên.

Đêm tối dần lan tràn khắp nơi, chờ đến khi xe khách dừng hẳn lại, khung cảnh xung quanh đã trở nên đen bóng và mịt mù.

PP lúc này được Billkin đánh thức, lật đật bước xuống xe, trước mắt nhìn thấy tấm biển lớn có đề 3 chữ "THÔN SƠN LÂM", tâm trạng cậu liền phấn khởi, nhanh chóng cùng Billkin tiến vào trong. Ngõ nhỏ sâu hun hút lại không bật nhiều đèn, ban đầu PP có hơi sợ, nhưng bởi vì bên cạnh có Billkin, bóng lưng anh rộng lớn lại trầm ổn, cho nên cậu cũng dần dần cảm thấy yên tâm hơn. Billkin từng nói nhà của anh nằm ở ngay trung tâm của thôn, hai người đi bộ một đoạn, rất nhanh đã nhìn thấy ngôi nhà kiểu truyền thống với sân vườn rộng rãi. Billkin vươn tay đẩy cửa đi vào trước, PP bước theo sau, cả 2 vừa đi tới hiên nhà, một nhóm 3 người đã niềm nở chạy ra chào đón.

"Anh hai" Cô bé với mái tóc ngắn nhanh như sóc nhảy bổ vào lòng Billkin, không ngừng bám chặt lấy áo anh mà hét thật to.

Người phụ nữ lớn tuổi với mái tóc lấm tấm bạc vỗ nhẹ vào người cô bé, nhắc cô bé cẩn thận kẻo làm anh trai ngã, sau đó tươi cười bước đến bên cạnh PP, hỏi "PP đó à. Đi đường có mệt không cháu?"

PP lắc đầu đáp "Không ạ", nhưng còn chưa kịp nói gì thêm, hai tay bỗng nhẹ bẫng, một người đàn ông với khuôn mặt tròn trịa đã đón lấy hành lí trong tay cậu từ bao giờ.

"Hai đứa vào trong nhà rửa chân tay đi" Ông nói "Bác May biết Kin về thăm quê có tổ chức tiệc, giờ cả nhà mình đi qua ngay kẻo bác chờ"

Thanh âm của ông trầm ấm, vẻ mặt chân thành không câu nệ, chính vì thế PP đột nhiên cảm thấy vô cùng thoải mái, chút ngại ngùng ban đầu cũng dần tan biến rất nhanh.

Chờ cho mọi người chào hỏi xong xuôi, Billkin dẫn cậu vào trong phòng, sắp xếp hành lí gọn gàng, sau đó một nhà 5 người liền dắt tay nhau đi tới nhà bác May.

Bác May thực ra là chị gái của bố Billkin, bởi vì không lập gia đình, không có con nên bác rất yêu quý Billkin, coi anh như con trai ruột của mình. Nhà bác là một căn nhà rộng nằm sâu cùng con ngõ, khi PP cùng với Billkin đi tới, trong sân đã tụ tập đông đủ từ già đến trẻ, trên bàn cũng bày biện rất nhiều món ăn, dường như là một bữa tiệc rất lớn.

Nhìn thấy Billkin, bác May lập tức đi tới, giang tay ôm lấy anh vào lòng. PP đứng ở một bên nhìn, hai mắt hơi đỏ lên vì cảm động, có được cảm gia đình sâu sắc thế này, cậu thật sự vô cùng ngưỡng mộ anh. Hai người sau đó được bác đưa tới chỗ ngồi, nhưng còn chưa kịp ổn định thì đã có vài người khác đến chào hỏi chúc rượu, Billkin và PP không dám từ chối, bất đắc dĩ phải gia nhập cuộc vui.

"Billkin đã có bạn gái chưa?" Uống được vài chén rượu, bác trai nào đó đã ngà ngà say, mở miệng hỏi lớn.

Billkin cười khẽ "Dạ chưa. Cháu vẫn đang tập trung học hành"

Bác trai kia lập tức lắc đầu quầy quậy "Không được. Học là học, yêu là yêu, hai chuyện này không liên quan gì cả"

"Vâng" Billkin vẫn kiên nhẫn đáp lời "Nhưng cháu bận lắm, không có thời gian tìm bạn gái đâu"

"Vớ vẩn. Cả họ này chỉ có mày là con trai, học rộng học cao nhất cũng chỉ có mày. Mày phải có trách nhiệm nối dõi cho dòng họ đấy nhé, các bác chỉ chờ có thế thôi"

Bác trai nói xong, xung quanh có vài người hưởng ứng, có vài người chỉ cười bất lực, có vài người thì bĩu môi, trách bác say rượu quậy phá, nhưng nhìn chung ai nấy đều hiểu được, những lời nói của bác không phải là không có lý.

