Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 111 - 119

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 111: Trở Lại Quan Gia!

Hôm nay, trước cửa Quan gia rất náo nhiệt, bên ngoài phủ xe ngựa dừng lại không ít. Đó là những khách quan được mời đến xem đại hội thế hệ trẻ của Quan gia tranh cử chức thiếu chủ. Những người tới Quan gia hôm nay, đều có quan hệ rất tốt với Quan gia, thực lực của gia chủ gia tộc và đệ tử so với Quan gia cũng gần như ngang nhau, không sai biệt lắm.

Khi Lãnh Sương giá xe ngựa đi vào trước đại môn Quan phủ, đã có thể mơ hồ nghe thấy tiếng reo hò cổ vũ thoát ra từ bên trong. Nàng dừng xe ngựa, quay người lại và nói với hai người bên trong xe ngựa: "Thiếu gia, tiểu thư, tới rồi."

Màn xe xốc lên, Quan Tập Lẫm nhảy xuống xe ngựa trước, tiện đà duỗi tay: "Tiểu Cửu, tới, ta đỡ ngươi."

Khi hai gã hộ vệ canh gác đại môn vừa nhìn thấy Quan Tập Lẫm, lập tức mở to hai mắt nhìn: "Đó, đó không phải là thiếu gia Tập Lẫm sao? Hắn, hắn không phải đã chết rồi sao? Như thế nào vẫn còn đang sống?"

Sắc mặt hai gã hộ vệ đại biến, vẫn là một người trong đó phục hồi lại tinh thần, vội vàng chạy vào bên trong đi bẩm báo.

Phượng Cửu nắm lấy tay hắn và xuống xe ngựa, nhìn những xe ngựa đang dừng lại ở bên ngoài Quan gia, khanh khách cười nói: "Ca, hôm nay dường như rất náo nhiệt."

"Ân, những gia tộc ngang nhau đều sẽ lại đây xem cạnh tranh."

Ánh mắt hắn dừng ở tấm bảng hiệu trên cửa lớn, Quan Phủ, nơi này là nhà hắn, nhưng lại khiến hắn cảm thấy thật xa lạ, thật lạnh như băng.

"Tập Lẫm thiếu... thiếu gia." Tên hộ vệ thủ vệ vội vàng tiến lên hành lễ. Ánh mắt kinh ngạc đầy nghi ngờ nhìn hắn. Sau đó dời ánh mắt và âm thầm đánh giá nữ tử đi theo bên người hắn, một bộ bạch y, khí chất cực kỳ xuất sắc.

Trong phủ từ trên xuống dưới đều nói hắn đã chết, nhưng, như thế nào còn sống trở lại?

"Cạnh tranh đã bắt đầu rồi?"

Quan Tập Lẫm nhìn về phía hắn và hỏi với giọng bình thản. Giờ khắc này, cả người hắn tản ra một loại hơi thở trầm ổn sắc nhọn, chỉ cần hơi thở trên người biến hóa, liền không phải là hắn mấy tháng trước có thể so.

"Bắt... bắt... bắt đầu rồi." Dưới áp lực cấp bách phát ra từ trên người hắn, giữa trán tên hộ vệ không khỏi chảy ra mồ hôi lạnh.

Nghe vậy, Quan Tập Lẫm nện bước đi vào phía bên trong, phía sau Phượng Cửu cũng nhẹ nhàng nện bước đi theo, Lãnh Sương vẫn canh giữ ở bên người nàng.

Đợi sau khi bọn họ đã tiến vào, tên hộ vệ lau lau mồ hôi lạnh, lẩm bẩm nói nhỏ: "Vì sao mới sau mấy tháng không nhìn thấy, hơi thở trên người thiếu gia Tập Lẫm lại trở nên dọa người như vậy?"

Nghĩ đến Kha Tâm Nhã đã gả cho Nguyễn thiếu gia, trong lòng hộ vệ có chút tò mò, thiếu gia Tập Lẫm đã trở lại, nếu như biết vị hôn thê của hắn đã thành thê tử của Nguyễn thiếu gia, thì sẽ thế nào?

Đáng tiếc phải gác cửa và không thể vào trong nhìn xem tình huống, nếu không, hắn ta đúng thật là muốn theo vào để xem.

Bên trong, dưới đài của cuộc so tài, hàng ghế ngồi phía trước đều là nhân vật quan trọng nhất Quan gia, cùng với các vị gia chủ, phía sau còn lại là thế hệ trẻ Quan gia, cùng với con cái của tất cả các vị gia chủ mang đến.

Thỉnh thoảng bọn họ vừa nói chuyện với nhau, vừa nhìn xem trận đấu trên đài. Khi nhìn thấy nhi tử của Quan gia chủ là Quan Tập Nguyễn liên tiếp thắng tám chín trận, những người đồng lứa trong Quan gia không có người nào là đối thủ, âm thanh khen tặng từ các vị gia chủ cũng vang lên không ngừng.

"Quan đại thiếu gia đúng là thiếu niên anh kiệt, rất có phong phạm của gia chủ! Tuổi còn trẻ đã có thực lực như vậy, tiền đồ nhất định là vô hạn."

Quan gia chủ nghe xong thì trên mặt rất là tự hào, nhưng vẫn cười khiêm tốn nói: "Là chư vị nâng đỡ, các thiếu gia của chư vị gia chủ người nào không phải là rồng? Ta thường xuyên giao đãi hắn, khi có thời gian phải học tập nhiều hơn cùng thiếu gia của chư vị."

Quan lão gia tử cũng vừa xoa xoa râu vừa gật gật đầu cười, đang muốn mở miệng, liền thấy quản gia mang sắc mặt biến đổi đang vội vàng đi đến.

Chương 112: Đối Đãi Khác Nhau!

Những vị gia chủ khác ngồi ở hàng ghế đầu tiên tự nhiên cũng nhìn thấy được thần sắc của quản gia đang vội vàng đi đến, cũng nhìn thấy được sau đó quản gia dán vào bên tai Quan lão thái gia nói nói mấy câu, sắc mặt của Quan lão thái gia cũng khẽ biến đổi rồi đứng lên.

"Các vị, lão phu trước xin lỗi không tiếp được một lúc." Sau khi hắn lưu lại lời nói, cũng không đợi phản ứng của mọi người, lập tức đi theo quản gia đi ra ngoài.

"Ha ha, chúng ta tiếp tục xem, gia phụ hẳn là nhớ tới sự tình chưa xử lý nào đó." Quan gia chủ cười nói với các vị gia chủ, nhưng trong lòng lại là nghi hoặc, có chuyện gì khiến cho sắc mặt phụ thân khẽ biến?

