Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 22 - Love Conquers War

CHAP 22 – Love Conquers War

“Em chưa bao giờ hồi hộp đến mức này cả.” Tiffany thốt lên khi TaeYeon đón cô tại căn hộ của mình. “Trông em ổn chứ?” cô hỏi. Cô đang mặc một chiếc váy liền màu hồng đơn giản, nhưng rất đẹp.

Đến rồi. Ngày quan trọng.

“Trông em hoàn hảo.” TaeYeon mỉm cười. “Có gì phải lo chứ, trước đây em đã gặp mẹ Tae rồi mà.”

“Trước đây em đã là bạn gái Tae đâu. Hoặc ít nhất mẹ Tae cũng chưa biết chuyện đó.” Tiffany nói khi họ từ từ đến chỗ chiếc taxi.

“Phải, ừm…” TaeYeon mở cửa x echo Tiffany, khiến cô ấy mỉm cười. “Mẹ rất ổn với chuyện đó, nên em không cần phải lo đâu.”

“Vâng…”

TaeYeon nói địa chỉ cho tài xế rồi nắm lấy tay Tiffany đầy ủng hộ. “Tin Tae đi.”

Tiffany chỉ gật đầu cùng với một nụ cười đầy lo lắng trên gương mặt. Cô cảm tưởng như chuyến xe sẽ kéo dài vô tận. Mãi đến khi họ tới nơi, cô bỗng ước gì nó kéo dài thêm chút nữa. Cô không hề cảm thấy sẵn sàng một chút nào. Nhưng có lẽ cô cũng chẳng bao giờ có thể hoàn toàn sẵn sàng để đối diện với tình huống này. Cô nuốt khan. Một khi nói chuyện xong với mẹ TaeYeon, rốt cuộc cô cũng sẽ phải nói với gia đình mình. Và cách mà bố cô sẽ phản ứng thật sự khiến cô sợ. Ông thậm chí còn không biết con gái mình đồng tính và Tiffany thực sự rất lo sợ.

Cô nhanh chóng gạt những suy nghĩ đó khỏi đầu khi TaeYeon mở cửa xe. Mẹ TaeYeon đã chờ bọn họ tự bao giờ.

“Các con đến rồi!” bà chào với một nụ cười tươi.

TaeYeon gật đầu. “Vâng ạ, con xin lỗi vì đi xe hơi lâu.”

“Cháu chào bác, bác Kim.” Tiffany nói.

“Chào cháu Tiffany, hôm nay trông cháu thật dễ thương đấy. Lúc nào cũng vậy cả.” Bà Kim nói, khiến cho Tiffany đỏ mặt và nói lời cảm ơn một cách đầy ngượng ngùng. “Cởi giầy ra và cùng vào phòng ăn với bác nào. Bữa tối sẵn sàng rồi đấy.”

“Đã nói em là sẽ ổn rồi mà.” TaeYeon thì thầm khi cô cởi giày của mình.

“Tâm trạng của bác ấy có vẻ đang rất tốt nhỉ, em mừng lắm.” Tiffany đáp.

“Ừ. Có lẽ hơi tốt quá thì phải.”

“Ý Tae là sao?”

“Em cứ đợi xem.”

Hai cô gái đi theo mẹ của TaeYeon và bà ngay lập tức bắt tay vào dọn món ăn. “TaeYeon, mẹ có chuyện này muốn nói với con.”

“V-vâng ạ.” TaeYeon nói, có chút khó hiểu. “Chuyện gì vậy mẹ?” Rồi cô nhìn sang phía Tiffany với biểu hiện kiểu “Em đã nói rồi mà.”

“Đây, các con ăn nhiều vào nhé.” Bà Kim nói rồi cùng ngồi vào bàn ăn với hai người.

Cả hai cô gái cùng nói cảm ơn còn TaeYeon thì không chịu buông xuôi khi câu hỏi của mình vẫn chưa có lời đáp. “Mẹ? Mẹ muốn nói với con chuyện gì thế?”

Bà Kim mang một nụ cười bí ẩn trên gương mặt khi ba người bắt đầu ăn. “Mẹ đã nhận được một cuộc gọi ngày hôm nay. Là từ công ty giải trí SM.”

