Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa hạ khô nóng thỉnh thoảng có mưa rào luôn đem lại 1 loại không khí ẩm ướt khó chịu. Mà đối với những nơi gần biển như vầy mà nói, vẫn là rất thường thấy.

Mây đen cùng sấm chớp đem bầu trời trong xanh che kín không một kẽ hở, ánh mặt trời cũng không thể xuyên thấu làm cho buổi sáng hơn mười giờ nhưng thoạt nhìn vẫn tối như ban đêm.

Cho dù khí trời như vậy nhưng thói quen thức dậy lúc sáng sớm để tập bao cát của Hoàng Cảnh Du vẫn duy trì.

Đợi đến lúc Lâm Phong Tùng tỉnh giấc, Hoàng Cảnh Du đã đánh hơn mấy mươi quyền.

"Học trưởng. . . Hôm nay cuối tuần. . . Anh vẫn dậy sớm như vậy hả."

Tại x đại, giáo phương quy định: từng phòng kí túc xá cứ hai người một phòng là Alpha năm 4 và năm 1, còn Omega thể chất không tốt thì một người một phòng.

"Cho nghỉ thì cậu sẽ không ăn cơm sao? Bình thường lịch biểu làm gì thì lúc được cho nghỉ cũng không nên không làm." Nói với Phong Tùng xong Hoàng Cảnh Du mới buông bao cát trở về phòng.

Điểm tâm theo lệ chỉ có hai người.

Lâm Phong Tùng lúc ngẩng đầu lên vô tình thấy được ngón tay trái của Hoàng Cảnh Du lóe lên ánh bạc của một chiếc nhẫn, từ khi cùng cậu ở chung, tựa hồ thời khắc nào cũng có thể chứng kiến hắn đeo chiếc nhẫn đó, ngay cả khi tắm rửa hay rèn luyện cũng không tháo ra.

Đồ vật kia nói dễ nghe thì gọi là chiếc nhẫn, còn nói thật bất quá chính là rất giống một cái khoen trên lon đồ hộp, không biết tại sao Hoàng Cảnh Du đối với nó lại trân quý như bảo bối.

"Cảnh Du ca, trên tay anh... cái đồ vật đó rốt cuộc là cái gì hả? Xấu xí như vậy anh mang không xấu hổ sao." Nói còn chưa hết, Lâm Phong Tùng nhân tiện cảm thấy một ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào mình, hắn cả người chấn động, thức thời mà ngậm miệng.

Ăn xong điểm tâm, Hoàng Cảnh Du ngồi vào máy tính, mở ra trang web thông tin lĩnh vực âm nhạc của trường, trong đó tin tức ở hàng top chính là nhạc hội hai ngày trước.

Không nhìn vào mấy đề tài không có hứng thú, Hoàng Cảnh Du trực tiếp gõ vào tên ban nhạc Golden Hope, rốt cục thấy được bản danh sách thành viên, có cả người đó nữa.

Ngay đầu trang là tư liệu của Hứa Nguỵ Châu, ảnh chụp là ảnh cậu để tóc ngắn, đôi mắt to trong hình như mang theo tia nắng, nụ cười ấm áp tựa hồ có thể hòa tan hết sự rét lạnh.

Hoàng Cảnh Du đọc hết một lượt rồi tắt đi. Hắn nhắm hai mắt tựa vào ghế, dùng tay phải đem chiếc nhẫn bên tay kia nhẹ nhàng kéo ra, sau đó lại lần nữa đeo vào.

Lâm Phong Tùng nói không sai, đây là một cái nắp bật lon vừa xấu xí vừa không có giá trị. Hắn sở dĩ trân quý như thế vốn là bởi vì chủ nhân của nó từng cho hắn một đoạn hồi ức tốt đẹp. Mặc dù lúc ấy tuổi nhỏ, hơn nữa nhiều năm như vậy đã trôi qua, dù cho đã lãng quên tướng mạo tiểu nam tử kia, nhưng hắn vĩnh viễn vẫn nhớ kỹ khi nắm bàn tay nho nhỏ ấm áp đó.

Trong mắt dù hàm chứa rất nhiều nước mắt nhưng miệng lại tươi cười đối với hắn nói: Cá Voi ca ca, nhớ dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không được quên em.

Đó là hồi ức mà Hoàng Cảnh Du cả đời cũng không thể quên.

Tầng mây rốt cục không giữ được sức nặng của nước bên trong, mưa tầm tã nói đến là đến. Cả quá trình không có hạt mưa, chỉ giống như là một trận đại hồng thủy trực tiếp từ trên cao trút xuống. Nhưng mưa to cũng có chỗ tốt, tới nhanh mà đi cũng nhanh, tất cả mây đen toàn bộ tán đi, mặt trời một lần nữa ló dạng, tiếng bước chân nhộn nhịp lại bắt đầu.

Hứa Nguỵ Châu mặc đồng phục đi dạo quanh khuôn viên trường, sau nhạc hội cậu ở liền trong phòng hai ngày không ra cửa, tự nhiên cũng không biết chính mình đã thành thần tượng trong mắt rất nhiều bạn học.

