Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 3 - Hit Or Miss

CHAP 3 - Hit Or Miss - Trúng Hay Trượt

Ngay sau khi tiết học kết thúc, TaeYeon đứng dậy và đi đến bàn của Tiffany. Cô ấy sẽ không dám làm vậy nếu như Jessica có ở đó. Cô thấy Jessica là một người đáng sợ. Rất đáng sợ. Nhưng vì Jessica đang vắng mặt và như mọi khi, nếu Jessica ngủ nướng, cô ấy sẽ ngủ nướng đến hết ngày, TaeYeon dám nói chuyện với Tiffany bất chấp… khoảnh khắc khi nãy của họ.

Cô từ từ đi đến chỗ Tiffany và nuốt khan. Tiffany nhìn lên. Trông cô ấy có chút gì đó… sợ sệt. TaeYeon nhận ra chắc cô ấy phải nghĩ cô là một kẻ biến thái bệnh hoạn gì đó.

“Uhm, vậy bây giờ chúng ta cùng làm chung rồi, tớ đoán chúng ta nên… nói chuyện về việc đó.” TaeYeon bắt đầu một cách gượng gạo. “Tớ xin lỗi vì chuyện lần trước, tớ… không có ý đó. Không phải là tớ cố ý quan sát cậu, tớ chỉ tình cờ đi nga- cậu biết không, quên chuyện đó đi.” TaeYeon nhanh chóng nói khi cô thấy gương mặt Tiffany ngày càng tối sầm lại. “Tớ xin lỗi, được không?”

Tiffany không nói gì một lúc lâu. “Hãy chỉ hoàn thành cái dự án ngu xuẩn này rồi quay lại với việc làm như không quen biết nhau như chúng ta vẫn làm suốt ba năm rưỡi nay, được không?” cô nói, không chút biểu cảm.

TaeYeon run rẩy gật đầu. Đột nhiên Tiffany  làm cô nhớ đến Jessica. Gương mặt vô hồn và giọng nói đáng sợ… Đáng sợ. “Đ-được… chúng ta sẽ làm ở nhà tớ hay nhà cậu? Tớ gợi ý chúng ta nên bắt đầu hôm nay sau giờ học, để có thể làm xong càng nhanh càng tốt.” TaeYeon nói.

“Chúng ta có thể bắt đầu ngay ngày hôm nay. Nhưng chúng ta sẽ ở trường và làm dự án ở đây.”

“Ở đây?” TaeYeon nhắc lại với ánh nhìn đầy thắc mắc. “Không phải là chúng ta phải rời trường sau tiết học cuối cùng sao?”

Tiffany cười một cách kì quặc. “Tôi có chìa khóa. Cậu nên biết điều đó khi mà cậu, như cậu cũng đã tự nói, thấy tôi vui vẻ với Donghae ngày hôm trước.”

Một giọng nói từ bên trong đang dặn TaeYeon không được hỏi gì thêm, mặc dù cô vẫn còn cả đống thắc mắc trong tâm trí.

“Vậy… tớ không nghĩ chúng ta còn học chung tiết nào trong ngày hôm nay nữa, nên hẹn gặp cậu trong… phòng học mà cậu đã làm tình cùng Donghae?” TaeYeon vừa cười vừa gợi ý.

Tiffany thần người ra một lúc. “Và phòng đó là? Xin lỗi, tôi không nhớ, chúng tôi đã làm tình với nhau trong quá nhiều phòng rồi.” Tiffany nói bình thản.

“Phòng bên cạnh văn phòng hiệu trưởng ấy.”

“Hmm, được rồi.” Tiffany gật đầu. “Hẹn gặp cậu ở đó.”

Trong tiết học tiếp theo, tiết Sinh học, TaeYeon có tin nhắn.

9:58 AM

From: Yul

“Mong là cậu được bắt cặp với Tiffany, nếu không thì uổng công tớ quá.”

 

Ôi trời, cậu đã làm cái đ** gì hả, Kwon Yuri? TaeYeon nghĩ. Cô không bao giờ có thể đoán được là Yuri đã sắp đặt chuyện này.

10:00 AM

To: Yul

“OMG, Kwon Yuri, c đã làm gì?! C đã ám sát Jessica hay cgì đó chắc?”

 

TaeYeon đã không phải đợi lâu để có tin trả lời.

10:04 AM

From: Yul

“Tớ chỉ tình cờ đi qua nhà Jessica trên đường tới trường  và nhìn thấy chiếc xe yêu quý của cô ấy, tớ đã tháo một cái ốc trên lốp xe và… Ah, cũng khá là hài lòng khi thấy lốp xe của cô ấy lép hơn cả ngực của cậu đấy. Cậu có được bắt cặp cùng cô Hwang đó không?”