Ngồi cùng với nữ quyến Quan gia là Kha Tâm Nhã, hiện giờ chính là đại thiếu phu nhân Quan gia, tự nhiên cũng ở chỗ này nhìn trên đài cạnh tranh. Nàng nhìn người mà mình đã gả lúc trước uy phong như sư tử trên đài, không có người nào là đối thủ của hắn, một lòng cũng bay lên theo.

Thầm nghĩ: Ánh mắt nàng quả nhiên không sai, lựa chọn của nàng cũng không hề sai.

Tuy nhiên, khi nhìn đến thần sắc quản gia vội vàng chạy đến, ngay cả lão thái gia cũng đã rời đi, tâm tình vốn đang vui sướng của nàng không tránh khỏi căng thẳng, đôi tay bất giác nắm chặt góc áo, sắc mặt cũng trở nên hơi nhợt nhạt.

Bởi vì, vừa rồi khi quản gia rời đi cùng với lão thái gia, đã dường như vô tình liếc liếc ánh mắt nhìn về phía nàng một cái, khiến nàng nghĩ tới Quan Tập Lẫm.

Chẳng lẽ... chẳng lẽ hắn thật sự tới đây? Hắn thật sự dám đến?

.....Edit & Dịch: Emily Ton......

Quan Tập Lẫm và Phượng Cửu bước vào đại môn Quan gia, còn chưa bước vào sân nơi đài cạnh tranh, đã bị chặn lại bởi một giọng nói trầm thấp già nua.

"Tập Lẫm? Thật sự là ngươi?"

Quan lão gia chống gậy trong tay nhanh chóng đi đến, khi nhìn đến thân ảnh cao lớn đang nghênh diện đi tới thật đúng là hắn thì ngẩn người ra, ánh mắt có chút phức tạp, có chút nghi hoặc, nhưng lại không hề có sự vui mừng.

Quan Tập Lẫm thu hết biểu tình nơi đáy mắt, trong lòng hơi lạnh, biểu tình có chút hờ hững mở miệng, gọi một tiếng: "Gia gia."

"Ngươi......"

Quan lão gia vốn dĩ muốn hỏi, tại sao ngươi lại quay về? Nhưng, lời nói vừa đến bên miệng liền chuyển, nói: "Đã trở về thì tốt, ngươi về trong viện nghỉ ngơi trước đi! Tối nay hãy đến thư phòng, ta sẽ cùng nói chuyện tốt với ngươi."

"Người Kha gia hẳn là đã sớm nói với gia gia, rằng ta vẫn còn sống!"

Hắn nhìn gia gia hắn, chân cũng không nhúc nhích: "Gia gia không hiếu kỳ, vì sao đường huynh lại nói rằng ta đã chết? Chẳng lẽ gia gia cũng không muốn nói với ta, vị hôn thê của ta, vì sao lại biến thành thê tử của đường huynh?"

Thân là một trưởng bối, bị một tiểu bối chất vấn như vậy, sắc mặt Quan lão thái gia lập tức trầm xuống, nhíu mày, xụ mặt không vui nhìn Quan Tập Lẫm, trầm giọng răn dạy.

"Ngươi nói gì vậy? Đây là đang muốn chất vấn gia gia sau khi quay trở lại hay sao? Chẳng lẽ ngươi không nghe thấy, ta đã nói tối nay ngươi hãy đến thư phòng hay sao? Mấy tháng không trở về, liền trở nên không ra gì! Ngay cả quy củ cũng đều không hiểu phải không?"

"Có vẻ như ta không chết trở về, gia gia cũng không có một chút vui mừng nào!."

Quan lão gia tử nhất thời nghẹn lời, khuôn mặt xẹt qua một chút khó chịu.

Quan Tập Lẫm đạm mạc nhìn hắn một cái, cũng không thèm để ý đến phản ứng của hắn, bước đi về phía trước.

"Đứng lại!"

Quan lão gia tử dời bước che ở trước mặt hắn, cau mày không vui hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"

"Hôm nay không phải là so tài của gia tộc sao? Chẳng lẽ ta không được tham gia?"

"Hôm nay là so tài cạnh tranh chức vị thiếu chủ, ngươi không phải là đối thủ của Tập Nguyễn, vì vậy nó sẽ không thành vấn đề ngay cả khi ngươi không tham gia!"

Giọng nói của lão rất vững vàng, ánh mắt dừng ở trên mặt hắn, lại nói: "Nếu đã trở về, hãy về trong viện nghỉ ngơi trước đi, đừng ra phía trước khiến ta mất mặt!"

Nghe được lời này, Quan Tập Lẫm mỉm cười.

Chương 113: Thất Thố Kinh Hô!

Hắn nhìn về phía gia gia hắn, chậm rãi thu lại tươi cười trên mặt, cỗ khí tức thiết huyết chấn nhiếp người cũng tràn ngập tản ra, giọng điệu thô ráp cứng rắn truyền ra từ trong miệng.

"Không! Ta hôm nay trở về chính là tham gia cạnh tranh, gia gia yên tâm, ta cũng không có hứng thú với vị trí thiếu chủ Quan gia, ta chỉ muốn thỉnh đường huynh chỉ giáo một phen."

Thanh âm rơi xuống, hắn nhanh chóng đi về phía trước, căn bản không cho gia gia hắn có cơ hội ngăn cản.

Mà Quan lão thái gia ở trong nháy mắt kia cũng có chút sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn khí tức nhiếp người đột nhiên tản ra khắp người hắn, khí thế cường thế và lạnh lùng như thế, khiến lão phảng phất nhìn thấy bóng dáng phụ thân hắn từ trên người hắn, trong lúc nhất thời thất thần ngẩn ngơ......

Phượng Cửu vẫn luôn nhìn ở một bên, môi khẽ nhếch lên ở dưới khăn che mặt, nàng thoáng nhìn qua Quan lão thái gia đang thất thần ngẩn ngơ, sau đó nhanh chóng nện bước đi theo về phía trước.

Lãnh Sương một thân hắc y cũng tự nhiên mà canh giữ ở phía sau nàng, lặng lẽ bảo hộ nàng.

Khi thân hình cao to của Quan Tập Lẫm nện bước trầm ổn đi vào, Quan Tập Nguyễn đang tươi cười vì lại thắng ở trên đài lập tức giống như gặp quỷ nhìn hắn chằm chằm, thất thố kinh hô: "Ngươi, làm thế nào mà ngươi còn sống?"