“Thật ạ?” TaeYeon nhìn mẹ mình đầy kỳ vọng. Mẹ cô sẽ chẳng hào hứng thế nếu họ từ chối cô, đúng không nhỉ?

Tiffany cứng đơ người lại, nhưng mau chóng giả vờ như mình không hề biết gì.

“Ừ, hay nhỉ.” Bà Kim cười, khiến cho cả hai cô gái vô cùng hồi hộp.

“Thôi nào mẹ, họ đã nói gì vậy?”

“Ờm… có vẻ như họ không mấy hào hứng với phần hát của con, con đã lo lắng và không làm tốt, nhưng bằng cách nào đó, đoạn phim quay lại phần thi của con đã đến tay một vị đạo diễn ở… một công ty con, hay đối tác gì đó của họ, mẹ cũng không rõ lắm, đâu đó ở bên Mĩ, đạo diễn đó rất thích con và còn nói rằng nếu SM không nhận con thì ông ấy sẽ nhận.”

TaeYeon há hốc mồm và Tiffany cùng nhướn mày lên đầy ngạc nhiên.

“Họ muốn con sang Mĩ ư?”

“Đúng. Và ờm, lời của vị đạo diễn đó đã khiến cho SM đổi ý. Con đã được chọn, TaeYeon à.”

TaeYeon rít lên. “Tuyệt vời ông mặt trời!”

Tiffany mỉm cười. “Chúc mừng nhé, em biết Tae sẽ được chọn mà, Tae là đỉnh nhất đấy.” cô nói. Cô rất vui và hài lòng. Cô biết mình có thể nhờ cậy vào bố mình. Trông thấy TaeYeon hào hứng như vậy khiến cô thực sự hạnh phúc. Cô cũng đã có chút nghi ngờ, nhưng giờ thì cô chắc rằng đó là việc đúng đắn. Nó khiến cho TaeYeon rất vui.

“Cảm ơn mẹ.” TaeYeon hớn hở nói.

Đừng cảm ơn mẹ, cảm ơn vị đạo diễn đó ấy, mẹ nhớ ông ấy họ Hwang thì phải. À, đúng rồi, là Henry Hwang.”

TaeYeon tươi cười gật đầu.

“Giờ thì ăn đi nào.” Bà Kim nói.

TaeYeon nhìn xuống đĩa thức ăn của mình rồi cô cau mày suy nghĩ. Henry Hwang… Cô liếc nhìn Tiffany, người đang nhìn về phía cô, cắn cắn môi dưới của cô ấy. Và rồi cô chợt nhận ra. Sự nhận thức vô cùng rõ ràng. Lúc đầu cô chỉ nghĩ đây có thể là do trùng hợp, nhưng nhìn thấy biểu hiện của Tiffany khiến cô nhận ra rằng không phải vậy. Oh, không phải do em đấy chứ… Và ngay khi Tiffany để ý thấy TaeYeon bắt đầu suy nghĩ về chuyện này, cô biết cô ấy sẽ đoán ra. Không cần phải giấu giếm nữa.

TaeYeon biết Tiffany đã làm gì. Và Tiffany biết là TaeYeon biết. Điều này quá rõ ràng đối với cả hai người họ. Chẳng cần đến một thiên tài cũng có thể suy ra được.

TaeYeon chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào Tiffany trước khi nuốt khan rồi trở lại việc ăn tối.

Không khí trở nên có chút kì quặc. Nhưng có lẽ bà Kim đã quá hào hứng để có thể nhận ra. “Vậy nói cho bác nghe nào! Bác chẳng biết gì cả! Tiffany, TaeYeon đối xử với cháu tốt chứ?”

Tiffany mỉm cười. “Vâng, tốt ạ, cậu ấy đối với cháu rất tốt, bác đã nuôi dạy TaeYeon rất tốt đấy ạ.”

“Bác biết mà, nó có thể khá ngố, nhưng nó là một đứa trẻ ngoan.”

“Mẹ này, thôi mà.” TaeYeon rên rỉ.

“Đừng lo, mẹ sẽ không cho con bé xem ảnh hồi nhỏ của con đâu mà.”

“Ôi, có chứ ạ, đi mà bác!” Tiffany nói đầy hào hứng.