 

10:05 AM

To: Yul

“Tình cờ, ờ. OMG, Jessica sẽ rất giận dữ đấy. Và tớ ghét cậu. Tớ không có lép.”

 

10:07 AM

From: Yul

“Cũng không hẳn. Cô ấy ra khỏi nhà, vẫn ngái ngủ, nhìn thấy lốp xe bị xịt, thở dài và quay trở vào nhà chắc là để ngủ tiếp. Và cậu lép. CẬU CÓ ĐƯỢC BẮT CẶP CÙNG HWANG KHÔNG?!”

 

10:08 AM

To: Yul

“LOL, nghe giống Jessica đấy. TỚ ĐƯỢC BẮT CẶP!”

 

10:09 AM

From: Yul

“CẢM ƠN TỚ ĐI!”

 

10:09 AM

To: Yul

“CẢM ƠN CẬU!”

 

TaeYeon cười khúc khích. Yuri thi thoảng rất trẻ con, nhưng cô ấy là một người bạn tuyệt vời. Cô ấy cảm thấy bình thường khi làm nhưng việc mà TaeYeon quá sợ để làm. Yuri không quan tâm. Cô ấy chưa bao giờ quan tâm đến hậu quả. Cô ấy chỉ trân trọng những khoảnh khắc hiện tại và TaeYeon ngưỡng mộ cô vì điều đó. (lived for the moment – cái này hiểu nhưng hơi khó dịch, các readers thông cảm nhe T.T)

TaeYeon dường như đang mong đến lúc hết giờ. Hôm đó là thứ Sáu và cô đang mong được lười biếng hết cuối tuần. Tất nhiên, cô phải đi làm, cô có một công việc làm thêm là một người đưa thư, nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ. Trước hết, cô phải đối phó với Tiffany. Ngay khi chuông reo, cô rời khỏi phòng học, đi đến phòng bên cạnh văn phòng hiệu trưởng. Cô hơi hồi hộp, nhưng không nhiều như dự đoán. Đó chỉ là một dự án. Và nó có thể khiến họ bớt gượng gạo với nhau. TaeYeon quyết tâm sẽ không trở nên gượng gạo. Và cô biết việc đó sẽ rất khó. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ cô đã gượng gạo.

Khi cô đến phòng học đó, bên trong không có người. Lúc đó là 3 giờ chiều và TaeYeon chưa ăn trưa, nên cô ngồi lên một chiếc bàn rồi lấy bánh quy ra ăn để thỏa cơn đói. Cô đang ăn đến chiếc bánh thứ 3 thì Tiffany bước vào. Cô ấy trông vẫn xinh đẹp như mọi khi, rất khó tiếp cận và đầy bí ẩn trong mắt TaeYeon.

Đừng có ngơ ngẩn vì vẻ đẹp của cô ta nữa, Kim TaeYeon, cô ta đã thịt bạn trai kẻ thù của mày ngay trên chiếc bàn trước mặt mày đấy.

Tiffany là một con đ*** vô liêm sỉ và TaeYeon ghét loại con gái như cô. Có lẽ vậy. Có chút gì đó lạ về Tiffany, chút gì đó khác khiến cho TaeYeon khó chịu khi nhìn thấy cô.

Tiffany vô tư đi đến chỗ TaeYeon và ngồi trên chiếc ghế trống trước mặt cô ấy.

“Ăn bánh quy không?” TaeYeon hỏi lịch sự, đưa cho Tiffany một chiếc bánh từ trong hộp của mình.

“Không, cảm ơn cậu, tôi muốn cái dự án này chấm dứt càng nhanh càng tốt.” Tiffany trả lời rồi lấy ra một chiếc bút chì và một tờ giấy. Cô tỏ ra khá lạnh lùng và rõ ràng là cô ghét việc phải ở cùng với TaeYeon.

“Uhm, Tiffany… Tớ… Tớ thật sự xin lỗi vì chuyện đã xảy ra, tớ chân thành xin lỗi đó, cậu không muốn bắt đầu lại từ đầu sao?” TaeYeon nói, cố gắng tỏ ra hòa nhã và thân thiện.

Tiffany chỉ nhìn cô. “Tôi không muốn làm bạn với cậu.” cô nói, nhăn mặt. “Không phải vì tư thù, mặc dù cậu cũng có làm phiền tôi một chút, nên tôi không cảm thấy bị xúc phạm, nói chung tôi chỉ không muốn kết bạn.” Tiffany nói.