Khuôn mặt hắn ta lập tức trở nên trắng bệch, có chút khó tin, lại có chút kinh hoảng thất thố, còn có vài phần chột dạ.

Hắn ta cho rằng hắn đã chết! Ở địa phương như Cửu Phục Lâm, hắn bị trọng thương căn bản không có khả năng sống sót, nhưng, vì sao hắn còn sống? Vì sao không ai nói cho hắn ta biết, rằng hắn vẫn còn sống?

Một người khác cũng đang thất thố, chính là Kha Tâm Nhã.

Gần như một khắc kia khi nhìn đến Quan Tập Lẫm, cả người nàng lập tức theo bản năng đứng lên, có kinh ngạc có tức giận, còn có một chút ngớ ngẩn.

Nàng cho rằng Quan Tập Lẫm sẽ đến Quan gia tham gia cạnh tranh, tất cả đều là bởi vì nàng, bởi vì hắn không từ bỏ được nàng, bởi vì trong lòng hắn còn nghĩ đến nàng, điều đó làm thỏa mãn trái tim đầy hư vinh của nàng.

Đồng thời cũng cảm thấy phẫn nộ, cảm thấy hắn tới đây là muốn khiến nàng bối rối, bởi vì nàng vốn là vị hôn thê của hắn, nhưng hiện tại, lại thành thuê tử đường huynh hắn.

Hai nam nhân trên đài dưới đài, nàng sợ rằng mình sẽ không thể nào chịu nổi ánh mắt xem kịch vui của mọi người.

Do Quan Tập Nguyễn ở trên đài kinh hô, cũng vì sự thất thố của Kha Tâm Nhã, mọi người dưới đài có chút kinh ngạc, theo ánh mắt nhìn lại.

Vừa nhìn thấy liền có chút kinh ngạc, cũng có chút kinh diễm. Mọi người kinh ngạc là bởi vì sự xuất hiện đột ngột của nam tử cao to và nam tính, kinh diễm lại là bởi vì có một bạch y nữ tử mang khăn che mặt đang đứng phía sau nam tử.

Không nói tới những gia chủ đồng lứa. Mà tất cả những nhi tử của bọn họ đang ngồi phía sau, sau khi đánh giá qua Quan Tập Lẫm, ánh mắt kinh diễm đều dừng ở trên người bạch y nữ tử. Một đám đều không chút nào che dấu tò mò cùng hứng thú đối với nàng.

Rốt cuộc, bọn họ đều là nam nhân nên tâm tính đều giống nhau, nhìn đến nữ tử có dáng người duyên dáng và khí chất thoát tục, tự nhiên sẽ cảm thấy hứng thú và muốn nhìn xem vài lần.

Đặc biệt là khi khuôn mặt nàng còn bị che khuất sau tấm màn, tuy rằng không nhìn rõ dung nhan nàng, nhưng, một thân khí chất quyến rũ, cùng với một đôi mắt đẹp lộ ra bên ngoài khăn che mặt, đã đủ để thuyết minh, dưới khăn che mặt tuyệt đối là một khuôn mặt tuyệt đẹp động lòng người.

Yêu vẻ đẹp là bản chất của con người, bọn họ cũng không cảm giác rằng, nhìn chằm chằm nữ tử nhân gia thì có gì không ổn.

Bởi vậy, nhóm gia chủ ở hàng phía trước còn đang đánh giá Quan Tập Lẫm, những nam tử trẻ tuổi phía sau lại đang đánh giá bạch y nữ tử thần bí kia, tò mò thân phận của nàng, cùng với...... dung nhan dưới khăn che mặt.

Chương 114: Không Đáng Để Nhìn!

Cuối cùng, vẫn là Quan gia chủ khôi phục lại tinh thần. Hắn đứng lên lớn tiếng cười và đi về phía Quan Tập Lẫm, vừa vui mừng vừa kích động nói: "Tập Lẫm, ngươi đã trở lại! Mấy ngày nay người trong nhà đều rất lo lắng cho ngươi, ngươi đã đi đâu vậy? Vì sao ngay cả tín tức cũng không truyền về?"

Tập Lẫm? Quan Tập Lẫm?

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không phải nói hắn theo người trong gia tộc đi Cửu Phục Lâm, vì không nghe lệnh người dẫn đầu đội giận nên hờn dỗi bỏ đi, cuối cùng đã chết ở dưới mãnh thú, xương cốt không còn hay sao? Như thế nào vẫn còn sống sót khoẻ mạnh quay về?

Bọn họ đều nghe nói, thê tử hiện tại của Quan Tập Nguyễn vốn là vị hôn thê của Quan Tập Lẫm, lúc này, hắn đã trở lại, vị hôn thê lại thành nữ nhân của đường huynh hắn.

Tuy rằng trên mặt cũng không có hiển lộ gì, nhưng trong lòng mọi người vẫn có vài phần tâm tính chờ xem kịch vui, cũng đều không nói chuyện, chỉ là dừng ánh mắt ở trên người mấy người kia.

Quan Tập Lẫm nhìn hắn mà không nói gì, thần sắc trên mặt cũng hơi trầm xuống, có thể nói là không hề có vẻ tươi cười.

Thấy khuôn mặt hắn không có biểu tình gì, biểu tình trên mặt Quan gia chủ cũng chợt tắt, giọng hơi trầm xuống hỏi: "Làm sao vậy? Đại bá hỏi ngươi, ngươi vì sao không đáp?"

Ánh mắt Quan Tập Lẫm thẳng tắp dừng ở trên đài, trên người đường huynh đang cố gắng ngăn chặn hoảng loạn và chột dạ, lạnh lùng nói: "Ta trở về là để tham gia cạnh tranh." Đồng thời khi nói chuyện, hắn đã cất bước đi đến phía trước.

Quan gia chủ giật mình, cau mày nhìn Quan Tập Lẫm, vốn định ngăn cản, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng. Theo hắn, Quan Tập Lẫm còn chưa phải là đối thủ của con hắn, lên đó cũng chỉ là tự mình chuốc lấy cực khổ.

Trên đài, Quan Tập Nguyễn nhìn Quan Tập Lẫm từng bước một đi tới, tâm tình kinh hoảng chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Từ khi Quan Tập Lẫm xuất hiện cho đến bây giờ, cũng chưa nói lúc ấy là do hắn đã động thủ sau lưng đâm Quan Tập Lẫm một đao, chắc hẳn cũng sẽ không nói ra ở chỗ này, rốt cuộc, đây cũng xem như là việc xấu trong nhà, Quan Tập Lẫm dù sao cũng bận tâm đến danh dự của Quan gia.

