Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hoàng Cảnh Du nương theo bóng đêm tìm một vòng cũng không tìm được người, vừa định gọi điện thoại cho Hứa Nguỵ Châu, hai mắt đã bị người từ phía sau bưng kín.

Tai nghe thấy được khí tức quen thuộc xong Hoàng Cảnh Du lập tức vòng tay ra sau bắt lấy thắt lưng người kia.

Hắn xoay người đem người trước mặt hung hăng ôm vào trong lòng, hai tay cũng siết chặt vòng eo kia.

"Đừng nháo đừng nháo. . . Cảnh Du!" Hứa Nguỵ Châu chịu không được tập kích mẫn cảm kia, ở trong tay Hoàng Cảnh Du xoay tới xoay lui.

Hứa Nguỵ Châu hai mắt thật to trong đêm tối càng thêm sáng ngời, Hoàng Cảnh Du không khống chế được dùng môi hôn cậu.

"Về nhà làm gì, mau kể anh nghe!"

Hứa Nguỵ Châu cái gì cũng không nói, cậu chủ động đem tay đặt lên cổ Hoàng Cảnh Du, ngẩng đầu hôn tới.

"Đêm nay đến chỗ em đi."

"Hắc hắc."

Ngày ngày trôi qua, phòng kí túc của Hứa Nguỵ Châu cơ hồ cũng biến thành nơi ở của Hoàng Cảnh Du.

"Châu Châu, mấy ngày nay có mệt hay không? Nếu mệt thì gặp Dư thúc nói một chút, em mấy ngày nay bài vở nhiều, cũng đừng đi làm." Tối thứ 6 trước khi ngủ, Hoàng Cảnh Du nằm ở bên cạnh Hứa Nguỵ Châu, nghĩ đến cậu gần đây học xong liền chạy tới quán bar, nghỉ ngơi cũng không nhiều, có chút đau lòng xoa đầu của cậu.

"Không sao, nếu mỗi ngày không có gì làm em mới cảm giác nhàm chán đó."

"Nọ vậy ngày mai lúc rảnh rỗi thì sao? Chúng ta đi ra ngoài thư giãn một chút." Hoàng Cảnh Du nghiêng người nhìn Hứa Nguỵ Châu.

"Ngày mai. . . Ngày mai em phải cùng Ổn Ổn đi lễ hội âm nhạc."

"Tại sao cùng hắn đi!" Hoàng Cảnh Du lập tức không vui, cũng không quản Hứa Nguỵ Châu phản ứng thế nào, trực tiếp xoay người đưa lưng về phía cậu.

"Tức giận? Đại ngốc." Hứa Nguỵ Châu từ sau lưng ôm Hoàng Cảnh Du, đem đầu dụi vào gáy hắn.

"Em nha... nói người nào ngốc?" Hoàng Cảnh Du xoay qua nhéo mặt Hứa Nguỵ Châu.

"Ngày mốt cùng anh đi ra ngoài có được hay không? Em đã sớm đáp ứng Ổn Ổn cùng đi, vé đều là cậu ấy thật vất vả mới mua được." Hứa Nguỵ Châu biết việc này vốn là chính mình không đúng, không có nói trước với hắn, lấy tính tình hắn mà nói, không tức giận mới là lạ.

"Được ah, bất quá hôm nay anh có thể cưỡi trên người em ngủ không?"

"Hoàng Cảnh Du!"

Ngày thứ hai hai người cũng tỉnh dậy rất sớm, Hứa Nguỵ Châu chuẩn bị xong liền ra cửa, Hoàng Cảnh Du đã đứng ở cửa chờ cậu.

"Anh đi đến quán bar làm? Hôm nay không phải cuối tuần sao?"

"Em không có ở đây, không đi làm thì anh thật sự không có chuyện gì làm." Hoàng Cảnh Du vân vê vạt áo, giả bộ lộ vẻ mặt bất mãn.

"Em sẽ sớm một chút trở về." Hứa Nguỵ Châu ngẩng đầu lên hôn hắn một cái, hắn lập tức vui vẻ lại.

Còn hơn Hoàng Cảnh Du, Lâm Phong Tùng mới thật là người muốn nhàn rỗi hơn nửa ngày, nhưng ngày này lão Thiên nhưng lại hết lần này tới lần khác không cho hắn nhàn rỗi.

Xế chiều hơn ba giờ, hắn còn đang ngủ trưa thì bị tiếng chuông tin nhắn đánh thức.

【 bốn giờ, bãi đỗ xe dưới hầm. 】

Chỉ có đơn giản vài chữ làm cho hắn trong nháy mắt không biết làm sao.

Lâm Phong Tùng mang khẩu trang cùng bao tay, cầm lấy cái thùng nhỏ chính mình mấy ngày hôm trước giấu ở ban công, đi đến bãi đỗ xe.

"Nhiên ca."

Người kia xoay người, Lâm Phong Tùng chung quy cảm giác khuôn mặt này lần trước thấy có chút không giống, nhưng cụ thể là cái gì thì lại không thể nhớ.

"Đồ vật cho ta đâu." Tiếu Nhiên cười cười, nhưng nụ cười đó trong mắt Lâm Phong Tùng lại như là đến từ ác ma dưới địa ngục.

"Ca. . ."

"Nói rồi, đừng hỏi ta muốn làm cái gì, ngươi có thể đi."

Lâm Phong Tùng cắn cắn môi, cuối cùng đem mấy lời nghĩ muốn nói nuốt xuống.

Tiếu Nhiên nhìn đồng hồ, ngón tay nhẹ nhàng xoa mặt.

"Hoàng Cảnh Du không phải yêu nhất ánh mắt cùng bộ dáng của ngươi sao? Ngươi nói. . . Bị huỷ đi rồi Hoàng Cảnh Du còn có thể hay không muốn ngươi? Ha ha. . ."

Lúc đi đến ngã rẽ Lâm Phong Tùng bị những lời này doạ đến sửng sờ tại chỗ.

Hắn tinh tường nghe được Hoàng Cảnh Du ba chữ, đem câu nói kia nghiêm túc suy nghĩ mấy lần, toàn thân cũng toát ra mồ hôi lạnh.

Chạy đến gần chỗ Giáo Học Lâu, Lâm Phong Tùng xuất ra điện thoại di động... gần năm giờ rồi, vừa lúc lễ hội âm nhạc lễ sắp kết thúc.

Lâm Phong Tùng gọi một chiếc xe taxi, vừa đến chỗ lễ hội vừa nhắn tin cho Trần Ổn.

"Bảo vệ Châu ca."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top