Sau cơn mưa không khí rất tươi mát, cậu bất tri bất giác đi tới cửa một quán bar nhỏ trong khuôn viên trường tên Subway. Hứa Nguỵ Châu nhìn bảng hiệu một lúc mới nhấc chân đi đi vào.

Bất đồng hoàn toàn với ồn ào bên ngoài, bên trong Subway mọi thứ đều có vẻ hết sức hài hòa, mỗi bàn có thể chứng kiến vài nhóm người ngồi tán chuyện, trong không khí tràn ngập hương bạc hà, ngọn đèn màu xanh dịu nhẹ mang đến một loại cảm giác rất dễ chịu.

Có lẽ nơi này đúng là chỗ bất đồng nhất trong trường.

Hứa Nguỵ Châu gọi một ly Margaret, đi tới vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.

"Xin lỗi quấy rầy anh một chút." Bên cạnh truyền tới thanh âm lạ, Hứa Nguỵ Châu theo phương hướng phát ra tiếng nhìn qua, là một nữ sinh đang có chút thẹn thùng nhìn cậu.

"Hứa Nguỵ Châu học trưởng. . . Anh có thể. . . Có thể cho em xin chữ kí không?"

"Anh cũng không phải là cái gì đại minh tinh ah~." Hứa Nguỵ Châu cười.

"Ngày đó anh hát hay lắm, em với bạn em cũng rất thích ban nhạc của anh. . ."

Hứa Nguỵ Châu cầm tờ giấy kí tên mình vào, sau đó đứng dậy cùng cô gái bắt tay: "Cám ơn em, bọn anh nhất định sẽ tiếp tục cố gắng"

Màu xanh của ly Margaret phải chiếu ánh đèn ra hình dạng mơ hồ, Hứa Nguỵ Châu nhấp một cái, chất lỏng ngọt ngào mang theo chút cay làm cho cậu thanh tỉnh không ít.

Hứa Nguỵ Châu lại nghĩ tới Hoàng Cảnh Du, cái tên Alpha mang theo mùi vị nồng đậm, cái tên mang mùi vị mà chính mình nghe thấy một cái là sẽ đỏ bừng mặt.

Có lẽ là yêu. Kỳ thật tâm lý của cậu luôn rất rõ ràng.

"Chào, Hứa Nguỵ Châu." Đang lúc cậu có ý nghĩ kỳ quái, một nam tử xuất hiện đi tới trước mặt, phía sau là một nam nhân trung niên "Dư lão bản của chúng tôi muốn nói chuyện với cậu, xin hỏi cậu chúng tôi có thể ngồi ở chỗ này không?"

"Mời ngồi." Hứa Nguỵ Châu lịch sự vươn tay.

"Chào Dư lão bản, xin hỏi ngài có chuyện gì không?"

"Cậu Hứa Nguỵ Châu, hôm nhạc hội tôi cũng ở đó, tôi rất thích màn diễn của cậu, không biết có thể mời cậu đến đàn piano cho quán tôi không?" Dư lão bản cũng không vòng vèo tìm lý do, nói thẳng ra ý muốn của mình.

"Đàn piano? Tôi cũng chỉ là có chút khiếu thôi, rất cảm tạ lão bản coi trọng, nhưng tôi thật sự có chút không xứng đến biểu diễn chỗ ngài."

"Châu Châu, tôi có thể gọi cậu như vậy không? Cậu là Omega không sai đi, tôi thật sự rất ít gặp qua O nào lạc quan như cậu, dựa vào chính mình cố gắng xuất hiện trước người khác, cậu nhất định cũng có lý tưởng của mình, sao không thừa cơ hội này rèn luyện một chút?"

Hứa Nguỵ Châu bưng ly rượu lắc lắc, tựa hồ suy nghĩ cái gì đó. Cuối cùng cậu đứng dậy cúi đầu, cười nói: "Rất cảm tạ ngài cho tôi cơ hội này, sau này sau khi học xong có thời gian rảnh tôi sẽ tranh thủ tới, nếu như tôi có chỗ nào chưa làm đúng, ngài nhất định phải chỉ ra."

"Kỳ thật cái này là cậu cho quán của tôi một cơ hội." Lão bản cười vỗ vỗ vai Hứa Nguỵ Châu.

Hai người hàn huyên thêm vài câu, lão bản dắt Hứa Nguỵ Châu đi đến chỗ để đàn, lúc đi ngang qua quầy bar Dư Âm đột nhiên nói: "Châu Châu, kỳ thật chúng ta nơi này có một người pha chế rượu, hắn cũng học trường cậu, tiểu tử này không biết sao hôm nay đến muộn vậy, chút hắn tới tôi dắt cậu đến làm quen. . ."

"Xin lỗi tôi đã tới trễ!" Một thanh âm trầm thấp vang lên.

Hứa Nguỵ Châu quay đầu nhìn lại, nhìn một cái liền sững sờ tại chỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top