Nghĩ đến đây, thần sắc hắn buông lỏng, trái tim căng chặt cũng hoà hoãn lại, trên mặt lộ ra một nụ cười: "Tập Lẫm, ngươi không có việc gì trở về thì tốt rồi."

Quan Tập Lẫm đi lên đài, nhìn hắn ta, sắc mặt hơi trầm xuống: "Ta cho rằng ngươi không muốn ta trở về."

Nghe được lời này, nụ cười trên mặt Quan Tập Nguyễn trên đài bỗng nhiên cứng đờ, ngượng ngùng nói: "Sao sẽ như thế? Tập Lẫm, là ngươi đang trách ta cưới Tâm Nhã sao? Thật ra ta cưới Tâm Nhã là do hai bên trưởng bối làm chủ, lúc ấy chúng ta đều cho rằng ngươi đã chết ở Cửu Phục Lâm, cho nên mới......"

Mọi người phía dưới nghe được những lời này thì âm thầm gật đầu, đúng vậy, nhìn sắc mặt Quan Tập Lẫm không tốt lắm, hẳn là hắn tức giận vì vị hôn thê đã trở thành nữ nhân đường huynh đi! Bằng không, cũng sẽ không mang sắc mặt không tối đối với Quan gia chủ.

Bên nữ quyến, sau khi Kha Tâm Nhã nghe được lời nói trên đài, trên mặt lộ ra biểu tình tự trách, nhẹ giọng nói: "Tập Lẫm, ta là vì hai bên trưởng bối an bài nên mới lui thân, tái giá với Tập Nguyễn, ta hy vọng ngươi sẽ không vì ta mà sinh ra hiềm khích với người trong nhà, muốn trách, cũng chỉ có thể trách hai người chúng ta có duyên không phận."

Tuy nhiên, sau khi nghe những lời kế tiếp của Quan Tập Lẫm, trên mặt nàng hoàn toàn biến sắc, trở nên nhợt nhạt xấu hổ.

Quan Tập Lẫm liếc mắt nhìn nàng một cái, hai tay vòng quanh trước ngực khinh thường nói: "Ngươi đã nghĩ quá cao về bản thân mình, một nữ tử yêu hư vinh đứng núi này trông núi nọ, thật đúng là không đáng để Quan Tập Lẫm ta nhìn."

"Quan Tập Lẫm, ngươi khinh người quá đáng!" Kha phụ đập bàn đứng lên, nghe thấy nữ nhi của mình bị vũ nhục trước mặt mọi người như vậy, trên mặt hoàn toàn phẫn nộ.

Quan Tập Lẫm cười lạnh, liếc mắt nhìn Kha phụ một cái: "Chẳng lẽ lời ta nói không phải sự thật? Nàng không yêu hư vinh đứng núi này trông núi nọ?"

Chương 115: Chiêu Chiêu Bại Lui!

Kha phụ nghẹn ngào, căm tức nhìn hắn: "Nàng là do trưởng bối hai bên làm chủ, danh chính ngôn thuận, sao có thể đáng trách như lời ngươi nói như vậy!"

"Có phải đáng trách hay không, trong lòng tất cả mọi người ở đây đều có thể minh bạch!" Quan Tập Lẫm hừ lạnh một tiếng, không hề để ý tới bọn họ, mà nhìn về phía Quan Tập Nguyễn đối diện, ôm quyền thi lễ.

"Còn thỉnh đường huynh chỉ giáo!"

Trong lúc đó, dưới một bên đài, Phượng Cửu đang đứng một nơi cách trên đài không xa và nhìn thấy một màn trên đài, sau đó thì nhìn thấy một nam tử đi tới.

"Cô nương, bên kia có vị trí, không bằng cùng ngồi xuống nhìn xem?" Một nam tử mặc cẩm y đi đến trước mặt Phượng Cửu, chắn tầm mắt của nàng, rồi lại làm ra thủ thế mời nàng.

Phượng Cửu nhăn mày, tầm mắt dừng ở trên người trước mặt: "Không cần." Bước chân một bước dịch về phía bên trái, tầm mắt lại lần nữa nhìn về phía trên đài.

Nhóm gia chủ bên kia đều đang chú ý động tĩnh trên dài, nhưng những nam tử trẻ tuổi xếp phía sau lại thỉnh thoảng chú ý tới bên này. Nhìn thấy cô nương thậm chí không để ý chút nào đến tên nam tử kia, một đám đều không khỏi cười nhẹ thành tiếng.

Nữ tử tuy đẹp, nhưng dù sao cũng là đang ở trong nhà người khác, bọn họ còn không dám tiến đến gần. Hơn nữa, phụ thân bọn họ lại còn đang ở chỗ này, nhất cử nhất động của bọn họ đều phải được kiềm chế, không thể khác người.

"Cô......"

Nam tử mới nói ra, bước chân cũng muốn di động đi theo, liền thấy một thân ảnh màu đen đã đi lên phía trước, duỗi tay ngăn ở trước mặt hắn, lên tiếng cảnh cáo: "Cách xa tiểu thư nhà ta một chút!"

Nam tử nhíu mày, đang muốn mở miệng, bỗng nghiên nghe thấy một tiếng kinh hô đau đớn truyền đến từ trên đài, không khỏi quay đầu nhìn lại, vừa nhìn thấy, lập tức giật mình.

....Edit & Dịch: Emily Ton....

Hai người trên đài đang đánh nhau đúng là Quan Tập Lẫm và Quan Tập Nguyễn, bất quá, khí thế trên người Quan Tập Lẫm sao lại cường đại như vậy? Mà ngay cả bọn họ đang ở dưới đài, cũng đều có thể cảm giác được luồng hơi thở chấn nhiếp người tản ra từ trên người hắn.

Cũng khó trách, Quan Tập Nguyễn lại bị một quyền của hắn đánh trúng đôi mắt, đau đớn chật vật lùi lại. Hắn ta quay lại nhìn về phía phụ thân và các vị gia chủ đang ngồi ở hàng ghế đầu, quả nhiên, cũng nhìn đến trên mặt một đám bọn họ khó nén khỏi sự kinh ngạc.

"Bịch bịch bịch!"

Khi Quan Tập Nguyễn che đôi mắt lại và kêu lên đau đớn rồi lùi lại, Quan Tập Lẫm cũng không dừng công kích, mà là tiến nhanh về phía trước. Hắn hơi hạ thấp cơ thể xuống và đánh ra liên tiếp ba quyền, hơi thở huyền lực ẩn chứa nơi nắm tay hắn, đánh thật mạnh nơi bụng của Quan Tập Nguyễn, khiến hắn ta ngay cả cơ hội đánh trả cũng đều không có, thậm chí, cũng bởi vì vậy mà máu tươi bắt đầu chảy ra từ nơi khóe miệng.