“Hoặc có lẽ là có.” Bà Kim bật cười, bà rất vui bởi sự nhiệt tình của Tiffany cũng như sự bất lực ngay sau đó của TaeYeon.

“Mẹeee!”

“Vậy là cháu hoàn toàn sống một mình ư?” mẹ của TaeYeon thốt lên đầy kinh ngạc. Ba người họ đang ngồi trong phòng khách, bà Kim cùng Tiffany thì nói chuyện rôm rả,còn TaeYeon chỉ ngồi bên cạnh họ, cảm thấy hơi bực bội trong lòng.

Tiffany gật đầu. “Vâng ạ. Nhưng cháu không sao cả. Cháu quen rồi.”

“Nhưng chắc cháu thấy cô đơn lắm!”

“Thi thoảng ạ.” Tiffany nhún vai. “Nhưng cháu chịu được mà. Bác đừng lo. Cháu thực sự không sao cả.”

“Cháu luôn có thể đến nhà bác chơi!” Bà Kim nói và ôm Tiffany vào lòng, khiến cô suýt nữa thì bật khóc.

“Cảm ơn, cảm ơn bác nhiều lắm, bác Kim.” Tiffany cúi đầu.

“Có gì đâu cô bé, có gì đâu.”

“Dạ, nhưng cũng muộn rồi, cháu nghĩ cháu nên về thôi ạ.” Tiffany nói.

“Cháu chắc là không muốn ngủ lại chứ?”

Tiffany nhìn về phía TaeYeon và thấy biểu hiện có chút lạnh lùng của cô ấy rồi nuốt nước bọt. “Thôi ạ, không sao đâu bác, cháu cũng cần xem lại bài vở một chút trước khi đi ngủ nữa.”

“Được rồi, nhưng cháu nhớ phải ngủ đấy, được chứ?” Bà Kim mỉm cười. Rồi bà nhìn con gái mình. “TaeYeon à, tiễn cô bé ra ngoài, được chứ? Còn cháu phải báo cho con bé là cháu đã về nhà an toàn đấy, bác sẽ gọi taxi cho cháu.” Bà nói thêm, nhìn lại về phía Tiffany.

“Chắc chắn rồi ạ.” Tiffany mỉm cười. “Lần nữa cảm ơn bác ạ.” Cô cúi đầu trước khi rời khỏi ngôi nhà.

TaeYeon giữ im lặng trong lúc cô và Tiffany mang giày và ra khỏi nhà.

Chỉ đến khi đã đợi taxi được một lúc thì Tiffany mới cất lời. “Tae có phải là đã quá giận dữ rồi không?” cô khẽ hỏi.

TaeYeon nhìn cô. “Thật không thể tin nổi em.” Cô nói. Tiffany cũng nhìn TaeYeon. “Sao em có thể làm vậy chứ?!”

“E-em không- em-” Tiffany không biết phải nói gì. Cô thực sự không có cớ gì để biện mình cho việc làm của mình cả.

“Tae không thể tin nổi em, Tiffany.”

“Là vì Tae đã rất muốn được chọn và Tae đã rất buồn khi không được và-”

“Không, Tae không phải là buồn vì không được chọn. Tae buồn vì Tae thất vọng với bản thân mình bởi vì rõ ràng là Tae vẫn còn phải nỗ lực rất nhiều nữa trước khi có thể vào được một công ty nào đó hay là biểu diễn chuyên nghiệp. Và vì rõ ràng là Tae chưa thể làm được như vậy, nên Tae hoàn toàn ổn khi không được chọn, vì Tae nghĩ mình luôn có thể thử lại vào năm sau! Nhưng em…! Tae không thể tin nổi em, thật sự đấy.” TaeYeon lắc đầu. “Tae không muốn được chọn theo cách đó. Tae muốn mình được chọn vì Tae xứng đáng, vì Tae có đủ khả năng. Như thế này… thật… không đúng.”

“Được rồi, giờ thì em hiểu rồi, em xin lỗi!” Tiffany nói. “Làm ơn mà, tha thứ cho em nhé? Em hiểu là mình không nên làm như vậy, đó là một sai lầm.” Tiffany nài nỉ.