Đám đông ồn ào mà vô tình, tựa như bỏ quên một người xa lạ nhỏ bé ngồi im lặng ở góc bàn. PP thật ra không muốn ai chú ý tới vẻ mặt cứng ngắt của mình lúc này, vì vậy cậu cố tỏ ra bình tĩnh gắp vội một miếng thịt nướng vào miệng, hương vị rất thơm ngon, nhưng đầu lưỡi cậu lại chỉ có thể cảm thấy đắng chát.

Đúng vậy. Cậu như thế mà lại quên mất

So với người đã bộc lộ là cậu, Billkin hoàn toàn không giống cậu. Chưa kể tới người anh thích là ai, càng chưa kể người anh thích có phải là cậu hay không, nhưng liệu anh có thể thích người như cậu không, điều này cũng thật sự rất khó để trả lời. PP vốn đã chấp nhận từ bỏ tình cảm của mình, ở bên cạnh Billkin đơn thuần chỉ với tư cách một người bạn. Thế nhưng vào thời điểm nghe thấy những lời nói vô tình kia, cậu mới nhận ra bản thân thật ra vẫn vô cùng đố kị. Đố kị với người sẽ ở bên cạnh anh, đố kị với người già đi cùng anh, đố kị với những người đường đường chính chính tham dự vào cuộc đời anh.

PP cười khổ, cầm lấy chai rượu tự mình rót xuống, sau đó lại tự mình uống cạn.

1 chén, 2 chén, 5 chén, rồi 10 chén.

Không biết là bao lâu sau trôi qua, chỉ biết khi Billkin từ bàn tiệc khác trở về, trước mắt anh là một PP đã say mèm, đang nằm úp mặt xuống bất tỉnh nhân sự. Billkin có chút hoảng hốt tiến tới đánh thức cậu, thấy cậu vẫn nằm im, anh không nói không rằng, thẳng lưng ôm lấy cậu đưa về phòng ngủ. Cơ thể PP rất gầy, Billkin cả đoạn đường cũng không mất bao nhiêu sức, một tay anh mở cửa, tay kia cẩn thận dìu cậu đi vào trong, sau đó đặt cậu nhẹ nhàng nằm lên giường.

Trong phòng bấy giờ chỉ bật một ngọn đèn ngủ đỏ nhạt, ánh sáng dìu dịu lan toả, vừa ấm áp lại vừa dễ chịu. Billkin tháo giày của PP, lấy khăn mặt lau qua người cho cậu, cuối cùng nhét cậu vào chăn, quấn quanh cậu thật kĩ càng. Không gian xung quanh tĩnh lặng như tờ, Billkin dọn dẹp xong xuôi một hồi, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh PP, nghe tiếng cậu hít thở đều đặn nhỏ nhẹ, trong lòng anh hơi ngứa ngáy, giống như bị móng mèo cào vào. Vẻ mặt PP khi ngủ giống như một đứa trẻ, miệng hơi há ra, Billkin dùng ngón tay chạm nhẹ vào má cậu, da thịt mềm mại đem đến cảm giác kì lạ, khiến cho anh không muốn rời đi. Billkin lưu luyến vẽ một vòng lên vầng trán mịn, xuống cánh mũi gọn gàng, cuối cùng dừng lại ở đôi môi đầy đặn, nơi vẫn còn lấm tấm chút phần rượu sót lại. Trống ngực anh đập từng tiếng thình thịch, cổ họng bỏng rát như chạm phải lửa, hai mắt hoa đi, hoàn toàn đã đánh mất lí trí. Mọi chuyện sau đó xảy ra rất nhanh, thời khắc Billkin tỉnh táo trở lại, phát hiện môi anh đã đặt lên môi của PP, tay anh đặt lên vai cậu, giống như là đang ôm cậu vào lòng. Cả người Billkin như bị điện giật, lập tức lui ra xa, sau đó ngẩng đầu lên, phát hiện cửa phòng đã mở, nhưng phía trước lại không hề có ai. Billkin trong cơn hoảng loạn lập tức đứng dậy, lảo đảo bước ra ngoài. Hành lang dài mà ngắn, trên cao chỉ có một bóng đèn tuýp soi rọi, nhưng Billkin vẫn đi rất nhanh, không dám quay đầu lại.