Dưới đài, sắc mạt Quan gia chủ trở nên đen tối ngưng trọng, ánh mắt sắc bén của hắn hơi trầm xuống nhìn chằm chằm Quan Tập Lẫm đang nện bước vững vàng mang theo ám kình trên đài. Cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao thực lực của Quan Tập Lẫm chỉ trong mấy tháng nhắn ngủn lại có thể tiến bộ nhanh như vậy.

Hơn nữa, hơi thở huyền lực trên người Quan Tập Lẫm bộc phát ra trong khi chiến đấu, rõ ràng chính là của võ giả đã đạt cảnh giới đại viên mãn!

Chẳng lẽ, mấy tháng này hắn đã gặp kỳ ngộ nào đó bên ngoài? Nếu không, vì sao thực lực có thể tăng lên nhanh như thế?

Nhìn nhi tử trên đài đang từng bước lui về phía sau, chiêu chiêu đều bị tập kích, miệng phun đầy máu tươi. Tay hắn đang đặt ở trên đầu gối âm thầm nắm chặt, nếu còn tiếp tục như thế, Tập Nguyễn nhất định thua!

"Tê! Tập Lẫm ca sao lại trở nên lợi hại như vậy? Hắn vốn cũng không phải là đối thủ của Tập Nguyễn ca. Vì sao qua mấy tháng không gặp, thực lực lại tăng lên nhiều như vậy?"

"Đúng vậy! Năm trước trong khi tranh tài, hắn còn bị Tập Nguyễn ca đánh đến nỗi phải nằm ở trên giường ba ngày!"

Dưới đài, đệ tử Quan gia đang thấp giọng nghị luận, trong mắt toàn là mang theo kinh ngạc lẫn cảm thán nhìn Quan Tập Lẫm trên đài. Tuy nhiên, thanh âm nghị luận cũng nháy mắt im bặt sau một màn kế tiếp.

"Quan Tập Lẫm!"

Quan Tập Nguyễn bị đánh đến nỗi mặt mũi đều bầm dập đang phẫn hận gào thét, sự sỉ nhục chiêu chiêu bại lui đã khiến hắn ta cảm thấy mất đi lý trí. Không biết hắn ta đã lấy ra một thanh trường kiếm từ chỗ nào, ẩn chứa sát khí đánh tới Quan Tập Lẫm.

Chương 116: Di Hình Ảo Ảnh!

Dưới đài, mọi người nhìn thấy một màn như vậy, thần sắc kinh ngạc khác nhau.

Cạnh tranh trong gia tộc chính là so sánh huyền lực và võ kỹ, bởi vậy, rất ít khi sẽ động đao động kiếm. Giống như Quan Tập Nguyễn không đánh nhau bằng tay không mà lại xuất ra binh khí, một khi binh khí vừa ra, bản chất của cuộc thi đã thay đổi.

Hơn nữa, cũng bởi vì hắn ta xuất binh khí, cho dù là thắng cũng sẽ không có vinh quang, huống chi, với những gì bọn họ nhìn thấy, với thực lực hiện tại của Quan Tập Nguyễn căn bản không phải là đối thủ của Quan Tập Lẫm.

Thân là người đứng đầu gia tộc, nếu như bọn họ không có chút nhãn lực để phán đoán việc này, vậy vị trí gia chủ của bọn họ cũng ngồi không xong.

Nhìn nhi tử mình xuất kiếm ra, sắc mặt Quan gia chủ ngồi ở dưới đài cũng cực kỳ khó coi, nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản, mà là tùy ý để tình thế tiếp tục phát triển.

Hôm nay là thi tuyển thiếu chủ, con của hắn, cần thiết phải thắng!

Đối với Quan Tập Lẫm, khi nhìn thấy Quan Tập Nguyễn xuất trường kiếm ra, thần sắc không có biến đổi nào, đôi tay nắm chặt thành quyền, chỗ khớp xương nơi ngón tay phát ra tiếng răng rắc răng rắc, cả người lập tức tràn ra một luồng hơi thở huyền lực mà mắt thường có thể thấy được.

"Tê! Hơi thở huyền lực thật là nồng đậm!"

Dưới đài, các vị gia chủ nhìn đến luồng hơi thở huyền lực tràn ra trên người hắn thì kinh hô thành tiếng, thậm chí, có một vài vị không tự chủ được đã đứng lên, trong mắt còn có khiếp sợ.

Ở tuổi của Quan Tập Lẫm lại có thể có được hơi thở huyền lực gần như ngang bằng bọn họ, đây là đại biểu cho điều gì? Không cần nói cũng biết.

Người này, tuyệt đối không phải là vật trong ao!

Kha phụ cũng là người có nhãn lực, lúc này nhìn thấy trên người Quan Tập Lẫm tràn ra luồng hơi thở khí thế nhiếp người, cả người ngẩn ra, không khỏi lẩm bẩm nói nhỏ: "Nhìn lầm...... thực sự nhìn lầm......"

Kha Tâm Nhã lúc này cũng khiếp sợ nhìn Quan Tập Lẫm trên đài, thân thể nhè nhẹ run, có chút không thể tin khi nhìn thấy một màn kia.

Hắn như thế nào lại mạnh như vậy? Hắn như thế nào lại trở nên mạnh mẽ như thế?

Trong khi đó, ở một bên dưới đài, khi Quan lão thái gia tiến vào và nhìn thấy Quan Tập Lẫm uy vũ dũng mãnh trên đài mang theo khí thế lạnh thấu xương, tựa hồ lại nghĩ tới nhi tử xuất sắc nhất của hắn, đôi mắt già hoàn toàn giật mình, nhìn thân ảnh to lớn chấn nhiếp lòng người trên đài, trong lúc nhất thời phức tạp thêm vạn phần.

Cũng đúng lúc này, thân hình Quan Tập Lẫm trên đài bỗng nhiên chuyển sang thế tấn công, tốc độ cực nhanh, đến nỗi nhìn thấy ở trên đài như đã biến hoá ra thành mấy thân ảnh.

Nháy mắt khi thân hình hắn vọt lên, đồng thời vươn người và dùng một tay chế trụ cổ tay cầm kiếm của Quan Tập Nguyễn, sử dụng lực trong tay và kéo mạnh tay hắn ta xuống, cùng lúc vang lên một âm thanh răng rắc, chỉ nghe một tiếng hét thảm cũng theo đó truyền ra.