“Thật ư? Tại sao?” TaeYeon hỏi, đầy tò mò.

“Tôi chỉ không muốn, được chưa?” Tiffany trả lời một cách giận dữ.

“Được rồi, được rồi.” TaeYeon không hỏi thêm nữa. Nhưng cô vẫn thắc mắc và muốn tìm câu trả lời về cô gái bí ẩn này đến chết đi được. Cô chưa bao giờ có hứng thú với cô ấy, thật sự như vậy, nhưng kể từ khi Sunmi đưa ra cái nhiệm vụ ngu ngốc đó và cô chú ý đến cô gái này nhiều hơn, cô bắt đầu thắc mắc.

“Vậy, có sáng kiến gì về cách không làm vỡ quả trứng ngu xuẩn khi đập nó bằng gậy đánh gôn không?” Tiffany hỏi.

“Không, không hẳn… chúng ta có thể thử bọc quả trứng trong nhiều thứ, nhưng không thể khiến nó quá nặng, vì nếu thế quả trứng sẽ không thể bay xa được.”

“Được rồi, vậy hãy bọc nó bằng bông. Rồi sao?” Tiffany hỏi.

“Chỉ bông thôi thì chưa đủ; có bọc bằng bông hay không thì quả trứng cũng sẽ vỡ mất. Chúng ta cần dùng nhiều vải hơn. Và tớ nghĩ là luộc trứng lên cũng sẽ khiến nó khó vỡ hơn.”

“Thông minh đấy.” Tiffany đồng ý với một nụ cười nhẹ.

Họ cùng bàn luận về các ý tưởng trong khoảng một giờ đồng hồ và sau đó TaeYeon đứng dậy và xin phép. “Tớ cần đi tè, nên…”

“Ừ, tất nhiên, đi đi.” Tiffany nói. Cô đang khá bận với việc viết ra hết các ý tưởng.

TaeYeon bước ra khỏi phòng học và rẽ phải. Nhà vệ sinh nữ ở tận phía cuối hành lang. Trường học không có người và rất tối. TaeYeon lại một lần nữa nhớ lại chuyện mấy ngày hôm trước. Khi cô đang sợ gần chết và rồi lại thấy Donghae và Tiffany… Cô đã nghe thấy một tiếng động. Nó khiến cô đứng hình. Cảm giác déjà vu trở nên mãnh liệt hơn. Cô ấy nghe thấy một… cô… đúng, cô ấy nghe thấy một tiếng rên! (déjà vu là cảm giác như đã gặp một sự việc trước đó rồi, quen thuộc, kiểu như vậy ._.)

Cô đã hoàn toàn quên mất việc phải đi nhẹ vào lúc đó. Cô chỉ liếc trộm vào căn phòng mà cô nghe thấy tiếng rên phát ra. Lại một lần nữa, cô nhìn thấy một người con trai và một người con gái đang vui vẻ với nhau.

Cô đã phải chật vật để lấy hơi vì phải nín thở.

Một lần nữa cô không thể nhìn thấy mặt hai người. Gã trai đang đứng chắn cô gái và tất cả những gì TaeYeon có thể nhìn thấy là lưng của anh ta. Có phải là Donghae không? TaeYeon không biết. Và cô gái đó là ai? TaeYeon dừng khỏi dòng suy nghĩ. Thật là lạ. Thật sự đấy, bạn có thể bắt gặp một đôi tình nhân ân ái với nhau ở trường sau giờ học, vụng trộm, trên bàn thường xuyên đến thế nào chứ? TaeYeon đã thấy điều đó hai lần trong cùng một tuần, cùng chúc mừng cô ấy xác lập kỉ lục thế giới mới nào!

TaeYeon quay trở lại phòng học. Tiffany vẫn đang ngồi ở đó ghi chép, trông rất bình tĩnh. TaeYeon nhăn mặt. Trừ khi có chuyện gì đó thực sự ma quái đang xảy ra, Tiffany không thể ở hai nơi cùng một lúc được!

“Tiffany…”

“Ừ?” Tiffany ngẩng lên từ những mẩu ghi chép của mình và trong khoảng một giây TaeYeon đã có cảm giác Tiffany đang thực sự tỏ ra thân thiện.

“Uhmm, vì chúng ta không thực sự là bạn và cậu cũng đã khá kiên định về việc không muốn trở thành bạn tớ, tớ sẽ chỉ hỏi cậu, vì tớ cũng chẳng còn gì để mất.” TaeYeon ngượng ngùng bắt đầu.

“Ừ?” Tiffany hỏi lại, nhướn mày lên một chút.