Sau đó thì sao?

Billkin thở dài, cúi đầu nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trước mặt. Khoảnh khắc phát giác ra nụ hôn vụng trộm kia, anh thực sự phải thừa nhận, anh thích PP, không giống như tình thân, mà là tình yêu của một người trưởng thành. Nhưng tình yêu đẹp đẽ đó không thể chiến thắng được hiện thực. PP trước mắt anh bây giờ đã là một người khác. Cậu có cuộc sống riêng, có cuộc đời riêng, cho dù khổ đau hay hạnh phúc cũng là lựa chọn của cậu, hoàn toàn không có một chút nào liên quan đến anh. Năm đó Billkin đã từng rất hối hận, anh không nên yêu cậu, trước đây không, bây giờ cũng vậy. Chuyện của hai người đã kết thúc từ lâu, kể từ lời nói lạnh lùng đó, kể từ khoảnh khắc anh đứng dưới toà nhà đó, im lặng nhìn cậu bước lên xe rời đi. Bây giờ cho dù Billkin có đồng cảm với cậu, đơn thuần cũng chỉ là cảm tình giữa người với người mà thôi. Anh có thể không tiếp tục hận cậu, nhưng cũng không vì thế mà cho rằng anh vẫn còn yêu cậu. Anh đã lựa chọn bước tiếp, anh nhất định không quay đầu lại, không bao giờ.

Nghĩ đến đây, Billkin lập tức cảm thấy thoải mái hơn. Anh liếc nhìn tấm ảnh PP cười rạng rỡ trên màn hình một lần cuối, sau đó di chuột xoá lịch sử tìm kiếm, tắt máy tính rồi quay trở về phòng ngủ.

Nhưng quyết tâm là một chuyện, cuộc sống thực tế lại luôn có những biến số kì lạ, như ma thuật trói buộc cái tên PP Krit luẩn quẩn bên cạnh anh

Sau khi chương trình truyền hình về sức khoẻ phát sóng những số đầu tiên, việc anh đi quay với PP cũng được tiết lộ, một số y tá nữ lập tức phát cuồng, luôn chờ trực bám riết lấy anh. Bình thường Billkin làm việc thì không sao, nhưng cứ đến giờ ăn trưa là họ quây lại thành một nhóm, liên tục tra hỏi anh thông tin về người kia

"Bên ngoài cậu ấy có đẹp lắm không bác sĩ?"

"Hình như cậu ấy rất gầy nhỉ?"

"Cậu ấy có thân thiện không? Trên tivi thấy hay cười lắm, không biết ngoài đời thì sao"

"Anh có nghe tin cậu ấy có bạn gái hay bạn trai gì chưa bác sĩ?"

Thật ra ở bệnh viện tính cách Billkin không được quảng giao cho lắm, cũng rất ít nói. Những người khác biết rõ điều này, thường sẽ hiếm khi nói chuyện phiếm cùng anh. Nhưng bởi vì PP gần đây nổi tiếng như thế, nhóm y tá cả ngày quay cuồng với bệnh nhân vốn nhàm chán, cho nên câu chuyện về người nổi tiếng luôn là đề tài thú vị, huống hồ lại có đồng nghiệp được làm việc cùng ngôi sao truyền hình, họ dù ngại ngùng cũng phải mặt dày hỏi cho bằng được. Billkin trong lòng cũng hiểu rằng họ hào hứng, nhưng câu trả lời của anh thường là không rõ, hoặc không biết, sau đó mặc kệ bọn họ có thất vọng hay không, anh cũng sẽ im lặng không giải thích gì. Thời gian này Billkin vốn đã quay xong, hơn nữa quý tiếp theo anh cũng định sẽ xin rút khỏi chương trình, vậy nên anh không muốn để ý đến người kia, càng không nghĩ sẽ phải gặp lại cậu thêm nữa.

Ai ngờ Billkin mới cúi đầu xúc một miếng cơm, điện thoại trong túi anh chợt rung lên, Billkin vừa bắt máy thì đã nghe thấy thanh âm hớt hải của y tá thân cận "Bác sĩ, anh mau về phòng khám đi. Ở đây có hai bệnh nhân, nhưng bầu không khí lạ lắm, tôi không tiện nói, đành phải gọi cho anh. Anh về ngay nhé"

Billkin ngờ vực ngắt điện thoại, sau đó mới phát hiện có một tin nhắn chưa đọc, là do em gái anh gửi, nói rằng hôm nay sẽ qua bệnh viện thăm anh. Trong lòng Billkin khẽ động, nghĩ đến khả năng người còn lại có thể là ai, anh lập tức bỏ dở bữa cơm, đứng dậy đi thật nhanh về khu khám bệnh.