"Tê a!"

"Keng!"

Thanh kiếm trong tay Quan Tập Nguyễn rơi xuống đài, phát ra một âm thanh thanh thúy vang lên.

Dưới đài, mọi người cũng khiếp sợ đứng dậy, nhìn Quan Tập Lẫm trên đài, trong mắt toàn là không thể tin nổi.

"Di Hình Ảo Ảnh!" (移形幻影)

"Hắn đã tu thành công Di Hình Ảo Ảnh!"

Trong lòng các vị gia chủ kinh hoàng khiếp sợ, không ai thèm để ý đến việc hắn đã vặn gãy tay Quan Tập Nguyễn, bọn họ để ý chính là, hắn cư nhiên tu luyện thành công thân pháp Di Hình Ảo Ảnh! Thân pháp như vậy, thậm chí bọn họ cũng chưa chắc có thể tu luyện thành, nhưng hắn......

Một nam tử mới trên dưới 20 tuổi thế nhưng có thể tu luyện thành!

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của các vị gia chủ nhìn hắn trở nên cực kỳ nóng bỏng, giống như một đám sắc trung lão quỷ nhìn thấy một nữ tử tuyệt sắc đã tước bỏ hết đồ trên người, hận không thể lập tức nhào lên phía trước ăn tươi nuốt sống và chiếm hắn cho riêng mình.

Giờ khắc này, ngay cả trong mắt Quan lão thái gia cũng phụt ra từng tia ánh sáng kích động, thân thể vì hưng phấn mà run lên nhè nhẹ, hắn dùng lực thụi chiếc gậy trong tay xuống mặt đất một cái, kích động cười lớn.

"Ha ha ha ha! Tốt tốt tốt! Các con trai* Quan gia ta có tiền đồ! Các con trai Quan gia ta có tiền đồ!"

* 儿郎: trong phiên âm tiếng Trung là nhi lang, érláng, nghĩa là con trai hoặc những người đàn ông; đôi khi cũng có nghĩa là những người lính!

Chương 117: Toàn Cảnh Hỗn Loạn!

Mọi người khiếp sợ khiếp sợ, nhạc nhiên bất ngờ, chỉ có sắc mặt gia chủ Quan gia biến đen giống như nồi đất, âm trầm đến nỗi có thể tích được ra nước.

Hai tay hắn nắm chặt thành quyền, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm Quan Tập Lẫm trên đài, đáy mắt hiện lên một tia sát ý lạnh băng.

Vào thời điểm này, Quan Tập Nguyễn đã bị gãy một tay, một tay bị xoắn và ấn xuống ở trên đài, thân thể không thể nào nhúc nhích, thậm chí khuôn mặt cũng kề sát mặt sàn đài, bởi vậy nên không thể kêu thành tiếng.

Ánh mắt Quan Tập Lẫm phức tạp nhìn chằm chằm đường huynh đã thua ở trong tay hắn, vốn tính toán phế tay hắn ta, nhưng, trong đầu chợt nhớ tới hình ảnh cùng nhau tu luyện khi còn nhỏ, không khỏi có chút mềm lòng.

"Ngươi thua."

Hắn thu hồi tay, ánh mắt nhìn ra nơi khác, rồi nhìn về phía dưới đài. Một đao sau lưng trong Cửu Phục Lâm sớm đã chặt đứt tình cảm huynh đệ bọn họ, hôm nay hắn đánh bại hắn ta, chứng minh bản thân mình với bọn họ, cũng muốn nói cho bọn họ, hắn, Quan Tập Lẫm cũng không thua kém bất luận kẻ nào!

"Thật sự là anh hùng xuất thiếu niên, Quan lão thái gia, lệnh tôn thật sự đã khiến ta rất khiếp sợ! Thật sự muốn chúc mừng Quan lão thái gia, đệ tử trong nhà xuất sắc như thế, tương lai là vô hạn a!"

Các vị gia chủ nhìn thấy thắng bại đã phân, sôi nổi chúc mừng Quan lão thái gia bên cạnh. Trong gia tộc có một đệ tử thiên tài như vậy, sự quật khởi đã sắp bắt đầu!

"Ha ha a, đa tạ đa tạ."

Quan lão thái gia cười đến nỗi khép không được miệng, khi ánh mắt hắn mang theo ý cười và vui mừng nhìn lại về phía trên đài, sắc mặt đột nhiên đại biến, kinh hô quát một tiếng chói tai.

"Dừng tay!"

Mọi người cả kinh, theo ánh mắt nhìn lại, vừa nhìn thấy, tất cả đều choáng váng.

Chỉ thấy Quan Tập Nguyễn bò dậy từ trên đài và rút ra chuỷ thủ giấu ở trong ủng, ánh mắt thô bạo mà điên cuồng đâm về phía Quan Tập Lẫm đang đưa lưng về phía hắn ta.

Mà Quan Tập Lẫm đang đưa lưng về phía hắn ta cũng không thèm quay đầu lại, ngay trong khi mọi người kinh hô thành tiếng bỗng nhiên đá ra phía sau một cái. Quan Tập Nguyễn đang nắm chủy thủ giơ lên trong tay, lập tức kêu lên một tiếng thảm thiết, cả người bay xa mấy thước ra ngoài và lăn xuống dưới đài.

"Phốc!"

Quan Tập Nguyễn rớt xuống dưới đài và phun ra một ngụm máu tươi, cả người thoi thóp quỳ rạp trên mặt đất, không còn sức lực để đứng lên.

"Tập Nguyễn!"

Quan gia chủ kinh hô, nhanh chóng chạy qua nâng người dậy.

"Phụ thân, giết... giết hắn!"

Đôi tay hắn ta nắm chặt ống tay áo phụ thân hắn, máu tươi chảy trong miệng khiến hắn ta thật gian nan mới nói ra được một câu như vậy.

Kha Tâm Nhã ngây ngốc nhìn một màn lại một màn phát sinh liên tiếp. Nàng cảm thấy như thể toàn bộ bầu trời đã sụp xuống, mạnh mẽ đánh sâu trong lòng khiến nàng rối loạn không cách nào bình phục, máu trong tim quay cuồng phóng về phía yết hầu, cổ họng đột nhiên co lại.

"Phốc!"

Nàng phun ra một ngụm máu tươi, trước mắt tối sầm, cả người hôn mê.

"Tâm... Tâm Nhã!"

Kha phụ cùng kha mẫu run giọng kinh hô, vội vàng đỡ lấy nàng.