“Uhm… có thật là cậu… đã làm chuyện đó… cậu biết đấy… với… Donghae?” TaeYeon nói khẽ.

Tiffany rõ ràn vô cùng ngạc nhiên vì câu hỏi đó và hai má đã ửng hồng lên. “Ừ-ừ, tất nhiên.” cô hơi ấp úng.

TaeYeon tiếp tục nhìn cô bằng cái nhìn đầy thắc mắc thêm một lúc, cô có thể thấy sự không thoải mái ở Tiffany, trước khi cô ấy từ từ gật đầu. “Được rồi.” Có thể ít nhất Tiffany vẫn còn chút tự trọng sót lại và cô ấy thực sự xấu hổ vì hành vi của mình.

Sau đó TaeYeon nhận ra bàng quang của mình đã đầy. Cô thở dài và ngồi xuống. Làm sao để đi ra ngoài một lần nữa mà không trông giống một kẻ ngốc chứ? Cô quyết định đợi thêm một lúc nữa trước khi lại xin phép cho mình.

“Vậy chúng ta đã có những gì rồi?” cô hỏi Tiffany và bắt đầu đọc những ghi chép.

“Tôi nghĩ là có thể nó sẽ được đấy.”  Tiffany nói ngay khi hoàn thành.

“Tớ đồng ý.” TaeYeon gật đầu. “Nhưng chúng ta nên thử nó đã. Cậu có cây gậy đánh gôn nào ở nhà không?”

“Tất nhiên, cả nhà tôi đều chơi gôn.”

TaeYeon cười cay đắng. Con nhà giàu, cô nghĩ.

“Được rồi, cậu có rảnh vào chiều mai không? Chúng ta có nên gặp nhau để làm thử?” TaeYeon hỏi.

“Được, tôi không nghĩ là mình có kế hoạch gì, nên tôi đoán chúng ta có thể gặp nhau.” Tiffany đồng ý. “Hãy kết thúc bài tập này nhanh nhất có thể.” cô nói thêm.

TaeYeon gật đầu. “Đồng ý.” Tiffany vẫn rất khó gần nhưng ít nhất cô ấy cũng nói chuyện với TaeYeon. Không phải là TaeYeon đang hy vọng rằng cô có thể quyến rũ cô ấy rồi làm tình với cô ấy trong vòng 1 tháng và 1 tuần. TaeYeon. Tiêu. Thật. Rồi.

“Được, vậy, gặp cậu ngày mai lúc 3 giờ? Ở công viên trung tâm?”

“Yeah, được, có một bãi cỏ ở đó, phải không? Mang gậy đánh gôn đi và tớ sẽ mang trứng.”

“Được. Vậy hôm nay thế là xong, phải không?”

“Tớ nghĩ vậy.” TaeYeon cười. “Trời ạ, tớ mệt quá rồi… và đói nữa.” Cô quyết định thử vận may. Tiffany trông có vẻ như đang có tâm trạng tốt, nên cô quyết định liều mình. “Cậu có muốn đến một nhà hàng nào đó không?”

“Tôi không đói và tôi muốn về nhà luôn, nhưng dù sao cũng cảm ơn.” Tiffany cười và bắt đầu thu dọn đồ đạc.

TaeYeon vui. Cô ấy vui, vì Tiffany đã không nổi giận trước lời mời của mình. Cô đã dự đoán sẽ được nghe một tràng phát biểu Tôi-không-muốn-kết-bạn, nhưng thay vì đó, Tiffany đã từ chối một cách lịch sự.

Huh… cô ấy đúng là một bí ẩn…

 

 

TaeYeon về nhà khá muộn. Không phải là có ai thực sự quan tâm điều này đâu.

“Con có thư này.” mẹ cô nói và ném cho TaeYeon một lá thư.

“Ah, vâng, cảm ơn mẹ.” TaeYeon nói. Đó là một bức thư từ Sunny, như mọi tuần. Cô luôn vui vì có một người đủ quan tâm để gửi thư cho cô mỗi tuần. Điều đó rất dễ thương.

Cô mở phong bì và đọc bức thư với những nét vẽ xung quanh chữ. TaeYeon rất thích điều đó, bản thân cô không phải là người giỏi lắm khi nói đến chuyện vẽ vời.

Chỉ còn vài tuần từ giờ đến khi họ gặp nhau. Với một nụ cười trên gương mặt, cô cất bức thư lên giá, nơi cô giữ tất cả thư từ mình nhận được rồi bật máy tính lên, để lướt Facebook và đương nhiên, chat với anh trai một chút. Cô phải nói với anh về dự án, cô chỉ không thể giấu nó khỏi anh trai. Miễn là cô bỏ qua những chi tiết không quan trọng. Những chi tiết không quan trong. Yeah… Cứ gọi vậy đi.