Hành lang ngắn mà hoá dài lê thê. Lúc Billkin mở cửa phòng khám ra, bên trong vắng lặng, nữ y tá bối rối đứng giữa, phía bên phải là em gái anh đang khoanh tay ngồi im, bên kia là PP, đang cúi đầu nhìn vô định xuống nền nhà. Billkin lập tức bước vào, ra hiệu cho y tá đi ra ngoài, sau đó đi tới chỗ em gái, mở miệng hỏi "Đến lâu chưa?"

Em gái lắc đầu "Em mới đến thôi. Y tá bảo anh đi ăn trưa à?"

Billkin không trả lời, quay về phía PP, hỏi tiếp "Còn cậu thì sao?"

Nhưng PP chỉ mím chặt môi, im lặng không nói lời nào.

Thật ra cậu hoàn toàn không ngờ rằng sẽ có chuyện này xảy ra. Gần đây bởi vì công việc bận rộn, lại phát hiện dạ dày âm ỉ đau, cho nên PP mới tới bệnh viện để kiểm tra thử. Hơn nữa kể từ sự việc trên sân thượng kia, PP cảm thấy mối quan hệ giữa cậu và Billkin dường như đã có hi vọng, vì vậy cậu cũng muốn gặp anh, xem có thể nhân cơ hội mà làm hoà với anh hay không. Ai ngờ vừa mới đến không lâu, lại gặp phải em gái của Billkin. Cậu vốn biết cô ấy rất ghét mình, nhưng lại không kịp tránh đi. Hai người chạm mặt nhau, cô gái khinh bỉ liếc cậu một cái, sau đó cao giọng nói "Sao nhiều năm như thế mà anh vẫn đủ mặt dày đeo bám lấy anh trai tôi vậy?"

PP thở dài "Tôi đến để khám bệnh. Cô đừng nghĩ nhiều"

Cô gái lập tức cười khẩy "Chắc bác sĩ tiêu hoá của cái Bangkok này chết hết rồi"

Lời nói cay nghiệt như vậy, với tính cách thường ngày của PP chắc chắn sẽ không để yên. Nhưng lúc này cậu lại im lặng, cũng không tức giận, chỉ là cảm thấy có chút chán nản, mệt đến mức không thở ra hơi.

Đúng lúc đó Billkin trở về, chứng kiến một cảnh này, vậy nên khi nghe anh hỏi, cậu nhất thời không biết phải trả lời ra sao.

Em gái Billkin thấy anh trai đã về, lại càng giống như được khích lệ, cố tình mở miệng nói lớn "Tối nay có hẹn đi xem mắt, anh vẫn nhớ đấy chứ?"

PP biết lời này là cô nói cho mình nghe, nghe rồi cũng chỉ có thể nín lặng, không có tư cách gì để lên tiếng. Cậu là ai cơ chứ? Cậu đã lựa chọn không là ai trong câu chuyện này, lựa chọn rồi, dĩ nhiên sẽ không có con đường để quay đầu lại. PP vốn dĩ hiểu rõ, nhưng trái tim cậu vẫn nghẹn ứ và đau nhức, vậy nên trước khi cậu kịp nghĩ xem nên nói gì, thì những lời trong vô thức đã nhanh chóng bật ra trước "Anh sắp đi xem mắt à?" Cậu hỏi

Billkin đứng ở phía đối diện có chút ngớ ra. Có lẽ anh không nghĩ tới PP sẽ phản ứng như vậy, cho nên nhất thời đáp lại "Cái gì?"

PP nắm chặt tay, mặc dù cả người đã hơi run lên, nhưng vẫn cố chấp hỏi lần nữa "Anh sắp đi xem mắt, đúng không?"

Trong phòng bật đèn sáng trưng, xuyên qua một tầng không khí, cậu có thể nhìn thấy rất rõ vẻ mặt của Billkin, nhưng lại không đoán được anh đang nghĩ gì. Billkin cũng nhìn cậu, ánh mắt có chút đắn đo, môi anh hơi mím lại, cuối cùng anh mở miệng, nói thật rõ ràng "Đúng vậy. Tôi chuẩn bị đi xem mắt. Có chuyện gì không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top