Nhìn toàn cảnh rơi vào hỗn loạn, mọi người đều mang vẻ mặt ngạc nhiên, Quan gia, thực sự đã rơi vào một mớ hỗn loạn đi?

Nhi tử gia chủ Quan gia đã thua trong cuộc tranh cử vị trí thiếu chủ gia tộc, còn muốn cầm đao giết người? Cuối cùng, thực lực không đủ đã bị đá bay ra ngoài, lực đạo một chân của Quan Tập Lẫm khiến cho bọn họ nhìn thấy đều kinh hãi, phỏng chừng trong vòng mười ngày nửa tháng hắn ta sẽ không thể xuống giường được.

Bất quá, so với Quan Tập Nguyễn đã động sát niệm, một chân Quan Tập Lẫm đá ra xem như đã lưu tình dưới chân, nếu không, với thực lực của Quan Tập Lẫm muốn xoay người lại và giết Quan Tập Nguyễn căn bản là sự tình dễ như trở bàn tay.

Dưới đài, Phượng Cửu cười híp mắt nhìn cảnh hỗn loạn này, giống như e sợ thiên hạ không loạn, cười khanh khách nói: "Ca, không phải ngươi còn có việc muốn nói hay sao? Nhanh lên, nói xong rồi chúng ta đi, nơi này quá rối loạn."

Chương 118: Tự Trục Xuất Ra Khỏi Gia Tộc!

Khi mọi người nghe nàng gọi một tiếng ca ca, tất cả bọn họ đều sửng sốt một chút. Bọn họ chưa từng nghe nói Quan Tập Lẫm còn có muội muội? Hay là, cô nương này thuộc chi thứ nào đó của Quan gia?

"Cô nương là người Quan gia?"

Tên nam tử đang đứng bên cạnh Phượng Cửu tò mò hỏi. Thầm nghĩ: Nếu thật là người Quan gia, sau khi trở về hắn nhất định phải nói phụ thân tới cửa cầu hôn, không những có thể củng cố mối quan hệ với Quan gia, còn có thể ôm mỹ nhân về, cớ sao không làm?

"Vì sao ta không nhớ rõ Quan gia còn có một người như ngươi như vậy?" Lão thái gia liếc mắt nhìn Phượng Cửu một cái, giọng nói già nua hơi trầm xuống.

Phượng Cửu chớp đôi mắt, kinh ngạc nói: "Bớt dán vàng trên mặt các ngươi đi, ta khi nào thì nói ta là người Quan gia các ngươi?"

"Làm càn!"

"Không được khi dễ muội muội ta!"

Ngay khi tiếng quát chói tai của Quan lão thái gia rơi xuống, Quan Tập Lẫm trên đài cũng hét lớn thành tiếng theo sát phía sau. Thái độ sắc bén không hề thua kém gia gia của hắn chút nào, khiến cả đám đông mọi người đều sửng sốt ngẩn người, nửa ngày cũng không có phản ứng lại.

Hắn ngu ngốc sao? Quan lão thái gia chính là gia gia hắn, hắn cư nhiên dám lớn tiếng giằng co với gia gia hắn như vậy?

Ngay cả sắc mặt Quan lão thái gia cũng đỏ lên, không biết là xấu hổ hay là tức giận, thân thể run lên nhè nhẹ, đập thật mạnh cây gậy trong tay xuống trên mặt đất một cái, trong miệng mắng to: "Phản! Đều phản đúng không? Một đám đều phản đúng không? Không giữ được quy củ nào sao?"

Trên đài, Quan Tập Lẫm không chút nào lùi bước, đón nhận cái nhìn căm tức đang hướng về phía hắn. Hắn ưỡn ngực, ánh mắt mang theo kiên quyết nhìn thật sâu vào mắt gia gia hắn. Trong ánh mắt của hắn ẩn chứa sự quyết liệt, khiến cho trong lòng Quan lão gia dưới đài nguyên bản còn phẫn nộ không thôi đột nhiên dâng lên một trận kinh hoảng.

Khi đang muốn mở miệng để mọi người rời đi trước, liền nghe thấy giọng nói của hắn mang theo mười phần hơi thở huyền lực truyền ra, rõ ràng truyền vào trong tai mọi người phía dưới.

"Ta, Quan Tập Lẫm ở chỗ này tuyên bố, tự trục xuất ra khỏi gia tộc! Từ hôm nay trở đi, tất cả mọi người và sự việc trong Quan gia, không có quan hệ cùng ta!"

Giọng nói nam tử mạnh mẽ truyền ra, từng tiếng tựa như sấm sét đánh vào trong lòng mọi người, khiến cho bọn họ khiếp sợ mà đồng thời hít hà một hơi, càng cảm thấy không thể nào tin được những lòi hắn vừa mới nói.

Tự trục xuất ra khỏi gia tộc? Hắn điên rồi sao?

Có gia tộc che chở và không có gia tộc che chở là hoàn toàn khác nhau. Hắn là một đệ tử có được thiên phú xuất sắc như thế, tự trục xuất ra khỏi gia tộc có nghĩa là gì? Đó nghĩa là đã chặt đứt mọi tài nguyên tu luyện, không có gia tộc che chở, hắn sẽ chỉ là một người đơn độc!

Sau khi giao nhi tử của mình cho hộ vệ đỡ về trong viện, khuôn mặt Quan gia chủ trầm xuống nhìn về phía Quan Tập Lẫm trên đài, ánh mắt hơi lóe, không nói nửa câu.

Mà Quan lão thái gia lại tức giận đến nỗi cả người run rẩy, chỉ vào hắn: "Ngươi.... ngươi có dám nói lại một lần nữa cho ta!"

Ánh mắt Quan Tập Lẫm nặng nề, giọng nói mang theo ngang ngạnh nói: "Nói một trăm lần cũng giống nhau, ta Quan Tập Lẫm, tự trục xuất ra khỏi gia tộc!"

"Tập Lẫm ca, ngươi đã thắng cạnh tranh, ngươi chính là thiếu chủ Quan gia, ngươi sao có thể tự trục xuất mình ra khỏi gia tộc đây!" Dưới đài, một thiếu niên mang thần sắc lo lắng hướng về phía Quan Tập Lẫm trên đài hô to: "Ngươi mau nhận sai với gia gia, gia gia sẽ không so đo cùng ngươi."

"Mặc kệ các ngươi có đồng ý hay không, hôm nay ta đã nói điều này, đây cũng là nguyên nhân ta trở về hôm nay, Quan gia này, ta sẽ không lại ngốc thêm lần nữa."