“Đúng, một sai lầm.” TaeYeon nói. “Và giờ thì Tae phải làm gì chứ? Tae không thể chịu nổi ý nghĩ rằng mình đã được chọn theo cách này. Tae không thể cứ đến công ty như thể chẳng có chuyện gì xảy ra cả.”

“… Em xin lỗi.” Tiffany lầm bầm. “Em đã nghĩ làm vậy là tốt nhất.”

“Làm ơn đừng nghĩ nữa.” TaeYeon gay gắt nói.

Tiffany trông giống như một chú cún nhỏ đang cụp đuôi lại vì bị mắng vậy.

Họ không nói thêm lời nào cho đến khi chiếc taxi đến sau vài phút.

“Em thật lòng xin lỗi Tae đó, Tae sẽ tha thứ cho em chứ?” Tiffany cầu xin, nhìn về chiếc xe đang đỗ ngay trước mặt cô.

TaeYeon chỉ thở dài. “Giờ thì chưa thể. Nhưng nhớ báo cho Tae khi em về nhà an toàn đấy, được không?” cô nói.

Tiffany gật đầu và trong một khoảnh khắc cô đã nghĩ đến việc hôn lên má TaeYeon để chào tạm biệt như mọi khi, nhưng rồi cô đổi ý. Không phải tối nay.

“Tốt.” nói rồi TaeYeon xoay người lại và đi về nhà mình.

Tiffany lên xe và nói địa chỉ nhà mình cho tài xế. Rồi cô nhắm chặt mắt lại, cố hết sức để không khóc. Đáng lẽ mọi chuyện đâu như thế này chứ

“Chị sẽ không ở cùng một chỗ với cô ấy đâu, Yoong, chị xin lỗi, thật mừng là cô ấy vẫn còn đủ tôn trọng với chị và em để không rút lui khỏi kế hoạch này, nhưng chị thực sự thực sự không muốn gặp mặt cô ấy lúc này hay bất cứ lúc nào trước mắt cả.” TaeYeon nói, dùng vai mình ép điện thoại vào tai đồng thời lật giở hàng trang giấy trong bản sao hợp đồng mà công ty giải trí SM đã đưa cho cô kí. Thật ra cô đã kí rồi, nhưng cô vẫn cứ đọc đi đọc lại, phòng trừ trường hợp bỏ qua điều gì quan trọng.

“Unnie, làm ơn đi mà, đã một tuần rồi kể từ lần cuối hai người nói chuyện với nhau đấy! Em nghĩ chị ấy thực sự muốn xin lỗi mà, chị nên cho chị ấy một cơ hội chứ. Đâu phải chị không mừng thầm vì đã được nhận đâu cơ chứ.” YoonA phản bác.

TaeYeon thở dài. Chính cô cũng phải thừa nhận, rằng đây thực sự là một cơ hội rất tuyệt, chỉ có một lần trong đời và chẳng phải cô cũng vẫn cảm thấy hãnh diện hay sao, thực tế là cách đây không lâu cô đã cố lợi dụng Tiffany để sống sót qua trung học và Tiffany đã tha thứ cho cô, nên có lẽ TaeYeon nên dừng việc giận dỗi như vậy chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt mà thậm chí còn chẳng gây hại cho cô nữa đi. Trong lòng mình TaeYeon đã biết rõ như vậy, nhưng lại quá khó để cô có thể nói to những điều ấy, nhất là trước mặt cô gái ấy.

“Unnie?”

“Uh, chị xin lỗi, chị đang suy nghĩ một chút. Chị cũng không biết nữa… Chị vẫn thấy có chút giận.”

“Em biết chị giận, nhưng trừ khi chị muốn diễn kịch hẹn hò cùng chị HyoYeon… Thì toàn bộ kế hoạch của em là dựa trên tình yêu. SeoHyun cần phải thấy được 3 cặp đôi bọn chị. Thôi nào, chị phải giúp em chứ, thế giới này cần một chút TaeFany mà, Yuri và Jessica thì hơi đáng sợ còn Sunny với SooYoung thậm chí còn chẳng phải bạn gái chính thức, họ chỉ có vài buổi hẹn đây đó thôi, em cần phải cho SeoHyun thấy một cặp đôi bền chặt, dễ thương, đáng yêu.” YoonA giải thích.