Ngày hôm sau TaeYeon dậy khá sớm. Không nghi ngờ gì, đây là điều khá lạ đối với cô. Cô thích ngủ và thường thì cô sẽ ngủ đến tận trưa mỗi khi có thể. Nhưng cô cứ cảm thấy hồi hộp kiểu gì đó suốt đêm, cô đã rất lạnh và hơi ốm một chút.

Cô dậy và đi xuống bếp để ăn sáng. Cô mở tủ lạnh và bắt gặp mấy quả trứng. Cô cần phải chuẩn bị chúng. Cô ăn sáng, nghĩ về buổi chiều sắp đến. Hy vọng rằng mọi thứ đều suôn sẻ. Cô thực sự cần phải gây ấn tượng với Tiffany bằng cách nào đó. Khả năng cô sẽ có cơ hội tương tự để nói chuyện riêng với cô ấy là rất thấp, nên cô cần phải nắm bắt lấy cơ hội ngay bây giờ khi có thể.

Sau bữa sáng cô từ từ chuẩn bị trứng. Hai người đã quyết định luộc, rồi làm lạnh và cuối cùng là bọc trứng trong bông và vải. TaeYeon đã sẵn sàng từ nhiều giờ trước. Cô luôn sẵn sàng rất lâu trước khi cần làm vậy, đó là thói quen của cô. Cô ghét việc đến muộn, cô ghét cái cảm giác có người đang phải đợi mình. Thà cô là người đợi còn hơn. Kì quặc? Có thể. Nhưng đúng là như vậy.

Ngày hôm đó cô cũng làm tương tự. Cô ra khỏi nhà sớm hơn 20 phút so với thời gian cần thiết và đương nhiên, cô đến sớm 20 phút.

Cô dường như đang dự đoán Tiffany sẽ đến muộn. Cô ấy có vẻ như kiểu mà kể cả là đến trường cũng phải đến lúc chỉ còn vài giây nữa là giờ học bắt đầu.

TaeYeon ngồi trên một chiếc ghế băng ở giữa công viên nên cô có thể trông thấy toàn cảnh và chỉ thư giãn, với tai nghe đã đeo sẵn. Buổi chiều hôm đó trời lạnh lạ thường, cô có thể thấy từng làn khói nhỏ phả ra từ miệng mỗi khi cô thở.

Cô đã vô cùng ngạc nhiên khi trông thấy cô gái kia mang gậy đánh gôn đi đến chỗ mình 5 phút trước giờ họ hẹn gặp. Tiffany đang đúng là Tiffany và mặc đồ màu hồng. Thật bình thường. Cô ấy đội một chiếc mũ len hồng, đeo khăn và găng tay màu hồng. Trông cô ấy khá dễ thương.

“Chào.” TaeYeon mỉm cười. “Cậu đến sớm.”

“Chào” Tiffany khẽ mỉm cười đáp lại. “Cậu cũng vậy.”

“Tớ ghét việc đến muộn.”

“Tôi cũng thế.” Tiffany hơi cười một chút. “Trừ khi là đến đến trường, tôi không quan tâm việc đến muộn giờ học. Tôi chỉ ghét việc có người khác đang phải đợi mình.”

TaeYeon mỉm cười và đứng dậy khỏi ghế. “Vậy chúng ta nên bắt đầu được chưa?” Tớ có mười quả trứng, tức là chúng ta có mười lượt đánh.”

“Tất nhiên.” Tiffany gật đầu và họ đi đến bãi cỏ. “Bắt đầu thôi.” cô nói và vung gậy trong không khí một vài lần. “Mình có thể làm được.” cô tự nhủ với mình.

TaeYeon cười. Cô cũng luôn tự nói với mình điều tương tự.

“Đừng quên là cậu không cần phải khiến cho quả trứng bay đến tận phía cuối công viên. Chúng ta không thể làm vỡ nó… Ôi trời, tớ thật lòng không thể tin được là chúng ta đang làm cái dự án khốn kiếp này.” TaeYeon nói.

Tiffany tán thành. “Tôi biết mà. Những dự án Vật lí của chúng ta thật nực cười.”

“Đúng. Và tớ luôn phải tự làm chúng một mình, vì… Yuri… cậu biết đấy, cậu ấy chẳng bao giờ bận tâm làm bất cứ chuyện gì ở trường cả.”