Nghe được lời này, Quan lão gia tử tức giận lạnh giọng mắng to: "Quan gia đã ngược đãi ngươi hay gì đó hay sao? Ngươi còn muốn tự trục xuất ra khỏi gia tộc? Nếu hôm nay ngươi không nói ra một vài điều, thậm chí ngươi không có suy nghĩ tự trục xuất ra khỏi gia tộc, ta còn muốn ngươi phải chịu gia pháp gia quy của gia tộc, cẩn thận giáo huấn tử tôn bất hiếu như ngươi!"

Chương 119: Mang Tai Mang Tiếng!

Quan Tập Lẫm không sợ, đón nhận ánh mắt gia gia hắn: "Có ngược đãi ta hay không, chẳng lẽ trong lòng các ngươi không biết hay sao? Tại Quan gia, ta không có cha nương, cho dù ta đã bị đối xử bất công, đừng nói với ta rằng không ai biết điều đó cả?"

Nghe hắn chất vấn từng tiếng, đôi môi Quan lão thái gia khẽ run, nhưng lại không nói nên lời dù chỉ một câu.

Tuy rằng đã nuôi lớn hắn, nhưng, bình thường bọn họ thật đúng là không hề để yên tâm tư ở trên người hắn. Khi nghe được tin hắn chết, bọn họ thậm chí ngay cả thương tâm cũng không có, nói gì đến xuống tay xử lý hậu sự. Thay vào đó, lập tức giải trừ hôn ước của hắn, để Tập Nguyễn cưới vị hôn thê của hắn. Khi biết hắn chưa chết, lập tức hy vọng hắn cứ ở bên ngoài không cần quay trở về. Khi hắn trở lại Quan gia, gia gia hắn còn chạy đến ngăn cản, không muốn để hắn tham gia cạnh tranh......

"Quan gia nuôi ngươi lớn như vậy, ngươi lại còn không biết xấu hổ phân cao thấp cùng gia gia ngươi, còn nói tự trục xuất mình ra khỏi gia tộc cái gì, ta xem ra lương tâm ngươi đều đã để chó ăn!" Quan gia chủ lạnh giọng rống lên, trên mặt lạnh một mảnh thấu xương, sử dụng vị trí nổi bật chính mình là chủ của một gia tộc.

"Ha ha ha ha!"

Quan Tập Lẫm ngửa đầu cười lớn, tiếng cười đột ngột dừng lại, vừa kéo đai lưng nới rộng quần áo, lộ ra miệng vết thương dữ tợn chỗ bụng.

"Biết vết sẹo này là như thế nào mà có hay không?" Hắn đi từ trên đài xuống dưới, đi đến trước mặt Quan gia chủ, đi bước một tiến đến gần, ép hỏi: "Biết vết sẹo này là như thế nào mà có hay không? Ta nói cho ngươi, là con của ngươi, đường huynh ruột thịt của ta, đã đâm thủng một đao từ sau lưng ta và lưu lại đây!"

Lời này vừa ra, đôi mắt mọi người mở to trong sự hoài nghi, hơi thở hổn hển vì sự kinh hoàng, toàn cảnh trở nên yên tĩnh, tất cả đều ngăn lại hô hấp, tĩnh lặng đến nỗi một cây châm rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.

"Ngươi nói bậy!"

Quan gia chủ lạnh giọng hét lớn, cả người run rẩy vì tức giận. Nhưng đáy lòng lại có một giọng nói đang nói với hắn, đây là thật sự, bằng không, hắn sẽ không dám nói ra trước mặt nhiều người như vậy.

Hai tròng mắt Quan lão thái gia càng thêm tối sầm, suýt nữa bị tin tức này làm cho ngất xỉu. Huynh đệ tương tàn, việc xấu trong nhà, là việc xấu trong nhà!

"Ta nói bậy?"

Quan Tập Lẫm giữ đai lưng lại bên hông, nói: "Vừa rồi không phải hắn cũng cầm chủy thủ muốn giết ta từ phía sau sao? Ngươi đang cho rằng tất cả mọi người ở đây đều mù hay sao? Quan gia như vậy, ngươi cảm thấy ta còn có thể lưu lại hay sao? Lưu lại để định ra một ngày nào đó bị giết mà cũng không biết."

Hắn nhìn về phía Quan lão thái gia: "Hôm nay, ta tự trục xuất ra khỏi gia tộc chỉ là muốn nói cho các ngươi một tiếng, không phải muốn các ngươi phê chuẩn. Gia pháp gia tộc Quan gia cái gì, từ giờ khắc này đối ta vô dụng! Các ngươi vẫn nên lưu lại mà giáo huấn cho tốt đệ tử Quan gia đi!"

Ngay sau đó, lập tức đi nhanh về phía Phượng Cửu, nói: "Muội muội, chúng ta đi!"

Mọi người hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không lường trước được Quan gia sau một hồi cạnh tranh sẽ biến thành như vậy. Bọn họ thật sự đã được xem một hồi trò hay!

Đầu tiên là Quan Tập Lẫm tuổi còn trẻ nhưng có thể sử dụng Di Hình Ảo Ảnh, tiếp theo là Quan đại thiếu gia đã đánh lén từ phía sau lưng, ngay sau đó lại là Quan Tập Lẫm tự trục xuất mình ra khỏi gia tộc, cuối cùng còn tuôn ra nội tình đằng sau tin tức về cái chết của hắn ở Cửu Phục Lâm.

Tất cả những điều mà bọn chứng kiến hôm nay, đều khiến trong lòng bọn họ cũng bị kinh hãi khiếp sợ vạn phần, thậm chí càng không cần nhắc tới những người khác trong Quan gia.

Lúc này, nhìn đến ba người bọn họ đã cất bước rời đi, mọi người Quan gia không ai dám mở miệng ngăn trở, phảng phất giống như còn chưa phục hồi lại tinh thần, tất cả đều liên tục tiến lên chắp tay cáo từ, lần lượt rời đi.

Vốn tưởng rằng gia tộc đã xuất hiện một thiên tài, nhưng ai biết thế nhưng muốn tự trục xuất mình ra khỏi gia tộc, còn ném ra sự gièm pha huynh đệ tương tàn. Nghĩ đến điều này, khí huyết trong ngực Quan lão thái gia quay cuồng, thở lên một hơi không tới, cả người ngất đi.

"Lão thái gia! Lão thái gia ngất rồi! Mau, mau mời đại phu......"

Nghe thấy kinh hô hỗn loạn truyền đến từ phía sau, các vị gia chủ đang đi ra ngoài âm thầm lắc đầu: Danh dự thể diện Quan gia hôm nay xem như đều đã mất hết......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top