TaeYeon thở dài, nhưng không nói gì cả.

“Vậy là đồng ý hả?”

“… Đột nhiên chị lại nghĩ ý tưởng của Yuri về chiếc bút dạ và hình xăm cũng không tệ. Nhưng được rồi, em là em họ của chị cơ mà, dĩ nhiên là chị tham gia.”

“Yay! Cảm ơn chị!”

“Ừ… và là TaeNy nhé.”

“Gì cơ?”

“TaeNy, tên của bọn chị, không phải TaeFany, chỉ TaeNy thôi.”

“Ồ, được rồi, sao cũng được hết. Hẹn gặp lại vào thứ Hai nhé!”

Thứ Hai đã đến và TaeYeon vẫn chưa sẵn sàng để đối diện với Tiffany, nhưng cô biết dù sao thì đến lúc nào đó việc này cũng sẽ đến. Trong lòng, cô đã tha thứ cho cô ấy từ lâu rồi. Có lẽ giờ là lúc để nói ra điều ấy và chấm dứt cuộc cãi vã này.

Cô sẽ gặp Tiffany và YoonA ở thư viện và YoonA sẽ trình bày kế hoạch vĩ đại của mình. Cô đến sớm. Và cô không phải người duy nhất đến sớm.

“Uh… Chào Tae.” Tiffany chào cô đầy ngượng ngùng khi trông thấy cô. Cô ấy đang ngồi trên ghế và đợi.

TaeYeon chỉ gật đầu. “Em đến sớm.”

“Tae cũng thế.”

“YoonA muộn rồi.”

“Ừ.”

Ờm… độ ngượng ngùng kì quặc này có thể so sánh với cuộc nói chuyện đầu tiên của họ, khi mà TaeYeon tố cáo rằng Tiffany đã ngủ với DongHae. Wow. TaeYeon đã nghĩ sẽ chẳng có gì có thể tệ hơn thế. Và giờ thì cô ở đây, hành động hoàn toàn kì quặc và thiếu tự nhiên. Cô biết cô là nguyên nhân và cô biết chỉ một từ đơn giản có thể thay đổi việc này, nhưng cô chỉ là không thể khiến cho bản thân nói ra được. Vậy là họ cứ giữ im lặng như thế.

Nhiều phút trôi qua và vẫn chẳng thấy tăm hơi YoonA đâu. Chỉ ở gần Tiffany thôi cũng đã đủ khiến TaeYeon bắt đầu phát điên. Còn cô gái kia thì lại đang làm gì đó trên điện thoại, có lẽ là nhắn tin hoặc chơi Candy Crush.

“YoonA! Mãi cũng đến! Em đã đi đâu thế!” cô nói khi cuối cùng cũng trông thấy cô gái cao ráo đi về phía họ.

“Em xin lỗi.” YoonA nói. Cô đang thở dốc và trông khá xanh xao. Rõ ràng là cô đang rất căng thẳng về chuyện thổ lộ này. “Yuri gặp khó khăn trong việc tiếp nhận hướng dẫn của em. Chị ấy hơi  ngốc, không có ý xúc phạm đâu.”

“Tin mới nhỉ.” TaeYeon bình luận.

“Thế trong lúc đợi thì hai người đã làm gì rồi?” YoonA hỏi.

Tiffany ngẩng đầu lên từ điện thoại và nhún vai. “Chào em, YoonA.”

“Chào unnie.”

TaeYeon chau mày. Một ý nghĩ xoẹt qua tâm trí cô, nhưng thật khó tin khi máu mủ ruột thịt của cô lại có thể mưu mô như vậy. Cô nghiêng người tới gần YoonA và thì thầm vào tai cô ấy thật khẽ. “Ồ không, em cố ý làm vậy hả?”

“Đâu ạ.” YoonA bình thản đáp lại, có lẽ hơi quá bình thản rồi, khiến cho TaeYeon nghiến răng.

“Vậy nhiệm vụ của bọn chị là gì?” Tiffany lên tiếng, đặt điện thoại sang một bên.

“Khi nào SeoHyun tới, chỉ cần đưa cho cô ấy cái này thôi.” YoonA nói, đặt lên bàn một quyển sách rất dày.

“Ôi trời, cái gì thế?” TaeYeon hỏi.