“Tôi biết! Tôi cũng luôn phải tự làm một mình, vì… cậu biết đấy, Jessica… lúc quái nào cũng ngủ.”

Cả hai người cùng phì cười khi phàn nàn về những người bạn thân của mình. TaeYeon nhận ra mọi chuyện đang diễn ra khá suôn sẻ bằng một cách nào đó. Cô khá ngạc nhiên.

Sau đó gương mặt Tiffany tối sầm đi một chút. “Được rồi, hãy làm cho xong thôi.” cô nói và một lần nữa vung cây gậy đánh gôn.

“Được.” TaeYeon gật đầu. Cô đặt một quả trứng lên bãi cỏ. “Nhớ là đừng dùng quá nhiều lực, được chưa?”

“Rồi, rồi.” Tiffany nói, nhưng làm chính xác điều ngược lại. Cô vung gậy và… quả trứng chẳng bay đi đâu cả, Tiffany đã đập nát nó.

“Oopsie…”

“Cậu đùa tớ đấy à.” TaeYeon cau mày, khó chịu.

“Gì chứ? Tôi đã bao giờ nói là mình biết chơi gôn đâu!” Tiffany phản kháng.

“Cậu đùa tớ đấy à, Tiffany.” TaeYeon lặp lại. “Thế mà cậu nói như thể cậu thực sự biết cách chơi ấy!”

“Thế á? Xin lỗi, không cố ý, tôi chơi dở tệ.” Tiffany cười tỏ ra vô tội còn TaeYeon thì thở dài.

“Để tớ thử…” cô nói. Đây thật ra là lần đầu tiên cô cầm một cây gậy đánh gôn, nhưng có thể khó đến mức nào chứ. Tiffany đưa cây gậy cho cô. Cô, cũng như Tiffany đã làm trước đó, thử vung gậy trước tiên, trước khi nhắm vào quả trứng. Cô vung gậy đánh gôn và… lại một quả trứng luộc được làm lạnh rồi bọc trong bông và vải bị đập nát.

“Thấy chưa!” Tiffany hét lên. “Trả nó lại cho tôi, cậu sẽ làm gãy cây gậy đánh gôn mất.”

“Được rồi, được rồi, chúng ta còn lại tám quả trứng. Đánh nhẹ nhàng thôi.” TaeYeon nói khi đặt xuống quả trứng thứ ba.

Tiffany thực sự đã đánh rất nhẹ nhàng. Quá nhẹ nhàng. Quả trứng hầu như không nhúc nhích.

TaeYeon tự đánh vào mặt mình rồi xoa trán, than thở. “Không… cậu không thể đang nghiêm túc được…”

“Ít nhất thì nó cũng không bị vỡ! Để tôi thử lại.” Tiffany đặt quả trứng vào vị trí cũ rồi vung gậy, lần này cô đánh một cú hoàn hảo. Một cú gần như hoàn hảo. Quả trứng bay hoàn hảo, nhưng Tiffany mất thăng bằng và ngã xuống nền đất lạnh lẽo.

“Ahhh.” cô kêu lên khi đứng dậy và phủi chiếc quần bị bẩn.

TaeYeon cười khúc khích. “Cậu không sao chứ?” cô nói rồi đưa tay ra, chỉnh lại chiếc mũ hồng của Tiffany.

“Ừ, tôi ổn.” Tiffany nói, không để ý hoặc cố lờ đi cử chỉ đầy tình cảm của TaeYeon. Đợi đã… đây có được coi là cử chỉ thể hiện tình cảm khi cô chỉ đang làm vậy vì Sunmi?

“Hãy đi kiểm tra quả trứng.” Tiffany gợi ý.

“Ừ, tất nhiên, chắc chắn rồi.” TaeYeon đồng ý và họ đi đến chỗ quả trứng mà đã bay khoảng… tám mét. TaeYeon nhặt quả trứng lên, bỏ lớp bọc bên ngoài ra và quả trứng vẫn… ổn.

“Wow, hoan hô cho tôi cùng kĩ năng chơi gôn tuyệt đỉnh của mình!” Tiffany cảm thán.

“Cậu làm tuyệt lắm.” TaeYeon thừa nhận. “High five chứ?” cô nói, đưa tay lên.

“Tất nhiên rồi.” Tiffany mỉm cười và họ high five với nhau.

“Tuyệt… Chúng ta có nên thử lại xem quả trứng có thể bay xa hơn không?” TaeYeon nói.

“Đương nhiên. Chúng ta sẽ chiến thắng dự án này.”