“Chị không cần biết đâu, SeoHyun sẽ tự khám phá ra, cô ấy rất thông minh.”

“Được thôi.”

“Tốt rồi, cảm ơn hai người, giờ em phải đi nói kế hoạch với SooYoung và Sunny unnie đây! Tạm biệt! Vui vẻ lên đi nào!” YoonA nhanh chóng nói rồi chạy đi mất, để lại TaeYeon và Tiffany.

“Mình ghét em họ mình, không phải là họ hàng thì mình đã giết nó rồi đấy.” TaeYeon lầm bầm.

Tiffany chỉ khẽ thở dài. “Ở cạnh em Tae thấy khó chịu đến thế sao?” cô thì thầm.

“Ừ.” TaeYeon ngay lập tức trả lời khiến cho Tiffany cảm thấy như muốn khóc vậy. Cô ấy chỉ nhìn xuống giày mình, khiến TaeYeon không thể thấy mặt cô, nhưng dù TaeYeon có ngốc hay lơ đãng, cô cũng chưa ngốc tới nỗi không nhận ra lời nói của mình sai đến cỡ nào. Cô thở dài. Đến lúc rồi. “Tiffany…”

Tiffany ngẩng mặt lên và mắt họ chạm nhau. Trông Tiffany thật sự rất buồn và điều đó khiến cho TaeYeon cảm thấy rất tệ. Cô nên quên chuyện này đi thôi, Tiffany đã tha thứ cho cô cho những chuyện nghiêm trọng hơn thế này nhiều.

“Gì nữa đây? Thêm những lời tổn thương sao?”

TaeYeon thở dài và ngồi lên chiếc bàn gần ghế của Tiffany. “Không.” Cô lắc đầu và nắm lấy tay Tiffany, khiến cô ấy rất ngạc nhiên.

“T-TaeYeon?”

“Ở cạnh em mà giận em mới thấy khó chịu. Ý Tae là… Như vậy thật khiến cho Tae chỉ muốn tha thứ cho em xin lỗi em vì đã quá nhỏ nhen trong chuyện này. Ừm, thật ra Tae đã tha thứ cho em rồi, ngày hôm qua, nhưng Tae chưa nói ra vì Tae vẫn nghĩ việc em làm là không đúng và Tae biết mình cũng chẳng phải là thánh thần gì nhưng đó đã là 2 ngày, 18 tiếng và 2 phút dài nhất trong suốt đời T-”

Tiffany hôn cô. Rất nhanh, một nụ hôn phớt thì đúng hơn, nhưng nó đã thực hiện đúng mục đích của mình. “Cảm ơn Tae.” cô thì thầm. “Không ngờ là Tae đã đếm cơ đấy.”

TaeYeon mỉm cười. Cô nhớ điều này. Ôi cô đã nhớ Tiffany biết bao…

“Thật ra cả Tae cũng không ngờ đến, nhưng Tae chỉ là yêu em nhiều vậy đấy.” cô thủ thỉ. “Xin lỗi vì đã giận em.”

“Không sao đâu.” Tiffany đáp và môi họ lại chạm nhau lần nữa.

“Em biết điều gì thực sự tệ không?” TaeYeon nói, một lúc sau khi cô dứt khỏi nụ hôn.

“Điều gì?”

“Rằng chúng ta đã hứa sẽ đợi YoonA trong thư viện này. Chúng ta không thể làm gì ở thư viện cả, ở đây quá yên tĩnh, sẽ bị bắt gặp mất.”

“… Oh khỉ thật, YoonA.”

End Chap 22

Các bạn nghĩ làm gì là làm gì? =))

Mà “make out” thì phải dịch là làm gì? T.T Ôi bi kịch :))

Chapter 23 Teaser:

“[sin(π/6)*[√4] + (3!)^2 - (46,656)^(1/3)] *√3969 = x”

Okay đừng hỏi mình cái teaser có ý nghĩa gì vì mình cũng chịu. Có lẽ phải đợi lâu mới có chap 23 đây haha. Lời nhắn nhủ từ authentic author là chap sau sẽ… đặc biệt LOL

Hãy comment và vote nữa nhé đừng đọc rồi bỏ đi mình buồn :< Thank you :D

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top