“Oh yeah…”

Hai cô gái tiếp tục thử và thử và mặc dù cuộc trò chuyện của họ chỉ xoay quanh trứng, gôn và trường học, TaeYeon thực sự rất vui. Nhưng cô không chắc lắm về Tiffany. Cô ấy thật quá khó để đọc vị. TaeYeon sẽ không quá ngạc nhiên nếu cô gái xinh đẹp ấy là một kẻ giết người hàng loạt, luôn ăn thịt cún con vào mỗi bữa tối. TaeYeon khá chắc rằng cô gái này sẽ không thể khiến mình ngạc nhiên thêm nữa. Sau tất cả những gì cô biết về cô ấy. Những gì đó không phải là nhiều… nhưng đúng, tiếng tăm của cô ấy ở trường đã nói lên tất cả.

“Tớ nghĩ chúng ta có cơ hội đấy.” TaeYeon nói khi cô cầm lên quả trứng cuối cùng. “Nhưng dù gì thì cậu cũng nên  tập đánh gôn một chút nữa đi.” cô vừa cười vừa nói thêm.

“Ừ, tôi công nhận.” Tiffany trả lời.

“Cậu có muốn…” TaeYeon thở sâu. Cô chưa bao giờ quên mất nhiệm vụ của mình và bây giờ là một cơ hội thật tuyệt. “Cậu có muốn đến một nhà hàng nào đó không? Trời đang lạnh kinh lên được; thật tốt nếu có thể uống một tách cà phê nóng.”

Tiffany rõ ràng là lưỡng lự. “Cũng sắp muộn rồi…”

“Oh thôi nào, mới có 7 giờ tối, cậu sẽ về nhà trước 8 giờ mà. Cậu sống ở gần đây, phải không?” TaeYeon thuyết phục. Cô cũng khá bất ngờ khi Tiffany không từ chối thẳng thửng ngay tắp lự.

“Được rồi.” Tiffany thở dài. TaeYeon mỉm cười.

“Tuyệt! Hãy đến quán cà phê ở đằng kia nhé.” cô nói, chỉ tay về một nhà hàng nhỏ ngay cạnh công viên.

“Được. Nhưng chỉ một cốc cà phê thôi đấy…”

TaeYeon thật ngượng. Cô nhấp từng ngụm chocolate nóng, thi thoảng lại nhìn trộm Tiffany. Tiffany đang uống latté của mình hay bất kể đó là cái gì, và cũng không nói một lời nào. TaeYeon thì đang tự hỏi không biết cô có thể đẩy vận may của mình đi bao xa.

“Mà sao cậu lại phải về nhà sớm thế?” cô hỏi, cố gắng chọn một chủ đề thật an toàn.

“Tôi muốn ngủ một chút. Tôi sẽ đến nhà thờ vào ngày mai.” Tiffany bình thản trả lời.

TaeYeon đã rất bất ngờ, nhưng cố giả vờ như không. Cô nghĩ mình đã giấu đi sự ngạc nhiên của mình khá tốt. Cô không muốn Tiffany nghĩ rằng cô ấy đã nói điều gì ngoài mong đợi, nó có thể khiến cô ấy trở lại trạng thái Tôi-không-muốn-kết-bạn. Và chắc chắn TaeYeon không muốn điều đó. “Cậu đến nhà thờ?” cô hỏi, giả vờ như không bận tâm.

“Đúng, vào các ngày Chủ Nhật.” Tiffany xác nhận.

“Tớ thì không.” TaeYeon đáp. Cô rất kinh ngạc khi một tín đồ Thiên Chúa giáo lại có thể biểu hiện như cách của Tiffany… Đùa giỡn với các chàng trai và những thứ tương tự. Nhưng… tôn giáo chẳng có ý nghĩa gì cả, mình đoán vậy, đó có thể chỉ là vỏ bọc bên ngoài… Mặc dù trông cô ấy không có vẻ như hạng người hay che giấu thứ gì. TaeYeon suy nghĩ về chuyện đó và nhận ra rằng Tiffany chưa bao giờ than thở về chuyện mọi người nói về cô như thể cô là… ahem… mọi người nói về sự lẳng lơ của cô. Dường như chuyện đó chẳng hề khiến cô ấy buồn hay bận tâm chút nào. Có thể đó là vỏ bọc của cô ấy trước mặt bố mẹ. Yeah, chắc là vậy rồi…

Im lặng. Lại như vậy nữa. TaeYeon không chắc liệu chủ đề nào thì ổn để nói chuyện cùng với Tiffany. Tất nhiên, cô không thể hỏi cô ấy về những thứ cô ấy thích, cô khá chắc chắn rằng Tiffany sẽ không muốn nói nữa.

“Mhm, nghĩ đến chuyện này, Jessica và Yuri đang cùng làm dự án này, đúng không?” cô nói một cách khá ngẫu nhiên. “Cậu có nghĩ là họ sẽ làm không?”

“Uhm… Không.” Tiffany trả lời đầy chắc chắn. “Tớ khá chắc là họ sẽ không làm. Có khả năng Jessica sẽ tự mình làm gì đó nếu cô ấy tự dưng nảy ra được ý tưởng gì. Nhưng cô ấy sẽ không làm trực tiếp như chúng ta ngày hôm nay đâu.”

“Tớ luôn băn khoăn không hiểu sao Jessica toàn đạt điểm A trong khi cô ấy chẳng hề học, chẳng hề làm bài tập về nhà và quái quỷ thật, cô ấy thậm chí còn không ghi chép gì, cô ấy ngủ mất nửa ngày rồi còn gì.” TaeYeon nói.

“Ờ thì, cô ấy thông minh vậy đấy. Cô ấy nghe một lần là nhớ luôn mà không cần học.” Tiffany giải thích.

“Cái gì? Thật á? Wow, điên thật! Tớ ghen tỵ quá.”

“Chúng ta đều vậy cả.” Tiffany cười. “Mọi người sẵn sàng giết người để có được trí nhớ của Jessi. Nhưng cố gắng đừng nói với ai. Jessi không thích mọi người nói về mình đâu.”

TaeYeon nhanh chóng gật đầu. “Chắc rồi, không vấn đề gì, miệng tớ sẽ đóng chặt. Tớ cũng rất ghét khi mọi người nói về mình.”

“Yeah, tôi cũng vậy.” Tiffany nói thầm rất nhỏ, nhưng TaeYeon đã nghe được. Và cô khá chắc mình không nghe nhầm.

“Vậy tại sao cậu không nói với họ? Vì… xin lỗi vì nói như vậy, nhưng cậu như kiểu một chủ đề hot ở trường.”

Tiffany nhìn cô không một chút biểu cảm nào, điều này khiến cho TaeYeon hơi sợ. Cô nghĩ có thể mình đã vượt quá giới hạn.

“C-cậu không cần trả lời đâu.” cô lắp bắp, cố gắng cứu vãn tình hình. “Đó chỉ là một câu hỏi.”

“Tôi có lí do của mình.” Tiffany chỉ thì thầm và hơi chuyển mình trên ghế, trước khi ngừng nhìn vào mắt người đối diện và uống xong cốc cà phê của mình. “Tôi thật sự cần phải đi bây giờ.”

“T-tớ xin lỗi, tớ thực sự không muốn xúc phạm cậu hay điều gì tương tự.” TaeYeon nói, hơi hoảng một chút.

Tiffany đứng dậy và cười với cô trong khoảng một giây. “Đừng lo, tôi không để bụng đâu. Chỉ là bây giờ đã khá muộn rồi.” Cô vừa nói vừa mặc áo khoác.

“Đ-được rồi… vậy chúng mình vẫn là bạn chứ? Ý tớ là… như là… không phải bạn, tớ biết cậu đã nói là cậu không muốn kết bạn với ai, nhưng… cậu biết đấy…”

Tiffany cười. “Cậu dễ thương đấy.” cô nói và rồi nhanh chóng chuyển sang biểu hiện lạnh lùng như thường lệ khi nhận ra mình vừa làm gì. “Chúng ta vẫn ổn. Nhưng cậu nói đúng đấy, chúng ta không phải bạn.” cô nói một cách lạnh lùng. “Gặp cậu ở trường.” cô nói và đi về phía quầy để trả tiền.

TaeYeon thở dài và uống hết cốc chocolate nóng của mình trong khi nhìn Tiffany ra về. Cô rên lên một tiếng đầy bất lực. Quyến rũ cô ấy trước khi hết năm… yeah… chắc rồi… không vấn đề.

Cô lấy ví tiền và đi về phía quầy thu để thanh toán.

“Oh, nhưng bạn của cô đã trả tiền cho cả hai người rồi.” người phục vụ bàn nói.

“Gì cơ?” TaeYeon nhìn người phục vụ đầy bối rối. “Cô ấy trả rồi á?”

--------------------------- End Chap 3 ---------------------------

Thật sự mình vẫn không biết là nên để Ppani xưng hô với Tae là “tôi” hay “tớ” nữa T.T Vì đây là trans mà :< =))

Chap sau sẽ có gì đó hay ho :)) Mong m.n thứ lỗi vì bây giờ hè rồi mà mình chểnh mảng quá, không up đều đặn gì cả :( :D

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top